Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Tác giả: Stefan Wolf
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: “Ufos In Bad Finkenstein”
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 119 / 11
Cập nhật: 2020-05-03 18:19:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Năm - Lại Một Nạn Nhân
ột bà tóc quăn như lông cừu ngồi sau bàn giấy của Văn phòng phụ trách khu nghỉ ngơi Finkenstein. Tarzan chào hỏi bà thật lễ độ. Hắn ngó thấy tấm biển nhỏ trên bàn có ghi: Bà Specht.
- Thưa bà Specht, tụi cháu là phóng viên của một tờ báo học trò, đang chuẩn bị một bài phóng sự về đĩa bay xuất hiện ở Finkenstein, qua lời các nhân chứng đã từng trông thấy tận mắt. Bà có thể giúp tụi cháu tìm các vị đó không ạ?
Bà Specht hấp háy mắt:
- Ồ, một tờ báo của học sinh ư? Tuyệt vời, tôi hi vọng rằng nó không giống những tờ báo lá cải đăng những thông tin bậy bạ. À, mà các cháu có thích Finkenstein không?
Tarzan đáp liền:
- Dạ, từ thành phố đến đây tụi cháu rất mến khu nghỉ này. Ở đâu cũng gặp những người hiếu khách và có trách nhiệm. Đâu đâu cũng sạch sẽ, được giữ gìn chu đáo.
Bà Specht như được bốc lên tận mây xanh. Bà hớn hở:
- Các cháu đợi tôi một chút. Tôi sẽ mời ông giám đốc khu nghỉ mát ra để tiếp chuyện các cháu.
Chưa đầy ba mươi giây, một người đàn ông có bộ mặt gân guốc, cặp mắt sâu màu xanh lơ, cái gáy nung núc mỡ, đôi tai to, tóc lưa thưa, đầu vươn ra như một con báo đã xuất hiện.
- Chào các cháu, ta là Schneider. Chính ta là người đã trông thấy đĩa bay đây! Các cháu tìm đúng địa chỉ rồi đó.
Ái chà, giám đốc Schneider mà giáo sư Oberthur có lần đề cập với Karl là đây ư? Đúng y chang là một chuyên gia quảng cáo với đầy đủ sự năng nổ của cơ bắp.
Ông ta ngồi ngả người ra phía sau, móc hai ngón tay cái vào hai nách chiếc áo gi-lê dưới lần áo vét mở phanh:
- Câu chuyện xảy ra cách đây hai năm… Nào, xin mời các cháu ngồi xuống đã.
Gaby hiểu ý lấy từ xắc tay ra một xấp giấy và cây bút chì đúng điệu phóng viên nhà báo khiến ông Schneider sướng rên người. Ông ta khoa tay múa chân kịch liệt trong khi đôi mắt lại mơ màng:
- Nào, hôm đó là một đêm trăng đẹp. Vào lúc 0 giờ tôi từ phố Kellerleiten lái xe về hướng núi Mật Ong. Và…
Giọng ông ta thổn thức:
- Chiếc đĩa bay nhô lên từ phía sau đỉnh núi. Khổng lồ và đỏ rực. Nó quay vù vù và cứ thế bay đi, để lại một dải lửa, nhằm hướng đồng hoang Tettamer. Sau đó chiếc đĩa bay nhỏ dần, nhỏ dần rồi… “rầm” một cái…
Tròn Vo há hốc miệng:
- Nó bị rơi ư?
- Ồ không, đó là tiếng xe tôi đâm vào một thân cây ven lộ. Chiếc xe hư hỏng hoàn toàn, nhưng chiếc đĩa bay thì đọng mãi trong tâm hồn tôi…
- Hi vọng ông không sao chứ ạ?
- À, tôi chỉ bị vài vết xước trên mặt.
Karl chen vào:
- Lỡ những sinh vật ngoài Trái Đất bắn tia la-de vào xe ông thì sao?
- Không hề có chuyện đó. Những người từ hành tinh khác rất “kết” dân Finkenstein. Họ thỉnh thoảng vẫn xuống đây hữu nghị với chúng tôi cực kì vui vẻ.
Tarzan muốn kết thúc sớm cuộc phỏng vấn đầy hài hước này. Hắn nói:
- Đêm trăng đẹp ấy, có ai cùng thấy đĩa bay với ông không?
Vị giám đốc cười ha hả:
- Làm gì có. Dân Finkenstein chúng tôi thường đi ngủ sớm.
- Như vậy lỡ ông tưởng tượng ra...
- Đừng nghi ngờ mà mang tội với người lớn nghe các cháu. Tôi xin thề. Tôi tin rằng Finkenstein là điểm tập kết mà những người vũ trụ đã chọn mặt gửi… đĩa bay. Có thể không khí trên bầu trời Finkenstein chúng tôi trúng nhằm một lỗ hổng. Hoặc lớp khí quyển đặc biệt thuận lợi cho đĩa bay di chuyển. Hoặc những người ngoài Trái Đất cảm thấy nguồn suối nước khoáng của chúng tôi có ích lợi cho sức khỏe của họ. Hà hà, biết đâu được…
Ông ta bỗng liếc đồng hồ và bật dậy như một con lật đật:
- Xin lỗi, đã đến giờ tôi phải đi đến chỗ tắm hơi. Các bạn trẻ nên nhớ rằng chưa ở đâu trên thế giới có nhiều đĩa bay như ở đây. Lúc viết báo, các bạn nên đề cập vấn đề đó. Và nhớ tặng tôi mấy tờ nghe!
Đám trẻ hứa với ông ta một cách… tuyệt vọng. Chúng không dám cười phá lên bởi bà Specht còn ngồi trên bàn giấy sờ sờ. Bà sửa chiếc kính gọng sừng nơi mũi rồi thở dài:
- Biến khu nghỉ tí hon thành Finkenstein nổi tiếng về du lịch bằng cách nào khác thì được chứ bằng màn quảng cáo về đĩa bay xuất hiện theo tôi chẳng ổn chút nào. Có điều ông giám đốc Schneider cứ như bị bỏ bùa, lúc nào cũng bị ám ảnh vũ trụ đến nỗi thành… quán tính. Giờ đây, có thể nói đối với ông ấy, việc tin vào đĩa bay là chuyện sinh tử.
Tarzan mỉm cười:
- Vậy còn bà thì không tin sao?
- Tôi chưa có thấy cái đĩa bay nào. Hơn nữa, tôi thường không uống rượu, nếu sau đó còn phải lái xe.
Chà, không lẽ đây chính là lí do…? Tarzan chộp ngay cơ hội, xoáy thêm:
- Phải chăng lần ông giám đốc bị tai nạn, ông ấy không hoàn toàn tỉnh táo, thưa bà?
Người đàn bà cười gượng:
- Đó là cháu nói nghe! Chứ tôi thì không dám nói… Thêm nữa, đã có cảnh sát là người biết rõ có phải hồi đó thủ phạm chính là rượu, và có phải ông Schneider chỉ thấy đĩa bay sau khi đâm sầm vào cây không.
Karl reo lên:
- Bà quả thật là một nhà khoa học lớn. Nhưng theo tụi cháu biết, ở đây không phải chỉ có mình ông Schneider nhìn thấy đĩa bay. Bà có thể cho tụi cháu địa chỉ một người nữa không ạ?
Bà Specht nghĩ mông lung một hồi rồi nói nhỏ:
- Các cháu nên gặp Alwin Gutsche. Một viên chức bưu điện đã về hưu, số nhà 11 phố Forcheimer. Đó là một tòa biệt thự cổ phủ đầy dây nho.
- Cảm ơn bà.
Phút cuối, Tarzan còn sực nhớ:
- Tụi cháu còn một câu hỏi cuối cùng.
- Các cháu cứ tự nhiên.
- Bà có tình cờ biết ở khu nhà nghỉ của mình một người nào sặc mùi tỏi không ạ?
- Lạy Chúa, mùi đó thật đáng sợ. Đôi khi tôi cũng gặp vài người khách vãng lai có mùi này. Nhưng ở đây thì không.
Tứ quái bước ra khỏi Văn phòng ban phụ trách. Bản đồ Finkenstein được trải ra trước mặt. Phố Forcheimer hiện lên rõ mồn một.
Trên đường đi Tròn Vo ca cẩm:
- Quí vị cho rằng tôi là kẻ đang âm mưu tuyệt thực chăng? Thiên hạ lúc này đang xực bữa trưa. Tụi mình thì còn đi tìm cái đĩa bay mắc dịch chưa một lần hạ cánh. Nếu quí vị không bổ sung ngay chút gì vào bụng tôi thì tôi sẽ lộn cổ khỏi xe và bất tỉnh ngay cho coi.
Tarzan cười:
- Nếu vậy tụi tao sẽ đặt mày nằm đâu đó trong bóng râm, khóa luôn xe đạp vào chân. Tỉnh dậy, mày đuổi theo vậy nha.
Tròn Vo cự nự:
- Chà, loại bạn táng tận lương tâm như mày thì nên tống lên đĩa bay cho rảnh nợ.
Gaby và Karl cười rộ.
o O o
Trước cổng nhà số 11, tấm biển đề A.GUTSCHE - Viên chức bưu điện lồ lộ trước mắt bốn đứa. Tarzan đưa tay bấm chuông không hề do dự.
Một cô gái chừng 17 tuổi bước ra. Cô gái thật kháu khỉnh trong bộ đồ mặc ở nhà màu xanh lơ, gương mặt xinh đẹp rám nắng và cặp mắt to sẫm, chỉ hơi lạ là dưới mắt đã sớm có quầng thâm chứng tỏ sự lo âu và thiếu ngủ. Đầu cô bịt một chiếc khăn đỏ buộc nút sau gáy. Chỉ cần ngó sơ qua hai mí mắt sưng húp, Tarzan hiểu rằng cô gái đã khóc rất nhiều.
- Chào chị, tụi tôi muốn gặp ông Gutsche.
- Xin chờ một chút. Bác tôi có ở nhà.
Cô gái để yên cửa mở, quay lên cầu thang kêu lớn:
- Bác Alwin ơi!
Tuy nhiên người đàn ông không ở trên gác, ông ta hiện ra từ một cánh cửa sát bên cô gái. Miệng ông ta ngậm tẩu thuốc bập bập.
- Chuyện gì vậy Petra?
Tarzan lên tiếng thay cô gái:
- Tụi cháu là phóng viên của một tờ báo học trò xin gặp ông phỏng vấn…
Vị viên chức bưu điện về hưu ngạc nhiên nhìn hắn. Mắt sáng, răng trắng, da rám nắng, ông có vẻ là một người cởi mở. Ông mặc chiếc quần đã sờn, áo sơ-mi kẻ ca-rô và một chiếc gi-lê bằng da, cứ như một hướng dẫn viên leo núi. Những nếp nhăn vui vẻ quanh mắt ông như nhảy múa:
- Chậc chậc, phỏng vấn hả? Chuyện này có vẻ hấp dẫn đây. Xin mời…
Bốn đứa trẻ bước vào nhà. Gian phòng khách thật ấm cúng nhưng bàn ghế thì đầy bụi bặm. Chỉ có một người đàn ông góa vợ hoặc sống độc thân mới chịu để như thế, chớ gặp một bà nội trợ thì còn lâu.
Vị gia chủ là một người dễ gần hơn Tarzan tưởng nhiều. Ông ta quàng vai cô cháu gái rồi hất hàm:
- Sao hả Petra? Cháu hỏi coi các bạn trẻ định phỏng vấn gì nào?
Tarzan bật cười:
- Qua bà Specht, tụi cháu biết ông là một nhân chứng đã nhìn thấy đĩa bay.
Gutsche khịt khịt mũi chưa kịp trả lời thì Petra đã bỏ ra đi-văng ngồi bó gối. Đôi mắt sẫm của cô ướt rượt và buồn so như sắp sửa khóc òa. Cô cứ nhìn mái tóc vàng tuyệt đẹp của Gaby, đôi môi mím chặt.
Ông Gutsche bỗng nói như hét vào mặt Tarzan:
- Tôi biết cậu đó, chàng trai trẻ!
Ông ta rút tẩu ra khỏi miệng:
- Tôi nhớ rồi. Cậu là Tarzan, một tài năng Judo đầy hứa hẹn của trường nội trú, đúng chớ?
Tứ quái nhìn nhau trong lúc ông Gutsche cười ha hả coi sảng khoái cực kì:
- Tôi có một thời là võ sư Judo, và là huấn luyện viên cho lò Nhu đạo của vùng này. Học trò tôi có mười một võ sinh, tiếc rằng thường xuyên có tới “năm người rưỡi” bị thương. Có phải tháng 3 vừa rồi trường nội trú của cậu tổ chức thi đấu giải cho hai mươi câu lạc bộ Nhu đạo tại Nhà thể thao, đúng không? Tôi bị cúm không có mặt nhưng các đệ tử của tôi về báo cáo đầy đủ. Tụi nó còn tặng tôi một tờ báo địa phương có in hình cậu kèm theo bài viết về ngôi vô địch thiếu niên thắng tuyệt đối trong mọi trận đấu. Bởi vậy mà tôi nhận ra cậu.
Tarzan cũng reo lên:
- Cháu nhớ ra rồi. Đội tuyển khu vực Finkenstein đã thi đấu rất xuất sắc.
Ông Gutsche phun một luồng… thuốc lá:
- Thôi đừng úy lạo tinh thần tôi, cậu võ sĩ. Học trò tôi đã thua 10 trên 11 trận, trừ một trận duy nhất thắng nhờ đối thủ bị đau bụng bỏ cuộc, hà hà…
Tarzan an ủi ông:
- Trong thể thao, thắng bại là chuyện thường mà ông, cháu nghĩ vậy.
- Cảm ơn Tarzan. Ừ… ừm, thì cũng có sao đâu. Cậu không thấy tôi đang cười… vô tư hay sao? Nào, chúng ta bàn qua chuyện khác đi. Các bạn nhất định cho rằng tôi đã trông thấy một chiếc đĩa bay thực à?
Gaby la lên:
- Bà Specht ở Ban quản lí khu nghỉ ngơi đã nói thế ạ!
Ông Gutsche gật gù:
- Chà, cũng có thể là đĩa bay cũng có thể là một cái gì khác. Này nhé, lúc đó khoảng 2 giờ sáng tôi rời tiệm rượu trong trạng thái ngà ngà, nghĩa là chỉ mới “sương sương” chứ chưa “xỉn” đâu. Trước mặt tôi là một quả cầu lửa đỏ rực, kéo theo một cái đuôi đầy những tia lửa về phía đông Finkenstein.
Tròn Vo hấp tấp:
- Cháu tin ông. Nhưng không tin lão giám đốc khu nghỉ. Ông là một võ sư tức là một nhà hảo hớn kiêm khoa học gia đời sống.
Gutsche cười ngất:
- Đừng phong tặng tôi đủ thứ nghề nghiệp như vậy, cậu… bé bự. Sáng hôm sau lúc tôi kể lại, mọi người đều xác định là tôi đã đụng độ đĩa bay. Nhưng tôi không đồng ý. Nếu bây giờ các cháu đại diện cho tờ báo học trò hỏi ý kiến thì tôi xin dứt khoát trả lời: “Tôi cho đó là một thiên thạch”. Chỉ có vậy. Các cháu thừa hiểu thiên thạch ngoài không gian vẫn lọt qua quĩ đạo Trái Đất dài dài.
Petra sau những phút bó gối ngồi im cũng bắt đầu tham gia câu chuyện:
- Ở Finkenstein, người ta đang mắc bịnh “hội chứng đĩa bay”. Nếu bác tôi không trả lời giống họ thì thật là phiền phức.
Tròn Vo giơ hai tay lên trời, huyên thuyên:
- Tôi đồng ý. Con người ta phải biết tôn trọng tư tưởng của nhau để… sống hòa hợp. Chẳng hạn khi thấy tôi đói bụng thì quí vị đừng để tôi phải la lên. Sự phiền phức theo tôi cũng khó chịu ngang với… mùi tỏi.
Ông Gutsche ngạc nhiên:
- Cậu…cậu vừa mới nói gì?
Tarzan bật cười:
- Mày phát biểu “lạc đề” rồi ông Địa ơi. Đang bàn về đĩa bay tại sao lại dính dáng đến tỏi?
Tròn Vo duỗi thẳng chân ra:
- Thì đại ca giấu giếm làm gì nữa. Ông Gutsche là một người lớn quá xứng đáng để chúng ta huỵch toẹt. Vụ đĩa bay chỉ là câu chuyện “làm quà”. Đại ca nên thú thật đi, chúng ta đến đây để điều tra về… tỏi mà.
Thằng mập đang hào hứng hùng biện đột nhiên im bặt. Coi, chưa hề thấy vị gia chủ nào nổi cơn lôi đình nhanh như vậy. Ông Gutsche không ngừng gõ gõ cái tẩu vào răng với đôi mắt tóe lửa. Còn cô thiếu nữ rụt rè có tên gọi Petra ư? Cô đang úp mặt vô lòng bàn tay, đôi vai gầy run bắn lên thổn thức. Trời ạ, Kloesen có lỗi gì kìa?
Nào, ông Gutsche đã gầm gừ:
- Chú mày nói chưa đúng. Tôi không chỉ phiền phức mà còn ghê tởm nữa. Tôi thù ghét cái mùi này.
Tarzan sau phút hoang mang đã thấy được…vấn đề. Giữa “mùi tỏi” và “cái đầu chít khăn” của cô gái hay khóc kia có liên hệ gì với nhau? Phải cảm ơn Tròn Vo đã dũng cảm mở ra ánh sáng cuối đường hầm mới đúng.
Hắn điềm đạm nói với ông Gutsche:
- Bạn cháu đã tiết lộ ý định của tụi cháu nên tụi cháu xin nói luôn. Ở đây ông có tình cờ biết ai nặng mùi tỏi không ạ?
Petra và ông Gutsche đưa mắt nhìn nhau, sau đó thì ông Gutsche nhếch mép:
- Cháu muốn biết để làm gì? Đừng láu cá qua mặt ta, Tarzan! Tại sao cháu lại hỏi ta chuyện đó?
Lúc này thì đến phiên Tarzan đưa mắt hội ý với các bạn. Hắn mở miệng khá khó nhọc:
- Tụi cháu cần tìm một kẻ bốc mùi tỏi.
- Vì sao chứ?
- Vì gã là một thằng đốn mạt và man rợ.
Ông Gutsche cười gằn:
- Hãy nói đầy đủ hơn, Tarzan!
- Dạ, thưa ông Gutsche. Có lẽ ông đã từng nghe dư luận đồn đại về gã Săn Tóc Người, một thằng hèn hạ chỉ dám tấn công đàn bà con gái vào ban đêm, cắt trụi tóc họ sau khi xông thuốc mê Chloroform vào mũi. Qua những đợt điều tra sơ khởi, tụi cháu xác định rằng gã và tên đồng bọn là người thuộc địa phương này. Thằng đồng bọn đánh lén cháu trong bóng tối thì khoan hãy nói gì, riêng thằng bị cháu bẻ tréo tay thì toàn thân sặc mùi tỏi…
Mắt ông Gutsche mở trừng trừng. Tarzan có cảm tưởng khóe mắt ông sắp rách đến nơi, riêng Petra thì còn bi thảm hơn. Cô gái ôm mặt khóc nức nở. Trong tích tắc, Tarzan hiểu hết.
Không để ý hai quái Kloesen và Karl đang há hốc miệng, Gaby quay nhìn Petra bùi ngùi:
- Bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao bạn lại bịt khăn kín đầu, Petra ạ!
Petra nước mắt đầm đìa. Cô lặng lẽ giật phắt chiếc khăn trên đầu xuống. Lạy Chúa, mái tóc có lẽ một thời đen nhánh của cô giờ chỉ còn trơ những cọng ngắn lởm chởm như lông nhím.
Tròn Vo chồm tới nói như muốn khóc:
- Trời ạ, bạn cũng bị gã làm hại ư?
Người thiếu nữ sụt sùi trong khi ông Gutsche gầm lên:
- Petra bị tấn công từ phía sau khi đi dạo ở làng Merkenheim ban đêm. Chỉ mới ba hôm trước. Thằng hung thủ nồng nặc mùi tỏi đã đánh thuốc mê và cạo trọc mái tóc thề tuyệt đẹp của nó.
Ông ngừng cơn phẫn nộ và thở dài:
- Các cháu đừng cho ai biết chuyện này. Vì Petra đã không báo cảnh sát. Nó quyết định như vậy.
Tròn Vo sửng sốt:
- Tại sao cô ấy lại im lặng?
- Vì một nguyên nhân tế nhị, chú mày hiểu chưa? Petra tranh thủ lúc cha mẹ nó sang Nam Phi du lịch, liền đến làng Merkenheim để thăm một bạn trai bất chấp lệnh cấm của gia đình. Cha mẹ Petra đi du lịch trong ba tuần. Và cho tới nay bác cháu tôi vẫn giữ được bí mật…
Tarzan ái ngại:
- Vậy tới lúc họ về, bạn sẽ giải thích thế nào, Petra?
- Tôi cũng chưa biết. Gia đình tôi sống ở bên kia thị trấn. Tôi phải lánh mặt hàng xóm bằng cách sống ở đây với bác Alwin.
Tarzan cố gắng tìm một lối thoát:
- Theo tôi thì bạn có thể nói với cha mẹ rằng chuyện xảy ra ngay ở đây cũng được, nếu không thể nói thật mọi chuyện. Bọn Săn Tóc Người có mặt ở khắp nơi trong vùng này mà. Tuy nhiên, nói thật vẫn là hay hơn cả. Nếu bạn tin cậy và nói được với cha mẹ mọi chuyện, bạn sẽ đỡ đau lòng hơn đó. Tôi có một cô bạn học cũng ở trong tình trạng tương tự như bạn, Kathie xinh xắn của chúng tôi. Bạn ấy cũng tự an ủi rằng đến khi tốt nghiệp trung học mái tóc sẽ lại dài như cũ.
Gutsche cũng đồng tình:
- Tôi sẽ khuyên chú em tôi đừng làm ầm ĩ lên vì cậu bạn trai của Petra…
Ông quay sang cô cháu gái, dịu dàng:
- Cháu khỏi lo gì hết. Mẹ cháu luôn luôn quí thằng Klaus vì nó là thằng có tư cách. À này các thám tử học trò… các vị có thể cho tôi biết nhờ đâu mà các vị có được dấu vết bọn Săn Tóc Người, rồi tại sao lại là hai tên, rồi lí do gì mà các vị khẳng định chúng là dân Finkenstein vốn lương thiện này không?
Petra đã nín khóc. Tarzan thong thả tường thuật lại cuộc phiêu lưu của bốn đứa. Hắn vừa dứt lời thì ông Gutsche đã cười vang. Ông phục hồi sự hồn nhiên của mình còn nhanh hơn cả đám trẻ. Ông nói:
- Tôi có việc cần bàn với các cháu. Thứ nhất, các cháu đã truy nã đúng sào huyệt của bọn Săn Tóc Người. Thứ hai, ngày mai các cháu có cuộc phỏng vấn với ông giáo sư vũ trụ vì thế cần phải được nghỉ ngơi sớm. Vì ba lí do trên tôi đề nghị các cháu hãy làm thượng khách ở nhà tôi. Tôi có hai phòng dành riêng cho khách. Tôi sẽ rất vui nếu các cháu nhận lời.
Tứ quái sững sờ nhìn vị gia chủ. Tròn Vo là thằng hưởng ứng sớm hơn ai hết. Nó hò hét:
- Đúng là lòng hiếu khách bá phát của dân Finkenstein. Hoan hô… môn võ Judo.
Karl làm một tràng:
- Hết sảy, bá phát, tuyệt vời!
Tarzan cảm động chìa bàn tay về phía gia chủ:
- Cháu thay mặt bạn bè xin cảm ơn ông.
Hắn nhìn Gaby rồi nói tiếp:
- Tuy nhiên tụi cháu vẫn phải nhờ ông giúp đỡ vài việc cần thiết: Ông hãy gọi điện cho cha mẹ Gaby, cha mẹ Karl và thầy giáo trực ban ở kí túc xá.
Vị gia chủ cười lớn:
- Biết lo trước lo sau như vậy hỏi sao chú mày chẳng lượm đai vô địch Nhu đạo. Yên trí đi chú nhóc, ta sẽ phôn đầy đủ.
Tứ Quái Tkkg Tập 15 - Thông Điệp Ngoài Trái Đất Tứ Quái Tkkg Tập 15 - Thông Điệp Ngoài Trái Đất - Stefan Wolf Tứ Quái Tkkg Tập 15 - Thông Điệp Ngoài Trái Đất