Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: Stefan Wolf
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: “Todesfracht Im Jaguar”
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 79 / 11
Cập nhật: 2020-06-17 09:38:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hai - Tarzan Bắt Cướp
ieter Browski lái chiếc Porsche đâm thẳng vào ga-ra. Gã vắt chiếc áo khoác lụa lên vai chạy bổ vô nhà như bị ma đuổi. Bộ ria đen dựng trên khuôn mặt hốc hác. Dưới mắt trái có một vết sẹo do một cục đá nhọn liệng trúng hồi nhỏ nhưng lớn lên Dieter cứ nhất định cho nó là kết quả một cuộc đọ dao sinh tử với một trùm anh chị Mexico. Gã “nhất định” nhiều lần đến nỗi chính gã cũng tin là thật mới chết dở.
Thở phì phò như một con hà mã bị tịt mũi, gã chạy tìm lão bố. Oswald đang ngồi ghếch chân lên bàn trong phòng giấy, phì phèo điếu xì-gà dài cỡ gang tay. Dieter gầm lên:
- Thằng Caldo chó chết ấy làm hư bột hư đường hết rồi.
Oswald hất chân khỏi mặt bàn:
- Hả?
- Toi rồi. Chuyến hàng toi đặc.
- Khốn nạn. Không thể thế được!
- Tôi mà lại nói sai sao? Từ khoảng cách hai trăm mét, bằng ống nhòm, tôi đã thấy hết. Một thằng nhóc đã lọt vô chuồng cọp phát hiện ra chỗ giấu hàng… À mà bố không biết cũng phải.
Dieter đi đi lại lại, tay xua xua khói xì-gà và kể lại đầu đuôi cớ sự. Coi, mặt Oswald đang đỏ lừ bỗng tím tái vì tức giận. Lão bật dậy nện hai nắm đấm xuống bàn. Sau đó mặt lão chuyển từ tím sang đỏ, rồi hồng trở lại. Lão đã hả cơn tức.
- Vậy có nghĩa là hê-rô-in đã lọt vào túi bọn cớm?
- Chớ gì nữa. Sáng kiến nhét hàng trong chuồng cọp cũng hay đó. Nhưng ai học được chữ ngờ.
- Hừm, hỏng hết ráo trọi. Mất tiêu hai kí-lô thì làm sao giao kịp cho bọn chạy hàng chớ. Mà không có hàng sẽ mất mối làm ăn.
- Tôi đã học được ở Chicago phải làm gì trong hoàn cảnh này. Phải lập tức kiếm hàng mới.
- Vậy tao phôn cho Ricardo.
- Cánh tay mặt bố ở Mailand đấy hả?
- Ricardo Scattamoni cũng là trùm đó. Biệt danh của nó ở Italia là Ri Nháy vì mí mắt của nó giựt liên tu bất tận.
- Thế à. Thế thì bố phải yêu cầu y chuyển hàng theo đường khác. Theo tôi biết, hiện không còn đoàn xiếc nào trên đường từ Italia sang Đức nữa. Ngoài ra chúng ta cần một kẻ như Caldo Forliamente giúp việc.
Oswald lập tức quay số sang Mailand:
- Ê, Ricardo. Chào ông bạn ngốn mì ống.
- Browski hả? Ổn cả chứ?
- Ổn cái con khỉ, thua đậm rồi.
- Cái gì? Hàng vừa rồi thuộc loại xịn nhất đó.
- Nhưng bọn cớm đã “hút” sạch, hiểu chưa?
Oswald kể một cách rút gọn. Lão bịt tai bởi ông bạn vàng chửi muốn điếc con ráy. Đợi cho Ricardo nguôi nguôi, Oswald mới nói:
- Tôi cần tiếp tế. Anh còn chứ?
- Bao nhiêu cũng có.
- Hai kí đủ rồi.
- Ô-kê. Không thể xài thằng Caldo nữa. Để tôi tính coi cách nào vượt qua tụi cớm ở biên giới đã.
- Giờ này mà còn tính? Nước đã lụt tới chân tôi đây này.
- Ừ… ừm, có kế hoạch rồi. Mấy đứa em út làm bồi phòng ở Đại Khách Sạn có báo cho tôi biết về sự hiện diện của chiếc Jaguar mười hai trục của một cặp vợ chồng người Đức. Ông bạn có tin không, Browski? Cặp vợ chồng ấy là người cùng thành phố với ông bạn đấy. Họ tên là Sauerlich. Dân tử tế đàng hoàng lắm.
- Sao? Ông bạn định lợi dụng họ để chuyển hàng về hả? Nhưng lần này phải trót lọt đó nghe.
Ricardo cười:
- Hê hê, tôi sẽ gửi gắm hê-rô-in cho họ. Thế nào anh cũng nhận được. Chào nhé, Browski!
o O o
Tứ quái đang ngồi trong phòng ăn của biệt thự nhà Sauerlich. Chú tài xế Georg đi phép, bà lao công nghỉ một tuần, ông bà chủ hãng sô-cô-la Sauerlich còn mải mê du lịch ở Mailand nên bốn quái được chị bếp Amalie phục vụ thả cửa.
Coi, ăn uống đến cành hông vậy mà thằng mập vẫn chưa chịu, nó xuống lấy thêm giăm-bông dưới hầm. Trên đường trở lại, nó bỗng rú lên khủng khiếp làm rung chuyển các bức tường.
- Á á á á…
Ba quái bật dậy như lò xo. Tròn Vo một tay bưng miệng, một tay chỉ ra cửa sổ:
- Nó… nó… con cọp…
Trước mắt Tarzan là một khu vườn hiền hòa. Hắn hoang mang:
- Đâu, tụi tao đâu thấy con cọp nào?
- Ở sau bụi dâu gai kia kìa! Nó vừa ở đấy.
- Thế giờ nó biến đâu rồi?
- Tao có phải tài tử dạy hổ đâu.
- Mày bị ám ảnh bởi con Suleika nên trông mèo hóa hổ rồi. Tao dám cá đó là con mèo xiêm nhà hàng xóm.
- Mèo tại sao to bằng con voi vậy chớ? – Thằng mập cãi.
- Hổ cũng không thể to bằng voi được. – Karl xen vào.
Tarzan đành thở dài:
- Thôi được, để tao ra vườn xem sao. Nếu chúa sơn lâm qua đây, ắt để lại dấu chân.
Hắn nói xong là làm liền. Chưa đến mười phút, Tarzan đã quay lại trước những cái nhìn thán phục của hai thằng chiến hữu.
- Sao, sao hở đại ca?
- Mày tệ lắm Kloesen ạ. Chẳng có “ông ba mươi” nào ở đây cả. Tụi mình đi xem xiếc trễ mất rồi. Ủa, Gaby đâu hả Karl?
Máy Tính chỉ tay sang phòng bên:
- Công Chúa đang nói chuyện với bố già qua điện thoại.
Đúng lúc ấy cô bé chạy vào tươi rói:
- Tròn Vo đúng là… thần hồn nát thần tính. Con Suleika đã vô chuồng từ hai tiếng đồng hồ rồi. Nó mò ra tận xa lộ làm trẻ con ở đấy phát khiếp. Bác sĩ thú y Eulig đón đầu tặng cho một phát súng gây mê. Hiện giờ Suleika vẫn chưa mở mắt nổi. Nhưng hoàn toàn khỏe mạnh.
Tarzan khoanh tay ngó thằng mập nói ngao ngán:
- Vậy đúng là con mèo nhà hàng xóm đã làm mày hoảng vía rồi.
Thằng mập hồn nhiên chùi tay vào vạt áo, cùng các bạn lấy xe đạp đến rạp xiếc.
o O o
Lúc này đã 20 giờ 32 phút. Edie liều mạng lẻn trong bóng tối, đến khoang xe dùng làm nơi bán vé, gã làm gì biết con Suleika đã trở về nên run run xoay nắm cửa. Hổ sút chuồng nghĩ cũng đáng sợ thật nhưng không có tiền xài còn đáng sợ hơn. May phước, bên trong khoang bán vé không có hổ mà chỉ có một cô gái tóc vàng.
Tên mặt sẹo rút cái chùy dưới áo khoác nhanh như chớp:
- Cấm kêu! Nếu không…
Nhưng cô gái vẫn gào lên thất thanh, và cái chùy giáng xuống.
Cô đảo tròng mắt, ngã lăn khỏi ghế, bất tỉnh.
Edie bắt đầu run. Mẹ kiếp, sao ả lại rú lên chớ? Đồ ngu! Gã lôi xềnh xệch cô gái đáng thương vào xó tối và nhào vô cái két để ngỏ. Ê, một đống bạc lẻ này cộng lại cũng cỡ vài ngàn. Gã nhét đầy những tờ giấy bạc vào các túi.
- Xin chào! – Một giọng thiếu niên vang lên trước cửa sổ quầy vé.
Bộ ruột của Edie thót lên tận cổ nhưng gã trấn tĩnh ngay. Còn lâu thằng bé mua vé kia mới thấy ả tóc vàng tít trong góc khuất.
- Xin chào! – Tarzan kêu lên lần nữa – Có ai bán vé không đây.
Hắn sốt ruột gõ gõ vào khung gỗ quầy vé. Chị bán vé đâu rồi nhỉ? Ngủ quên chăng?
Thay vì chị tóc vàng, sau quầy xuất hiện một gã có mái tóc xoăn và đỏ như lông cáo, mặt đầy tàn hương, mắt nhìn lấm lét, mồ hôi lóng lánh trên trán.
- Hồi chiều tôi đã dặn chị đồng nghiệp của anh chừa sẵn bốn vé. Hiện còn thiếu tám mark xin đưa đủ.
Hắn chìa tiền ra.
Edie bắt đầu vai diễn của mình. Gã bới muốn rớt cả ngăn kéo.
- Á à, vé đây rồi. Còn đúng mấy tấm…
Tarzan nhận vé và quay gót mà quên luôn chuyện kiểm tra. Đến chừng bốn quái lớ ngớ trước cửa rạp, hắn mới giật mình vì thiếu mất một vé.
- Trời đất, mình bị thằng cha tóc đỏ gạt rồi. Đã trả cho gã tám mark mà gã vẫn đưa thiếu một vé mới dễ giận.
Máy Tính tỏ vẻ nghi ngờ:
- Hay mày làm rớt đâu đó?
- Vô lí, chờ tao chút nghen.
Tarzan phóng như bay lại quầy vé. Nhưng cho dù hắn có gõ gẫy tay vào mặt kính cũng đừng hòng có một ma nào ló đầu.
- Này anh! Anh đưa thiếu một vé! Chỉ có ba vé thôi.
Tarzan vòng ra sau liếc vô lối cửa. Lạy Chúa, hắn tê liệt khi khám phá ra người phụ nữ tóc vàng nằm bất tỉnh trong góc khoang xe, hắn quỳ xuống bên cạnh nạn nhân bắt mạch.
- Tạ ơn trời, mạch vẫn khỏe.
Mi mắt chị giật giật, chị bắt đầu cử động. Rõ ràng chị đang tỉnh lại.
Nhanh như cắt, hắn vọt về chỗ ba chiến hữu.
- Lại đây! Nhanh lên!
Tarzan rút gọn:
- Chị bán vé bị cướp đang ngất xỉu trong khoang xe. Gaby và Willi chăm sóc chị ấy. Còn Karl làm ơn kiếm gấp ông giám đốc, may ra trong đám khán giả có một bác sĩ… Mình sẽ đuổi theo hung thủ.
Hắn quay ngoắt người chạy. Gaby gọi với theo:
- Đại ca thấy hắn chớ?
- Chính gã đã đưa vé cho mình.
Hắn mở khóa xe đạp và nhảy lên yên trong nháy mắt.
o O o
Cùng thời điểm trên, trong phòng ăn được mệnh danh là “Sa-lông Xanh” của Đại Khách Sạn ở Mailand, cha mẹ Willi, ông bà Sauerlich đang hào hứng dùng bữa. Bữa ăn kết thúc với ý kiến của bà Erna:
- Anh Hermann này, buổi chiều đẹp quá. Ta đi dạo một vòng đi anh.
- Nhưng anh nói trước, chúng ta sẽ đi dạo bằng xe hơi nhé. Cho đỡ mỏi chân.
- Anh lười đi bộ quá đấy, Hermann.
- Em thông cảm. Dòng họ Sauerlich của anh đã bị sô-cô-la chi phối hết. Willi đã phát tướng… làm biếng rồi đó.
Hermann vẫy người bồi bàn đến trả tiền. Có điều ông moi đủ các túi mà cái bóp vẫn biến mất tăm.
Bà Erna nhướn lông mày:
- Mất tiền hả anh?
- Cái bóp của anh. Trời ơi, trong bóp có cả chìa khóa ô-tô nữa. Anh đã bỏ vào túi hẳn hoi mà.
- Hay là anh để trên phòng?
Bà Erna mở xắc tay lấy tiền trả cho người bồi rồi hai vợ chồng vội vã ra thang máy lên tầng ba. Coi, trên phòng chìa khóa xe lẫn bóp của Hermann Sauerlich tìm nát nước cũng đố thấy.
Ông chủ hãng sô-cô-la lúc này mới thừ người:
- Anh nghĩ có kẻ móc túi, Erna ạ. Hồi nãy chúng ta chen chúc trong đám đông đi chợ…
- Lạy Chúa, sao anh không cảnh giác?
- Ai mà cảnh giác được khi phải tha một lô quần áo thời trang do em mua. Ôi, lạy Chúa! Chiếc xe!...
- Gì hở anh?
- Chiếc Jaguar của chúng ta đậu sau khách sạn. Nếu tên móc túi đã cố tình theo dõi chúng ta thì chắc giờ này nó đã có chìa khóa trong tay để ngồi trên chiếc Jaguar rồi… Ôi chao, lạng quạng tụi mình đáp máy bay về nhà mất.
Bà Erna tái mặt trong khi ông Sauerlich nghển cổ nhìn xuống sân. Còn phải hỏi, chiếc Jaguar cáu cạnh mười hai trục đã không cánh mà bay tuốt luốt. Trên mặt đường nhựa chỉ còn vương một vệt dầu nhỏ.
o O o
Tên kẻ cướp tóc đỏ, mặt đầy tàn hương ấy đâu rồi? Nhất định mình phải đuổi kịp gã.
Phố vắng, trời giăng kín mây dông. Mặt trời đã lặn từ lúc nào. Không trăng, không sao, chỉ có những ngọn đèn đường.
Tarzan dõi mắt về phía trước.
Gã kia rồi! Gã đang guồng chân đạp như đua xe.
Tarzan cố dấn lên từng mét.
Gã ngoái đầu lại. Hối hả phóng tiếp.
Phía trước là một ngã tư sáng đèn. May phước, một chiếc xe tuần tra cảnh sát đậu sẵn ở đó.
Hai chiếc xe đạp tham dự cuộc đua đường trường bất đắc dĩ mỗi lúc một gần nhau hơn. Edie hiểu rằng mình bị kẹp như bánh mì thịt giữa hai gọng kềm: cảnh sát trước mặt và Tarzan sau lưng. Trong tình thế mạt lộ, y mừng húm khi thấy một ngõ hẻm tối om sâu hun hút chia đôi hai tòa nhà.
Tên cướp nhảy khỏi xe đạp, suýt chút nữa là đập mông xuống đất. Chiếc xe đạp của gã lăn bánh thêm một đoạn ngắn, rồi đổ kềnh.
Như tên bắn, hắn vọt vào con hẻm nhỏ.
Bóng tối nuốt chửng gã.
Còn cách gã hơn một trăm mét, Tarzan cũng lao theo.
Hắn biết, hoặc hắn tóm được tên ăn cướp, hoặc tên ăn cướp sẽ tẩu thoát trong ngõ như một con chuột lẩn vào cống tối.
Gã chạy một mạch cho đến khi sững sờ vì chạm mặt một bức tường phẳng không cửa sổ cao nghều nghệu. Thiên bất dung gian. Bức tường hệt màn ảnh trong rạp xi-nê, trên mảng lớn sáng rực đó hằn lên bóng một con hổ đầy dọa dẫm. Mẹ kiếp, con ác thú thò đầu từ góc nhà, tư thế sẵn sàng cho gã… qua đời.
Bỏ mẹ! Con Suleika! Edie toát mồ hôi lạnh. Gã đang cách nó chỉ trong cự li hai mét.
Nó sắp vồ gã…
Tên cướp quay ngoắt người vọt chạy. Gã gào lên như sắp rồ và đâm sầm phải Tarzan đang phóng đến. Cả hai ngã chúi xuống đường.
Tarzan lập tức bật dậy.
Edie nằm như một xác chết. Gã rên rỉ. Tarzan đứng lấy thế. Chuyện gì xảy ra vậy? Mưu mô gì chăng?
- Chuồn khỏi ngay! – Tên cướp rền rĩ - Hãy đỡ tôi dậy. Con hổ của rạp xiếc đang ở trong kia.
- Cái gì?
Đúng lúc ấy tiếng xe tuần tra đã rền lên sau lưng hai người. Trung úy cảnh sát Kempf và đồng nghiệp Burgl hấp tấp nhảy xuống.
- Em đã làm gì anh ta thế?
Tarzan đâu có xa lạ gì với Kempf. Hắn giải thích cấp tốc:
- Tên này vừa ăn cướp ở quầy vé rạp xiếc, đánh ngất chị bán vé và vơ vét tiền két. Em rượt theo gã đến đây thì…
Tên cướp không còn hồn vía nữa. Gã gào lạc giọng:
- Trời ơi! Con cọp ở trong kia, mùi nó toát ra đến tận đây. Nó xé xác cả lũ bây giờ.
Tarzan nói:
- Gã cho rằng con Suleika đang ở trong sân kia.
Kempf cười ngất. Anh tra còng vào cổ tay Edie:
- Nào Burgl, đi xem mặt mũi con cọp ra sao…
Cố nhiên hai chàng cảnh sát biết Suleika đã yên vị trong chuồng từ khuya rồi. Hẳn tên cướp lại thần hồn nát thần tính như Tròn Vo.
Một phút sau cảnh sát Burgl trở ra cười ha hả:
- Nghe nè, tên cướp cạn. Con cọp thiệt thì ở trong chuồng, còn con ác thú mày thấy chỉ là một con hổ bằng sứ đặt trên bệ cửa sổ. “Em” hổ này nhỏ xíu như chiếc giày trẻ nít, do trong nhà có ngọn đèn pha dùng trong phòng quay phim thành thử cái bóng được phóng đại in lên tường nhà đối diện. Ha ha, mày quả đến ngày mạt lộ mới chọn nhà ông đạo diễn điện ảnh để ẩn náu…
Tứ Quái Tkkg Tập 37 - Chuyến Hàng Đặc Biệt Tứ Quái Tkkg Tập 37 - Chuyến Hàng Đặc Biệt - Stefan Wolf Tứ Quái Tkkg Tập 37 - Chuyến Hàng Đặc Biệt