Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 88 / 17
Cập nhật: 2020-06-15 16:51:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 - Tháp Chuông Nhà Thờ Thánh Jacobs
wendaline Mainoff ngồi trên ghế lái chiếc ô tô con màu xanh da trời nhạt của mình, không tài nào rời tay khỏi vô-lăng. Chiếc ô tô đứng yên, động cơ đã tắt, và chỉ có cần gạt nước quẹt qua quẹt lại tấm kính chắn gió theo nhịp đều đặn năm giây một lần. Trời không mưa. Đôi mắt cô thợ làm tóc tại Kilmore Cove nhìn chăm chăm vào khoảng không. Miệng cô hé mở.
“Mình đã sai sao?” Cô nhắc lại không biết lần thứ bao nhiêu. “Mình đã làm điều gì tệ hại sao?”
Trong đầu cô lúc này, sự do dự đang hoàn toàn thống trị. Bà Covenant là một phụ nữ tốt bụng. Trong khi Oblivia thì hoàn toàn sai trái. Phải rồi, ả đã lừa gạt cô. Ả đã cư xử với cô như với một đứa trẻ con.
“Mình đã ba mươi hai tuổi rồi!” Gwendaline nói với hình ảnh phản chiếu lờ mờ của mình trong tấm kính chắn gió. Cô lật tấm che nắng xuống, nhưng rồi đóng lại ngay khi nhớ ra chỗ đó không có chiếc gương nào. Cô tóm lấy chiếc gương nhỏ chiếu hậu, chỉnh lại để có thể nhìn thẳng vào mắt mình.
“Mình là một người trưởng thành, khỏe mạnh và dễ thương.” Cô thầm nhủ như bao lần tự ngắm mình trong gương. Sau đó cô cố ngẫm về những điều đã xảy ra.
“Họ đã nói rằng họ chỉ vào trong nhà một lúc thôi. Rằng Manfred muốn ngắm một cánh cửa cho bộ sưu tập của anh ta…” Cô xòe ra từng ngón tay một để liệt kê. “Anh ta đi vào cùng mình, rồi Oblivia đã gọi anh ta trong khi mình đang nhuộm nốt tóc cho bà Covenant. Anh ta rời đi và không quay lại nữa. Bà Covenant hỏi người học việc của mình đâu, và mình phải nói dối bà ấy, rằng anh ta đã đi bộ xuống thị trấn. Mặc dù mình không hay biết anh ta đã đi đâu. Anh ta cũng không có ở cửa hàng. Như vậy là sao?”
Tám. Chỉ còn hai ngón tay cuối cùng, Gwendaline chợt nhận ra có điều gì đó không ổn. Rằng cô đã ngờ nghệch khi tin tưởng Oblivia. Nếu cô kể cho mẹ nghe chuyện này, chắc hẳn bà sẽ nói cô là “một con ngốc”.
“Một con ngốc!” Cô lặp lại với hình ảnh phản chiếu của mình trong gương chiếu hậu.
Lúc này đã gần đến giờ ăn tối. Con đường lấp lóa ánh đèn đêm và tỏa ra mùi đồ rán: từ phía bên kia đường, bà Fisher đổ cả núi khoai tây như thường lệ vào dầu đang sôi, với hy vọng đủ bữa cho bảy đứa con của mình. Một chú chó đang sủa đằng xa, ngóng chờ chủ.
“Nếu họ ăn trộm thứ gì đó thì sao?” Gwendaline bật nói thành tiếng. “Trong khi mình đang giữ chân bà Covenant, họ có thể di chuyển tự do khắp ngôi nhà và…”
Hoảng sợ trước ý nghĩ mới này, cô bắt đầu cắn các đốt xương ngón tay cho đến khi không còn cảm giác đau nữa. Cô nhìn dấu răng của mình trên ngón trỏ và ngón giữa bàn tay trái, lắc đầu.
“Mình không muốn họ nghĩ mình là một tên trộm!” Cô kêu lên và đập tay vào vô-lăng khiến còi kêu inh ỏi. “Đồ phản bội! Tại sao anh lại để tôi rơi vào tình cảnh này chứ?”
Đối tượng của cơn giận dữ này hiển nhiên là Manfred. Người đàn ông với vết sẹo mà cô đã cứu sống ở bờ biển Whales Call, đưa hắn về nhà, dọn chỗ cho hắn trên chiếc đi-văng, chăm sóc và cưng chiều hắn.
Người đàn ông đã mê hoặc cô với những chuyến hành trình ảo tưởng tới Venice, Ai Cập và nơi chốn xa xôi khác.
Cô đã bị mê hoặc và… lừa gạt!
Gwendaline bắt đầu cảm thấy thực sự tức giận. Cô tóm lấy vô-lăng, như thể bánh lái bọc lông thú màu xanh da trời đó có thể đưa ra giải pháp cho mọi tình huống tiến thoái lưỡng nan. Bởi, mọi sự cũng đã xảy ra: ba người bọn họ đi lên Biệt thự Argo và giờ Gwendaline đi xuống một mình. Những ô cửa của ngôi nhà trên vách đá đã bật sáng. Cho dù ý định của Oblivia và Manfred là gì chăng nữa, giờ đã quá muộn để biết.
Giờ cô chỉ có thể tự bào chữa cho bản thân. Và chắc chắn không gây thêm rắc rối nào nữa.
“Suy nghĩ đi nào, Gwendaline…” Cô thợ làm tóc trẻ tuổi cố ép bản thân. Cô đợi chiếc cần gạt nước gạt qua gạt lại sáu nhịp, rồi tự nhủ: “Nếu mình kể chuyện này cho mẹ…”
Nhưng chưa kịp kết thúc mạch suy nghĩ, cô đã chuyển sang phân tích giả thuyết kế tiếp. “Nếu mình gọi ngay cho gia đình Covenant, hoặc quay lại chỗ họ, hiển nhiên là mình sẽ mất đi một khách hàng. Và nếu mình báo cho ngài cảnh sát Smithers thì sao?”
Đó là một khả năng. Nhưng làm điều đó bằng cách nào? Với một cú điện thoại chăng? Ngài Smithers sẽ nhận ra cô ngay. Hay cô gửi cho viên cảnh sát một tin nhắn nặc danh, với những chữ cái cắt ra từ báo và ghép lại với nhau. Nhưng hồ dán dính dưới móng tay lại là một trong những điều Gwendaline không thể chịu nổi. Vậy phải làm sao đây?
Một ý tưởng chợt lóe lên. Hay chính xác hơn, nó đến với cô qua đôi tai: tiếng chuông từ nhà thờ Thánh Jacobs.
“Cha Phoenix!” Cô thợ làm tóc mừng rỡ reo lên.
Cô nổ máy, tắt cần gạt nước đang phát ra tiếng khùng khục, bật xi-nhan và quay ngoặt xe, vừa đủ tránh một trong những chú mèo của bà Biggles. Mèo ta lập tức nhảy lên, trốn tuốt lên đỉnh một cột đèn.
Đã nhiều năm rồi Gwendaline không xưng tội, nhưng càng nghĩ, cô càng thấy ý tưởng được tha thứ cho những gì mình đã gây ra là giải pháp tốt nhất để lương tâm thanh thản.
Thêm nữa, cha Phonenix không phải người đưa chuyện, ông là một người nghiêm khắc, ngay thẳng và chuyên nghiệp. Ông ấy sẽ không tiết lộ cho bất cứ ai.
Sau khi đỗ xe trong khoảnh sân nhỏ của nhà thờ, Gwendaline đi bộ về phía phòng để đồ thờ vẫn đang sáng đèn và cố gắng nhớ lại những nguyên tắc cơ bản của việc xưng tội. Cô ngước nhìn lên cao. Dưới những ống máng thoát nước mưa, nơi hơi ấm cuối cùng trong ngày còn sót lại, có vài chú chim bồ câu đậu khẽ cất tiếng gù.
“Liệu chỉ một tội thôi có đủ không nhỉ?” Cô nói ý nghĩ ra thành tiếng khi gõ cửa phòng cha Phoenix. “Liệu có hơn chăng nếu mình bịa ra thêm một vài tội nữa để tạoấn tượng tốt?”
Ulysses Moore Tập 6 - Chìa Khóa Đầu Tiên Ulysses Moore Tập 6 - Chìa Khóa Đầu Tiên - Pierdomenico Baccalario Ulysses Moore Tập 6 - Chìa Khóa Đầu Tiên