Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Tác giả: Bách Dạ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 176
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 551 / 10
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 154
ăn Chân là đột nhiên từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh. Hắn chỉ cảm thấy chân phải run run một chút, nhất thời từ trong ngủ say tỉnh lại.
Bình bịch bình bịch tiếng tim đập kịch liệt, khiến hắn có loại cảm giác khó chịu ghê tởm, lại nói không nên lời đến tột cùng là chỗ nào có vấn đề.
Hắn bưng ngực khó hiểu cảm thấy hoảng hốt, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân rất nhỏ, tựa hồ có người đang bất an mà đi tới đi lui. Văn Chân đơn giản xoay người rời giường, hô to một tiếng, “Lý Đức Minh, tiến vào.”
Văn Chân tiếng nói vừa dứt, Lý Đức Minh liền ôm một cái hộp đến, đầu tiên là hành lễ thỉnh an, tiếp mới nói, “Hoàng thượng, ám chiết bảy ngày nay vừa mới chỉnh lý xong.”
“Còn có chuyện gì?” Văn Chân hiểu biết Lý Đức Minh, biết người này làm việc cẩn thận nhất, biết rất rõ mình ngủ nông, nếu không phải có chuyện tuyệt đối sẽ không ở bên ngoài tẩm cung của mình bồi hồi.
Lý Đức Minh do dự một chút, vẫn là đem tin mình vừa mới nghe nói ra, “Trước đó cùng người đến giao chiết tử tùy ý nói chuyện vài câu, hắn nói buổi chiều sau khi tan nghị triều đình, Ninh phủ và Dương phủ đều phái người suốt đem ra khỏi thành. Nô tài chính là cảm thấy có chút kỳ quái, dù sao ngoại trừ Thái tử bọn họ muốn trở về cung ra trong triều tạm thời không chuyện lớn, Ninh đại nhân đối với tiểu Ninh đại nhân sủng ái có thêm số người ra ngoài chiếu ứng không ngạc nhiên, nhưng Dương phủ chính là cùng việc này không có chút quan hệ nào.”
“Dương Nhượng Công?!” Văn Chân đứng dậy đang đi tới đi lui, trong đầu lại đang sắp xếp rõ ràng quan hệ trong đó, “Hai người bọn họ là thời điểm nào phái người đi?”
Lý Đức Minh cũng hiểu được việc này kỳ quái, bởi vậy lúc ấy hỏi nhiều một câu, hắn nói, “Sau đó người đó nói, đều là vừa ra cửa cung liền lập tức kêu hạ nhân bên người hồi phủ chuẩn bị, chờ sau khi bọn hắn hồi phu chưa đầy một khắc đã phân biệt phái một người đuổi kịp trước khi đóng cửa thành ra ngoài.”
Cứ như Lý Đức Minh đã nói, Ninh gia cử một người đi đón đúng là bình thường, nhưng Dương gia làm vậy liền không bình thường. Văn Chân ở trong đầu nhớ lại về tình báo của Dương Nhượng Công, người này gia thuộc của Dương gia sĩ tộc nghèo túng của vùng Chiết Giang, cũng là mấy năm nay mình bắt đầu đề bạt Dương Nhượng Công sau đó mới từ từ thịnh vượng lên.
Theo tiền triều lưu lại những đại tộc, hơn phân nửa đều là ra sức phục hồi, hơn nữa thích cùng triều đình đối nghịch. Bồi dưỡng tân quý đả kích sĩ tộc cũ, đây là một trong phương pháp hữu hiệu của Văn Chân với thế lực ngoan cố của tiền triều, mà Dương Nhượng Công chính là đại biểu trong đó.
Mặc dù mình cho hắn địa vị, quyền thế, nhưng mà nếu như nói Dương gia lại đảo hướng thế lực tiền triều Văn Chân lại không chút nào cảm thấy kinh ngạc, dù sao quan hệ trong những sĩ tộc đó rắc rối phức tạp, đại gia tộc gần trăm năm truyền thừa nói không chừng giữa hai nhà đã có thân thiết, mà ngay cả bọn họ là người trong tộc có đôi khi đều tách không rõ quan hệ, đâu phải người bình thường điều tra có thể biến thành rõ ràng. Nhưng mà nếu Dương Nhượng Công thật sự là đưa mật báo cho người ta, vậy Ninh Vân Tấn và Hồng Minh lại đang nguy hiểm!
Nghĩ đến loại cảm giác hoảng hốt vừa rồi, “Văn Chân rốt cuộc kiềm chế không được, hắn lập tức nói, “Lý Đức Minh, để Mục Kiến Minh sai người đi bao vây Dương phủ, lại chỉ định súng kíp doanh và Cấm vệ quân cùng trẫm xuất cung.”
Lý Đức Minh kinh ngạc mà nói, “Hoàng thượng, lúc này mới chưa đến canh hai, cửa cung và cửa thành cũng là đóng kín!”
“Đem cửa mở ra.” Vì có thể làm cho tia bất an trong lòng bình tĩnh lại, Văn Chân cũng chẳng quan tâm ảnh hưởng nói thẳng.
Tại niên đại này mở cửa cung và cửa thành trước là một đại sự, chẳng những phải có ý chỉ của Hoàng đế, còn phải có ngư phù thông hành, trình tự phức tạp mười phần. Nhưng lần này có Văn Chân ở, Cửu môn Đề đốc vội vàng chạy tới, dùng thời gian nhanh nhất vì bọn họ mở cửa thành ra.
Chưa đến ba canh giờ, đầu tiên là có binh bao vây phủ Dương các lão, lại có Hoàng đế tự mình xuất cung, phải rời khỏi kinh thành, người ở khu phố Trường An đều bị bừng tỉnh, rốt cuộc ngủ không được. Vả lại không nói đến trong kinh ồn ào huyên náo, Văn Chân cùng Ninh Kính Hiền mỗi người cưỡi một ngựa dẫn theo một ngàn quân hộ vệ chạy thẳng Thông Châu.
Trên đường đi không lời gì để nói, Văn Chân một tay nắm dây cương, một tay kia cũng liên tục kiểm tra đồng tâm kết bên hông. Thẳng đến đụng tới một chỗ lối cua, hắn rõ ràng cảm giác được vị trí đồng tâm kết cho thấy không phải khách điếm trong trí nhớ.
Thấy ngựa hắn chậm lại, Ninh Kính Hiền không hiểu hỏi thăm, “Hoàng thượng, làm sao vậy?”
“Chỉ sợ bọn họ đã xảy ra chuyện.” Văn Chân dùng roi ngựa chỉ vào phương hướng trái ngược với khách điếm, “Trẫm cảm thấy Thanh Dương đang ở hướng kia.”
Ninh Kính Hiền nào dám hỏi Văn Chân làm sao đoán được phương vị của nhi tử, trong lòng đã có chút sốt ruột. Dù sao Hoàng thượng chỉ nói tiểu nhị ở bên đó, lại chưa nói Thái tử ở nơi nào, vạn nhất bọn họ không cùng một chỗ, Hoàng thượng lựa chọn đi tìm Thái tử trước thì sao?!
“Chia ra năm mươi người đến khách điếm, những người khác đều cùng trẫm đi bên này.” Văn Chân quyết đoán so với trong tưởng tượng của hắn nhanh hơn nhiều lắm, lập tức đưa ra lựa chọn.
Dọc theo lối rẽ kia đi một đoạn thời gian, rất nhanh rời khỏi phạm vi quan đạo, lại không có con đường bằng phẳng, mọi người đã bắt đầu mất đi phương hướng, chỉ có thể mù quáng đi theo chân Văn Chân, duy nhất có thể phán định chính là bọn họ đang càng ngày càng tới gần khu rừng.
Càng chạy bọn họ càng cảm thấy rét lạnh, loại lạnh này cùng thời tiết không quan hệ, giống như trực tiếp đông đến tận xương tủy. Trong đám người chuyến đi này nguyên khí yếu nhất có thể xem như là Ninh Kính Hiền, hắn vốn là công lực rụt lùi, tuổi tác lại lớn, thời điểm ngựa chạy cực nhanh luồng gió lạnh phất lên mặt, khiến hắn nhịn không được cả người phát run.
Cũng có binh sĩ cảm thấy quá quỷ quái, vừa xoa xoa cánh tay, vừa cùng người bên cạnh nói thầm, “Ê, ngươi xem nơi này là có chút không bình thường ha, theo lý thuyết chúng ta bao dày dục phóng một đường, hẳn là ra mồ hôi mới đúng.”
Mà ngay cả binh lính bình thường cũng cảm thấy quái, Văn Chân tất nhiên sớm đã nhận thấy được vấn đề, đem phương hướng tiến tới cùng địa đồ xung quanh kinh thành trong đầu chồng lên nhau một chút, hắn mơ hồ có thể đoán được nơi Ninh Vân Tấn bọn họ ở.
Hắn vẻ mặt bình tĩnh quát to, “Đều hồi thần lại, chú ý đề phòng. Phía trước có thể là một bãi thủy mộ.”
Một tiếng này của Văn Chân khiến mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, nhất thời giữ vững tinh thần, dù sao truyền thuyết về bãi thủy mộ này là người người đều nghe nói qua.
Cái gọi là bãi thủy mộ cũng chính là một loại hố vạn người, bình thường đều là con người làm ra, ở trên loại đất đai một mảnh cỏ không mọc, hơi sương có độc, chướng khí nồng đậm, có thể nói là vùng không người. Bắc kinh làm kinh thành cũng chỉ bất quá hơn ba bốn trăm năm mà thôi, mà trước kia làm binh gia vùng giao tranh, xung quanh nơi nơi đều có thể là chiến trường cổ, xuất hiện hố vạn người cũng không đủ để làm hiếm thấy.
Không chỉ Đại Hạ, lịch sử các triều bình thường đều sẽ thông qua tông miếu cử người dọn dẹp loại hố vạn người này, dù sao loại đồ vật đối với người thường có tổn hại không thể tùy ý thứ này tồn tại. Nhưng có vài chỗ cũng đã là nhân lực khó có thể chống đỡ, trong đó Văn Chân bọn họ đến trước đây chính là một chỗ nổi danh mười phần ở kinh thành.
Chỗ này là hố vạn người hình thành thời điểm tiền triều khai quốc, nguyên bản nơi này thuộc về một đoạn con sông cổ, nhưng chỉ cần con sông lên nước lụt thì sẽ sụp đê chỗ xung yếu, tà môn chính là vô luận gia cố đê đập như thế nào cũng vô dụng. Hơn nữa đường sông nơi này vì có chỗ cong gấp, dòng nước chảy xiết, hình thành vòng xoáy lớn nhỏ, thuyền vào nơi này vô cùng dễ không khống chế được, vốn là một bãi mộ chìm thuyền nổi danh.
Kể rằng năm đó quân đội tiền triều cùng quan binh thời ấy ở nơi này hiệp lộ tương phùng, sau đó mấy vạn người đã xảy ra đại chiến kịch liệt, ở ven bờ này chết hơn vạn người, hai bên quân đội lúc ấy đã liều mạng đỏ mắt, đều muốn ném thi thể đối phương vào trong sông cho hả giận, một lần nghẽn đường sông, lại còn đem nước sông nhuộm thành màu máu.
Từ đó về sau nơi này phạm vi mười dặm đã biến thành tử địa âm trầm, chẳng những xung quanh không có một ngọn cỏ, trong sông cũng chung quy là đầy vòng xoáy căn bản vô pháp đi thuyền, đồng thời không bao giờ sinh trưởng bèo rong cá các loại, người thường đi đến phạm vi này liền sẽ choáng đầu hoa mắt, ở lâu thậm chí sẽ lâm vào hôn mê, nếu không được cứu viện, thậm chí sẽ đau đầu đến thất khiếu chảy máu mà chết, cho dù rời khỏi mảnh đất này cũng sẽ nghe thấy tiếng quỷ huýt gió thê lương vĩnh sinh không được an bình.
Người tiền triều đương nhiên vẫn luôn ý đồ dọn sạch mảnh đất này, nhưng mà vòng xoáy trong sông khiến các tế tự không có biện pháp đến trung tâm giải đất khu vực này, mà vẻn vẹn chỉ là thanh lý lệ khí nồng đậm xung quanh căn bản không hữu dụng, dần dà xung quanh nơi này liền dần dần bỏ đi, trở thành tồn tại người người tránh né.
Văn Chân trăm triệu thật không ngờ Ninh Vân Tấn bọn họ sẽ lựa chọn đến chỗ dạng đó, nhưng đồng dạng, nếu không phải bị bức đến đường cùng, ai cũng sẽ không nguyện ý đến địa phương đó, điều này làm cho hắn quả thật là lòng nóng như lửa đốt.
Ven đường bọn họ đã nhìn thấy có thị vệ riêng lẻ tê liệt ngã xuống ở xung quanh, Văn Chân ý bảo Mục Kiến Minh an bài người đi xem xét, lại không phải là trải qua chịu đựng bị mất mạng, phần lớn đều là một chưởng hoặc là một kiếm rõ ràng lưu loát mà muốn tính mạng của bọn họ.
Chưởng pháp và đao pháp rõ ràng lưu loát như vậy, Mục Kiến Minh rất nhanh đã đoán được khả năng là ai, sắc mặt nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, “Hoàng thượng, có thể là Tất Thương Lãng cùng một đại tông sư đuổi theo Thái tử bọn họ, nếu không chúng ta vẫn là về kinh trước đi!”
Tất Thương Lãng giỏi chưởng pháp, Ngô Khiêm Nhất giỏi kiếm pháp, đây là người trong thiên hạ công nhận. Văn Chân cũng biết ngoại trừ hai người kia hợp lực, có bốn tên phụng cung kia hẳn là không ai có thể làm cho Ninh Vân Tấn bọn họ hốt hoảng như thế. Tuy rằng biết Mục Kiến Minh là vì an toàn của mình, nhưng vừa nghĩ tới bị đuổi giết chẳng những là hai nhi tử xuất sắc nhất của mình, còn có người mình yêu nhất cuộc đời này, Văn Chân liền không có biện pháp rời đi.
Hắn liếc liếc mắt dừng ở ba phụng cung của mình đang trên thân ngựa, cộng thêm bốn người kia, bảy người này chẳng những là chiến lực cao nhất của Đại Hạ hiện giờ, cũng là toàn bộ cao thủ triều đình có thể lung lạc được. Chỉ cần bốn người kia vẫn chưa xảy ra chuyện, mượn dùng lệ khí của bãi thủy mộ chung quy có thể cùng hai đại tông sư kia đấu một trận.
Vì thế hắn cắn răng một cái, tiếp tục vung dây cương, “Không được, không thể lui. Tiếp tục đi tới.”
Lúc này sắc trời đã bắt đầu tỏa sáng mông lung, tốt xấu đã thấy rõ bóng người, không còn đưa tay không thấy được năm ngón nữa. Còn chưa tới gần vị trí bãi thủy mộ, cũng đã nghe thấy Tất Thương Lãng đang cao giọng nói chuyện.
“Cho các ngươi giãy dụa lâu như vậy, cho rằng cứu binh có thể đến cứu trợ sao?! Si tâm vọng tưởng!”
Văn Chân mơ hồ nhìn thấy một bóng người mặc áo choàng quý giá đẹp đẽ nằm ở chỗ cách bờ sông một trượng, xung quanh hắn thì có bốn người khác hoặc nằm hoặc ngửa ở trong tuyết, không biết sống chết. Bốn người kia không thể nghi ngờ chính là đám người Thanh Dương Tử, mà áo choàng kia hắn cũng nhìn quen mắt mười phần, cổ tay áo cổ áo viền một vòng trắng, đúng là năm đó hắn ban cho Ninh Vân Tấn.
Hắn đè nèn đau đớn trong lòng, đem tầm mắt chuyển tới trên người Tất Thương Lãng và Ngô Khiêm Nhất. Ngô Khiêm Nhất chắp tay sau mông không nói một lời mà nhìn bọn họ bên này, mà Tất Thương Lãng nói xong đã phi thân nhảy lên bay thẳng đến hai người trên bờ sông đánh tới.
Hai người kia một người trang phục Thái tử màu vàng hơi đỏ, một người khác lại mặc áo lông cừu màu xám, bọn họ tay khoát lên bả vai lẫn nhau của đối phương, chỉ kém một bước liền sắp rơi vào trong nước sông hung mãnh, đối với công kích của Tất Thương Lãng thật sự là đã tránh cũng không thể tránh.
Càng tới gần nơi này, cho dù là chiến mã huấn luyện nghiêm chỉnh cũng hoảng loạn, không tự giác mà chậm cước bộ. Văn Chân hai chân kẹp buộc con ngựa đi về phía trước, đưa tay thì đem ám tiễn trong tay phóng ra ngoài, một mũi tên đã ra, hắn lại dùng tốc độ nhanh nhất lên một tên nữa, cùng hắn có động tác đồng dạng lại là Ninh Kính Hiền và Mục Kiến Minh.
Ám tiễn trên tay bọn họ có thể đồng thời ra ba mũi, ám tiễn đầu tiên của Văn Chân bị Tất Thương Lãng dễ dàng né tránh, ngay sau đó tên khác lại bị Ngô Khiêm Nhất ngăn cản trực tiếp đánh rớt trên mặt đất.
Nhưng quấy rối như vậy cuối cùng là khiến động tác của Tất Thương Lãng đã chậm nửa phần, Văn Chân đã đủ vọt tới gần chỗ. Hắn trực tiếp thả người hướng phía Tất Thương Lãng nhào qua, dù sao đã trải qua một lần đánh, trực tiếp đối mặt Tất Thương Lãng hắn cũng không có kích động, sau khi cùng chạm nhau một chưởng, Văn Chân mượn lực rút lui đến trước người Hồng Minh.
Động tác của Tất Thương Lãng không tạm dừng chút nào, trực tiếp hướng lại đây, Văn Chân không muốn cùng hắn đánh bừa, thuận tay trảo về phía sau, bắt lấy cánh tay Hồng Minh nghĩ muốn đem người mang về bên trận doanh của mình.
Lôi kéo này không kéo được bao nhiêu, Văn Chân lập tức kịp phản ứng, nhi tử cư nhiên lúc này còn không buông người khác kia ra. Nhi tử này của mình cũng không phải là người sẽ xả thân cứu người, hắn đang cảm thấy khác thường, chuẩn bị quay đầu xem một cái, Tất Thương Lãng lại không cho hắn cơ hội kia, một luồng chưởng phong đã đánh tới.
Văn Chân dẫn theo hai người kia hướng bên cạnh dịch hai bước, hắn nguyên bản nghĩ rằng Tất Thương Lãng sẽ thừa cơ tiếp tục đối với mình xuất chiêu, không nghĩ tới Tất Thương lãng chém ra hữu chưởng lại vòng cua trực tiếp đánh vào ngực người nọ bên cạnh Hồng Minh.
Một chưởng toàn lực của đại tông sư đâu chỉ ngàn cân, người nọ trực tiếp bay lên, Hồng Minh phản xạ tính ra tay nghĩ muốn giữ chặt hắn, lại chỉ nắm lấy áo da cừu kia, tiếp đó toàn bộ thân mình của mình cũng bị kéo liên tục lui về phía sau, mắt thấy đã sắp lọt vào trong sông.
Văn Chân một phen ôm hắn, hướng bên cạnh tái dịch hai bước, vừa mới rơi xuống đất tầm mắt của hắn liền cùng kia tầm mắt của người đối thượng.
Cặp kia ánh mắt như thế quen thuộc, rồi lại như thế xa lạ. Bình thản đến giống như không có một tia gợn sóng, nhưng mà tại kia bình thản sau lại mang theo trào phúng, hiểu cùng tâm như chết bụi bình tĩnh.
“Không!”
Văn Chân thả Hồng Minh ra nhảy dựng lên, nghĩ muốn đem Ninh Vân Tấn bắt lấy, nhưng mà cũng đã chậm một bước, chỉ nghe tõm một tiếng, Ninh Vân Tấn đã rơi vào trong nước sông lạnh như băng.
Hồng Minh đem lông cừu trong tay ném trên đất, giơ chân nói, “Thế này thì không xong rồi, Thanh Dương hắn là một thân thương thế đó!”
Trùng Sinh Chi Thiên Hạ Trùng Sinh Chi Thiên Hạ - Bách Dạ