There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6289 / 25
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 -
à Yên ngồi bó gối trước biển. Cảnh vật ở đây đúng là tuyệt, vậy mà cô buồn hiu vì một mình mới thảm chứ.
Hết tắm biển, nhảy sóng, bắt dã tràng rồi tới nằm trên ghế bố nhìn thiên hạ, Yên chẳng còn biết phải làm gì cho hết thời gian.
Các bà các mẹ ngồi tụm một chỗ dưới căn nhà sàn gỗ lợp lá dừa xinh xắn trong vui làm sao. Yên vừa ngôi chung với các bà, nhưng chỉ nghe chớ chẳng nói gì. Nghe mãi những câu chuyện già nua xưa củ của các bà cũng chán, cô đành ra ngồi tựa gốc dừa này và ao ước ….
Phải chi Thạch đi cùng thi vui biết mấy, Yên không ngờ gã dễ ghét chết tiệt đó lại rút lui ở phút cuốị Hà Yên đa! chưng hửng khi nghe bà Ngọc Lan báo cáo rằng, Thạch không được khỏe nên dầu rất tiếc cũng đành phải ở nhà.
Hừ! Cái gã tuổi …….con vôi ấy mà không được khỏe. Nghe thôi cũng đủ hiểu gã cố ý làm tội làm tình Yên, gã muốn Yên phải ray rứt, ân hận vì cô dám nói thích biển và ghét gạ
Hừ! Không ngờ gã lại nhỏ mọn đi chấp nhất lời nói của con gáị Chẳng lẽ sống lâu năm ở nước ngoài, Thạch hổng biết con gái nói ghét là thương hay sao kìa? Nếu đúng gã ở nhà là đáng đời gã rồi. Vậy tại sao Hà Yên lại ấm ức? Yên cắn môi không muốn trả lời, dù với chính mình.
Đứng lên, cô đi dọc biển, dưới những rặng dừa cao ngất oằn ra cả bải biển tràn trề sóng vỗ. Khu nghĩ mát này đúng là thiên đường cho những đôi tình nhân và địa ngục của những ai cô đơn. Cô đơn như Hà Yên hiện giờ.
Thật ra, người đáng đời là cô chớ đâu phải Thạch. Anh đã làm như anh nói, chớ không chỉ nói để mà nghe như Yên đã mai mỉa. Giờ thì ráng hưởng nỗi cô đơn đi con nhóc hóm hỉnh.
Trở về phòng, Yên nằm dài trên nệm, cô nhắm mắt lặng nghe tiếng sống rì rào, tiếng nhạc lanh canh phát ra từ những chiếc phong linh bằng tre treo khắp nơi và ngủ thiếp đi bao giờ không haỵ
Bà Hảo đánh thức cô dậy bằng gịong càu nhàu:
- Con gái gì tệ thật. Ra đây để ngủ à?
Hà Yên vươn vai:
- Chớ có gì đâu để con chơi.
Bà Hảo lấp lửng:
- Hừ! Ai biểu ….Chiều rồi. Con đi ăn cơm không?
Rờ cái bụng lép xẹp, Yên nói:
- Có ạ
Bà Hảo hạ gịong:
- Chỗ này cái gì cũng đẹp, cái gì cũng sang. Phải có tiền nhiều mới vào được. Không chịu nghe lời ngoại thì khổ cả đơi, con ạ.
Hà Yên nuốt tiếng thở dài khi lại phải nghe điệp khúc củ. Ngoại sắp làm cô …..ghét Thạch thật rồi. Chút lảng mạn, mơ mộng, nhớ nhung ve anh sắp biến mất để thay vào đó là những toan tính của ngoại. ôi! Còn gì phũ phàng hơn không?
Bà Hảo tiếp tục nói:
- Dì Ngọc Lan rất thương con. Dì ấy muốn đi nói con cho thằng Thạch trước khi về nước.
Yên buột miệng:
- Nhưng Thạch đâu hề …..thương con.
- Nó nói thế à?
Hà Yên ngập ngừng:
- Dạ không. Nhưng con biết. Ngoài con ra ảnh còn quen với thiếu gì người.
- Cũng tại con tự cao.
Nghe ngoại nói thế, cổ Yên nghe nghẹn lại. Cô thấy mình lảng nhách khi muốn khóc thế này.
Ăn cơm, thức ăn biển tươi ngon được bày trên những chiếc bàn ăn được thiết kế đặc biệt đẹp với những vật trang trí là vỏ sò, vỏ ốc biển. Nhưng ngon và đẹp cỡ nào, Hà Yên vẫn thấy thiếu vắng.
Cô gật đầu khen gớp với ngoại món lẩu Thái đầy mực, tôm, sò, ăn bỏng lưỡi vì nóng.
Hoàng hôn, Hà Yên lang thang dọc bãi biển, men theo những hàng đèn và ánh đuốc rực sáng. Ngay lúc ấy, Yên nhìn thấy Thạch. Đúng là Thạch chớ không thể ai khác. Anh đang cho hai tay vào túi thông thả đi ngược về phía cô.
Hà Yên nghe tim mình đập mạnh, bước chân vướng víu bởi cát biển hay bởi cô quýnh quáng vì mừng, Yên không phân biệt được.
Cô nghe gịong Thạch xa lạ làm sao.
- Chào. Anh không nghĩ sẽ gặp em dạo biển giờ này.
Hà Yên chớp mắt:
- Anh tới hồi nào?
- Cùng một lúc với em, nhưng đi xe khác. Anh có nhóm bạn khác, anh nhập bọn với họ để khỏi phiền em.
- Vậy họ đâu cả rồi?
Thạch nhún vai:
- Ở quầy rượu.
- Sao anh không ở đó với họ?
- Anh đi biển đâu phải để uống rượu mà vì người tạ Khổ nỗi người ta lại ghét anh. Thế là anh thành gã lang thang với biển một bên và cô đơn một bên.
Hà Yên cong môi:
- Bộ chỉ mình anh thế sao? Người ta cũng một mình vì anh có bạn khác vậy. Từ sáng đến giờ, anh tha hồ vui với bạn bè, mặc người ta buồn so với một trời ân hận vì tưởng anh bệnh.
Hà Yên giận dỗi nói tiếp:
- Phải chi anh bệnh thật cho đáng đời.
Dứt lời, Yên bước vội đi. Ngang Thạch, anh kéo cô lại, gịong nồng ắm:
- Đừng bắt anh một mình nữa, Hà Yên. Từ sáng đến giờ, anh khao khát được bên em biết bao. Thời gian ở gần em được tính bằng giờ bằng phút, vậy mà anh đã phung phí nó một cách ngu ngốc.
Hà Yên mềm người đi trong vòng tay của Thạch. Sự va chạm đầu đời tạo cho cô cảm xúc mạnh. Lúc Yên còn đang mụ Mị, hốt hoảng vì bất ngờ, Thạch đã nói tiếp:
- Đừng cố tình dối lòng mình nữa. Hãy nhìn anh và đồng ý làm vợ anh đi Hà Yên.
Co ấp úng:
- Em ….em không biết đâu. Anh đi mà nói với ngoại và mẹ em ấỵ
Đẩy Thạch ra, cô đi như chạy trên cát ẩm. Người nóng bừng bừng dù gió biển về đem vẫn thổi dạt hàng dừa, Yên đặt tay lên ngực cô giữ bình tỉnh.
Sao vừa rồi cô lại nói thế nhỉ? Đó là câu trả lời gián tiếp rồi còn gì? Một câu trả lời ngoài sự tưởng tựơng của cô. Ngốc nghếch quá đi mất. Đồng ý làm vợ Thạch à? Chết thật!
Như một phản xạ, Yên quay lại. Cô phải nói khác mới được. Sự thật cô không chịu làm vợ anh đâu.
Nhưng ngay lúc đó Thạch trờ tới, Hà Yên đụng phải anh. Mặt cô áp vào ngực Thạch, không bỏ lỡ cơ hội anh vòng tay ôm cô, ôm chặt và sát hơn lúc nãy nhiều.
Người đờ ra như khúc gỗ, Yên đứng chết trân trên cát. Cô để mặc Thạch nâng càm mình lên, mắt anh long lanh sau tròng kính, gịong thầm thì:
- Anh thích em từ cái nhìn đầu tiên. Có lẽ em không tin, nhưng sự thật là vậy. Em là người đã xô ngã quá khứ mười năm với một mối tình ngây dại của anh. Em khiến trái tim khô khan của anh biết mộng mơ trở lại để bây giờ nó không thôi nhớ tới em từng phút từng giây.
Tay vẽ nhẹ quanh môi Yên, khiến tim cô muốn rơi ra ngoài, Thạch thầm thì:
- Em sẽ là vợ anh nhé, Hà Yên.
Như bị ru ngủ bởi những lời êm hơn tiếng sóng vỡ bờ ấy, Hà Yên thẫn thờ khép mi thay câu trả lời. Thạch cúi xuống hôn lên bờ môi lúc nào cũng nói lời độc ác với anh. Đôi môi ấy mới mềm mại làm sao, vụng về làm sao. Thật là tuyệt với Thạch vì rõ ràng cô nàng chua ngoa này chưa từng hôn.
Siết nhẹ tấm thân thon thả đang run rẩy lẫn đê mê, Thạch nói vào tai Yên:
- Anh thật hạnh phúc.
Bỡ ngỡ rồi hoảng hốt vì một phút xiêu lòng của mình, Yên quay vội đi, mặt úp vào hai tay xấu hổ.
Dường như hiểu tâm trạng của Yên, Thạch liền ngọt ngào thì thầm từng lời như ru vào tai cô. Giọng anh nhỏ, ấm nhưng thừa sức át tiếng sóng biển.
- Đừng giận. Đừng úp mặt vào tay và khóc như thế. Anh không chịu nổi nước mắt đâu Yên. Hãy tưa vào anh đi bé yêu.
Vừa nói, Thạch vừa vòng tay ôm cô. Tâm trạng rối bời, Yên tựa vào người anh. Hai người lặng lẽ song đôi dọc con đường biển chập chùng ánh đuốc.
Đêm mới lảng mạn làm sao. Từng đôi, từng đôi đu khách đa số là người nước ngoài họ tự nhiên hôn nhau khiến Yên mắc cở quay đi.
Thạch cười:
- Người phương Tây là thế, họ xem việc bày tỏ tình cảm của mình bằng nụ hôn là bình thường.
Hà Yên ngập ngừng:
- Với anh cũng bình thường à?
Thạch lắc đầu:
- Không. Với anh, nụ hôn rất thiêng liêng. Nhất là khi hôn em.
Yên buột miệng:
- Em cũng vậy.
Thạch nắm tay cô:
- Anh biết. Vì đó là nụ hôn đầu phải không?
Hà Yên khe khẻ gật đầu. Cô nép vào Thạch vì gió lạnh. Hai người ngồi xuống chiếc ghế bố đôi bằng tre sát bờ nước dưới một cây dù lợp lá dừa và nhìn ra khơi. Từng đoàn tàu câu mực đêm đậu dài với những ngọn đèn trông xa thật đẹp mắt.
Thạch tiết nuối:
- Anh ước gì thời gian ngừng trôi. Thật đó. Nghĩ tới lúc xa em, rồi phải đối diện với công việc anh thấy sợ.
Bằng gịong trầm ấm, Thạch kể về công việc cuộc sống của mình ở Mỹ. Tất bật, quay cuồng, cô đơn, thiếu thốn tình cảm …..Tất cả những điều đó được Thạch nói đầy đủ khiến Hà Yên nghĩ xa xôi ….
Liệu cuộc sống ấy có phù hợp với cô không, nếu ngày nào đó cô theo chồng về nơi xứ xả
Len lén nhìn Thạch, cô nhận ra anh đẹp. Gương mặt trong tranh tối tranh sáng khá quyến rủ của anh làm Yen bị ngắt ngang dòng suy nghĩ. Cô chỉ thấy hoang mang, mâu thuẩn trăm bề nếu chịu làm vợ người có gương mặt đẹp này.
Giọng Thạch bỗng cao lên:
- Nếu có em bên cạnh, cuộc sống của anh sẽ khác rất nhiều. Anh sẽ lo cho em đầy đủ, sung sướng, em chỉ cần ở nhà làm vợ anh thôi chớ không cần làm gì cả.
âu yếm nhìn Yên, Thạch quyết:
- Muốn thế, chúng ta nên sớm đăng ký kết hôn. Anh muốn làm lễ hỏi trước khi anh về.
Hà Yên nhỏm dậy:
- Sao vội thế?
Hôn nhẹ lên trán cô, Thạch nói:
- Không vội đâu em yêu. Vì chúng ta đâu có nhiều thời gian, muốn về đây anh phải xin nghĩ phép. Trể phép là mất việc đấ ỵ
Yên bớp tay anh:
- Vậy anh về Việt Nam làm việc đi. Em không thích sang Mỹ đâu.
Thạch hơi ngạc nhiên:
- Em nói thật à?
Hà Yên gật đầu. Thạch bâng quơ:
- Em đúng là khác người ta …..
Yên vênh mặt lên:
- Người ta nào?
Thạch cười cười:
- Những cô gái anh đang tìm hiểu.
Hà Yên chợt khó chịu. Thì ra Thạch quen biết nhiều người đúng như cô đã nghĩ.
Giọng anh vẫn bình thản:
- Mẹ muốn anh về nước cưới vợ nên bằng mọi cách giới thiệu cho anh quen …..đông đảo con gáị Thú thật, anh đi chơi với họ nhiều hơn với em gấp mấy lần. Nhưng không hiểu sao anh chỉ nghĩ tới con bé chua ngoa này thôi.
Xoa nhẹ bờ môi mong manh của Yên, Thạch nói:
- Em đã tạo cho anh những ấn tựơng sâu sắc. Anh yêu và quý trọng cá tính của em.
Hà Yên thích thú vì những lời ngọt ngào, tâng bốc đó, nhưng cô vẫn ghen như tất cả mọi cô gái trên đời.
- Con gái nào lại không có cá tính, không gây ấn tựơng với con trai? Chắc anh đã nói thế với nhiều người?
Thạch vuốt mũi cô:
- Tán tỉnh thì có. Nhưng ngỏ lời xin cười thì duy nhất có em. Mẹ anh rất ủng hộ vì bà rất quý em.
Hà Yên bỗng kêu lên:
- Em phải vào, không thôi ngoại sẽ lo vì không biết em ở đâu.
Thạch tủm tỉm cười:
- Ngoại biết em ở đâu vì chính ngoại bảo anh ra đây với em mà.
Yên ấp úng:
- Ngoại có thấy …..anh …
Thạch nheo mắt:
- Thấy gì hả cưng?
Hà Yên đấm vào ngực Thạch:
- Ghét!
Chụp tay cô, Thạch hỏi:
- Ghét biển hay ghét anh?
Yên nũng nịu:
- Dĩ nhiên là ghét anh rồi.
Nhìn đôi môi công lên vừa thơ ngây vừa như mời gọi của Yên, Thạch rạo rực khôn nguôi. Anh kéo cô vào sát người mình rồi háo hức tìm lấy môi cô.
Một lần nữa Hà Yên lại ngoan ngoãn để anh hôn. Cô như con nai tơ khờ khạo đang mê man trong đam mê đầu đời. Nhưng ngay lúc đắm say nhất, Yên lại bừng tỉnh khi nhớ tới những lời răn dạy ngày ngày của bà ngoại.
Đẩy mạnh Thạch ra, Yên gằn gịong:
- Đừng anh.
Rồi cô bước xuống chạy nhanh về phía biển. Gió, sóng vỗ vào chân má lạnh khiến Yên tỉnh táo lại. Cô không muốn Thạch coi thường mình chút nào.
Anh bước đến bên cô, gịong trầm xuống:
- Yêu là phải biết giữ gìn. Dù sống ở Mỹ, nhưng anh không buông thả đâu. Anh chỉ cho phép mình hôn em thôi. Hãy tin anh đi. Bây giờ chúng ta đi gặp ngoại và mẹ. Anh muốn báo vơi mọi người chuyện của chúng tạ
Hà Yên ngước lên:
- Ngay bây giờ sao?
Thạch gật đầu:
- Anh không thể đợi lâu hơn nữa.
Nói xong, anh bế thóc cô lên quay vòng trên cát. Biển đêm thật tuyệt. Hà Yên yêu biển và dĩ nhiên yêu cả người vừa cho cô biết thế nào là nụ hôn giữa sóng vỗ trùng trùng.
Ước Mơ Xanh Ước Mơ Xanh - Trần Thị Bảo Châu