Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Colette
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Et Dieu… Créa La Femme
Dịch giả: Nguyên Thiện
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 427 / 19
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
uliette đứng lặng thinh nơi ngưỡng cửa phòng khách, cố lấy lại bình tĩnh. Ông Morin kia, ngồi xe lăn. Nàng thấy tội nghiệp cho ông già. Mấy năm trước ông bị trượt ngã giữa chiếc thuyền đánh cá và bến tàu, gãy một chân, từ đó đến giờ ngồi riệt xe lăn. Giờ thì chiếc xe lăn kêu ken két đầy phản đối trong khi nó đi tới đi lui trước cái cửa sổ mắt bò.
Ái chà, đồ già dê; Juliette tặc lưỡi nghĩ. Lão rình rập do thám mình. Nàng nén cười thành tiếng, vì ông Morin hoàn toàn chẳng biết là nàng đang có mặt.
Ông già tội nghiệp bị kẹt cà vạt vào bản lề ô cửa sổ mắt bò, đang ra sức giật ra để rồi lấy lại tư thế nhẫn nhịn đầy đau đớn trước khi bà vợ vào giảng cho bài luân lý chẳng đặng không nghe kia, song giật mãi mà không được.
Ông Morin giật cái cà vạt về phía sau hơi mạnh quá nên chiếc xe lăn lùi tót ra sau khiến ông gần như tắc thở. Ông ho sặc sụa để lấy hơi. Juliette cố giúp ông nhưng lại nghĩ thôi đừng giúp làm gì, cứ để mặc lão hứng đôi chút cơn cuồng nộ của bà vợ lão.
Nàng rút êm về phòng mình đằng sau phòng khách. Căn phòng nhỏ xíu, gần như là phòng gác xép, chỉ lơ thơ dăm ba thứ đồ đạc mà nàng đã xếp lui xếp tới nhiều lần cho đến khi nhìn ưng ý thì thôi. Minuit, con chim hét, ríu rít chuyện trò với nàng và con mèo con nhảy ra khỏi giường để cà lưng vào đôi chân trần của nàng. Nàng còn nuôi cả một con thỏ nữa nhưng chưa đặt tên. Nó vểnh tai lên và xoắn mũi về phía nàng.
Một chuồng thú hay gặp đây, bà Morin có lần nói khi vừa vào phòng vừa ngửi ngửi: mùi như sở thú ấy.
Juliette ngồi xuống mép giường, bắt con thỏ ôm vào lòng. Nàng cảm nhận được trái tim nó đập vừa nhẹ vừa nhanh trên đùi mình nhưng nó vẫn nằm đó chẳng sợ sệt gì. Nàng vùi mặt vào bộ lông ấm của nó.
“Mày coi chừng đấy nhé,” nàng cảnh cáo con thỏ. “Có ngày mụ khọm già sẽ cho mày vào nồi hầm đấy.”
Con thỏ chỉ nhăn cái mũi lại khi con chim hét lại bắt đầu kêu chí chách. “Cả mày nữa, mày nói năng nghe hệt mụ ấy,” nàng nói với con chim.
Bằng những động tác trễ tràng uể oải, nàng bắt đầu làm tóc. Bà Morin xuất hiện nơi khung cửa. Juliette vờ như bà không có đó. Nàng dúi con thỏ xuống gối rồi đi ra ngoài phòng khách, ở đó có một cái gương nứt treo trên tường. Nàng cầm lược trong tay, vẫn tiếp tục lẳng lặng chải tóc. Bà Morin theo gót nàng.
Juliette có thể thấy phản chiếu trong gương hình ảnh ông Morin vẫn đang ra sức vật lộn với cái cà vạt. Khi bà vợ bước vào, ông đẩy xe lăn tới gần cửa sổ hơn và lấy tay che cái cà vạt đi.
Nghi ngờ, bà Morin lại gần chồng và xem xét tình hình bất chấp cái vẻ ngây thơ vô tội của ông. “Vậy là cả ông cũng dự vào tấn tuồng, đồ già cả mất nết.”
“Không không” ông rên rỉ, “tôi vừa mới nghe giọng mình liền tự hỏi chẳng biết ngoài kia có chuyện gì vậy.”
Bà giật cái cà vạt ra cho ông một cách phũ phàng rồi đấy mạnh cái xe lăn khiến cho nó xoay một vòng về phía đối diện của căn phòng. “Thôi ông im đi!”
Đến nước này thì Juliette không ghìm nổi để đừng phá lên cười nữa, thế là tiếng cười của nàng bật ra.
Bà Morin quay lại phía cô gái. “Cô sẽ không còn cười nhiều nữa đâu, đồ đĩ thõa. Sắp có ngạc nhiên cho cô đấy.”
Bà Morin luôn có sẵn lắm lời đe dọa bất cứ khi nào bà khùng lên thế nên Juliette lại chải tóc trước gương, phớt lờ bài độc thoại của bà.
“Cô biết là ở cái khu này người ta nói những gì về cô đúng không? Cô có nghe không đấy? Trả lời tôi đi, đồ chó cái! Cô có trả lời không hay cứ đứng trơ ra đó?” Bà giơ tay lên để đánh nàng, nhưng nàng né tránh và nấp đằng sau xe lăn của ông Morin.
Bà Morin đuổi theo nàng vòng quanh cái xe và Juliette xoay vòng vòng ông Morin, dùng ông làm rào cản giữa nàng và bà vợ ông.
“Ngừng ngay!” ông già hét.
Bà Morin từ phía bên kia vòng lại và Juliette lại xoay cái xe, dùng nó để đẩy lùi đợt tấn công của bà Morin.
“Đầu tôi quay tít mù rồi đây nè!” ông già kêu lên the thé như chim.
Khi nói thế rồi mà vẫn chẳng ăn thua gì, ông liền ngồi thõng buông xuôi trên ghế, cố vờ như mình đang ở chỗ nào khác chứ không phải đang là tuyến phòng thủ giữa một cô gái mồ côi và người bảo trợ đang lên cơn cuồng nộ của cô ta.
Hết cả hơi, bà Morin đành chịu thua không đuổi nữa. Juliette liền thẳng người lên.
“Giá mà cô chịu làm ít việc gì ở quanh đây thì có khi tôi cũng có thể thỉnh thoảng tha cho cô cái trò lẳng lơ mèo mả gà đồng,” bà Morin ngọt nhạt nói. “Nhưng mà không. Thậm chí tin cô cũng còn chẳng ai tin được nữa là. Hôm qua bà Marquand nói ở cửa hàng cô phục vụ bà ấy mà lại đi chân đất. Còn hôm nay thì cái trò này! Biết ơn mà vậy sao? Cư xử gì mà lại thế? Cô có trả lời tôi hay không thì bảo?”
Cuối cùng, Juliette mở miệng. “Trả lời có ích gì? Có thay đổi được gì đâu?”
“Hoàn toàn không.”
“Vậy thì sao cháu phải trả lời?”
Ông Morin tặc lưỡi khô khốc và vỗ vào cái chân vô dụng của mình. Vợ ông ném cho ông một cái nhìn dữ dội khiến cho tiếng cười ông vừa mới cất lên thì đã tức thì im tịt.
Juliette lợi dụng khoảnh khắc bà Morin bị chia trí để ra ngoài hiên. Gió mát từ biển mơn man nàng. Hôm nay trời đẹp quá chừng, làm sao nàng có thể để bà Morin khiến nàng tức lên được cơ chứ. Nàng duỗi dài dưới nắng. Đã đến lúc vào phố rồi đây. Bà Morin đã rút khỏi chiến trường để nghiền ngẫm lại cho thông lý lẽ của mình. Juliette tin chắc ông Morin nháy mắt ra hiệu với nàng trong khi ông lấy cái cà vạt nhàu nhĩ lau mồ hôi đọng trên lông mày ông.
Nàng vã nước lạnh lên mặt, lấy bột đá xoa lên mình rồi bới tóc lên. Nàng chọn trong tủ ra một cái áo mỏng mùa hè bằng vải bông và một đôi xăng đan. Nàng hôn con mèo con và con thỏ rồi thò mấy ngón tay qua chấn song chuồng chim mà ngọ nguậy. “Chào cả nhà nhé” nàng nói.
Xe đạp của nàng tựa vào hông nhà, nàng đẩy xe xuống con ngõ về phía cổng.
“Juliette!” bà Morin gọi với theo. “Chờ mà xem tôi dành cho cô ngạc nhiên nào nhé.”
Juliette chả buồn để ý. Nàng dạng chân trên chiếc xe đạp và đẩy xe xuống con ngõ dốc, vừa đẩy vừa ngồi lên yên. Có lẽ có gì đấy hay hay đang diễn ra ở dưới phố. Có lẽ Eric sẽ đến gặp nàng. Một cái túi to bện bằng rơm treo lủng lẳng nơi ghi đông. Dưới đấy túi là chiếc Simca nhỏ màu đỏ nàng đã nhét vào. Cha-cha-cha, cha-cha-cha, nàng ngâm nga theo nhịp đều đều của nhịp pê đan nàng đạp.
Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... - Simone Colette Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà...