Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 202 / 18
Cập nhật: 2020-01-25 21:22:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 - Đoàn Lữ Hành
ick, Jason và Julia rời tàu Metis và bước lên chiếc cầu thang dẫn tới cánh cửa ngự trên ba chú rùa. Chúng đẩy cửa và thấy mình đang ở trong một khoảnh sân yên tĩnh với một cái giếng nhỏ hình lục giác ở chính giữa. Trông ra sân là một cầu thang bằng đá không tay vịn dẫn tới dãy hành lang mái vòm nhỏ.
“Liệu bọn mình đã tới được Venice chưa?” Julia hỏi.
“Theo mình thì... rồi.” Rick khẽ nói.
Bọn trẻ nán lại một lúc trước Cánh cửa Thời gian, để kiểm tra xem có ai trong sân không. Nhưng chúng không thấy một sinh vật sống nào.
Cánh cửa Thời gian sau lưng chúng hoàn toàn bình thường, được che khuất bởi một cổng vòm bằng đá có treo một tấm mề đay đã vỡ hỏng, trông như thể một cánh cửa tầng hầm hoặc nhà kho. Rick đưa tay thử đẩy, không có gì thứ gì chặn cánh cửa lại.
“Bọn mình có thể quay về...” Cậu nhận định.
Bọn trẻ đi vài bước về phía cái giếng và liếc qua tấm lưới bằng kim loại đậy trên miệng giếng. Một lát sau, khi đã quen với môi trường mới, chúng bắt đầu nghe thấy những tiếng động từ bên ngoài vọng vào: tiếng la hét văng vẳng của ai đó và âm thanh du dương của sóng biển đang vỗ bờ.
Chúng quyết định lên cầu thang tới dãy hành lang mái vòm. Từ trên đó, chúng thấy những lớp mái nhà trải dài ra tới cửa biển.
Dường như ngôi nhà này đã lâu không có ai ở.
Bước tới ban công nhỏ ở phía cuối hành lang, Julia phóng tầm mắt ra bên ngoài và khẽ thốt lên vì kinh ngạc. Cô đang đứng trước một con kênh lớn, nơi các con thuyền gondola màu đen và thuyền đóng bằng gỗ bóng với những cánh buồm lớn mang đủ màu sắc đang rẽ nước ngược xuôi. Hàng dãy tay chèo nhịp nhàng nâng mái chèo gỗ lên rồi lại hạ chúng xuống dìm sâu trong nước. Trên hòn đảo phủ một màu xanh lá nằm phía bên kia con kênh sừng sững những mái vòm và tháp chuông. Dưới ban công là một con đê đắp đá trắng trải dài về cả hai hướng, nơi tập trung rất nhiều người. Cách ngôi nhà bọn trẻ đang đứng không xa, có một chú chó nhảy múa theo tiếng sáo piffero1 của hai người ăn xin.
1. Một loại sáo sáu lỗ của Ý, có âm thanh giống tiếng kèn ô-boa.
“Thật ngoạn mục!” Rick thốt lên.
“Tiếc là máy ảnh của bọn mình không sống sót được qua chuyến đi.” Julia trầm ngâm.
Jason mỉm cười hài lòng. Cậu đã lái được Metis đến đúng nơi mình muốn.
“Việc cần làm bây giờ là tìm hiểu xem bọn mình đang ở góc nào của Venice...” Rick nói.
Bọn trẻ mặc áo choàng và đi xuống sân. Chúng nhấc những thanh ngang chặn phía bên trong cánh cổng lớn rồi bước ra ngoài. Dù trời nắng nhưng không khí se lạnh và bầu trời được tô điểm bởi những đám mây ươm vàng.
Chúng ngoảnh mặt lại, nhìn từ bên ngoài, ngôi nhà không hoàn toàn giống như bị bỏ hoang. Một lá cờ Anh đã sờn được ghim trên cánh cổng.
“Nhà của dòng họ Caboto, những nhà thám hiểm...” Jason đọc được trong cuốn sổ của ông Ulysses Moore. “Giovanni và con trai Sebastiano đã du hành nhân danh đức vua nước Anh để tìm đường tới Trung Quốc...”
“Đây chính là điều lý giải cho lá cờ.” Julia nói với Rick.
“Hai người đã khám phá ra đảo Terranova và nước Canada. Người ta đã mất dấu Giovanni trong một chuyến thám hiểm tới đảo Labrador. Không biết ông đã biến mất ở đâu...”
“Theo mình, đây đúng là phong cách của ông Ulysses Moore.”
“Và bởi mọi việc cũng không khá hơn với Sebastiano, mọi người bắt đầu cho rằng dòng họ này mang lại điềm gở.”
“Đây chính là điều lý giải cho việc ngôi nhà bị bỏ hoang.”
“Bọn trẻ cũng nhận ra những người dạo bộ qua Ngôi nhà Caboto đều đang cố tránh nó càng xa càng tốt.
Bờ kênh vẫn rất đông đúc. Những người đàn ông đang tấp nập chuyển những chiếc giỏ liễu gai đầy ắp cá, hoa quả và gừng. Có cả những người buôn gà và chim các loại. Đàn ông và phụ nữ đeo mặt nạ, khoác trên mình trang phục kết ren và đăng ten trắng muốt, đi lại cứng đơ như những cây chổi.
Jason trải tấm bản đồ Venice trên bờ kênh rải đá cuội trắng và cố gắng tìm hiểu xem chúng đang ở chỗ nào của thành phố. Chúng định vị Ngôi nhà Caboto dọc kênh Castello, cách Xưởng tàu, công trường khổng lồ nơi đóng các con tàu, không xa. Vậy thì phía bên tay phải của bọn trẻ là quảng trường chính của thành phố, Quảng trường San Marco nơi chúng thấy sừng sững những mái vòm và tháp chuông. Còn phía tay trái, là bến tàu của Venice, cũng là cửa biển.
“Nếu trung tâm thành phố này có thật... thì nó ở phía bên kia.” Jason quả quyết.
“Có chắc đó là nơi tốt nhất để tìm một người thợ làm đồng hồ không?”
“Bọn mình nên hỏi ai đó trong số những người qua đường này, hoặc hai người ăn xin với chú chó đằng kia xem sao.” Julia đề nghị.
“Bọn mình phải hỏi gì đây? Ông Peter Dedalus sống ở đâu à?”
“Trước tiên,” Julia đáp, “bọn mình sẽ hỏi xem trong thành phố có thợ làm đồng hồ không đã.”
“Ồ!” Rick reo lên trong lúc lôi chiếc đồng hồ của cậu ra khỏi ba lô. “Nó vẫn chạy này!”
“Sao lại thế được? Cái của mình chết y như lần trước.” Julia thắc mắc.
“Rõ ràng là những chiếc đồng hồ của ông Peter được làm ra để có thể du hành xuyên thời gian!” Rick lý giải, ngắm nghía đầy ngưỡng mộ những chiếc kim thon dài đang chuyển động trên mặt đồng hồ chia làm tư với hình con cú màu trắng ở chính giữa.
“Ừ... sao lại không chứ!” Jason nói, giọng mỉa mai. “Và ông ấy đã cố tình bán nó cho cậu.”
“Ồ, đẹp quá!” Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên sau lưng khiến chúng giật bắn. “Rất, rất đẹp ấy!”
Đó là một trong hai người ăn xin với chú chó, một gã trai cao lớn có đôi mắt xanh da trời nhạt màu đến độ ngả sang sắc trắng, mái tóc dài giấu trong chiếc khăn nhiều màu, quần áo gã nát bươm, đầy những miếng vá và túi xộc xệch.
“Quả là một món đồ rất đẹp và quý giá!” Gã khen không ngớt lời, chưng ra một nụ cười thiếu vài cái răng.
Rick nhanh tay cất chiếc đồng hồ vào ba lô, trong khi đó Julia hỏi gã trai kia:
“Bọn em có thể hỏi anh một việc được không?”
Gã ăn xin lùi lại một bước và nhún gối cúi chào một cách hài hước.
“Dĩ nhiên rồi, quý cô bé nhỏ! Don Diego Valente sẵn lòng trả lời cô bất cứ điều gì.”
“Tuyệt! Bọn em đang tìm... ừm... một người thợ làm đồng hồ.”
“Gì cơ?”
“Thợ làm đồng hồ, những người chế tạo ra đồng hồ ấy, anh biết không?” Jason chen ngang. “Giống cái rất rất đẹp mà anh thấy lúc nãy ấy. Giờ. Phút. Tích tắc.”
“Ồ, tích tắc, hiển nhiên rồi!” Gã ăn xin thốt lên. “Đồng hồ, máy thời gian. Tốt rồi, anh bạn. Venice này đầy những cỗ máy thời gian.”
“Bọn em có thể tìm những cái máy đó ở đâu?”
“Đi theo anh!” Gã ăn xin ra lệnh và tiến đến chỗ cô bạn mình với chú chó biết nhảy múa. “Dieguita!” Gã gọi to, nói với cô ta điều gì đó bằng thứ tiếng hoàn toàn xa lạ.
Dieguita là một cô gái cao to khỏe mạnh, những đường nét của cô ta bị bụi bẩn lấm lem che lấp và cũng chẳng được tôn lên với những món đồ rách rưới mà cô khoác trên mình. Ngoài ra, cô ta còn bốc mùi khủng khiếp.
Khi cô ta dừng thổi sáo piffero, chú chó con kêu ăng ẳng vì hạnh phúc. Đó là một chú chó lai nhỏ nhắn, lông màu nâu lởm chởm, những kẻ ăn xin đã buộc cho nó mấy cái chuông nhỏ và một chiếc mũ vải màu đỏ, rõ ràng khiến con vật cực kỳ thẹn thùng.
“Nghe này, Dieguita! Những người bạn này đang tìm một cửa hàng bán máy thời gian. Em hiểu không?”
Dieguita không chỉ hiểu, mà dường như cô ta còn cảm thấy bị xúc phạm vì lòng tin ít ỏi mà gã bạn trai dành cho mình. Giữa hai người bắt đầu một cuộc cãi vã nảy lửa, đến khi kết thúc họ chỉ ra hướng bờ kênh dẫn tới quảng trường San Marco.
“Đầu tiên, các em hãy đi thẳng,” Dieguita giải thích. “Sau đó ngang qua gần chỗ những cái cột, nhưng tuyệt đối không đi ở giữa vì chỗ đó mang lại rất nhiều điềm gở, rồi các em đến quảng trường San Marco. Ở đó các em sẽ thấy ngọn tháp, có một cỗ máy thời gian vĩ đại và rất mới. Chị chắc chắn các em sẽ thích nó!”
“Nhưng Dieguita, tình yêu của anh, chúng đang tìm những cửa hàng cơ mà!”
Lần thứ hai, cô ta lại tức điên lên:
“Thế thì sao? Trong khi tìm kiếm những cửa hàng, chúng cũng sẽ trông thấy cỗ máy thời gian vĩ đại!”
“Chúng không tìm cỗ máy thời gian vĩ đại!” Gã bạn trai lại hét lớn.
Hai người lại bắt đầu tranh cãi, sau đó Don Diego tuyên bố:
“Từ quảng trường San Marco, các em hãy hỏi đường tới cầu Rialto và thương phố của những người thợ làm đồng hồ. Ở đó các em sẽ tìm thấy tất cả những máy móc thời gian mà các em muốn.”
“Tuyệt quá!” Julia nói. Chú chó con đã tiến lại gần và cô bé bắt đầu vuốt ve đầu chú. “Cảm ơn anh vì thông tin này.”
“Diogo! Hãy lại đây ngay!”
Bọn trẻ bước được vài bước.
“Thấy chưa?” Julia nói với cậu em trai. “Giờ thì bọn mình đã biết phải đi đâu.”
“Và chính xác là nơi mà em muốn tới.”
“Hãy rửa tay ngay khi cậu có thể.” Rick khuyên cô bé. “Con chó đó chắc phải mang ít nhất ba trăm loại bệnh.”
Hàng nghìn con tàu chen chúc trong vòng tay biển cả rồi lặn ngụp ở kênh Lớn, một con rắn nước khổng lồ chảy ngang qua toàn bộ thành phố. Tới kênh Tana, Jason, Julia và Rick leo lên một cây cầu di động và say sưa ngắm một chiếc thuyền gondola đang nhẹ nhàng lướt qua chỗ chúng và rướn mình hướng về một con kênh phía trong. Mặt trời rọi lên những lớp men sứ, những hàng cột và những lớp mạ vàng, đem lại cho nơi đây một bầu không khí mơ màng.
“Không biết ở thời đại của bọn mình, khung cảnh nơi này có còn được như vậy không...” Rick nói khi ngắm nghía cảnh vật xung quanh.
Mỗi đứa đều chìm trong những nghĩ suy riêng, Rick và Julia bước xuống phía bên kia cầu, trong khi Jason vẫn ở lại phía sau.
“Jason? Em không lại đây à?”
“Họ biến mất rồi!” Cậu hét lên, đột ngột cảm thấy lo lắng. “Những người ăn xin biến mất rồi!”
Julia quay lại nhịp cầu.
“Thế thì sao? Chắc họ đã đi đâu đó.”
“Em đã đóng cổng chưa nhỉ?” Jason hỏi. “Em đi ra sau cùng. Em đã đóng cổng rồi phải không?”
“Ôi, chết tiệt.”
“Không, mình không nghĩ vậy, nhưng... Cậu muốn nói là...” Rick trợn tròn mắt lắp bắp.
Không nói thêm lời nào, ba đứa chạy thẳng về Ngôi nhà Caboto. Chúng tới cánh cổng có lá cờ Anh và bước vào trong sân.
“Mình không tin...” Jason lạc giọng. Chú chó Diogo ngoe nguẩy đuôi chạy về phía cậu bé.
“Hãy nói với mình rằng họ vẫn còn ở đây...” Cậu thì thào. “Rằng họ đang ở trên gác...”
Julia cúi xuống vuốt ve chú chó biết nhảy múa.
“Chủ của mày đâu rồi, hả? Họ đang ở đâu?”
“Họ không có ở đây!” Rick thốt lên sau khi đi nhanh một vòng quanh sân.
Chú chó nhỏ nhảy khỏi vòng tay của cô bé và quả quyết hướng về phía cổng vòm giấu Cánh cửa Thời gian.
“Không. Không. Đừng nói với mình điều đó...” Jason lẩm bẩm.
“Họ đã tới Kilmore Cove rồi!”
Ulysse Moore Tập 4 - Đảo Mặt Nạ Ulysse Moore Tập 4 - Đảo Mặt Nạ - Pierdomenico Baccalario Ulysse Moore Tập 4 - Đảo Mặt Nạ