Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Tác giả: Andrew Lang
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1116 / 6
Cập nhật: 2017-06-11 10:57:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Nàng Maria Thông Minh
gày xưa cũng đã lâu lắm rồi có một người lái buôn già sống gần cung điện hoàng gia. Ông có ba cô con gái. Tất cả đều xinh đẹp lạ thường, nhưng Maria cô út là xinh đẹp hơn cả. Một hôm vua cho vời người lái buôn này vào triều, giao cho ông trọng trách phải dẫn đường cho một người trong một chuyến đi xa. Ông già không muốn đi vì góa vợ đã lâu, sống trong cảnh gà trống nuôi con, ông không yên tâm khi để ba cô con gái trẻ đẹp lại nhà. Nhưng liệu có ai dám cưỡng lại ý chỉ của nhà vua, thế là với trái tim nặng trĩu ông quay về nhà từ biệt các con. Trước khi đi, ông lấy ra ba cái chậu hoa, đưa cho mỗi con một cái và dặn: “Cha sẽ đi xa một thời gian, nhưng cha để lại cho các con những cái chậu này. Nên nhớ, các con không được cho ai vào nhà. Khi cha quay trở về, những cái chậu này sẽ cho cha biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Sẽ không có chuyện gì đâu, thưa cha.” Cả ba cô đồng thanh đáp.
Người cha lên đường. Ngay ngày hôm sau đức vua cùng với hai người bạn đến thăm ba cô gái vào lúc họ đang ngồi ăn tối. Khi biết khách đến chơi là ai, Maria nói với hai chị.
“Chúng ta hãy đi chọn một chai rượu trong hầm rượu. Em sẽ cầm chìa khóa, chị cả cầm nến còn chị hai thì cầm chai rượu.”
Nhưng vua vội ngăn lại: “Ồ, không làm phiền đến các nàng đâu. Bọn ta quả thật không khát.”
“Nếu thế thì thôi, tiểu nữ sẽ không cần phải đi đâu hết,” hai cô chị cùng lên tiếng. Nhưng Maria nói: “Nếu vậy, hãy để em đi.”
Nàng thoăn thoắt rời phòng khách, vừa đi khuất nàng đã vội tắt nến, bỏ chìa khóa và chai rượu xuống rồi chạy sang bên hàng xóm, gõ cửa.
“Ai lại đến đây vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này?” Bà già hàng xóm hỏi, thò đầu ra ngoài cửa sổ.
“Xin bà cho cháu vào nhà,” Maria khẩn khoản. “Cháu có chuyện cãi nhau với chị cả và vì không muốn làm to chuyện hơn nữa nên cháu sang đây xin bà cho cháu ngủ nhờ một đêm.”
Thế là bà lão mở cửa cho Maria và nàng ngủ lại đấy. Nhà vua lấy làm tức giận lắm. Hôm sau về nhà, Maria thấy hoa trồng trong chậu của hai chị đều héo cả vì họ đã không làm theo lời dặn của cha.
Cửa sổ trong phòng người chị cả trông ra vườn thượng uyển. Nhìn những trái táo bắt đầu chín vàng trên cành người chị thèm ăn lắm nên đã năn nỉ Maria đột nhập vào vườn bằng một sợi dây thừng, sau khi hái được vài trái cô chị sẽ kéo cô em lên. Vốn là một người tốt bụng, Maria leo vào vườn bằng một sợi dây dòng xuống từ cửa sổ, hái táo xong nàng đang cột dây thật chặt dưới cánh tay để leo lên thì người chị lại nói: “Ồ có mấy trái chanh ngon quá. Ở cái cây xa xa kia kìa. Em hãy hái cho chị một vài trái.” Maria quay lại chỗ cây chanh nhưng nàng thấy mình đang đứng đối diện với người làm vườn, ông ta chộp lấy cánh tay nàng, kêu to:
“Mày làm cái gì ở đây vậy, quân ăn trộm.”
“Đừng gọi tôi như thế,” Maria cứng cỏi đáp, “không thì ông lại gặp chuyện rắc rối to đấy!” Nói xong nàng xô ông ta một cái thật mạnh làm ông ta ngã vào gốc chanh, thở dốc. Sau đó nàng nhanh nhẹn tóm lấy sợi dây leo qua cửa sổ vào nhà.
Ngày hôm sau người chị thứ hai lại thèm ăn chuối và đã năn nỉ cô em hết lời. Mặc dù Maria đã thề không làm chuyện dại dột ấy một lần nữa, cuối cùng nàng cũng phải xiêu lòng, lại nhảy vào vườn thượng uyển. Lần này nàng chạm trán với chính nhà vua. Ngài kêu lên:
“À thì ra nàng lại vào đây một lần nữa, cô bé ranh mãnh. Bây giờ nàng sẽ phải trả giá cho những hành động rồ dại của mình.”
Nhà vua bắt đầu chất vấn Maria về những việc nàng đã gây ra. Maria thản nhiên nói lại những việc mình đã làm, nghe xong vua phán: “Hãy theo ta vào cung, ở đấy nàng sẽ có được một bài học.” Nói đoạn vua quay lưng đi về cung, chốc chốc lại quay đầu nhìn lại để biết chắc là Maria không bỏ trốn. Nhưng kìa, khi ngài nhìn lại một lần nữa thì chẳng thấy cô nàng đâu nữa. Nàng đã hoàn toàn biến mất, không để lại một dấu vết gì. Người ta xáo cả kinh thành lên để tìm kiếm nàng, không có một cái hố hay ngõ ngách nào không bị lùng sục nhưng vẫn không hề có dấu gì về nàng. Điều này làm vua tức giận đến mức long thể bất an và trong nhiều tháng trời vua không thể ra khỏi cung cấm.
Trong khi đó hai người chị đã thành hôn với hai người bạn của vua và trở thành mẹ của những bé gái kháu khỉnh. Một hôm Maria lẻn vào nhà của hai cô chị bắt cóc hai đứa bé cho vào trong một cái lẵng thật đẹp rồi rải hoa tươi lên trên giả làm một lẵng hoa sao cho không ai có thể nghĩ là có trẻ con bên trong. Đoạn nàng cải trang nam nhi rồi đội cái lẵng lên đầu và chậm rãi đi qua đi lại trước cung điện miệng rao to: “Ai có thể dâng những bông hoa này lên nhà vua, người đang ốm liệt giường vì bệnh tương tư nào?”
Tiếng rao vọng đến tận chỗ vua đang nằm, ngài sai người ra ngoài mua hoa. Lẵng hoa được mang vào tận giường nhà vua, vừa khi ngài gượng ngồi dậy được thì nghe có tiếng trẻ con khóc, người ta bỏ lớp hoa ra thì thấy hai đứa trẻ mới sinh. Vua nổi trận lôi đình trước trò lỡm mà Maria bày ra để lừa gạt mình. Trong lúc vẫn đang nhìn hai đứa trẻ, tự hỏi phải làm gì để trả đũa thì cận thần vào báo là người lái buôn, cha của Maria hoàn thành xong công việc vua giao vừa về tới nhà. Đến đây thì vua nhớ ra là Maria đã từ chối không chịu tiếp ngài và hai người bạn như thế nào, rồi nàng lại trèo vào vườn thượng uyển hái trộm trái cây ra sao. Ngài quyết định sẽ buộc nàng phải trả một giá thật đắt. Thế là vua ra lệnh cho một thị đồng đến gặp thương gia truyền ý chỉ của mình: Ngay hôm sau ông phải vào cung tiếp kiến và mang theo một cái áo khoác may bằng đá nếu không ông sẽ bị trừng trị. Lúc này ông già đáng thương đã có đủ chuyện buồn phiền bởi nỗi kể từ lúc về nhà vào tối hôm trước ông đã phát hiện ra hai cô con gái lớn không làm theo lời ông dặn dù đã hứa hẹn đủ điều. Các cô đã vội vã lấy chồng, vội vã đẻ con mà không đợi được đến lúc ông về.
Bây giờ lại còn cái lệnh oái ăm của nhà vua nữa, biết lấy đâu ra chiếc áo khoác may bằng đá bây giờ? Ông đang vặn hai tay vào nhau và tuyên bố ông sẽ tiêu diệt nhà vua bằng chính đôi tay mình thì Maria bất thình lình bước vào.
“Xin cha đừng quá buồn phiền về chuyện cái áo. Hãy mang một viên phấn đến cung điện và bảo cha muốn đo áo cho vua.”
Người cha không rõ liệu điều đó có ích gì không nhưng Maria vẫn thường giúp đỡ ông vượt qua khó khăn nên ông tin tưởng vào con gái. Thế là ông cho một viên phấn vào túi và đi vào cung.
“Như thế không được,” vua phán sau khi nghe ông trình bày mục đích của mình.
“Nếu vậy, thần không thể may cái áo mà bệ hạ muốn.”
“Nếu khanh muốn giữ cái đầu trên cổ thì hãy giao cô con gái út Maria cho trẫm.”
Thương gia không nói gì, trở về nhà mặt buồn rười rượi, ở đó con gái ông đang ngồi chờ tin tức.
“Ôi con gái ơi, ta sinh ra đời để làm gì thế không biết? Nhà vua ra lệnh thay vì may cái áo bằng đá ta phải giao con cho hắn.”
“Đừng thất vọng như thế, cha thân yêu. Cha hãy làm một người nộm giống con như hệt, với một sợi dây gắn lên đầu để con có thể giật thay cho câu trả lời “có” và ‘không’”.
Thế là ông già bắt tay ngay vào việc.
Vua kiên nhẫn ngồi đợi trong cung, chắc mẩm rằng lần này Maria sẽ không có cách nào thoát khỏi tay mình. Ngài ra lệnh cho bọn người hầu: “Nếu có một ông già đến đây cùng với con gái xin được vào tiếp kiến trẫm hãy đưa cô gái vào phòng ngủ của trẫm và canh gác sao cho cô ta không thoát ra ngoài được.”
Khi cánh cửa đóng lại, Maria lôi người nộm giấu trong bộ quần áo rộng của mình ra đặt ngồi trên ghế còn nàng thì trốn dưới gầm ghế, giữ thật chặt sợi dây nối với đầu hình nộm.
“Tiểu thư Maria, trẫm hy vọng nàng vẫn khỏe,” vua nói khi bước vào phòng. Người nộm gật đầu.
“Nào bây giờ chúng ta hãy tính sổ những chuyện đã xảy ra giữa hai ta,” vua tiếp tục và bắt đầu ôn lại chuyện nàng đã lừa vua trốn sang nhà hàng xóm rồi kết thúc bằng chuyện cái lẵng hoa. Sau mỗi một lời kết luận của vua, Maria lại giật sợi dây một cái, người nộm lại gật đầu vẻ lơ đãng.
“Kẻ nào phạm thượng dám trêu chọc trẫm, kẻ ấy phải chết,” vua tuyên bố khi kết thúc và rút gươm ra chém một nhát bay đầu người nộm. Cái đầu bắn về phía vua. Khi cảm thấy như có một đôi môi chạm vào má mình, ngài kêu lên:
“Ôi Maria, Maria, sao lúc chết rồi thì nàng lại ngọt ngào với ta đến thế, còn lúc sống nàng lại đối với ta quá phũ phàng. Kẻ nào giết nàng đáng phải nhận lấy cái chết.”
Vua vừa quay mũi gươm vào ngực mình thì Maria đã từ gầm ghế nhảy ra, lao đến ôm lấy vua. Ngày hôm sau họ làm đám cưới to chưa từng thấy, đúng như bạn có thể hình dung một đám cưới của các bậc vua chúa. Và họ sống hạnh phúc suốt đời.
Truyện Thần Tiên Truyện Thần Tiên - Andrew Lang Truyện Thần Tiên