Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6289 / 25
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 -
hông phải anh bảo Phúc Nguyên bất hạnh là gì? Tôi dỗ nó một chút, anh không muốn sao?
- Tốt thôi. Nhưng coi chừng vợ người ta ghen đó.
Hà Yên gắt:
- Vớ vẩn.
Thạch vẫn chót chét:
- Ở đời hay xãy ra chuyện “làm ơn mắc oán” lắm đấỵ Ráng giữ mình nhé nhóc. Anh về trước để em dễ bề dụ con nít.
Hà Yên ngập ngừng một chút trước khi bước sang bàn của ba con Tèo.
Ngồi xuống, cô bảo:
- Để Phúc Nguyên ngồi với tôi, anh theo năn nỉ chị ấy nhanh lên.
Tèo nhìn Hà Yên đầy ngạc nhiên, rồi anh nhún vai:
- Điều đó không cần thiết, tôi đã nan nỉ nhưng cô ấy vẫn cương quyết bỏ đi. Xem như mội chuyện của chúng tôi xong rồi.
Hà Yên lau nước mắt cho Phúc Nguyên:
- Anh không nghĩ tới thằng bé sao?
Tèo buồn buồn:
- Rất nhiều nữa là khác. Nhưng có lẽ rả ra con tôi sống một mình thoải mái hơn.
Hà Yên liếm môi:
- Nhưng trẻ con đứa nào cũng muốn có mẹ kế bên.
- Cũng có trường hợp ngoại lệ. Bé Beo chấp nhận điều này.
Hà Yên xót xa:
- Anh xem nó khóc kìa.
Giọng Tèo khô khan nghe thật dễ ghét:
- Khóc chán rồi nó sẽ nín. Con trai cần phải cứng rắn mới có bản lỉnh sống.
Hà Yên buột miệng:
- Anh đúng là ích kỷ.
Tèo cau mày. Anh ta đanh mặt:
- Xin lỗi. Em chen vào chuyện riêng của người khác hơi sâu.
Yên hơi ngượng vì lời nói thẳng thừng của Tèo, cô vớt vát:
- Tại tôi lo cho bé Nguyên ……chớ bộ.
Giọng Tèo chắc nịch:
- Nguyên là con tôi, lẽ nào tôi không lo cho nó. Cám ơn tình cảm em dành cho thằng nhỏ. Có lẽ tôi là một gã đàn ông không đàng hoàng, nhưng nhật định tôi là một người cha tốt.
Quay sang Nguyên, Tèo hỏi:
- Đúng vậy không bé Beo?
Miệng toét lên cười, Nguyên gật đầu, nước mắt vẫn hoen mị
Hà Yên cười theo nó. Cô chợt thấy mến thằng nhóc lạ lùng.
Phúc Nguyên rúi rít:
- Ba ơi! Con muốn ăn cơm.
Tèo cười:
- Ba cũng vậy. Beo mời cô Yên đi ăn cơm với mình đi.
Phúc Nguyên nhảy phóc khỏi ghế, đứng trước mặt Hà Yên, nó …..rặn từng tiếng một:
- Con mời cô ăn cơm ạ.
Hà Yên chưa kịp nói gì, Tèo đã chêm thêm lời con trai:
- Lầnà, em khôg được phụ lòng cha con tôi đấỵ
Hà Yên thoái thác:
- Tôi đang đi cùng bạn. Ảnh sẽ quay trở lại đây bây giờ.
Tèo hào hứng:
- Cha con tôi mời luôn bạn của em.
Hà Yên chớp mi:
- Chúng tôi sẽ ăn cơm ở nhà ngoại anh ấy …..
Tèo thất vọng:
- Tiếc thật. Thế muốn gặp em, tôi phải làm sao đây?
Hà Yên lắc đầu:
- Tôi bận lắm, chắc là khó gặp lại bé Phúc Nguyên.
Tèo nheo nheo mắt:
- Chuyện này còn tùy thuộc ý trời.
Xoa đầu Phúc Nguyên, anh bảo:
- Chúng ta đi ăn cơm, Beo nhé?
Phúc Nguyên kéo tay Tèo:
- Con muốn có cô Yên.
Tèo nhỏ nhẹ:
- Cô Yên bận rồi. Hôm khác cô sẽ đi với mình.
Nguyên nhìn ba nó:
- Hôm khác là chừng nào hả bả
Tèo bảo:
- Con hỏi cô Yên xem?
Thằng nhóc lặp lại câu hỏi và tròn mắt ngóng câu trả lời. Hà Yên lúng túng, cô ngập ngừng:
- Chừng nào rảnh, cô sẽ điện thoại cho Beo.
Phúc Nguyên buột miệng:
- Thiệt không cô?
Hà Yên ngạc nhiên vì câu hỏi như người lớn của Nguyên. Chả lẽ thằng nhỏ đã từng bị hứa cuội nhiều lần?
Thật chậm rãi, Yên gật đầu:
- Thật.
Rồi cô đọc lại số điện thọai của Beo một cách rành rẽ mà không hiểu sao mình có thể nhớ bảy con số chỉ gọi qua một lần ấỵ
Tèo trầm giọng:
- Bé Beo sẽ rất vui nếu thỉnh thoảng được điện thoại của cô Yen.
Hà Yên bẹo má Phúc Nguyên:
- Tôi cũng rất vui.
Đợi cho hai cha con lên xe đi mất, Hà Yên mới lủi thủi dẫn xe đạp của mình ra. Giờ này chắc mẹ và dì Út đang chờ cơm ở nhà, vì thế không lý do gì Hà Yên lại nhận lời dùng cơm với bât kỳ ai khác.
Hà Yên thấy nhẹ lòng khi đã tự nhủ như thế. Cô về nhà vì vui. Niềm vui gặp lại người mình không ngờ.
Lãm uể oải nhấc điện thoại. Đầu dây bên kia có tiếng ngập ngừng nhưng anh vẫn thừa biết là ai.
Lãm nhỏ nhẹ:
- Tâm hả?
- Vâng.
Phải gần một phút sau cô mới nói tiếp:
- Anh chở em về được không?
Lãm trả lời:
- Được. Nhưng anh phải rước bé Beo rồi mới tới chở em.
- Em chờ mà. Anh không phải vội. Thôi nhé.
Gác máy, Lãm đứng dậy vươn vai. Cuối cùng Tâm cũng gọi cho anh trước. Điều này có nghĩa là cô đã chịu thuạ Thế là anh sẽ khỏi đau khổ, ray rứt như suốt thời gian vừa rồi.
Lãm thật lòng không muốn mất Mỹ Tâm, dầu sao tình cảm hai người cũng quá sâu đậm khó thể chia taỵ
Đốt điếu thuốc, Lãm nhớ lại những lời nặng nề Mỹ Tâm đã nói với anh trước khi giận. Anh chợt lo vì nghĩ, biết đâu chừng những lời đó sẽ được Tâm lập lại nhiều lần mỗi khi hai người có chuyện mâu thuẫn. Nếu nguyên nhân gây mâu thuẫn là từ bé Beo thì suốt cuộc đời còn lại, Mỹ Tâm sẽ không bao giờ để anh yên. Suy cho cùng, Tâm khá ích kỷ, yêu một người ích kỷ thì khổ lắm.
Nhìn đồng hồ, anh tắt máy vi tính, đóng cửa phòng làm việc. Rời khỏi công ty, anh tới trường mầm non 25 rước Phúc Nguyên.
Vừa lên ngồi phía trước, nó đã hỏi ngay:
- Mình đi xem múa nước nghe ba Tèo?
Lãm nói:
- Đi rước mẹ Tâm trước đã.
Nguyên giẫy nẩy lên:
- Con không chịu …..Mẹ Tâm xấụ Con không đi siêu thị với mẹ Tâm.
Lãm lắc đầu:
- Beo không ngoan rồi. Sao lại bảo mẹ Tâm xấu hả?
Phúc Nguyên đập thật mạnh lên tay lái xe:
- Mẹ Tâm sẽ đem con bỏ ở công viên để đi siêu thị một mình với ba Tèo nữa.
Lãm nhíu mày:
- Không được nói như thế. Hôm đó mẹ và ba quên rước con, con đã trốn cô giáo ra công viên chơi rồi bị lạc.
- Hổng phải. Mẹ Tâm đưa con ra công viên mà.
Lãm bỗng hoang mang lẫn bực mình vì những lời Phúc Nguyên nóị Tại sao lâu nay nó vẫn khăng khăng như thế. Lý nào Mỹ Tâm lơ đễnh tới mức mang thằng nhỏ ra công viên chơi rồi bỏ quên nó? Vô lý.
Lãm cố nhớ lại. Hôm đó anh bận hợp, nên bảo Tâm đón con, đến khi về tới nhà mới biết Phúc Nguyên đi lạc còn cô thì mất dạng. Tức mình, Lãm điện thoại tìm Mỹ Tâm thì mới hay cô bị nhức đầu. Tâm đã điện vào công ty nhờ đồng nghiệp của Lãm báo lại để anh đi rước con, nào ngờ cuộc hợp kéo quá dài, gã đồng nghiệp đễnh đoảng lại quên khuấy …..Mà gã đồng nghiệp Tâm nhắn gởi ấy là ai? Lãm có hỏi, nhưng Tâm bảo cô không hỏi tên, còn những người làm chung với anh thì khẳng định mình chẳng nhận được lời nhờ nhắn nào.
Lãm rất giận hành dộng vô trách nhiệm của Mỹ Tâm, dù cô đã rất ân hận. Nhìn gương mặt đẹp đầm đìa nước mắt của cô, Lãm lại chạnh lòng, anh cho qua tất cả vì hạnh phúc chung của hai người. Hôm đi ăn món trứng lộn chiên, Phúc Nguyên đã trở chứng, nó lu loa đòi đủ thứ và te te bỏ sang bàn của Hà Yên. Thế là Mỹ Tâm nổi điên lên, cô đùng đùng bỏ đi sau khi nói: “Không thể nào chịu đựng nổi thằng bé”.
Hôm nay chắc Tâm đã nguôi,nhưng xem ra chuyện củ sẽ lập lại vì thằng bé đang trở chứng, anh phải “dập” cái trò của nó ngay mới được.
Tấp xe vô lề, Lãm bắt đầu “làm việc”.
- Dạ Beo!
- Dạ!
- Không được nói mẹ như thế nữa nghe chưa? Con nít không ngoan sẽ khong ai thương hết. Biết chưa?
Phúc Nguyên nấc lên:
- Biết.
- Không được khóc.
Lấy khăn giấy đưa cho nó, Lãm ra lệnh:
- Lau mặt cho sạch đi. Con trai sao mít ứơt vậy? Khóc nhè là không phải con trai ba Tèo. Nín ngay!
Thằng nhỏ im rẹ Lãm hỏi:
- Một lát gặp mẹ Tâm thì sao nè?
Phúc Nguyên cau có:
- Hun hai cái, không được quậy.
- Tốt. Con trai nói thì phải làm nghe chưa?
- Dạ nghẹ
Lãm cho xe ngừng trước nơi Mỹ Tâm làm việc. Không phải chờ lâu, cha con anh đã thấy cô uyển chuyển bước xuống từ những bực tam cấp cao.
Cúi người cho Nguyên thơm hai cái vào má, Tâm đưa cho thằng nhỏ bịch chocolatẹ
Phúc Nguyên nói như máy:
- Cám ơn mẹ Tâm.
Lên ngồi sau Lãm, Tâm ôm siết lấy anh, giọng sụt sùi như sắp khóc:
- Em nhớ anh.
Lãm tự mãn:
- Anh biết, nhưng cứ …..cho em nhớ tha hồ để bỏ tật kiêu căng.
Mỹ Tâm véo hông anh:
- Em mà kiêu căng? Hổng dám đâu!
Lãm hớm hỉnh:
- Vậy thì anh cao ngạo. Em thua rồi. Về nhà nấu cơm cho ba con anh đi.
Mỹ Tâm úp mặt vào vai Lãm:
- Em chỉ nấu cơm thôi. Còn thức ăn do anh đảm trách nghen.
- OK.
Lãm tăng ga, lòng vui phơi phớị Ngồi phía trươc, Phúc Nguyên tì tì xơi chocolatẹ
Tới nhà, Mỹ Tâm mở cổng, Phúc Nguyên chạy vào nhà tìm con An Na và đổ chocolate xuống đất cho nó ăn.
Mặt Mỹ Tâm xụ xuống khi thấy con chó ngậm viên chocolatẹ
Co đanh giọng:
- Sao con hoang phí vậy Beo?
Thằng nhỏ tiếp tục thẩy kẹo cho chó:
- Con ghét chocolatẹ
Mỹ Tâm giật phắt bịch kẹo:
- Đưa đây.
Phúc Nguyên giẫy nẩy:
- Của con.
- Con không ngoan, mẹ Tâm lấy lại.
- Hổng chịu. Hổng chịu đâu. Hu, hu …..
Lãm nạt:
- Beo! Nín ngay!
Thằng nhóc im thin thít. Nó tự cởi giày đem tới kệ để rồi lủi thủi chui vào phòng của mình ngồi phịch xuống trước thùng đồ chơi nhiều thật nhiều.
Lãm nuốt tiếng thở dài. Với anh, hạnh phúc vẫn quá mong manh, đúng là quá mong manh. Khi Mỹ Tâm và thằng nhóc Nguyên vẫn chưa hòa hợp với nhau. Mỹ Tâm thật trẻ con, cô không nhịn Nguyên, đã vậy còn ganh tỵ với nó thì làm sao trong ấm ngoài em cho được.
Mỹ Tâm bước ra với cái váy ngắn mặc trong nhà, nhìn vừa mắt vừa gợi tình.
Mặt vênh lên đầy thách thức, cô hỏi:
- Đẹp khong …..Tèo?
Lãm dí cô vào vách tương rời háo hức hôn. Vừa hôn, tay anh vừa vuốt ve khắp người Tâm.
- Coi chừng …….nó thấỵ
- Vào phòng anh …..
Rồi không cần đợi nghe ý Tâm, anh bế thóc cô lên mang về phòng mình. Lấy chân đóng mạnh cửa lại, anh đè ập Tâm trên giượng Hai người ôm nhau với tất cả yêu thương sau những ngày giận. Lãm đang hứng khởi vì sự đáp lại nồng nàn của Tâm thì có tiếng Nguyên gọi. Anh hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn không buông cô. Mỹ Tâm xụ mặt, đạp mạnh Lãm rồi lăn sát vào tường khi giọng thằng nhóc mỗi lúc một thản nhiên hơn:
- Ba Tèo ơi! Chơi với con.
Lãm nằm ngữa nhìn trừng trừng lên trần nhà, anh hơi gắt giọng:
- Ba ra ngay mà.
Nói là nói thế, nhưng Lãm vẫn không động đậy.
Anh nghe giọng Tâm chua ngoa:
- Xéo ra với quý tử đi. Nó làm như em giành ba của nó không bằng.
Lãm vội vuốt giận cô bằng cách lì lờm lăng xả vào kế bên, môi anh mơn man trên cô Tâm. Vừa hôn, anh vừa thủ thỉ:
- Tối nay ở lại với anh.
- Hổng dám đâu!
Dứt lời, cô bước xuống mở cửa phòng. Lãm vội hỏi:
- Em đi đâu vậy?
- Nấu cơm ăn.
Lãm thản nhiên:
- Để anh phụ.
Lãm lẽo đẽo theo sau Tâm như người có lội Anh cũng chẳng hiểu phải đó là lỗi không nếu như Mỹ Tâm giận anh vì thằng Beo.
Huýt gió điệu nhạc thật nhộn như để xoa lấp những bực dọc trong lòng, Lãm mở tủ lấy thịt bò ra.
Trong thời gian chờ thịt rã đông, Lãm rửa xà lách, cà chuạ Anh nấu nước tắm cho Beo. Thằng nhóc nghịch nước văng tung tóe, cười ha hả trước ánh mắt lạnh như băng của Mỹ Tâm. Nó không bao giờ chịu Tâm săn sóc nó. Ngay cái nhìn đầu tiên, cô đã biết thằng nhỏ ghét mình. Nhưng Tâm tin sẽ có ngày thu phục được nó. Ai ngờ lực bất tòng tâm, cô không làm Phúc Nguyên yêu quý mình. Thằng quỷ nhỏ ấy rất ranh ma, nó đeo Lãm cứng ngắc, Tâm không có được phút riêng tư nào với anh. Bởi vậy, những ý tốt Tâm dành cho Nguyên ngày càng vơi bớt, thay vào đó là những suy nghĩ làm sao để Lãm chọn cô và trả thằng quỷ nhỏ về cho mẹ nó vì Tâm biết chắc mình hẹp hòi, ích kỷ, khó mà là bà mẹ kế tốt.
Ngực Tâm nhức nhói vì từ “mẹ kế”. Thật không gì khổ bằng làm dì ghẻ. Ý là đang ở thế dự bị chớ chưa phải chính thức, song Tâm vẫn thấy nhột nhạt vì sự sắp xếp của số phận. Hừ! Sao không là ai khác mà chính cô phải là dì ghẻ nhỉ? Tiếng Việt mới thật dễ sợ. Từ dì ghẻ y như một định kiến muôn đời nói về quan hệ giữa vợ sau và con riêng của chồng. Tâm yêu Lãm thật lòng, nhưng cô vẫn chưa vượt qua khỏi mình để xóa đi định kiến số phận đã dành cho cô.
Chuông điện thoại reo khiến Tâm giật mình. Lãm nhác máy, trán nhíu lại, ngạc nhiên rồi vui mừng.
Anh nói như reo:
- Thật bất ngờ vô cùng. Tôi sẽ gọi bé Nguyên ngaỵ Em chờ máy nhé.
Mỹ Tâm hơi nhếch môi khinh bỉ. Chắc là mẹ nó gọi. Cô không ưa nổi người phụ nữ đó, vậy mà khi nói về cô ta, lúc nào Lãm cũng bênh vực. Anh đúng là ngốc.
Phúc Nguyên chễm chệ ngồi dựa vào chiếc ghế bành, tay cầm cái điện thoại gọn hơ. Giọng nói ríu rít:
- Alô. Con là Phúc Nguyên. Con chào cô ……
Thấy Lãm tủm tỉm cười, Tâm không ngăn được tò mò:
- Ai vậy?
- Hà Yên.
Tâm ngờ ngợ đã từng nghe qua, nhưng chẳng nhớ là ai, cô gằn:
- Yên nào? Sao em không biết?
Lãm trả lời:
- Cô gái đã đưa Beo về nhà hôm nó lạc ngoài công viên. Em đã gặp Yên một lần hôm đi ăn đây.
Mỹ Tâm quắc mắt lên:
- Môt cô gái đẹp. Nhưng nó gọi điện tới đây làm chỉ
Lãm nói:
- Thăm bé Nguyên. Yên có vẻ mến thằng nhỏ thất tình.
Mỹ Tâm bắt bẻ ngay:
- Còn em là giả vờ phải không?
- Anh không hề nói thế.
- Nhưng anh nghĩ thế, nên hôm đó anh trách em.
Lãm khoát tay:
- Không nhắc chuyện củ nữa mà.
Mỹ Tâm làm thinh. Nhìn Phúc Nguyên mặt hớn hở vừa nói vừa cười đầy vui sướng, tự nhiên Tâm chịu không nổi.
Cô ghen ra mặt:
- Tại sao con nhỏ Hà Yên đó lại điện thoại cho thằng Beo?
Lãm giải thích:
- Thằng nhỏ muốn có người trò chuyện.
- Lý do không chính đáng. Ba nó muốn có người trò chuyện thì đúng hơn. Hừ! Nếu không có em ở đây thì người nghe điện nãy giờ là anh chớ đâu phải thằng Beo.
Lãm tủm tỉm:
- Anh cũng muốn thế lắm chứ. Tiếc là đây là lần đầu Yên gọi tới, mà lại có em ở cạnh.
Mỹ Tâm bậm môi véo mạnh vào bắp vế Lãm:
- Anh còn dám nói hả.
Gồng mình lên chịu năm ngón tay móng đỏ của Tâm, Lãm thừa cơ kéo cô xuống bếp. Khuất vách tường, anh tha hồ hôn cô mà không ngại …..tai mắt thằng Beo. Mỹ Tam lả người đi trong vòng tay Lãm. Cô vừa tận hưởng cảm giác do Lãm mang tới, vừa vẩn vơ nghĩ …..
Giá mà đừng có thằng quỷ nhỏ chuyên phá bỉnh ngoài kia thì tuyệt biết mấỵ
Giọng Phúc Nguyên vang lên:
- Ba Tèo ơi! Cô Yên gọi bạ
Lãm ngẩn người ra, anh liếc vội gương mặt xụ xuống của Tâm rồi bảo:
- Có mặt ngaỵ
Mỹ Tâm tức điên lên. Cô lẽo đẽo bước theo anh. Đợi Lãm cầm điện thoại, Tâm ngồi xuống kế bên Nguyên, tay bấu vào đít nó. Thằng bé ré lên.
Mỹ Tâm nói thật to:
- ôi cha! Sao vậy Beo? Ba đang gọi điện, con không được làm ồn.
Phúc Nguyên bậm môi làm thinh, nó nhìn Tâm với tất cả dè chừng.
Vẫn giọng oang oang đầy cố ý, Tâm nói tiếp:
- Mẹ đút cơm cho con nhẹ Hôm nay cơm ngon lắm. Toàn những món con thích.
Nghe tới chuyện “đút cơm”, Phúc Nguyên đập hai chân đùng đùng lên salon:
- Con ăn một mình hà.
Tâm gật đầu ngay:
- Rồi. Con ăn một mình. Xuống bép với mẹ, để ba nói chuyện.
Vừa nói, Tâm vừa khoái chí khi thấy gương mặt nhăn như khỉ ăn ớt của Lãm.
Anh gác máy:
- Đúng là lòng dạ đàn bà. Vừa hẹp hòi, vừa gian xảo.
Mỹ Tâm trợn mắt:
- Anh nói vậy là sao?
Lãm nhún vai:
- Là vậy chớ sao. Em thừa thông minh để hiểu mà.
Vào bàn cơm, nhóc Nguyên bắt đầu yêu sách. Nó đòi ăn bằng đủa như người lớn và làm đổ tóe ra bàn.
Mỹ Tâm cố kiềm để khỏi mắng khi cơm văng lên cả tay cô. Lãm cười, bắt thằng “quỷ nhỏ” xé giấy vệ sinh ra chùi bàn chớ chẳng hề rầy nó một tiếng.
Tâm buột miệng:
- Anh dạy con ….hay thật, chẳng dám nói động dù một lời.
Lãm từ tốn:
- Lần đầu nó cầm đủa, dĩ nhiên phải rơi vãi, không động viên thi thôi, sao lại rầy? Nếu mắng mỏ, lần sau nó sẽ không sử dụng đủa nữa.
Phúc Nguyên lên tiếng:
- Không được cãi nhau khi ăn cơm, cô giáo bảo như vậy.
Lãm búng tay:
- Giỏi. Biết giải vây cho ba đúng lúc.
Mỹ Tâm liếc Lãm:
- Cha con anh bao che cho nhau hay lắm.
Lãm cười khi Phúc Nguyên thắc mắc:
- Bao che la gì hả bả
Lãm lừ mắt:
- Con hỏi nhiều quá, coi chừng sặc đó.
Ước Mơ Xanh Ước Mơ Xanh - Trần Thị Bảo Châu