Let your bookcases and your shelves be your gardens and your pleasure-grounds. Pluck the fruit that grows therein, gather the roses, the spices, and the myrrh.

Judah Ibn Tibbon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 88 / 17
Cập nhật: 2020-06-15 16:51:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25 - Cuốn Nhật Ký Cuối Cùng
ánh cửa lăng mộ của gia đình Moore đang để mở. Jason, Julia và Rick đi vào căn phòng hình tròn với những cột trắng bao quanh, sau đó bước xuống dưới tầng hầm, giữa những ngôi mộ. Mùi hoa thơm tỏa ra dọc cầu thang.
Nestor đứng ở hành lang bên trái, trước hai ngôi mộ trống không của Ulysses và Penelope. Ông đang xếp lại những bông hoa.
“Ông Nestor!” Bọn trẻ gọi.
Người làm vườn quay lại chào.
Ba đứa trẻ tiến lại gần, cảm thấy chút sợ hãi. Không khí ẩm ướt và lạnh lẽo, những bông hoa đang tỏa ra một mùi hương khiến người khác mê mẩn.
“Các cháu làm gì ở đây vậy?” Ông Nestor hỏi. “Các cháu muốn xem ta đang chuẩn bị… ngôi mộ cho mình sao?”
“Chúng cháu đã tìm thấy thứ này…” Jason nói, đưa cho ông tấm ảnh.
Người đàn ông nhìn tấm ảnh, nhận ra nó rồi lắc đầu buồn bã.
“Ta có thể biết các cháu đã tìm thấy nó ở đâu không?” Ông hỏi và trả lại Jason tấm ảnh.
“Ở trường ạ.”
Rick tiến lên trước nửa bước. “Bây giờ ông sẽ kể hết sự thật chứ ạ?”
Nestor nhìn những ngôi mộ trống không, những bông hoa, chiếc kéo làm vườn, rồi sau đó đề nghị. “Chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện không?”
Họ ngồi trên những bậc thang của lăng mộ. Mặt biển như tấm gương phản chiếu hình ảnh những đám mây đang bay hối hả. Nestor tháo găng tay, đưa mắt nhìn những hình ảnh phản chiếu của đại dương rồi nói.
“Ta xin lỗi.” Ba đứa trẻ không trả lời, chờ phần còn lại của câu chuyện. “Ta đã nói dối các cháu.”
“Giả vờ rằng mình là Nestor trong ba mươi năm không chỉ là một lời nói dối đơn thuần đâu ạ.”
“Đó đã là một thói quen rồi.” Người thợ làm vườn mỉm cười. “Từ khi ta quen biết Leonard… và trà trộn vào tấm ảnh chụp cả lớp, bảo họ gọi ta là Nestor… ta không từ bỏ cái tên này nữa. Như thể ta có một cậu em song sinh vậy.”
Dứt lời, người thợ làm vườn nhìn Julia, và rồi sau đó nhìn Jason.
“Giống như thể một trong hai cháu… tạo ra người kia vậy. Và rồi cháu tin vào điều đó. Các cháu biết đấy, vờ làm người thợ làm vườn là một cách tuyệt vời để tránh phiền toái và có thể làm mọi điều ta muốn trong làng. Và rồi, khi Penelope mất… vờ không phải là Ulysses Moore là cách tốt nhất để quên đi nỗi đau. Ta… ta cảm thấy mình là Nestor nhiều hơn là Ulysses. Ulysses là một nhà du hành, với một người vợ xinh đẹp và những người bạn đáng nhớ. Trong khi Nestor chỉ là một người thợ làm vườn già, bước đi khập khiễng mà thôi.”
“Có những ai biết về việc này ạ?”
“Chỉ những người bạn của ta thôi.”
“Vậy tại sao không ai trong số họ nói gì cho bọn cháu?”
“Vì ta đã bảo họ làm vậy. Nhưng bây giờ các cháu biết sự thật rồi. Trước mặt các cháu là những gì còn lại của Ulysses Moore. Và Ulysses Moore không mong muốn lộ diện.”
“Quỷ tha ma bắt!” Jason kêu lên. “Tất cả những cuốn nhật ký của ông, và những vất vả mà bọn cháu đã phải trải qua để đi theo chỉ dẫn của ông! Ông không thể nói trước cho bọn cháu được sao?”
Người đàn ông mỉm cười. “Nếu thế, ta sẽ làm cuộc chơi của các cháu giảm một nửa thú vị rồi.”
“Nhưng chúng cháu đã mạo hiểm tính mạng vì ông!”
“Và ta cũng làm vậy vì các cháu. Ta… ta đã không tin rằng các cháu đi xa được đến vậy. Đúng là ta đã hy vọng vào điều đó, dù Leonard nghĩ rằng ta chỉ là một ông già hoang tưởng mà thôi. Ta chỉ đơn giản nghĩ là những đứa trẻ, giống như chúng ta ngày đó, sẽ có thể mở lại những Cánh cửa Thời gian. Và quả thật, vài ngày trước khi các cháu đến Biệt thự Argo, ta đã nhận được thông báo từ bưu điện.” Ulysses Moore mỉm cười.
“Vậy ông không phải là người… gửi những chiếc chìa khóa sao ạ?”
“Không. Các cháu đã nhận được chúng. Giống như ta đã nhận được chúng trước đây.”
Jason lắc đầu. “Khoan đã, khoan đã… có một việc cháu không hiểu.”
“Việc gì vậy?”
“Việc cháu bị ngã từ trên vách đá xuống. Nếu hôm đó cháu không trượt ngã, và không bám vào vách đá thì cháu sẽ không tìm ra được thông điệp bí mật…”
Ulysses gật đầu. “Và ta sẽ không bao giờ để các cháu tìm ra giấy thông báo của bưu điện. Ta đã quyết định rằng, nếu các cháu tìm ra được một trong những thông điệp bí mật ta đã giấu tại Biệt thự Argo, ta sẽ để các cháu đi bước tiếp theo. Nếu không, có nghĩa là ta đã sai và câu chuyện này cần phải dừng lại.”
“Một trong những thông điệp bí mật sao ạ?” Julia hỏi.
“Ta cũng giấu một bức trên cây sung dâu trong vườn. Và một bức trong ngăn kéo bí mật sau tủ sách.”
Lũ trẻ mở to mắt nhìn nhau.
“Cháu đã muốn trèo lên cái cây đó!” Jason kêu lên.
“Nhưng tại sao ông lại làm như vậy ạ?” Julia hỏi.
Ulysses Moore mỉm cười. “Các cháu đến từ thành phố, giống như ta. Và ngay lập tức, các cháu làm bạn với một cậu bé trong làng, giống như ta đã làm vậy.”
Rick mỉm cười.
“Nhưng ta đã không thể chắc chắn rằng các cháu sẽ yêu thích những điều bí ẩn, những chuyến phiêu lưu, và cả những việc nguy hiểm, mà ngôi làng này còn đang giữ kín. Ta đã quan sát các cháu, giúp đỡ các cháu khi có thể…”
“Những mô hình thuyền bè và những cuốn nhật ký ở trong tòa tháp nhỏ…” Julia nhớ lại.
“Chính xác. Và một vài chỉ dẫn ở chỗ này, chỗ kia… Đôi khi các cháu khiến ta ngạc nhiên ngoài mong đợi, như khi các cháu tìm thấy chiếc đĩa trong bàn cờ của Peter. Cho tới lúc đó, ta vẫn thiếu một mảnh ghép trong câu chuyện, và không hiểu nguyên nhân vì sao ông ấy biến mất đột ngột như thế.”
“Chúng cháu đã khám phá ra điều đó sao?”
“Giống như các cháu đã khám phá ra rất nhiều điều khác mà ta đã bỏ qua.”
“Về những người tạo ra những cánh cửa ạ?”
“Ta chưa bao giờ khám phá ra điều gì về họ cả, cho dù ta đã thực hiện biết bao chuyến đi. Và sau khi chúng ta có nguy cơ không quay trở lại được nữa, Penelope và ta đã quyết định đóng những cánh cửa lại và không tìm hiểu thêm về những người tạo ra chúng nữa.”
“Đó là chuyến đi mà ông Leonard đã…”
“Chính xác. Chuyến đi mà ông ấy suýt bị một con cá mập ăn thịt.”
“Vậy tại sao sau đó ông lại đổi ý ạ?” Julia hỏi.
“Vì ta muốn ngăn Oblivia lại.” Ulysses mỉm cười.
“Ôi, cả bọn cháu cũng suýt mất mạng đấy!” Jason kêu lên. “Lúc ở Venice, trên Đảo Mặt Nạ đó ạ!”
“Nhưng việc đó đáng làm mà.” Rick lẩm bẩm.
Một cơn gió từ biển thổi đến.
“Ông còn phải kể cho bọn cháu nhiều chuyện nữa.” Julia nói. “Bây giờ bọn cháu đã tìm ra ông và cháu cũng tìm ra những cuốn nhật ký viết bằng mật mã của ông…”
Ulysses khịt khịt mũi. “Ồ, những cuốn nhật ký đó. Chúng không viết điều gì mà các cháu không biết đâu.”
“Nghĩa là sao ạ?”
“Chúng viết về chính các cháu.” Ulysses Moore thừa nhận.
Bọn trẻ không nói lên lời. Jason là người đầu tiên lên tiếng. “Về chúng cháu ấy ạ?”
“Chính xác. Về việc các cháu đã mở lại những cánh cửa và khám phá ra những bí mật của Kilmore Cove như thế nào. Ta đã đặt vào đó những bức vẽ cũ và ta cũng đã vẽ thêm những bức mới, nhưng…”
“Tại sao ông lại viết chúng bằng mật mã ạ?”
“Vì ta đã không chắc rằng các cháu… sẽ đánh bại được Oblivia.”
“Và bây giờ thì sao?”
“Bây giờ ta đã biết rằng bốn chiếc chìa khóa đang ở một nơi an toàn. Và chúng sẽ ở lại đó trong một khoảng thời gian.”
“Ông hãy kể cho chúng cháu về bà Penelope đi…” Julia thầm thì. “Bà ấy thực sự sinh ra ở Venice thế kỷ 18 sao ạ?”
Người thợ làm vườn đứng dậy và nhìn ra biển. “Đúng vậy. Ta gặp bà ấy trong một chuyến du hành cùng với bố của ta. Sau đó ta không thể nghĩ đến gì khác ngoài bà ấy…” Ulysses giãi bày. “Ta không quan tâm đến Kilmore Cove lẫn Biệt thự Argo nữa. Và sau nhiều tháng như vậy… bố ta đã tình nguyện đến sống ở Venice, để Penelope có cơ hội tới đây. Và mọi việc là như thế… Ít nhất cho tới khi bà ấy… ngã xuống vách đá.”
Bọn trẻ nhìn nhau.
“Sau đó, khi Peter bỏ tới Venice, bố ta tìm ra cánh cửa đang mở ở phố Tình Bạn và trở lại Biệt thự Argo, rồi ra đi trong thanh thản ít lâu sau đó. Đó là lý do mà ông ấy được chôn cất ở đây, trong lăng mộ của chúng ta.”
“Và đó là lý do vì sao ông Peter không quay trở lại được nữa, vì cánh cửa đã đóng lại.”
“Đúng thế.” Ulysses Moore trả lời.
Đúng lúc đó, một âm thanh vang lên khiến tất cả giật mình. Jason, Julia và Rick leo lên những bậc thang, nhìn về phía sau, hướng về lăng mộ.
“Cái gì vậy nhỉ?”
“À, cái đó…” Ulysses Moore trả lời với vẻ ranh mãnh mà bây giờ bọn trẻ đã quá quen thuộc. “Ta nghĩ rằng đó là vấn đề tiếp theo của chúng ta đấy.”
“Ý ông là sao ạ?”
Người đàn ông xỏ lại vào đôi găng tay làm vườn, trong khi âm thanh ở bên trong lăng mộ lại vang lên, lần này kèm theo một giọng nói tương tự như âm thanh của cái máy nạo. “Ha! Ha!”
Jason và Rick ngay lập tức nhận ra giọng nói này. “Ôi!” Hai đứa trẻ đồng thanh kêu lên. “Dường như đó là tiếng cười của… nhưng không thể nào!”
“Trái lại, ta chắc rằng điều đó có thể đấy.” Ulysses Moore nói. “Ta nghĩ là Manfred và Gwendaline đã để mở cánh cửa trong lúc bỏ tới Ai Cập.”
Julia nhìn Rick và Jason, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Ừm, mọi người có thể giải thích điều gì đó cho cháu được không?”
“Hãy nói rằng điều đó không đúng đi!” Hai cậu bé kêu lên, không chú ý đến cô bé. Và bọn chúng chạy vào lăng mộ cùng người thợ làm vườn.
Ở bên trong, họ thấy một ông già có ánh mắt trắng đục đang giữ con cá sấu khổng lồ bằng một sợi dây buộc.
“Ha! Ha!” Ông lão chủ cửa hàng Những tấm bản đồ bị lãng quên kêu lên. “Nhìn xem ai kia! Lưỡi Sắc và Tim Đá.”
Khi nhìn thấy con cá sấu, Julia hét lên, không thể tin vào mắt mình.
“Ngoan nào, Talos! Ngoan nào!” Người đàn ông ra lệnh, kéo sợi dây buộc bằng da. “Ngươi không nhận ra những người bạn cũ của chúng ta sao?”
Jason, Julia và Rick nhìn Ulysses. “Bây giờ chúng ta làm gì đây ạ?”
“Các cháu là những Hiệp sĩ của Kilmore Cove.” Ulysses Moore trả lời. “Các cháu cũng giữ bốn chiếc chìa khóa. Vậy hãy cùng nhau quyết định xem nên làm gì.”
Jason, Julia và Rick đang rảo bộ trên lớp cỏ dày trong Công viên Rùa. Những đám mây đang nhảy múa trên bầu trời và cuộn vào nhau trước mặt trời. Một cơn gió mang vị mặn mòi của biển cả nâng cánh những con hải âu bay lên cao.
“Chúng ta phải cho họ vào khi không có bố mẹ ở nhà!”
“Em có tưởng tượng nổi mẹ sẽ thế nào khi nhìn thấy con cá sấu không?”
“Còn chị, chị có tưởng tượng ra làm thế nào để đưa được nó qua chỗ đường trượt không?”
“Vấn đề là cần đưa họ quay trở lại nơi họ thuộc về càng sớm càng tốt.”
“Và chúng ta phải tìm ra Manfred và Gwendaline.”
“Và tới thăm Maruk nữa.”
“Còn Peter thì sao? Chúng ta làm thế nào với ông ấy đây?”
“Ông ấy ở Venice mà.”
“Nhưng liệu ông ấy có gặp khó khăn gì không?”
“Tớ không nghĩ vậy. Nếu viết được bức thông điệp đó, có nghĩa là ông ấy đã gặp những người nhà Caller rồi.”
“Có lẽ chúng ta nên mời tất cả bọn họ tới đây.”
“Có lẽ chúng ta nên tìm cách lấy lại chiếc chìa khóa sư tử thì hơn.”
“Thế ai đang giữ nó?”
“Manfred.”
“Nhưng bù lại chúng ta có những chiếc chìa khóa mới chưa bao giờ sử dụng…”
“Và cuối cùng chúng ta cũng có cả những cuốn nhật ký khác của Ulysses Moore nữa!”
“Để không đề cập đến Ulysses Moore với tư cách cá nhân.”
“Phải chi mẹ cậu nhớ ra bà ấy đã làm gì với chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên!”
“Tuy nhiên, ngoại trừ về Ulysses Moore, chúng ta chưa khám phá thêm được gì… Chúng ta không biết chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên ở đâu, cũng như những ai đã tạo ra những cánh cửa.”
“Khoan đã…”
“Sao cơ?”
“Bốn chiếc chìa khóa!”
“Jason, chị đang cầm chúng.”
“Không, ý em là, bốn chiếc chìa khóa cơ!”
“Bọn chị hiểu rồi, bốn chiếc chìa khóa. Rồi sao?”
“Khi chúng ta tới gặp cô Calypso để chúc mừng đám cưới…”
“Ôi, chỉ cần nghĩ đến việc tớ còn phải đọc tất cả…”
“Mọi người có nhớ cô ấy đã chào chúng ta như thế nào không: ‘Khi ta đưa cho các cháu bốn chiếc chìa khóa, chúng ta đã có một thỏa thuận’.”
“Vậy thì sao?”
“Mọi người không hiểu sao? Chúng ta đã đến bưu điện để lấy gói hàng. Làm thế nào mà cô Calypso biết được trong gói hàng đó có bốn chiếc chìa khóa chứ? Không ai trong số chúng ta nói cho cô ấy biết cả!”
Ngọn gió nhảy múa trên bãi cỏ và dần dâng lên cao, bay lên sườn đồi.
Bọn trẻ đứng cạnh ngôi nhà nhỏ màu trắng chứa dụng cụ. Đây là nơi những đứa trẻ của Mùa Hè Vĩ Đại năm ấy gặp Calypso cùng hai chú chó nhỏ lông xù màu trắng.
“Ulysses Moore đã nhận được những chiếc chìa khóa từ bưu điện. Nhưng ông ấy không biết ai đã gửi chúng.”
“Ý cậu là… cô Calypso…”
“Có thể là…”
“Một người tạo ra những cánh cửa sao?”
Jason đẩy cánh cửa nhỏ ở lối vào.
Cậu nhóc đã vào căn nhà nhỏ này lần đầu tiên khi giúp Leonard Minaxo lăn thùng nhựa đường.
“Tớ không biết.” Cậu nói. “Nhưng tớ nghĩ chúng ta phải khám phá ra điều đó.”
Trên bức tường vôi vẫn còn khắc tên những đứa trẻ của Mùa Hè Vĩ Đại:
Leonard
Peter
Black
Clitennestra
Và ở dưới cùng, gần như không đọc được:
Ulysses
“Hai người có mang dao bỏ túi không?” Jason hỏi Rick và chị gái.
Không có tiếng trả lời.
Họ đứng ở bên ngoài. Và đang hôn nhau.
Jason nhìn bọn họ, sau đó cúi xuống đất để nhặt một viên sỏi có cạnh sắc lên và khắc thêm tên của ba người lên trên bức tường của ngôi nhà nhỏ.
Ulysses Moore Tập 6 - Chìa Khóa Đầu Tiên Ulysses Moore Tập 6 - Chìa Khóa Đầu Tiên - Pierdomenico Baccalario Ulysses Moore Tập 6 - Chìa Khóa Đầu Tiên