Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 88 / 17
Cập nhật: 2020-06-15 16:51:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 - Căn Phòng Đá
ng Covenant đang ngâm mình trong bồn tắm, nước ấm dâng cao đến tận cằm. Ông ngả đầu ra sau và nhìn lên trần phòng tắm như thể những vết nứt ngoằn ngoèo trên đó là một chữ viết cổ cần được giải mã. Ông thấy những đầu ngón chân tê tê sảng khoái.
Sau khi bị nhiễm lạnh ở biển, và chịu đựng búng nước hôi thối bắn ra từ con cá voi đó, rõ ràng một bồn tắm nước nóng và đầy bọt giống như thiên đường vậy. Và sự yên tĩnh bao quanh ông là tiếng hát của những thiên thần.
Ông Covenant đã bảo vợ tiêu hủy đống quần áo: ông chắc chắn rằng mùi cá ám sẽ vẫn còn đó cho dù có giặt thế nào đi nữa.
Ông nhắm mắt lại, cố gắng quên đi những khoảnh khắc tồi tệ nhất của cái ngày phi lí và nực cười này: con đường lát đá duy nhất ở Kilmore Cove bỗng dưng đầy hố, những thân cây đổ ngổn ngang, cô thủ thư muốn đi ra biển, chuyến đi bằng thuyền vất vả cùng kiến trúc sư Homer, cuộc gặp gỡ với con cá voi và người gác ngọn hải đăng, và cuối cùng là…
Ông mở mắt ra. Ai đó gõ cửa.
“Anh ở trong đó à?” Vợ ông hỏi.
“Anh đang trong bồn tắm.”
Cửa phòng tắm chỉ khép hờ và ông cảm thấy hối hận vì đã không khóa cửa lại. Bà Covenant bước vào, khoe kiểu tóc mới cắt không biết giống buồng chuối hay bờm sư tử hơn.
“Trông đẹp đấy…” Ông đánh bạo, hy vọng một lời khen sẽ giúp ông tránh xa mọi lời phàn nàn.
Vợ ông nhìn quanh phòng tắm với ánh mắt xa xăm điển hình của một người có điều muốn giãi bày.
“Anh có nhận thấy điều gì lạ không?”
Ông Covenant chăm chú nhìn vợ, không đoán được rằng tâm trạng âu sầu của vợ lại tinh tế và gắn với trực giác điển hình ở nữ giới hơn là việc trong nhà có gì đó…không đúng.
“Mấy chỗ nhuộm sáng à?”
“Em có nhuộm đâu. Anh có thấy bọn trẻ đâu không?”
“Không. Sao em lại hỏi thế?”
“Bọn trẻ không có ở dưới nhà. Em đã nghĩ chúng lên phòng, nhưng…”
Ông Covenant khẽ cử động một bàn chân phía cuối bồn tắm.
“Anh đã xong rồi đấy à?” Vợ ông hỏi, suy luận nhiều hơn cả những gì ông muốn truyền đạt.
“Thật ra… anh muốn tận hưởng vài giây thư giãn nữa.”
“Em đã tìm cả ở tòa tháp canh,” người vợ tiếp tục nói, lộ rõ vẻ lo lắng. “Nhưng ở đó không có ai. Nơi đó lộn xộn khủng khiếp, nhưng không có ai cả. Và em có cảm giác rằng ai đó đã lục lọi trong thư viện.”
“Ai đó là ai cơ?”
“Em không biết. Em nói đó chỉ là cảm giác thôi.”
“Có thể là cậu bạn tóc đỏ của lũ trẻ chăng?”
“Rick sao?”
“À phải rồi, Rick. Có thể cậu bé hơi tò mò. Và giờ thì bọn trẻ đang cùng cậu bé ở ngoài sân.”
Bà Covenant cắn môi trên, đồng thời nhìn vào một điểm vô định nào đó ở góc dưới bên phải. Đó là cách bà thể hiện sự phân vân.
“Em vẫn còn bận tâm về điều gì chăng?”
Bà lắc đầu. “Em cảm thấy có gì đó kỳ lạ, giống như… có một luồng khí nào đó.”
“Luồng khí ư?”
“Đúng vậy.”
“Có thể bọn nhóc trốn đi để đùa em thôi.”
“Vào giờ ăn tối sao?”
“Hoặc bọn nhóc leo lên tầng gác mái?”
“Em sẽ thử gọi chúng xem sao.” Bà Covenant đi đến cửa, mở nó ra và mệt mỏi nhìn ông chồng. “Trong lúc ấy, nếu anh…”
“Chắc chắn rồi. Anh sẽ đến giúp em ngay.” Ông thở dài.
Khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, ông Covenant đưa mắt lên trần nhà. “Vậy là hết thời gian thư giãn.”
Ông bước ra khỏi phòng tắm với đôi dép lê và một chiếc áo choàng tắm màu táo xanh dệt kiểu
tổ ong.
Trên cầu thang, một luồng khí lạnh chạy dọc lên chân khiến ông rùng mình. Luồng khí này rít qua phía sau cánh cửa gương của tòa tháp canh.
“Luồng khí bí ẩn đây rồi!” Ông Covenant kêu lên khi nhận ra một ô cửa sổ bị mở toang.
Ông vươn người ra để đóng nó lại, và khi làm điều này, ông đờ người với vẻ đẹp đang bày ra trước mắt. Màn đêm đang buông xuống, những đám mây với viền sáng vàng bao phủ bầu trời. Biển ảm đạm với những con sóng bạc đầu vỗ về bờ cát. Những ngôi nhà nhỏ xinh của Kilmore Cove nằm trong vịnh như những chiếc bánh hạnh nhân.
Ông mỉm cười, đóng cửa sổ lại, và nhìn thấy ánh đèn trong ngôi nhà phụ của Nestor. Người thợ làm vườn đang tiếp vài vị khách, họ đi tới đi lui như thể đang tranh luận sôi nổi điều gì đó. Và một trong những gương mặt hiện ra trước cửa sổ chính là Rick.
“Tìm thấy rồi…” Ông Covenant hài lòng với phát hiện của mình. “Bọn trẻ đã tới quấy rầy ông Nestor tội nghiệp.”
Người cha của hai đứa trẻ sinh đôi đóng cánh cửa gương lại sau lưng. Hình ảnh phản chiếu màu táo xanh không mang vẻ nam tính cho lắm, cũng như đôi dép lê chẳng thanh lịch chút nào. Đến giữa cầu thang, ông suýt chút nữa bước hụt và có nguy cơ trượt mông trên các bậc cầu thang.
“Ôi không!” Ông thốt lên, tóm lấy tay vịn cầu thang dưới ánh nhìn nghiêm nghị của những người chủ trước của ngôi nhà. Sau đó ông lấy lại thăng bằng và cả vẻ đường hoàng chững chạc, nghĩ về việc tìm một họa sĩ vẽ chân dung cho mình. “Cùng với vợ mình và bọn trẻ nữa.” Ông nói thêm, hào hứng với sáng kiến này.
Sau khi xuống cầu thang bình an vô sự, ông gọi vợ và các con. Ông liếc nhìn tiền sảnh bên trái nhưng không thấy ai, chỉ có những chiếc đi-văng trắng, bức tượng người phụ nữ đánh cá đang nắm chặt tấm lưới trong tay, những cánh cửa kính lớn mở ra sân trong. Ông cất tiếng gọi lần thứ hai.
Rồi ông hướng về phía nhà bếp.
Ông đi qua khung cửa gỗ hai cánh, đến chỗ chiếc bàn nhỏ và kéo thẳng chiếc điện thoại lại. Nhưng ông dừng lại khi nghe thấy tiếng một chiếc bàn chuyển động.
“Bây giờ tất cả chúng ta đang chơi trốn tìm phải không?” Ông hỏi, kéo lê đôi dép đi qua cổng tò vò dẫn đến phòng khách nhỏ với mái vòm bằng đá.
Không có ai.
Hiếu kỳ bởi sự im lặng bao trùm, ông định quay người lại thì bị một lớp mây màu xanh lá có mùi cúc La Mã vây quanh. Quá bất ngờ để kịp phản ứng, ông cố lùi lại một bước, nhưng một lần nữa, chiếc dép lê màu táo xanh đã phản lại ông.
Ông Covenant trượt chân và ho, rồi ngã xuống tấm thảm.
Trước mặt ông, một người đàn ông ăn vận như thầy tu đóng nắp chiếc lọ nhỏ lại và nghi ngại nhìn cơ thể bất động của ông Covenant.
“Có lẽ với thứ này, ta có thể tiết kiệm được cả thuốc ngủ, ngươi nghĩ sao?”
Phía sau ông, cô phụ tá người Trung Quốc mặc áo lụa màu xanh biển bước ra từ bóng tối của tủ quần áo. Dưới chân cô là bà Covenant đang say ngủ.
“Chúng ta phải làm gì với hai người này bây giờ?” Cô gái hỏi.
Người đàn ông nhìn xung quanh tìm kiếm một gợi ý. Ông dựa người vào Cánh cửa Thời gian trầy xước màu đen mà họ vừa đi qua và trả lời.
“Ta không biết phải nói gì nữa, Zanzan. Mọi thứ đã có chút thay đổi kể từ khi ta đến đây lần cuối. Hãy nhìn xem cánh cửa này đã hư hại thế nào…”
Người đàn ông đi xuống cầu thang và chăm chú quan sát gương mặt của ông Covenant.
“Người này không phải dân làng Kilmore Cove.” Ông kết luận, trước khi xốc ông Covenant lên vai.
Bà Banner nhìn đồng hồ: chín giờ hơn. Rick vẫn chưa về. Bữa tối đã nguội ngắt. Bà cũng chưa chạm vào bất cứ thứ gì. Hộp kẹo gôm vị hoa quả mua từ hiệu bánh Chubber mở nắp, nằm ở giữa bàn.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Bà tự hỏi, như thể việc nói ra là đủ để trấn an bản thân. Không biết bao lần bà trăn trở với những suy nghĩ đã ở trong đầu suốt cả buổi chiều. Những suy nghĩ đầy lo lắng, bồn chồn, mơ hồ về con trai bà. Patricia cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra với nó. Không hẳn là chuyện xấu, nhưng là một chuyện gì đó dữ dội, có thể khiến con trai bà xao nhãng và quên đi những điều thông thường. Như về ăn tối đúng giờ chẳng hạn. Trước nay, Rick luôn là người nguyên tắc như bố nó, luôn thích dùng bữa vào một giờ nhất định và rất đúng giờ khi ngồi vào bàn.
Nhưng đã hơn chín giờ.
Và thằng bé còn không hề gọi điện về.
Bà Banner dám cá là Rick đang ở Biệt thự Argo. Nhưng bà không thể tha lỗi cho cậu con trai vì đã không báo với bà. Và vì thằng bé đã tạo khoảng cách giữa bà với những thay đổi của nó. Trước đây họ luôn cùng nhau trò chuyện. Thế mà bây giờ, đột nhiên Rick thu mình lại, như thể thằng bé đã gói ghém tất cả đồ đạc của nó vào bọc và mang đi, không hề xin phép. Việc này xảy ra nhanh đến khó hiểu trong mấy ngày gần đây. Sự thay đổi của Rick trong những ngày cuối tuần này còn nhiều hơn những gì thằng bé biểu hiện trong suốt cả năm ngoái. Trong khi trái lại, bà đã phải rất cố gắng để dọn bàn cho hai mẹ con, chứ không phải cho ba người như trước.
Patricia thử nhìn sự việc từ một góc độ khác: Rick giống như được giải phóng vậy. Thằng bé đi vào và ra khỏi nhà như một người đàn ông trưởng thành. Thằng bé kể về những người bạn mới của mình. Và không còn thờ ơ với Kilmore Cove nữa. Như thể thằng bé chợt bừng tỉnh khỏi trạng thái bơ phờ thiếu sức sống đã giam cầm nó sau cái chết của bố. Chuyện này, không còn nghi ngờ gì nữa, là một điều đáng mừng.
Nhưng quên cả mẹ của mình ư? Không. Bà không thể chấp nhận điều này.
Vì vậy Patricia đã đưa ra quyết định: bà đi ngang nhà bếp và dừng lại ở hành lang nhỏ chỗ lối vào, tìm cặp kính và một số điện thoại trong cuốn sổ ghi chép nhỏ bằng da màu đỏ. Bà thở dài. Bản năng người mẹ thường rất nhạy với những sự thay đổi. Dẫu bà không thể gọi tên hay đưa ra nguyên nhân cụ thể, nhưng bà hiểu rất rõ tác động sâu xa của chúng. Và linh cảm mách bảo rất rõ ràng: là vấn đề tình cảm.
Bà bấm số điện thoại của Biệt thự Argo.
Điện thoại bị ngắt kết nối.
Bà gác máy, cầm ống nghe lên lần thứ hai và thử quay số lần nữa.
Điện thoại vẫn bị ngắt.
Bà Banner nghiến chặt răng, đến mức xương gò má đau nhói. Bà phải làm gì bây giờ? Bà không nghi ngờ chút vào về việc Rick vẫn đang ở trên đó chơi với những người bạn mới đến từ London. Và bà cũng không nghi ngờ gì việc làn sóng văn minh đó đã hấp dẫn thằng bé quá mức cho phép… Chỉ riêng ý nghĩ Rick có thể bị cuốn hút bởi thành phố lớn xa xôi đó đã khiến bà vội vã quay trở lại nhà bếp và ngồi trước những viên kẹo gôm vị hoa quả của cửa hàng Chubber.
Bà ăn một viên. Rồi ăn thêm một viên khác ngay sau đó, nghẹn ngào cảm nhận chút cay đắng trong vị ngọt của đường.
Phải làm gì đây? Bà phải đợi tiếp sao?
Bà ăn tiếp viên kẹo thứ ba.
Và chờ đợi.
Mười giờ.
Rick vẫn chưa về. Điện thoại của Biệt thự Argo vẫn bị ngắt tín hiệu. Bà cố gắng tổng hợp lại những nơi gần đây mà Rick từng kể đã đến đó và bắt đầu bằng việc gọi cho bà Biggles. Chỉ để xem liệu Rick có qua chỗ bà ấy hay không.
Bà lão trả lời điện thoại với những tiếng mèo kêu gừ gừ xung quanh. Bà Biggles đang nửa tỉnh nửa mơ và không biết gì về con trai của bà cả.
“Còn bà, bà có nhìn thấy Cesare không?” Bà lão hỏi lại. “Tôi không muốn nó lại nhảy lên đèn đường lần nữa đâu, thật tội nghiệp!”
Patricia không nhìn thấy con mèo đó.
Cuộc gọi thứ hai là cho Leonard Minaxo, ở ngọn hải đăng. Trong khi bấm số, bà Banner run rẩy vì lo sợ. Vào bữa trưa, Rick đã hỏi bà biết gì về Leonard Minaxo và bà trả lời thằng bé rằng đó là một người nhút nhát và bởi vậy ông ấy đã làm người gác ngọn hải đăng. Rằng ông ấy đã mất một con mắt ở biển và là bạn tốt của bố thằng bé. Sau đó bà đã hỏi tại sao Rick muốn biết điều này và thằng bé đã trả lời đơn giản là: “Ồ, không có gì ạ…”
Nhưng Patricia biết rõ kiểu trả lời đó. Là câu trả lời mà chồng bà luôn dùng để tránh nói về những điều khiến bản thân lo lắng, như khi ông mang theo những chiếc bình dưỡng khí và lặn xuống sâu trong vịnh.
Cùng với Leonard Minaxo.
Patricia đặt ống nghe lên tai và chờ đợi. Có chuông reo.
Nhưng lại một lần nữa, không ai trả lời bà.
Không còn số điện thoại nào khác để gọi, bà để lại một mẩu giấy nhắn cho Rick trong trường hợp thằng bé trở về nhà, rồi lấy chiếc áo khoác và ra khỏi nhà. Bà đi xuống cầu thang mà không hề bật đèn. Những bức tường trắng bị muối biển ăn mòn, thủng lỗ chỗ với các đốm màu sáng tối. Bà không đóng cửa, cũng không quay người lại.
Khi đã ra khỏi nhà, bà bước nhanh đến Salt Walker, quán rượu duy nhất trong làng, và đi thẳng đến quầy.
“Anh có nhìn thấy Rick không?” Bà hỏi chủ quán.
“Có ai nhìn thấy cậu Banner không?” Ông chủ hỏi vài người khách quen đang có mặt trong quán.
Mọi người nhìn nhau. Không ai nhìn thấy thằng bé cả.
“Có thể có đấy.” Một người đánh cá nói, ông đã thấy Rick đi xuống từ một con thuyền nhỏ trên bãi biển.
“Khi nào vậy?” Patricia hỏi, chợt cảm thấy sợ hãi.
“Tầm đầu giờ chiều.”
“Thằng bé đi một mình sao?”
“Tôi không nghĩ vậy. Thằng bé đi cùng hai đứa trẻ khác nữa.”
Patricia ra khỏi quán. Bụng bà thắt lại. “Lại là thuyền,” bà nghĩ, “lại là vùng biển đáng nguyền rủa ấy.”
“Đừng nói với tôi chuyện đó lại xảy ra một lần nữa…” Bà thì thào.
Bà đi bộ đến bến tàu trên bãi biển Whales Call bị vách đá ép chặt. Trên đỉnh vách đá, Biệt thự Argo lấp lánh ánh đèn.
“Tại sao họ lại không trả lời điện thoại?” Người phụ nữ tự hỏi.
Bà đi quanh bến tàu. Bầu trời điểm xuyết những ngôi sao. Biển tĩnh lặng. Ánh đèn hải đăng quay một vòng rộng và chiếu sáng trong tích tắc một chiếc thuyền nhỏ đã được kéo lên chỗ cạn trên bãi biển.
Khi nhìn thấy nó, bà Patricia lắc đầu, gắng quên đi ký ức tồi tệ vài năm trước. Nhưng ký ức đó quá sâu sắc, và như mọi lần khi bà đi qua bãi biển đó vào ban đêm, nó lại trở về.
Leonard Minaxo hiện lên đầu tiên trong trí nhớ của bà. Ở phía cuối cầu thang ngôi nhà. Trong bóng tối. Ông ta nắm chặt tay mình như thể muốn bẻ gãy chúng và nhìn bà chằm chằm với con mắt duy nhất.
“Tôi rất tiếc, Patricia,” ông ta thì thào. “Có lẽ chồng cô đã gặp chuyện rồi.”
Bà đã cùng ông ta chạy đến Whales Call và nhận ra quá nửa dân làng đã ở đó, tụ tập trên bãi biển. Đêm đó, bãi biển như một mảnh trăng lưỡi liềm rực cháy: dân làng đang đợi bà với đuốc và đèn lồng đánh cá, cùng vòng tay buốt giá của họ.
Ở giữa mảnh lưỡi liềm là chiếc thuyền của chồng bà.
Chiếc thuyền của gia đình bà.
Trống không.
“Leonard đã tìm thấy nó… ở biển…” Ai đó khẽ nói.
Nhưng khi đến bãi biển, người gác ngọn hải đăng đứng tụt lại phía sau, giấu mình ở đâu đó giữa đám đông. Ngọn hải đăng đã tắt.
Chỉ có những ngọn đuốc đang cháy.
Patricia thất thần nhìn con thuyền nhỏ của chồng. Bà tiến lại gần. Cát lạnh buốt.
Trong thuyền vẫn còn quần áo của chồng bà. Có lưới đánh cá. Dụng cụ lặn. Một bọc vải ướt.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Bà hỏi những người đang đứng xung quanh.
“Chúng tôi không biết. Chiếc thuyền trống trơn.”
“Chúng tôi đang chuẩn bị ra ngoài đó để tìm ông ấy…” Những người ngư dân trả lời. “Chúng tôi sẽ tìm thấy ông ấy.”
Ai đó đặt tay lên vai bà.
Trong khi ấy, Patricia nhặt lấy bọc vải. Bà mở nó ra, không biết bên trong có những gì. Một chiếc chìa khóa cũ han gỉ được nhặt lên từ biển. Không còn gì khác.
Bà nắm chặt nó trước ngực, quay sang nhìn những khuôn mặt người dân trong làng.
Và bà cảm nhận chắc chắn rằng chồng mình đã chết.
Khi ánh đèn hải đăng quay vòng thứ hai, Patricia vội trở về thực tại. Bà xuống bãi biển để kiểm tra: con thuyền nằm trên bãi biển nhỏ hơn thuyền của chồng bà. Nó là con thuyền có mái chèo, với một cái tên quen thuộc: Annabelle.
Đó là tên của bà Moore. Người đầu tiên trong dòng họ chịu cái chết bi thảm.
Mẹ Rick ngước lên nhìn về phía Biệt thự Argo và những ô cửa sổ sáng đèn, ánh nhìn chứa đầy oán hận. Và bà quyết định đi tìm lại con trai mình.
Bà biết một con đường mòn nhỏ nằm ngay cuối bãi biển dẫn lên vách đá, và dẫn lên trên nữa, cho tới khu vườn của Biệt thự Argo.
Đã nhiều năm rồi bà không đi con đường này, nhưng bà chắc chắn mình vẫn còn nhớ rõ.
Bà vuốt nhẹ mặt gỗ lạnh lẽo của con thuyền lần nữa và đi vào đêm tối.
Ulysses Moore Tập 6 - Chìa Khóa Đầu Tiên Ulysses Moore Tập 6 - Chìa Khóa Đầu Tiên - Pierdomenico Baccalario Ulysses Moore Tập 6 - Chìa Khóa Đầu Tiên