To sit alone in the lamplight with a book spread out before you, and hold intimate converse with men of unseen generations - such is a pleasure beyond compare.

Kenko Yoshida

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 88 / 17
Cập nhật: 2020-06-15 16:51:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21 - Cánh Đồng Đom Đóm
anfred tóm lấy vai Dagoberto.
“Chờ đã… chờ đã.” Gã cùng cậu nhóc kiểm tra những chỉ dẫn trong cuốn sổ ghi chép của Ulysses Moore, tiếp đó là những cái tên viết trên các tấm biển bằng đồng thau. “Nếu đó là Đại Lộ Gỉ Sắt, vậy thì chúng ta phải rẽ trái…”
“Rẽ phải chứ.” Cậu nhóc chỉnh lại, xoay xoay cuốn sổ ghi chép. “Nếu chúng ta đứng ở đây…”
Manfred cố gắng theo kịp suy luận của tên trộm nhí nhưng rồi đến lối đi thứ hai, gã chán nản và nổi giận.
“Cái thứ đó thật khó hiểu!” Gã kêu lên. “ Và nơi này thật kinh tởm!”
“Nó được thiết kế như thế mà.” Dagoberto giải thích. “Vậy chúng ta làm theo những gì tôi nói nhé?”
“Được rồi, làm vậy đi.” Manfred đi phía sau, càu nhàu trong bộ áo giáp loảng xoảng.
Lúc này, mặt trăng đang xuống dần và bóng của toà thành bị kéo dài ra, trông đầy vẻ hăm dọa. Hai người rảo bước, và sau khi đi qua chân một ngọn tháp lớn có thể thấy được từ mọi góc của mê cung, họ đến một cao nguyên. Đi qua Đại Lộ Gỉ Sắt, những bức tường nhường chỗ cho những khoảng sân rộng, cây cối và vườn tược, nơi mắt được nghỉ ngơi, không còn ngột ngạt bởi những tòa nhà và mái nhà san sát nhau.
Một đám mây lớn che khuất mặt trăng, phủ một màn đen lên tòa thành, nhưng cả tên trộm nhí lẫn tên tội phạm chuyên nghiệp đều không bước chậm lại, lúc này họ tin rằng mình đã ở gần đích đến.
Khi mặt trăng vằng vặc nhô ra khỏi đám mây, Dagoberto dừng chân tại một khoảng sân nhỏ nằm sát vách đá, bên sườn một tòa nhà thấp dựng bằng đá thô.
“Nó đây rồi.” Cậu nhóc nói, gập cuốn sổ ghi chép lại.
Họ nghe thấy tiếng ngựa hí và tiếng móng ngựa bồn chồn gõ lên mặt đất. Đó là một chuồng ngựa. Cỏ khô được xếp thành từng bó khổng lồ dựa vào tường và những chiếc xe kéo bị bỏ lại ngổn ngang khiến nơi mà họ cất công tìm kiếm mang không khí đổ nát, tiêu điều.
Manfred không bình luận gì. Cả hai băng qua một hàng rào gỗ và đi vào chuồng ngựa. Có một máng nước đang chảy, Dagoberto chăm chú nhìn nó với vẻ lo lắng.
“Không thể là cái này được…” Cậu nhóc lẩm bẩm, nhúng ngón tay vào trong nước.
Manfred đang tìm kiếm một cánh cửa. Gã tìm thấy một cái, mở ra và đi vào bên trong. Lát sau, gã bước đi thẳng ra, tỏ vẻ kinh tởm. “Không phải cánh cửa này. Kinh quá, chỉ toàn lũ thú vật!”
Hai người đến chỗ vách đá, tại đó họ thấy một con đường mòn nhỏ men theo vách đá, cách xa chuồng ngựa. Và họ quyết định đi theo nó.
Con đường mòn uốn lượn lên và xuống như những đụn cát trên sa mạc. Họ xuyên qua một khu rừng nhỏ.
Dagoberto là người đầu tiên nhìn thấy chúng.
Rồi sau đó, Manfred cũng nhìn thấy.
Ngay khi ra khỏi khu rừng, cả không gian tràn ngập đom đóm.
Con đường mòn dẫn tới một ngôi nhà nhỏ bằng đá, lũ đom đóm bay lượn dày đặc xung quanh. Bãi cỏ cao um tùm, hàng nghìn chú dế đang hòa nhịp cất tiếng gáy. Vẻ đẹp nơi đây làm lay động cả tâm hồn cằn cỗi của Manfred, gã giang rộng hai tay khẽ chạm vào những con đom đóm.
Và gã không thể không mỉm cười.
Ngôi nhà nhỏ dường như không có người ở. Nhưng phía trước ngôi nhà có một chiếc ngai cũ kỹ, có thể ai đó đã từng ngồi lên. Lối vào không có cửa dẫn tới căn phòng nhỏ duy nhất, bày một vài kệ gỗ xếp thẳng hàng. Trên mỗi kệ có những viên bi bằng đất sét, đặt trong những chiếc hộp làm từ cùng một chất liệu.
Manfred cầm lấy một viên bi, đập vỡ nó và ngạc nhiên khi thấy một con đom đóm bay ra. Gã và Dagoberto lặng yên quan sát xung quanh. Tòa lâu đài giờ nằm ẩn sau vách đá mà họ đã men theo, và trước mắt họ, cao nguyên trải dài ngút ngàn. Những bãi cỏ quanh ngôi nhà nhỏ bằng đá như tấm áo choàng sẫm màu, trên đó điểm xuyết những bông hoa chớm nở, cánh còn khép hờ trong màn đêm. Đom đóm lượn vòng khắp nơi, hòa lẫn với sao trời.
Âm thanh duy nhất là tiếng nước chảy của một đài phun nước nhỏ nằm phía sau ngôi nhà.
Hai người đi theo âm thanh đó, cỏ kêu lạo xạo dưới bước chân. Họ thấy một bức tường cùng cánh cửa ọp ẹp dựa vào nó và máng xối bằng gỗ đang ri rỉ một dòng nước trong vắt tạo thành một vũng nước nhỏ rồi thấm dần trong cỏ.
Dagoberto khom người xuống chạm nhẹ ngón tay vào làn nước: rất trong và sạch. Manfred vồ lấy cánh cửa xiêu vẹo và thử mở nó ra.
Dagoberto nếm thử nước bằng đầu lưỡi. Cậu nhóc có cảm giác nhức nhối như bị kim châm, rồi cậu nhìn quanh.
Manfred đã biến mất.
“Lạ thật!” Cậu có cảm giác mình đã đến đây cùng một người khác.
“Ối!” Người đàn ông nhảy dựng lên.
“Ối!” Tên tay sai của Obliva hoảng sợ đáp lại.
Ngay khi cánh cửa khép lại sau lưng, Manfred thấy mình ở trong một đầu tàu hỏa với đèn điện sáng trưng.
“Đứng yên!” Người đàn ông ra lệnh. Và người này bắt đầu loay hoay với lọ thủy tinh màu xanh lá.
“Ông là ai? Người soát vé tàu à?”
Người đàn ông ngước mắt lên và Manfred nhận ra ông ta. Đó là người gã đã gặp hai hôm trước ở quán trọ. Anh em họ của tay bán lốp xe. Một kẻ khá điên khùng.
“Anh là Fred Gì Đó phải không?” Gã hỏi, duỗi thẳng cánh tay đang cầm cây kích.
Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ ngừng loay hoay với chiếc lọ nhỏ trong chốc lát.
“Chúng ta biết nhau sao?” Ông hỏi người lính thời Trung cổ.
Manfred phá lên cười và tháo chiếc mũ sắt ra, vứt xuống đất. “Đương nhiên rồi! Anh không nhớ tôi sao?”
Fred nheo hết mắt này đến mắt kia, và cuối cùng giơ ngón trỏ bàn tay phải lên, ra hiệu rằng mình đã nhận ra. “Hình như… anh là cái gã đi chiếc Bọ Cát phải không? Người đến tìm lốp xe mô-tô đó!”
“Chính là tôi đây!” Manfred cười lớn.
Họ vui vẻ ôm chầm lấy nhau. Rồi sau đó, hai người bắt đầu hỏi những câu hỏi dồn dập.
“Anh làm gì ở đây vậy?” Manfred bắt đầu trước. “Cho dù tôi cũng chẳng biết đây là… đâu nữa.”
Fred ra bộ nghiêm túc. “Họ nói rằng tôi phải canh chừng cánh cửa này, bởi vì ai đó có thể đi ra từ đó. Một người phụ nữ chẳng hạn.”
“Chà, vậy thì không may cho anh rồi…” Manfred đùa, đứng từ trong toa tàu nhìn ra ngoài. Gã thấy thạch nhũ, măng đá và một dãy cột đèn lờ mờ nối tiếp nhau. “Mà chúng ta đang ở đâu vậy? Trong một cái hang sao?”
“Chính xác!” Fred trả lời, như thể việc một đầu tàu hỏa nằm trong hang là điều bình thường nhất quả đất.
“Tôi hy vọng là chúng ta ở Kilmore Cove.” Manfred lẩm bẩm, cố nén cơn rùng mình.
“Không hẳn vậy.” Fred trả lời.
Tên tay sai của Obiliva đấm mạnh lên thành tàu. “Tại sao không? Vậy thì ta đang ở đâu?”
Chiếc lọ thủy tinh xanh trong tay Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ nảy lên như lò xo và suýt nữa bung ra, ông tóm lấy nó và hoảng hốt lắp bắp. “Ch-ch-chúng ta đang ở cách Kilmore Cove vài cây số…”
Vẻ tức giận trên khuôn mặt Manfred biến mất ngay lập tức. “À!” Gã hài lòng nói, rồi lặp lại. “À.”
Cuối cùng là một tràng cười lớn. Manfred lại ôm lấy Fred rồi sau đó hài lòng xoa tay. “Mình đã làm được rồi. Thằng nhóc thật giỏi. Nó đã đúng.”
Gã đi đi lại lại trong đầu tàu và nhìn chăm chú các cần điều khiển được đánh dấu ký hiệu và hình vẽ.
“Cái thứ này có hoạt động được không vậy?” Gã hỏi, táy máy nghịch một cái cần.
“Có chứ!” Fred trả lời. “Nó chạy nhanh như chớp vậy! Chiều nay thiếu chút nữa là nó khiến tôi toi rồi.”
“Vậy… anh biết cách làm nó chạy không?”
“À không… việc đó thì không. Tôi chưa bao giờ lái nó cả. Việc này cần hỏi Black.” Fred trầm ngâm gãi đầu.
“Thế Black đang ở đâu?”
“Ở Biệt thự Argo.”
“Vậy là cách xa đây.”
“Ồ, đúng thế… đi bộ ít nhất hai mươi phút.” Ánh mắt thẫn thờ của Fred sáng bừng lên trong chốc lát. “Hoặc chúng ta có thể hỏi những đứa nhóc đó. Chắc chắn chúng biết lái thứ này!”
Manfred nhếch môi cười, tỏ vẻ khâm phục thực sự. “Lũ nhóc đó hả?”
Rõ ràng, ngay từ đầu gã đã về nhầm phe. Nhưng bây giờ gã hoàn toàn muốn sửa sai. Manfred nắm chặt trong túi chiếc chìa khóa con mèo và sư tử.
“Nghe này,” gã đề xuất với Fred, “anh không phiền nếu tôi thử di chuyển cái cần này chứ?”
“Với tôi thì…” Fred mỉm cười. “Miễn là không…”
Lời nói của Fred bị chặn lại nơi cổ họng, khi đầu tàu Clio bất ngờ lao vút về phía trước. Ngay cả Manfred cũng ngã chổng vó trên sàn, trong khi con tàu phi như bay trên đường ray, hướng về Kilmore Cove.
Cách đó bốn cây số, dọc một vỉa hè tại Kilmore Cove, mọi thứ dường như bất động. Trong đêm đặc biệt đấy, nơi thời gian dường như mắc kẹt trong đồng hồ, Ursus Marriet đi bộ trong tâm trạng bồn chồn.
Ông rời khỏi trường học lúc đêm khuya, sau khi kiểm tra gần như tất cả những bức ảnh của Walter Gatz. Vốn hay chú ý đến tiểu tiết, ông đã kiên trì dò tìm, và khám phá ra một kho lưu trữ đáng kinh ngạc những tấm hình cũ và cả những bức chân dung.
Nhờ vào những gì tìm thấy, ông hiệu trưởng đã ghép lại được một số mắt xích còn thiếu. Điều quan trọng nhất là giờ ông đã tìm ra danh tính của cậu Nestor, người xuất hiện trong tấm ảnh cũ chụp cả lớp. Và giờ ông cũng biết được rằng Nestor xuất hiện cùng Dedalus và Minaxo trước ngọn hải đăng trong tấm ảnh bị cháy.
Ông hiệu trưởng tự nhủ với mình rằng ngày hôm sau ông sẽ hỏi Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ một vài thông tin. Và cả cô Stella nữa, ông cười thầm.
Vừa đi vừa huýt sáo, ông hiệu trưởng già giờ đây đã thôi ý định để lại dấu ấn của mình trong lịch sử, bỏ lại sau lưng khách sạn duy nhất trong làng và thẳng tiến về phía bến cảng nhỏ với vẻ lãnh đạm kiêu kỳ.
Dù đang đi bộ một mình, nhưng ông tự tưởng tượng ra mình đang bị ai đó theo dõi. Vì thế ông cố gắng di chuyển như thể có một đám đông hâm mộ vô hình sắp khiến ông bất ngờ và trao cho ông giải thưởng Nobel về Giảng dạy mà ông hoàn toàn xứng đáng.
“Khà khà…” Ông cười khoái trá, hài lòng với ý tưởng đó.
Khi đến cầu tàu đầu tiên trên bến cảng, ông hiệu trưởng nhận ra điều gì đó bất thường: một người phụ nữ mặc váy hoa dài đang chạy giữa những con tàu neo đậu.
Hai ánh đèn rọi từ một chiếc ô tô đỗ ngang vỉa hè soi rõ hình ảnh cô.
“Một tai nạn chăng?” Ông ngạc nhiên tự hỏi.
Ngoại trừ ông và người phụ nữ đang chạy giữa những con thuyền, xung quanh dường như không còn ai khác. Quán rượu đã đóng cửa và đèn cũng đã tắt.
Ursus Marriet quan sát dáng vẻ kích động kỳ lạ của người phụ nữ khi cô đi từ con thuyền này sang con thuyền khác, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó đặc biệt.
“Ursus…” Ông tự nhủ. “Đó không phải việc của mình.”
Ông quay đi, bước vài bước về hướng đối diện, nhưng rồi thấy mình không thể dứt ra được. Ông nhìn chiếc xe đang bật đèn sáng một lần nữa, rồi nhìn người phụ nữ trên cầu tàu lúc này đã dừng lại trước một con thuyền máy nhỏ.
“Cô ấy đang làm gì thế nhỉ?” Hoàn toàn bị thu hút bởi bí ẩn này, ông hiệu trưởng tự hỏi.
Ursus Marriet – một người kỹ tính, ngăn nắp và vô hình – tiếp tục bước đi. Ông nghe thấy người phụ nữ kêu lên điều gì đó và hiểu ra rằng cô đang cần giúp đỡ. Và ai có thể làm điều này ngoại trừ ông chứ? Có thể việc ở lại văn phòng cả ngày, rồi cả buổi tối xem những bức ảnh, là do số phận sắp đặt để ông đi qua đây và giúp đỡ người phụ nữ quyến rũ mặc váy hoa này.
Ông hắng giọng và đi xuống những bậc thang nhỏ dẫn tới bến cảng. Ngay lập tức, cát tràn vào đôi giày lười cũ những vẫn sáng bóng của ông.
“E hèm…” Ông lên tiếng khi tới bên chiếc thuyền máy. “Tôi có thể giúp gì cô không?”
Oblivia Newton lập tức ngẩng lên, khuôn mặt lộ vẻ lo âu.
“Thật quyến rũ!” Ursus Marriet thầm nghĩ.
Cô ả chăm chú nhìn người đàn ông trong một phần mười giây.
“Quyến rũ thật!” Ursus Marriet lại thầm nghĩ.
Và cuối cùng cô ta chỉ vào động cơ, cất tiếng hỏi. “Ngài có biết khởi động thứ này không?”
Ông hiệu trưởng khựng lại nhìn người phụ nữ, chiếc thuyền máy và mặt biển đen như mực.
“Xin lỗi, ý cô là sao?”
Oblivia đứng cách ông hiệu trưởng chỉ vài phân. Người đàn ông này có mùi mực và phấn viết bảng.
“Ý tôi là, tôi phải đi tìm một chiếc thuyền neo giữa biển ngay lập tức. Và tôi thì không biết sử dụng thứ này. Vì vậy tôi đang hỏi: ngài có biết sử dụng nó không?”
Người phụ nữ tỏa ra mùi hương bột phấn và xà bông.
“Dĩ nhiên rồi.” Ông hiệu trưởng trả lời.
“Vậy thì ngài hãy làm đi.”
“Được thôi.” Ursus Marriet bước lên thuyền và loạng choạng tiến về phía động cơ. “Nhưng tôi phải cảnh báo trước rằng, đi biển vào ban đêm không chắc chắn chút nào đâu.”
“Trên thế giới này chỉ có duy nhất một điều chắc chắn thôi…” Oblivia trả lời, ném sợi dây neo vào lòng chiếc thuyền máy.
“Điều gì vậy?” Ông hiệu trưởng hỏi trong lúc chỉnh lại áo khoác.
“Rằng tôi sẽ có được chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên.”
Trong một căn nhà nhỏ cách đó không xa, Rick, Nestor và cha Phoenix đã lục tung mọi ngăn kéo, nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ dấu vết nào của chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên.
Rồi sau đó, khi thấy mẹ mình vẫn chưa trở về, Rick thử gọi lại đến Biệt thự Argo.
Cậu bé chuẩn bị dập máy thì Julia trả lời.
Khi nhận ra giọng nói của cô bé, Rick cảm thấy miệng mình bỗng nhiên khô rang. Nhưng cùng lúc đó, một cảm giác ngọt ngào lan khắp cơ thể cậu.
“Julia!” Cậu bé hét to, không kiềm chế được niềm vui mừng.
“Cô bé đã trở về sao?” Trong phòng bếp, Nestor đứng phắt dậy khỏi ghế.
“Rick!” Julia cũng kêu lên. “Cậu… cậu ổn chứ?”
“Tớ ổn! Còn cậu thì sao? Và Jason nữa?”
“Jason vẫn còn ở đó! Và chúng tớ đã mất tất cả những chiếc chìa khóa! Tớ… tớ đã trở về cùng với Oblivia.”
“Những chiếc chìa khóa! Oblivia sao?”
Cô bé kể lại lần lượt mọi chuyện.
“Tớ rất vui khi cậu đã trở về. Tớ đã khám phá ra một điều mà cậu chắc chắn cần phải biết. Thực ra Ulysses Moore là…”
“Là ông Nestor! Tớ mới biết điều đó!” Julia trả lời. “Rick, chắc cậu không biết… Oblivia là con gái của Núi Lửa Đen!”
“Cái gì cơ?”
Những lời giải thích lại được cô bé đưa ra. Nestor quay về phía cha Phoenix.
“Cậu có biết trước điều này không?” Ông hỏi.
Vị linh mục nở nụ cười nửa miệng, đáp lời. “À… có thể là có.”
Trong lúc đó, Julia tiếp tục kể.
“Oblivia đã lấy xe của bố tớ để xuống làng và Black đã gây mê bố mẹ tớ và một người phụ nữ nữa.”
“Một người phụ nữ sao?” Vậy là cuối cùng Rick cũng biết mẹ mình đang ở đâu.
“Cháu hãy hỏi xem bà ấy đã để chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên ở đâu!” Nestor xen ngang.
“Nhưng bà ấy đang ngủ.” Rick trả lời.
“Julia, cậu hãy ở đó nhé. Chúng tớ đến ngay đây.”
Nestor, Rick và cha Phoenix vội bước ra đường. Và đúng lúc đang quyết định xem nên làm gì, họ nghe thấy tiếng kêu leng keng văng vẳng phát ra từ Nhà ga Clark Beamish nằm cách đó vài bước. Ngay sau đó, họ nghe thấy âm thanh ầm ầm đã bị quên lãng từ lâu.
“Tàu hỏa đến!” Rick là người đầu tiên thốt lên.
Ulysses Moore Tập 6 - Chìa Khóa Đầu Tiên Ulysses Moore Tập 6 - Chìa Khóa Đầu Tiên - Pierdomenico Baccalario Ulysses Moore Tập 6 - Chìa Khóa Đầu Tiên