Không phải tự dưng kim cương có thể sáng lấp lánh.

Mary Case

 
 
 
 
 
Tác giả: Tả Tự Bản
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Namida Black
Số chương: 1101
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3269 / 66
Cập nhật: 2016-03-15 07:57:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 504: Trận Chiến Hương Diễm (1)
hân hình Lệ Nhược Nhã tiến nhanh tới, ngay khi phòng ngự của ta xuất hiện sơ hở, đúng lúc đó nàng cũng đến bên cạnh thân ta, men theo khe hở kia mà lao vào. Trực tiếp đi tới trước mặt ta, hai người mặt đối mặt. Điều này cũng tốt, vương đối vương, trận cờ xem như kết thúc. Bần đạo lại không muốn ở gần một kẻ điên như vậy, nhưng mà người ta đã đi tới bên cạnh, ta có muốn tránh đi cũng không kịp nữa mà?
Lệ Nhược Nhã di chuyển đến bên cạnh ta không nói một lời, trực tiếp ôm ta một cái. Lúc này Lệ Nhược Nhã đã trải qua liên tràng kịch chiến, trên người nàng căn bản đã trần như nhộng rồi, hai trái bưởi lớn nhỏ trắng noãn, đầy đặn, vừa trơn vừa mềm, trực tiếp làm cho ta triệt để u mê.
Bần đạo là một người đàng hoàng nha, lúc ấy trong đầu chỉ là một thanh minh. Lệ Nhược Nhã dùng hai cánh tay cố ý ôm ta là sợ ta có ý chạy trốn, đồng thời còn dùng hai chân thon dài quấn chắc eo ta luôn. Tình cảnh hương diễm đến mức đó thực sự làm cho bần đạo thiếu chút nữa thất thố.
"Tiểu tử, ngươi thật lợi hại, đã có thể xem như uy hiếp lớn nhất đối với Quang Minh thần tộc, ta không thể để cho ngươi tồn tại, chúng ta cùng nhau hóa thành tro bụi đi thôi." Lệ Nhược Nhã ôm đầu ta lạnh lùng nói.
Bần đạo vừa nghe thấy lập tức từ trong mộng thanh tỉnh lại, lúc ấy bị hù dọa một thân đổ mồ hôi lạnh. Thầm nghĩ trong lòng, không tốt, Lệ Nhược Nhã muốn cùng ta đồng quy vu tận. Như vậy, nàng dùng tư thế này là tính … nhất định chính là tự bạo.
Lệ Nhược Nhã thân là đứng đầu trong hàng Thiên Sứ sáu cánh, năng lượng trong cơ thể mạnh mẽ vô cùng, tuyệt đối không có người nào có thể tưởng tượng. Nếu như tự bạo, đừng nói là ta đây gần trong gang tấc, dù có những người ở trên đảo khẳng định sẽ phải chịu liên lụy, đoán chừng cũng chỉ có Vong Ưu và Athena có thể còn sống sót, ngay cả Đại hải quái ít nhất cũng phải rớt nửa cái mạng, những người khác thì sinh tử khó liệu rồi.
Tình huống nghiêm trọng như vậy ta làm sao có thể để cho nó phát sinh đây? Cho nên bần đạo gấp gáp suy nghĩ đối sách, thế nhưng, hai tay hai chân của ta toàn bộ đều bị Lệ Nhược Nhã khóa chặt, muốn động cũng không nhúc nhích được. Chúng ta lại đang ở bộ dáng này, ta không dám dùng Huyễn Tật Thiên Hỏa thiêu đốt, không chỉ có là chậm, thời gian không còn kịp để ngăn cản nàng tự bạo, hơn nữa không chừng còn có thể đốt luôn cả bản thân mình.
Lúc này cũng không phải thời điểm ta có thể do dự, chỉ cần cho Lệ Nhược Nhã thời gian một hai giây là nàng có thể tự bạo thành công. Cho nên bần đạo không dám chậm trễ, dưới vạn bất đắc dĩ vì một đám hồng nhan tri kỷ phía trên, bần đạo chỉ đành dùng bất cứ giá nào rồi. Lấy tốc độ nhanh nhất, ta há miệng hung hăng cắn lấy đầu vú bên trái Lệ Nhược Nhã, đồng thời đầu lưỡi của ta còn nặng nề lướt qua cái địa phương “u tối” kia.
Ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ta cũng không phải muốn sàm sỡ nàng, mà ta muốn dùng đầu lưỡi đưa một đạo linh khí vào trong, khiến cho năng lượng trong thân thể Lệ Nhược Nhã đảo loạn toàn bộ, như vậy nàng sẽ không có cách nào tụ tập năng lượng tự bạo.
Chiêu này thật ra là một chiêu trong công pháp song tu, có thể thông qua phương thức như thế trợ giúp bên nữ vận hành chân khí, thế nhưng không ngờ bị ta dùng thời khắc mấu chốt này, quả thực là đủ xấu xa mà. Kể từ khi Bàn Cổ khai thiên tích địa, Tam Hoàng Ngũ Đế cho tới bây giờ, sợ rằng người có khả năng ứng dụng công pháp song tu vào trong thực chiến cũng chỉ có một mình ta đi?
Theo sau linh khí bần đạo xâm lấn, năng lượng mà Lệ Nhược Nhã tụ tập quả nhiên bị ảnh hưởng không nhỏ. Nàng vất vả tụ tập năng lượng bị linh khí của ta xông vào nhất thời tán đi bảy tám phần. Không có biện pháp, mặc dù linh khí của ta yếu hơn năng lượng của nàng rất nhiều, nhưng mà phá hư luôn dễ dàng hơn xây dựng, cho nên thời gian Lệ Nhược Nhã chuẩn bị tự bạo bị ta kéo dãn ra một đoạn.
Thế nhưng, ta cũng chỉ có thể là kéo dài ra mà thôi, người ta mặc dù chỉ còn thừa hai thành năng lượng vẫn cao hơn ta gấp mấy lần, không phải là bản thân ta có thể chống lại. Cho nên Lệ Nhược Nhã tụ tập năng lượng vẫn còn đang chậm chạp duy trì, chẳng qua thời gian bị trì hoãn một chút, tin tưởng rằng rất nhanh sẽ đạt tới điều kiện có thể tự bạo thôi.
Bần đạo cũng không thể ngồi chờ chết, lúc này Thất Thải Hỗn Thiên Lăng không dùng được rồi, Huyễn Tật Thiên Hỏa uy lực quá lớn, ta không thể phụng bồi nàng bị đốt thành hư vô. Ở thời khắc quan trọng nhất này, bần đạo đột nhiên nghĩ đến Nô Thú Hoàn. Từ khi sử dụng lần trước ta cảm giác hiệu quả không tệ lắm, cho nên ở trong không gian giới chỉ còn giữ ba cái. Chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, ta nghĩ lại quyết định ngay lúc đó thật sự là anh minh thần võ quá mức.
Nô Thú Hoàn có thể khống chế ma thú cấp bậc tiên thú, Thiên Sứ có phải ma thú hay không ta cũng không rõ ràng lắm, thế nhưng, ta lại biết rằng hiện tại Lệ Nhược Nhã đã bị thương nặng, hơn nữa năng lượng trong cơ thể hao tổn nghiêm trọng, tuyệt đối không thể nào ngăn cản uy lực của Nô Thú Hoàn. Bần đạo hiện tại đã bị dồn đến sát tử lộ, cho dù có được hay không cũng phải thử một chút, ngựa chết hay ngựa sống tùy theo vận khí trước mắt vậy, hết đường rồi.
Quyết định xong chủ ý, bần đạo tâm niệm vừa chuyển, một cái Nô Thú Hoàn hiện ra trên tay của ta. Mặc dù cánh tay bần đạo bị Lệ Nhược Nhã ôm chặt không nhúc nhích được. Nhưng mà cổ tay của ta vẫn có thể hoạt động một chút, cho nên bần đạo dồn sức vào cổ tay vung lên, quăng Nô Thú Hoàn lên trên đầu Lệ Nhược Nhã.
Lệ Nhược Nhã hiện tại đang dùng toàn bộ tinh lực để tụ tập năng lượng tự bạo, đồng thời nàng còn muốn ngăn cản linh khí của ta xâm nhập ở ngực truyền, hoàn toàn không có tâm tư chú ý tới Nô Thú Hoàn, bị Nô Thú Hoàn dễ dàng gắn lên trên cổ. Lúc này Lệ Nhược Nhã mới phát hiện Nô Thú Hoàn tồn tại, đáng tiếc cũng đã chậm.
Nô Thú Hoàn tròng vào cổ Lệ Nhược Nhã, lập tức bắt đầu tản mát ra quang mang chói mắt, đây là nó đang trong quá trình khống chế thần trí Lệ Nhược Nhã. Lệ Nhược Nhã chỉ cảm thấy trong đầu hình như bị vô số cây kim đâm vào đau đớn vô cùng, nàng thét chói tai một tiếng, đáng thương thay Thiên Sứ sáu cánh có lực dời núi lấp biển triệt để bị chấn áp ngất xỉu.
Bởi vì đây là lần đầu tiên dùng đồ bắt tiên thú đồ áp dụng trên người Thiên Sứ, cho nên nàng sẽ biến thành hình dáng ra sao bần đạo cũng không có rõ ràng, thế nhưng vấn đề này không quan trọng lắm, mấu chốt là ta đã thành công ngăn trở nàng tự bạo, như vậy là đủ rồi. Tới khi Lệ Nhược Nhã tỉnh lại có bị ngu ngốc đi nữa cũng không liên quan đến ta.
Bần đạo thu thập nàng xong, trước tiên khởi động một ma pháp hộ thuẫn để bảo vệ, ngăn cách nước biển chung quanh, sau đó vẫn còn sợ hãi đứng ở nơi đó thở dốc một trận. Mãi lâu sau mới tiện tay nắm Lệ Nhược Nhã lên, cầm lấy binh khí của nàng lao lên trên mặt biển. Chờ ta ra khỏi mặt nước, nhìn thấy ánh sáng rực rỡ cùng khuôn mặt mấy vị hồng nhan tươi cười. Nhất thời ta có một loại cảm giác ấm áp khi tìm được đường sống trong chỗ chết, tựa như cách biệt một đời vậy.
"Làm sao bây giờ mới trở về? Xảy ra chuyện gì rồi?" Mân Nhi là người đầu tiên chào đón quan tâm hỏi han ta.
"Nhìn trên người của ngươi ướt nhẹp cả rồi, ta giúp ngươi hong khô vậy." Ái Liên Na cũng lập tức đi tới, vừa quan tâm thăm hỏi ta, vừa đưa tay giúp ta vận công hơ khô y phục.
"Không cần, tự ta làm là tốt rồi." Bần đạo vừa nói liền phát động Tam Muội chân hỏa, quanh thân tạo thành một tầng lửa thật mỏng, trong nháy mắt quần áo khô thoáng ngay. Đồng thời ta tiện tay ném Lệ Nhược Nhã còn đang hôn mê và trường thương của nàng trên mặt đất.
"Các ngươi làm sao đánh aa..a? Đánh nhau đến mức y phục bay sạch cả thế này?" Mân Nhi cười khổ hỏi: "Thành thật khai báo ngươi có phải vô lễ với nàng ở dưới đó không? Cho nên mới đi lên muộn như vậy?"
"Làm sao thế, ta là cái loại người đó sao?" Bần đạo lên tiếng phủ nhận, thế nhưng, tự mình cũng cảm thấy lần này hơi hơi không đúng lý, dường như không giống lẽ thẳng khí khái như mấy lần trước? Hình như có ý có tật giật mình là thế nào nhỉ?
"A…" Mân Nhi đột nhiên quát to một tiếng, chỉ vào trước ngực Lệ Nhược Nhã, cái dấu răng cực kỳ rõ ràng kia, tức giận nói với ta: "Đây là cái gì?"
Trời đất ơi? Bần đạo cái này buồn bực nha. Ta làm sao lại quên xóa dấu vết vậy chứ? Cái cớ to đùng bắt tặc bắt tang như thế sờ sờ ra đó, bắt gian ngay tại trận. Bằng chứng như núi, làm sao mà lừa gạt qua chuyện đây trời? Ta đây dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch rồi. Bần đạo thật đúng là oan uổng, ngay cả Thị Kính cũng không oan bằng ta mà. Ta bị hỏi khiến cho trên mặt ngây ngô cũng không biết nên giải thích thế nào.
Nhưng mà Mân Nhi cũng không cần hỏi thêm, không giải thích cũng không được sao? Bần đạo bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói thật ra: "Ta và nàng đại chiến một trận, cuối cùng nàng muốn tự bạo cùng ta đồng quy vu tận, cho nên ta dùng công pháp song tu ngăn trở nàng. Cho nên mới để lại cái thứ "đồ" như vậy, hắc hắc."
"Ài, thật là thiên hạ kỳ văn mà." Vong Ưu không biết từ lúc nào hiện ra bên cạnh chúng ta, mở miệng trêu chọc ta: "Mặc dù ta chuyên tu ma pháp Tây Phương, nhưng mà đối với pháp thuật thần kỳ của Đông Phương các ngươi cũng rất là hiểu rõ, nhất là công pháp song tu, ta thậm chí còn cùng ngươi luyện qua vô số lần, làm sao cho tới bây giờ còn chưa nghe nói qua, còn có thể dùng trong thực chiến vậy hả?"
Trương Tam Phong Dị Giới Du Trương Tam Phong Dị Giới Du - Tả Tự Bản Trương Tam Phong Dị Giới Du