Làm tốt thì tốt hơn là nói giỏi.

Benlamin Franklin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 192 / 25
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 - Bức Tường
ừ phía bên kia bức tường, những tiếng vỗ lặp đi lặp lại. Một tiếng. Hai tiếng. Một tiếng. Hai tiếng.
“Chúng ta quay lại thôi…”
Julia thì thầm, nhưng Jason ra dấu bảo cô im lặng.
Một tiếng. Hai tiếng.
Những tiếng vỗ nhẹ lặp lại, như thể ai đó muốn chắc chắn rằng bức tường thực sự tồn tại.
“Tại sao họ lại vỗ như vậy nhỉ?” Julia hỏi nhỏ.
“Hẳn là ai đó đã nghe thấy chúng ta nói chuyện.” Rick đáp liều. “Và người đó đang kiểm tra độ dày của bức tường, như em cậu đã làm trước đó vậy.”
Jason áp sát tai vào tường.
“Em nghe thấy gì không?” Cô chị hỏi.
“Em chỉ nghe thấy tiếng chị, nếu chị không im lặng đi một chút!”
Sau đó cậu vỗ hai lần lên bức tường.
Julia nhăn mặt khó chịu.
“Em đang làm gì thế hả?”
“Em trả lời họ.”
Rick, ở phía sau, lắc đầu.
“Có thể đó không phải là một ý kiến hay đâu. Tớ không chắc có nên cho họ biết là chúng ta ở đây không…”
Từ bức tường lại vang lên hai tiếng vỗ. Sau đó một tiếng vỗ mạnh hơn, và Jason cũng vỗ lại trả lời với sức mạnh tương tự.
“Jason…” Cô chị thì thầm. “Em có nghe thấy Rick nói gì không?”
“Suỵt! Họ đang làm gì đó…”
Lũ trẻ nghe thấy vài tiếng động khó hiểu, tiếp theo là một khoảng lặng kéo dài, và cuối cùng, là một tiếng rít sắc lẹm.
“Em có nghe thấy gì không?” Julia hỏi.
“Có.”
“Tiếng gì thế?”
“Hình như là tiếng kim loại. Nghe như có người đang cọ một viên đá vào thứ gì đó bằng sắt.”
Chúng vẫn đang nghe ngóng. Tiếng động bí ẩn phía bên kia tường dường như đã ngừng lại. Sau đó, bất thình lình, dưới chân tường bùng lên một làn bụi.
Jason ngay lập tức có linh cảm xấu. Cậu bé lùi khỏi bức tường và hét lên:
“Hai người tránh ra đi! Chạy thôi!”
Rồi ngay sau đó, một tiếng nổ lớn cùng đám khói như mây trắng bốc lên.
Julia nhảy xuống dưới cầu thang. Cô nhanh nhẹn tránh được Rick và bắt đầu chạy, cuốn trong màn bụi. Không ngoảnh lại, cô nghe thấy tiếng Jason gào to sau lưng:
“Chạy đi! Chạy đi!”
Và cô nhận thấy Rick cũng bắt đầu chạy.
Julia tăng tốc, rẽ vào chỗ ngoặt. Phía sau cô, những viên gạch đổ sụp xuống. Rick ho sù sụ và cậu nhắc đi nhắc lại:
“Nhanh! Nhanh!”
Chẳng nghĩ ngợi gì, trong cơn hoảng loạn, Julia chạy đến cánh cửa đã dẫn chúng tới đây, mở cánh cửa bằng cách kéo nó về phía mình và chạy như bay sang phía bên kia.
Chìm trong bóng tối mịt mùng, Julia vấp vào thứ gì đó và mất thăng bằng. Cô ngã xuống đất, trên một tấm thảm.
Một tấm thảm?
Khi quay lại, cô nhìn thấy Cánh cửa Thời gian tự đóng lại sau lưng với tiếng động kinh hoàng cùng một đám mây bụi. Những tiếng ồn, tiếng la hét của Rick và em trai cô bị hút vào xa xăm, như chưa từng tồn tại.
Julia đứng bật dậy như lò xo. Cô nhận ra mặt gỗ của cánh cửa đen sì và bị cào xước.
Cánh cửa Thời gian? Nhưng mình đang ở đâu đây?
Một tấm thảm, một cái bàn nhỏ, một tủ quần áo được chuyển vào góc, một chiếc đi-văng màu xanh da trời và vài chiếc ghế bành nhỏ… Cơn mưa vẫn đang đập vào những cánh chớp cửa sổ.
“Biệt thự Argo?” Cô sửng sốt thốt lên.
Bỗng cô nhìn thấy bóng một người đàn ông, và cô rú lên.
Nestor cũng hét lên, hất tung những tờ giấy đang đọc.
Khi cả hai đã bình tĩnh lại, ông lão làm vườn cất tiếng hỏi:
“Julia? Cháu ổn chứ?”
Cô há hốc mồm nhưng không biết phải đáp lại thế nào. Cô bé nhìn chăm chăm vào Cánh cửa Thời gian và làn bụi bị cuốn vào căn phòng cùng mình, không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.
Ông Nestor hỏi tiếp:
“Hai thằng nhóc kia đâu rồi?”
Julia lắc đầu. Sau lưng cô, Cánh cửa Thời gian đã đóng chặt. Bề mặt nó được bao phủ bởi những vết cháy và trầy xước. Bốn ổ khóa xếp thành hình thoi nhìn như một khuôn mặt cười nhạo báng.
Không có Rick. Không có Jason. Chỉ có mình cô.
Julia lại một lần nữa lắc đầu.
“Cháu không biết!” Cô bé trả lời. “Cháu không biết.”
Bà Cleopatra Biggles, 75 năm cuộc đời chỉ sống ở Kilmore Cove, bị đánh thức bởi những tiếng đập cửa. Dò dẫm tìm dây công tắc đèn ngủ, bà kéo nó để bật đèn lên.
“Xảy ra chuyện gì vậy, Antonio?” Bà hỏi một trong hai con mèo mập ú đang nằm dưới chân giường. “Mày cũng nghe thấy chứ?”
Antonio nhảy phóc lên bậu cửa sổ và nhìn ra ngoài, lưng cứng ngắc và đuôi dựng đứng lên. Con mèo thứ hai, trái lại, vẫn cứ ngủ như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
“Rất tiếc vì phải đánh thức mày, Cesare, nhưng tao nghĩ là có ai đó ngoài cửa.”
Bà Cleopatra dụi mắt, tóm lấy cái đồng hồ báo thức được đặt chễm chệ trên chiếc tủ đầu giường, trước tấm ảnh gia đình. Nheo mắt lại, bà nhận thấy mới chỉ quá nửa đêm một chút.
“Ai lại đến vào giờ này nhỉ?”
Bà chưa kịp có thời gian ngẫm nghĩ xem người đó có thể là ai thì tiếng đập cửa lại vang lên và còn mạnh hơn lúc trước.
“Tôi ra đây! Tôi ra đây!” Bà Biggles càu nhàu, mò mẫm đôi dép len đi trong nhà dưới gầm giường. Trong lúc tìm dép, bà giẫm phải đuôi của con mèo thứ ba, khiến nó nhảy dựng lên đầu giường.
“Tao xin lỗi, Marco Aurelio!”
Dùng bàn tay gầy guộc, cào cào lại mái tóc rối, không kịp bật đèn, bà lão ngoài bảy mươi tấp tểnh trên những bậc cầu thang gỗ để xuống tầng trệt, vừa đi vừa tránh những con mèo khác.
“Tránh ra bọn bây! Để tao qua nào!” Bà Biggles vừa nói vừa đánh thức cùng lúc tất cả hai mươi con mèo của mình. “Tao phải ra mở cửa!”
Mưa tuôn xối xả lên cửa sổ, lên những chậu hoa ngoài hiên và lên cửa sổ tầng áp mái. Ánh sáng yếu ớt của một ngọn đèn đường lọt qua ô kính cửa ra vào, phản chiếu một bóng người.
Bà Biggles lập tức nhớ lại rất nhiều bộ phim truyền hình mà bà đã từng xem, hình dung lại những cảnh kinh hoàng trong đó, và trước khi mở cửa, bà móc dây xích an toàn vào cái chốt trên cửa.
“Cô Newton, là cô sao?” Bà thốt lên bất ngờ ngay khi nhận ra cái bóng đó là ai. “Nhưng có chuyện gì với cô vậy?”
“Bà mở cửa cho chúng tôi chứ, bà Biggles?” Oblivia Newton mỉm cười lạnh lùng, thu mình trong bộ áo khoác lông thú đen. “Trời sắp sập xuống rồi đây này.”
Cleopatra Biggles tháo dây xích an toàn và mở cửa cho vị khách của mình vào nhà. Oblivia Newton nện gót giày cao và nhọn trên sàn gỗ cũ kỹ kêu cộp cộp. Vừa nhìn thấy cô ta, những con mèo lo lắng lủi nhanh vào khoảng tối của căn phòng. Chỉ còn Antonio và Marco Aurelico vẫn trung thành ở bên bà chủ.
“Cô Newton, tôi rất lấy làm xấu hổ khi đón tiếp cô trong bộ dạng này, nhưng tôi không biết là cô sẽ đến! Nhà cửa thì lộn xộn và…”
Cleopatra chuẩn bị đóng cửa thì một bàn tay to khỏe ngăn lại và đẩy cửa ra.
Một tia chớp rọi sáng khuôn mặt xấu xí của Manfred, gã đứng bất động và ướt sũng trên ngưỡng cửa.
Cleopatra Biggles đưa tay che miệng, hoảng sợ trước sự xuất hiện của người đàn ông, đằng sau bà, Antonio và Marco Aurelico cũng giương móng vuốt lên.
“Cô Newton! Người đàn ông này đi cùng với cô sao? Có chuyện… chuyện gì vậy?”
Oblivia không thèm trả lời. Cô ta điềm nhiên bước vào hành lang nối phòng khách với nhà bếp, dừng lại trước cánh cửa hầm và bắt đầu săm soi bức tường.
“Nhà này không có đèn sao?” Cô ta lớn tiếng hỏi, trước khi nhận thấy những gì đang diễn ra ở cửa ra vào. “Ồ đúng rồi, bà Biggles, bà vui lòng cho cả lái xe của tôi vào nhà chứ?”
Cảm thấy yên tâm, Cleopatra Biggles lùi lại một bước.
“Mời ông vào!” Bà nói với Manfred.
Manfred tỏ vẻ kinh tởm khi nhìn thấy hai con mèo đứng gác đằng sau bà Biggles rồi bước vào nhà. Sau đó gã dừng lại ở giữa căn phòng để giũ nước trên người và nói:
“Tôi ghét mèo.”
Trước cửa hầm, Oblivia Newton cởi bỏ bộ áo choàng bằng lông thú, thả rơi xuống đất. Bên trong cô ta ăn vận như một người dẫn chương trình với dáng vẻ chỉn chu thông thường: xăng-đan cao gót quấn vào bắp chân, váy bút chì bằng vải lanh trắng, được giữ ở eo bằng một dây lưng, áo sơ-mi mỏng với măng-séc bằng da báo và khăn choàng lông thú. Chiếc cổ dài của cô ta được tôn lên bởi một chuỗi vòng tuyệt đẹp hình tròn bằng vàng dát mỏng. Ở đầu kia hành lang, Cleopatra Biggles bối rối chỉnh trang lại đầu tóc và chiếc áo ngủ in hoa xanh.
“Cô Newton, trông cô thật tuyệt…
“Đèn!” Oblivia Newton ra lệnh cộc lốc. “Bà bật đèn lên cho tôi!”
Cleopatra Biggles bật đèn trần lên, từ đó tỏa ra khắp tầng trệt một thứ ánh sáng mờ đã bị yếu đi vì cơn dông.
“Không quá sớm rồi!” Oblivia nói, kiểm tra gì đó trên cánh cửa hầm rượu. “Cuối cùng chúng ta cũng ở đây!”
Bà Biggles cố gắng trấn an Antonio và Marco Aurelio, vẫn đang bị kích động bởi cuộc viếng thăm bất ngờ. Bà đột nhiên lên tiếng hỏi với vẻ thật thà:
“Xin lỗi, cô nói gì cơ?”
Oblivia mân mê ổ khóa trên cánh cửa cũ kỹ, sau đó nhặt từ dưới đất lên vài hạt cát.
“Không gì cả, bà thân mến…” Cô ta nói, với một giọng điệu chiếu cố một cách giả tạo. “Sao bà không về giường ngủ tiếp đi?”
Sau câu nói đó, Manfred đưa tay lên, bịt miệng bà Biggles bằng một chiếc khăn tay tẩm thuốc mê.
Đôi mắt của người phụ nữ lớn tuổi mở to vì bất ngờ, nhưng chỉ trong thoáng chốc. Sau đó, bà ngã vào vòng tay Manfred trong cảnh hỗn loạn của đám mèo đang lăng xăng quanh bà đầy lo lắng.
“Chúng ta sẽ gặp lại nhau sau, Manfred, Obliva Newton nói khẽ. Ngươi biết mình phải làm gì rồi đấy…”
Lấy ra trong túi một chiếc chìa khóa gỉ sét có chuôi hình đầu mèo, cô ta tra chìa vào ổ khóa trên cửa hầm nhà bà Biggles và xoay.
CẠCH! Ổ khóa bật mở.
Ulysse Moore Tập 2 - Ở Tiệm Những Tấm Bản Đồ Bị Lãng Quên Ulysse Moore Tập 2 - Ở Tiệm Những Tấm Bản Đồ Bị Lãng Quên - Pierdomenico Baccalario Ulysse Moore Tập 2 - Ở Tiệm Những Tấm Bản Đồ Bị Lãng Quên