Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Andrew Lang
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1116 / 6
Cập nhật: 2017-06-11 10:57:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chiếc Ấm Thần Kỳ
trong lòng nước Nhật Bản, cao cao trên đỉnh núi có một ông già sống trong một ngôi nhà nhỏ. Ông tự hào về nếp nhà của mình lắm, không bao giờ ông cảm thấy chán khi chiêm ngưỡng chiếc nệm rơm trắng muốt và những bức tường dán giấy bồi rất đẹp. Khi trời ấm áp, những bức tường trượt được đẩy ra để cho hương của cỏ cây hoa lá vùng sơn cước ùa vào nhà.
Một hôm trong lúc đang đứng nhìn về đỉnh núi đối diện, ông nghe có tiếng lịch bịch trong căn phòng sau lưng. Quay đầu lại ông thấy một cái ấm sắt cũ kĩ sét rỉ có vẻ như không được ở dưới ánh mặt trời đã nhiều năm rồi. Làm thế nào chiếc ấm lại rơi vào nhà ông thì ông không biết, nhưng ông vẫn cầm lên, xem xét kỹ càng và thấy rằng chiếc ấm vẫn còn nguyên vẹn. Ông đánh hết rỉ sét rồi mang vào trong bếp.
“Cũng là một may mắn,” ông mỉm cười sung sướng, “một cái ấm tốt đáng giá khối tiền, và thật là tốt khi có thêm một cái nữa phòng khi cần đến. Cái ấm cũ nhà mình đã mòn hết rồi còn gì, nước cứ nhỏ tong tong từ lỗ thủng dưới đáy ấm.”
Ông nhấc cái ấm cũ ra khỏi bếp lò, đổ đầy nước vào ấm mới rồi đặt lên bếp. Chẳng bao lâu, sau khi nước trong ấm nóng lên có một điều kì lạ xảy ra làm cho ông đứng ngây người ra nhìn, ngỡ như mình đang nằm mơ. Đầu tiên quai ấm từ từ thay đổi, biến thành một cái đầu, còn vòi ấm thì mọc dài ra thành một cái đuôi, trong khi ở mình ấm từ từ thò ra bốn cái chân và chỉ trong vài phút, ông già thấy trước mắt mình không phải là cái ấm nước mà là một con khỉ. Con vật nhảy thoắt một cái ra khỏi bếp lửa, chạy vòng vòng quanh nhà như một con mèo con, thoăn thoắt leo lên tường và đi trên trần nhà cho đến khi ông lão đau khổ nhận thấy nếp nhà xinh xinh mà ông rất tự hào đã bị con vật phá hủy. Ông gọi hàng xóm sang giúp, cả mấy người hợp sức nhau lại mới bắt được con thú quậy phá và nhốt nó vào trong một cái tủ gỗ. Sau đó, mệt nhoài vì cuộc đuổi bắt, họ ngồi bệt xuống thảm bàn bạc với nhau xem có thể làm gì với con vật quỷ quái này. Cuối cùng họ quyết định đem bán nó đi và sai một thằng nhỏ mời một nhà buôn tên là Jimmu tới.
Khi Jimmu có mặt, chủ nhà nói ông có một vật mà ông chỉ muốn đẩy đi đâu cho khuất mắt rồi mở cái tủ gỗ nơi ông nhốt con khỉ. Nhưng lạ chưa, chẳng có con khỉ nào hết ngoài một cái ấm nước hiền lành nằm trong góc. Điều này hết sức kì lạ nhưng ông già nhớ đến chuyện đã xảy ra trên bếp lửa nên không muốn giữ vật này trong nhà nữa, thế là cuộc mua bán được ngã giá và Jimmu ra về mang theo cái ấm nước.
Chưa đi được bao xa Jimmu đã cảm thấy mỗi lúc cái ấm lại thêm nặng hơn. Về đến nhà thì ông đã mỏi rã rời và nhẹ cả người khi có thể đặt cái ấm vào góc phòng rồi cũng quên mọi chuyện về nó. Tuy vậy vào lúc nửa đêm ông thức dậy bởi một tiếng động lớn vang lên từ cái góc để chiếc ấm, ông bèn ngồi dậy đi quanh xem có chuyện gì. Chẳng có gì ngoại trừ cái ấm, lúc này đang đứng yên ở góc phòng. Jimmu cho là mình nằm mơ nên lại vào giường ngủ tiếp, nhưng sau đó lại phải thức dậy lần thứ hai vì cũng cái điều phiền toái ấy. Ông bật dậy đi thẳng đến góc nhà và dưới ánh sáng ngọn đèn ngủ mờ mờ, ông nhìn thấy cái ấm đã biến thành một con khỉ đang chạy vòng vòng, quẫy đuôi nghịch ngợm. Sau khi đùa nghịch chán trong nhà nó chạy ra ban công biểu diễn vài màn nhào lộn. Ông lái buôn quá bực bội vì nỗi bị con vật phá mất giấc ngủ mãi đến gần sáng mới chợp mắt được một chút, nhưng khi mở mắt ra ông chẳng thấy con khỉ nào mà chỉ có cái ấm cũ kĩ nằm trong góc nhà.
Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, Jimmu sang nhà hàng xóm kể lại câu chuyện của mình. Người bạn lặng lẽ lắng nghe, không biểu thị một vẻ ngạc nhiên nào như Jimmu chờ đợi bởi vì ngày còn trẻ ông này đã từng nghe một chuyện gì đó về cái ấm thần kì.
“Bác hãy cùng với cái ấm làm một cuộc phiêu du đi,” người bạn khuyên, “rồi bác sẽ trở nên giàu có bằng việc diễn trò với nó, chỉ có điều bác hãy cẩn thận điều đình với nó trước khi yêu cầu nó biến hóa và cũng cần phải tiến hành một số nghi lễ thần bí để ngăn không cho nó bỏ chạy khi thấy đông người.”
Jimmu cảm ơn và làm theo lời khuyên của bạn. Con khỉ bằng lòng với việc diễn trò, thế là một cái rạp được dựng lên, bên ngoài có treo biển mời chư vị khán giả đến chứng kiến một màn biến hóa kì ảo chưa từng thấy trên đời.
Đám đông tụ tập quanh rạp, người ta chuyền tay nhau cái ấm, được phép xem xét thật kỹ, thậm chí nhìn cả vào bên trong nữa. Sau đó Jimmu lấy lại chiếc ấm, đặt nó lên sàn, ra lệnh cho nó biến thành một con khỉ. Trong nháy mắt quai ấm biến thành cái đầu, vòi ấm biến thành cái đuôi, rồi bốn chân thò ra từ bụng ấm. “Nhảy múa đi!” Jimmu điều khiển. Nghe lệnh con khỉ bắt đầu đi từng bước theo nhịp, đầu tiên nó bước về một phía, sau đó lại đi về phía bên kia, cho đến khi khán giả không thể cưỡng được nữa, cũng lắc lư nhảy múa theo con vật. Một cách duyên dáng, nó làm mẫu cho đám đông hâm mộ nhảy theo rồi không dừng lại, nó chuyển sang một vũ điệu bóng râm và sau đó là vũ điệu cái dù. Có vẻ như nó có thể nhảy múa mãi như vậy mà không biết mệt. Chắc chắn là nó muốn thế nếu Jimmu không tuyên bố với khán giả hôm nay như thế là đủ và đã đến lúc phải đóng cửa rạp.
Ngày nào cũng như ngày nào, rạp của ông chủ Jimmu đều chật ních đến mức khó có thể chen vào và điều người hàng xóm dự đoán đã thành hiện thực: Jimmu trở nên giàu có. Tuy vậy ông không cảm thấy hạnh phúc. Là một người trung hậu ông nghĩ mình giàu có được như vậy một phần cũng nhờ vào cái người đã bán cho ông cái ấm. Thế là một buổi sớm tinh mơ, ông trở dậy cho 100 đồng vàng vào trong ấm, đeo tòng teng nó vào cánh tay và một lần nữa ông leo lên núi gặp người đã bán ấm. “Tôi không có quyền giữ nó lâu hơn nữa,” ông nói thêm khi kể câu chuyện của mình, “vì thế tôi mang nó trả lại ông, trong ấm ông sẽ tìm thấy 100 đồng vàng, xem như số tiền tôi đã thuê ấm.”
Ông già cảm ơn Jimmu, nói rằng trên đời này ít có ai trung hậu hơn Jimmu và đó mới là điều kì diệu. Chiếc ấm đã đem lại may mắn cho cả hai người và mọi chuyện đều diễn ra rất tốt đẹp với họ cho đến khi họ chết vào lúc rất già trong sự kính trọng của mọi người chung quanh.
Truyện Thần Tiên Truyện Thần Tiên - Andrew Lang Truyện Thần Tiên