A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 88 / 17
Cập nhật: 2020-06-15 16:51:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14 - Hào Cá Chép
rong bóng tối xám xịt của xà lim, Julia chưa bao giờ thấy lạnh đến thế. Cô bé cảm nhận thế giới xung quanh qua những cảm giác không mấy dễ chịu: nền nhà đá ẩm ướt và nhầy nhụa, cánh cửa gỗ lởm chởm rằm, lớp rêu lông lá phủ lên cánh cửa sổ nhỏ duy nhất trong nhà tù, nước chảy nhỏ giọt lên bức tường trong cùng. Xà lim bốc mùi hôi thối, bí bách, ôi thiu, và kinh tởm, giống như mùi bốc ra từ nhà xí trong góc cuối xà lim. Và một chuỗi những âm thanh cũng khó chịu không kém: tên trộm già đi lê lết, Oblivia cười như điên loạn trong bóng tối còn Manfred thỉnh thoảng lại tung ra những cú đấm vô ích vào tường.
Julia cố gắng không phản ứng lại trước những tác động đó, để không bị cuốn theo sự sợ hãi tột độ và phi lý trí. Hoặc tệ hơn nữa, bị cuốn theo sự sợ hãi đến tuyệt vọng và hoàn toàn có lý trí. Cô bé có cơ hội nào để thoát khỏi đó đây?
Chỉ một cơ hội thôi, cô bé tự nhắc đi nhắc lại. Một cơ hội duy nhất: Jason.
“Ông ta là ai vậy?” Chợt Oblivia hỏi, chỉ theo Rigoberto đang bò khắp phòng như một loài bò sát.
Julia khịt mũi. Lần đầu tiên kể từ khi biết Oblivia, cô bé mới thấy giọng nói của ả không mang vẻ khinh bỉ, mà nhạt nhẽo và đơn điệu, vẻ cam chịu.
Julia cân nhắc hồi lâu xem liệu có nên trả lời hay không. Nếu cô bé không trả lời, có thể ả sẽ lờ đi và tìm cách nói chuyện với Manfred. Nhưng bởi tất cả họ cùng bị nhốt trong xà lim và cùng chung một số phận, nên có lẽ cần cởi mở với nhau hơn một chút, cho dù chỉ bằng lời nói.
“Tôi không biết.” Cô bé trả lời.
Chiếc giường gỗ mà người phụ nữ nằm trên kêu cọt kẹt. “Vậy tại sao hai người lại đến đây cùng nhau?”
“Ông ấy đi theo tôi.” Julia trả lời. “Và khi lính canh bắt được tôi, họ tìm thấy luôn cả ông ấy.”
“Lính canh! Thật kinh tởm! Bọn chúng giống như cảnh sát vậy!” Trong bóng tối lại vang lên âm thanh khô khốc của tiếng nắm đấm nện vào tường, theo sau đó là tiếng rên rỉ của Manfred.
“Việc đó chẳng ích gì ngoài việc khiến ngươi gãy tay đâu, đồ cục súc vô dụng kia.” Oblivia nhận xét, trong lúc bước xuống giường.
Lời bình luận đó làm Julia cười mỉm. Oblivia đi ngang gian xà lim, dừng lại dưới luồng ánh trăng hình quạt lọt qua khung cửa sổ phủ rêu. Không thể nhận ra ả: tóc rối bời bù xù, phần lớn móng tay đều gãy. Ánh sáng bạc làm hiện ra cơ thể gầy quắt queo nhưng mạnh khỏe nhờ không biết bao nhiêu tiếng đồng hồ bỏ ra ở phòng tập, ả khoác trên mình chiếc áo thầy tu bằng đay thô ráp giống như chiếc Julia đang mặc. Những vệt bóng kéo dài làm nổi bật gò má và che đi đôi mắt bình thường vẫn sáng lấp lánh của ả.
“Họ đã lấy tất cả của ta.” Ả nói, không rõ là với bản thân, với mặt trăng, hay với Julia.
Cảm thấy bị choáng ngợp và hoảng sợ trước thân hình vừa mong manh vừa tràn đầy năng lượng đó, Julia cuộn mình sát cạnh bức tường, cố gắng thu gót chân vào bên trong chiếc áo thầy tu.
“Họ đã lấy đi những chiếc chìa khóa của ta,” Oblivia tiếp tục, “và ném chúng vào trong một chiếc rương. Sau tất cả những khó nhọc mà ta đã trải qua để tìm ra chúng…”
Khi nghe ả ta nói về những chiếc chìa khóa ‘của ả’, Julia cảm thấy đau nhói ở ngực.
“Chúng không phải những chiếc chìa khóa của cô.” Cô bé nói.
“À, không phải sao?” Oblivia lớn tiếng. Nhưng một lần nữa, giọng nói của ả không có vẻ thách thức. “Vậy chúng là của ngươi chắc? Trên đó có viết tên ngươi sao?”
“Chúng tôi đã tìm ra chúng. Jason, Rick và tôi.” Julia trả lời. “Ở bưu điện.”
“Hẳn rồi, các ngươi đã đi đến quầy và hỏi bốn chiếc chìa khóa để mở Cánh cửa Thời gian.”
“Gần như vậy. Chúng tôi có một phiếu nhận bưu kiện gửi tới ‘chủ nhân đáng kính của Biệt thự Argo’.”
“Vậy có khi nó được gửi tới bố các ngươi. Hoặc tới kẻ quỷ tha ma bắt nào đó mà Homer đã bán ngôi nhà cho.”
“Homer?” Julia hỏi.
“Đó là kiến trúc sư đến từ London, hãng Homer & Homer. Ông ta là người tiến hành thủ tục thừa kế tài sản cùng gã làm vườn.” Oblivia nói. “Chính ông ta đã từ chối tất cả những đồng bảng Anh của ta để lựa chọn… các ngươi!”
“Lũ cảnh sát ghê tởm!” Manfred lại hét lớn, đấm thêm một cú nữa vào tường.
Khi ấy, trong bóng tối xà lim còn một tiếng động khác: Rigoberto đang hí hoáy ở góc tường, nơi nhà xí.
“Ta đã sai lầm khi đến đây.” Oblivia tiếp tục, trong giây phút khiêm tốn hiếm hoi của ả. “Đáng lẽ ta nên hài lòng với những chiếc chìa khóa có trong tay, và hành động từ tốn hơn để tìm những chiếc khác. Như những năm gần đây, đáng lẽ ta nên hỏi người duy nhất sẵn lòng nói chuyện với ta.”
“Ý cô là ông Peter sao?”
“Còn ai khác nữa? Chẳng lẽ ngươi đã nói chuyện được với Ulysses Moore sao? Hoặc ai đó trong số bạn bè của ông ta?”
“Thực ra là không.” Julia thừa nhận.
“Và ngươi đã bao giờ tự hỏi vì sao chưa? Ta sẽ nói cho ngươi biết: bởi đó là những kẻ hoang tưởng đã quyết định giữ ngôi làng cho bản thân họ. Tại sao họ lại nổi giận với ta? Ngươi có giải thích được không? Bởi ta giàu có sao? Hay vì ta xinh đẹp và tháo vát?” Oblivia đưa mắt tìm Julia. Đôi mắt ánh lên vẻ hoang dại, ả đập ngón tay trỏ có móng gãy lên thái dương. “Vì ta có đầu óc kinh doanh sao? Đúng vậy! Ta thừa nhận. Với ta, những Cánh cửa Thời gian là một phi vụ làm ăn lớn. Người ta bán cho ngươi đủ gói kỳ nghỉ, từ những thành phố nghệ thuật đến các hòn đảo hoang. Vậy tại sao không đi nghỉ một tuần ở Ai Cập cổ đại nhỉ? Cùng với tất cả luật lệ mà ngươi muốn: không bấm móng tay, không chai lọ nước hoa mỹ phẩm, không máy ảnh với ánh đèn flash làm quấy rầy cư dân nơi đó! Mong muốn biến một làng chài xác xơ thành một điểm du lịch giàu có và hiện đại thì có gì sai chứ?”
Julia không biết chính xác phải trả lời như thế nào.
Oblivia bỏ sang chỗ khác, rồi sau đó trở lại mạch câu chuyện. “Hoặc có thể, cô bé thân mến của ta, Ulysses và những người bạn của ông ta giận dữ bởi ta là phụ nữ chăng? Ngươi đã bao giờ nghĩ đến điều này chưa? Một phụ nữ thông minh và xinh đẹp.” Oblivia vỗ tay. “Thôi nào, tỉnh lại đi! Chúng ta đang ở thế kỷ 21 rồi!”
Từ góc xà lim nơi Rigoberto đang nương náu, có tiếng đá cọ vào nhau, và một tiếng thở hắt mệt mỏi.
“Ông đang làm gì vậy?” Manfred càu nhàu, tiến lại gần.
Julia nhìn Oblivia đi đi lại lại giữa xà lim. Cô bé có thể hiểu phần nào những suy luận đó. Cả Leonard, Peter và Nestor đều không phải mẫu người hiện đại và cấp tiến, nhưng nếu hình mẫu trái ngược lại hiện thân trong một người kích động như Oblivia thì cô bé thật không biết ai sai hơn ai trong chuyện này.
“Cái gã Ulysses Moore đó… thực sự đã làm ta phát điên… Và cả câu chuyện về chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên nữa! chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên!” Oblivia nắm lấy chấn song cửa sổ và tuyệt vọng nhìn ra ngoài. “Giờ thì ta cần gì đến chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên và tên Núi Lửa Đen đó chứ!”
“Ông ấy đi rồi.” Julia nói, thu hút sự chú ý của Oblivia trong giây lát. “Chúng tôi đã ở phòng thí nghiệm của Núi Lửa Đen, nhưng không có bất cứ dấu vết nào của ông ấy cũng như chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên cả.”
“Dĩ nhiên rồi!” Obliva nói lớn. “Ta sẵn lòng từ bỏ tất cả, tất cả! Chỉ để thoát khỏi nơi kinh tởm này. Các người có nghe thấy không? Hãy giữ lấy những chiếc chìa khóa và để ta về nhà!”
“Ôi, không… Kinh quá…” Trong lúc đó, Manfred thốt lên ở góc đối diện của xà lim.
Ngay khi âm thanh vang vọng từ tiếng la hét của Obliva tắt ngấm, cô ả phiền muộn nói thêm. “Nhưng ta hét lên làm gì vậy nhỉ, cô gái bé nhỏ của ta? Chẳng ai mang đến cho chúng ta chìa khóa để mở cánh cửa này! Chẳng ai hết!”
Lại một lần nữa, dù không muốn, Julia cũng phải công nhận rằng Obliva có lý. Tuy cô bé vẫn cố chấp giữ suy nghĩ đó trong đầu, nhưng có rất ít hy vọng rằng Jason có thể giúp họ thoát khỏi tình thế khó khăn này. Và cô bé thấy ngạc nhiên khi nghĩ đến mình và Obliva, như thể theo cách nào đó việc bị tống giam đã khiến họ đứng về cùng một phe.
“Vẫn còn em trai tôi ở ngoài đó…” Cô bé cởi mở. “Em ấy không bị bắt.”
“Thằng nhóc đó sao?” Oblivia hỏi, buông tay khỏi chấn song. “Và theo ngươi thì nó có thể làm gì?”
“Tôi không biết. Hy vọng là em ấy làm được gì đó.”
“Ngươi là một minh chứng rõ ràng cho việc lũ nhóc không thể làm được bất cứ điều gì khi đứng giữa những người lớn hơn.”
Lại một lần nữa, giọng Rigoberto lầm bầm và tiếng ầm ầm của một phiến đá bị dịch chuyển vang vọng khắp xà lim.
“Ôi mẹ ơi!” Manfred hét lên, lảo đảo lùi về phía sau bởi một mùi cực kỳ ghê tởm. “Ngươi để lại thứ đó vào chỗ cũ ngay!”
Mùi của những thứ bị phân hủy lan khắp xà lim, ồ ạt tấn công lỗ mũi của Julia và Oblivia.
“Ôi không!” Cô ả rên rỉ. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Julia nhắm mắt lại và giấu mũi vào chiếc áo sợi đay, hy vọng rằng mùi hôi thối đó sẽ biến mất đột ngột như khi nó xuất hiện.
Manfred bắt đầu ho, Oblivia cũng vậy, ả hoàn toàn lúng túng và khiếp đảm. Mất hàng phút dài đằng đẵng trôi qua, tình hình mới bắt đầu được cải thiện đôi chút.
“Ông Rigoberto?” Julia hỏi.
“Ta ở đây.” Tên trộm trả lời từ phía bên kia của xà lim.
“Ông làm gì vậy?”
“Ta đã tìm ra một lối thoát.” Ông già điềm tĩnh đáp.
Cả ba người đứng quanh một cái lỗ trên nền nhà, một cái lỗ tối om, từ đó phả ra từng đợt mùi hôi thối. Nó rộng đủ để vai người lọt qua, và nhìn như không đáy.
“Ngươi đang đùa, phải không?” Oblivia lắp bắp, tay bịt chặt mũi.
Quỳ xuống cạnh phiến đá có khoét lỗ dùng làm nắp bồn cầu, tên trộm cống lắc đầu và khuyên mọi người nghe theo mình.
“Đóng cái đó lại.” Manfred ra lệnh cho tên trộm.
“Không.” Julia nói. “Rigoberto có lý đấy. Mọi người nghe ông ấy nói đi!”
“Đóng cái đó lại, nếu không…”
“Ngươi có im miệng không, tên vô dụng kia?” Oblivia cắt ngang.
Manfred co người lại như một con nhím, nắm chặt hai bàn tay. Hắn nhìn bà chủ của mình đầy căm hờn và nghĩ bụng: Cô đã mang ta tới đây. Cô đã tống ta vào tù. Cô đã làm hỏng cặp kính râm cuối cùng của ta. Và cô đang bắt ta nhìn vào lỗ xả nhà xí như thể nó là một cái giường tắm nắng. Sau đó hắn hình dung ra cái kết không đáng mong chờ chút nào. Hắn đành quay lưng lại và không quan tâm đến việc đang diễn ra nữa.
“Đó là nước sao?” Julia đánh bạo hỏi.
“Ta cũng nghe thấy.” Oblivia lẩm bẩm, quỳ xuống cạnh Rigoberto.
“Đúng là nước đấy…” Tên trộm già trả lời. “Những đường ống xả của các xà lim đều dẫn về một đường ống lớn hơn, đó là thứ mà hào cá chép cần.”
“Chỗ hào nước có cá.” Julia nhớ lại. “Và nếu cá sống được… thì đó không phải nước bẩn.”
“Chính xác.” Rigoberto tiếp tục. Làn da vàng nhợt và nhớp nháp của lão khiến người ta liên tưởng đến con cóc.
“Ta muốn nhắc rằng các ngươi không phải là cá,” Oblivia bình luận, “và các ngươi không thở được dưới nước.”
“Trong đường ống lớn có khoảng không.” Rigoberto nói. “Không nhiều, nhưng khoảng từng này.” Lão mở rộng tay chừng hai chục phân.
Julia ngồi xuống nền nhà. “Ông đã ở đó rồi sao?”
“Một lần.” Tên trộm thừa nhận.
“Nó như thế nào vậy?”
“Rất hôi thối cho đến chỗ thác nước. Ngươi phải bơi và nín thở, rồi đi xuống và tình hình sẽ khá hơn. Sau đó, ngươi sẽ đến được một cái hồ, từ đó có thể ra khỏi đây. Phần khó nhất là đây…” Lão chỉ lỗ hổng hẹp của đường ống. Ngươi phải thu vai co người lại cho đến khi xuống dưới.”
“Nó sâu bao nhiêu vậy?” Julia hỏi, nuốt nước bọt.
“Gấp ba lần chiều cao của ta.”
“Các ngươi quên việc đó đi.” Oblivia nhìn xuống đường ống, hoảng sợ nói. “Ta không chui vào đó đâu.”
Rigoberto chăm chú nhìn ả với con mắt dò xét, rồi đến những người khác. “Anh ta sẽ không chui vừa được.” Lão hướng về phía Manfred và kết luận.
“Quên chuyện đó đi.” Hắn ta trả lời từ phía sau.
“Ngươi thì có thể.” Lão nói với Julia. “Và cả ngươi nữa, nếu cố một chút…” Lão đế thêm về phần Oblivia.
“Ta không quan tâm!” Ả trả lời. “Ta không có ý định chết ngạt trong… đống nước thải của đường ống ngầm.” Một cơn rùng mình chạy dọc xương sống ả. “Chỉ nghĩ thôi cũng thấy kinh sợ rồi.”
Với Julia, chỉ riêng ý nghĩ chui vào cái lỗ đó cũng khiến cô bé nổi da gà rồi.
Rigoberto nhún vai. “Đây là lối ra. Và ta sẽ ra khỏi đây. Nếu các ngươi muốn đi cùng thì ta sẽ đợi.”
Julia cắn môi. Cô bé nhìn quanh. Sau đó quan sát cái giếng đen ngòm.
“Ông biết Tu Viện Thời Gian Bị Đánh Mất nằm ở đâu không ạ?” Cô bé hỏi Rigoberto, nghĩ đến thỏa thuận với Jason trước khi trốn trong khung cửi.
“Có.” Tên trộm trả lời.
“Nếu tôi đi cùng, ông có thể dẫn tôi đến đó chứ?”
“Ấy! Ấy! Từ từ đã! Điều này có liên quan gì?” Oblivia xen vào. Ả tóm lấy đôi vai nhỏ bé của Rigoberto. “Ngươi không thể đi ra khỏi đây, sau đó… đến giải thoát cho chúng ta sao?”
“Không.” Tên trộm trả lời. “Việc đó quá nguy hiểm. Chẳng ai muốn vào lại nhà tù nếu đã thoát khỏi đó cả.”
“Nhưng ta có thể trả tiền cho ngươi! Ta có thể phủ kín ngươi bằng những đồng bảng Anh.”
“Ta không biết đồng bảng Anh là gì cả.”
“Tiền, vàng bạc! Vàng!” Oblivia thét lên. “Ta có thể làm tất cả những gì ngươi muốn.”
“Vậy thì ngươi tự thoát ra khỏi đây đi.” Rigoberto trả lời, vùng vẫy khỏi bàn tay ả. “Ta đi đây.”
Lão đặt chân vào trong miệng lỗ cống. Oblivia quay sang Julia. “Thế còn ngươi, cô bé? Ngươi sẽ trở về cứu ta chứ?”
Manfred húng hắng ho để nhắc nhở về sự hiện diện của gã. Julia thấy khó khăn khi phải trả lời ả. Cô bé không giỏi nói dối như em trai mình, nhưng gần đây cô đã cố gắng rèn giũa mặt tính cách đó. Julia nở một nụ cười và nói: “Thú thật là tôi không biết có đi cùng ông ta hay không… Thêm nữa… tôi không chắc liệu mình có làm được hay không.”
“Chắc chắn cháu sẽ làm được mà!” Oblivia bất ngờ khích lệ cô bé. “Cháu… cháu là một cô bé giỏi giang. Rất giỏi giang! Cháu có nhớ mình đã biến Manfred thành một tên ngốc như thế nào không?”
Nghĩ đến cú ngã từ vách đá suýt cướp đi mạng sống của mình, tên đầy tớ của Oblivia giận dữ quay ngoắt lại. “Này! Hãy cẩn trọng với những gì mình nói! Lúc đó trời đang mưa!”
“Chắc chắn cháu sẽ làm được…” Oblivia tiếp tục. “Và cháu sẽ không để chúng ta chết mục trong này. Vì cháu là người tốt mà, phải không?”
Ả cố gắng trưng ra một vẻ mặt thuyết phục, nhưng trông không khác gì một nhân vật trên truyền hình đang cố bán thiết bị tập thể dục tại nhà.
“Hơn nữa… không thể để lại đây tất cả những chiếc chìa khóa của chúng ta. Ừm, những chiếc chìa khóa của các cháu. Phải chứ? Ta nói đúng không? Chúng ta có thể chia nhau mà. Ta sẽ cầm chiếc chìa khóa con mèo và sư tử, còn cháu giữ những chiếc chìa khóa của Biệt thự Argo. Như vậy cháu có thể dạo chơi cùng em trai lúc nào các cháu muốn. Và có thể, thỉnh thoảng, để dì Oblivia đi cùng nữa? Được chứ? Thậm chí mẹ cháu và ta có thể bầu bạn một chút. Sao lại không nhỉ? Đừng bao giờ nói không bao giờ, giống tên một bộ phim ấy. Và sau mọi chuyện, chúng ta đều cùng một phe mà… cháu có nghĩ vậy không?” Oblivia đánh bạo hỏi, rồi sau đó ngã xuống sàn nhà một cách cường điệu.
“Ta đi đây.” Rigoberto nói, rồi biến mất trong lỗ cống.
Đôi chân, thân người, vai, và cuối cùng là đầu lão chui vào lỗ, rồi lão trượt xuống.
Julia nhảy đến chỗ ông già. Từ trên cao cô bé nhìn thấy mặt tên trộm đang nhìn mình. Trông như vai ông ta đang bị mắc kẹt, rồi sau đó ông ta trượt dần xuống dưới.
“Đợi tôi với!” Cô bé kêu to.
“Ta… không… quay lại đâu…” Ông già lắp bắp, biến mất dần trong bóng tối.
“Hãy đợi tôi dưới đó!” Julia quyết định. “Tôi sẽ đi với ông.”
Câu trả lời của Rigoberto là một tiếng rên rỉ yếu ớt.
“Chúng ta sẽ đợi cháu ở đây.” Oblivia nhắc Julia một lần nữa, khi cô bé cho chân xuống cái lỗ.
“Được rồi.”
Lỗ cống nhầy nhụa và bốc mùi hôi thối, phủ một lớp rêu và nấm mốc mà tốt hơn là không nên đặt nhiều câu hỏi về thành phần của nó. Trượt xuống bên trong lỗ, Julia giữ thăng bằng trên đôi chân trần, như thể đang chạm vào vô vàn chiếc lưỡi, đám nấm nhớp nháp hay lũ bò sát thân mềm vậy.
Julia cố kìm nén trí tưởng tượng và tự nhủ. “Chỉ là một cái lỗ cống thôi.”
Cô bé chui vào lỗ với hai cánh tay ép sát bên hông và cảm thấy dần dần bị hút xuống dưới.
“Mình làm được.” Cô bé nói to.
Xà lim biến mất khỏi tầm mắt Julia và cô bé thấy mặt mình chỉ cách thành lỗ cống vài phân. Cô bé ngước nhìn lên, như đã thấy Rigoberto làm trước đó, trong khi bụng kêu ùng ục vì kinh tởm.
“Mình làm được… Mình làm được mà…” Cô bé lặp đi lặp lại.
Julia trượt xuống, trượt xuống và tiếp tục trượt xuống.
“Chắc chắn là cháu làm được!” Oblivia kêu lên từ phía trên, xuất hiện như một bóng ma ở miệng cống. Julia thấy khuôn mặt đó đang khiến mình trở nên khó thở hơn. “Hãy quay lại cứu bọn ta, làm ơn! Ta sẽ đưa cho cháu tất cả chìa khóa! Tất cả!”
Giọng nói của ả bị át đi bởi tiếng nước trút xuống ngày càng mạnh. Julia trượt xuống thêm một chút, choáng váng vì cảm giác buồn nôn, rồi thình lình bàn chân cô chạm vào thành đường ống. Cô bé bị hút xuống và rơi vào một vũng nước đen ngòm đang chảy xiết xuống phía dưới.
Julia nín thở, nhưng phản ứng trong chớp mắt: bật người và sải tay ngoi lên mặt nước. Cô bé mở mắt trong bóng tối và nhận ra đã có thể thở được bình thường. Cô giơ tay lên và chạm vào trần đường ống dẫn. Có một khoảng trống nhỏ vừa đủ hở mũi và miệng. Tim Julia đập liên hồi, mạnh hơn cả tiếng nước xối xả.
“Rigoberto!” Cô bé gào lên.
Có thứ gì đó nhầy nhụa như xúc tu bạch tuộc tóm lấy tay cô bé và kéo ngược lại dòng chảy. “Cứu với!”
Julia chợt nhìn thấy đôi mắt ếch của Rigoberto trước mặt, cô bé cố gắng bình tĩnh trở lại.
“Ngươi có nghe thấy gì không?” Oblivia nói, ngó đầu vào trong lỗ cống.
“Không.” Manfred trả lời.
“Ta hỏi ngươi làm gì nhỉ? Ngươi thậm chí… thậm chí... còn chẳng bằng…” Mãi không tìm được cách so sánh đủ khinh bỉ, ả đành nói. “Con nhóc đã xuống được dưới đáy.” Sau đó ả điên tiết quay người lại. “Nó làm được rồi! Thực sự có thể làm được! Và giờ bọn chúng đang chạy trốn! Chúng đang chạy trốn khỏi cái nhà tù kinh tởm này!”
“Quá tuyệt!” Manfred bình luận đầy nhạo báng.
“Hẳn rồi! Manfred, tại sao ngươi không làm gì đi?”
Cái sẹo của hắn lấp lánh dưới ánh trăng. “Bởi vì vai của tôi, Oblivia. Tôi không chui qua được cái lỗ hôi thối đó.”
“Ái chà, hãy nghe kìa! Hắn đang nói về những cái lỗ hôi thối kia đấy! Ngươi không nhớ rằng ta đã kéo ngươi ra khỏi một cái lỗ hôi thối khác sao?”
“Công việc của tôi cũng giống như bao người khác thôi.” Hắn khoanh tay trả lời.
“Ồ, phải rồi. Một tên đầu gấu chuyên làm giàu bằng cách lượm tiền rơi ở ống cống.”
“Cô không biết một ngày làm việc tôi có thể kiếm được bao nhiêu đâu.”
“Ngươi thật vô dụng! Một tên hoàn toàn vô dụng.” Oblivia trách cứ. “Quỷ tha ma bắt cái ngày ta chọn ngươi trong danh sách từ văn phòng môi giới việc làm cho tội phạm đi…” Người phụ nữ lại thò đầu vào miệng cống. “Ta đã bị cái tên huênh hoang của ngươi đánh lừa. Tất cả ta nhận được chỉ là một tên đần có khả năng làm hỏng xe của ta!”
“Tôi đã nói với cô rằng cái ô tô...”
“Còn cái xe mô tô thì sao? Và chiếc Bọ cát nữa?”Oblivia xối xả. “Tên đần, Manfred, ngươi chỉ là một tên đần! Và nhờ vào việc ngươi chỉ là một tên đần, chúng ta sẽ kẹt lại trong này mãi mãi. Trong khi những tên khác đã trốn thoát.”
“Hãy suy nghĩ tích cực đi nào, chúng ta sẽ được ăn gấp đôi khẩu phần.”
“Ai nói với ngươi rằng chúng sẽ mang đồ ăn đến cho chúng ta? Và thêm nữa, từ khi nào ngươi dám nói với ta bằng cái giọng đó? Hả? Nhóc connnnnn!” Ngay sau đấy ả gào lên, đầu chúi xuống cống. “Đừng quên ta đấyyyy!”
Sau không biết bao nhiêu tiếng gào thét, điều gì đó bỗng lóe lên trong đầu óc không phải lúc nào cũng minh mẫn của Manfred. Như thể, sau biết bao nỗ lực, một mạch điện cuối cùng cũng được nối lại.
“Giờ đủ rồi.” Tên tay sai quyết định, nhìn bà chủ gầy đét của mình đang quỳ trước đường ống.
Hắn tiến lại gần với bước đi đầy quyết tâm.
“Nhớ đóooooo, nhóc co…” Khi Oblivia lại bắt đầu gào thét, hai mắt cá chân của ả đột nhiên bị một đôi tay đàn ông thô ráp tóm lấy.
Ngay sau đó, ả cảm thấy chân mình bị nhấc lên và đầu lộn xuống dưới đường ống.
“Manfred!” Ả khiếp sợ thét lên. “Thả ta ra ngay!”
“Rất sẵn lòng!” Hắn cười khẩy, trả lời. “Hãy chuẩn bị cho cú lặn ngụp nào, huấn luyện viên thể dục hạng bét!” Và hắn thả ả ta chúi đầu vào đường ống.
Khi Oblivia bị mắc kẹt, Manfred còn bồi thêm một cú đá vào mông ả.
Ả lao xuống như một đầu đạn và rơi tõm xuống vũng nước bốc mùi hôi thối trong ống ngầm, ả vùng vẫy cố thở trong sự tức giận và kinh hãi.
Rồi ả cũng vất vả nổi lên được.
“MAAAAAAAAANFREEEEEEED…” Oblivia gào lên với tất cả hơi sức.
Nhưng giọng ả nhỏ dần, nhỏ dần sau những khúc quanh co của đường ống ngầm, đến khi chỉ còn một tiếng vọng xa xôi. Và cuối cùng, hoàn toàn biến mất.
“Cuối cùng cũng có chút yên tĩnh.” Manfred mỉm cười, thư thái nằm trên chiếc giường trong xà lim.
Ulysses Moore Tập 6 - Chìa Khóa Đầu Tiên Ulysses Moore Tập 6 - Chìa Khóa Đầu Tiên - Pierdomenico Baccalario Ulysses Moore Tập 6 - Chìa Khóa Đầu Tiên