Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Bách Dạ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 176
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 551 / 10
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 97
ỉnh?” Văn Chân thản nhiên mà liếc nhìn hắn, vẫn mặc y phục của mình.
“Ừm.” Ninh Vân Tấn ngại ngùng mà chôn đầu nhỏ giọng đáp lời. Thấy Văn Chân chính là tự mình mà chỉnh sửa y phục, hắn đột nhiên tỉnh ngộ lại, đây hoàn toàn không phải phong cách của Văn Chân nha?! Chẳng lẽ là tên này thẹn thùng?
“Hoàng thượng, chúng ta ấy…Khụ, ngủ bao lâu?” Hiệp lộ tương phùng người mặt dày thắng, Văn Chân không nói lời nào, Ninh Vân Tấn liền chủ động bày tỏ.
Văn Chân gắng sức vẫn duy trì bình thản, không đi hồi tưởng thân thể tốt đẹp vô hạn phía dưới chăn kia, “Chưa đến hai canh giờ.”
Hai canh giờ, bốn tiếng…Nghĩ đến việc hai người làm trước đó, Ninh Vân Tấn nhìn Văn Chân trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đây chính là phụ thân của chính bản thân, lại cùng mình làm chuyện thân mật như vậy, sinh ra loại tình cảm không nên có này, tuy rằng một bước cuối cùng cũng không làm ra đến tận cùng, nhưng mà loại chuyện này kỳ thật cũng không hẳn là phát sinh!
Hắn oán niệm mà trộm trừng mắt nhìn Văn Chân một cái, nhỏ giọng nói, “Hoàng thượng ngài rõ ràng có thể đem ta giao cho người khác.”
Lời này Văn Chân đã không muốn nghe, hắn xoay người nắm cằm Ninh Vân Tấn, khiến hắn đối diện với cặp mắt của mình, “Trẫm tưởng hẳn là ngươi nhớ rõ. Trẫm sẽ không đem ngươi giao cho người khác!”
Hắn cường ngạnh nói như thế, khiến Ninh Vân Tấn cũng dâng lên một cỗ tâm lý phản nghịch, không sợ chết mà nói, “Hoàng thượng chẳng lẽ còn có thể ngăn vi thần vẫn luôn không đại hôn?”
Văn Chân bị hắn tức giận đến sắc mặt xanh mét, đó cũng là chuyện hắn vẫn luôn lo lắng. Nam nhân Bát Kỳ không thể như nữ tử phải chọn tú, hôn phối quyền thế đều bị hoàng thất khống chế, nam tử chỉ cần không nghĩ thượng chủ hoặc là trèo cao tôn thất, chung quy là có thể chọn được người hợp ý đại hôn.
Tay nắm cằm Ninh Vân Tấn của hắn, không tự giác mà dùng sức lên. Ninh Vân Tấn bị hắn nắm đau, lại quật cường mà cùng hắn trừng mắt.
“Vậy ngươi cứ thử nhìn xem! Qua tối nay, trẫm không tin ngươi vẫn không biết tâm tư của trẫm.” Hắn buông tay, hung hăng mà thêm vào nói, “Trẫm cho ngươi mười ngày, mười ngày sau trẫm muốn biết đáp án của ngươi.”
Ninh Vân Tấn buồn bực đến mặt sung huyết, cái này gọi là thổ lộ sao?! Không nói trước tên này là cha mình, chỉ là thân phận Hoàng đế của hắn mình cũng không có khả năng suy xét có được không hả, cũng không phải đầu óc cháy hỏng luẩn quẩn trong lòng.
Văn Chân nhìn hai dấu tay sáng rõ trên mặt Ninh Vân Tấn, màu con ngươi tối sầm u ám, giải thích nói lại nói không nên lời. Hắn trừng mắt nhìn Ninh Vân Tấn một cái, “Trẫm biết ngươi luyện đồng tử công, nhưng mà đêm qua tình thế khẩn cấp. Quay về trẫm sẽ sai người đưa cho ngươi dược điều dưỡng tốt lên, nếu thật sự không được cũng đừng để trong lòng. Cho dù ngươi ngày sau không làm đại tông sư, cũng là tế thiên giả, với tài trí thông minh của ngươi, làm quan có thể trở thành trụ cột quốc gia.”
Ninh Vân Tấn trong lòng khiếp sợ, trên mặt lại thần tình khinh thường mà nói, “Ta cho tới bây giờ chưa nghe nói qua luyến đồng của Hoàng đế có thể không bị chỉ vào cột sống thóa mạ!”
“Ngươi cứ như vậy không tin trẫm!” Văn Chân tức giận đến không xong, chỉ cảm thấy một mảnh tâm ý của mình đều uổng phí. Hắn giận dữ ngược lại cười nói, “Vậy ngươi tại sao không học theo Mộ Dung Xung, nhân gia luyến đồng còn có thể làm Hoàng đến đó!”
Ninh Vân Tấn hỏi ngược lại, “Hóa ra Hoàng thượng là muốn làm Phù Kiên.”
Đại nghịch bất đạo bậc này mà nói đổi là người khác, Văn Chân tuyệt đối một chưởng đem người đập chết, cũng chính là đổi thành người này, mình không hạ thủ được mà thôi. Trong lòng hắn nghẹn một hơi, nửa ngày mới phất tay áo nói, “Hảo hảo hảo, trẫm thấy ngươi tinh thần rất tốt, lá gan cũng rất to, hy vọng mười ngày sau khi nhìn thấy ngươi sẽ không lại như tối hôm qua muốn chết không muốn sống!”
Thấy Văn Chân bị mình tức giận đến phẩy tay áo bỏ đi, Ninh Vân Tấn không phúc hậu mà đảo cái xem thường, nói thật, tuy rằng đêm qua mình bị chiếm tiện nghi, nhưng mà biểu hiện Văn Chân thật sự là khiến hắn nhìn với cặp mắt khác xưa.
Vị Hoàng đế này hiện tại cũng không biết mình là con hắn, trong lòng hắn, chỉ sợ mình là một đứa con của một đại thần, hoặc là một tiểu bối đáng yêu.
Văn Chân cũng không biết mình đã đột phá tầng thứ ba, không cần lại trói chặt tinh quan, bảo trì thân đồng tử.
Với loại tình huống ngày hôm qua của mình, mình nếu mà không xuất tinh, nhẹ thì thân thể có bệnh, nặng thì tử vong, nhưng mà với Văn Chân thân là Hoàng đế mà nói, một đại tông sư giá trị tuyệt đối lớn, nhưng người này lại không chút do dự lựa chọn thân thể của mình.
Lại có chuyện đêm qua, tuy rằng nhớ tới Ninh Vân Tấn đã muốn đào hố chôn mình, nhưng Văn Chân sở tác sở vi trong lòng hắn cũng không phải không xúc động.
Ninh Vân Tấn tại thời điểm hiện đại đã từng nghe một em gái nói qua một câu vô cùng hư hỏng – muốn xem một người nam nhân yêu hay không yêu mình chỉ cần nhìn biểu hiện trên giường của hắn thì biết, nếu là trên giường, chỉ lo thỏa mãn dục vọng của bản thân, nam nhân như vậy căn bản không tốt.
Lời này tuy rằng nói rất trắng trợn, lại vô cùng có đạo lý, Ninh Vân Tấn làm một người nam nhân quả thật không thể đồng ý hơn nữa. Thời điểm tên đã lên dây, nam nhân nếu không phải thật sự đối với nửa khác trên giường có tình, căn bản làm không được cẩn thận săn sóc lại chú ý cảm thụ của đối phương, trực tiếp nâng súng lên ngựa là được.
Cho dù Ninh Vân Tấn khi đó thần chí không rõ, cũng không có biện pháp không thấy căn □ nóng cháy để trên người mình kia, nhưng mà bởi vì mình khóc nháo, người kia cư nhiên liền thật sự không làm đến cuối cùng, thậm chí vẫn luôn chỉ lo vì mình thư giải. Chỉ có thời điểm cuối cùng mình mệt mỏi đến sắp ngủ, hắn mới dựa vào tay mình phóng ra một lần.
Nói thật, chuyện như vậy xuất hiện ở trên người Văn Chân khống chế dục và cố chấp rất mạnh quả thật là bất khả tư nghị, đồng thời phần nghiêm túc này của hắn cũng càng làm cho Ninh Vân Tấn sợ hãi trong lòng, nếu là biết thân thế của mình…
Vừa nghĩ tới hậu quả như vậy, Ninh Vân Tấn liền rốt cuộc không có biện pháp an tâm. Hắn bò dậy, lại không tự giác mà động vào vết thương, nhịn không được ‘Xít’ một tiếng mà hít một hơi khí lạnh.
Hắn bên này vừa mới truyền ra động tĩnh, cửa đã bị đẩy ra, một tiểu thái giám ôm y phục đi đến. Hắn hành lễ với Ninh Vân Tấn, nhỏ giọng thở nhẹ mà nói, “Ninh đại nhân ngài tỉnh rồi? Khi đi Hoàng thượng công đạo, ngài nếu tỉnh lại thì ở chỗ này chờ người Ninh phủ đến đón ngài.”
Ninh Vân Tấn không nghĩ tới Văn Chân bị mình chọc giận thành như vậy, còn nhớ rõ để một người chiếu cố mình. Hắn gật đầu, lại hỏi, “Hoàng thượng còn công đạo gì nữa không?”
Tiểu thái giám nói, “Hoàng thượng còn nói, việc này hắn sẽ sai người tra rõ tận gốc, ngài chỉ cần ở trong phủ hảo hảo nghỉ ngơi là được. Hoàng thượng nói ngài tối nay gặp chuyện bị thương, đặc biệt cho phép ngài hưu mộc mười ngày.”
Mười ngày…Ni mã! Ninh Vân Tấn cảm thấy trên đầu mình quả thật tròng vào một cái gông xiềng tính thời gian ngược, hắn đau đầu giả chết nói, “Hầu hạ thay y phục đi!”
Bên này khi hắn đang mặc quần áo, Văn Chân cũng đã ngồi ở trên một chiếc xe ngựa giả bình dân, hướng phía hoàng cung đi đến. Hắn phải sau khi mở cửa cung, trộm chuồn tiến cung.
Nội công bị Ninh Vân Tấn hút đi, lại đi loan đảo phượng ước chừng gây sức ép một đêm, Văn Chân chỉ cảm thấy tâm lực tiều tụy, nếu mà trong ngày thường còn đỡ, nhưng mà hiện giờ mất đi nội công chống dỡ, nghĩ đến phải bận rộn một ngày, hắn đã đau đầu xoa xoa huyệt thái dương.
Để tiện làm việc, Lý Đức Minh hưởng thụ một phen đãi ngộ cùng xe với Hoàng đế, nhưng nhìn sắc mặt Văn Chân, hắn đã cảm nhận được một cỗ oán khí nồng đậm, Lý tổng quản khôn khéo lập tức biết Hoàng thượng đêm qua chỉ sợ là không được ‘Ăn no’ rồi!
Tuy rằng hắn đã là công công, lại không có nghĩa là hắn không biết mức độ chú ý của nam nhân với việc này, bởi vậy dọc theo đường đi mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một chút.
Bất quá cho dù rất không muốn miệng lưỡi, vì an toàn của Hoàng thượng, hắn vẫn là phải nhắc nhở một câu, sắp đến thời điểm tới gần Hoàng cung, Lý Đức Minh rối rắm đến liên tục mà trộm đánh giá Văn Chân.
Văn Chân làm sao không biết động tác nhỏ minh mục trương đảm như thế, nửa híp mắt miễn cưỡng mà nói, “Có lời gì thì nói đi, ra vẻ thành như vậy cho trẫm nhìn sao?”
“Hoàng thượng thánh minh.” Lý Đức Minh đầu tiên là vỗ mông ngựa một cái, sau đó nhỏ giọng mà khuyên, “Hoàng thượng, hiện giờ đại tông sư không còn, chỗ tòa nhà kia cũng không an toàn, về sau vẫn là đừng đi!”
“Ngươi nghĩ rất đúng.” Văn Chân gật đầu, lúc trước xây tòa nhà kia cho rằng mình sau khi xuất cung có chỗ đặt chân, chính là bởi vì nương tựa phủ Âu Hầu, có một đại tông sư ở quả thật cực kỳ an toàn, không cần lo lắng ám sát. Hắn dặn dò, “Hai ngày nữa ngươi tự mình đi một chuyến, đem đồ trẫm lưu tại thư phòng thu về cung…Không, tìm mua một chỗ khác rồi đặt vào!”
Lý Đức Minh không dám hỏi vì sao Văn Chân lại thay đổi chủ ý, bất quá vật hoàng cung cầm về đều phải tạo danh sách đăng ký, chờ sau khi mình nhìn thấy đồ Hoàng thượng để sót, thì biết nguyên nhân.
Văn Chân nhớ thương nhất tất nhiên là ba bức tranh trong thư phòng kia, bất quá Ninh Vân Tấn xem qua sau đó vừa kinh động lại vừa quẫn bách.
Chờ sau khi tiểu thái giám giúp hắn mặc quần áo tử tế, Ninh Vân Tấn liền sai hắn đi giúp mình thúc giục người Ninh phủ, mình lại đi thẳng đến gian mật thất trước khi ngất xỉu nhìn thấy.
Trước khi ngất hắn chỉ là nhìn thoáng lướt qua, giờ phút này đã có thể hảo hảo thưởng thức ba bức tranh kia.
Bình tĩnh mà xem xét, với nhãn thần của hắn là nhận không ra bức nào đẹp nhất, nhưng hắn kiên định cho rằng vẫn là bức tranh ngự phố khoe quan kia là giống mình nhất – đây chính là thời điểm phong cảnh nhất trong tam sinh tam thế của hắn, không tự kỷ mới không phải bình thường.
Ba bức tranh kỳ thật đều có đặc sắc, hai bức của Tôn Bản Thiện Ninh Vân Tấn đã từng xem qua phác thảo của tranh thủy mặc, nhưng mà hắn không nghĩ tới sau khi qua trau chuốt tô xuyến, mình trong bức tranh lại trở thành như vậy…
Với lượng từ ngữ của Ninh Vân Tấn trong đầu cướp đoạt nửa ngày, cũng cảm thấy chỉ có hai chữ ‘Yêu nghiệt’ chuẩn xác nhất, khó trách hai bức tranh này lại bị người đem giá xào cao.
Bức múa kiếm kia, hình ảnh dừng ở thời khắc bước chân nào đó của mình hạ xuống đất. Chỉ thấy trên bức họa mình mặc y phục màu trắng, hai mắt híp lại, trường kiếm tà tà hướng giơ lên, tay trái thì ấn một niêm hoa chỉ, mũi chân phải nhón chạm chấm đất, giống như là từ trên trời giáng xuống giữa bụi hoa tử vi muôn hồng nghìn tía, hồng anh đỏ tươi tựa hồ theo gió bay múa, có vẻ tinh linh mà xuất trần.
Tuy rằng đem mình vẽ đến rất đẹp, nhưng mà Ninh Vân Tấn chung quy cảm thấy trên bức vẽ cùng mình không có nửa mao tiền quan hệ!
Mà bức Hải đường xuân thụy kia, Ninh Vân Tấn thì lại càng không xác định đó là mình.
Trên bức vẽ mình mặc một cẩm y màu hồng cánh sen, đầu lại đang dựa trên đệm, hai tay tạo thành chữ thập đỡ khuôn mặt, cuộn mình nằm ở trên ghế quý phi. Chiếc mền gấm thêu hoa hồng đại đóa tinh xảo, một góc phủ lên trước ngực mình, một góc thì rũ xuống đất.
Trên tháp rơi vãi quyển sách nửa mở, hình như đang do thị nữ bên cạnh ngồi hai bên quạt mà khép mở trang sách, dưới phụ trợ của khí trời thủy tạ, cả bức tranh như là đang ở trong tiên cảnh, rồi lại rõ ràng làm nổi bật mình trong ngủ say có loại cảm giác ngây thơ.
Minh trong hai bức vẽ của Tôn Bản Thiện, Ninh Vân Tấn đều cảm thấy có chút không giống mình, chẳng lẽ trong lòng hắn mình cứ không giống nhân loại như vậy?
Mà bức tranh thứ ba hắn đã cảm thấy tiếp đất nhiều hơn, trong tranh mình một thân Trạng Nguyên phục đỏ thẫm, cưỡi trên con ngựa cao to, vẻ mặt có vẻ vô cùng tự tin, toàn bộ thần thái phi dương, Ninh Vân Tấn cảm thấy họa đã lấy một khắc phong cảnh đắc ý kia của mình, cùng với ngạo khí liếc nhìn thiên hạ đều vẽ được ra, tựa hồ vô cùng hiểu rõ mình.
Chờ đến sau khi hắn thấy rõ ràng chữ lưu niệm trên tranh, Ninh Vân Tấn sửng sốt, cho dù họa sĩ vẫn chưa in lên tư ấn của bản thân, hắn cũng đoán được là bút tích của ai!
Trùng Sinh Chi Thiên Hạ Trùng Sinh Chi Thiên Hạ - Bách Dạ