There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Tác giả: Stefan Wolf
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: “Das Geheimnis Der Chinesischen Vase”
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 83 / 9
Cập nhật: 2020-05-27 17:42:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chín - Giăng Bẫy Với Chiếc Bình Cổ
gồi trong sòng bạc, Schaudig chốc chốc lại ngó đồng hồ. Mẹ, lúc này đã 22 giờ kém 15 phút. Giờ này đương nhiên là mọi việc phải trót lọt chứ còn phải hỏi. Chẳng lẽ vỡi thân thể đồ sộ như vậy mà sếp không “thịt” nổi cái túi xách đựng 200.000 mark của con bò cái ngu ngốc đó ư? Chà, mỗi thằng 100.000 mark. Mẹ kiếp, giàu to rồi.
Một cái vỗ vai của thằng bạn cò mồi từ sau lưng làm gã giật mình:
- Mày có điện thoại kìa Max. Để chỗ này cho tao thế chân.
Max Schaudig hồi hộp đứng dậy. Chà, sắp được nghe sếp hẹn điểm chia đôi 200.000 mark đây. Nghĩ là nghĩ vậy nhưng khi sờ đến ống nghe bỗng nhiên năm ngón tay gã run bắn.
- Schaudig nghe đây.
Giọng tên trùm khàn khàn:
- Max hả? Hỏng bét rồi.
- Sao?
- Hỏng hết.
- Trời ơi, anh… anh đùa với em phải không? Anh… anh không “thổi” được hai trăm ngàn à?
Ông trùm kể lể với giọng kinh cầu hồn. Tiếng khàn khàn run lên vì tức giận:
- Cũng lại là thằng Peter Carsten chó đẻ. Hên là tao có phước ba đời. Mày biết không Max, con bò cái của mày đã ngu ngốc “hỗ trợ” tao bằng cách xịt hơi cay làm thằng nhãi khốn đốn, nếu không có ả chắc tao mất mạng.
- Em hiểu. - Schaudig nói. Khốn nạn thân gã!
- Tao cũng hi vọng mày hiểu thêm điều này. Thằng nhãi đã bám đít chúng ta vì một sơ hở nào đó. Chắc là mày sơ hở phải không?
Schaudig lẩm bẩm:
- Vâng, cũng… có thể. Hôm qua em gặp nó ở nhà ả Hubner. Em đã chột dạ.
- Cái gì?
Schaudig bèn kể lại. Ông trùm nghe xong nghiến răng kèn kẹt:
- Vậy mà bây giờ mới chịu phun ra với tao. Trời ơi, đất dưới chân chúng ta nóng bỏng rồi…
Schaudig im thin thít. Tên trùm đột nhiên nói giọng ôn hòa:
- Bốc hơi sớm thôi Max ơi. Thằng nhóc đó là sứ giả của Thần Chết. Vì nó mà mình bị trật vuột tới hai phi vụ: vụ Barbara và vụ hai trăm ngàn mark. Nó sẽ phải đền tội, Schaudig. Nhưng trước khi băm vằm thằng lỏi con đó, chúng ta phải có trong tay thật nhiều tiền. Ê, tao thấy cần phải vô vụ “Chiếc bình sứ Trung Hoa” gấp.
- Bao giờ?
- Sao mày hỏi có vẻ uể oải vậy hả? Ngay ngày mai tiến hành, hiểu chưa?
Schaudig miệng méo xệch:
- Hiểu, thưa sếp.
o O o
Tại căn hộ của Regina Hubner, cô đã dần dần bình tĩnh lại. Nước mắt đã khô rồi, Tarzan bày cho cô Regina những việc cần làm:
- Tôi và Karl phải về bây giờ. Cô cần phải trấn tĩnh. Trong trường hợp gã Schaudig mò đến cô cứ giả vờ thân thiện như cũ. Cô có quyền kể cho gã nghe vụ cướp nhưng chuyện mượn tiền nhà băng nữa thì… xin can. Cô hiểu ý tôi dặn không ạ?
- Cảm ơn cậu. Tôi hiểu.
Regina đã cảm ơn đến lần thứ ba.
Đêm vẫn đen kịt và trời mưa như trút. Tarzan thì thầm vào tai Karl trước cửa:
- Tao cần phải bay đến căn nhà mạt rệp của Schaudig lập tức. Tao có linh tính rằng thằng đồng lõa của gã đang có mặt ở đó. Mày có tham gia được không, hay lại phải xin phép má?
Karl giãy nảy:
- Sao lại không được, dứt chương trình ti-vi 22 giờ 30, tao với mày lại đi. Má tao ngủ lâu rồi.
Y như kế hoạch, mười lăm phút sau khi dứt ti-vi, hai thằng thanh thản rời căn biệt thự cổ kính của gia đình Máy Tính. Tarzan nghĩ thầm: Chậm trễ một chút vậy mà lại hay. Nhờ vậy mà ngoài trời mưa tạnh, chẳng thằng nào phải nhọc công vác theo cái áo mưa vướng víu. Hai đứa trang bị hai chiếc nón khá cổ quái. Karl “chơi” chiếc nón Jeans mòn tả tơi, còn Tarzan đội chiếc mũ Mễ Tây Cơ rộng vành. Trông hệt như một gã cao bồi miền Viễn Tây.
Hai quái chui qua cửa sổ tầng hầm để lọt vào nhà Schaudig. Tarzan kéo kín các rèm cửa sổ rồi với tay bật đèn. Hắn lẩm bẩm:
- Nghe cô Regina nói, gã tội phạm này hai giờ sáng mới từ giã sòng bạc về nhà.
- Nhưng trên nguyên tắc, chúng ta không nên đùa với ánh sáng.
- Mình phá lệ một lần thử xem, quân sư.
Bọn chúng bắt đầu công việc lục soát từ gian bếp. Karl reo lên khi nắm trong tay một chai sữa lúc lắc.
- Một vật chứng cho thành tích bắt cóc Barbara.
Tarzan nhảy vô phòng ngủ của gã mà ngạc nhiên. Toàn bộ căn nhà đều thum thủm và rách nát nhưng trong tủ Schaudig treo lủng lẳng tới tám bộ complê sang trọng. Ngoài ra còn ít nhất là ba mươi chiếc sơ-mi lụa và vô số cà-vạt, khăn tay bằng lụa tơ tằm.
- Chà, gã tập trung tiền bạc vô… bộ cánh để chài mồi phụ nữ.
Trong ngăn bàn viết của Schaudig, hai đứa tìm được một chiến lợi phẩm đắt giá. Đó là cuốn sổ ghi chép vừa đúng ba trang. Trang đầu tiên, Schaudig gạch nét đậm dưới một hàng chữ: “Josef Reichert, số nhà 23 phố Kohlscheffler, bình cổ Trung Hoa”.
Trang thứ hai chỉ vẻn vẹn một dòng: “E. Phố Bismarck”. Ấy thế mà dòng chữ cụt lủn này chịu đối xử bất công hơn ai hết. Gã Schaudig đã tàn nhẫn gạch bằng những nét giận dữ.
Trang thứ ba, hình ảnh gầy gò khốn khổ của nữ giám đốc ngân hàng chi nhánh hiện ra: “Regina Hubner - 15.000 và 200.000 mark!!!”.
Tarzan mừng rỡ:
- Tụi mình đã tìm được cái cần tìm. Đây là ba con mồi của gã và đồng bọn. “E.” tức là Eichberg. Vụ này thất bại nên gã lồng lộn gạch nát. Còn vụ cô nhà băng thì gã chưa kịp… lên cơn điên. Vụ này mới toanh mà. Nhưng này Karl, “Josef Reichert” là cái gì vậy? Tại sao lại dính dáng tới cái bình cổ Trung Hoa? Hoặc giả là gã tính “mượn” cái bình cổ từ… từ cửa hàng mĩ nghệ mang tên “Reichert” ở phố Kohlscheffler chăng?
- Hừ, phố Kohlscheffler không phải là nơi kinh doanh đồ mĩ nghệ. Ở đó chỉ rặt các mặt hàng đồ cũ hoặc đồ cổ. Mày có thể mua một máy điện thoại từ thế kỉ thứ 12 hay một chiếc ống nhòm thời Trung cổ với giá ngoài sức tưởng tượng của mình…
- Té ra là thế. Cảm ơn bộ nhớ của mày. Rồi chúng ta sẽ biết Reichert là ai?
Hai thằng rút lui không một chút do dự.
Tại phòng Karl, tên của người đàn ông “Josef Reichert” sờ sờ trong cuốn danh bạ điện thoại.
Máy Tính Điện Tử chắt lưỡi:
- Tao không ngờ ông ta là chủ tiệm cầm đồ.
- Vậy thì rất dễ hiểu. Thằng Schaudig và đồng bọn sẽ tấn công Josef Reichert nay mai. Có thể gã lưu manh chở Schaudig đem theo cái nôi cô bé Barbara đến công viên Tiếng Chim cũng chính là gã đã cướp hụt của Regina 200.000 mark. Tên của gã là Ottorkar chăng? Tao không tin cái tên do Schaudig chế tạo ra chút nào. Bất kì cái gì dính đến gã đều là giả tuốt. Nhưng tao cực kì tin Schaudig và tên đồng đảng lợi hại của gã sẽ ăn trộm chiếc bình cổ Trung Hoa để làm áp lực với chủ tiện cầm đồ Reichert.
- Lí do gì bọn chúng hành động sớm như vậy sau khi mới bị một cú nốc-ao thê thảm?
- Vì chúng cần gỡ gạc một triệu hai trăm ngàn đồng đã mất, đúng chớ quân sư?
o O o
Khoảng mười giờ sáng, Schaudig bước vào quán rượu. Trông gã nhợt nhạt, lần đầu tiên gã quên mất bộ cánh khoe mẽ. Bộ quần áo trên người gã không xứng đáng với một tên bịp bợm bô trai.
Ông trùm ngồi ở góc quán, nhấm nháp rượu cô-nhắc pha cà-phê cho phù hợp một thứ đắng một thứ cay hầu diễn nỗi lòng. Bên mép lão là một điếu xì-gà lệch xuống bờ môi bi thảm. Schaudig lẳng lặng ngồi xuống cạnh lão.
- Chào!
- Mày đã gọi điện cho ả Hubner chưa?
- Chưa!
- Đồ ngu. Lúc này mày càng phải tỏ ra quan tâm đến ả hơn lúc nào hết. Mày phải tỏ ra không hề biết gì. May ra ả cảm động.
- Ừ, tôi sẽ suy nghĩ sau.
- Suy nghĩ cục cứt. Gọi cho ả liền đi.
Schaudig đứng lên như một kẻ mất hồn ra quầy quay số máy của chi nhánh nhà băng răm rắp. Bên kia đầu dây, giọng Regina Hubner thều thào giống một bịnh nhân sưng phổi vừa bình phục.
- Anh đây, Regina. Có lẽ tại trời mưa nên em không đến được chỗ hẹn hả? Ôi, anh mong quá. Cả Ottokar cũng đợi đến nửa đêm.
Tiếng cô bồ của gã khô khan:
- Em đã bị tấn công…
- Cái gì?
- Thật kinh khủng Max ạ. Em thề sẽ không ra khỏi nhà vào buổi tối nữa. Một tên tội phạm đã xông vào em… chắc định cướp… chiếc xe hơi vì hắn đâu biết… ờ anh hiểu đấy. Nhưng tất nhiên hắn cũng sẽ chẳng buông tha chiếc xắc tay của em. Đúng không? Lạy Chúa, em hoảng sợ đến mức sau đó đã trả hết 200.000 đồng vào két sắt. Em thề không bao giờ làm chuyện đó nữa. Không bao giờ nữa!
- Tội nghiệp con thỏ bé bỏng của anh, làm sao em thoát khỏi tay tên cướp?
Regina tường thuật lại sự xuất hiện đột ngột của Tarzan khi đang đến chơi nhà bạn là Karl, ở đối diện nhà cô. Cô có vẻ đau khổ trước cái hộp xịt hơi cay đã tạo điều kiện cho tên cướp chạy trốn. Gã “hôn phu” qua đường vờ an ủi:
- Peter Carsten đúng là sát tinh của bọn tội phạm. Anh tin cậu bé tài giỏi đó không giận em đâu. Em… đừng mất tinh thần. Chẳng ai biết em… thụt két.
- Thôi, em rất mệt. Cho phép em ngừng ở đây nghe Max.
- Anh sẽ phôn lại nhé?
- Vâng, hẹn lần sau.
Regina cúp máy. Schaudig tiến về chỗ ngồi thuật lại nội dung cuộc điện đàm. Gã bỏ nhỏ với sếp:
- Thằng Peter Carsten có thể chỉ tình cờ…
- Ừ, nếu vậy thì chúng ta tạm gác qua một bên trận phục thù. Nhưng xong vụ làm ăn lớn kia mình sẽ tính sổ với nó. Nó đã làm tụi mình thiệt hại hơn một triệu đồng. Đích xác là một triệu hai trăm ngàn.
Hai nhân vật xã hội đen ngó nhau im lặng. Rồi Schaudig mở miệng:
- Anh có nghĩ là lão Reichert sẽ mắc bẫy chúng ta không? Theo em biết thì lão ta rất cảnh giác. Em đã nhiều lần cầm đồ ở tiệm của lão.
Ông trùm nhe răng cười:
- Tao không cần chui vô tiệm cầm đồ cũng nắm rõ lí lịch của lão. Hồi trẻ lão đã dính vào hàng trăm vụ trộm nhưng chưa lần nào bị bắt. Lão gửi tiền ở nước ngoài và tiếp tục làm giàu bằng nghề môi giới nước bọt. Đồ chôm chỉa khó tiêu thụ đều qua một tay lão dắt mối. Toàn là tác phẩm nghệ thuật tranh, tượng, đồ trang sức cổ, sành sứ đủ loại. Nhất là đồ sứ. Lão là vua đồ cổ, mày hiểu chưa? Lão biết rõ cái lọ nào, cái tách nào, chiếc bình hay cái đĩa nào đáng giá ngàn vàng. Lão thừa khả năng định giá được sự bí ẩn vô song của chiếc bình sứ Trung Hoa mà chúng ta ăn cắp. Lão sẽ vào tròng cũng vì lẽ đó…
- Anh đúng là Vua Mánh. Đại danh có một không hai. Nhưng em vẫn còn một chút thắc mắc: Sao anh biết là lão sẽ ăn trộm cái bình cổ.
- Trời đất. Mày không hiểu là lão tham lam vô độ sao. Giá cái bình cổ bao nhiêu, mày tính coi, cỡ triệu mark cầm chắc. Lão biết tỏng đi chứ, vì vậy lão chẳng dại dột gì bỏ tiền mua, chẳng thà ăn trộm “ngon cơm” hơn. Chậc, chuyên đột nhập vào nhà tao ăn trộm chỉ là chuyện… nhỏ. Lão từng là bậc thầy đạo chích ngay từ hồi còn niên thiếu. Ở lĩnh vực này lão quả là điệu nghệ độc nhất vô song.
- Và anh sẽ phục kích để tóm cổ lão?
- Chớ gì nữa, Schaudig. Lúc đó Reichert chỉ còn hai cách: Một, vô tù đếm lịch. Hai, nhả ra giùm năm trăm ngàn mark từ tài khoản gửi bên Thụy Sĩ cho mình chứ sao. Tao tin rằng lão sẽ chọn phương pháp thứ hai. Lão mục xương trong tù thì ai sẽ quản lí tiệm cầm đồ đang phất bây giờ, hề hề…
o O o
Chiều muộn. Tiệm đồ cổ sắp tới giờ đóng cửa thì chủ nhân Josef Reichert thấy Max Schaudig dẫn xác tới. Ông ta nhìn gã như nhìn một… cục gạch.
- Chào Schaudig. Muốn bán cái gì đây?
Gã ma đầu cười:
- Kì này cầm chơi không bán, thưa ông Reichert.
“Đừng bày đặt làm tàng với tao”. Reichert nghĩ thầm. Một cái thằng tướng tá ma cà bông như mày thì suốt đời cũng không có tiền chuộc lại. Reichert gãi mái tóc hoa râm, vẻ cực kì láu cá.
- Cụ thể?
Schaudig hờ hững mở chiếc túi vải đã sờn. Gã lôi cái bình cổ Trung Hoa một cách từ tốn:
- Tôi có một ông bác vừa qua đời. Ông ấy năm mươi năm lênh đênh trên sóng nước chu du thiên hạ. Trong số tài sản ông ấy để lại, tôi lượm được thứ này. Ông có thể cho tôi cầm tạm cái bình với giá năm mươi mark được không?
Reichert có cảm giác máu chảy rần rật khắp cơ thể, cứ như ông ta nghe được cả nhịp máu nhảy nhót. Lạy Chúa, mình có bị hoa mắt chăng? Ồ không, càng cấu véo da thịt càng đau! Vậy là mình tỉnh táo! Tỉnh để thấy hết cái vô giá của định mệnh! Không được cho thằng ma cà bông thấy bất cứ điều gì khác lạ trên nét mặt! Không được!
Ông ta ngửa mặt than:
- Ôi, lại ba cái thứ đồ sứ. Tôi nói thật, đồ sứ là đồ bỏ. Thiên hạ cứ ùn ùn đem đồ sứ đến nài nỉ. Tôi can anh đó, anh Schaudig.
Schaudig giả bộ rầu rĩ:
- Năm mươi mark cũng không được ư?
Reichert đưa hai tay cầm cái bình ngắm nó vẻ chán chường. Thật tài tình là tay ông ta không run trong khi tim ông ta đập như điên. Ông ta chưa bao giờ đánh giá nhầm những báu vật loại này. Trước mắt ông ta là chiếc bình sứ từ thời nhà Minh bên Tàu. Trước năm 1400 là cái chắc. Những sưu tầm gia chuyên nghiên cứu đồ cổ nhìn thấy nó là chảy nước miếng phải biết. Reichert bĩu môi:
- Này Schaudig, năm mươi mark thiết tưởng quá nhiều.
Schaudig sẵn sàng đấu trí. Gã đã tập luyện cuộc chiến cân não này với sếp từ trước.
- Tôi cần chừng ấy tiền.
- Tôi sẽ mất năm mươi mark để ngồi ôm cái bình này sao?
Đúng lúc giằng co đó, một khách hàng bước vào cửa. Mặt mũi lão lạ hoắc với chủ tiệm Reichert nhưng không hề xa lạ với Schaudig. Lão ăn mặc khá bảnh với bọc đồ kè kè dưới nách. Schaudig vừa thấy lão đã gào lên:
- Tôi cần tiền, thưa ông Reichert!
Vị khách mới vào say sưa “nghía” chiếc bình sứ nhà Minh. Lão trịnh trọng nâng nó ngang tầm mắt:
- Tuyệt đẹp. Tôi có một chiếc tương tự ở nhà. Giá bao nhiêu đây?
Schaudig vội mời:
- Nếu ông muốn mua hãy trả tôi một trăm mark, nó sẽ là của ông.
Reichert nhìn cảnh đó mà tái mặt. Chó má thật, lão khách này biết giá trị của cái bình. Cái bình cả triệu mark trong khi lão chỉ bỏ ra trăm mark. “Trời ơi, mình phải làm gì bây giờ? Mẹ kiếp!” - Reichert nguyền rủa thầm trong bụng. Trả giá cao hơn thì… lộ tẩy.
Vị khách lạ nói:
- Thôi được, tôi không có nhiều tiền. Nhưng tôi vốn thích những loại này. Cho nó đi cặp với chiếc ở nhà là êm chuyện.
Lão lục lọi tiền trong bóp. Tìm mãi mới được một tờ năm mươi, bốn tờ mười mark. Số còn lại là tiền lẻ. Lão đếm đi đếm lại để đặt vào tay Schaudig. Sau đó lão chỉ còn đúng đồng một mark.
Schaudig cảm ơn rối rít:
- “Bái bai” mọi người.
Gã ma đầu vừa đi khỏi thì người khách kì dị đã hồn nhiên đặt chiếc bình xuống đất. Lão tiếp tục moi từ bọc đồ ra một bộ thìa dĩa gồm 24 chiếc bất chấp vầng trán Reichert đang tối sầm.
- Mời ông mua giúp, ông Reichert!
Reichert thừa biết bộ thìa dĩa vàng ròng kia trị giá tối thiểu 10.000 mark nhưng ông ta không còn lòng dạ nào thưa thốt. Ông ta chỉ biết gừ gừ trong cổ họng:
- 2.000 đồng!
Lão khách kèo nài:
- 4.000!
Cuối cùng giá cả được ấn định là 3.000 chẵn. Reichert làm biên lai cho lão và… rung đùi mặc kệ lão già hí hửng ôm cái bình sứ Trung Hoa bốc hơi.
- Mày chỉ là một thằng ngu gặp hên. Cách mày bán bộ thìa dĩa cho tao đã tố cáo điều đó. Tao lời hơn bảy ngàn mark mà mày cũng không biết. Tao sẽ còn lời cả triệu mark mà không tốn một xu nữa.
Reichert thích thú gật gù. Chưa bao giờ ông ta độc thoại lâu như vậy.
- Một thằng ngu thì không đủ tư cách giữ của quý. Chậc, trong biên lai mày đã tiết lộ cho tao tên họ và địa chỉ. Đêm nay tao sẽ “viếng” nhà mày, dù không được mời!
Tứ Quái Tkkg Tập 20 - Vua Mánh Tứ Quái Tkkg Tập 20 - Vua Mánh - Stefan Wolf Tứ Quái Tkkg Tập 20 - Vua Mánh