In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Tác giả: Jerry Cotton
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: A Death Song
Dịch giả: Khanh Khanh
Biên tập: Gió
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1721 / 27
Cập nhật: 2015-07-22 16:13:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
herry Rubino mặc quần jean và một chiếc áo thun rất rộng lấy ra từ tủ quần áo của trụ sở FBI và trông vẫn giống y chang như một con mèo vừa được lôi ra khỏi nước. Mái tóc màu xanh lét dán dính vào đầu con bé, những vệt phấn màu tím bao quanh hai mí mắt bây giờ nhạt nhòa, làn môi đang run rẩy như môi một đứa trẻ trong cơn kinh hãi. Qua đám Punker, chúng tôi đã biết con bé định làm gì, ít ra thì đám bạn của cô nàng cũng tỏ ra rất biết điều. Cherry đã biết gã đàn ông cung cấp mười tờ một trăm dollar giả. Kế hoạch của con bé là tống tiền tòng phạm của người đàn ông kia, một kế hoạch đã thất bại tận gốc rễ. Giờ thì con bé dần dần hiểu ra rằng nó đã tự dẫn thân xuống địa ngục khi lao vào giữa một bầy quỷ sứ để một mình kiếm lợi.
- Ta nói lại từ đầu, - tôi nhẫn nại nói. - Mẹ cô nhận được một ngàn dollar đó không phải của một khách làng chơi. Thế thì nhận được từ ai?
- Anh già tôi, - Cherry phun ra.
- Sao kia?
- Thì anh già tôi chứ sao. Ông bố của tôi, sao chậm hiểu thế! Cái gã đàn ông phải chịu trách nhiệm cho việc tôi ra đời.
- Wilbur Staten? Tôi hỏi, không tin được.
- Dĩ nhiên rồi! Ông ấy tự xưng như vây. Thật ra thì ông ấy làm bố cũng chẳng tốt lắm đâu, nhưng thỉnh thoảng ông ấy cũng có quan tâm đến hai mẹ con tôi. Và mới đây ông ấy phát đến một ngàn đô. Trời ạ, té ra là "hoa giấy"! Thế nhưng thật đúng với tính cách của gã khốn nạn đó.
- Tiếp đi. - Tôi cố gắng che giấu nỗi ngạc nhiên.
- Chẳng có gì mà tiếp cả. Anh già tôi đã gí những đồng một trăm giả đó cho mẹ tôi. Còn tôi, tôi có số điện thoại của ông ấy. Ông ấy có lần đưa nó cho tôi. Đúng cái lúc ông ấy muốn làm một người cha tử tế. Ông ấy bảo rằng một khi gặp cảnh cùng quẫn và thật sự khó khăn, tôi có thể gọi qua số này để gặp ông ấy. Nhưng chỉ trong trường hợp cấp thiết thật sự thôi. Còn tôi... ừ thì. Tôi nghĩ rằng...
Cherry ngừng lại và căn môi dưới. Đằng nào thì tôi cũng biết con bé đã nghĩ những cái gì trong cái đầu xù lông nhím kia. Việc số điện thoại dành cho những trường hợp thật sự cấp thiết chẳng phải là địa chỉ riêng của bố cô nàng, mà là góc ẩn nấp của đám tòng phạm. Một lời phỏng đoán mà theo tôi là rất đúng với sự thật.
- Sao nữa? - Tôi hỏi, nhướng lông mày lên.
Cherry đọc số.
Con bé không khai được gì hơn. Nó vẫn chưa biết là cha nó không còn sống nữa. Nhưng đằng nào thì tôi cũng không có cảm giác là Wilbur Staten lại mang một ý nghĩa trọng đại đối với nó.
Năm phút sau, tôi biết địa chỉ của cái số điện thoại nọ.
Farlund Manor! Một cái nhà vùng quê cũ kỹ ở khu vực New Jersey. Chủ nhân tên là Vernon Morgred và không hề có tiền án, ông ta chỉ lên danh sách và đưa vào ngân hàng dữ liệu như hàng ngàn những người khác bởi đã có thời là thành viên của quân đội Mỹ và tham gia cuộc chiến tranh Việt Nam. Ngoài ra, máy tính không còn biết bất kỳ một dữ liệu nào nữa, ngoại trừ yếu tố là ông ta đã ra khỏi quân đội của nước Mỹ sau một lần bị thương nặng.
Qua điện đàm, tôi tìm cách liên lạc với Phil nhưng hoàn toàn thất bại!
Máy tính không hề đưa ra một lời nào về mối liên hệ có thể tồn tại giữa tay Vernon Morgred bí hiểm và Arturo Pezzoli, nhưng điều đó dĩ nhiên không có nghĩa rằng một mối liên hệ như thế là không tồn tại. Tôi có cảm giác nôn nao sốt ruột đến tận đầu ngón tay. Tôi đã nghe và nhìn thấy gã sát nhân trong khuôn viên của xưởng đóng tàu cũ. Gã biết là tôi ở đó, vậy là chắc gã cũng biết rằng có thể tôi đã chặn đứng vụ ám sát Vanessa Rubino. Mà nếu Phil đã ngửi được ra đúng địa chỉ khi đi tìm thông tin về Arturo Pezzoli, điều đó có nghĩa là rất có thể anh đã bước thẳng vào một cạm bẫy.
Tôi cho người đưa Cherry Rubino vào một phòng giam. Sau dó tôi gửi hai bạn đồng nghiệp lên đường đến hỏi thăm quán rượu mang tên "Cơn Ác Mộng"
Năm phút sau, tôi ngồi đối diện với sếp của chúng tôi trong văn phòng của ông và báo cáo thật vắn tắt theo lối nghiệp vụ, về cái cảm giác nôn nao ngang trái trong tâm khảm.
Mr. High đồng ý kiến với tôi. Chúng tôi phải tính đến kỹ năng rằng đối phương đã thêm mảnh đất ở Farlund là đã trở thành quá nóng. Nhưng mặt khác, người ta không thể nhanh chóng dọn cả một xưởng in tiền giả chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ từ nơi này qua nơi khác. Rất có thể chúng tôi sẽ còn cơ hội này nếu bây giờ chúng tôi hành động nhanh.
- Thực hiện cú ra quân đi, Jerry, - sếp quyết định sau một thoáng cân nhắc. - Anh chỉ huy tại trận. Trong thời gian đó tôi sẽ tìm cách xoay sở ra lệnh khám nhà Farlund Manor.
o O o
Phil có cảm giác như muốn đập đầu xuống đất vì giận bản thân mình.
Lẽ ra anh có thể linh cảm thấy rằng "Cơn Ác Mộng" chính là cái địa chỉ mà bọn anh đang tìm? Rằng Arturo Pezzoli chẳng phải chỉ là một người quen cũ của cả Wilbur Staten lẫn cả Bernie Beck, mà là một nhân vật chính? Rằng công tác điều tra của FBI đã khuấy động phía bên kia, đến mức độ chúng phản công ngay bằng đại bác? Đi thẳng vào quán rượu đó, chìa chứng minh thư ra để rồi đặt những câu hỏi trực tiếp là một lỗi lầm trầm trọng. Giờ thì anh biết nhưng đã quá chậm! Anh đang bị trói cả chân cả tay và bị quẳng xuống một tầng hầm lạnh lẽo, chỉ nghe thấy từ phía xa xa một tiếng dập trầm đục, đều đặn, thứ mà anh coi là âm thanh của một cái máy in, và anh không biết làm cách nào để thoát ra khỏi cái bẫy này.
Ánh mắt anh dán chặt vào bốn tên gangster đang ngồi trước mặt anh.
Tay người gầy mảnh sang trọng Arturo Pezzoli có làn da trắng gần bằng làn áo sơ mi Smoking của nó. Gã đàn ông cao lớn xương xẩu với mái tóc nâu cắt ngắn chính là kẻ đã dụ anh vào văn phòng của Pezzoli tại bar rượu "Cơn Ác Mộng" và đánh gục anh từ phía sau lưng. Ngoài ra còn hai tay cận vệ trông có vẻ vai u thịt bắp mà đầu óc ngu si, được gọi là Ted và Larry. Bọn chúng đang chờ. Người đàn ông mà chúng chờ chỉ vài phút sau đó bước xuống căn hầm, và Phil biết ngay lập tức đây là sếp của nhóm băng đảng.
Một gã đàn ông cao và gầy trong một chiếc quần thẫm màu và một áo khoác mặc trong nhà làm bằng vải nhung màu đỏ sẫm. Cặp kính che đôi mắt của gã gần có màu đen, nhưng những cử chỉ rất chắc chắn cho biết gã chẳng phải kẻ mù. Chắc là gã đã từng trải qua một tai nạn khủng khiếp, và bị bỏng nặng. Ngoại hình của gã trông giống như nạn nhân của máy phun lửa: mặt và tay chằng chịt vết sẹo, khuôn miệng chỉ còn là một kẽ hở nhăn nhúm, đầu không một sợi tóc, trông như đầu ma.
Tâm trí Phil căng lên. Kể cả qua làn kính thẫm màu kia, anh vẫn cảm nhận được tia nhìn tựa tia lửa của gã đàn ông đang hướng về mình. Dĩ nhiên rồi, bọn này muốn biết làm cách nào mà FBI tìm ra dấu vết của chúng. Và gã đàn ông dửng dưng quái dị kia chắc chắn sẽ không chần chừ lấy một giây, sử dụng mọi công cụ bằng mọi phương cách để nhận được câu trả lời mà gã mong đợi.
- Được thôi, - gã nói chầm chậm. - Tốt lắm! Giờ mày phải kể cho bọn tao nghe...
- Tao không kể gì cả, - Phil nói khô khan.
- Không hả? Có chắc không?
- Rất chắc. - Chàng sĩ quan đặc nhiệm cười ngạo mạn hết mức của mình. Các bạn đồng nghiệp biết anh đi tới cái quán "Cơn Ác Mộng". Mà đồi phương của anh rõ ràng cũng biết một sĩ quan đặc nhiệm nếu không bị thúc vào cảnh tận cùng sẽ chẳng bao giờ cung cấp những thông tin mà chúng muốn. Anh phải chơi trò chơi kéo dài thời gian. Mọi lời nói dối chỉ gây ấn tượng thuyết phục một khi đối phương đã phải nhọc công vắt ra nó.
Chắc là gã đàn ông đeo kính thẫm màu cũng biết điều đó.
- Thôi được, - gã nhắc lại với giọng nói rên rít ghê người. - Được thôi, đặc nhiệm. Ted và Larry sẽ làm việc với mày nửa tiếng đồng hồ. Và trong nửa tiếng nữa, tao sẽ quay trở lại để nghe câu trả lời.
Vừa nói gã vừa xoay người đi. Gã còn mỉm cười - một nụ cười độc ác. Phil linh cảm rõ, nửa tiếng đồng hồ sắp tới sẽ rất trầm trọng.
Truy Lùng Tên Sát Nhân Truy Lùng Tên Sát Nhân - Jerry Cotton Truy Lùng Tên Sát Nhân