You know you've read a good book when you turn the last page and feel a little as if you have lost a friend.

Paul Sweeney

 
 
 
 
 
Tác giả: Tả Tự Bản
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Namida Black
Số chương: 1101
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3269 / 66
Cập nhật: 2016-03-15 07:57:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 303: Đánh Một Trận Cuối Cùng (2)
hận được tin tức vô cùng xác thực, bần đạo bị chọc tức điên lên. Vội vàng triệu tập mấy vị tướng quân. Lấy tin tức vừa biết nói ra, bọn họ cũng rất khí thế yêu cầu ta trước khi chủ lực Thạch Nguyên gia tới, toàn diệt Hổ Hoàng quân đoàn. Duới tình huống như thế, ngay cả phụ thân muốn duy trì Tây Tư Nhĩ thân vương cũng nói không nên lời, không thể làm gì khác hơn gật đầu đồng ý kế hoạch tiến công. Bần đạo đồng thời hạ lệnh cho Mãi Mãi Đề cùng Ni Cổ Lạp Tư, cho bọn hắn sớm kết thúc công việc. Nếu không nhanh chân cũng đừng trách ta thu thập Hổ Hoàng quân đoàn sạch sẽ, lại bảo ta hám ăn à nha!
Thạch Nguyên gia cách chúng ta còn có hai ngày đường, nhưng tốc độ của bọn họ rất nhanh, lại ngày đêm kiên trình, đại khái một ngày một đêm sau là đến, cho nên khi biết tin, chúng ta liền quyết định lập tức tiến công, từ bốn phương tám hướng tiến công, dù sao người nhiều lắm rồi, đến mức chiến trường cũng chật ních, căn bản không cần phân ra chủ phó gì tất, đánh nghi binh làm gì, trực tiếp giết qua là xong rồi.
Bần đạo vì kích thích dục vọng chiến đấu binh sĩ, định ra quy củ, người nào bắt được Tây Tư Nhĩ thân vương trước thì tùy ý xử trí quyền lợi của hắn, bao gồm giết, bắt giữ, làm nô,… gì cũng được. Câu này thật ra thì nói cho phụ thân, chính là sợ hắn tiến công không xuất lực. Mà nghe xong câu này hắn vì cứu bằng hữu một mạng, nhất định sẽ toàn lực đánh một trận.
Phụ thân nghe xong lời của ta quả nhiên hai mắt rực sáng, vội vàng chạy đi chuẩn bị, hắn sau khi đi, ta cùng phụ tử thúc thúc, đường ca cũng nhìn nhau cười một tiếng, bọn họ dĩ nhiên hiểu ý của ta, thật ra thì hiện tại thay vì nói đánh giặc, còn không bằng nói là chia của cho chính xác. Phụ thân ở nơi đây coi như trụ cột, bất luận công lao, tư lịch hay là uy vọng cũng nên nhận được miếng bánh ngọt lớn nhất, cho nên thúc thúc cùng đường ca tuyệt đối sẽ không giành công của hắn, chính bản thân hắn không biết mà thôi.
Tổng tiến công bắt đầu buổi sáng, vì lúc trước chúng ta ra vẻ không có gấp gáp, khiến cho Hổ Hoàng quân đoàn có chút ít thả tâm, bọn họ còn cho là chúng ta đợi bọn hắn đói bụng mới phát động công kích? Cho nên đợt tấn công này rất có tính bất ngờ, đánh vô cùng thuận lợi, thế nhưng, được một lát sau, Hổ Hoàng quân đoàn rốt cục từ u mê tỉnh ngộ, bắt đầu tiến hành anh dũng chống cự. Tây Tư Nhĩ thân vương mấy lần tự mình dẫn người giết ra trận tiền hai quân, khiến cho Hổ Hoàng quân sĩ khí rất cao, trận chiến tiếp sau đánh chém không mấy thuận lợi nữa rồi.
Thế nhưng, chúng ta dù sao vẫn chiếm thiên thời, địa lợi thêm nhân hòa...vân...vân tất cả ưu thế, cho nên khi chiến sự tiến hành, chúng ta vẫn duy trì thế công như thủy triều lên, hơn nữa tiến sát từng bước, từ từ xâm lấn địa bàn Hổ Hoàng quân đoàn. Cứ như vậy, từ buổi sáng giết đến buổi trưa, chúng ta cuối cùng xỏ xuyên qua quân đội Tây Tư Nhĩ thân vương, sau đó chia Hổ Hoàng quân làm mấy khối nhỏ, rồi bao vây lại, chiến sự tiến hành càng thêm thuận lợi. Đến ban đêm, Tây Tư Nhĩ thân vương cùng hơn một ngàn thân vệ cuối cùng, bị phụ thân dẫn người bao vây trong một vòng tròn nhỏ.
Khi bần đạo đuổi qua, chiến sự các địa phương khác căn bản đã dừng lại, chiến sĩ Hổ Hoàng quân cơ hồ toàn diệt, rất ít đầu hàng, Hổ Hoàng quân đoàn từng uy chấn đại lục coi như hoàn toàn tan thành mây khói. Dĩ nhiên, còn phải bắt được Tây Tư Nhĩ thân vương rồi mới định đoạt.
Nhìn thấy Tây Tư Nhĩ thân vương lần nữa, bần đạo trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Lúc này hắn cả người đẫm máu, chiến giáp khắp nơi đều có dấu vết đâm chém, chiến mã yêu mến cũng ngã lăn bên cạnh hắn, bội kiếm đã sớm gãy, nhưng nửa đoạn kiếm còn lại hắn vững vàng cầm trên tay. Tình cảnh hắn bây giờ có thể nói là cực kỳ là không tốt, nhưng ánh mắt của hắn vô cùng lạnh nhạt. Cho dù đến trình độ như vậy, bần đạo kinh ngạc phát hiện, tóc của hắn thế nhưng không loạn chút nào, trên mặt vẫn rất là sạch sẽ. Chân chính đạt tới mức - đầu rơi tóc không loạn mà. Bội phục, không hổ là quý tộc nhàm chán nhất.
Lúc này, chiến sĩ bên cạnh Tây Tư Nhĩ thân vương vẻ mặt bình tĩnh chờ đợi thời khắc tối hậu, bọn họ năm ngàn người này do Tây Tư Nhĩ từ nhỏ bồi dưỡng thành võ sĩ gia tộc, độ trung thành cũng cao đáng sợ, bọn họ đã quyết tâm cùng Tây Tư Nhĩ thân vương đồng sanh cộng tử rồi, cho nên cũng đem chiến mã tặng cho người khác, tự mình lựa chọn lưu lại. Mặc dù bọn họ vết thương chồng chất, mỏi mệt không chịu nổi, nhưng trong đôi mắt tràn đầy sát khí, vẫn khiến cho bất kỳ kẻ đối thủ nào cũng không dám xem thường bọn họ.
"Tây Tư Nhĩ, ngươi đầu hàng chứ? Ta có thể đáp ứng ngươi, khi chiến trường ổn định lại sẽ thả ngươi trở về." Phụ thân tiến hành cố gắng cuối cùng.
"Nếu như ngươi còn xem ta như ngươi bằng hữu, thì không nên dùng những những lời này vũ nhục ta?" Tây Tư Nhĩ thân vương mỉm cười nói: "Ta đường đường Tây Tư Nhĩ thân vương, sống đã huy hoàng, chết cũng muốn chết lừng lẫy. Kết cục chiến bại đầu hàng như vậy thật sự không phải ta có thể tiếp nhận, cho nên chỉ có thể xin lỗi hảo ý của ngươi, ta biết, ngươi vì nó đã phí không ít tâm lực."
"Tây Tư Nhĩ, ngươi… tên này. Chết vẫn sĩ diện như vậy." Phụ thân đáy lòng thương cảm bất đắc dĩ nói: "Đã như vậy, ta liền tự mình thành toàn ngươi, ta nghĩ ngươi cũng muốn kết thúc một đời Nguyên soái trên tay một Kiếm Thánh!"
"Cảm ơn. Đúng là như thế, có thể ở trên chiến trường oanh oanh liệt liệt chết trận mới là một kết cục tốt nhất của vị Nguyên soái." Tây Tư Nhĩ thân vương cười nói: "Thế nhưng, ta còn có một nghi vấn, có thể trước khi ta chết nói cho ta biết không?"
"Ngươi hỏi đi." Phụ thân cũng đã khôi phục bình tĩnh.
"Các ngươi tại sao vào lúc này lựa chọn tiến công? Không sớm không muộn, có nguyên nhân sao?" Tây Tư Nhĩ thân vương hết sức không hiểu nổi nói.
"Nhi tử ta suy đoán ngươi có thể sẽ đợi Thạch Nguyên gia Huyền Vũ quân đoàn tới, đầu hàng bọn họ, quân đội chúng ta tham chiến cho tới lúc này cũng sẽ mất công lao lại còn mâu thuẫn với bọn họ. Có phải như vậy không?" Phụ thân hỏi ngược lại.
"Ha hả. Ta thật phục nhi tử ngươi, hắn làm sao cái gì cũng biết nhỉ? Thật sự ta có ý định này, đáng tiếc không thực hiện được rồi." Tây Tư Nhĩ thân vương cười khổ nói: "Ta nói ngươi có nhi tử như vậy, có phải hay không rất buồn bực?"
"Đúng đó." Phụ thân cũng cười khổ nói: "Hắn lúc còn rất nhỏ liền có âm mưu tước đoạt quyền quản giáo của ta. Hiện tại lại càng từ ông nội hắn lấy được Kim Long Lệnh, để cho ta đây thân làm cha cũng bị hắn tiết chế. Ngươi nói người nào sinh ra một nhi tử quái vật như vậy, có thể không buồn bực sao?"
"Ha ha. Ngươi cũng dối trá như vậy?" Tây Tư Nhĩ thân vương cười to nói: "Không có nhi tử như vậy, ngươi có thể đánh thắng ta sao? Không có nhi tử như vậy, ngươi có thể một vài trận chiếm nửa giang san Tạp Đặc chúng ta? Sợ rằngngươi sớm bị Phùng Tu Tư giết chết lâu rồi, đừng có được tiện nghi còn khoe mã nữa?"
"Hắc hắc." Phụ thân thật thà cười cười nói: "Đúng rồi. Nói không sai. Dường như có nhi tử như vậy, trừ uy tín làm cha không có ra, trừ tương đối buồn bực ra, chỗ tốt hình như không ít."
"Ngươi kêu không ít? Nhìn xem chiến giáp ngươi mặc, thần khí ngươi cầm kia, áo giáp chiến mã ngươi cưỡi, ngươi căn bản là một Kiếm Thánh hả?" Tây Tư Nhĩ thân vương hâm mộ nói: "Nếu là Tây Á nhà ta có một nửa lợi hại như ngươi nhi tử, ta cũng rất vui mừng rồi."
"Tên tiểu tử kia cũng rất tốt." Phụ thân mỉm cười nói.
"Tốt sao?" Tây Tư Nhĩ thân vương đột nhiên nghiêm túc nói: "Ta cuối cùng xin ngươi một chuyện."
"Ngươi nói." Phụ thân cũng là điều chỉnh sắc mặt nói.
"Tây Á sau này sẽ không tham dự bất cứ chuyện gì của Tạp Đặc. Ta đã bảo hắn bỏ đi thân phận vương thất Tạp Đặc, sau đó đi Thánh Đô phát triển, ta hi vọng ngươi sau này thay ta chiếu cố hắn." Tây Tư Nhĩ thân vương thâm tình nói.
"Tại sao muốn bỏ thân phận vương thất?" Phụ thân không hiểu nói: "Đại Hán mặc dù chiếm gần nửa Tạp Đặc, nhưng bên kia Tiên Hoa thảo nguyên là quốc thổ Tạp Đặc, đều biết nơi đó hiểm yếu, còn có mấy pháo đài thành thị chắc chắn cố thủ, rất vững chắc nhaa..a? Đại Hán trong vòng ngắn hạn, căn bản không thể nào đánh xuống được!"
"Ngắn hạn?" Tây Tư Nhĩ thân vương cười khổ lắc lắc đầu nói: "Có nhà ngươi có đám quân thần âm hiểm như vậy bên cạnh, ta cũng không dám tín nhiệm bất kỳ pháo đài nào. Hiện tại, ta chỉ muốn ngươi bảo đảm dùm một cái."
"Ta bảo đảm, Tây Á cùng ta nhi tử giống nhau, chỉ cần có ta một ngày, cũng sẽ không bị bất luận kẻ nào khi nhục." Phụ thân nghiêm túc nói.
"Cảm ơn." Tây Tư Nhĩ thân vương cảm động nói: "Hiện tại chúng ta kết thúc hết thảy ân oán đi thôi. Ta sẽ không hạ thủ lưu tình. Ta rất muốn biết một chút về Long gia bí kiếm vang danh đại lục."
"Như ngươi mong muốn." Phụ thân nói.
"YAA.A.A..." Tây Tư Nhĩ thân vương bay cao lên không trung, đồng thời quát to một tiếng, nói: "Ngươi thử một chút, tuyệt chiêu của ta mạnh nhất đi, Nộ Lãng Bôn Tập Trảm!"
Hàng năm Tây Tư Nhĩ thân vương sống ở bờ biển, yêu thích nhất bơi lội trong biển rộng, ân sư hắn chính là Thủy Chi Kiếm Thánh, dạy dỗ lấy thủy nhập đạo, cho nên hắn vừa vặn lợi dụng cơ hội khổ luyện trong biển rộng. Cuối cùng tự nghĩ ra một bộ kiếm pháp, Nộ Lãng Bôn Tập Trảm chính chiêu thức mạnh nhất của hắn, khí thế mạnh mẽ như sóng lớn đập vào bờ. Chỉ thấy Tây Tư Nhĩ thân vương giữa không trung, toàn thân tản mát ra vô số đấu khí màu lam nhạt, phối hợp đoạn kiếm trong tay họa xuất vô số lưỡi dao đấu khí, tạo thành một đạo sóng biển khổng lồ rộng khoảng mấy chục thước, mãnh liệt lao thẳng tới phụ thân trên lưng thiết giáp thú.
Trương Tam Phong Dị Giới Du Trương Tam Phong Dị Giới Du - Tả Tự Bản Trương Tam Phong Dị Giới Du