The wise man reads both books and life itself.

Lin Yutang

 
 
 
 
 
Tác giả: Andrew Lang
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1116 / 6
Cập nhật: 2017-06-11 10:57:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Công Chúa Mayblossom
ưa có một ông vua và một bà hoàng hậu, con cái họ bỗng nhiên thi nhau chết, hết người này đến người khác cho đến khi chỉ còn một người con gái út và hoàng hậu với sự khôn ngoan của mình biết phải tìm ở đâu một người nhũ mẫu thật tốt để chăm sóc và nuôi nấng công chúa. Thế là bà cử một sứ giả thổi kèn trumpet ở mọi các góc phố, thông báo tất cả những người bảo mẫu giỏi nhất phải đến trình diện trước mặt hoàng hậu để bà có thể chọn người hoàn hảo nhất cho công chúa. Vào ngày đã định cả cung điện chen chúc các bà bảo mẫu kéo đến từ bốn phương trời để ra mắt hoàng hậu cho đến lúc bà tuyên bố không thể gặp hết một nửa trong số họ. Thế là từng người một được đưa đến trước mặt bà trong lúc bà ngồi trong một khu rừng gần lâu đài.
Mọi việc được tiến hành như thế này: sau khi các bảo mẫu cúi chào cung kính vua và hoàng hậu, họ sắp thành một hàng ngang để hoàng hậu chọn lựa. Đa số mọi người đều dễ coi, mập mạp và duyên dáng nhưng có một người có nước da đen đủi, xấu xí nói một thứ tiếng gì rất quái lạ, chẳng ai có thể hiểu được. Hoàng hậu tự hỏi sao người này lại dám ra mắt bà, nhưng khi người đàn bà này bị đuổi đi bà ta nhất định không chịu. Bà ta lẩm bẩm một cái gì đó, rời khỏi chỗ nhưng không bỏ đi hẳn mà trốn vào một hốc cây. Từ đó bà ta có thể thấy mọi chuyện đang diễn ra. Hoàng hậu không nghi ngờ gì đã chọn một bảo mẫu xinh đẹp có khuôn mặt hồng hào, nhưng bà vừa tuyên bố sự lựa chọn của mình thì một con rắn, trốn trong bụi cỏ đã cắn vào chân người được chọn và cô lăn xuống đất chết ngay tức khắc. Hoàng hậu rất bực bội với tai nạn này nhưng ngay sau khi bà chọn một người khác và người này vừa tách ra khỏi hàng thì một con đại bàng từ đâu bay đến thả một con rùa lớn trúng đầu người này làm cái đầu vỡ ra thành từng mảnh dễ dàng như một cái vỏ trứng. Đến nước này thì hoàng hậu hoảng sợ thật sự nhưng bà vẫn chọn thêm một lần nữa. lần này cũng không may mắn hơn bởi vì khi cô bảo mẫu bước lên vài bước, một cành cây đâm ngang đã chọc mù mắt cô bằng những cái gai nhọn. Trong lúc mất tinh thần, hoàng hậu kêu to lên rằng chắc chắn có một thế lực hắc ám nào đó ngăn trở công việc của bà và bà không chọn thêm một ai vào ngày hôm ấy nữa. Trong lúc quay về cung điện bà nghe thấy một chuỗi cười độc ác, tai quái vang lên sau lưng. Bà quay đầu nhìn lại, trông thấy người đàn bà xấu xí mà bà đã đuổi ra khỏi hàng, bây giờ đang thích chí cười nhạo và hả hê trước sự bàng hoàng của mọi người và đặc biệt là của hoàng hậu. Bà vừa lo sợ vừa bực bội, đang định ra lệnh bắt người đàn bà kia thì mụ phù thủy – vì bà ta chính là một phù thủy – với hai luồng gió từ cây gậy phép đã gọi ra một cỗ xe phun lửa được những con rồng bay kéo đi và trong không trung nổ ra những tiếng kêu thét, la ó dữ dội. Khi đức vua nhìn thấy cảnh này, ngài thảng thốt kêu lên:
“Trời ơi, bây giờ thì chúng ta chết chắc rồi, bởi vì đấy còn là ai nữa nếu không phải là bà tiên ác Carabosse người nuôi một mối thù hằn với trẫm kể từ khi trẫm còn là một đứa trẻ, một hôm đã đùa nghịch bỏ lưu huỳnh vào món cháo của bà ta.”
Nghe thế hoàng hậu bật khóc:
“Nếu thiếp biết được người đó là ai thì thiếp đã làm hết sức mình để làm bạn với bà ấy, bây giờ thì thiếp cho rằng tất cả đã quá muộn rồi.”
Vua rất lấy làm tiếc là đã làm cho hoàng hậu hoảng sợ như thế. Ngài cho rằng họ nên quay về cung điện triệu tập một hội đồng để bàn xem có thể làm gì để đối phó với những tai họa mà chắc chắn Carabosse, sẽ mang đến cho cô công chúa nhỏ.
Thế là tất cả bá quan văn võ đều được triệu hồi về cung, ở đây người ta đóng chặt tất cả cửa lớn cửa nhỏ, bịt cả các lỗ khóa để không ai có thể nghe trộm được cuộc luận bàn quan trọng của họ. Kết luận cuối cùng là tất cả các nàng tiên từ hàng ngàn dặm đường trong vương quốc sẽ được mời đến dự ngày lễ đặt tên thánh của công chúa. Thời điểm của ngày lễ này sẽ được giữ bí mật tuyệt đối phòng trường hợp phù thủy Carabosse quấy phá.
Hoàng hậu và tất cả thị nữ trong triều bắt tay vào việc chuẩn bị các món quà cho những nàng tiên được mời. Mỗi nàng là một chiếc áo khoác bằng nhung xanh biếc, một chiếc váy xa tanh màu hoa đào, một đôi giày cao gót, một số kim thêu thật sắc và một cái kéo bằng vàng. Trong tất cả những nàng tiên mà hoàng hậu biết chỉ có 5 người có khả năng đến dự lễ vào ngày đã định, và họ đã bắt tay ngay vào việc chuẩn bị các món quà cho công chúa. Một người cam đoan rằng công chúa sẽ là một tuyệt thế giai nhân bội phần xinh đẹp, người thứ hai khẳng định công chúa có khả năng hiểu bất cứ chuyện gì vào ngay lần đầu tiên người ta nói với nàng, người thứ ba hứa hẹn công chúa sẽ có giọng hát mê li của một con chim họa mi, người thứ tư nói rằng công chúa sẽ thành công trong tất cả những công việc mà nàng nhúng tay vào. Nàng tiên thứ năm đang định mở miệng nói thì có tiếng động lục cục trong ống khói và Carabosse – cả người toàn muội than – lao ra từ ống khói, kêu lên:
“Ta nói rằng con bé sẽ là kẻ đen đủi nhất trong những người đen đủi cho đến lúc nó được 20 tuổi.”
Nghe thế, tất cả các nàng tiên cùng hoàng hậu đều lên tiếng cầu xin bà tiên ác hãy nghĩ lại không nên độc ác với một cô công chúa bé nhỏ đáng thương chưa từng làm điều gì có hại cho ai. Nhưng bà tiên xấu xí chỉ gầm gừ trong cổ không nói gì cả. Thế là nàng tiên cuối cùng vẫn còn chưa công bố món quà bèn cố gắng cứu vãn lời nguyền độc địa kia bằng lời hứa công chúa sẽ có một cuộc đời dài lâu vô cùng hạnh phúc sau thời hạn trên. Nghe đến đây Carabosse cất tiếng cười tai ác, chui vào ống khói bay lên, để tất cả mọi người ở lại trong sự khiếp hãi, đặc biệt là hoàng hậu. Tuy nhiên bà vẫn tiếp đãi các nàng tiên với tất cả thịnh tình, tặng họ thêm những dải ruy băng đẹp đẽ mà họ rất thích cùng với những món quà đã chuẩn bị trước.
Trước khi từ giã, nàng tiên cao tuổi nhất gợi ý rằng sẽ tốt hơn cho công chúa nếu giam công chúa vào một nơi nào đó chỉ có những người hầu gái, như thế nàng sẽ không gặp bất cứ ai cho đến khi nàng 20 tuổi. Thế là vua cho xây dựng một tòa tháp hoàn toàn không có cửa sổ, được thắp sáng bằng những ngọn nến, chỉ có một đường độc đạo dẫn đến ngọn tháp này và những cánh cửa sắt đóng chặn con đường này ở cách tháp chừng 5 thước. Lính gác được bố trí ở khắp nơi.
Công chúa được đặt tên là Mayflower bởi vì nàng tươi tắn và rực rỡ như muôn hoa nở vào tháng năm. Đến tuổi cập kê công chúa cao như một cây thông non và bội phần xinh đẹp. Bất cứ điều gì nàng nói và làm đều duyên dáng, đáng yêu. Mỗi lần vua và hoàng hậu đến thăm con, họ lại thêm vui sướng, tự hào về con gái hơn mặc dù nàng đã phát chán ngọn tháp, hết lòng cầu xin cha mẹ hãy cho phép nàng ra ngoài. Nhưng bao giờ họ cũng từ chối. Nhũ mẫu là người không rời công chúa nửa bước, thỉnh thoảng cũng kể cho nàng nghe về thế giới bên ngoài. Dù công chúa chưa bao giờ tận mắt thấy thứ gì nhưng bao giờ nàng cũng nhìn nhận mọi việc như nó đúng là như thế, nhờ món quà của nàng tiên thứ hai. Đức vua thường nói với hoàng hậu: “Sau cùng chúng ta còn khôn ngoan hơn cả Carabosse. Mayflower của chúng ta vẫn là người hạnh phúc mặc cho lời nguyền của bà ta.”
Hoàng hậu cười sung sướng cho đến khi bà phát mệt với ý nghĩ họ đã qua mặt được bà tiên ác. Người ta vẽ những bức chân dung của công chúa và gửi sang tất cả các nước lân bang bởi vì chỉ còn 4 ngày nữa là công chúa tròn 20 tuổi và đó cũng là ngày nàng sẽ quyết định kết hôn với ai. Cả kinh thành hào hứng, say sưa với ý nghĩ công chúa sẽ được giải phóng khỏi tháp canh và khi có tin là vua Merlin đã cử sứ thần sang cầu hôn cho hoàng tử của mình thì không khí còn sôi động hơn. Nhũ mẫu là người luôn luôn kể cho công chúa nghe những chuyện đang diễn ra trong thành phố cũng không bỏ lỡ dịp nói lại cái tên có quan hệ mật thiết đến thế với công chúa. Bà miêu tả không khí chuẩn bị tưng bừng trong kinh thành để chào đón sứ thần Fanfaronade thay mặt hoàng tử sang cầu hôn và công chúa không thể chịu đựng được ý nghĩ nàng bị gạt ra khỏi chuyện này.
“Mình chỉ là một kẻ bất hạnh,” nàng kêu lên, “bị nhốt trong chỗ giam cầm này như thể mình phạm phải một tội ác ghê tởm. Mình không bao giờ được trông thấy mặt trời, trăng sao hay một con ngựa, con khỉ, con sư tử ngoài việc ngắm những thứ đó trong một bức tranh. Mặc dù phụ vương và mẫu hậu hứa sẽ giải thoát cho mình vào ngày mình tròn 20 tuổi nhưng mình tin rằng họ chỉ nói cho mình vui lòng thôi mà chẳng bao giờ có ý định giải thoát cho mình.”
Thế là công chúa bật khóc nức nở làm cho nhũ mẫu và con gái của bà cùng người đưa nôi, người thị tỳ – những người yêu mến công chúa rất mực – cũng bật khóc. Trong tháp không còn nghe được gì ngoài những tiếng khóc và thở dài não nuột. Thật là một cảnh tượng thương tâm. Khi công chúa thấy tất cả đều buồn khổ cho mình, nàng quyết định sẽ làm theo cách của mình. Nàng tuyên bố sẽ tuyệt thực cho đến chết nếu họ không tìm ra một cách nào để nàng có thể chứng kiến đoàn người lộng lẫy tiến vào kinh thành.
“Nếu mọi người thật lòng yêu thương tôi, tất phải tìm ra được một cách nào đó. Vua và hoàng hậu tuyệt đối không được biết gì về việc này.”
Nhũ mẫu và những người khác gào khóc to hơn, dùng đủ mọi cách để công chúa từ bỏ ý định. Nhưng họ càng nói bao nhiêu thì công chúa càng thêm kiên quyết bấy nhiêu. Cuối cùng họ đành đục một lỗ nhỏ ở một bên tường trông ra cổng thành.
Sau một ngày một đêm cào cào, đục đục, họ tạo ra được một lỗ nhỏ mà cố gắng lắm họ mới nhét được một cây kim nhỏ nhất vào. Thế là lần đầu tiên trong đời công chúa được thấy ánh nắng mặt trời. Nàng bàng hoàng say sưa với tất cả những gì tận mắt trông thấy đến nỗi nàng quyết không rời chỗ đó, và không lúc nào rời mắt khỏi cái lỗ nhỏ. Rồi cũng đến lúc đám rước của sứ thần hiện ra.
Dẫn đầu đoàn người là chính Fanfaronade trên một con ngựa trắng phau, chốc chốc nó lại dựng hai vó trước lên và xoay nửa vòng theo tiếng kèn trumpet. Không có gì trên đời này lộng lẫy hơn bộ trang phục của sứ thần. Cái áo khoác gần như được giấu sau những đường thêu cẩn ngọc trai và kim cương lóng lánh, đôi ủng của hắn làm bằng vàng ròng và từ trên chiếc mũ của hắn phất phới những cọng lông chim đỏ rực. Vừa trông thấy hắn công chúa đã đánh mất cả lí trí và quyết định rằng ngoài Fanfaronade ra nàng nhất định không lấy bất cứ ai.
“Chủ của chàng chắc chắn không thể đẹp đẽ và tuấn tú bằng một nửa chàng,” nàng thầm nhủ. “Mình cũng không phải là kẻ có nhiều tham vọng và sau khi đã sống ngần ấy năm trong cái tháp chán chết này thì bất cứ sự thay đổi nào – dù có phải sống trong một túp lều tranh – thì đối với mình cũng là một diễm phúc. Mình chắc chắn rằng bánh mì và nước lã mình cùng ăn với chàng Fanfaronade còn ngon lành hơn tất cả cao lương mĩ vị mà mình cùng ăn với bất cứ ai khác.”
Nàng cứ nói mãi một mình cho đến lúc những người hầu tự hỏi không biết có chuyện gì đã xảy ra với nàng. Họ cố gắng ngăn nàng lại, nhắc nhở nàng rằng với địa vị cao quý của mình, nàng tuyệt đối không được làm bất cứ điều gì ngu ngốc như thế nhưng nàng một mực không nghe và ra lệnh cho họ phải im miệng.
Đúng lúc sứ thần tiến vào thành, hoàng hậu dẫn đầu đoàn người đến đón công chúa về cung.
Tất cả các đường phố đều được trải thảm, các cửa sổ chen chúc các quý bà quý cô muốn được thấy mặt công chúa và họ đã chuẩn bị sẵn các lẵng hoa kẹo ngọt để tặng nàng khi nàng đi qua.
Trong không khí tưng bừng đón chào công chúa có một người lùn cưỡi voi đi đến. Ông ta là sứ giả của năm nàng tiên, có nhiệm vụ mang đến cho công chúa một vương miện, một cây quyền trượng, một chiếc áo dài thêu ren lộng lẫy với một chiếc áo khoác tuyệt đẹp có thêu những cánh bướm. Họ cũng gửi cả một lẵng đựng đầy những viên ngọc quý lấp lánh đến nỗi chưa có ai từng thấy những viên ngọc đẹp như thế bao giờ, cả đến hoàng hậu cũng hoa cả mắt khi mở món quà đó. Nhưng công chúa lại không buồn liếc những vật báu đó đến lần thứ hai bởi vì nàng không nghĩ đến điều gì ngoài Fanfaronade. Người lùn được tặng lại một thỏi vàng và quấn đầy người những dải ruy băng đến nỗi khó có thể nhìn thấy ông ta trong mớ ren rua bồng bềnh ấy. Công chúa gửi tặng mỗi bà tiên một cái xa quay sợi mới với một con quay bằng gỗ tuyết tùng, còn hoàng hậu thì nói bà sẽ xem lại trong kho châu báu của mình có vật gì đáng giá để tặng lại các nàng tiên.
Khi công chúa khoác lên người những món đồ mà người lùn mang tới, nàng xinh đẹp hơn bao giờ hết và khi nàng đi ra ngoài phố, tất cả mọi người đều phải trầm trồ kêu lên: “Chao ôi, công chúa mới đẹp làm sao! Đẹp làm sao.”
Đoàn người gồm có hoàng hậu, công chúa và năm chục quận chúa là em họ của nàng cùng một trăm các cô gái đẹp đến từ các nước láng giềng. Trong khi mọi người tiến về cung thì bầu trời tối sầm lại, chợt có tiếng sấm gầm lên, mưa đổ xuống như thác. Hoàng hậu đội áo khoác lên đầu, tất cả các quận chúa và các cô gái khác cũng bắt chước với những đuôi áo dài lê thê. Công chúa Mayflower vừa định làm theo thì trong không gian vang lên tiếng động ghê tai, quái lạ nghe như có tiếng kêu của hàng ngàn những con quạ, ó, diều hâu, cú, tất cả những con chim báo điềm xấu. Cũng lúc đó một con cú khổng lồ bay ngay trên đầu công chúa, ném xuống người nàng một cái khăn quàng dệt bằng mạng nhện thêu những cánh dơi. Một tràng cười độc ác vang lên rổn rảng từ một chỗ nào đó và người ta đoán rằng đó chính là tiếng cười đầy thù hằn của phù thủy Carabosse.
Hoàng hậu lấy làm hoảng sợ trước những điềm gở này, cố gắng kéo chiếc khăn quàng đen ra khỏi vai công chúa nhưng chiếc khăn như có móng, bám rất chắc vào người nàng.
“Trời ơi,” hoàng hậu kêu khóc, “không gì có thể làm dịu lòng thù hận của kẻ thù chúng ta sao. Việc ta gửi biếu bà ta hơn 20 ký kẹo và bằng ấy đường, chưa kể hai con heo giống Westphalia cũng chẳng có ích lợi gì sao? Bà ta vẫn giận dữ như hồi nào.”
Trong lúc hoàng hậu than vãn như vậy thì mọi người ai nấy đều ướt sũng như vừa được lôi từ dưới sông lên, còn công chúa vẫn chẳng nghĩ đến điều gì ngoài vị sứ thần đẹp đẽ vừa xuất hiện trước mặt nàng cùng với đức vua, theo sau là cả một đội kèn đồng đang phát lên những khúc nhạc hùng tráng. Tất cả mọi người đều la hét to hơn bao giờ hết. Fanfaronade không phải là người vụng đường ăn nói nhưng khi nhìn thấy công chúa xinh đẹp và uy nghiêm hơn cả những gì mà hắn hằng tưởng tượng thì hắn chỉ có thể lắp bắp được mấy câu rời rạc mà quên hết cả bài diễn văn hay ho mà hắn đã dày công chuẩn bị suốt mấy tháng nay và học nằm lòng đủ để cả trong mơ cũng lặp lại đúng nguyên văn. Để có thời gian nhớ lại ý tứ của bài phát biểu, sứ thần cúi chào công chúa thật cung kính đến mấy lần. Công chúa nhún gối chào đi chào lại, trong đầu ngổn ngang bao ý nghĩ. Cuối cùng nàng nói khi nhận ra sự bối rối của sứ thần:
“Thưa ngài sứ thần, tôi chắc những điều chàng định nói đều rất duyên dáng vì đó là những điều được chính miệng chàng nói ra. Nhưng tất cả chúng ta hãy đi vào hoàng cung để tránh cơn mưa này đã. Phù thủy Carabosse hẳn sẽ vui lắm khi thấy tất cả chúng ta ướt sũng ở đây. Một khi tất cả đã vào bên trong rồi, chúng ta sẽ cười vào mũi bà ta.”
Đến lúc này sứ thần mới tìm thấy cái lưỡi của mình và trả lời với vẻ phong nhã rằng chỉ có các nàng tiên mới có thể thấy được những tia lửa có gì đó giống với đôi mắt long lanh của công chúa và đã gửi đi những tín hiệu để phân biệt. Sau đó hắn đưa tay ra cho công chúa còn nàng thì dịu dàng nói:
“Bởi vì chàng có thể không đoán biết được thiếp yêu quý chàng như thế nào, thiếp buộc phải nói thật với chàng rằng kể từ lúc thiếp nhìn chàng đi qua cổng thành trên con ngựa chiến tuyệt đẹp kia, thiếp cảm thấy tiếc rằng chàng đến đây cầu hôn cho người khác chứ không phải cho chính bản thân mình. Ôi nếu chàng nghĩ đến mình thì thiếp vui lòng kết tóc xe tơ với chàng thay vì với chủ nhân của chàng. Tất nhiên thiếp biết chàng không phải là hoàng tử, nhưng thiếp yêu quý chàng, và chúng ta có thể cùng nhau đến nơi chân trời góc biển sống trong một nếp nhà ấm cúng cho đến trọn đời.”
Sứ thần nghĩ hắn đang nằm mơ và khó lòng có thể tin vào những lời công chúa đáng yêu vừa nói. Hắn chẳng dám đáp lời chỉ siết chặt bàn tay công chúa đến mức làm đau những ngón tay mảnh dẻ nhưng công chúa không hề kêu đau. Khi họ về đến lâu đài, vua hôn lên đôi má con gái yêu quý và nói:
“Con cừu non của trẫm, con vui lòng kết hôn với hoàng tử con vua Merlin hùng mạnh chứ? Sứ thần của chàng đã nhân danh chàng đến đây cầu hôn.”
“Nếu phụ vương ưng thuận,” công chúa đáp khẽ nhún gối cúi chào.
“Mẫu hậu con cũng bằng lòng, vậy thì hãy mở một đại yến tiệc ăn mừng.”
Các nghi lễ được tiến hành rất nhanh, mọi người ai nấy đều ăn uống vui vẻ trừ công chúa và Fanfaronade chỉ ngồi nhìn nhau quên hết mọi sự trên đời.
Sau bữa tiệc là một buổi vũ hội, tiếp sau đó là một màn trình diễn ba lê. Sau cùng mọi người mệt mỏi đến nỗi ai cũng lăn ra ngủ ở ngay chỗ mình ngồi. Chỉ có những người yêu nhau mới không ngủ cứ rúc rích bên nhau như lũ chuột nhắt và công chúa hoàn toàn không băn khoăn về việc mình làm bèn nói:
“Hai ta hãy cùng nhau cao chạy xa bay bởi vì chúng ta sẽ không còn dịp nào nữa.”
Nói đoạn nàng rút lấy thanh gươm của vua cha để trong một cái vỏ nạm kim cương, lấy chiếc khăn quàng cổ của hoàng hậu rồi đưa tay cho Fanfaronade. Tay còn lại Fanfaronade cầm một cái đèn lồng rồi cả hai chạy qua những đường phố lầy lội sau trận mưa đi về phía bờ biển. Ở đây họ lên một con thuyền nhỏ có một bác đánh cá đang nằm ngủ. Khi bác ta thức dậy nhìn thấy nàng công chúa xinh đẹp với tất cả số châu báu và chiếc khăn quàng rực rỡ trên vai bác không biết phải làm gì đành ngoan ngoãn nghe lệnh của nàng chèo thuyền ra khơi. Đêm không trăng không sao nhưng trên chiếc khăn quàng của hoàng hậu có một viên hồng ngọc phát ra ánh sáng rực rỡ ngang với 50 ngọn đuốc. Fanfaronade hỏi công chúa muốn đi đâu nhưng nàng đáp nàng không quan tâm chỗ hai người đến chừng nào còn được ở bên người yêu.
“Nhưng ta không dám quay về đất nước của vua Merlin. Ngài sẽ nghĩ treo cổ ta lên là một việc làm đúng đắn nhất.”
“Nếu vậy, ta hãy đến đảo Squirell, đó là một nơi khá thanh vắng và quá xa để bất cứ ai có thể đuổi theo ta đến đấy.”
Thế là nàng ra lệnh cho người đánh cá chèo thuyền đến đảo Squirell.
Mặt trời rực rỡ nhô lên đánh thức vua, hoàng hậu và tất cả triều thần. Ai nấy đều dụi dụi mắt nhìn quanh cho rằng đã đến lúc hoàn thành việc chuẩn bị cho đám cưới. Lúc; đó hoàng hậu sờ lên cổ không thấy chiếc khăn đâu và bà giật mình lo sợ. Người ta đổ đi khắp nơi để tìm khăn cho hoàng hậu, họ mở từ các tủ áo cho đến tủ trong bếp. Đích thân hoàng hậu chạy đi tìm, từ căn phòng gác mái cho đến hầm rượu nhưng vẫn không thấy chiếc khăn đâu.
Chỉ đến lúc ấy, vua mới phát hiện ra mình bị mất thanh gươm báu, một cuộc lục soát khác lại bắt đầu trong hoàng cung. Người ta mở cả những cái thùng, cái rương mà chìa khóa đã bị mất từ hàng trăm năm trước. Họ tìm ra vô số món đồ kì lạ nhưng vẫn không thấy thanh gươm đâu. Vua bứt râu, hoàng hậu bứt tóc bởi vì hai thứ đó là hai món quốc bảo quý giá nhất.
Khi vua thấy có tìm kiếm nữa cũng chỉ phí công, ngài ra lệnh: “Thôi bỏ đi, chúng ta hãy bắt tay vào việc chuẩn bị đám cưới trước khi có thêm bất cứ cái gì bị mất.” Đoạn ngài quay sang hỏi công chúa ở đâu. Chợt lúc ấy nhũ mẫu đi đến hốt hoảng thưa:
“Muôn tâu bệ hạ, hạ thần đã tìm công chúa suốt hai giờ qua mà không thấy.” Điều này quả là quá sức chịu đựng của hoàng hậu. Bà kêu thét lên một tiếng, ngã lăn ra bất tỉnh. Người ta phải đổ hết hai lọ dầu thơm lên người bà mới làm bà tỉnh dậy. Xung quanh bà, mọi việc trở nên hỗn loạn, người ta đi tìm công chúa ở khắp nơi trong cơn hoảng sợ và bối rối. Cuối cùng vua ra lệnh cho một thị đồng:
“Đi tìm sứ thần Fanfaronade, chắc chắn hắn ta ngủ ở một xó nào đó, báo cho hắn ta biết tin xấu.”
Thị đồng lao đi ngay nhưng cũng như công chúa và hai vật báu, Fanfaronade cũng biến mất.
Vua triệu tập tất cả bá quan và đội ngự lâm quân rồi cùng hoàng hậu, họ rút vào trong đại sảnh. Bởi vì vua không có thời gian chuẩn bị bài nói nên ngài ra lệnh mọi người ngồi im lặng trong vòng 3 tiếng đồng hồ, hết thời hạn đó ngài nói như sau:
“Các khanh hãy nghe đây! Con gái thân yêu của trẫm, công chúa Mayflower không có ở đây, công chúa bị bắt cóc hay chỉ đơn giản biến mất thì trẫm còn chưa rõ. Chiếc khăn quàng của hoàng hậu và thanh gươm của trẫm – những vật còn quý giá hơn vàng cũng không cánh mà bay. Nhưng điều tệ hại nhất là sứ thần Fanfaronade cũng biến mất tăm. Trẫm cảm thấy lo lắng không yên, nếu vua Merlin không có tin tức gì của sứ thần sẽ cử người sang tìm kiếm và sẽ buộc tội chúng ta làm hại hắn. Có thể trẫm chịu đựng được việc mất đi toàn bộ tiền bạc, nhưng trẫm đoan chắc là phí tổn của đám cưới sẽ hoàn toàn đánh gục trẫm. Các khanh hãy mau nghĩ cách giúp trẫm làm sao để có thể tìm lại công chúa, sứ thần và hai báu vật.”
Đó là một bài diễn văn hùng hồn nhất mà vua từng nói và trong khi mọi người thầm ngưỡng mộ thì tể tướng lên tiếng:
“Tâu bệ hạ, chúng thần rất đau lòng khi thấy bệ hạ lo lắng như thế. Chúng thần sẵn lòng từ bỏ tất cả những thứ quý giá trên đời để xua đi nỗi đau buồn của bệ hạ nhưng mọi việc xem ra lại có bàn tay độc ác của phù thủy Carabosse. Thời hạn thử thách của công chúa còn chưa qua và nếu nói đúng vào vấn đề thì thần e rằng Fanfaronade và công chúa đem lòng say mê nhau. Có lẽ điều này là một manh mối dẫn đến việc họ biến mất một cách bí ẩn như vậy.”
Nghe đến đây hoàng hậu bực tức cắt ngang: “Hãy ăn nói thận trọng, ngài tể tướng. Tin lời ta đi, công chúa Mayflower lá ngọc cành vàng thân phận cao quý như vậy làm sao có thể nghĩ đến chuyện đem lòng yêu một sứ giả kia chứ.”
Nghe đến đây nhũ mẫu chạy lên, phủ phục trước mặt vua và hoàng hậu thú nhận rằng họ đã đục một lỗ nhỏ chỉ vừa bằng cái kim để công chúa nhìn ra và khi thấy viên sứ thần nàng đã tuyên bố chỉ cưới người này chứ nhất định không thành hôn với ai khác. Hoàng hậu nổi giận mắng té tát lũ người theo hầu công chúa làm cho họ quỳ cũng không vững nữa. Nhưng viên đô đốc hải quân đã vội vã lên tiếng:
“Tâu bệ hạ, chúng ta hãy lập tức đuổi theo viên sứ thần tráo trở này, bởi vì không còn nghi ngờ gì nữa, hắn đã bỏ chạy cùng công chúa của chúng ta.”
Tất cả vỗ tay tán thưởng, người ta nhao nhao cả lên: “Bằng mọi cách chúng ta phải đuổi theo bắt hắn.” Trong khi một số người lên thuyền đi ra biển, những người còn lại rong ruổi đi hết nước này sang nước khác, vừa đánh trống, thổi kèn vừa rao to khi có một đám đông tụ tập xem họ:
“Loa loa loa! Ai muốn có một con búp bê thật đẹp, tất cả các loại kẹo bánh, một cái kéo sắc, một cái áo choàng, một chiếc mũ xa tanh, chỉ cần nói Fanfaronade giấu công chúa Mayflower ở đâu.” Nhưng câu trả lời họ nhận được chỉ là: “Các ông cần đi xa hơn, chúng tôi không gặp họ.”
Tuy vậy những người đi ra biển gặp may hơn, sau khi tàu của họ chạy được một thời gian ngắn họ thấy trước mặt một luồng ánh sáng cháy trong đêm như một đám lửa lớn. Thoạt tiên họ không dám đến gần vì không biết đó là cái gì nhưng dần dần họ thấy rõ trước mặt là đảo Squirell và như bạn có thể đoán được, ánh sáng đó phát ra từ viên ngọc đỏ trên chiêc khăn của hoàng hậu.
Công chúa và Fanfaronade đặt chân lên đảo, cho người đánh cá 100 đồng vàng và bắt bác ta phải thề độc là sẽ không nói cho bất cứ ai biết chỗ bác đã đưa họ tới. Nhưng vừa rời khỏi đảo bác ta đã lọt ngay vào giữa một đội tàu chiến và trước khi có thể trốn thoát, viên đô đốc đã ra lệnh cho một chiếc thuyền đuổi theo bác.
Khi khám người bác họ tìm thấy nhiều đồng tiền vàng, đó là những đồng tiền mới đúc nhân dịp đám cưới công chúa vì thế mà đô đốc biết chắc đó là những đồng tiền do công chúa trả công người đã giúp nàng chạy trốn. Bác đánh cá không trả lời bất cứ câu hỏi nào với dáng điệu của một người câm điếc.
Thấy vậy đô đốc nói: “Ồ, đây là một kẻ câm điếc hả? Hãy trói ông ta vào cột buồm và lấy roi chín dải ra quất cho ông ta một trận nên thân. Ta không biết phải xử lí thế nào với người vừa câm vừa điếc.”
Đến nước này thì bác đánh cá thấy rằng mình không còn có thể giữ lời hứa được nữa vội đem chuyện một gã trai vẻ phong tình và một công nương xinh đẹp mà bác đã đem lên đảo kể lại từ đầu đến cuối. Đô đốc biết chắc đó là công chúa và Fanfaronade. Vì thế ông ra lệnh cho các tàu chiến phong tỏa hòn đảo.
Trong khi đó công chúa Mayflower buồn ngủ díp cả mắt sau một ngày đầy biến cố. Nàng tìm thấy một bãi cỏ xanh dưới bóng cây râm mát bèn ngả lưng xuống và ngay lập tức chìm vào một giấc ngủ mê mệt. Fanfaronade ngược lại không buồn ngủ mà đói cồn cào, hắn đến chỗ nàng nằm, đánh thức nàng dậy và càu nhàu:
“Này cô nương, nàng định ở lại đây bao lâu đây? Ta chẳng thấy có gì có thể ăn được và mặc dầu nàng rất xinh đẹp nhưng chỉ nhìn nàng thôi thì làm sao no bụng được.”
“Chàng nói gì vậy Fanfaronade?” Công chúa ngồi dậy, dụi dụi mắt, “có thể nào khi thiếp ở bên chàng mà chàng còn cần bất cứ thứ gì khác? Lẽ ra chàng phải tâm niệm suốt đời rằng mình là người hạnh phúc chứ.”
“Hạnh phúc! Bất hạnh thì có. Tôi mong muốn với tất cả tâm hồn mình là cô trở về cái tháp tối tăm của mình cho rồi.”
“Chàng ơi đừng giận thiếp nữa. Để thiếp đi quanh xem có tìm được loại trái cây dại nào cho chàng không.”
“Tôi chỉ mong cô tìm được một con sói để nó ăn thịt cô.” Fanfaronade làu bàu.
Trong tâm trạng phiền muộn, công chúa chạy đi chạy lại trong rừng, cành cây móc vào rách cả áo nàng, gai góc và bụi mâm xôi xù xì làm trầy trụa cả đôi bàn tay trắng trẻo thanh tú của nàng vậy mà nàng vẫn không tìm thấy gì có thể ăn được. Cuối cùng nàng đành quay về chỗ Fanfaronade, mặt buồn thiu. Thấy nàng trở về với hai bàn tay không hắn đứng dậy, bỏ đi, làu bàu trong miệng.
Ngày hôm sau họ lại tiếp tục tìm kiếm nhưng tình hình vẫn không khá hơn.
“Trời ơi nếu thiếp có thể tìm cái gì cho chàng ăn thì dẫu bản thân mình có đói thiếp cũng cam lòng.”
“Không, tôi cũng chẳng quan tâm đến việc cô no hay đói.”
“Lẽ nào chàng lại không quan tâm đến chuyện thiếp có thể chết vì đói? Ôi Fanfaronade, chàng từng nói là yêu thiếp mà.”
“Đó là khi chúng ta ở một nơi khác và tôi không đói. Có một sự khác biệt lớn trong suy nghĩ của một người sắp chết đói chết khát ở một hoang đảo.”
Bây giờ thì công chúa hoàn toàn thất vọng, nàng ngồi xuống dưới một bụi hồng trắng bắt đầu khóc tấm tức. “Những bông hồng này thật hạnh phúc,” nàng thầm nhủ, “chúng chỉ biết đua nở dưới ánh mặt trời để mọi người chiêm ngưỡng và chẳng có ai đối xử không tốt đối với chúng.” Nước mắt chảy giàn giụa trên má nàng tưới xuống gốc hồng. Nàng ngạc nhiên thấy bụi hồng lay động và một giọng nói trìu mến cất lên từ một nụ hồng đẹp nhất:
“Công chúa đáng thương ơi! Hãy nhìn lên thân cây kia kìa, nàng sẽ tìm thấy một bọng mật ong, nhưng đừng ngốc đến mức chia sẻ nó với Fanfaronade.”
Mayflower chạy đến gốc cây nhìn lên, quả nhiên có một bọng mật ong. Không lãng phí một giây, nàng chạy về phía Fanfaronade, vui sướng kêu lên:
“Nhìn coi! Đây là bọng mật ong thiếp đã tìm thấy. Thiếp có thể ăn hết một mình nhưng thiếp muốn cùng chia sẻ với chàng.”
Không nhìn công chúa mà cũng không buồn cám ơn, hắn giật lấy bọng mật trên tay nàng và chén một mạch không để lại cho nàng một chút gì. Cả khi nàng rụt rè hỏi xin một miếng hắn còn mỉa mai nói lại là mật quá ngọt có thể làm hư răng công chúa.
Cảm thấy bơ vơ, bị ruồng bỏ hơn bao giờ hết, công chúa buồn bã bỏ đi đến ngồi dưới gốc cây sồi. Nước mắt và tiếng thở dài não ruột của nàng làm cho cây sồi già cũng động lòng thương, nó xào xạc những tàu lá trên cành làm quạt phe phẩy cho nàng và nói qua những tiếng rì rào:
“Can đảm lên công chúa xinh đẹp, tất cả chưa phải là đã hết. Hãy hái cái cây nắp ấm kia mà uống hết chỗ sữa trong đó đi. Dù thế nào thì cũng đừng để cho Fanfaronade uống dù chỉ một giọt.”
Công chúa ngạc nhiên đưa mắt nhìn quanh, trông thấy một cây nắp ấm trong đựng đầy sữa, nhưng trước khi đưa lên môi uống nàng lại nghĩ có thể Fanfaronade cũng rất khát sau khi hắn đã chén ít nhất là vài ký mật. Nàng chạy về chỗ hắn, nói:
“Đây là một ít sữa, chàng hãy uống trước đi vì chắc chàng đang rất khát, nhưng xin chàng hãy để lại cho thiếp một ít vì thiếp cũng sắp chết vì đói và khát đây.”
Fanfaronade giằng lấy cây nắp ấm uống một hơi cạn sạch rồi thẳng tay ném xuống một hòn đá lớn làm cho nó nát vụn và nói với một nụ cười đểu cáng.
“Vì cô chưa ăn gì nên cô cũng chẳng khát đâu.”
“Trời ơi,” công chúa kêu lên, “rõ ràng mình đã bị trừng phạt vì tội phản bội lại cha mẹ – bỏ chạy với một người mà mình chưa hề quen biết.”
Nàng vào rừng sâu, ngồi dưới một bụi cây đầy gai, nơi một con chim họa mi đang hót líu lo. Chợt nàng nghe chim hót: “Tìm dưới bụi cây này đi công chúa, nàng sẽ thấy một ít đường, hạnh nhân, bánh tạc. Nhưng đừng quá ngu ngốc mà đưa cho Fanfaronade ăn nhé.” Lần này thì nàng công chúa suýt ngất xỉu vì đói đã làm theo lời khuyên của họa mi, ăn một mình tất cả những thứ nàng tìm được. Nhưng Fanfaronade thấy nàng tìm được những món ngon mà không định mời hắn bèn giận dữ đuổi theo nàng. Công chúa hoảng đến mức tung chiếc khăn quàng của hoàng hậu lên. Chiếc khăn có một đặc tính là biến người ta thành vô hình khi người có nó trong tay đang trong cơn nguy hiểm. Khi nàng đã trốn khỏi sự vây bắt của hắn nàng bắt đầu trách oán sự độc ác, vô tình của hắn.
Trong khi đó thì đô đốc đã phái người về báo cáo với tể tướng và đức vua rằng công chúa và sứ thần đã đặt chân lên đảo Squirell, nhưng ông không dám tấn công vì không biết tình hình trên đảo và sợ sẽ bị mai phục bởi những kẻ thù giấu mặt. Hay tin vua rất mừng và sai mang ra một cuốn sách vĩ đại, mỗi trang dài tới 8 en [1]. Đó là công trình của một bà tiên thông thái mô tả mọi chuyện trên đời này. Chẳng bao lâu vua được biết đảo Squirell không có người.
“Đi đi,” vua ra lệnh cho sứ giả, “truyền lệnh của ta cho đô đốc là hãy lập tức đổ bộ lên đảo. Ta thật ngạc nhiên là ông ta không làm điều đó sớm hơn.”
Khi mệnh lệnh được truyền tới đội chiến thuyền, người ta náo nức chuẩn bị cho một cuộc chiến, gây nên những tiếng động lớn đến nỗi vang đến tận chỗ công chúa. Nàng vội vã chạy đến che chở cho người mình yêu. Bởi vì hắn ta rất hèn nhát, hắn vui lòng chấp nhận sự che chở của nàng.
“Chàng hãy đứng sau lưng thiếp. Thiếp sẽ giơ cái khăn quàng có hòn ngọc lớn này lên, nó sẽ làm cho chúng ta trở nên vô hình và với thanh gươm của vua cha, thiếp có thể bảo vệ chàng.”
Khi quân lính xông lên đảo họ không trông thấy ai hết, trong khi đó với cây gươm thần, công chúa đánh ngã hết người này tới người khác. Họ nằm lăn ra đất bất tỉnh. Cuối cùng đô đốc nhận thấy ở đây có phép thần thông gì đó bèn hạ lệnh rút lui và lặng lẽ thu quân về những chiếc thuyền của mình, lòng bối rối, hoang mang.
Một lần nữa Fanfaronade bị bỏ lại một mình với công chúa, hắn bèn nảy lòng tham: Nếu hắn có thể trừ khử được công chúa, hắn sẽ sở hữu hai báu vật này và có thể cao chạy xa bay. Thế là trong lúc họ đang men theo vách đá cheo leo bên bờ biển, hắn lén đẩy công chúa một cái, hi vọng nàng sẽ ngã xuống biển. May thay công chúa nhanh chân nhảy sang một bên làm cho hắn mất đà, lộn cổ khỏi vách đá rơi xuống biển sâu như một cục chì và không có ai nghe nói gì về hắn nữa. Công chúa đứng lặng trên bờ, kinh hoàng dõi tìm hắn trong biển sâu cồn cào sóng dữ. Chợt có những tiếng động lạ vang lên trên đầu thu hút sự chú ý của nàng. Ngước nhìn lên nàng thấy hai cỗ xe đi đến từ hai hướng ngược nhau. Một cỗ xe rực rỡ bốn chung quanh thiếp vàng chói lọi do những con thiên nga và chim công kéo, nàng tiên ngồi trên xe tỏa sáng một vẻ đẹp như ánh mặt trời trong khi cỗ xe còn lại do dơi và quạ kéo. Ngồi trên xe là một người lùn xấu xí đến mức quái dị. Bà ta mặc một cái áo làm bằng da rắn và đội một con cóc to tướng trên đầu thay cho mũ. Hai chiếc xe đâm sầm vào nhau giữa không trung và công chúa ngây người lo lắng theo dõi cuộc chiến dữ dội giữa nàng tiên xinh đẹp cầm cây giáo bằng vàng và mụ phù thủy xấu xí với lưỡi mác gỉ sét. Chẳng bao lâu nàng đã hết lo lắng vì thế trận nghiêng về nàng tiên xinh đẹp và mụ phù thủy đành quay cỗ xe do dơi và quạ kéo bỏ chạy trong một tâm trạng lo âu, bối rối. Nàng tiên xinh đẹp bay xuống chỗ công chúa, mỉm cười nói: “Công chúa thân yêu, con thấy đấy, ta đã hoàn toàn đánh bại bà phù thủy già độc ác Carabosse. Con có tin được không, mụ ta muốn bắt con làm nô lệ suốt đời bởi vì con đã ra khỏi tháp 4 ngày trước thời hạn 20 năm. Tuy vậy ta nghĩ mình đã khống chế được tính tự phụ của mụ. Ta hi vọng con sẽ hạnh phúc và tận hưởng tự do mà ta đã giành cho con.”
Công chúa hết lời cảm ơn nàng tiên, bà phái một con chim công về lâu đài mang một chiếc áo thật đẹp đến cho Mayflower. Nàng đang rất cần đến nó bởi vì chiếc áo nàng đang mặc đã bị gai và cành cây cào rách lỗ chỗ. Một con công khác đến báo tin cho đô đốc là ông có thể đổ bộ an toàn lên đảo và đô đốc lập tức đưa quân lên đảo, trong đó có cả người đưa tin mang theo bữa ăn tối của đô đốc.
Ông rất đỗi ngạc nhiên khi thấy trước mặt mình một cỗ xe bằng vàng lộng lẫy và còn ngạc nhiên hơn nữa khi thấy hai người phụ nữ sắc đẹp tuyệt trần đang đi dưới hàng cây phía xa. Khi đến gần ông nhận ra một người là công chúa bèn quỳ gối hôn tay nàng thật trân trọng. Công chúa giới thiệu ông với nàng tiên và thông báo phù thủy Carabosse đã bị đánh bại. Đô đốc quay sang cảm ơn và chúc mừng nàng tiên – một người quyến rũ nhất mà ông từng gặp trong đời. Trong khi họ đang nói chuyện, công chúa kêu lên:
“Ta cam đoan có ngửi thấy mùi của một bữa ăn tối ngon lành.”
“Thưa vâng, nó đây ạ.” Một người lính nhanh nhảu đáp, giơ cái khay thức ăn lên trong đó có đủ những món ăn. “Hai nàng có vui lòng dùng qua một chút không ạ.”
“Tất nhiên,” nàng tiên đáp, “đặc biệt là công chúa, chắc chắn nàng cần một bữa ăn ngon.”
Thế là đô đốc cho người trở về tàu lấy tất cả những món cần dùng và họ có một bữa tiệc vui vẻ dưới hàng cây râm mát. Vào lúc họ ăn xong, con công trở về với một cái áo cho công chúa mà nàng tiên đã chuẩn bị sẵn. Đó là một chiếc áo gấm thêu kim tuyến màu xanh và vàng có đính ngọc trai và hồng ngọc. Nàng tiên trang điểm cho công chúa: mái tóc dài vàng óng của nàng được tết ra sau với những dải ruy băng đính kim cương và ngọc lục bảo. Trên đầu nàng đội một vương miện bằng hoa tươi. Nàng tiên giúp công chúa trèo lên cỗ xe của mình để bay ra boong tàu của đô đốc. Ở đây hai người từ biệt nhau, nàng tiên gửi cho hoàng hậu nhiều lời chào và bảo công chúa nói với hoàng hậu là nàng chính là nàng tiên thứ 5 tham dự lễ đặt tên cho công chúa. Sau màn chào tạm biệt, đội tàu chiến nhổ neo và chẳng bao lâu đoàn tàu đã về đến bến. Vua và hoàng hậu đã đợi sẵn ở đó. Họ đón chào đứa con gái lưu lạc trở về với biết bao vui sướng và ân cần làm cho công chúa không có dịp mở miệng nói nàng xấu hổ như thế nào vì đã bỏ đi cùng với tên sứ thần hèn nhát. Khoảnh khắc vui sướng nhất là lúc hoàng tử con trai của vua Merlin ra mắt hoàng gia. Chàng trở nên lo lắng khi không nhận được tin tức gì của sứ thần đã quyết định đích thân mình phải ra đi cùng với sự hộ tống của 1000 kỵ sĩ và ba mươi người hầu cận trong những bộ đồng phục màu vàng và đỏ. Bởi vì chàng đẹp và can đảm hơn sứ thần 100 lần nên công chúa đem lòng yêu chàng say đắm. Thế là đám cưới được tổ chức ngay lập tức với tất cả vẻ xa hoa, tráng lệ và vui vẻ của hai hoàng tộc và những điều không may trước kia đều trôi vào quên lãng.
[1] Đơn vị đo lường, một en bằng 113 cm
Truyện Thần Tiên Truyện Thần Tiên - Andrew Lang Truyện Thần Tiên