"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Orhan Pamuk
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Lê Quang
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 46
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2494 / 47
Cập nhật: 2015-08-04 21:17:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42: Chị Sẽ Đóng Gói Hành Lý
ua cặp mắt của Ipek
Khi Ka đi sau hai vệ sĩ tiến về phía Nhà hát nhân dân, dừng bước, quay lại và nhìn lên hướngIpek một lần nữa, cô vẫn lạc quan tin rằng cô sẽ rất yêu Ka. Đối với Ipek, cảm giác có thể được yêu một người đàn ông còn tích cực hơn thực tế yêu người đó, và thậm chí còn hơn cảm giác say mê đắm đuối, do đó cô cảm thấy mình đang đứng trước ngưỡng cửa dẫn đến một cuộc đời mới và một hạnh phúc dài lâu.
Vì vậy trong hai mươi phút đầu kể từ khi Ka đi khỏi, cô không hề lo lắng gì: chuyện người tình ghen tuông khóa cô vào phòng làm cô thích thú hơn là ngỡ ngàng. Cô nghĩ đến chiếc vali của mình; cô muốn đóng gói hành lý ngay lập tức, vì cô cứ mường tượng có thể thanh thản để lại em gái và bố ở đây và nhanh chóng cùng Ka đi khỏi Kars một cách trôi chảy, nếu lúc này để hết tâm trí mình vào những đồ vật mà cô không muốn rời chúng ra cho đến cuối đời.
Sau nửa tiếng mà Ka vẫn chưa quay lại, Ipek châm một điếu thuốc. Cô thấy mình ngu xuẩn khi tự nhủ là mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Cảm giác ấy mạnh hơn lên khi bị giam trong một căn phòng khóa trái, và cô bực bội với Ka, với cả chính mình. Nhìn thấy Cavit ra khỏi khách sạn làm gì đó, cô đã toan mở cửa sổ ra gọi cậu ta, nhưng khi cô quyết định thì cậu ta đã đi khuất. Ipek tự an ủi chắc Ka sẽ về bất cứ lúc nào.
Bốn mươi lăm phút sau khi Ka đi,Ipek đẩy cánh cửa sổ đóng cứng băng ra và gọi một cậu bé đi ngang qua - một học sinh trường tôn giáo tình cờ không bị chở đến Nhà hát nhân dân - nói là cô đang ở phòng 203 và nhờ cậu báo tin cho người ở tầng trệt khách sạn. Cậu ta ngờ vực nhìn Ipek song vẫn đi vào nhà. Một lát sau điện thoại trong phòng đổ chuông.
"Con làm gì trên ấy?"Giọng Turgut Bey trong máy. "Tại sao con không gọi điện khi bị khóa trong phòng?" Một phút sau Turgut Bey lên mở bằng chìa khóa dự phòng.
Ipek kể với bố là cô định cùng Ka đến Nhà hát nhân dân. nhưng Ka khóa cô vào phòng vì sợ cô đến đó sẽ gặp nguy hiểm, cô tưởng là điện thoại trong khách sạn không hoạt động vì cả thành phố bị cắt.
"Điện thoại trong thành phố hoạt động trở lại rồi," Turgut Bey nói.
"Ka đi từ lâu rồi, con lo lắm,"Ipek nói. "Mình nên đến nhà hát xem Kadife và Ka có chuyện gì không."
Mặc dù đang vội vã, một lát lâu sau họ mới ra khỏi khách sạn. Thoạt tiên Turgut Bey không tìm được găng tay, sau đó ông nói, Sunay có thể hiểu nhầm nếu ông không đeo cà vạt. Trên đường đi ông đòi Ipek đi chậm thôi, thứ nhất vì ông không có sức, và sau đó cũng để cô nghe những lời khuyên của ông rõ hơn.
"Bố đừng cãi nhau với Sunay,"Ipek nói. "Bố chớ quên ông ta là một người Jacobin cực đoan đột nhiên được trao nhiều quyền hành."
Turgut Bey nhớ đến niềm hứng khởi mà ông cảm nhận được hồi thanh niên trong những cuộc họp chính trị kiểu này khi thấy đám đông trước cửa nhà hát, toàn cảnh sát, binh lính, học sinh và dân bán hàng rong được xe buýt chở đến. Đã từ lâu họ không thấy đông người tụ họp như thế này. Ông bám tay con gái chặt hơn và nhìn quanh tìm một nhóm nào đó mà ông có thể gia nhập hoặc một cuộc tranh luận khả dĩ biến ông thành một phần của phong trào. Khi nhận ra đám đông xung quanh đều lạ mặt, ông chen bừa lên, đẩy dúi dụi một thằng bé đứng chắn cửa và lập tức thấy xấu hổ.
Khán phòng chưa đông nhưng Ipek có cảm giác không lâu nữa cả nhà hát sẽ là một biển người, và tất cả những người cô quen mặt sẽ tụ họp ở đây như trong một cơn mê. Cô bối rối vì không thấy Ka và Kadife đâu cả. Một viên đại úy kéo họ sang bên.
"Tôi là bố của Kadife Hanim đóng vai chính," Turgut Bey kêu ca. "Tôi phải nói chuyện với nó ngay."
Turgut Bey xử sự như một ông bố muốn ra tay trong phút cuối, trước khi con gái ông lên diễn vai chính trong một vở kịch đáng xấu hổ ở trường, còn viên đại úy khiếp sợ như một giáo viên biết điều chấp nhận quyền làm bố của ông. Họ đợi một lát trong căn phòng có treo ảnh Atatürk và Sunay trên tường, thì một mình Kadife bước vào và Ipek biết ngay là tối nay em cô sẽ lên sân khấu, bất kể họ định làm gì chống lại.
Ipek hỏi tìm Ka. Kadife nói, ông đã quay về khách sạn sau khi họ nói chuyện với nhau. Ipek nhận xét không hiểu tại sao hai bên không gặp nhau trên đường tới đây, nhưng họ cũng không đi sâu thêm vào chuyện ấy vì Turgut Bey bắt đầu khẩn khoản xin con gái đừng lên sân khấu, mắt ướt rượt.
"Sau khi mọi chuyện đã được công bố mà không lên diễn thì còn nguy hiểm hơn, bố ạ," Kadife nói.
"Con quá biết bọn học sinh trường tôn giáo sẽ nổi đóa ra sao, và tất cả sẽ căm thù con nếu con bỏ khăn ra, đúng không Kadife?"
"Nói thẳng ra là con thấy nực cười khi sau chừng ấy năm bố vẫn bảo con nên trùm khăn."
"Chẳng có gì đáng cười cả, Kadife yêu của bố." Turgut Bey đáp "Nói với họ là con bị ốm." Nhưng con không ốm..."
Turgut Bey khóc. Ipek có cảm giác bố cô chỉ khóc vờ vĩnh, như mỗi khi tìm ra khía cạnh đa cảm của một sự việc và chìm sâu vào đó. Sự đau khổ được Turgut Bey phơi bày ra có gì đó nông cạn và đồng thời quá chóng vánh, khiến Ipek cảm thấy nếu sự việc hoàn toàn đảo ngược thì ông vẫn có thể rơi nước mắt ngay được.Đức tính này vốn làm bố cô đáng yêu, nhưng trước vấn đề hai chị em cô đang nóng lòng bàn luận thì nó thiếu nghiêm tức một cách đáng ngượng.
"Ka đi khỏi đây lúc nào?"Ipek hỏi thì thào.
"Phải về đến khách sạn từ lâu rồi mới đúng." Kadife cũng trả lời rất thận trọng.
Họ nhìn vào mắt nhau đầy sợ hãi.
Bốn năm sau, trong tiệm bánh Đời Mới,Ipek cho tôi biết, cả hai chị em lúc đó không nghĩ đến Ka mà nghĩ đến Lam, họ nhận ra điều ấy trong ánh mắt của nhau và hoảng sợ vì thế. Còn ông bố thì không quan trọng. Tôi coi lời thú tội ấy của Ipek như một sự gần gũi và cảm thấy phải nhìn kết cục câu chuyện của mình với cặp mắt của Ipek chứ không thể khác được.
Hai chị em im lặng một hồi lâu, sau đó Ipek hỏi: "Ka nói là cả Lam cũng phản đối, đúng không?" Kadife nhìn chị mình với ánh mắt như muốn nói: bố nghe thấy rồi đấy. Cả hai nhìn bố và hiểu rằng Turgut Bey trong khi khóc vẫn chăm chú theo dõi tiếng thì thầm của hai con gái và đã nghe thấy tên Lam.
"Bố cho hai chị em con nói chuyện riêng hai phút thôi nhé?"
"Trí khôn của hai con luôn thắng trí khôn của bố," Turgut Bey nói, ông ra khỏi phòng nhưng không đóng cửa.
"Em đã suy nghĩ kỹ chưa?"Ipek hỏi.
"Em đã suy nghĩ rất kỹ rồi," Kadife trả lời.
"Nhưng có thể em không bao giờ gặp lại anh ấy,"Ipek nói.
"Em không tin," Kadife đáp thận trọng. "Với lại em rất giận anh ấy."
Ipek ý thức đầy đau đớn rằng giữa Kadife và Lam đã có một quãng dài bí mật chứa đầy cãi cọ, làm lành, giận dỗi, đỉnh cao và vực thẳm. Từ bao nhiêu năm rồi? Cô không thể biết câu trả lời chính xác, và cô không muốn tiếp tục tự hỏi Lam đã đồng thời có quan hệ với cả hai trong bao lâu. Cô thoáng nghĩ đến Ka đầy âu yếm, ông sẽ làm cô quên đi Lam ở Đức.
Trong giây phút đặc biệt có sự cảm thông giữa hai chị em.
Kadife cảm nhận rõ ràng Ipek nghĩ gì. "Ka rất ghen với Lam."Cô nói. "Anh ấy thực sự yêu chị lắm đấy." Ban đầu chị không thể tin là sau một thời gian ngắn anh ấy có thể yêu chị như vậy,"Ipek nói. "Nhưng bây giờ thì chị tin."
"Chị đi với anh ấy sang Đức đi!"
"Về đến nhà là chị sẽ đóng gói hành lý,"Ipek nói. "Em có thực sự tin là Ka và chị sẽ hạnh phúc ở Đức không?"
"Có," Kadife trả lời. "Nhưng chị đừng kể thêm gì nữa về quá khứ. Bây giờ anh ấy đã biết quá nhiều, và còn phỏng đoán nhiều hơn nữa."
Ipek ghê sợ cách xử sự đắc thắng của Kadife, cứ như là cô hiểu rõ cuộc sống hơn chị. "Nghe em nói cứ như diễn xong em sẽ không về nhà nữa."
"Tất nhiên em sẽ về nhà," Kadife nói. "Nhưng em cứ ấn tượng là chị sẽ đi ngay."
"Em có linh cảm Ka đi đâu không?"
Họ nhìn vào mắt nhau và Ipek có cảm giác cả hai đều sợ điều họ đang nghĩ trong đầu.
"Em phải đi đây," Kadife nói. "Em còn phải hóa trang nữa."
"Chị vui mừng vì em bỏ khăn ra ít hơn là vì em vứt cái áo mưa tím này đi,"Ipek nhận xét.
Kadife lượn hai bước như khiêu vũ khiến gấu chiếc áo mưa cũ dài chấm mắt cá bay tung lên. Khi hai chị em thấy Turgut Bey mỉm cười trong khi quan sát các con gái mình qua khe cửa, họ liền ôm hôn nhau.
Có lẽ Turgut Bey buộc phải chấp nhận là con gái ông sẽ lên sân khấu. Lần này ông không khóc mà cũng chẳng khuyên bảo gì, ông ôm hôn con gái của mình rồi rời khán phòng đầy chặt người hết sức vội vã.
Khi đi qua đám đông cạnh cửa ra vào và trên đường về nhà Ipek luôn chăm chú nhìn quanh, vì cô hy vọng sẽ thấy Ka hoặc ai đó để cô hỏi về Ka. Nhưng cô không thấy ai.
Trong lúc Turgut Bey ngồi trước ti vi đợi vở kịch, Ipek gói hành lý đi Đức. Cô cố không nghĩ đến việc Ka đang ở đâu, mà thử hình dung họ sẽ hạnh phúc nhường nào ở Đức trong khi lựa quần áo và đồ vật trong tủ ra. Về sau cô kể với tới: "Giống như Ka sa vào tuyệt vọng vì những lý do ngớ ngẩn, tôi cũng lạc quan trong bốn mươi lăm phút tiếp theo vì những lý do ngớ ngẩn hệt như vậy."
Ngoài những thứ đã định đem đi Đức từ trước, cô còn nhồi thêm tất và đồ lót vào vali. Tuy cũng đoán là đồ ở Đức tốt hơn nhiều, song bây giờ cô nghĩ biết đâu mình không quen dùng chúng. Bất chợt cô nhìn ra cửa sổ và thấy chiếc xe tải quân sự đã nhiều lần tới đón Ka đang tiến dần về phía khách sạn.
Cô đi xuống gác. Bố cô cũng đứng cạnh cửa. Một công chức mũi khoằm mặc đồ dân sự, râu ria cạo nhẵn nhụi mà cô chưa bao giờ thấy mặt, nói: "Thưa ngài Turgut," và ấn vào tay bố cô một phong bì dán kín.
Turgut Bey tái mét mặt và run rẩy mở phong bì. Một chiếc chìa khóa lộ ra. Thấy đó là thư gửi con gái ông, Turgut Bey đưa nó cho Ipek.
Bốn năm sau Ipek đưa tôi bức thư đó, một mặt để tự thanh minh, mặt khác cô thật lòng ước sao bài viết của tôi về Ka phản ánh sự thật.
Thứ Năm, tám giờ
Ông Turgut Bey, tôi xin ông, vì tất cả chúng ta ông hãy lấy chìa khóa này giải phóng Ipek khỏi phòng tôi và đưa cô ấy thư này! Tôi xin ông thứ lỗi. Kính thư.
Em yêu, anh không thể thuyết phục được Kadife. Quân lính đã đưa anh ra ga để bảo vệ chính anh. Đường đến Erzurum đã dọn thông, họ ép anh phải đi khỏi đây bằng chuyến tàu đầu tiên lúc tám rưỡi. Bây giờ em phải sửa soạn xong chiếc túi của anh, vali của em và đến đây. Xe quân sự sẽ đón em lúc chín giờ mười lăm. Chớ đi ra đường! Đến đây đi! Anh rất yêu em. Chúng mình sẽ hạnh phúc.
Người đàn ông mũi khoằm nói anh ta sẽ quay lại sau chín giờ, rồi đi.
"Con có đi không?" Turgut Bey hỏi.
"Con lo cho anh ấy quá."Ipek nói.
"Anh ấy được lính bảo vệsẽ không sao cả đâu. Con sẽ bỏ gia đình ra đi à?"
"Con tin là con sẽ hạnh phúc bên anh ấy."Ipek nói. "Kadife cũng nghĩ như vậy."
Cô đọc lá thư lần nữa, tựa như nó chứa đựng những bằng chứng của hạnh phúc, rồi bắt đầu khóc. Nhưng cô cũng không rõ hẳn tại sao mình khóc. "Có thể vì tôi khó lòng để bố tôi và em gái ở lại đây."Cô nói với tôi nhiều năm sau. Khi đó Ipek hoàn toàn cuốn hút vào câu chuyện, còn tôi quan tâm cặn kẽ đến từng cảm xúc nhỏ nhất của cô. "Có thể tôi cũng sợ những điều tôi nghĩ đến." cô nói thêm.
Sau khi đã khô nước mắt, Ipek và Turgut Bey lên phòng cô, kiểm tra lần cuối những đồ đạc cần cho vào hành lý, sau đó họ qua phòng Ka và xếp mọi đồ đạc của ông vào chiếc túi du lịch đỏ sẫm. Lúc này họ hồ hởi nhắc đến tương lai và hy vọng sau khi Ipek đi khỏi, Kadife sẽ nhanh chóng hoàn tất khóa học ở trường và cùng Turgut Bey đến Frankfurt thăm Ipek.
Khi hành lý đã xong, cả hai vào phòng khách và ngồi trước màn hình để xem Kadife.
Hy vọng vở kịch không dài, để trước khi phải ra tàu con kịp thấy nó chấm dứt mà không có sự cố gì xảy ra giữa chừng." TurgutBey mong đợi.
Họ không nói thêm lời nào nữa trong lúc ngồi sát cạnh nhau trước ti vi như mọi khi xem Marianna. Nhưng Ipek hoàn toàn không thể tập trung vào những gì cô thấy trong ti vi. Hai mươi lăm phút đầu của buổi truyền trục tiếp, sau vài năm chỉ còn đọng lại trong trí óc cô hình ảnh Kadife lên sân khấu với khăn trùm đầu và áo dài đỏ, và cô nói: "Vâng, nếu bố muốn thế!" Vì biết tôi thực sự quan tâm ngày đó cô nghĩ gì nên Ipek nói: "Tất nhiên là tâm trí tôi để ở nơi khác!" Khi tôi hỏi đi hỏi lại. nơi khác là ở đâu, cô nhắc đến chuyến đi xe lửa với Ka, và nỗi sợ hãi của cô.Nhưng cũng như tự cô ngày ấy không rô mình sợ gì, mấy năm sau cô cũng không giải thích nổi điều đó cho tôi. Mọi cửa sổ của ý thức cô mở toang, cô tiếp thu được tất cả trừ màn hình trước mặt mình và sửng sốt ngắm mọi vật quanh mình, chiếc bàn con, nếp gấp trên rèm cửa, hệt như một người đi xa lâu ngày nay trở về và thấy ngôi nhà, căn phòng, mọi đồ đạc của trình sao mà lạ lùng, nhỏ xíu, biến dạng và cũ kỹ. Khi thấy mình đang nhìn căn phòng mình với cặp mắt của một người lạ, Ipek nhận ra rằng cuộc sống đã cho phép cô đi đến một nơi mới hẳn kể từ tối nay. Như cô đã giải thích cho tôi tại tiệm bánh ngọt Đời Mới. Theo ý cô đó là minh chứng bất di bất dịch, rằng tối hôm ấy cô thực sự muốn cùng Ka đi Frankfurt.
Khi có tiếng chuông cửa khách sạn, Ipek chạy ra mở. Chiếc xe quân sự được cử đến đưa cô ra ga đến quá sớm. Cô hốt hoảng nói với viên công chức mặc thường phục, cô sẽ quay lại ngay. Cô chạy lại với Turgut Bey, ngồi xuống cạnh ông và ôm ông.
"Xe đến chưa?" Turgut Bey hỏi. "Nếu hành lý đã xong rồi thì con vẫn còn thì giờ." Với ánh mắt vô hồn, Ipek theo dõi một hồi lâu Sunay trên màn hình. Cô không thể ngồi yên, chạy về phòng mình, xếp nốt giày đi trong nhà và túi kim chỉ trên bậu cửa sổ vào vali, rồi ngồi khóc trên mép giường.
Sau này cô kể với tôi là khi quay về nhà cô đã quyết tâm cùng Ka rời khỏi Kars. Cô thanh thản vì đã rũ bỏ được mọi nghi ngại và lưỡng lự trong lòng, nay chỉ còn muốn ngồi trước màn hình ti vi với bố những phút cuối cùng ở thành phố này.
Và khi Cavit báo là còn một người nữa đợi cô ngoài cửa thì Ipek không bận tâm chút nào. Và Turgut Bey chỉ gọi con gái lấy một chai Coca-cola trong tủ lạnh và hai chiếc ly.
Cho đến chết cô cũng không quên được vẻ mặt Fazil lúc đứng bên cạnh cửa bếp, Ipek nói với tôi như thế. Ánh mắt của cậu, một mặt cho thấy một thảm họa đã xảy ra, mặt khác nó nói lên một điều mà Ipek chưa bao giờ cảm nhận trước đó: Fazil giờ đã trở thành một người thân cận, một người trong gia đình.
Fazil nói: "Họ đã giết Lam và Hande rồi! Chỉ mình Lam lẽ ra có thể ngăn cản được thuyền Kadife."
Fazil khóc trong khi Ipek đờ dại nhìn. Cậu kể, theo linh tính mách bảo cậu đã đi đến đó, và khi thấy một đám lính cậu nhận ra chúng đang vây nơi Lam trú ẩn cùng Hande. Nhất định hai người bị chỉ điểm, vì nếu không thì không thể có nhiều lính được huy động đến như thế. Không, bọn chúng không theo chân cậuvì khi cậu đến nơi thì sự việc đã kết thúc từ lâu. Fazil kể, cùng với lũ trẻ con từ các nhà hàng xóm cậu nhìn thấy xác Lam trong ánh đèn pha của lính.
Sau đó cậu hỏi,"Cho tôi ở lại đây được không? Tôi không muốn đi bất cứ đâu nữa". Ipek lấy thêm một chiếc ly cho Fazil. Cô mở tung tủ và ngăn kéo để tìm cái mở chai chắc chắn không có trong đó. Cô nhớ là đã xếp vào vào chiếc áo hoa mà cô mặc hôm gặp Lam lần đầu tiên.
Cô để Fazil vào phòng và ngồi cạnh cửa bếp, trên chiếc ghế đẩu Ka đã ngồi hôm tối thứ Ba viết một bài thơ trước mắt mọi người khi đã chếnh choáng say. Rồi cô im lặng một hồi, cảm nhận nỗi đau đang loang dần trong người như chất độc trong cơ thể một bệnh nhân. Trong khi Fazil câm lặng từ xa theo dõi Kadife trên màn hình, Ipek đưa cho cậu rồi sau đó cho bố một ly Coca-cola.Mắt cô thu lại tất cả như một máy quay phim từ bên ngoài.
Ipek về phòng mình và đứng im một phút trong bóng tối.
Cô lấy chiếc túi của Ka ở tầng trên xuống và đi ra phố. Trời lạnh. Cô nói với viên công chức mặc thường phục đang đợi trong xe quân sự trước cửa rằng cô sẽ không rời khỏi thành phố.
"Chúng tôi có nhiệm vụ đón bà và đưa ra ga kịp giờ," viên công chức nói.
"Tôi đã thay đổi ý định, tôi không đi nữa, xin cảm ơn. Nhờ ông đưa cho Ka chiếc túi này!"
Cô vào phòng, chưa kịp ngồi xuống cạnh bố đã nghe tiếng ôtô đi khỏi.
"Con bảo họ đi rồi."Ipek nói, "con không đi đâu."
Turgut Bey ôm cô. Họ xem vở kịch trên ti vi một lúc nữa, tuy không hiểu gì lắm. Gần hết hồi I, Ipek nói: "Ta đến chỗ Kadife đi!Con phải cho nó biết tin!"
Tuyết Tuyết - Orhan Pamuk Tuyết