Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 192 / 25
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21 - Căn Phòng Không Tồn Tại
ason lia chiếc đèn dầu tạo một vòng cung ánh sáng trước mặt mình. Căn phòng không tồn tại hẹp và sâu. Đây là một nơi cũ kỹ và tối tăm, được đào trong đá và chăng đầy mạng nhện. Ánh đèn của Jason run rẩy mơ hồ trong môi trường thiếu ôxi, chiếu sáng một hàng quan tài bằng vàng, dựng đứng ở hai bên tường như lính canh. Giữa hai hàng quan tài là một con đường nhỏ hẹp bằng đá, dẫn tới một nơi tựa như bệ thờ chất đầy những đồ vật phủ bụi.
“Họ là ai?” Jason thì thầm, chiếu ánh sáng nhợt nhạt lên gương mặt của các bộ quan tài được chạm khắc bằng vàng. Chúng có nét mặt nghiêm nghị và cũ kỹ khó tin, như thể của người ngoài hành tinh vậy.
“Họ là những Người Sáng Lập,” Maruk thì thầm. “Những người đến từ biển khơi và xây dựng Ngôi nhà Sự sống.”
Những Người Sáng Lập nhìn thẳng về phía trước, bất động và trông khắc khổ trong những bộ áo dài bằng đá. Cánh tay họ buông dọc theo cơ thể còn chân đặt trên một chiếc mai rùa.
Bọn trẻ im lặng tận hưởng sự yên tĩnh tôn nghiêm của nơi này.
“Các cậu nhìn xem… Ông già đã không nói dối chúng ta!” sau một lúc, Rick quỳ gối xuống đất và cất tiếng. “Chính xác tại cuối cầu thang có ba đồ vật nhỏ bị phủ bụi: ba con rùa nhỏ xíu bằng ngà.”
Ba con rùa: chính là thứ mà bọn trẻ đã tìm thấy trên thanh dầm của cánh cửa trong hang Salton Cliff.
Jason nuốt nước bọt một cách khó nhọc, sau đó cậu quay lại nhìn Căn phòng không tồn tại.
Cậu bé bước lên trước một bước và dường như cậu đang đi trên một lớp tuyết mỏng, bởi vì trước khi chạm xuống sàn nhà đá cứng, chân cậu lún sâu vài phân dưới cát.
“Tớ nghĩ là chúng ta cần đến chỗ bệ thờ,” Jason gợi ý.
Ánh đèn rung rinh trên gương mặt bất động của những quan tài.
Maruk tiến một bước sau cậu. Cô bé một lần nữa tháo chiếc vòng cổ ra và giữ chặt nó bằng cả hai bàn tay đang trắng bệch vì căng thẳng.
Rick đi cuối hàng, lo lắng nhìn xung quanh.
Cậu cảm thấy không thoải mái khi ở đây, trong vương quốc tĩnh lặng này… Cậu có cảm giác như đang quấy rối giấc ngủ của những Người Sáng Lập…
Căn phòng đầy những tiếng vọng kỳ lạ, như tiếng thình thịch xa xăm hoặc tiếng giọt nước rơi xuống đâu đó. Rick có cảm giác như mình còn nghe thấy những tiếng rin rít khe khẽ, nhưng cậu nghĩ chúng chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng thôi.
Chầm chậm từng bước một, ba người bạn tiến về phía bệ thờ đầy những đồ vật, dưới ánh nhìn vô hồn của những Người Sáng Lập.
“Chúng ta sắp đến rồi,” Jason lẩm bẩm, gạt bỏ mạng nhện và bóng tối để tìm kiếm một thứ gì đó có thể đựng bản đồ.
Rồi bất thình lình, cậu bé đứng khựng lại.
“Maruk, có chuyện gì thế?” Cậu bé hỏi.
“Không có gì, sao vậy?” Cô bé trả lời từ phía sau cậu.
“Vậy thì cậu có thể bỏ cánh tay ra khỏi vai tớ được chứ? Tớ không thể đi tiếp được…”
“Tớ có đặt cánh tay lên vai cậu đâu…”
Ánh sáng của ngọn đèn khẽ lung lay.
“Nếu không phải là tay cậu,” Jason thì thầm vô cùng chậm rãi, “vậy thì… cái gì trên vai tớ thế…?”
“Jason, giơ cao đèn lên. Tớ chẳng nhìn thấy gì cả.”
Rick lập tức quay lại nhìn hai hàng quan tài, và trong giây lát dường như cậu đã thấy có thứ gì đó di chuyển gần một trong những chiếc quan tài.
Jason chầm chậm giơ chiếc đèn lên, cho đến khi nó chiếu sáng vai trái của cậu.
“Ôi không!” Maruk hét lên. “Ôi không, Jason!”
Cậu bé quay đầu chầm chậm từng li một.
Một cái gì đó kêu phì phì trên vai cậu bé và nhìn cậu với cặp mắt vàng, lớn như quả óc chó.
Một con rắn.
Jason cố kiềm chế để không hét lên, và đập con rắn bằng bàn tay đang cầm đèn. Con bò sát rơi xuống đất, cuộn mình trên cát và lẩn vào trong bóng tối.
“Phù… mọi việc ổn rồi!” Jason kêu lên nhẹ nhõm. Và cậu giơ chiếc đèn lên để soi rõ hơn.
Khi nhìn thấy những thứ đang bao quanh cả bọn, Maruk thét lên. Ở xa hơn, Rick đứng bất động, tê liệt.
Rắn ở khắp nơi: rơi xuống từ trần nhà, bò dưới lớp cát phủ trên sàn nhà và chui ra từ những chiếc quan tài, xoắn xít vào nhau. Bọn chúng quấn lấy, và cắn nhau không vì cái gì, cố gắng trườn lại vào trong bóng tối. Dường như việc lũ trẻ đến đây đã đánh thức chúng.
“Rick?” Jason thì thầm. “Chúng ta làm gì đây?”
Những con rắn lộp độp rơi từ trên cao xuống đất.
“Rick?”
“Suỵt! Tớ… tớ đang nghĩ…”
“Cậu có thể nghĩ nhanh lên được không?”
Maruk lẩm bẩm điều gì đó.
“Loài rắn… bị… điếc,” Rick nhớ ra trong lúc cố gắng nhớ lại tất cả những gì cậu biết về loài bò sát này. “Thứ làm phiền chúng là… những rung động.”
“Vậy thì... chúng ta đừng động đậy, được chứ?”
“Và… tớ nghĩ là chúng sợ lửa… và có thể là ánh sáng.”
“Ồ tuyệt. Vô cùng tuyệt. Chúng ta có một cái đèn đang cháy.”
Jason dùng đèn vạch một vòng tròn ánh sáng xung quanh chân cả bọn, đuổi đi một đống rắn nhầy nhụa và đang thở phì phì. Maruk hét lên.
“Tớ nghĩ tốt hơn là nên đi khỏi đây càng nhanh càng tốt,” Rick nói. “Giờ lũ quái vật này vẫn còn đang uể oải, nhưng…”
“Theo cậu chúng có độc không?”
“Tớ không biết. Có thể chúng…”
“Để tớ thử xem!” Jason thình lình tuyên bố. “Tớ đang ở gần đến nỗi sắp chạm được vào bệ thờ rồi.”
Rick sợ hãi mở to mắt.
“Không, Jason! Đừng làm chuyện điên rồ! Chúng ta phải lùi chầm chậm cho đến chỗ cầu thang. Và sau đó biến khỏi đây, cho đến khi chúng ta còn sống!”
“Rick, tớ chỉ cách bệ thờ có một mét…”
“Nhưng sàn nhà đầy lũ rắn độc!” Maruk kêu lên.
“Có thể chúng chỉ đáng kinh tởm thôi,” Jason nói. “Các cậu đứng yên đó!”
“Jason!”
Cậu bé giơ cao đèn và bước thêm hai bước về phía trước.
Bệ thờ ngổn ngang đủ loại đồ vật, tất cả đều phủ cát, bụi và mạng nhện: những chiếc chum chứa đầy trang sức, tượng đá nhỏ xíu, lược, giấy cói cuộn tròn, hộp gỗ…
“Suy luận đi nào Jason, suy luận đi nào…” Jason tự nhủ khi bước thêm bước thứ ba. Tấm bản đồ của Kilmore Cove có thể ở bất cứ đâu, ẩn trong đống đồ kia.
Maruk cất tiếng rên rỉ và Jason quay lại, làm rung rinh cái đèn.
Sau đó cậu trở lại tập trung vào những gì đang ở phía trước.
“Suy luận đi nào Jason…” Một lần nữa cậu tự nhủ thầm, nghĩ lại tờ giấy cói mà cậu tìm thấy trong hốc tường. Tái bút: Tôi thích cất giấu tấm bản đồ tại Căn phòng không tồn tại.
Tấm bản đồ không thể ở đó quá lâu được. Có thể được một vài năm. Không hơn.
Jason xòe rộng lòng bàn tay và bắt đầu sờ vào bề mặt của bệ thờ mà theo cậu là có ít mạng nhện và bụi nhất.
Một chiếc hộp, một cái kẹp tóc, một bức tượng nhỏ mạ vàng… Chính xác là cậu đang tìm cái gì?
“Jason!” Rick gọi cậu từ phía sau. “Đi thôi! Tớ nghe thấy chúng đang bò xung quanh chân tớ rồi...”
Tay Jason trượt trên đám bụi, sờ vào những đồ vật và nhấc lên vài món.
Tấm bản đồ. Tấm bản đồ của Kilmore Cove… Nó ở đâu? Ở một chỗ an toàn…
Có thể là, Jason nghĩ, người mang nó đến đây đã cố tình giấu nó trong những đồ vật cổ nhất của căn phòng để đánh lừa ai muốn tìm thấy nó. Suy luận đi, Jason. Hoặc đừng suy luận gì hết. Và hãy để bản năng dẫn dắt.
Cậu bé hạ cái đèn xuống và đặt nó dưới đất, phía sau mình.
“Jason?”
Sau đó cậu bé nhắm mắt và tưởng tượng. Cậu tưởng tượng mình đi vào trong căn phòng này để cất giấu tấm bản đồ. Một tấm bản đồ quan trọng. Một tấm bản đồ mà Oblivia Newton không được tìm ra. Cậu tưởng tượng rằng mình đã khám phá ra căn phòng bí mật nhất của Ngôi nhà Sự sống. Một căn phòng được bảo vệ bằng rắn độc sa mạc.
Cậu cảm thấy mạch máu đập dồn lên mang tai, sau đó đập vang vang trong đầu, át đi mọi âm thanh khác.
Jason hít vào.
Cậu ngửa bàn tay để lòng bàn tay hướng lên trên và luồn vào dưới bệ thờ. Cậu chạm vào đá, sau đó ấn nhẹ.
Tạch.
Cái gì đó vừa nhẹ rời ra từ phía dưới bệ thờ và rơi vào lòng bàn tay cậu.
Jason mở mắt, nhưng trong một chốc cậu chỉ nhìn thấy một đống xám xịt, bởi cậu nhắm chặt đến nỗi đau cả mắt.
Khi thu tay lại, cậu bé nhận ra mình đang nắm chặt một khung gỗ dẹt.
Cậu bé quay người và quan sát nó dưới ánh đèn.
Đó là một bản in màu xưa của một tấm bản đồ. Ở phía dưới, trong một ô vuông được trang trí, nổi lên dòng chữ:
Tấm bản đồ chính xác đầu tiên và duy nhất
về ngôi làng ở Cornovaglia mang tên
KILMORE COVE
Của Thos Bowen. London
Jason há hốc miệng. Sau đó cậu đưa mắt lên nhìn những người khác và hét lớn:
“Tớ tìm thấy rồi! Tớ tìm thấy rồi! Chúng ta có tấm bản đồ của Kilmore Cove rồi!”
Vào đúng lúc đó, ánh sáng của cây đèn thầu dầu phụt tắt.
Ulysse Moore Tập 2 - Ở Tiệm Những Tấm Bản Đồ Bị Lãng Quên Ulysse Moore Tập 2 - Ở Tiệm Những Tấm Bản Đồ Bị Lãng Quên - Pierdomenico Baccalario Ulysse Moore Tập 2 - Ở Tiệm Những Tấm Bản Đồ Bị Lãng Quên