Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 168 / 18
Cập nhật: 2020-01-25 21:21:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22 - Một Khởi Đầu Mới
ột lúc sau, trên điện thoại, bà Covenant dường như rất chán nản: đám nhân viên của công ty chuyển nhà đã gây ra đống lộn xộn thực sự khi làm vỡ vụn một món đồ cũ của căn bếp mà bà muốn mang về Kilmore Cove bằng mọi giá.
“Nhà mình cứ bán hết rồi mua lại mọi thứ từ đầu có khi còn nhanh hơn...” Bà tâm sự với Julia bằng giọng đau khổ. “Mẹ cũng nghĩ sẽ bắt tàu về trước và cứ kệ cho bố con trông coi những kẻ bất tài ấy, nhưng... đến được Kilmore Cove hình như là một việc không thể! Mà mẹ cũng không muốn phải dành cả ngày trời để nghiên cứu giờ tàu và ga chuyển tàu một chút nào.”
Julia cười nhưng không nói gì.
Bà mẹ tiếp tục thổ lộ:
“Còn nữa, con biết đàn ông họ thế nào rồi đấy, con yêu! Nếu con để họ một mình chỉ một lúc thôi là không biết chừng họ sẽ gây ra chuyện gì...”
“Mẹ nói đúng mẹ ạ, nhưng mẹ đừng lo,” Julia trả lời.
Trong căn phòng bằng đá, Jason và Rick đang bận rộn với bản phác thảo một kế hoạch chi tiết tất cả những việc chúng phải làm ngay tức khắc.
Cô bé kéo dây điện thoại thò đầu vào trong, cố tìm hiểu xem hai đứa kia nói đến đâu rồi.
“Jason cư xử lễ độ chứ con?” Bà mẹ hỏi dồn. “Con biết em con là người thế nào rồi đấy... cần phải kiên nhẫn với nó...”
“Không có vấn đề gì đâu mẹ ạ!” Cô nhanh nhảu trả lời. “Nó ngoan như một thiên thần nhỏ.”
“Các con không gây ra chuyện lộn xộn gì đấy chứ?”
“Chuyện lộn xộn ạ? Mẹ nghĩ bọn con có thể gây ra chuyện gì ở đây chứ?”
“Mẹ nhắc nhở hai đứa hãy cẩn thận, đừng có đồng ý với bất kỳ lời đề nghị nào từ những kẻ hay đến nhà mời chào hàng đông lạnh đấy, nghe chưa? Người ta nói với mẹ là ở nông thôn vẫn còn nhiều người như thế quanh quẩn lắm. Chỉ cần con đồng ý mua một lần thì sẽ không bao giờ được yên thân với họ nữa đâu!”
“Bọn con không mua gì cả mẹ ạ. Và ông Nestor là một đầu bếp tuyệt vời. Mẹ nghĩ mà xem tối nay...”
Thế nhưng, bà Covenant đang rất cần trút hết bực dọc với ai đó, bình thản nói tiếp:
“Dù mọi chuyện với mấy kẻ vô dụng ở công ty chuyển nhà này có thế nào, ngày mai mẹ cũng sẽ về Biệt thự Argo. Mẹ hứa. Rồi con sẽ thấy, một khi mẹ con đã ra tay thì gạo sẽ xay ra cám hết.”
Julia thở dài, cô chẳng vừa nói với bà rằng không có chuyện gì là không ổn còn gì!
“Được chứ bé con?”
“Vâng ạ.”
“Vậy hẹn ngày mai gặp con nhé.”
“Tất nhiên ạ.”
“Hai đứa nhớ phải ngoan đấy.”
“Mẹ hãy tin ở bọn con,” Julia gác máy.
Cô bé dựa đầu vào lưng ghế lắng nghe gió thổi bên ngoài cửa sổ. Sắp sửa tối rồi, và cô cảm thấy rất mệt.
Cô ngáp một cái rồi bước tới chỗ hai đứa kia.
“Thế nào?” Jason hỏi cô.
“Ngày mai bố mẹ về.”
“Nghĩa là chúng ta có rất ít thời gian!” Cậu em trai thốt lên. “Chúng ta phải hành động trước khi họ quay về.”
Julia thở hắt ra.
“Hãy quên chuyện đó đi. Chị mệt rã rời rồi. Và cả Rick cũng vậy.”
Hai mắt của cậu nhóc người Kilmore Cove đã díp lại và mọng nước. Chân cũng đau nữa và cậu cảm thấy ran rát ở chỗ da bị trầy xước.
“Không biết mẹ có cho phép mình ở đây ăn tối lần nữa không...”
Từ căn bếp, mùi thơm của món thịt tỏa ra.
“Kế hoạch là thế nào, các Hiệp sĩ?” Julia hỏi rồi ngồi xuống sàn nhà, chỗ mà mới ngày hôm trước thôi, cả ba đứa còn bù đầu với bí ẩn của bốn chiếc chìa khóa.
Có vẻ Rick và Jason rất nghiêm túc đón nhận nhiệm vụ mà ông Nestor trao cho chúng. Chúng viết kín hết trang giấy này tới trang giấy khác bằng những cái tên, mũi tên và ô vuông màu mè. Dù thất vọng vì đã khám phá ra rằng người chủ cũ không hề ẩn cư trong một căn phòng bí mật, nhưng Jason đã háo hức trở lại. Cầm những tờ giấy mà mình và Rick đã viết kín, cậu nhóc cập nhật tình hình cho cô chị:
“Bọn em đã quyết định rằng bước đầu tiên phải làm để ngăn chặn Oblivia là tìm hiểu xem điều cô ta đang cố làm là gì. Rick nghĩ rằng cô ta muốn đi tìm ông Peter Dedalus.”
“Với mục đích là gì?”
“Ông Peter đã để cô ta biết rằng ông ấy biết cách kiểm soát tất cả các cánh cửa ở Kilmore Cove. Và Oblivia thì muốn biết cách đó là gì.”
Julia gật gù.
“Vậy thì chắc là cô ta sẽ đi qua cánh cửa ở nhà ông Peter và săn tìm ông ấy.”
“Chính xác. Vấn đề là... bọn mình không biết cánh cửa của Ngôi Nhà Gương sẽ dẫn tới đâu.”
“Cho nên điều đầu tiên phải làm,” Jason tóm tắt lại, “là chia nhau những cuốn nhật ký của ông Ulysses Moore có trên phòng tháp và đọc xem có phát hiện được điều gì không.”
Trước cái ý nghĩ phải đọc sách, Rick nhăn nhó mặt mày và giơ tay ra hiệu.
“Nhưng bọn mình hãy làm điều này vào ngày mai đi! Mình còn phải đọc cuốn sách của cô Calypso...”
Cả ba đứa trẻ đều cười phá lên.
“Sau đó,” Jason nói tiếp không nao núng, “bọn mình sẽ lại lên tàu Metis, sẽ tới Bến Cảng Mộng Mơ nơi ông Peter trú ẩn và bọn mình sẽ cố tìm thấy ông ấy trước Oblivia.”
“Nếu còn sống, ông ấy sẽ là người cuối cùng còn lại trong số bạn bè của ông Ulysses Moore,” Julia trầm ngâm.
“Trừ bọn mình,” Jason nói.
“Trừ bọn mình, tất nhiên rồi.”
“Và ông ấy cũng là người duy nhất biết tất cả bí mật về các cánh cửa.”
Kế hoạch đã được thông qua. Chẳng còn gì khác phải làm ngoài việc chào từ biệt nhau.
Rick lấy lại đồ lề của nó, để lại cho Jason giữ cuộn dây thừng dài một mét nó từng mang theo tới Ai Cập và cuốn Từ điển những ngôn ngữ bị lãng quên. Cậu nhóc cưỡi lên xe đạp rời khỏi Biệt thự Argo.
“Hẹn mai gặp lại!”
“Hẹn mai gặp lại!” Hai chị em sinh đôi hét lên phía sau nó.
Bên ngoài, hoàng hôn vẫn còn rực rỡ.
Jason trở vào bếp và lại hành hạ ông Nestor bằng những câu hỏi về những cánh cửa, chìa khóa và bạn bè của ông Ulysses Moore.
Trái ngược với cậu em, Julia cảm thấy rất hoang mang. Cả ngày hôm ấy cô đã nghe quá nhiều điều kỳ lạ và đã đến lúc dừng lại.
Khi nhìn thấy ông lão làm vườn đang nấu ba miếng thịt, cô bé nói:
“Đừng nấu cho cháu nhé ông Nestor. Cháu đi ngủ luôn đây ạ.”
Ông lão làm vườn không chớp mắt.
“Cũng được. Vậy thì chúc cháu ngủ ngon!” Ông mỉm cười đáp lại.
Sau những gì họ nói với nhau trên tầng áp mái, Nestor dường như trở thành một con người khác. Ông điềm tĩnh hơn, bớt bí ẩn và gắt gỏng hẳn. Cứ như thể ông vừa được giải thoát khỏi một gánh nặng.
“Em có thể ăn phần của chị chứ?” Jason hỏi chị.
Julia gật đầu. Tất cả những gì cô có thể nghĩ tới là một giấc ngủ dài thật dài.
“Hẹn ngày mai gặp lại: chị không tài nào mở mắt được nữa.”
“Chúc ngủ ngon, chị gái.”
Khi ra khỏi căn bếp, Julia nghe thấy Jason thì thào:
“Ông phải thứ lỗi cho chị ấy, ông Nestor ạ. Xét cho cùng, chị ấy vẫn chỉ là một cô gái... Chị ấy không cứng rắn như cánh đàn ông chúng ta!”
Trong lúc lên cầu thang, Julia nghe thấy một tiếng động.
“Mọi người gọi cháu à?” Cô đột nhiên ngoảnh mặt lại và hỏi.
Jason và Nestor không trả lời, và cô nghĩ mình đã nhầm.
Julia lại tiếp tục đi lên trên, thì một cơn gió bất chợt cuốn tung tóc cô. Một cánh cửa sổ dưới tầng trệt đập mạnh, và cánh cửa gương trên phòng tháp đóng sầm lại.
Julia sợ hãi nắm chặt tay vịn cầu thang.
Theo bản năng, cô xỏ tay vào túi nắm chặt bốn chiếc chìa khóa của Cánh Cửa Thời Gian.
“Chị Julia!” Jason gọi chị từ căn bếp. “Chị đóng cửa sổ ở tháp canh nhé! Gió đang lùa vào nhà!”
Quả thực một cơn gió đang vù vù lùa qua chân cô bé. Nó thổi từ cánh cửa gương trên đỉnh cầu thang. Những bức chân dung các vị tổ tiên của gia đình Moore treo trên những móc xích nhỏ đang nhìn cô bé.
Julia lên tầng cầu thang thứ hai và mở cánh cửa dẫn lên phòng tháp.
Đúng như Jason đã nghĩ, cửa sổ lại bị mở toang khiến gió lùa từ ô cửa để mở xuống căn bếp. Julia nhoài người ra để đóng cửa sổ và chốt nó lại một lần cho chắc, dù biết rằng điều đó là vô ích.
Thế nhưng, sau khi xoay tay nắm cô bé sững người. Có gì đó trong căn phòng đã bị thay đổi.
Một mùi hương thoang thoảng lơ lửng trong không khí. Một mùi hoang dại và hăng hắc.
Julia cảm thấy một nỗi sợ hãi phi lý dâng lên trong lòng, cô tựa lưng vào tường dò xét lại khắp căn phòng.
Thứ gì đã bị thay đổi kể từ lần cuối cô ở đây?
Khi nhận ra điều đó Julia cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Cô há to miệng định gọi em trai nhưng không sao làm được.
Ở chính giữa bàn làm việc có một trong những cuốn nhật ký hành trình của ông Ulysses Moore, trên đó đặt mô hình bằng gỗ của một chiếc thuyền gondola, loại thuyền đặc trưng của Venezia.
Với đôi bàn tay run rẩy, Julia dịch chiếc thuyền sang một bên và mở cuốn sổ.
Đó là những ghi chép về một chuyến đi của ông Ulysses Moore tại Venezia. Trong trang đầu tiên có vẽ hình con Sư tử ở quảng trường San Marco.
“Chiếc chìa khóa sư tử!” Julia nghĩ trong cơn rùng mình thứ hai. “Có thể nào là...?”
Cô bé lao ra ngoài phòng tháp, rồi chạy thẳng xuống bếp bằng tất cả chút sức lực còn lại. Cô vụt qua trước mặt Jason và ông Nestor, suýt thì hất tung cái chảo đựng ba miếng bít-tết.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Cậu em trai hỏi với theo.
Julia lao ra vườn rồi chạy xuống phía dưới ngọn tháp, vẫy vẫy trong không khí cuốn sổ cô bé vừa tìm thấy trên bàn làm việc.
“Ông đang ở đâu?!” Julia hét lên, cô bé đang tìm ai đó, hay thứ gì đó giữa cây cối trong vườn. “Ông đang trốn ở đâu?”
Những chú dế hòa tấu một bài ca thư thái giữa những nhánh cỏ. Những vòm cây xào xạc yên bình. Một con cú cất tiếng gọi trầm trầm để xem đã đến giờ bay đi săn chưa. Biển tung bọt trắng xóa dưới vách Salton Cliff.
Bên ngoài chẳng có một ai. Hoàn toàn chẳng có một ai.
“Chị Julia ơi?” Jason ló ra từ cửa phòng bếp, la lớn. “Chị bị khùng à?”
Cô kiểm tra lần cuối những góc khuất dưới bóng tối trong khu vườn, mái nhà, phòng áp mái, những cành dài và cong của cây sung.
Cuối cùng, Julia bỏ cuộc. Cô bé lững thững bước tới chỗ em trai và cất giọng yếu ớt:
“Venezia. Ông Peter Dedalus đang ẩn náu ở Venezia.”
Ulysse Moore Tập 3 - Ngôi Nhà Gương Ulysse Moore Tập 3 - Ngôi Nhà Gương - Pierdomenico Baccalario Ulysse Moore Tập 3 - Ngôi Nhà Gương