Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: Bách Dạ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 176
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 551 / 10
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 102
gồi trên xe ngựa tiến tới hoàng cung, Ninh Vân Tấn cầm yêu bài tự hỏi một hồi sau khi nhìn thấy Văn Chân nên nói như thế nào. Với sắc bén của người nọ, chỉ sợ mình vừa mới khai ra cái đầu, đã có thể đoán được kỳ quái trong đó.
Mình nhất định là phải tự tuyệt tâm tư vi phạm cương thường kia của hắn, chỉ hy vọng đến lúc đó cũng đừng ngược lại lộng xảo thành chuyên!
Nghĩ đến kỳ hạn mười ngày của Văn Chân, Ninh Vân Tấn không khỏi bắt đầu phiền lòng, trước kia chưa nghe nói qua Văn Chân có lời đồn thích nam phong, tại sao đời này có thay đổi lớn như thế.
Nếu nói là muốn hắn cam tâm tình nguyện lấy mình trả giá vì đại giới cứu Ninh Vân Tường, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng, đó là điểm mấu chốt của Ninh Vân Tấn, hắn không có khả năng cam tâm đi làm thứ hàng phụ thuộc một nam nhân.
Lại nói, hắn cũng không phải người nhân từ nương tay, nếu không phải vì phụ thân, hắn mới lười quản thằng quỷ sứ kia. Mới sáu tuổi mà thôi đã có tâm tư ác độc như thế, lớn lên còn như thế nào nữa!
Nhưng mà bất kể như thế nào đó đều là nhi tử thân sinh của phụ thân, hiện giờ phụ thân cũng đã ngã bệnh thành bộ dáng kia, nếu thằng quỷ sứ kia thật sự xảy ra chuyện, nói câu điềm xấu, Ninh Vân Tấn còn thật lo lắng phụ thân xảy ra mệnh hệ gì đó.
Hơn nữa, nếu như mình không ra mặt, lại có lần ngôn luận chém tâm kia của Bội Hoa, Ninh Vân Tấn cũng lo lắng phụ thân, gia gia nãi nãi xa lạ với mình, trách cứ mình tâm có oán hận không ra sức.
Phụ thân giãy dụa và do dự Ninh Vân Tấn đều thấy trong mắt, cuối cùng hắn ở giữa nhi tử thân sinh và mình, lại vẫn là lựa chọn mình, chỉ là điểm này, Ninh Vân Tấn đã bội phục hắn, cũng cảm kích hắn.
Âu Hầu lão sư đã từng nói qua với mình phải quý trọng trước mắt, người muốn xem rõ ràng là điều gì quan trọng nhất của mình!
Ninh Vân Tấn có thể xác định chính là, mình quý trọng tình cảm phụ tử với Ninh Kính Hiền, cho nên hắn nguyện ý vì điểm này thỏa hiệp – chỉ cần Văn Chân không đề cập tới yêu cầu quá phận, cho dù mình trả giá một chút đại giới cũng không sao.
Làm tốt xây dựng tâm lý, Ninh Vân Tấn đã không do dự nữa. Thời điểm hắn được dẫn vào cung Càn Thanh, đã qua buổi trưa, Văn Chân vừa vặn làm chút nghỉ ngơi rời giường.
Hắn thân trung y, khoác long bào, tóc đen thật dài phủ ở sau đầu, từ trong cổ áo mở rộng còn có thể nhìn được xương quai xanh và hầu hết lộ ra.
Đừng thấy thân hình Văn Chân hơi có vẻ gầy yếu, nhưng mà Ninh Vân Tấn lại rõ ràng biết thân thể che giấu phía dưới quần áo có cỡ nào rắn chắc!
Nếu như không có chuyện một đêm kia, nhìn thấy bộ dáng này của Văn Chân, Ninh Vân Tấn tuyệt đối sẽ cảm thán một câu dáng người không tồi, nhưng mà hiện tại đã có loại cảm giác vô pháp nhìn thẳng!
Hắn ở trong lòng nói thầm, Hoàng thượng, hai người chúng ta thật sự vẫn không thân, ngươi không cần cố ý biểu hiện thân mật như thế!
Văn Chân nhìn hắn gục đầu xuống làm ra một bộ dáng vẻ cung kính, khó nén thất vọng trong con ngươi. Hắn chọn một nhuyễn tháp biếng nhác mà ngồi nghiêng, “Còn chưa tới mười ngày ngươi tại sao đã đến gặp trẫm!”
“Hoàng thượng, vi thần…” Ninh Vân Tấn vừa mới chuẩn bị mở miệng nói thẳng cự tuyệt, dù sao khi đối mặt Văn Chân uyển chuyển quá nhiều ngược lại rơi xuống thấp kém.
“Trước đừng nói những điều đó. Lại đây.” Văn Chân đúng lúc đánh gãy hắn, một tay nâng cằm, ung dung thận trọng.
Ninh Vân Tấn dưới áp bách của ánh mắt hắn, đành phải tiến lên đến trước người Văn Chân.
Văn Chân nhìn bộ dáng thật cẩn thận của hắn, ảm đạm cười, “Cách xa vậy làm gì, trẫm còn có thể ăn ngươi sao?”
Còn không phải là muốn ‘Ăn’ mình…Ninh Vân Tấn trong lòng nói thầm một câu, lại tiến lên hai bước.
Văn Chân không biết từ chỗ nào lấy ra một chiếc lược, đưa tới trên tay phải hắn.
Ninh Vân Tấn kinh ngạc mà nhìn đồ trong tay, có chút không rõ tình huống lắm.
“Đến, chải đầu cho trẫm.”
Tuy rằng giọng điệu Văn Chân vô cùng bình thản, nhưng mà khẩu khái không khoan dung thương lượng, Ninh Vân Tấn đành phải làm theo. Cũng may tay trái của hắn tuy rằng bị thương, nhưng chỗ thương là ở vị trí cánh tay, tuy rằng không thể dùng lực, nhưng mà nâng tóc lên lại không thành vấn đề.
Lược gỗ đàn đen tốt nhất chế thành lướt qua tóc đen đen bóng đến giống như sa tanh của, Ninh Vân Tấn cẩn thận mà đem từng sợi tóc bướng bỉnh chỉnh sửa xử lý chỉnh tề.
Hai người ai cũng không nói gì, trong gian phòng có một loại yên tĩnh hài hòa.
Thẳng đến Ninh Vân Tấn vì Văn Chân đem toàn bộ sợi tóc đều chải thẳng, hắn mới dừng động tác trong tay lại, dù sao với tình trạng một tay hiện tại của hắn là không có biện pháp hoàn thành động tác đội quan phức tạp như thế.
“Kết phát vi phu thê, ân ái lưỡng bất nghi.” Văn Chân đột nhiên thở dài, nghiêm túc mà nhìn Ninh Vân Tấn nói, “Trẫm là thật tâm thích ngươi. Ngươi có khả năng trị thế, lại có năng lực huyết mạch xuất chúng, thân thế năng lực đều tốt, trẫm vốn là noi theo quyết tâm Trần Văn đế.”
Ninh Vân Tấn bị lời này của hắn sợ tới mức chân mềm nhũn, làm Hoàng hậu của ngươi, đó không phải là giảm thọ, là trực tiếp gặp sét đánh tổn mệnh đúng chứ!
Hắn trực tiếp quỳ hai đầu gối xuống đất, nói với Văn Chân, “Vi thần nguyện ý vì Hoàng thượng cúc tung tận tụy đến chết mới thôi, nhưng vì thần không muốn làm Hàn Tử Cao kia…”
Làm tự tuyệt thẳng thắn dứt khoát như thế khiến Văn Chân khó nén thất vọng và thống khổ, hắn thất thố bắt lấy hai vai Ninh Vân Tấn, để hắn nhìn hai mắt của mình.
“Chẳng lẽ trẫm đối xử với ngươi vẫn chưa đủ tốt?! Chính ngươi để tay lên ngực tự hỏi, bắt đầu từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, trẫm lần nào không dung túng ngươi, chiều ngươi?!”
Ninh Vân Tấn đối với điểm ấy thật đúng là vô pháp phản bác, hắn đối diện Văn Chân dập đầu, nói, “Hoàng thường đối đãi vi thần sủng ái có thừa, vi thần tất nhiên là ghi nhớ trong lòng.”
Thấy trên mặt Văn Chân trực tiếp viết ‘Vậy tại sao không thể tiếp nhận’, tròng mắt hắn đảo, uyển chuyển mà nói, “Nhưng Hoàng thượng chẳng những là Hoàng đế, còn là di phu của vi thần, ngài ở trong lòng thần chính là một vị trưởng bối đức cao vọng trọng từ nhỏ quan tâm mình, cho nên thứ thần thật sự vô pháp tiếp thu chuyện này.”
Hắn tự cho là lần tự tuyệt này hết sức cao minh, nhưng chẳng ngờ ngược lại khiến Văn Chân vẻ mặt trầm tĩnh lại.
Văn Chân buông hai tay, lại nằm ở trên tháp, hơi híp mắt nhìn hắn, biểu tình vô cùng bình tĩnh.
Ninh Vân Tấn bị loại ánh mắt thợ săn này đánh giá đến cả người sợ hãi, tất nhiên biết tự tuyệt vừa rồi của mình bị đối phương xem nhẹ. Vừa nghĩ tớt lát nữa mình còn phải cầu hắn chuyện Ninh Vân Tường, miệng đã phát đắng.
Hắn biểu tình hoảng loạn khiến tâm tình Văn Chân tốt lên một chút, nếu mà người khác được thân là Hoàng đế mình sủng ái quý trọng như thế, đã sớm thuận cột bò lên rồi.
Cũng chỉ có tiểu tử này lại không sợ cường quyền, trực tiếp từ chối mình. Vẫn giống một dạng như khi hắn còn bé, dù tham tài, lại tham đều có đạo, tình nguyện dựa vào năng lực của mình đi kiếm, nếu mình thưởng thức chính là phần hết sức chân thành này của hắn, tất nhiên lại không thể vì tài cán này trách móc hắn nặng nề.
“Lúc nào ngươi dự định đem trả trẫm bức tranh?”
“Ơ?!”
Văn Chân đột ngột mà thay đổi đề tài khiến Ninh Vân Tấn ngây ngẩn cả người, hắn thốt ra nói, “Đó là họa tác của Quý Khanh mất trộm.”
“Đã là trẫm phải người chặn được, vậy tự nhiên là của trẫm!” Văn Chân cười nói.
Ninh Vân Tấn hồ nghi nhìn hắn, chẳng lẽ không phải hắn phái người trộm.
Văn Chân cũng không muốn gánh oan uổng này, hắn giải thích, “Trẫm tuy rằng phái người ra giá hai ngàn kim mua, lại bị Tôn Bản Thiện từ chối. Sau lại nghe nói hàng thương Tây bắc ra năm nghìn kim kia thẹn quá thành giận để thủ hạ đi trộm tranh, trẫm đã sai người đem tang vật cướp.”
Hắn nói khiến trong đầu Ninh Vân Tấn đột nhiên xẹt qua một tia liên hệ thiên ti vạn lũ, nhất thời lâm vào trong trầm tư.
Văn Chân thấy hắn mang nghi vấn trên mặt, chỉ cho là hắn không tin mình, buồn bực mà nói, “Nếu mà trẫm thật sự nghĩ muốn, Tôn Bản Thiện chẳng lẽ dám không trình lên, ngươi cứ nhất định phải đem trẫm nghĩ đến ti tiện như vậy sao?”
Tư tàng tang vật dựa theo luật Đại Hạ là có phạm pháp! Ninh Vân Tấn trộm xem thường hắn một chút, bất quá quả thật như Văn Chân nói, Hoàng đế nếu là tự mình ra mặt, không thể theo Quý Khanh không đem tranh đưa đến ngự tiền.
Bất quá, lúc này hắn có chuyện quan trọng hơn muốn nói, nên trước đem phun tào đặt ở một bên.
Hắn chỉnh lý ngôn ngữ một chút, nhân tiện nói, “Hoàng thượng, thần ngày ấy khi gặp chuyện, nghe nói thê tử Lý Vĩnh tựa hồ là công chúa tộc Phụng Vũ, theo lý thân phạn của hắn hẳn là không thấp, lại còn gọi người chủ sau màn này là chủ tử, thần suy nghĩ ngươi nọ địa vị có phải hay không sẽ rất cao? Nói thật, nếu không phải ngươi nọ đã nhìn qua hai bức vẽ kia của thần sau nghĩ muốn bắt giữ vi thần, lại đánh giá thấp võ công của thần, bằng bọn họ bố trí chỉ sợ trốn không thoát tòa nhà kia.”
Tuy là câu nghi vấn, Ninh Vân Tấn lại nói rất hết sức khẳng định.
“Hàng thương Tây Bắc, tộc Phụng Vũ…” Văn Chân miệng niệm kỹ hai từ này, đột nhiên mắt chiếu tinh quang.
Trong tay hắn đã nắm giữ một chút chuyện tình đêm đó, tuy rằng bởi vì hành động chậm một bước, khiến vài cầm đầu chạy mất, bất quá hiện giờ triệt để phong thành, bọn họ muốn rời đi cũng không dễ.
Bởi vì Hoàng đế tự mình đốc thúc án, hiện giờ Cửu môn Đề đốc phối hợp phủ Thuận Thiên biên thẩm biên trảo, động tác hết sức nhanh chóng, mặc dù chỉ là thời gian ngắn ngủi hơn một ngày, trong lao đã khống chế không ít người.
Dù sao án lần này đề cập đến gián điệp mệnh quan triều đình tính chất ban đầu đã hết sức ác liệt, chớ nói cho là nhớ tới tâm tư của người sau màn với Ninh Vân Tấn, nên càng làm cho Văn Chân trong cơn giận dữ. Cho dù ít nhiều người nọ để mình âu yếm, nhưng mà hắn cũng hận không thể bắt được người nọ sau đó lột da rút gân.
Ninh Vân Tấn tuy rằng cũng không đem lời nói đến trắng ra, nhưng mà hai người bọn họ đều vô cùng hiểu rõ, tộc Phụng Vũ là một bộ tộc cấp bậc so với Đại Hạ càng nghiêm khắc, có thể được người có thân phận phò mã xem là chủ tử chỉ có nam đinh thế gia vọng tộc hoàng tộc.
“Người đâu!” Văn Chân đột nhiên hô to một tiếng.
Hắn lời còn chưa dứt, Lý đại tổng quản xuất quỷ nhập thần lập tức đẩy cửa ra.
Văn Chân ném cho hắn một yêu bài, phân phó nói, “Nhanh, để lĩnh thị vệ nội đại thần đang làm trực ca hôm nay dẫn mấy nhân thủ đến chỗ hàng thương kia ở, không quản người còn hay không còn phải đem nơi đó khống chế xong, hung hăng tra cho trẫm cặn kẽ người bên trong.”
Lý Đức Minh “Vâng” một tiếng, lại vô thanh vô tức mà lui xuống.
Thấy giải quyết được chuyện, Văn Chân liền thuận thế đem đề tài chuyển dời đến hướng đi của Ninh phủ gần đây, “Nghe nói tối hôm qua nhà ngươi lại tra chuyện trúng độc? Chẳng lẽ ngươi là vì chuyện này mới đến gặp trẫm?”
Nghe hắn chủ động đề cập ý đồ mình đến, Ninh Vân Tấn do dự một chút, nói, “Đúng vậy. Dược là một người nội thị của Tam hoàng tử đưa cho An Bình Bội Hoa.”
“Vậy người kê đơn là ai?” Ninh Vân Tấn trọng âm dừng ở trên người ‘Tam hoàng tử’, nghĩ muốn dời đi lực chú ý của Văn Chân, đáng tiếc quanh co của hắn không nổi chút nào tác dụng với Văn Chân, “Trẫm cũng không tin ngươi sẽ ăn thức ăn nàng đưa tới.”
“Nàng sai khiến Tam đệ của vi thần bỏ ở trong thức ăn nãi nãi đưa.” Ninh Vân Tấn nói xong, quỳ xuống đất dập đầu với Văn Chân nói, “Cầu Hoàng thượng khai ân, Tam đệ vi thần tuổi còn quá nhỏ, lại là người bị sai khiến, có thể hay không thả lưới một mặt.”
“Ngươi lúc nào thì cùng hắn tay chân tình thâm như thế?” Trực giác Văn Chân nói cho hắn biết Ninh Vân Tấn cầu tình có chút khác thường. Hắn biết rõ, tuy rằng hai người làm huynh đệ cùng cha khác mẹ, nhưng không thân cận, trước còn xảy ra một ít mâu thuẫn, với tiểu tử trợn mắt tất báo này, cho dù xen vào tình huynh đệ, không lửa cháy thêm dầu cũng là phúc hậu rồi, làm sao lại còn độ lượng như thế?!
Ninh Vân Tấn chỉ biết Văn Chân sẽ hỏi như thế, đã đem mình lúc ở trên xe ngựa biên tập tốt nói ra, “Phụ thân vi thần bởi vì chuyện của hai huynh đệ chúng ta giận ra bệnh, nếu Tam đệ xảy ra chuyện gì, thần thật sự là lo lắng với thân thể của phụ thân chịu đựng không nổi.”
Khi hắn nói chuyện cố ý liếc liếc Văn Chân, lại không dấu vết mà rướn cổ lên, lộ ra máu ứ đọng trên cần cổ trắng nõn trơn bóng.
Ninh Vân Tấn không biết, hắn nếu như không lộ ra dấu vết kia, Văn Chân ngược lại sẽ có vài phần áy náy.
Nhưng mà hắn đầu tiên là nhắc đến Ninh Kính Hiền là tức bệnh – không cần phải nói phụ thân người ta là phản đối nhi tử cùng một chỗ với mình, lại dùng dấu vết kia nhắc nhở Văn Chân, mình vì tôn trọng hắn, đến miếng thịt béo chưa ăn, lại vẫn là bị người cự tuyệt.
Đây quả thật giống như một cái tát ở trên mặt Văn Chân, càng khiến hắn cảm thấy mình đường đường ngôi cửu ngũ chí tôn ở trong lòng người ta không kém thua một tên Ninh Kính Hiền.
Văn Chân giận dữ ngược lại cười, “Trẫm chỉ biết ngươi là một nhi tử rất hiếu thuận! Nhưng mà ngươi có năng lực vì cha ngươi làm đến mức độ nào đây?”
Ninh Vân Tấn quỳ trên mặt đất, quật cường mà ngẩng đầu nhìn Văn Chân. Trong lòng hắn thấp thỏm đánh cuộc Văn Chân không đến mức ti tiện như thế, miệng gằn từng tiếng mà nói, “Vi thần cái gì cũng nguyện ý làm!”
“Một khi đã vậy…” Văn Chân đột nhiên nheo mắt lại, ý vị sâu xa mà nói, “Vậy, đến đây đi, nếu mà hầu hạ trẫm cao hứng, trẫm liền đồng ý với ngươi!”
Ninh Vân Tấn nhìn hắn đột nhiên vén trường bào lên, chỉ vào giữa háng, thủ thế kia mang theo ám chỉ hạ lưu rõ ràng, nhất thời khiến mặt hắn đỏ bừng!
Trùng Sinh Chi Thiên Hạ Trùng Sinh Chi Thiên Hạ - Bách Dạ