Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 186: Phong Thưởng Và Tiễu Trừ (hạ)
uần thần ồn ào, phong thưởng như vậy đúng là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, phong hầu thì không dám nói, nhưng phong làm tướng quân thủ bị kinh thành, lại có quyền chém trước tâu sau đối với quan viên từ nhị phẩm trở xuống, lần phong thưởng này quá lớn, nhị phẩm là gì? Là cấp bậc thượng thư nha, nói cách khác, sau này ngoại trừ một số ít thượng thư trong triều, nếu ai rơi vào trong tay tiểu tử này, hắn muốn giết liền giết, ngẫm lại liền biết, quyền lực của tiểu tử này đã lớn đến tình trạng thế nào.
Đầu óc Phương Tranh cũng đang hồ đồ, thánh chỉ vừa đọc một chuỗi dài, hắn cũng không nghe hiểu rốt cục đã nói gì, chỉ hiểu được là mình thăng tước vị, từ bá tước biến thành hầu tước, sau này hình như còn được làm tướng quân gì đó – Sao ta lại thành tướng quân vậy? Làm tướng quân không phải ý nghĩa phải đánh trận, phải chảy máu, phải liều mạng…
“Phương Tranh, hãy lĩnh chỉ tạ ơn.” Thanh âm lanh lảnh của tiểu thái giám cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Phương Tranh.
“Khái khái…Cái gì, hoàng thượng, vi thần là quan văn, hơn nữa vi thần nghĩ làm quan văn thật tốt lắm, thế nào lại làm tướng quân vậy? Cùng chuyên môn của vi thần thật sai biệt lắm nha…” Phương Tranh cười bồi, cẩn thận nỗ lực nhượng hoàng thượng cải biến chủ ý.
“Lớn mật! Phương Tranh, chẳng lẽ ngươi dám kháng chỉ sao?” Hoàng thượng còn chưa kịp biểu thị, tên tiểu thái giám bên cạnh liền lớn tiếng quát.
Phương Tranh nhìn thoáng qua tên tiểu thái giám, gương mặt lấm lét, là ai vậy? Dám nói chuyện với lão tử kiểu đó, dù ngươi là thiếp thân thái giám thị hầu hoàng thượng như Tào công công, ở trước mặt lão tử cũng phải cười theo. Vậy đợi khi tan triều lão tử phải đi hỏi Tào công công, đem tên cẩu nô tài nửa nam nửa nữ này hung hăng chỉnh một trận, kiểm tra xem tên nô tài này có được thiến sạch sẽ chưa, còn chưa sạch phải thiến thêm lần nữa…
“Hoàng thượng, hạ thần không phải là nhân tài mang binh, vạn nhất không quản tốt thủ hạ, bọn họ gây họa bên ngoài, vi thần chẳng phải là chịu tiếng xấu thay cho người khác? Ngài cũng biết đó, vi thần từ trước đến nay đều để cho người khác chịu…Ách, thần tuân chỉ, vi thần khấu tạ hoàng ân.” Thấy gương mặt hoàng thượng đen thui đến mức sắp bạo phát, Phương Tranh sáng suốt tuyển chọn lĩnh chỉ tạ ân, quản hắn làm gì, dù sao quay đầu lại có thể chạy tới chỗ hoàng thượng cầu tình.
Sắc mặt hoàng thượng chợt hòa hoãn, uy nghiêm quét mắt nhìn quần thần, trầm giọng nói: “Trẫm còn một đạo thánh chỉ phải thiết lập một tổ chức trong triều, danh xưng Đô Sát Viện, phụ trách giám sát bách quan trong triều, mật chiết chuyên giải quyết những sự kiện khẩn cấp mưu phản tác loạn, Đô Sát Viện có thể hoàn toàn đủ quyền giải quyết chuyện cấp bách trước mắt, trẫm sẽ giao cho Phương Tranh phụ trách.”
Lời vừa nói ra, quần thần lại ồ lên một trận, hoàng thượng tin tưởng Phương Tranh tới mức thật sự là quá phận, giám sát bách quan, còn tùy thời giải quyết chuyện cấp bách, đồng thời còn kiêm chức tướng quân thủ bị kinh thành, đây chẳng khác gì hoàng thượng triệt để giao an nguy của kinh thành cùng tiền đồ các quan toàn bộ giao vào tay Phương Tranh, chuyện Phan thượng thư tạo phản còn chưa dẹp loạn, hoàng thượng lẽ nào không sợ Phương Tranh trở thành người thứ hai như Phan thượng thư lấy tay che trời?
Không chờ quần thần suy nghĩ nhiều, hoàng thượng lại ban xuống vài đạo phong thưởng, lần này bình định phản loạn lập công như Phùng Cừu Đao, Hàn Đại Thạch đều trở thành hầu tước, lại ban thưởng cho cưỡi ngựa trong cấm cung, vẫn tự lĩnh quân đội của mình. Ngay cả phụ thân của Phương Tranh Phương lão gia, cũng hộ giá có công, được phong làm Khai Quốc Bá, Phương phu nhân được phong làm ngũ phẩm cáo mệnh thái phu nhân, vinh quang của Phương gia trong một ngày đêm đã được đẩy lên cực đỉnh quyền lực.
Mà Mập Mạp Phúc Vương điện hạ đương sơ có công tiến cử Phương Tranh, cũng được gia phong, bởi hắn vốn đã là vương gia, lại là con ruột của hoàng thượng, tước vị không thể tiếp tục gia phong, vì vậy hoàng thượng ban thưởng cho hắn không ít tài vật, lại tăng thêm thực ấp hai ngàn hộ. Càng làm cho người đáng giá nghiền ngẫm chính là, hoàng thượng đặc biệt mệnh Phúc Vương điện hạ gia nhập Lại Bộ nhậm chức, tham gia chính sự.
Mọi người đều biết, luật pháp Hoa triều qui định, trong các hoàng tử, ngoại trừ thái tử, bất luận vị hoàng tử nào cũng không được can thiệp chính sự, để phòng ngừa bọn họ tương lai soán ngôi tranh quyền đoạt vị, dẫn đến bi kịch cùng thái tử tay chân tương tàn. Mà đạo thánh chỉ hôm nay của hoàng thượng, bằng như hủy bỏ luật pháp này, thậm chí càng có ý tứ thâm sâu…
Nếu ở ngày thường, quần thần tự nhiên sẽ phản đối, nhưng ngày hôm nay thì khác, quần thần biết, ngày hôm nay là ngày bọn hắn bị tẩy trừ, chí ít hơn phân nửa quan viên đang lo lắng cái đầu trên cổ mình, làm sao còn tâm trí chú ý tới ý chỉ không quan hệ tới họ? Cho nên đạo thánh chỉ này sau khi tuyên bố, không ngờ là lần đầu tiên không ai bước ra phản đối.
Có người vui mừng tự nhiên có người sầu, phong thưởng thần tử có công xong, tiểu thái giám lại đưa lên một quyển sách mỏng, hoàng thượng nhìn cũng không nhìn, liền gọi Phương Tranh đến gần, nhàn nhạt nói: “Hôm nay ngươi giám sát bách quan, bên trong đây đều liệt kê danh sách quan viên đi theo Phan nghịch tặc, ngươi tới xử lý đi.”
Phương Tranh ngây người một hồi, nhìn quyển sách mỏng, lại hiếu kỳ nhìn hoàng thượng.
“Ý của hoàng thượng là?”
“Bắt trước thẩm sau.”
Tiếp nhận quyển sách, xoay người nhìn quần thần thần sắc khác nhau đứng trong cung vàng điện ngọc, Phương Tranh cảm thấy có chút hơi làm khó, kỳ thực hắn cũng biết, đây là hoàng thượng cho hắn cơ hội tạo uy tín trước mặt quần thần, nhưng Phương đại thiếu gia hắn lại có thói quen sử ám chiêu sau lưng người khác, nếu muốn hắn ngay mặt làm trò minh đao minh thương bắt người, hắn không khỏi cảm thấy có chút chột dạ…
“Khái khái…” Tiếng tằng hắng vang quanh quẩn trong đại điện, Phương Tranh hướng quần thần chắp tay cười nói: “Các vị đồng lieu, hạ quan phụng chỉ hành sự, mong rằng các vị thông cảm nhiều hơn, chúng ta làm thần tử trong triều cũng đã lâu như vậy, kỳ thực ta cũng thấy ngại lắm, lại nói chuyện này huyên náo quá lớn, hơn nữa ảnh hưởng quá mức ác liệt, đây hoàn toàn khác hẳn với chuyện mượn bạc mà không trả, thành thật mà nói, nếu các ngươi mượn bạc của ta mà không trả, ta còn…ta còn hạ thủ được các ngươi..tương lai các ngươi có oan báo oan, có cừu báo cừu, một oan một cừu cũng đừng làm lỡ, mau chóng đi đầu thai thôi…”
“Phương Tranh! Đang nói bậy cái gì? Còn không mau bắt đầu!” Hoàng thượng ở phía sau hắn cả giận nói.
“Dạ dạ dạ, khái khái.” Phương Tranh lại tằng hắng, hướng ngoài điện hét lớn một tiếng: “Long Vũ quân nghe lệnh!”
Binh sĩ đứng ngoài điện cùng kêu lên đáp lại, tiếng hô rung trời: “Có mặt!”
Đám quần thần sợ đến run lên không ngớt, trong đó không ít quan viên tê liệt mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất, sắc mặt tái mét, thoạt nhìn giống như người đã chết. Không cần phải nói, những quan viên này đương nhiên là phần tử trung kiên của Phan đảng, bọn họ biết, lần này xem như chạy đằng trời cũng không thoát khỏi nắng.
Phương Tranh chậm rãi mở quyển sách nhỏ trong tay ra, cao giọng nói: “Ta đọc tới tên ai, các ngươi bắt hắn lại, áp giải vào thiên lao! Người nào dám can đảm phản kháng, tru sát ngay tại chỗ!”
“Dạ!”
“Lại Bộ Tả Thị Lang, Giang Trung Thành, bắt!”
“Giám sát ngự sử, Ngô Tiềm, bắt!”
“Lại Bộ Hữu Thị Lang, Chu Trung Khiêm, bắt!”
“Hình Bộ Hữu Thị Lang, Lục Văn Đạt, bắt!”
“….”
Các đại thần trong triều đình bị dọa đến lạnh run, sắc mặt trầm xuống, môi tím ngắt, kinh khủng nhìn chăm chú vào Phương Tranh còn đang đọc tên, cùng hoàng thượng ngồi phía sau Phương Tranh, khóe miệng đang treo nụ cười nhạt. Mắt thấy một người lại một người đồng liêu, dù lên tiếng cầu xin tha thứ cũng không dám nói, đều ủ rũ thành một mảnh, loại áp lực tâm lý thật lớn này làm cho bọn hắn đã bao nhiêu năm qua thuận buồn xuôi gió thật sự khó có thể thừa nhận.
Mãi cho đến khi Phương Tranh đọc xong, các đại thần trong điện đã thiếu hơn phân nửa. Đại thần còn lại, có người không thẹn với lương tâm, sắc mặt như thường, có người vẻ mặt may mắn, thẳng thắn vì tìm được đường sống trong chỗ chết, còn có người lòng mang lo sợ, thấp thỏm lo âu.
Phương Tranh đóng sách lại, vừa ngẩng đầu, thấy đại điện thiếu đi hơn phân nửa người, không khỏi có chút kinh ngạc: “Oa, thiếu nhiều người như vậy nha, các ngươi đừng sợ, đây cũng giống như làm tổng vệ sinh, nhà ai không có con rệp hay mạng nhện, quét tước sạch sẽ xong, thoạt nhìn không phải nhẹ nhàng khoan khoái hơn sao, sau này các ngươi đứng cũng không cần chen chúc như vậy nữa…”
“Hừ!” Hoàng thượng ở sau lưng Phương Tranh vẻ mặt giận dữ đứng lên, hung hăng vỗ tay vịn của ngai vàng, âm trầm nói: “Một đám bại hoại! Trẫm dùng quốc sĩ mà đối đãi, bọn họ lại dùng binh đao báo trẫm! Quả thật là vong ân phụ nghĩa! Phương ái khanh, trẫm mệnh ngươi lập tức thẩm vấn rõ ràng, những người này đều là kẻ đáng tịch thu tài sản giết sạch cả nhà! Còn Phan nghịch tặc, trẫm muốn tru di cửu tộc hắn!”
Quần thần dưới cơn giận sấm sét của hoàng thượng, tất cả đều quỳ xuống, cùng kêu lên: “Hoàng thượng bớt giận…”
“Hoàng thượng, hoàng thượng…” Phương Tranh đứng cách hoàng thượng gần nhất lặng lẽ hướng hắn chớp mắt.
“Chuyện gì?” Hoàng thượng tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Hoàng thượng, ngài đã quên một việc, vi thần phải nhắc nhở ngài…”
“Đã quên chuyện gì?”
Hai mắt Phương Tranh sáng ngời, trong hai mắt phóng xuất ra vạn đạo kim quang, làm kẻ khác không dám nhìn gần.
Phương Tranh khởi lên vẻ mặt tươi cười, dùng thanh âm hết sức nịnh nọt, lấy lòng cười nói: “Hoàng thượng, xét nhà, sao nhà bọn họ, vi thần đối với công tác gian khổ này phi thường sở trường, bảo chứng tuyệt đối không tham ô…”
“Ngươi…Ngươi…” Hoàng thượng tức giận chỉ vào Phương Tranh, không biết nên mắng làm sao mới tốt: “Mật nhi nói không sai, ngươi quả thực là tên hỗn đản vô sỉ nhất! Cút ra cho trẫm!...Cút càng nhanh càng tốt!”
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn