I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Tác giả: Andrew Lang
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1116 / 6
Cập nhật: 2017-06-11 10:57:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hoàng Tử Và Ba Số Phận
gày xưa có một ông vua trị vì một vương quốc rộng lớn có một con sông rộng chảy qua. Vào một ngày kia đứa con trai hằng mong đợi của ngài chào đời. Nhà vua gần như phát điên lên vì vui sướng, bởi vì ước mơ lớn nhất của ông là sinh ra được một đứa con trai để kế vị ngai vàng. Nhà vua gửi sứ giả đi mời tất cả những nàng tiên quyền phép nhất trong vương quốc đến chào mừng hoàng nam. Chỉ trong vòng một hoặc hai giờ đã có rất nhiều bà tiên quây quần quanh nôi và cậu bé dường như có nguy cơ bị chết ngạt. Đức vua luôn để mắt đến các bà tiên, cảm thấy lo lắng khi họ có vẻ buồn bã.
Các bà tiên nhìn vua, đồng loạt lắc đầu.
“Đó là một cậu bé kháu khỉnh nhưng thật đáng tiếc, cái gì xảy ra sẽ xảy ra,” họ nói. “Theo mệnh trời được viết trong sách thì cậu bé phải chết không phải do chó cắn thì cũng do cá sấu hoặc rắn độc. Nếu có thể cứu được cậu chúng tôi sẽ cố sức nhưng mà điều này ngoài khả năng chúng tôi.”
Nói xong họ biến mất.
Vua đứng lặng hồi lâu, hồn bay phách lạc trước những gì nghe được. Nhưng là một người rất lạc quan, vua bắt đầu tìm đủ mọi kế để cứu hoàng tử khỏi số mệnh thảm khốc đang chờ ở phía trước. Ngài lập tức truyền lệnh gọi viên quan phụ trách nội cung, ra lệnh cho ông ta xây một tòa lâu đài kiên cố và trang bị tất cả những món đồ đạc đẹp nhất từ cung điện của ngài, trong đó không thể thiếu các loại đồ chơi cho một đứa trẻ. Tòa lâu đài đó cũng tựa như một pháo đài, bốn mặt đều có tháp canh và đám lính canh gác suốt ngày cũng như đêm.
Hoàng tử sống 4, 5 năm trong tòa lâu đài với những người phục vụ chỉ có một chiếc cầu rút nối họ với thế giới bên ngoài. Một hôm, khi hoàng tử đủ tuổi để có thể chạy chơi một mình, cậu nhìn thấy bên kia hào nước một bộ lông trắng như bông của một chú cún đang nhảy lên nhảy xuống thật đáng yêu. Tất nhiên, tất cả lũ chó đều không được phép đến gần hoàng tử vì sợ lời tiên đoán của các bà tiên thành sự thật, vì vậy mà cậu chưa bao giờ trông thấy một con chó. Thế là cậu bé quay sang tên thị đồng đang đi bên cạnh, hỏi:
“Cái vật bé nhỏ trông đến buồn cười đang chạy nhảy kia là cái gì vậy?”
“Đó là con chó, thưa hoàng tử.”
“Vậy hãy mang đến cho ta một con như thế để ta xem giữa ta và nó, ai chạy nhanh hơn.” Và cậu bé cứ đứng đấy nhìn theo cho đến lúc con chó biến mất.
Thị đồng bối rối không biết phải làm gì. Anh ta được lệnh không được phép từ chối hoàng tử bất cứ điều gì, tuy vậy anh vẫn nhớ lời tiên đoán và cảm thấy đây là một vấn đề rất nghiêm trọng. Cuối cùng, anh nghĩ tốt nhất là nên tâu chuyện này với vua để ngài tự quyết định. “Được, cứ tìm cho hoàng tử một con chó con, khi hoàng tử yêu cầu,” vua phán “nếu không hoàng tử sẽ khóc hết nước mắt.” Thế là người ta mang đến cho cậu bé một con cún, giống hệt cái con cậu nhìn thấy hôm trước, có lẽ đó là hai con chó sinh đôi, thật thế.
Năm tháng vùn vụt trôi qua, cậu bé và con chó quấn quýt bên nhau cho đến khi cậu trở thành một thanh niên cao lớn, cường tráng. Rồi cũng đến lúc chàng tìm đến vua cha chất vấn:
“Tại sao phụ vương lại nhốt con ở đây, ăn không ngồi rồi? Con đã biết rõ chuyện lời tiên đoán vào ngày con ra đời, nhưng con thà chết ngay còn hơn sống một cuộc sống nhàn hạ vô nghĩa như thế này. Xin phụ vương hãy cho con vũ khí và để cho con ra đi – con và con chó của mình.”
Cả lần này nữa nhà vua cũng hiểu nguyện vọng của con. Thế là người và chó được mang lên một con tàu chở sang bờ bên kia dòng sông rộng mênh mông gần như biển cả. Có một con ngựa đen tuyền đang cột vào một gốc cây đứng đợi chàng. Hoàng tử nhảy lên mình ngựa và cưỡi đi đến bất cứ chỗ nào mà trí tưởng tượng dẫn dắt chàng đi, với con chó lúc nào cũng theo sát gót chủ. Chưa bao giờ hoàng tử cảm thấy hạnh phúc như thế. Chàng cứ đi, đi mãi cho đến khi tới cung điện của một ông vua nọ.
Ông vua này chỉ sống trong cung cấm mà không buồn ngó ngàng đến việc nước và cho rằng tất cả thần dân của mình đều có một cuộc đời vui vẻ, mãn nguyện. Ông dành hết thời gian của mình vào việc làm ra những câu đố và nghĩ ra nhiều cách để ông có thể ở một mình. Vào lúc mà hoàng tử đến kinh thành thì vua vừa cho hoàn thành một lâu đài cho người con duy nhất – một công chúa. Lâu đài có 70 cửa sổ, mỗi cửa sổ cách mặt đất 70 phút [1] và ông cho người đi loan báo đến cả các nước láng giềng là kẻ nào trèo qua được bức tường, đến đúng cái cửa sổ công chúa ngồi, kẻ ấy sẽ trở thành phò mã.
Tiếng đồn về sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của công chúa đã lan đi rất xa và không thiếu gì những hoàng tử muốn thử vận may. Quang cảnh tòa lâu đài vào một buổi sáng thật buồn cười với những khối màu sắc khác nhau bám lên bức tường bằng đá hoa cương trắng. Đó là những chàng hoàng tử đang cố sức leo tường đến chỗ công chúa ngồi. Mặc dù có một số người trèo cao hơn những người khác, nhưng chẳng có ai đến được đích.
Đám người cầu hôn đã làm như thế được vài ngày thì chàng hoàng tử của chúng ta đi đến. Bởi vì chàng rất điển trai, tác phong lại hòa nhã, đáng mến nên người ta mời chàng vào khu nhà dành cho những vương tôn công tử, đổ bồn nước thơm cho chàng tắm sau một chặng đường dài.
“Tráng sĩ từ đâu tới?” Cuối cùng họ hỏi. “Tráng sĩ là con ai?” Nhưng hoàng tử có đủ lí do để giữ gìn bí mật của mình nên chàng đáp:
“Cha tôi chỉ là người quản ngựa trong hoàng cung ở đất nước tôi và sau khi mẹ tôi qua đời đã cưới một người khác. Đầu tiên mọi việc rất tốt đẹp nhưng chẳng bao lâu sau, kế mẫu có con và bà đâm ra thù ghét tôi. Thế là tôi bỏ nhà ra đi, tránh không cho bà ta làm hại.”
Những người cầu hôn trẻ tuổi cảm thương khi nghe chuyện và họ làm tất cả những điều có thể nghĩ ra để khiến chàng trai quên đi mối sầu riêng.
“Mọi người đang làm gì ở đây vậy?” Một hôm hoàng tử hỏi.
“Chúng tôi suốt ngày chỉ trèo lên bức tường tòa lâu đài kia để có thể leo lên cửa sổ nơi công chúa ngồi,” các chàng trai đáp, “nhưng cho đến bây giờ không có ai trong chúng tôi đến được độ cao cách cửa sổ 10 phút.”
“Ồ tôi cũng muốn thử một phen,” hoàng tử kêu lên, “nhưng ngày mai tôi sẽ đợi xem mọi người làm thế nào, trước khi tôi vào cuộc.”
Thế là ngày hôm sau, chàng hoàng tử đứng ở một vị trí có thể nhìn thấy tất cả mọi người, chàng ghi nhớ những chỗ khó leo nhất và quyết định đến lượt mình, chàng sẽ tìm một cách khác.
Ngày qua ngày chàng quan sát cố gắng của những người cầu hôn cho đến một hôm khi cảm thấy mình đã thuộc nằm lòng đặc tính của các bức tường, chàng quyết định nhập cuộc. Vì chàng đã học được đôi điều từ thất bại của những người khác, chàng cố gắng bắm chặt lấy những cái gì khó nhận ra với những đôi mắt không tập trung. Cuối cùng trước sự ngạc nhiên, ghen tị của các bạn, chàng đã đứng lên được bệ cửa sổ nơi công chúa ngồi. Từ dưới nhìn lên họ thấy một bàn tay trắng trẻo chìa ra kéo chàng vào.
Sau đó một trong những người cầu hôn chạy đến cung vua, thông báo. “Bức tường đã được chinh phục, và phần thưởng đã có người đoạt được.”
“Ai vậy?” Vua kêu lên, nhảy ra khỏi ngai vàng. “Trẫm có thể tuyên bố hoàng tử nào trở thành phò mã của trẫm đây?”
“Chàng trai trèo lên cửa sổ của công chúa hoàn toàn không phải là một hoàng tử,” người đưa tin đáp. “Đó là con của người quản mã trong hoàng cung một vương quốc bên kia dòng sông lớn. Chàng ta rời bỏ đất nước là để trốn thoát sự đối xử tệ bạc của người mẹ kế.”
Nghe thấy thế, vua lấy làm phẫn nộ lắm, bởi vì chưa bao giờ vua thoáng có ý nghĩ là có một tên hạ lưu nào đó chứ không phải là một hoàng tử có thể sánh duyên cùng công chúa.
“Đuổi hắn về cái nơi mà hắn từ đó ra đi,” vua giận dữ hét lên, “chẳng lẽ hắn lại nghĩ ta mà đi gả con gái cho một kẻ tha phương cầu thực.” Trong lúc điên tiết vua đập vỡ cả những bình rượu quý. Thực ra, ngài làm cho chàng trai trẻ sợ hết hồn nên đã ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ bạn bè thông báo những điều vua vừa nói.
Lúc bấy giờ nàng công chúa đang đứng trên lầu cao nhìn xuống nên nghe thấy hết. Nàng bảo người đưa tin đến thưa với vua rằng nàng thề độc sẽ không ăn không uống nếu bị ngăn cản mối lương duyên. Vua còn điên tiết hơn nữa khi nhận được lời đe dọa bèn ra lệnh cho ngự lâm quân lập tức đến tòa lâu đài của công chúa giết chết người cầu hôn thắng cuộc. Nhưng công chúa đã lao vào đứng giữa chàng trai và những kẻ định giết chàng.
“Chỉ cần các người đặt một ngón tay lên người chàng là ta sẽ quyên sinh trước khi mặt trời lặn,” nàng tuyên bố rất đanh thép khiến quân ngự lâm đành phải rời lâu đài về kể lại câu chuyện cho phụ vương nàng.
Vào lúc này thì cơn giận của vua đã lắng xuống, ngài bắt đầu cân nhắc xem thần dân của ngài sẽ nghĩ gì nếu ngài phản bội lời hứa mà mình đã công khai trước bàn dân thiên hạ. Thế là ngài ra lệnh mang công chúa và chàng trai trẻ vào cung. Khi họ cùng tiến vào cung, vẻ cao quý, vương giả của người chiến thắng đã làm cho cơn giận của vua hoàn toàn tan biến. Ngài chạy lên trước ôm chàng trai thắm thiết.
“Cho trẫm biết ngươi là ai?” Vua hỏi khi đã trở lại phong thái của một ông vua, “bởi vì trẫm không bao giờ có thể tin là trong huyết quản của ngươi không có dòng máu vương giả.”
Nhưng hoàng tử với những lí do riêng của mình vẫn không tiết lộ danh tính, chỉ nói đúng cái điều chàng đã nói trước đó. Tuy vậy, nhà vua thông cảm cho ý nguyện của chàng trai và ngài không nói thêm gì nữa. Đám cưới được tổ chức vào ngay ngày hôm sau. Đôi vợ chồng trẻ được vua ban cho một vùng đất rộng lớn và hàng đàn gia súc.
Sau đó ít lâu hoàng tử nói với vợ: “Cuộc đời ta ở trong tay ba loài vật: cá sấu, rắn độc và chó.”
“Trời ơi, sao chàng có thể nói ẩu như vậy được!” Công chúa kêu lên, quàng tay lên cổ chồng. “Nếu chàng đã biết thế thì cớ làm sao chàng lại nuôi con vật gớm ghiếc kia? Thiếp sẽ ra lệnh giết nó ngay lập tức.”
Nhưng hoàng tử lắc đầu:
“Giết con chó thân yêu, người bạn đã chơi đùa với ta từ lúc nó còn là một con cún ư? Không bao giờ ta cho phép điều đó xảy ra đâu.” Tất cả những điều công chúa có thể làm cho người chồng là bắt chàng bao giờ cũng mang theo người một thanh gươm và lúc nào cũng có một người hầu bên cạnh những lúc chàng ra khỏi tòa lâu đài.
Hai người đã chung sống với nhau được vài tháng, thì một hôm hoàng tử nghe được tin kế mẫu của chàng đã chết và người cha già lâm bệnh đang mong người con duy nhất có mặt bên mình lúc lâm chung. Chàng trai không thể làm ngơ trước cái tin này bèn tạm biệt người vợ mới cưới, lên đường về nhà. Đó là cả một chặng đường dài muôn dặm và chàng thường xuyên phải nghỉ lại dọc đường. Một đêm nọ, trong lúc chàng nghỉ đêm ở một thành phố nằm trên bờ con sông rộng lớn, một con cá sấu khổng lồ đã lặng lẽ trườn lên bờ, bò qua một hành lang dài đến phòng hoàng tử. May sao một trong những tên lính hầu cận đã thức giấc vào lúc cá sấu cố trườn qua, đã nhốt nó vào một gian phòng lớn. Người ta giao cho một người khổng lồ nhiệm vụ canh giữ cá sấu, không bao giờ được rời khỏi chỗ kể cả vào những lúc đêm khuya. Việc này diễn ra hơn một tháng.
Lúc này, hoàng tử biết là mình không thể tiếp tục một mình được. Chàng sai người đến báo cho vợ là chàng sẽ đợi nàng ở thành phố nằm trên bờ con sông lớn. Đó cũng là lí do chàng kéo dài cuộc hành trình của mình và nhờ thế trốn được hàm răng cá sấu trong đường tơ kẽ tóc. Trong suốt mấy tuần lễ tiếp theo, hoàng tử giải khuây bằng tất cả mọi cách mà chàng có thể nghĩ ra, dù chàng vẫn đếm từng phút mong đến lúc gặp lại được công chúa. Và khi nàng vừa đến nơi, chàng lập tức ra lệnh cho đoàn người về cung. Nhưng đêm ấy trong lúc chàng đang ngủ, công chúa nhận thấy có một cái gì đó là lạ trong một góc phòng. Một vật gì đen đen và khi nàng nhìn kĩ dường như nó mỗi lúc mỗi dài hơn. Vật đó di chuyển về phía tấm nệm chồng nàng đang nằm. Nàng co dúm người lại vì sợ và gây nên một tiếng động nhe. Con vật nghe thấy, vươn đầu lên nghe ngóng. Rồi nàng thấy hiện lên một cái đầu dài, bèn bẹt của một con rắn hổ mang. Nàng chợt nhớ đến lời nói về số phận đã được báo trước của hoàng tử. Không đánh thức chồng dậy, nàng nhẹ nhàng ra khỏi giường lấy một cái tô đựng sữa ở trên bàn, bỏ xuống đất ngay trên đường đi của rắn – bởi vì nàng biết rằng trên đời này không có con rắn nào cưỡng lại được sữa. Nàng nín thở khi con rắn bò đến gần, quan sát nó vươn đầu lên như thể đánh hơi thấy một cái gì ngon lành, trong khi cái lưỡi nhỏ của nó lia ra ngoài liên tục với một vẻ tham lam. Cuối cùng đôi mắt nó nhìn xuống tô sữa, trong một tích tắc nó tớp nhanh đến nỗi việc nó không bị nghẹt thở cũng là một điều lạ, bởi vì nó không thể cất đầu lên khỏi tô sữa chừng nào trong tô còn một giọt. Sau đó con rắn cuộn tròn dưới đất ngủ li bì. Công chúa cũng chỉ đợi có thế, nàng rút cây kiếm của chồng, chém một phát làm đầu rắn văng ra khỏi cổ.
Sáng hôm sau công chúa và hoàng tử tiếp tục cuộc hành trình, về đến nơi họ hay tin đức vua đã băng hà. Họ tổ chức một đám tang xứng đáng với địa vị của ngài. Sau đó hoàng tử xem lại những điều luật mới được ban hành trong thời gian chàng vắng mặt và làm việc không kể ngày đêm cho đến lúc chàng phát bệnh vì kiệt sức, buộc phải đến một trong những lâu đài của mình bên bờ sông để nghỉ ngơi. Ở đây chàng mau chóng hồi phục sức khỏe và bắt đầu đi săn. Chàng thích dùng tên bắn vịt trời. Mỗi khi chàng đi săn, con chó lại lẽo đẽo theo chủ dù bây giờ nó đã già lắm rồi.
Một sớm nọ, hoàng tử và con chó trung thành ra ngoài đi săn như thường lệ và trong khi theo đuổi trò chơi họ đến gần bờ sông. Trong lúc hoàng tử chạy hết tốc lực theo sau con chó, chàng suýt ngã vào một vật trông giống như một khúc gỗ nằm chắn ngang đường. Trước sự ngạc nhiên đến sững sờ của chàng, khúc gỗ lên tiếng. Khi nhìn thật kĩ cái vật chàng cho là khúc gỗ, chàng nhận ra đó là một con cá sấu.
“Ngươi không thể trốn thoát được ta,” cá sấu nói. “Ta chính là số phận của ngươi, dù ngươi có đi đâu, dù ngươi có làm gì bao giờ ngươi cũng sẽ tìm thấy ta ở trước mặt ngươi. Chỉ có một cách duy nhất có thể phá hủy quyền lực của ta. Nếu ngươi có thể đào một cái hố trên sa mạc và làm cho nó đầy nước, quyền lực của ta sẽ không còn nữa. Nếu không cái chết sẽ đợi chờ ngươi ở ngay phía trước. Ta cho ngươi một cơ hội đấy. Thôi đi đi!”
Chàng trai trẻ buồn bã quay đi, về đến lâu đài chàng nhốt mình trong phòng và suốt cả ngày hôm ấy từ chối không gặp ai kể cả công chúa. Tuy vậy chờ đến tận chiều tối mà vẫn không nghe thấy một động tĩnh gì trong phòng, công chúa không thể cầm lòng được nữa, nàng bật lên khóc nức nở làm cho hoàng tử buộc phải nhượng bộ để cho nàng vào phòng.
“Trông chàng xanh xao quá. Có cái gì làm chàng bị tổn thương vậy? Làm ơn nói cho thiếp nghe xem đó là chuyện gì, biết đâu thiếp có thể giúp chàng.”
Thế là hoàng tử kể cho vợ nghe toàn bộ câu chuyện và thử thách không thể vượt qua mà cá sấu đặt ra cho chàng.
“Làm sao mà một hố cát lại giữ được đầy nước?” Chàng hỏi. “Tất nhiên cát sẽ hút hết nước. Cá sấu bảo đó là một “cơ hội” nhưng có thể nó sẽ lôi ta đến bờ sông ngay thôi. Nó đã nói rất đúng là ta không có cách nào thoát khỏi bàn tay của số phận.”
“Ồ, nếu tất cả chỉ có thế thì thiếp có thể giúp chàng thoát khỏi số mệnh bởi vì một bà tiên là mẹ đỡ đầu của thiếp đã dạy thiếp về thảo mộc và trong một hoang mạc cách đây không xa có mọc một loài cỏ thơm bốn nhánh có thể giữ nước trong cát trong vòng một năm. Sáng sớm mai thiếp sẽ lên đường đi tìm loại cây đó rồi chàng có thể bắt tay vào đào hố như chàng muốn.”
Để trấn an chồng, công chúa đã cố nói với giọng phấn chấn, tươi vui nhưng nàng biết rõ nhiệm vụ trước mắt không nhẹ nhàng chút nào. Tuy vậy, nàng tràn đầy quyết tâm và nghị lực vì biết rằng bằng cách này hay cách khác chồng nàng phải được cứu sống.
Trời vẫn còn bàng bạc chưa sáng hẳn nàng đã rời khỏi cung trên con lừa trắng như tuyết, từ bờ sông hướng thẳng về phía Tây. Mất một lúc nàng không phân biệt được vật gì phía trước bởi một vùng cát trắng mênh mông mỗi lúc một nóng hơn khi mặt trời lên cao. Cả người lẫn lừa đều bị cơn khát hành hạ nhưng tuyệt nhiên không có lấy một dòng suối nhỏ hay một vũng nước để uống cho đỡ khát. Mà nếu có đi chăng nữa thì nàng cũng chẳng có thời gian dừng lại bởi vì chặng đường trước mắt còn rất xa xôi, nàng buộc phải trở về trước lúc trời tối nếu không cá sấu sẽ tuyên bố hoàng tử không vượt qua được thử thách. Thế là nàng nói những lời động viên con lừa, nó be be lên đáp lại lời nàng và cả hai lại dấn bước trên đường xa.
Người và vật sung sướng đến nhẹ cả người khi họ trông thấy một tảng đá lớn đằng xa. Họ quên cả cái khát và mặt trời nóng bỏng, mặt đất dường như lao đi vun vút dưới chân lừa cho đến khi nó dừng lại ở một chỗ có bóng râm mát mẻ. Nhưng chỉ có lừa được nghỉ ngơi còn công chúa thì không bởi vì loài cỏ thơm như nàng biết lại mọc trên đỉnh ngọn núi đá mà bốn chung quanh là vực sâu thăm thẳm. May thay nàng có đem theo một sợi dây thừng. Nàng thắt một đầu dây thòng lọng và lấy hết sức quăng nó đi xa. Đầu tiên nó từ từ trượt xuống một hố sâu và nàng lại phải kéo lên. Nàng lại ném thêm lần nữa, lần này sợi dây bám vào được một vật nào đó nhưng từ chỗ mình đứng nàng không thể nhìn rõ vật gì. Nàng phải tin tưởng trao cả thân mình lên chiếc cầu mong manh đó, nó có thể đứt giữa chừng, ném nàng xuống những tảng đá xù xì sắc nhọn dưới đáy vực. Và cái chết chắc chắn đến với nàng cũng như với hoàng tử vậy.
May thay, không có chuyện gì như thế. Công chúa sang đầu dây bên kia một cách an toàn nhưng bây giờ mới là lúc bắt đầu phần việc khó khăn nhất. Mỗi khi nàng đặt chân lên một gờ đá thì nó lại vỡ vụn dưới chân nàng, đẩy nàng về lại vị trí cũ. Nhiều giờ trôi qua, mặt trời đã lên gần đến đỉnh đầu.
Công chúa vừa mệt mỏi vừa tuyệt vọng nhưng nàng quyết không bỏ cuộc. Nàng nhìn quanh cho đến khi thấy một tảng đá nhỏ chìa ra trên đầu có vẻ vững chắc hơn cả và bằng cách nhẹ nhàng đặt một bước chân vào giữa khoảng cách đó nàng cố gắng bấu vào được tảng đá. Cứ như thế với đôi bàn tay trầy trụa rớm máu nàng lên được đến đỉnh, nhưng ở đây gió hung hãn đến nỗi nàng gần như không thấy gì bởi làn bụi cay xè. Nàng phải quỳ mọp xuống đất, dùng tay quờ quạng để tìm cây cỏ thơm quý báu.
Thời gian trôi qua nàng đã tưởng đỉnh núi chỉ là một hòn đá trơ trụi và chuyến đi vất vả của nàng trở nên công cốc. Sờ đâu cũng chỉ thấy cát và đá dăm nhưng kìa, ngón tay nàng chạm vào một vật gì mềm mại ở giữa một khe nứt. Chính là một cái cây nhỏ, nhưng có phải đúng loại cây đó không? Nàng không thể mở mắt vì gió thổi rát hơn lúc nào hết, vì thế nàng nằm rạp xuống đất lấy từng chiếc lá. Một, hai, ba – ồ phải có bốn cái lá cả thảy! Và bứt xong bốn chiếc lá nàng giữ thật cẩn thận trong tay và gần như tê liệt cả người vì gió – tìm đường đi xuống.
Một khi nàng đã an toàn ở một bên triền núi, tất cả trở nên yên tĩnh. Nàng trườn xuống nhanh đến nỗi nàng không hiểu vì sao mình không bị rơi thẳng xuống vực. Nhờ vào một sự may mắn hiếm có nàng đặt chân được xuống mặt đất. Con lừa be lên một tiếng vui mừng khi thấy nàng và đem nàng về nhà với nước kiệu nhanh nhất của nó, không cần biết là dưới bốn vó của nó mặt đất nóng bỏng bởi ánh mặt trời rực lửa.
Đến bờ sông, lừa dừng lại và công chúa nhảy xuống chạy ngay đến chỗ hoàng tử đang đứng cạnh một cái hố chàng đã đào trên cát khô cùng với một bình đựng nước thật lớn để đổ xuống hố. Cách đấy không xa một con cá sấu đang hấp háy mắt dưới ánh mặt trời, cái miệng ngoác ra để lộ hàm răng sắc nhọn. Công chúa ra hiệu, hoàng tử đổ nước xuống hố. Vào đúng lúc nước dâng lên đến miệng hố, công chúa ném chiếc lá kì diệu xuống. Liệu nó có làm nên được một kì tích hay là nước sẽ từ từ thấm vào lớp cát khô háo nước và hoàng tử sẽ là miếng mồi ngon của con cá sấu đáng sợ? Trong vòng nửa tiếng đồng hồ, họ đứng đấy, mắt dán xuống hố nước và kì lạ thay nó vẫn đầy ắp như trước với chiếc lá nhỏ nổi bập bềnh trên mặt. Đến đây hoàng tử quay lại phía con cá sấu reo lên một tiếng kêu chiến thắng và con cá sấu tiu nghỉu trườn xuống sông.
Hoàng tử đã trốn thoát hai trong số ba kẻ thù của số phận!
Chàng đứng đó nhìn theo con cá sấu, sung sướng vì đã được giải phóng khỏi hàm răng của nó. Chợt chàng giật mình bởi tiếng kêu của một con ngỗng trời bay qua tìm chỗ trú giữa những bụi cây rậm rạp mọc bên bờ sông. Con chó trung thành của chàng trong lúc đuổi theo đã xô rất mạnh vào chân chủ. Hoàng tử mất thăng bằng rơi xuống dòng nước, nơi bùn và sóng nuốt chửng chàng vào bụng rồi cuốn đi rất nhanh. Chàng thét lên gọi vợ cầu cứu. Nàng lao tới, may thay nàng vẫn cầm sợi dây thừng quý báu, vội ném cho chàng đầu dây kia. Con chó già tội nghiệp chết đuối còn hoàng tử được công chúa kéo vào bờ.
“Vợ ta,” sau đó chàng thường nói, “còn mạnh hơn số phận của ta.”
[1] Phút (foot) đơn vị đo lường bằng 0,3048m.
Truyện Thần Tiên Truyện Thần Tiên - Andrew Lang Truyện Thần Tiên