Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Tác giả: Bách Dạ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 176
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 551 / 10
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 153
ối với người bình thường mà nói, đột nhiên nhìn thấy hai đại tông sư đối địch đến đuổi giết mình, không kém gì ở đời sau đột nhiên bị hai quả tên lửa xuyên lục địa ngắm trúng. Mà ngay cả Ninh Vân Tấn trong lòng cũng bất ổn có loại dự cảm không tốt, càng miễn bàn là Hồng Minh.
Nhưng Ninh Vân Tấn dù sao không phải giống thiếu nhiên bình thường, đời trước sau khi ở chiến trường vật lộn, hắn trải qua vô số tuyệt cảnh, đã phi thường rõ ràng, càng tại thời khắc nguy hiểm lại càng phải lãnh tĩnh.
Hắn hiện tại võ công tuy rằng không tồi, nhưng cũng chỉ so với mấy thị vệ kia mạnh hơn một chút, bọn họ ở trong giao thủ bị Tất Thương Lãng và Ngô Khiêm Nhất tùy tay một chưởng đã đánh bay, cuối cùng chỉ có thể bao vây ở phía trước phòng, dùng nỏ tùy thân làm quấy nhiễu hai đại tông sư tới gần, chân chính chủ lực giao thủ vẫn là bốn người phụng cung kia.
Nhìn tình hình này đã biết mình và Hồng Minh đi ra ngoài chẳng những không giúp được gì, ngược lại làm cho Thanh Dương Tử bọn họ vốn đã bị vây vào hạ phong dằn thêm phiền toái. Bất quá tựa như hắn nói, khi võ công không có tác dụng, nên sử dụng năng lực huyết mạch.
Ninh Vân Tấn dẫn theo Hồng Minh và Tần Minh ra cửa, thật cẩn thận mà vượt đến gần cuộc chiến nhất. Trong chạy trốn hắn đã nghĩ tốt bọn họ nên làm những gì, ở bên tai Hồng Minh nhỏ giọng nói, “Dùng bí quyết dẫn khí tam nhất, ta chủ mắt trận, Thái tử làm phụ, Tần Minh ngươi đứng không động là được.”
“Ngươi có nắm chắc không?” Hồng Minh kinh ngạc mà nói, “Trận này chính là rất khó.”
Ninh Vân Tấn lắc đầu, “Lần đầu tiên làm, nhưng chung quy phải thử xem, bằng không Thanh Dương sư phụ bọn họ chống đỡ không được bao lâu.”
Hồng Minh liếc liếc cuộc chiến một lần, sắc mặt bắt đầu có chút trắng bệch, quả thật hiện tại mặc dù là bốn đánh hai, nhưng rõ ràng chiếm chủ động chính là hai tên đại tông sư. Tuy rằng thân ở trong vòng bảo hộ của đám thị vệ, Hồng Minh đã có một loại cảm giác trần truồng ở trời băng đất tuyết. Cho dù điềm xấu, nhưng hắn vẫn là cảm thấy cho dù thành công dùng ra bí quyết dẫn khí tam nhất cũng không nhất định có thể có biện pháp bình an rời đi.
Dù sao năng lực huyết mạch tuy rằng thần kỳ, nhưng không có khả năng như trong truyền thuyết rung động thiên địa, như tế trời cầu mưa chuyện như thế cũng là phải tiêu phí nhiều tế phẩm và thời gian chuẩn bị. Loại lực lượng thần bí này chẳng qua là hết sức khả năng vận dụng các loại khí tồn tại trong thiên địa mà thôi.
Ở trong trí nhớ Hồng Minh bí quyết dẫn khí tam nhất có chút giống như sương mù ở trên thảo nguyên gặp được, chỉ là quy mô nhỏ một chút mà thôi, nó yêu cầu hai mắt trận một chủ một phụ, có thể đem sương mù xung quanh gom lại, lại đem dẫn khí cố định ở trên người một người khác, ba luồng sương mù bởi vì thiếu đồng đều nên có thể hình thành từ một đám sương mù tạo thành khí tụ xoáy, có thể dùng để mê hoặc người.
Lại nói tiếp tuy rằng đơn giản, nhưng dưới tình huốn không có tế phẩm, phải làm chủ mắt trận cũng là rất khó. Hồng Minh còn chưa kịp bắt đầu ngưng thần thi pháp, đã ngửi thấy một làn mùi máu tươi tràn ngập ở trong không khí.
Hồng Minh kinh nghạc mà nhìn phía Ninh Vân Tấn, chỉ thấy hắn cắt cánh tay, sau đó dùng ngón tay bắn ra, hai giọt máu tròn liền rơi ở trên ấn đường của mình và Tần Minh. Tiếp theo Ninh Vân Tấn mặt không đổi sắc mà trực tiếp nặn giọt máu vẽ lên lá bùa tùy thân.
Loại phương thức lấy máu kích phát trực tiếp này nhanh chóng mà hữu hiệu, tuy rằng Ninh Vân Tấn niệm chú vẫn chưa đọc xong, nhưng trong không khí đã dần dần xuất hiện đám sương.
Hồng Minh rất rõ ràng hiện tại cũng không phải là thời điểm sợ chết, chờ đến bốn người kia bị tiêu hao đến kiệt lực, người bên mình dù nhiều hơn cũng vô dụng. Hắn hung ác cũng dùng chủy thủ tùy thân cắt cổ tay của mình, có hình có dáng học theo Ninh Vân Tấn.
Loại thời khắc này Tần Minh cũng giúp không được việc gì, hắn chỉ có thể thành thành thật thật mà đứng, quan sát tình huống xung quanh.
Bởi vì đang là ban đêm, xung quanh lại chỉ có ánh sáng cây đuốc hôn ám, đột nhiên tụ tập sương mù vừa mới bắt đầu cũng không khiến người chú ý, dù sao ban đêm rét lạnh như vậy có chút sương chính là bình thường. Nhưng mà ba người đi cùng hai đại tông sư lại không tham chiến, vẫn luôn đều rất cẩn thận mà chú ý tình huống xung quanh, khi bọn hắn phát hiện sương mù hình như càng ngày càng đậm lập tức nổi lên bất an.
Có thể đi theo đại tông sư xuất hành tất nhiên cũng không phải tục nhân, rất nhanh ba người trốn tại góc đã bị bọn họ chú ý. Chỉ nghe một người trong đó quát to, “Không tốt, mau ngăn cản bọn hắn.”
Người nọ trong khi hét lớn đã cùng hai người khác hướng phía Ninh Vân Tấn vọt lên, Tần Minh tất nhiên biết hai người đang thi pháp không thể bị đánh ngã, hắn vội vàng nói, “Không thể để cho bọn họ chạy tới quấy rầy Công tử và Thái tử.”
Đám thị vệ này đã sớm đoán được thân phận của hai người kia, phải đối mặt hai đại tông sư, bọn họ đều có loại cảm giác lần này lành ít dữ nhiều, thấy được Ninh Vân Tấn và Thái tử đang thi pháp mới có dũng khí vật lộn lần nữa, chỉ cần có thể không chết, nào lại đồng ý buông tha cơ hội sống, không cần Tần Minh nhắc nhở bọn họ đều biết liều chết ngăn trở ba người kia.
Ba người kia dù sao cũng không có võ công của đại tông sư, đối mặt một đám thị vệ đã chấp bất cứ giá nào giống như chìm vào vũng bùn.
Nhưng mà Tất Thương Lãng cùng Thanh Dương Tử bọn họ giao thủ như mèo giỡn chuột đem tầm mắt chú ý tới bên này, khi hắn nhìn đến Ninh Vân Tấn liền nhịn không được chửi nhỏ một câu, tiếp đó ngón tay bắn ra, Thanh Dương Tử chỉ cảm thấy một luồng kình phong phất mặt, thầm nghĩ trong lòng không tốt, nghĩ muốn đi ngăn cản, cũng đã không còn kịp rồi. Hắn hướng phía Ninh Vân Tấn nhìn lướt qua, thấy cũng không có gì khác thường, chỉ cho là đại tông sư cũng có lúc thất thủ.
Nhưng mà kéo dài như vậy, Ninh Vân Tấn vẫn luôn suy nghĩ niệm chú bỗng nhiên mở mắt, chỉ thấy hắn đầu tiên là hai tay kết ấn, sau đó lá bùa kẹp ở đầu ngón tay hắn không lửa tự cháy, “Kết trận.”
Hắn vừa nói xong, mọi người đều chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, giống như đưa tay không thấy được năm ngón tay, mặc dù thấy không rõ lắm tình huống xung quanh, cho dù là những người cầm đuốc, ánh sáng cũng xuyên không qua một thước.
Trận một khi kết thành, sương mù sẽ cuồn cuộn mà không ngừng tụ lại, loại sương này cũng không ngăn trở tầm mắt của ba người mắt trận. Ninh Vân Tấn một tay nắm Hồng Minh, một tay nắm Tần Minh, quát to một tiến, “Tản ra.” Sau đó dẫn theo hai người thả người rời khỏi tại chỗ.
Đám thị vệ còn sống lập tức giải tán, tiếng bước chân lộn xộn khiến hai vị đại tông sư ngay cả nghe tiếng rõ cũng không có biện pháp.
Ninh Vân Tấn cũng không dẫn theo hai người chạy ra hướng ngoài, ngược lại hướng phía trung tâm vừa mới đánh nhau, đem bốn người đứng tại chỗ điều tức từng người tìm ra. Cho dù bốn người bị chút thương lại không hổ là cao thủ, bọn họ nhất trí cẩn thận đem tiếng bước chân điều chỉnh, nghe sao cũng như một người bình thường.
Hồng Minh nhanh chóng bị Ninh Vân Tấn lớn mật dọa đến tim gan nhỏ rút gân, bất đồng với những người khác cái gì cũng nhìn không thấy, thời điểm hắn có thể thấy rõ ràng bảy người bọn họ khoảng cách gần nhất bất quá hơn một trượng mà thôi, biến thành hắn sợ bị người nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Phảng phất như có thần giúp, bọn họ cư nhiên thành công dựa vào sương mù rời khỏi viện. Ninh Vân Tấn trực tiếp dẫn theo bọn họ chạy đến viện cách vách, hắn nhớ rõ ở bên cạnh hình như là một người buôn ngựa, hơn phân nửa sẽ có ngựa.
Thẳng đến cưỡi ngựa rời khỏi khách điếm một khoảng cách, bảy người mới nhẹ nhàng thở ra, lúc này bọn họ mới dám nói chuyện, mà không cần lo lắng bị đại tông sư nghe được.
Thanh Dương Tử lúc này có lúc lo lắng mà nói, “May mắn pháp trận của Thái tử và Thanh Dương hoàn thành đúng lúc, bất quá chỉ như vậy sợ vứt bọn hắn không được.”
Ninh Vân Tấn bất đắc dĩ mà gật đầu, “Dù sao bọn họ biết mục đích của chúng ta mà, hiện giờ vì sương mù cho dù nhất thời không thấy người, cũng có thể dọc theo đường tìm tới.”
“Chúng ta đây làm thế nào?” Hồng Minh giữa không tự giác đã đem tầm mắt nhìn phía Ninh Vân Tấn.
Tuy rằng hai vị đại tông sư trước đó cũng không nhiều lời, nhưng mà tầm mắt của bọn hắn lại bại lộ mục đích của hai người. Ninh Vân Tấn có thể cảm giác được, hai người này tuy rằng liên thủ, nhưng mục đích lại không đồng nhất.
“Tất Thương Lãng tựa hồ là vì ta mà đến, Ngô Khiêm Nhất cũng là nghĩ muốn bắt Thái tử.” Ninh Vân Tấn khẳng định nói.
Lời của hắn khiến mọi người đều hai mắt sáng ngời, Thanh Dương Tử nói, “Chúng ta cũng chia binh, để cho bọn họ tách ra. Tất Thương Lãng có thương tích, ta đi theo Thanh Dương đồng thời cũng có thể cùng hắn chu toàn một phần, chờ các ngươi hộ tống Thái tử về kinh tiếp đó qua tới đón chúng ta.”
“Chỉ sợ không được…” Ninh Vân Tấn cười khổ một tiếng, hắn xốc y phục lông khóa đại trên người, chỉ thấy bên hông y phục màu xanh đã bị nhuộm thành màu đen, chảy máu diện tích lớn như thế, không cần hoài nghi thươn thế của hắn nhất định rất nặng.
Hồng Minh chấn động, hỏi, “Ngươi bị thương lúc nào?”
“Là Tất Thương Lãng?!” Thanh Dương Tử lại khiếp sợ mà nói, “Cái bắn tay kia của hắn cư nhiên không thất bại.”
Ninh Vân Tấn bất đắc dĩ mà nói, “Dù thế nào đó cũng là đại tông sư, nào lại dễ thất thủ như vậy.”
Như hắn đã nói, dù thế nào Thất Thương Lãng cũng là đại tông sư, không quản cái bắn tay kia chỉ dùng để bị thương Ninh Vân Tấn hay gì, nhưng mà chảy máu diện tích lớn như vậy là có thể khẳng định người thường cho dù đứng cũng suy yếu mười phần, nhưng Ninh Vân Tấn lại chẳng những kiên trì hoàn thành trận pháp kia, thậm chí còn lãnh tĩnh mà dẫn dắt mọi người rời viện, hơn nữa còn lập tức xóc nảy thời gian dài như vậy trước mặt không đổi sắc, chỉ thấy phần định lực này của hẳn khiến cho ba người cao thủ khác thường thức mười phần mà nhìn hắn.
Ninh Vân Tấn đột nhiên bị thương ai cũng không có cách nào đoán trước, nhưng mà ý tưởng vốn dĩ muốn chia lại chỉ có thể buông tha. Dù sao nếu chỉ là hai cao thủ, muốn ở trong tầm tay của đại tông sư võ công mèo quào bảo vệ người thật sự rất khó.
Tần Minh nhìn Ninh Vân Tấn, một phen kéo y phục của hắn, đem y phục lông trên người hắn kéo xuống, “Công tử không bằng để ta đi giả trang ngươi đi!”
“Không được!” Ninh Vân Tấn làm sao có thể tùy ý hắn chủ ý ngốc như vậy được, “Tất Thương Lãng cũng không phải kẻ ngu, dựa vào một bộ y phục nhận người. Hắn chính là nhận thức ta, nếu nhận ra ngươi thật sự là rất đơn giản.”
Tần Minh cắn chặt răng, “Nhưng là chỉ cần bám trụ ra xa, không cho hắn nhận ra liền tốt, chỉ cần có thể cho các ngươi tranh thủ một đoạn thời gian, không được sao? Nơi này cách kinh rất gần, chỉ cần tới gần cửa thành, cho dù hai đại tông sư kiêu ngạo đi nữa cũng phải sợ hãi đại bác chứ!”
Tại niên đại người hầu chết vì chủ tử là vinh quang, ngoại trừ Ninh Vân Tấn ai cũng cảm thấy chủ ý này thật sự không tồi, dù sao bọn họ chỉ cần có thể đủ cùng đại đội nhân mã hội hợp, hơn nữa bốn cao thủ, cũng có thể cùng đại tông sư lần thứ hai đọ sức, nói không chừng khi đó đối phương sẽ biết khó mà lui.
Hồng Minh nhìn Ninh Vân Tấn nghiêm túc mà nói, “Thanh Dương, Cô cảm thấy thời gian này ngươi không nên rối rắm việc này, nô bộc trung thành này của ngươi nói đúng, đây là biện pháp tốt nhất.”
Ninh Vân Tấn còn chưa kịp nói chuyện, trong đó một cao thủ đã chịu không nổi bọn họ lằng nhà lằng nhằng, trực tiếp ra tay đem hắn giữ chặt. Hắn chỉ có thể mắt mở trừng trừng mà nhìn Tần Minh cùng mình thay đổi y phục, đối với ôm quyền, nhất kỵ tuyệt trần mà đi.
Trùng Sinh Chi Thiên Hạ Trùng Sinh Chi Thiên Hạ - Bách Dạ