Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Bách Dạ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 176
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 551 / 10
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 167
gày hôm sau Ninh Vân Tấn nướng giường, hắn cũng không phải Văn Chân biến thái như vậy, ngày hôm qua ở trên giường gây sức ép cả đêm, còn phải tiêu phí tâm tư về chỗ ở, không nghỉ ngơi cho tốt thì thật xin lỗi bản thân.
Nếu không phải nghĩ đến ước hẹn mạc danh kỳ diệu vào buổi trưa kia, hắn cũng muốn trực tiếp ở trên giường ăn cơm rồi đi.
Lười biếng mà bò trên giường, Ninh Vân Tấn gọi Tịch Nhan vào hầu hạ rửa mặt, hắn nhìn lướt qua quần áo Tịch Nhan nâng vào, mặc dù là chất liệu tơ lụa nhưng giá tiền chính là cực kỳ bình thường.
Từ khi làm quan, trường hợp xã giao hắn cũng chỉ đành thay đổi cách ăn mặc hoa phục khi còn bé, dù sao mình làm việc đã đủ thế lớn, nếu trên hành động làm việc còn lớn nữa thì liền chọc người khác chán ghét. Nhưng hắn nghĩ nghĩ người hôm nay phải gặp, không bằng lại ngộ đạo đối phương một chút, nên hắn nói với Tịch Nhan, “Đem áo khoác màu đỏ tía năm trước tỷ tỷ làm lấy ra.”
Tịch Nhan sửng sốt một chút, nàng chính là hiểu rõ ý nghĩa của y phục kia với công tử, vội vàng tự mình đem bộ y phục kia lấy ra. Màu đỏ tía không phải màu có thể tùy tiện dùng, ít nhất phải là quan viên trên ngũ phẩm mới có thể dùng, chất vải tốt nhất cũng chỉ có ở trong tay quan to quý nhân, nếu công tử muốn mặc bộ kia vậy phối sức chuẩn bị lúc trước tất nhiên phải đổi lần nữa.
Cũng may hai năm nay công tử nhà mình tuy rằng thấp tiếng một chút, nhưng Hoàng thượng, lão thái thái, lão gia bên kia thưởng hoa phục, phối sức lại càng ngày càng nhiều, không cần phiền lo phối hợp.
Chờ Ninh Vân Tấn ở dưới chỉnh sửa của Tịch Nhan rực rỡ hẳn lên, hắn nhất thời cảm thấy hết sức hài lòng, đã lâu không thần thanh khí sảng qua như vậy, mà ngay cả đợi lát nữa có thể là Hồng Môn Yến hắn cũng cảm thấy không ảnh hưởng tâm tình chút nào.
Nghênh Tân Lâu tất nhiên không phải là Nghênh Tân Lâu ở kinh thành, chẳng qua là năm trước nghe tin mở chi nhánh, bất quá trình độ xa hoa lại hoàn toàn không bằng với trong kinh, vừa thấy chính là đặc biệt vì mấy quan to quý nhân tránh hè mở.
Khi Ninh Vân Tấn từ trên xe ngựa xuống, khiến cho một hồi chăm chú hết sức. Hắn vốn chính là người tướng mạo xuất sắc, lúc này một thân hoa phục tơ lục đỏ tía, mặt trên thêu vân lôi văn tinh mỹ, đầu đội trâm anh nạm bảo thạch, mặc quần lụa mịn đại biểu cho công tử lụa là, đế giày giẫm ngọc, bên hông là một ngọc đái vô giá, cả người nhìn giống như là kim đồng hạ phàm, cho dù là Nhiệt Hà hiện tại đang quyền quý tập họp cũng có vẻ phá lệ rêu rao.
Vì thế khi Ninh Vân Tấn một mình được người dẫn vào ghế lô, như nguyện nhìn thấy sắc mặt hai người bên trong đều có chút biến thành màu đen, biểu tình vô cùng cứng ngắc.
Trong đó một người trung niên mặt trắng trên dưới ba mươi tuổi nén không được lễ nghi, cương mặt chỉ trích nói, “Ngươi rêu rao như thế là sao?”
“Rêu rao chỗ nào?” Ninh Vân Tấn ra vẻ không hiểu nói, “Các ngươi ra vẻ thần bí mời bản nhân tới nơi này đến tột cùng là vì cái gì, nếu không thấy Nghênh Tân Lâu là nơi quang minh chính đại, ta mới sẽ không một mình đến chỗ hẹn.”
Người trung niên kia nhẫn nhịn nói, “Việc này thật sự là chuyện quan trọng, nếu không phải nghĩ muốn lấy tín nhiệm của Định Viễn bá, chúng ta cũng sẽ không hẹn ở nơi này. Nguyên nghĩ rằng với trí tuệ của Định Viễn bá hẳn là sẽ nghĩ tới điều này!”
“Hừ, ta chẳng qua là tới xem các ngươi một chút đang cố làm điều mờ ám gì mà thôi.” Ninh Vân Tấn lông mày giương lên, một bộ bộ dáng vô cùng ngạo khí mà nói, “Cư nhiên còn dám nói biết thân thế của ta, thân thế của ta chẳng lẽ bản thân lại không biết sao?”
“Định Viễn bá xác định ngươi biết chính là sự thật chân chính sao?” Lão nhân phía sau người trung niên chỉ vào tiệc rượu đã dọn xong trên bàn, cười làm lành nói, “Nếu ngài cũng đã đến, không bằng vừa ăn vài món, vừa nghe chúng ta từng cái nói ra. Chúng ta đúng là thành tâm mà đến, nếu không phải thấy ngài minh châu bị long đong, cũng sẽ không ra hạ sách này.”
“Thấy mồm miệng ngươi so với người kia còn nói dễ nghe hơn, ta cũng không muốn một chuyến tay không, vậy cứ nghe các ngươi nói, nếu không có bằng chứng nói bậy, ta có thể không nhìn mặt phải đi báo quan.” Ninh Vân Tấn nửa tin nửa ngờ quét mắt nhìn hắn ta một cái, cuối cùng vẫn là lão nhân kia mời mọc ngồi xuống.
Hắn lần này giả bộ một người có lòng nghi ngờ, rồi lại cố gắng trấn định diễn giống như đúc, diễn xuất của Ninh Vân Tấn chính là kinh nghiệm khảo nghiệm, hai người kia nào nhìn ra được sơ hở, thấy hắn rốt cuộc vào tròng nhất thời trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà một hồi nói chuyện này, Ninh Vân Tấn phát hiện trong hai người này làm chủ là lão nhân phía sau, nhưng vừa mới bắt đầu nói chuyện người trung niên âm thanh nhỏ mà cao sắc, tốc độ nói chuyện cũng thả chậm. Trong trí nhớ của hắn chỉ có một loại người sẽ có biểu hiện như thế —— Thái giám, nhất thời cảm thấy hôm nay quả thật không tới nhầm.
Ba người sau khi ngồi vào chỗ của mình, gọi người hầu đến dâng trà, người trung niên kia liền cẩn thận mà khóa trái cửa, bắt đầu tự giới thiệu. Người trung niên kia tự xưng danh là Dương Xương, mà người kia thì gọi là Trần Đức.
Ninh Vân Tấn giả vờ kinh nghi không thôi nhìn hai người, thấy hai người bọn họ đột nhiên quỳ xuống đất hô khóc nói, “Tiểu chủ tử, trời không phụ người có lòng chúng ta rốt cuộc tìm thấy ngươi.”
Cuối cùng Ninh Vân Tấn định lực mười phần, không đem một miệng trà phun ra, nếu không phải xác định mình không biết bọn họ, nhìn hai mắt chứa lệ của hai người này, bộ dáng kích động đến phá run, còn thật xem bọn hắn là thuộc hạ mình đánh rơi bên ngoài đó!
Bất quá hắn cũng xem như phối hợp, lập tức hồ nghi mà nói, “Các ngươi là ai, ta cũng không quen biết các ngươi! Đừng tưởng rằng ta hiện tại quên chuyện, là có thể lừa ta.”
Chỉ thấy Trần Đức kia trước dập đầu, lúc này mới trong mắt chứa lệ nói, “Tiểu chủ tử, ngươi quả thật không biết lão bộc! Nhưng lão bộc vì tìm kiếm ngươi mất tích hao tổn hơn mười năm thời gian, hiện giờ thật sự nhìn không được Hoàng thượng vì giấu giếm chân tướng che giấu tồn tại của ngài.”
“Hoàng thượng? Chân tướng? Chân tướng gì?” Ninh Vân Tấn vẻ mặt hoài nghi mà nhìn hắn, “Hoàng thượng đối đãi vi thần rất là tốt, ngươi không nên nói bậy!”
Trần Đức kích động mà nói, “Đó là vì Hoàng đế áy náy với ngươi! Hắn khiến ngài đường đường một Đích trưởng tử biến thành con của đại thần, còn mọi cách che giấu tồn tại của ngài, lão bộc thật sự không đành lòng mà!”
“Ngươi đang nói loạn cái gì đó! Loại lời nói đùa này chính là phải rơi đầu!” Ninh Vân Tấn hai tay nắm quyền, hai mắt mãnh liệt trợn tròn, kích động đến đứng lên. Bất quá hắn trong lòng cũng nhịn không được thầm nói thầm, phụ thân năm đó bố trí thật sự đủ bí mật, người biết thật sự ít, chẳng lẽ có người giống với mình xuyên qua?!
Trần Đức kia thấy hắn tuy rằng kích động, nhưng không gọi người, nhất thời trong lòng nắm chắc, vội vàng nói, “Tiểu chủ tử hãy nghe chúng ta tỉ mỉ nói ra! Chờ lão bộ cùng Dương Xương đem chuyện mấy năm nay nói xong, ngươi cũng sẽ biết.”
Ninh Vân Tấn tay tạo thành quyền hơi hơi run lên một chút, đột nhiên đem trà lên bàn như trâu uống nước, đem cái chén nện thật mạnh ở trên bàn, hung hăng mà nói, “Được! Ta đây muốn nghe thử xem các ngươi có thể hồ ngôn loạn ngữ ra cái gì!”
Hắn biểu tình rõ ràng bối rối rồi lại nhịn không được nghĩ muốn do thám thật sự diễn đến rất giống, Trần Đức trong mắt nhỏ hiện lên một tia giả dối, vội vàng kéo Dương Xương bắt đầu ngươi liếc mắt một cái, ta một lời nói lên ‘Sự thật’.
Ở trong miệng Trần Đức, lão thê của hắn năm đó vốn là ma ma của nguyên Hoàng hậu Tả Sư Tĩnh Nhàn, về sau lúc Tĩnh Nhàn khó sanh rong huyết qua đời mới rời khỏi hoàng cung. Nhưng lão thê của hắn năm đó ở phòng sinh nhìn qua song sinh, nghe nói Tĩnh Nhàn trước khi lâm chung nghe Thái y nói Đại hoàng tử thân thể không tốt nên vô cùng lo lắng, đã từng lưu lại di ngôn, nếu thế cục triều chính khẩn trương, Hoàng đế có thể sẽ bỏ qua một đứa con mượn sức Tả Sư gia để bảo toàn ngôi vị Hoàng đế.
Quyết định của Hoàng đế đối với bản thân hắn, đối với Tả Sư gia tất nhiên đều thật tốt, rất có thể Tả Sư gia cũng sẽ biết thời biết thế. Nhưng Tĩnh Nhàn dù sao cũng là liều mạng sinh hạ hai hài tử này, ai cũng luyến tiếc, bởi vậy nàng phó thác ma ma nhũ mẫu nhất định phải giúp nàng chiếu cố tốt hai hài tử. Nàng càng là suy đoán, Hoàng thượng dù sao hổ dữ không ăn thịt con, hơn phân nửa chính là đem hài tử đưa đi.
Trần Đức nói lão thê của hắn khi nghe nói Đại hoàng tử trước đầy tháng đã chết non, lúc ấy liền trong lòng sinh nghi. Vợ chồng hai người bọn họ ở Tả Sư gia dù sao cũng có chút thể diện, cho dù rời khỏi cũng vẫn là hầu hạ ở phủ Tả Sư. Có một lần Trần Đức nghe thái lão gia Tả Sư Hoành cùng Tả Sư Bình Lâm nói chuyện, nói Ninh gia nhị tử có khả năng chính là Đại hoàng tử, nhất thời liền lưu tâm, vẫn luôn ở trong bóng tối hỏi thăm về tin tức của Ninh Vân Tấn.
Chỉ nghe Trần Đức nói, Ninh Vân Tấn đúng là nửa tin nửa ngờ, dù sao chuyện trước khi hắn sinh ra ngược lại còn thật không rõ lắm, nhưng chờ đến lúc Trần Đức kéo Dương Xương làm chứng, khi tiếp tục kéo xuống nữa, hắn đã biết hai người này là kẻ lửa đảo.
Nguyên lai Trần Đức lại còn nói sau khi lão thê qua đời, hắn cũng vẫn luôn ở trong bóng tối chú ý việc này, chính là bởi vì vẫn luôn không có chứng cứ, chỉ có thể ẩn nhẫn không lộ ra, sau lại thấy Ninh Vân Tấn ở Ninh gia cũng sinh hoạt không tệ, Hoàng đế đối với hắn cũng phía lệ tốt, nên không tiếp tục truy tra tiếp nữa. Nhưng năm trước khi lời đồn kia dâng lên, Trần Đức vào một lần cơ hội ngẫu nhiên gặp được Dương Xương điên điên khùng khùng đang ở trên đường ăn xin, thế mới biết chuyện năm đó.
Nghe nói Dương Xương vốn là tiểu thái giám của cung Càn Thanh, ở trong đêm Ninh Vân Tấn bị đưa ra cung đang cùng ba đồng bạn khác làm nhiệm vụ. Đêm đó bọn họ tận mắt thấy Ninh đại nhân tay không tiến vào tẩm cung Hoàng thượng, sau đó lưng cột bọc đi ra, hơn nữa trong bọc kia còn mơ hồ truyền ra tiếng trẻ con khóc.
Lúc ấy bọn họ cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng sau đêm đó hắn cùng đồng bạn hắn không hiểu sao bị chỉ lỗi bị giáng, tiếp theo bị phân đến những đại thái giám ngoan độc chỉnh chết thuộc hạ, chỉnh điên, hắn đành phải dựa vào giả điên vờ chết tránh được một kiếp, nhưng mà vì không có hộ tịch, chỉ có thể ở trên đường ăn xin, nếu không gặp được Trần thúc có lòng đã sớm mất mạng.
Lời Dương Xương cùng lời đồn hai thứ xác minh, Trần Đức liền hợp lại chân tướng sự việc xảy ra, nhịn không được bí mật mà hẹn Ninh Vân Tấn nói ra sự thật, khiến bản thân hắn phán đoán, không nghĩ tới báo cho Ninh Vân Tấn chân tướng không quá bao lâu, hắn đã bị Hoàng đế đuổi ra kinh thành, chờ đến sau khi trở về càng là không nhớ rõ chuyện mấy năm nay.
Thấy hai người kia nói đến một trận nước mũi nước mắt, bộ dáng vô cùng xót xa trong lòng, Ninh Vân Tấn sửng sốt, bưng một chén trà vẻ mặt vô cùng phức tạp. Nếu không phải hắn xác định mình không mất trí nhớ, hơn nữa rất rõ ràng chi tiết năm đó mình bị mang ra ngoài, bỗng nhiên nghe thấy một hồ lí do thuyết phục, thật đúng là nhịn không được phải tin tưởng lời của hai người này.
Hắn trên mặt chính là biểu tình một bộ hoài nghi, do dự, nửa tin nửa ngờ, Trần Đức lại cho rằng Ninh Vân Tấn trong lòng có ý tưởng, vội vàng khóc nói, “Tiểu chủ tử, Hoàng thượng đối xử ngài quả thật bất công mà! Cứ xem Thái tử là thân đệ đệ của ngài, nhưng mà hắn đối xử như thế với ngài, thậm chí hủy ký ức của ngài, thật sự quá mức tàn nhẫn! Đồng dạng đều là hài tử của hắn, Hoàng thượng đối xử ngài quá đáng!”
Ninh Vân Tấn nhìn hắn ta ngược lại nổi lên vài phần hứng thú, đến tột cùng người sau lưng là ai, làm cho mình tin mình là Đại hoàng tử có mục đích gì. Bất quá cứ nhẹ nhàng vào tròng như vậy, thì có thể không quá phù hợp hình tượng thiếu niên đa trí của mình, dù sao mình mất trí nhớ cũng không phải biến ngốc.
Hắn vận công đem huyết sắc trên mặt rút đi, làm ra bộ dáng sắc mặt tái nhợt, đẩy hai người ra một phen, hai mắt sung huyết mà quát, “Các ngươi nói bậy. Ta là Nhị công tử của Ninh gia! Mới không phải… Không, ta không tin, phụ thân, Hoàng thượng bọn họ đối xử ta rất tốt, bọn họ sẽ không gạt ta.”
Trần Đức ôm đồm Ninh Vân Tấn, khóc ròng nói, “Lão nô biết tiểu chủ tử nhất thời không thể tiếp thu, nhưng mà chúng ta nói đều là sự thật a! Hai người chúng ta chính là không đành lòng thấy ngài bị người thân cận nhất dối gạt mà thôi.”
Ninh Vân Tấn đột nhiên thần sắc ngưng trọng, hồ nghi nhìn hai người, biểu tình nghiêm túc, “Hừ, thiếu chút nữa mắc mưu hai người các ngươi. Nghênh Tân Lâu đây là chỗ nào mà hai người nô tài các ngươi có thể đặt được sương phòng, sau lưng các ngươi nhất định có người sai khiến, nghĩ muốn ly gián ta với Hoàng thượng, quan hệ với phụ thân!”
Dương Xương rốt cuộc diễn xuất hơi thiếu xót, thần sắc hiện lên một tia khẩn trương.
Trần Đức lại mặt không đổi sắc tim không nhảy, trực tiếp gật đầu nói, “Tiểu chủ tử quả nhiên thông tuệ, từ đầu năm biết đến sau đó tao ngộ ngài, lão bộ nghĩ đến ủy thác năm đó của Tĩnh Nhàn tiểu thư liền nhịn không được thương tâm, vì có thể đoạt lại vinh quang nên có của ngài nên đầu phục chủ tử khác, hắn nói nguyện ý hỗ trợ giúp chủ tử lần nữa trở lại hoàng thất.”
“Các ngươi là đang nói giỡn đi! Chuyện như vậy nào dễ như vậy.” Ninh Vân Tấn thần sắc bất định mà nhìn hắn, đột nhiên đẩy Trần Đức ra, không để ý hình tượng mà giận dữ hét, “Cút, ta chỉ biết các ngươi là bị sai khiến mà đến. Không có chứng cứ rõ ràng Hoàng thượng mưu hại ta, ta dựa vào cái gì tin tưởng các ngươi.”
Trần Đức vội vàng nói, “Nếu lão nộ có thể cung cấp bằng chứng thì sao!”
“Hừ, khi đó lại nói. Ta không bao giờ nghe các ngươi hồ ngôn loạn ngữ.” Ninh Vân Tấn thần sắc bất định mà liếc nhìn hắn, ta, bước đi đến cạnh cửa, hắn vừa mở khóa cửa, vừa do dự mà quay đầu lại nói, “Chủ tử kia của ngươi thần thông quảng đại như vậy, nói vậy cũng sẽ không liên lạc không được với ta.”
Thấy hắn không chút do dự đi ra cửa, Dương Xương nhịn không được kéo tay áo Trần Đức.
Ninh Vân Tấn tuy rằng quyết đoán mà rời khỏi phòng, lại vận toàn bộ công lực đến lỗ tai, ngay tại hắn sắp đi đến cầu thang lầu hai lầu bên cạnh, lúc này mới nghe thấy Dương Xương nhỏ giọng nói, “Trần thúc, ngươi nói hắn là thật không nhớ chuyện sao? Không phải nói hắn hiện tại chỉ có ký ức của tiểu hài tử năm sáu tuổi sao, làm sao còn không dễ mắc mưu vậy?”
“Yên tâm đi, hắn đã có chú ý. Quả nhiên là người thông minh mà!” Chỉ nghe Trần Đức kia nói nhỏ, “Nghe nói tiểu tử này từ nhỏ đã thông tuệ hơn người, nếu hắn dễ mắc mưu như thế, chúng ta đây mới lo lắng. Hoàng đế trong thời gian ngắn này đối xử với hắn lúc lạnh lúc nóng, chỉ sợ trong lòng hắn cũng nghi ngờ, hiện giờ biết chỗ bất công của Hoàng đế, khó đảm bảo hắn sẽ không trong lòng có ý kiến gì không.”
Nghe thấy trong thang gian lầu truyền đến tiếng bước chân của ngươi bên ngoài, Ninh Vân Tấn lập tức thần sắc biến đổi, đổi thành một bộ biểu tình cố nén mờ mịt cùng kinh nghi, tâm sự nặng nề, bước chân có chút vô định rời khỏi Nghênh Tân Lâu.
Trùng Sinh Chi Thiên Hạ Trùng Sinh Chi Thiên Hạ - Bách Dạ