For friends... do but look upon good Books: they are true friends, that will neither flatter nor dissemble.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 88 / 17
Cập nhật: 2020-06-15 16:51:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 - Kho Lưu Trữ Của Ngài Marriet
ó một nhãn vàng trên khung ảnh. Và trên đó khắc một cái tên: Ursus Marriet.
Trong ảnh là khuôn mặt người đàn ông với mái tóc chải gọn, đang cười mỉm, mặc áo khoác, cà vạt được thắt đơn giản trên cổ áo sơ mi, cùng quần sẫm màu, hoàn toàn phù hợp với bữa tiệc mừng ông được bổ nhiệm làm hiệu trưởng ngôi trường ở Kilmore Cove.
Xem bức ảnh, ông hiệu trưởng thở dài, như thể bị cái tên đặc biệt của mình gây áp lực.
“Chắc chắn là tôi không muốn con trai mình trở thành một John Smith[2] như bao người khác…” Cha của ông luôn nói như vậy. “Tôi chắc chắn rằng nó sẽ trở thành một người quan trọng.” Và một người quan trọng trước hết phải có một cái tên khác biệt so với những người khác.
2. Họ tên phổ biến.
Người đàn ông sáu mươi tuổi Ursus Marriet ngả lưng lên chiếc ghế bành da, xoay chiếc bút chì vót nhọn giữa những ngón tay, nhìn ngắm các bức ảnh ngả màu khác trên bàn làm việc và trên tường. Đây, phòng làm việc của ông – một người quan trọng. Đây, tên ông viết bằng chữ Gothic bay bướm, được in trên tờ giấy bổ nhiệm bằng da.
Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ? Mười? Mười hai? Hai mươi?
Ngay cả ông cũng không nhớ nữa.
Ông cố nở một nụ cười gượng gạo. Ném chiếc bút chì lên bàn làm việc, ông duỗi thẳng người, kéo giãn đôi chân và cánh tay cho đến khi chúng kêu răng rắc. Sau đó, ông đưa tay lên che miệng ngáp. Dù mệt mỏi nhưng ông vẫn cảm thấy hài lòng. Ông đã ở trường cả ngày để sắp xếp hồ sơ của những giáo viên và chương trình trong năm. Một buổi chiều ngập trong giấy tờ và đống tài liệu bạc màu đã trôi qua nhanh chóng. Và giờ đây, khi màn đêm buông xuống, chắc chắn là lúc rời khỏi văn phòng rồi đến quán rượu Salt Walker để ăn thứ gì đó nóng hổi.
Và sau đó thì sao?
Ông có thể gọi cho bác sĩ Bowen để so tài ném phi tiêu. Hoặc nhốt mình trong nhà nghỉ ngơi. Chỉ cần nghĩ đến những căn phòng đóng kín cửa, đến tiếng vang do đế giày tạo ra trên nền đá cẩm thạch màu be lát khắp hành lang, đến tiếng rền rĩ phát ra từ các đường ống nước trong phòng tắm khi điều chỉnh áp suất để vòi hoa sen có thể phun ra lượng nước vừa phải, đã khiến ông cảm thấy chán nản.
Đó chính là lý do mà Ursus Marriet thích ở lại văn phòng ngay cả ngoài giờ làm việc.
Ông đẩy chiếc ghế bành ra sau và nhìn xuống ngăn kéo cuối cùng của bàn làm việc. Ông mở ngăn kéo và lôi ra một chiếc hộp có vẽ hình con bọ cánh cứng ở trên, trong đó ông để những món đồ đã tịch thu từ hai chị em sinh đôi nhà Covenant. Ông xem qua mọi thứ với sự tò mò xen chút lo lắng, sau đó dừng lại trước một bức ảnh bị cháy sém một nửa. Ông rầu rĩ ngắm nghía bức ảnh, tự hỏi tại sao đứa trẻ mười một tuổi lại giữ trong túi một tấm hình như thế.
Trong tấm hình là người thợ đồng hồ Peter Dedalus và gã khổng lồ Leonard Minaxo ở thời điểm trước khi xảy ra vụ tai nạn. Hai người đang đứng trước ngọn hải đăng, và đường viền cháy của tấm hình khiến ông không thấy gì thêm nữa.
“Peter và Leonard…” Ông hiệu trưởng lẩm bẩm. “Hai người bạn học cũ, nếu mình không nhầm.”
Ông nghiêng tấm hình dưới ánh đèn bàn, tò mò bởi một chi tiết. Ông quan sát bức ảnh trong vài giây, sau đó đặt nó trên mặt bàn. Lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc kính lúp lớn, ông soi gương mặt của Leonard Minaxo, sau đó chầm chậm di chuyển chiếc kính lúp lên và xuống để quan sát kỹ hơn. Từ khuôn mặt tươi cười của người gác hải đăng, ông nhìn xuống cổ, rồi vai và dừng lại ở đó.
Có một bàn tay sau áo khoác của Leonard, trên vai phải. Và đó không phải tay của Peter Dedalus. Đó là bàn tay của một người thứ ba đang khoác vai người gác ngọn hải đăng.
Ông hiệu trưởng lấy một chiếc kéo nhỏ và một cái nhíp, rồi bắt đầu tỉ mỉ làm phẳng các mép viền lởm chởm bị cháy sém, cố gắng khám phá thêm chi tiết về nhân vật thứ ba. Điều này đánh thức bản năng thám tử chưa bao giờ nguôi trong ông, đó là công việc mà ông luôn mong mỏi được làm khi còn trẻ.
Và như thế, sau một hồi di chuyển những mẩu vụn cháy, ông đã dựng lại được mộtnửa hình dáng một người đàn ông, thấp hơn Leonard Minaxo nhưng cao hơn Peter Dedalus.
“Chà chà!” Ursus Marriet lẩm bẩm, sau khi hoàn thành công cuộc khám phá vô ích này. “Quý ngài số ba đây rồi!”
Một tiếng chuông vô hình vang lên trong đầu khiến ông liên hệ với một tấm ảnh khác mà ông đã tình cờ thấy trong những năm gần đây. Thực tế là văn phòng hiệu trưởng đã trở thành nơi bảo quản gia tài của người thợ chụp ảnh già Kilmore Cove – ngài Walter Gatz tài năng, người đã để lại tất cả những bức ảnh chụp của mình cho trường học, với hy vọng rằng sớm hay muộn chúng sẽ được trưng bày tại một bảo tàng.
“Liệu có thể không?” Ông tự hỏi trong lúc đặt chiếc kính lúp trên tấm ảnh và đứng dậy khỏi chiếc ghế bành.
Ông đi về phía sau văn phòng, dò dẫm tìm kiếm một sợi xích nhỏ trên tường, bật lên một nguồn sáng yếu ớt, chỉ đủ soi sáng một chiếc tủ đựng hồ sơ đồ sộ cao hơn hai mét và dài sáu mét. Nhưng ông hiệu trưởng thông thuộc những gì chứa trong các ngăn kéo đó và lập tức cúi người xuống khu dành cho các khóa học đầu tiên. Ông lần ngón tay trên những miếng nhãn ghi các năm học, cứ năm năm xếp lại thành một nhóm, và do dự không biết nên mở cái nào… Ông chọn niên khóa 1963-1968, khép hờ ngăn kéo, sau đó nghĩ lại và lấy niên khóa trước đấy: 1957-1962.
Ông kéo cả năm tập hồ sơ ra, lớp bìa xanh da trời của chúng giờ đã mỏng như lụa, và mang đến bàn làm việc. Ông chọn tập hồ sơ năm 1957 và mở ra.
Trên trang bìa của tập tài liệu có viết tên những học sinh được nhóm thành một lớp duy nhất dù có độ tuổi khác nhau. Danh sách này do giáo viên chủ nhiệm của họ viết với chữ ký ở dưới không lẫn vào đâu được: Cô Stella.
“Một bà già dẻo dai…” Ông hiệu trưởng lẩm bẩm, nghĩ đến bà giáo đầy sức sống, năm mươi năm sau đó vẫn còn làm việc.
Ông hiệu trưởng đọc to mười hai cái tên học sinh: Clitennestra Biggles (trượt), 12 tuổi; Phoenix Smith, Fiona Giggs, Mark McIntire, MaryClue, Mary-Elizabeth Forrest, Peter Sunday, 11 tuổi; Victor Vulcano và John Bowen, 10 tuổi; Leonard Minaxo, Helen Clue, 7 tuổi; Peter Dedalus, 6 tuổi.
Cầm danh sách trong tay, ông lật những tờ giấy và rút ra tấm ảnh chụp cả lớp. Bức hình được chụp tại Công viên Rùa vào tháng Sáu năm 1957. Đây là cô Stella, trông vui vẻ và hơi lo lắng. Phía bên trái là mười một học sinh trong bộ đồng phục màu tro xám, đứng thẳng sát cạnh nhau. Và, đúng ở cuối…
“Đây rồi!” Ông hiệu trưởng reo lên, vội vã cầm chiếc kính lúp.
Cậu bé nhỏ nhất trong lớp, chỉ có thể là Peter Dedalus, đang nắm tay một học sinh lớn hơn, và cũng là học sinh bị lưu ban: Clitennestra Biggles.
“Thật kỳ cục khi học sinh lưu ban duy nhất trong lớp rời bỏ thị trấn để làm giáo viên tại một thành phố khác…”
Phía bên phải Peter là một cậu nhóc mũm mĩm và khỏe mạnh, Vulcano. Sự chú ý của cậu nhóc không hướng về người thợ chụp ảnh, mà hoàn toàn dồn về những ngón tay đan nhau của Peter và Clitennestra.
Ông hiệu trưởng nhìn cậu bé tiếp theo: cha Phoenix – trẻ măng và khó có thể nhận ra, nhiều năm trước khi đi theo tiếng gọi của Chúa. Khoác vai ông là Leonard Minaxo.
“Và một nửa người của anh bạn bí ẩn đây rồi!” Ông hiệu trưởng kêu lên đầy hoan hỉ.
Thực vậy, trong bức ảnh đó, trên vai của Leonard cũng có một bàn tay và, ở rìa bức ảnh được cắt theo kiểu lượn sóng thường dùng vào thời đó, có nửa khuôn mặt của một cậu bé không mặc đồng phục mà mặc quần soóc và áo sơ mi trắng.
“Trí nhớ mình thật tuyệt…” Ông hiệu trưởng tấm tắc, đặt hai tấm cạnh nhau để so sánh những điểm tương đồng.
Ông lật bức ảnh lại, đằng sau có chữ ký của tất cả học sinh, và đếm nhanh: mười ba chữ ký. Có một chữ ký thừa ra.
Ông hiệu trưởng cầm bút chì và bắt đầu đánh dấu những cái tên trong danh sách.
“Nestor.” Ông tự hỏi, khi phát hiện ra chữ ký thừa ra thuộc về ai. “Nestor thì làm gì trong tấm hình này nhỉ?”
Ulysses Moore Tập 6 - Chìa Khóa Đầu Tiên Ulysses Moore Tập 6 - Chìa Khóa Đầu Tiên - Pierdomenico Baccalario Ulysses Moore Tập 6 - Chìa Khóa Đầu Tiên