Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 192 / 25
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7 - Bộ Sưu Tập
epi và Mecrino, hai Bảo vệ tại Ngôi nhà Sự sống, đưa cho Rick và Jason hai con bọ hung10 bằng đá đen, coi như giấy thông hành để chúng có thể tự do đi lại bên trong Bộ sưu tập.
Sau đó họ cùng bọn trẻ men theo một cầu thang chật hẹp và cũ nát, chạy lên dọc bức tường bên trong phòng khách lớn và nối với một hành lang có trần thấp và mặt sàn nghiêng.
“Tôi và Pepi biết những lối đi tắt mà nhiều người thậm chí không thể tưởng tượng được.” Micerino hãnh diện nói, trong lúc chiếc lông cắm trên mũ cứ ve vẩy suốt chặng đường đi. “Mời đi lối này, các vị khách đáng quý. Chúng tôi sẽ đi cùng các vị một đoạn ngắn trước khi trở về với nhiệm vụ vô cùng quan trọng của mình.”
Cả hành lang tràn ngập ánh sáng dìu dịu, được phản chiếu bởi hệ thống gương bằng đồng bài trí khéo léo. Những bức tường được sơn màu vàng đất, thỉnh thoảng được xen kẽ bằng những hốc tường có kích thước khác nhau, tại đây đặt những cuộn giấy cói, những mảnh gỗ nhỏ và những đồ vật thờ cúng phủ bụi.
Rick nhận thấy mỗi hốc tường đều được đánh dấu bởi một biểu tượng, một con số hoặc bởi cả hai, và cậu hình dung việc này giúp ích cho những người làm việc tại Bộ sưu tập trong việc lưu trữ khối tài liệu khổng lồ ở đây.
Chỉ một lúc sau, bọn trẻ đã đi vào một không gian mở hình tròn, trên cao, bầu trời xanh ngắt tỏa ánh sáng rạng ngời, như thể bọn chúng đang ở dưới đáy một ống khói vậy.
Tiến vào một hành lang khác, cũng là hành lang duy nhất đi ra từ khu giếng trời này, cả ba tiếp tục đi trong yên lặng. Họ bắt gặp hai lối đi theo hướng ngược nhau, và Micerino cẩn thận lựa chọn lối đi phía bên phải, dốc hơn.
“Chính xác thì nhiệm vụ của các ông là gì?” Rick bất ngờ hỏi, cậu đi cạnh Pepi. “Các ông phụ trách an ninh à?”
“Quy tắc 17: Các Bảo vệ phải luôn đảm bảo an ninh,” Micerino trả lời thay Pepi, không hề quay đầu lại. “Chúng tôi phụ trách việc ghi nhớ Bộ sưu tập đang lưu giữ cái gì.”
Ông ta hời hợt chỉ những hốc tường ở cả hai bên hành lang.
“Mỗi hốc tường này đều giữ một vật gì đó: chỉ chúng tôi mới biết nó là gì và làm cách nào để tìm ra nó. Chúng tôi truyền đạt lại những gì mình biết cho những người học việc.”
“Bằng lời nói ạ?” Rick hỏi.
“Đương nhiên…” Micerino trả lời. “Ghi chép chỉ khiến cho trí nhớ kém đi.”
Rick gãi đầu, kinh ngạc.
“Nhưng hẳn phải có hàng trăm nghìn hốc tường ở đây! Ý ông là từng người trong số các ông đều biết và ghi nhớ tất cả… từng hốc một?”
“Ồ không, đương nhiên là không. Điều đó là không thể,” Micerino trả lời. “Mỗi Bảo vệ được phân công một tòa nhà cùng số lượng phòng nhất định, và người đó sẽ chỉ quản lý những hốc tường thuộc phạm vi của mình thôi.”
“Tại sao lại thế ạ? Vậy… vậy chỗ này rộng bao nhiêu?”
“Quy tắc 2: Bộ sưu tập được chia thành 22 tòa nhà. Mỗi tòa nhà có 22 phòng. Mỗi gian phòng có 22 hành lang. Và mỗi hành lang có …”
“22 hốc tường?” Rick đánh bạo nói.
“Tại sao phải là 22 hốc tường?” Micerino đáp lại với một tràng cười mỉa mai. “Mỗi hành lang có 52 hốc tường. Hoặc 104. Hoặc 156.”
“Người ta không thể nghĩ đến cái gì đó đơn giản hơn sao, kiểu như 10 nhân 10 nhân 10 chẳng hạn?” Jason lẩm bẩm với bạn.
“Quy tắc 2, dĩ nhiên người ta chỉ nói đến khu Thượng của Bộ sưu tập…” Micerino bổ sung. “Ngoài ra cần tính đến tất cả hành lang ngầm dưới đất nữa. Chúng có nhiều, nhiều lắm… Dù sao thì cũng chỉ dừng lại tại đây thôi, bởi vì chúng tôi phải quay trở lại công việc nặng nhọc của mình rồi.” Viên Bảo vệ kết luận. “Gần đến nơi rồi, thưa các vị khách đáng kính. Để đến những gian phòng của Bậc thầy Thư lại, chỉ cần đi vào hành lang kia, cứ đi dọc theo nó, không rẽ vào đâu cả. Các vị sẽ đến kim tự tháp trong nháy mắt thôi.”
Rick, Jason và Maruk thẳng tiến về phía hành lang.
Phía sau, hai viên Bảo vệ chào tạm biệt chúng kèm một lời cảnh báo.
“Các vị hãy nhớ Quy tắc 9: Không chạm vào bất cứ thứ gì trong các hốc tường khi không có sự hỗ trợ của một Bảo vệ.”
“Chúng tôi hiểu rồi,” Maruk mỉm cười trả lời.
“Và… Quy tắc 19: Nếu nghe thấy tiếng kèn trompet của lính gác, hãy chạy ra khỏi Ngôi nhà Sự sống.”
“Với ngần này lối đi và ngần kia hốc tường, chẳng có gì khó hiểu nếu bị lạc ở đây.” Jason nhận xét trong khi cả bọn đi về phía thư phòng của Bậc thầy Thư lại.
“Thực vậy,” Maruk xác nhận. “Đó chính là lý do cần có những người Bảo vệ: để khỏi lạc đường.”
“Đã có ai khám phá mọi ngõ ngách của Bộ sưu tập chưa nhỉ?”
“Có thể là bố tớ,” cô bé vừa đáp vừa ve vuốt bức tường. “Nhưng không hẳn là tất cả. Có những hành lang đã nhiều năm rồi không ai đặt chân đến, Những Hành Lang Bị Bỏ Quên…”
Maruk vẽ một dấu hiệu trong không khí, như một loại bùa chú.
“Chắc ý cậu là những hành lang ngầm?” Rick đánh bạo hỏi. “Chỗ mà chúng ta thấy trong hang…”
“Ồ không. Đó là khu Hạ của Bộ sưu tập. Những Hành Lang Bị Bỏ Quên nằm ở phía trên…”
Maruk dừng lại nhìn những người bạn của mình. Đôi mắt long lanh của cô bé ánh lên vẻ căng thẳng kỳ lạ, rồi bắt đầu kể:
“Cách đây không lâu… một vụ hỏa hoạn đã xảy ra tại những hành lang đó, cướp đi sinh mạng của nhiều người. Có hai Bảo vệ, họ là vợ chồng, đã bị ngọn lửa thiêu mất xác, cùng với tất cả những gì được giữ trong khu vực đấy.”
“Chuyện của cậu chẳng vui gì cả,” Jason thì thầm, bối rối.
Maruk lại đi tiếp:
“Cậu nói đúng. Khúc tình ca về hai linh hồn bất tử yêu nhau kể cũng chẳng vui chút nào…”
“Nghĩa là sao?”
“Khúc tình ca kể rằng đã hàng trăm năm rồi, hai linh hồn bất tử yêu nhau đi lang thang trong những hành lang đó để tìm kiếm nhau, nhưng không bao giờ tìm thấy.”
“Trong khi đó chúng ta…” Jason lo lắng. Chúng ta biết chắc chắn mình đang đi đâu, phải không?
“Có thể…” Maruk mỉm cười. “Tớ chưa bao giờ đi qua đây cả.”
Thật may là những chỉ dẫn của Micerino đều chính xác. Sau khi đi chưa đến một trăm bước, hành lang dẫn đến một không gian rộng hơn và những đứa trẻ thấy mình ở bên trong một kim tự tháp hoàn hảo ngay từ phần đế vuông.
“Chúng ta đến nơi rồi!” Maruk thở phào nhẹ nhõm ngay khi nhận ra kim tự tháp. “Thư phòng của bố tớ đây rồi!”
Căn phòng đơn giản mà vẫn tráng lệ. Những màn trướng bằng vải lanh rủ xuống từ trần nhà, căng phồng trong gió như những cánh thuyền buồm, và trên hai bức tường đối diện nhau là hai cửa lớn.
Chính giữa căn phòng là bốn chiếc bàn, trên mặt đồ bày la liệt, và cạnh đó là bốn đi-văng nhỏ. Trên bức tường phía cuối là những hốc tường giống như ở các hành lang, mỗi hốc tường được đánh dấu một biểu tượng khác nhau. Rồi những giấy thường và giấy cói, giống như những cuộn sợi khổng lổ, được xếp thẳng hàng dựa vào những bức tường còn lại.
“Bố ơi?” Maruk gọi, tiến vài bước vào căn phòng.
Không có ai trả lời. Cô bé đi vòng quanh bốn cái bàn và cất tiếng gọi lần nữa. Không có ai.
Jason và Rick đứng chờ ở ngưỡng cửa, sửng sốt trước không gian uy nghiêm này.
“Có lẽ chúng ta nên chuồn trước khi bố cô ấy phát hiện ra…” Jason thì thầm với cậu bạn.
Đúng lúc đó, từ phía bên kia căn phòng có một người phụ nữ đi vào.
“Maruk!” Người phụ nữ thốt lên. “Cháu làm gì ở đây vậy?”
Cô bé quay lại phía hai người bạn ra hiệu đi đến chỗ mình. Rick và Jason bước đi cẩn trọng trên sàn nhà lát đá thiên thanh, rồi dừng lại trước một cái bàn.
“Bố cháu không có ở đây… Ông ấy đi đón Pharaon rồi,” người phụ nữ vừa tới nói với Maruk.
Jason và Rick nhìn người phụ nữ và mỉm cười ngượng nghịu. Người phụ nữ mặc một bộ váy dài màu trắng, và trông dáng điệu cô ta vừa kỳ lạ vừa thanh lịch: cánh tay trái được giữ cố định bằng một chiếc khăn vải màu trắng buộc vòng lên sau gáy, trong khi cánh tay phải duyên dáng minh họa theo từng lời nói.
“Cô phụ tá của bố tớ không còn dùng được tay trái từ sau vụ cháy mà lúc trước tớ có nói với các cậu ấy. Nhiều người còn cho là cô ấy cũng đã mất đi một phần trí nhớ do một cú va chạm vào đầu… Vì thế, nếu có nghe thấy cô ấy nói những điều kỳ cục thì đừng để tâm nhé…” Maruk thì thầm giải thích với hai người bạn mới.
Rồi cô bé hỏi to:
“Khi nào bố cháu quay lại ạ?”
“Chuyện đó bố cháu không quyết định được, bởi còn phụ thuộc vào Pharaon. Nếu muốn, cháu có thể đợi bố ở đây. Như thế, cháu có thể làm quen với Tutankhamon…” Người phụ nữ trả lời.
“Tutankhamon?” Jason cắt lời người phụ nữ, tiến một bước lại gần cô.
Sau đó cậu quay ngoắt về phía Rick.
“Tớ đã nói gì với cậu nào? Tớ đã chắc chắn là có một sự liên kết giữa cậu ta và chỗ này mà!”
Người phụ nữ mỉm cười.
“Maruk, những người bạn của cháu… là ai vậy?”
“Họ là khách của Ngôi nhà. Họ đến đây ngày hôm qua bằng tàu thủy.”
“Trên đội tàu hoàng gia ư?”
“Vâ… vâng,” Jason lắp bắp. “Phải không, Rick?”
Rick đứng dịch sang một bên để tránh ánh nắng phản chiếu. Từ vị trí đó cậu có thể nhìn kỹ hơn người đang nói chuyện với Maruk. Đó là một người phụ nữ trung niên, có khuôn mặt cân đối và thanh thoát. Từ cô toát ra một vẻ dịu dàng rõ rệt.
“Phải không, Rick?” Jason hỏi lại.
“Ồ, đúng vậy, đúng vậy… Chúng cháu đã đến cùng với đội tàu…”
“Tuyệt vời!” Người phụ nữ vui mừng. “Chính xác là trên con tàu nào vậy?”
Người phụ nữ giơ tay chỉ cho Rick chiếc bàn mà cậu đang đứng cạnh. Chỉ đến lúc đó cậu mới nhận ra những đồ vật bày trên bàn là rất nhiều mô hình thuyền buồm và thuyền con.
Nhận thấy sự ngạc nhiên của cậu, Maruk tiến đến gần.
“Cậu có thích không, Rick? Bố tớ làm ra chúng đấy. Chúng là niềm đam mê của ông ấy!”
Nhưng cậu bé tóc đỏ cứ thần người ra câm lặng. Cậu đưa mắt nhìn vô số mô hình trên bàn và không thể không so sánh chúng với những mô hình mà cậu đã nhìn thấy trong căn tháp nhỏ ở Biệt thự Argo vài giờ trước.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khiến cậu thì thầm:
“Chúng cháu đến với cái này…” Cậu bé chỉ vào một chiếc tàu dường như là phiên bản hoàn hảo của con tàu Con mắt của Nefertiti ở Biệt thự Argo.
Jason cũng sững sờ y như cậu.
“Ồ, vậy thì chắc hẳn đó là một chuyến đi tuyệt vời…!” Người phụ nữ vừa nói vừa tiến lại gần. Chiếc váy lanh dài lướt trên sàn nhà lát đá thiên thanh.
“Vâng, một chuyến đi tuyệt vời,” Rick nói, bỗng nhiên cảm thấy hụt hơi.
Người phụ nữ nhấc mô hình con tàu “Con mắt của Nefertiti” lên đưa nó cho Jason. Cậu bé kinh ngạc, miệng lẩm bẩm:
“Không thể nào… Không thể nào…”
Người phụ nữ cười.
“Bậc thầy Thư lại sẽ rất hài lòng khi biết các cháu thích nó nhiều như thế.”
“Ngài ấy dành thời gian làm những mô hình này lâu chưa?” Rick cất tiếng hỏi.
“Từ lâu lắm rồi! Maruk trả lời. Mỗi khi có thể, bố tớ lại ngồi vào chiếc bàn dưới kia rồi miệt mài với các dụng cụ. Bố tớ nói rằng ông thường ngẫm nghĩ những việc hệ trọng trong khi làm những đồ vật nhỏ xíu này. Phải không ạ?” Cô bé nói thêm, quay sang người phụ nữ.
Người phụ nữ mỉm cười.
“Bố cháu cũng bảo ông ấy muốn có thêm thời gian để có thể hoàn thành cả đội tàu. Đã mấy tháng trời, thậm chí… gần hết một năm rồi ông ấy vẫn chưa hoàn thành xong một mô hình. Các cháu có muốn xem mô hình ông ấy đang làm không?”
Rick gật đầu, và người phụ nữ quay người, tiến về chiếc bàn làm việc của bố Maruk.
Ở chính giữa bàn có một mô hình được phủ một tấm vải. Người phụ tá của Bậc thầy Thư lại dùng tay phải cẩn trọng nhấc tấm vải lên.
Khi nhìn thấy con tàu, Rick thình lình cảm thấy đôi chân trở nên nặng trịch, như thể ai đó đã đóng đinh chúng xuống sàn nhà vậy.
“Không phải nó rất tuyệt sao?” Người phụ nữ hỏi.
Trên bàn của Bậc thầy Thư lại chính là mô hình con tàu Metis.
“Ông nói cho cháu nghe về cánh cửa đi!”
Julia nói với người làm vườn, khi cả hai đang ở trong căn phòng đá ở Biệt thự Argo.
Nestor đặt tách trà lên bàn.
“Thực sự là, ta chỉ biết những gì ông bà Moore kể lại. Bức tường mà trên đó có cánh cửa cháu thắc mắc thuộc gian phòng cổ nhất của ngôi nhà. Nó được xây dựng trước cả khi người La Mã đổ bộ vào nước Anh. Thậm chí trước cả người Celt11. Và có thể trước cả khi những cột đá ở Stonehenge12 được dựng lên nữa.”
Julia khoanh tay lại, vẻ ngờ vực.
“Ai đã xây dựng nó ạ?”
“Ta không biết,” Nestor nói rõ từng tiếng. “Ông bà Moore cũng vậy. Thậm chí, ta tin là họ đi du hành trên con tàu Metis chính là để khám phá điều đó.”
“Ý ông là cánh cửa vẫn luôn luôn ở đây?”
“Có thể như vậy…”
“Ông hãy nói cho cháu sự thật đi!”
“Ta không biết sự thật,” người làm vườn nhắc lại. “Nhưng ta biết vợ chồng ngài Moore không phải là người đầu tiên sống tại Biệt thự Argo. Vẫn luôn có một công trình trên mũi đất này: một tòa lâu đài, một ngọn tháp, hay một thứ gì đó đại loại thế. Nếu cháu muốn biết thì trong thư viện có cây phả hệ của gia đình đấy. Nó sẽ khiến cháu thấy thích thú…”
“Nó có từ khi nào ạ?”
“Ta chỉ nhìn thấy nó vài lần, khi Penelope mang ra để phủi bụi. Tuy nhiên nó rất cũ và được phân nhánh nhiều đến mức có một thời họ của chồng bà ấy chỉ đơn giản là ‘More’, chỉ với một chữ ‘o’.”
“Có nghĩa là ‘nhiều hơn’ trong tiếng Anh.”
Nestor lắc đầu.
“Không, gốc gác thì không phải tiếng Anh… Đó là một từ la-tinh mang nghĩa ‘tập quán’, ‘truyền thống’, ‘tục lệ xưa cũ’. Cháu có thể kiểm tra lại bằng từ điển nếu muốn.”
“Cháu báo cho ông biết là Rick đã mang theo quyển từ điển đó.” Julia trả lời kiên quyết. “Và bây giờ cháu muốn đi lấy lại nó!”
Nghe xong, Nestor bất ngờ đứng dậy.
“Muộn rồi. Ta nghĩ đã đến lúc cháu lên trên gác đi ngủ rồi đấy.”
Julia mở to mắt.
“Sao ạ? Em cháu và Rick vẫn đang ở Ai Cập, ở đâu đó tại… tại…”
“Xứ Punt.” Nestor nói rõ, tỏ vẻ không bận tâm trong khi mở cửa sổ để xem trời còn mưa không.
“Chính xác! Và trong khi họ đang ở Xứ Punt, thì cháu phải đi ngủ sao?! Cháu phải quay lại giúp họ mới đúng! Họ có thể đang gặp nguy hiểm.”
“Thật là một mục đích cao cả,” Nestor gật đầu. “Nhưng cháu không thể làm điều đó được đâu.”
“Tại sao ạ?”
“Cho đến khi hai đứa vẫn ở đó, cánh cửa sẽ đóng chặt từ phía bên này.”
“Cháu không tin!”
Nestor chỉ cho cô bé những vết cháy và vết xước trên bề mặt gỗ của cánh cửa.
“Không thể mở nó ra được, cho đến khi những người du hành trở về hoặc… cho đến khi họ không thể trở về nữa. Nếu có ba người rời khỏi đây từ cánh cửa này thì cả ba bắt buộc phải bước qua ngưỡng cửa từ hướng ngược lại thì cánh cửa mới lại mở ra. Ông rất tiếc, nhưng đó là cách nó vận hành. Chúng ta không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi.”
Julia sửng sốt.
“Ý ông là cánh cửa chỉ có thể được mở…”
“Từ phía bên kia. Đúng thế!” Nestor nói, quay trở lại gian phòng có điện thoại.
Ulysse Moore Tập 2 - Ở Tiệm Những Tấm Bản Đồ Bị Lãng Quên Ulysse Moore Tập 2 - Ở Tiệm Những Tấm Bản Đồ Bị Lãng Quên - Pierdomenico Baccalario Ulysse Moore Tập 2 - Ở Tiệm Những Tấm Bản Đồ Bị Lãng Quên