Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Tả Tự Bản
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Namida Black
Số chương: 1101
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3269 / 66
Cập nhật: 2016-03-15 07:57:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 377: Âm Hiểm Lão Ngưu (2)
gao ô” Ngưu Nhân Gia Mạn Đức nhìn thấy phi kiếm đã đâm tới, nhưng mà thân thể đang cứng đờ, căn bản vô lực tránh né, đành phải nổi giận gầm lên một tiếng vận đấu khí hộ thể tăng lên cực điểm. Đáng tiếc vẫn là không có thể ngăn cản hoàn toàn cái chuôi phi kiếm bao hàm cả linh lực này của ta, bị phi kiếm đâm vào một chút, sau đó xước qua, tại trên đùi của hắn lưu lại một miệng vết thương dài hơn một thước, bất quá nó rất cạn, mới có một phần hai mà thôi. Nhưng là cơ thể hắn đang căng cứng, do mạch máu lưu động toàn thân lại quá nhanh, nhất thời máu phun thành vòi, hơn nữa chín loại trạng thái dị thường đồng loạt xuất hiện trên người Gia Mạn Đức, ngay lập tức khiến cho sức chiến đấu của hắn giảm xuống ít nhất một thành.
Lúc trước ở thời điểm bần đạo luyện kiếm cũng cân nhắc suy xét, đấu khí của cao thủ tuyệt đỉnh hoặc là ma pháp hộ thuẫn đều có thể đỡ được phi kiếm của ta, thậm chí là công kích của kiếm thể, bởi vì công lực của ta hiện giờ thật sự quá yếu, nếu ta có thể phát huy hoàn toàn uy lực Kim Đan, thì có thể dỡ cái đùi của hắn xuống cũng không sai biệt lắm. Cho nên, lúc ấy sẽ không cần thêm vào thuộc tính sắc bén, tưởng nghĩ miệng vết thương vào hôm nay sẽ sâu hơn một chút cũng không quá lời, hắn sau khi dựa vào cuồng hóa biến thái để khôi phục lại sức khỏe, một hồi sau hắn có thể khỏi hẳn.
Vì thế bần đạo mới lựa chọn thêm vào thuộc tính trạng thái dị thường, giống như bây giờ vậy, mặc dù miệng vết thương cạn, nhưng bởi vì do có thêm Hủ Thực Trớ Chú (ăn mòn nguyền rủa) nó vẫn không có khép lại, không ngừng đổ máu, hơn nữa những pháp thuật phụ trợ khác, cái nào cũng làm hắn khó chịu vô cùng. Mà lúc này bần đạo cũng đã lẻn đến trước người hắn, nhảy lên hung hăng phách một chưởng vào trên xương sườn của hắn. Ai… lấy chiều cao của bần đạo, cũng có thể đánh tới, được như thế này còn phải nói đến là người ta hạ thấp thân hình xuống ngồi chồm hổm trên đùi mới đủ.
Miên chưởng, khi luyện tới cực điểm, được xưng là có thể ‘cách sơn đả ngưu’. Tuy rằng hiện tại bần đạo cũng không có đạt được đến trình độ này, nhưng mà đánh lên trên đại thụ vẫn có khả năng chấn cho tâm cây thành bột mịn, phỏng chừng đánh lên trên người Gia Mạn Đức, nội tạng bên trong hắn cũng chịu một chút thương tổn a. Nhưng các cú đánh liên tiếp khác làm bần đạo hiểu được, mười phần sai mười.
Đấu khí trong cơ thể Ngưu Nhân tộc trưởng Gia Mạn Đức quá mạnh mẽ và rất bá đạo, về điểm này khi nội kình của ta chụp vào, lập tức đã bị đấu khí vô cùng vô tận trong cơ thể hắn bức ra, thuận thế còn chấn đắc cổ tay bần đạo đau buốt. Nhưng làm bần đạo buồn bực hiểu rõ, nguyên lai khi luyện đấu khí đến bực này, giống như nội công của người luyện võ đã đến mức đại thành như chúng ta vậy, giống như tu thành cương khí hộ thể, nước lửa không xâm phạm được. Không ngờ rằng, ta vừa rồi là hoàn toàn tự mình chuốc lấy cực khổ. Trước đây chưa từng gặp qua cao thủ như thế này cả, tất cả gặp phải đều là ngu ngốc, tỷ như tại Thánh đô lúc đánh tùy tùng hộ vệ của Tam hoàng tử, đương nhiên cái bọn ngu ngốc này bị một chưởng của ta liền ngã xuống, nhưng muốn chống lại cao thủ siêu cấp như lúc này đây thì không được, vẫn là chính mình không có kinh nghiệm lắm.
Bần đạo nhanh chóng nhảy nhảy ra xa, hạ quyết định quyết tâm không động thủ động cước với Gia Mạn Đức nữa, mọi người vẫn là bảo trì khoảng cách thật tốt, khoảng cách sinh ra đắc ý. Hết thảy mọi việc diễn ra nói thì chậm, nhưng mà lúc này lại phát ra như điện quang hỏa tốc, trong nháy mắt đã xong. Lúc này, thân thể cứng đờ của Gia Mạn Đức cũng đã khôi phục lại bình thường.
Nhìn thấy ta chạy ra xa, tộc trưởng Gia Mạn Đức không nói hai lời xoay mặt một hơi phun tới, đây là một chiêu khác do hắn mới phát minh ra – Hàm Kim Phun Nhân. Một đạo kim quang thẳng hướng bên này của ta bắn tới, kia là cái kim hoàn được móc ở trên lỗ tai của Ngưu Nhân, không biết hắn đã lấy xuống và bỏ vào miệng từ lúc nào, xuất kỳ bất ý dụng đấu khí ở trong miệng phun ra, đánh lén đến ta. Ta kháo, tên này như thế nào âm hiểm còn nhiều hơn cả ta, khiến cho tất cả đều là ám chiêu xuất kỳ bất ý. Quả thực là một lão Ngưu Nhân âm hiểm.
Cũng may điểm tối thượng của Thái Cực chính là tứ lạng bạt ngàn cân, lực phòng ngự đối với loại ám khí đánh lén nhu thế này là hữu hiệu nhất. Lúc ta thấy kim hoàn phóng tới mang theo khí thế to lớn, không dám đón đỡ. Nghìn cân treo sợi tóc, liền sử xuất ra Thái Cực Đồ Lai, một đồ hình Thái Cực mang theo lực lượng vô hình hiện diện ở trên tay bần đạo, hướng vào kim hoàn và dẫn nó đi, thoáng cái đã dẫn nó thay đổi phương hướng, lướt qua sát thân thể của ta, tiếng gió vù vù thổi trúng quần áo giật run lẩy bẫy, bần đạo sợ tới mức nhất thời mồ hôi lạnh tuôn ra đầy thân. Kim hoàn kia bay ra mấy trăm thước vẫn không hết đà, nện ở trên đầu một gã xui xẻo đang xem cuộc chiến. Kẻ đáng thương này thân thủ không thủ không cao lắm trực tiếp bị kim hoàn hoa lệ đánh cho bổ nhào. Có thể thấy được lực lượng của kim hoàn này có bao nhiêu cường đại. Nếu như nó đập lên người ta, ai… thiết tưởng hậu quả thật không chịu nổi.
Tộc trưởng Gia Mạn Đức Nhìn thấy ta lại tránh né tuyệt chiêu của hắn liền thẹn quá hóa giận lập tức lại nâng lên cao cao một chân của hắn. Còn nữa à? Bần đạo vừa nhìn thấy động tác hết sức quen thuộc này tức thì hiểu được bước tiếp theo hắn muốn làm gì, ta nhanh chân xoay người bỏ chạy a.
Bang bang phanh phanh, đằng sau tộc trưởng Gia Mạn Đức giẫm giẫm chân đuổi theo ta, mỗi bước chân của hắn rất nhanh và đều mạnh mẽ khiến cho vô số cát bay đá chạy, cường lực ở dưới chân hắn mỗi một lần đều bắn ra bốn phía. Mỗi lần đạp của hắn cũng chấn cho đại địa không ngừng rung rẩy, mà tiếng vang cự đại kia giống như sấm sét liên hoàn không ngừng vang vọng. Quả thực thanh thế kia lớn đến cực điểm, ngay cả mặt đất ở dưới mọi người đang xem cuộc chiến cũng kiệt liệt chấn động, muốn đứng vững cũng không xong, mấy gã thân thủ kém cõi một cút cũng đã bắt đầu ngã trái ngã phải, sau đó té ngã xuống. Trong khoảng khắc trên quảng trường biến thành một đống hỗn loạn.
Lúc này, thật ra người buồn bực nhất chính là bần đạo, tấn công liên hoàn? Tên gia hỏa này còn làm cho nhiều người bị thương? Nếu sử dụng trên chiến trường, chính hắn chạy được hai vòng như vậy, phỏng chừng ngã xuống đến mấy vạn người cũng không thành vấn đề a.
Tức thì bần đạo bị hắn làm cho sợ tới mức không dám tới gần sát hắn trong vòng ba mươi thước, một khi bị sóng xung kích này làm cho choáng váng, sau đó là từng đợt sóng nối tiếp từng đợt sóng không ngừng nghỉ cũng làm ta ngất xỉu tức khắc, cho đến khi hắn chạy đến chụp lấy cây cột kia đánh cho ta nhừ tử. Cho nên bần đạo chỉ có thể chạy không ngừng mà thôi, nhưng mà tốc độ chạy của hắn cũng vô cùng nhanh, ngẫm lại hắn rất cao lớn, từng bước bước ra chính là thiệt nhiều thước, ta không có thể sánh bằng được.
Bần đạo chạy đến chỗ người vây xem tức thì nơi đó gà bay chó sủa, đều tránh né, dường như ta chính là ôn thần không bằng, rất nhanh người trên quảng trường bỏ chạy trống không. Quảng trường trống trãi này tuy lớn, nhưng không ngờ không có lấy một cái địa phương để ta tránh né a. Mà sự chịu đựng của lão Ngưu Nhân này cũng quá mức biến thái đi, hắn mới chạy được vài trăm bước, mà quảng trường lớn như vậy bị hắn một người xới lên một tầng thật dài. Nhìn thấy lão Ngưu này càng ngày càng vượt lên, bần đạo thì thầm trong lòng không nên hao phí tâm lực cùng hắn, vạn nhất bị ngất xỉu đã có thể phiền toái đây.
Ai…! Trước mắt bao người, sử dụng Thổ Độn Thuật thật sự không ổn, pháp thuật quỷ dị như vậy lại chưa từng xuất hiện qua tại trên đại lục, hơn nữa ta còn muốn bảo mệnh tuyệt chiêu này mà, không nghĩ muốn bại lộ ra nó. Lại nói, ai biết dưới lòng đất an toàn hay không an toàn a? Cả ngọn núi này lại cấp cho bần đạo có cảm giác không thật thoải mái, hay là ta không xuống dưới vẫn tốt hơn.
Cuối cùng bất đắc dĩ bần đạo lựa chọn lên không trung. Trước cấp cho chính mình Phiêu Phù Thuật, giảm bớt thể trọng, sau đó vận khởi khinh công Đề Túng Thuật, vận lực thật mạnh đạp một đạp, bần đạo như một con bạch hạc phóng lên trên cao, một lần lủi lên trời cao đến mấy chục thước, thoáng điều tiết một chút tư thái, cứ như vậy huyền phù tại giữa không trung, sau đó dùng ánh mắt khiêu khích nhìn nhìn tộc trưởng Ngưu nhân Gia Mạn Đức không biết làm gì đang ở bên dưới.
“Tiểu tử, ngươi có bản lĩnh thì xuống dưới này cho ta” Tộc trưởng Ngưu Nhân Gia Mạn Đức phẫn nộ quát to.
“Các hạ thật sự muốn ta xuống sao?” Bần đạo mỉm cười hỏi.
“Nói nhảm, ngươi không xuống dưới đây chúng ta làm sao đánh nhau được hả?” Ngưu Nhân tộc trưởng Gia Mạn Đức cả giận nói: “Ngươi không phải đang sợ đó chứ?”
“Được … được rồi, một khi đã như vậy, các hạ hãy tiếp một chiêu của ta đi ha?” Bần đạo cười hỏi: “Vừa rồi các hạ đều là rượt đuổi ta, ta cũng nên hoàn trả một chút?”
“Ngươi tới đây, ta há sợ ngươi sao? Ta đứng ở nơi này chờ ngươi đây” Ngưu Nhân tộc trưởng Gia Mạn Đức vỗ vỗ ngực quát.
“Hắc hắc! Tốt lắm, thỉnh các hạ tiếp chiêu” Bần đạo cười lạnh nói. Ta hiện tại cũng có chút tức giận, ai ai bị người ta đuổi đánh một cách chật vật như vậy thì trong thâm tâm cũng sẽ không dễ chịu gì, thật sự là lão hổ không phát huy, hắn đúng là con mèo đang bị bệnh.
Lại nói, thật ra vừa rồi bần đạo cũng đã hạ thủ lưu tình vài lần, mặc dù phi kiếm của ta đâm không thấu ngoại da của hắn, nhưng ánh mắt và cái miệng cự đại của hắn chẳng lẻ không đâm vào được sao? Hắn vừa rồi thân thể cứng còng trong nháy mắt đó ta đã cắm vào ba vị trí khác nhau trên thân thể cũng đủ thời gian, nhưng mà có thể làm như thế này, hắn không chết cũng bị tàn phế, cho nên ta không có xuống tay mà thôi, không nghĩ tới hắn không cảm kích, ngược lại còn đắc ý. Thật sự làm người tốt rất khó a. Thôi lần này đành phải lưu lại cho hắn một cái kỷ niệm khó quên nhất trong đời.
Trương Tam Phong Dị Giới Du Trương Tam Phong Dị Giới Du - Tả Tự Bản Trương Tam Phong Dị Giới Du