People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Tran Hoai Linh
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2986 / 46
Cập nhật: 2015-07-07 01:55:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ính tráng đổ ra đen đường. Trong khi đợi lệnh hành quân, chúng túm tụm thành từng đám rước trước các cửa hiệu.Nhà cửa trong phố đóng im ỉm như đang có bệnh dịch hạch, chỉ còn một vài tiệm rượu, tiệm cà phê, giải khát còn liều lĩnh mở cửa kiếm lời. Binh lính sà tới từng tốp bu kín những cửa hiệu đó. Những tràng cười ré. Những câu đùa bỡn tục tĩu. Những tiếng hát ê a ngắt quãng của những đứa say rượu…Rồi tiếng còi xe toe toe lên từng hồi gắt gỏng. Tiếng thắng gấp của những chiếc GMC nghe rợn người…
- Đù má! cho nó một trái US đi tụi bay!
- Nè! Đi mô mà phát cuồng rứa mậy?
Một chiếc xe Dép lao xẹt tới, đỗ xịch trướ cửa tiệm cà phê ở ngã ba phố. Từ trên xe, một ngài trung ta béo ị, ậm ạch bước xuống. Bọn lính quanh đó nháy mắt nhau, huýt sáo chuồn. Mấy tên lính ngồi trong cùng nhấp nhổm định lỉnh ra nhưng ngài trung tá béo ị đã bước vào, cười nhăn nhở:
- Ngồi yên đó, các chiến hữu. Cứ ngồi yên mà. Qua bình đẳng thôi.
Hắn xòe hai bàn tay mũm mĩm, nẫn nẫn những thịt ra hiệu cho bọn lính. Bọn lính mắc kẹt, đánh ngồi xuống. Một tên gầy choắt, môi mỏng dính, gắng gượng nặn ra một nụ cười. Có lẽ vì nụ cười gượng gạo đó mà khuôn mặt y đã nhăn nhúm bởi một cái thẹo lớn từ mang tai tới cằm lại càng nhăn nhúm, thảm hại hơn.
- Mời trung tá!
Tên trung tá đặt cái thân béo ị của mình xuống chiếc ghế mây.Chiếc ghế rên lên trèo trẹo. Ông chủ quán, mập mạp chẳng thua kém ngài trung tá mấy tí, lũn cũn bước tới trước mặt, khẽ cúi đầu cung kính, cất lên những tiếng ẽo ợt như một câu vọng cổ:
- Ngài dùng cà phê chứ ạ?
Khuôn mặt ngài trung tá khẽ rung rinh:
- Có đá chứ ông quán>
- Dạ…không ạ- ông chủ quán xòe tay vẻ thất vọng – Ngài dùng tạm cà phê sữa vậy..Ở cái chốn hẻo lánh này…
- Được! phù..trời…nóng quá!...phải không các chiến hữu?
Tên lính mặt sẹo lại nặn thêm một nụ cười nữa:
- Dạ! nóng thấy…
- Hắn nuốt ực tiếng “mẹ” vào cuống họng rồi liếc xéo sang ngâì trung tá. Nhưng tngài trung tá vẻ độ lượng cuòi khùng khục. Và để tăng thêm bầu không khí “huynh đệ chi binh”, ngài buông một câu khôi hài:
- Chừ mà có bồ cũng chịu, hổng ôm được, phải không?
Mấy tên lính cười, lấy lòng viên chỉ huy của mình. Ngài trung tá lại xây sang, hỏi:
- Các chiến hữu thuộc liên đoàn nào?
- Dạ, thưa trung tá, tụi đàn em…thuộc liên đoàn …23 ạ!
Hẹ..hẹ …hẹ …Viên trung tá cười ngả nghiêng.
- Dậy chứ…Các chiến hữu là lính của qua …hả?
Mấy tên lính đồng thanh “Dạ”. Tên mặt sẹo liền cười nịnh:
- Dạ…lúc trung tá xuống xe …tụi đàn em nhận ra liền ạ.
- Dậy hả?...- Rồi hắn lại cười, đôi má núng nính lại rung lên. Cái đầu hói, bóng nhẫy mồ hôi lại càng bóng hơn (bóng tới mức mỗi khi nhìn thấy, người ta thưởng nảy ra một ý nghĩ hỗn xược: giá mà nện vào đó một cái hẳn nó phải kêu lắm) – Dậy mà…ông tướng Trần Văn Cẩm vừa chửi vào mặt qua một trận đó. Ngài chửi qua bỏ liên đoàn chạy tháo thân. Hức..hức…hức! Bộ ở lại thì ăn nhằm gì? Cả liên đàon tiêu ma ở Cheo Reo rồi. Các chiến hữu còn mấy người? Bốn hả? …Với qua là năm. Với thằng lái xe của qua là sáu. Dậy là..liên đoàn 23 vẫn hiện diện hả..Đâu có bị tiêu diệt?
Rồi hắn quay sang kêu chủ tiệm:
- Có rượu không?
Ông chủ tiệm khúm núm:
- Dạ,… hổng có. Tiệm bày tui chỉ…
“Xoảng”! bàn tay núng nính của ngài trung tá nắm nại, nên xuống mặt bàn.
- Phải có rượu. Tiệm..cái con mẹ họ gì mà hổng có rượu?
Lão chủ tiệm run bắn:
- Dạ!..Ngài đợi cho..tui…có lẽ còn vài xị rượu đế!
Lão chủ quán vừa lui vào trong nhà. Lát sau, lão mang ra hai xị rượu đế trắng nhờ đặt lên trên mặt bàn.
- Sáu cái ly!
Lão chủ quán răm rắp tuân lệnh. Khi lão đã bày xong sáu cái ly lên bàn, ngài trung tá liễn vẫy tay:
- Rồi! Ông có thể..tự do!
Tự tay ngài rót rượu vào sáu cái ly. Đâu vào đó ngài kêu tên lính lái xe vào, kéo ghế mời “vị cứu tinh” của mình ngồi bên cạnh. Rồi, bằng một cử chỉ trịnh trọng, ngài đứng dậy, nâng ly rượu của mình lên:
- Nào!...xin mời các chiến hữu nâng cốc. Ta chúc mừng cho sự hiện diện của liên đoàn 23. Còn sáu thằng như thế là liên đoàn 23 vẫn hiện diện. Đứa mắc dịch nào nói liên đoàn 23 bị tiêu diệt thì các chiến hữu cứ đập vỡ mõm nó cho qua. Nào xin mời! Ta nâng cốc chúc mừng sự hiện diện…
Bỗng, vú…vú…xéo…oàng..oàng!
Một quả cối 120 ly nổ rầm ngay giữa ngã ba đường. Ngài trung tá và đám chiến hữu của ngài xô nhau nằm rạp xuống nền nhà lênh láng những rượu.
Vú…vú…xéo…oàng..oàng!
Bọn lính ngoài ngã ba đường ôm đầu chạy nháo nhác.
Tiếng súng đã rộ lên bốn phía.
Ngài trung tá run lập cập. Nhưng, là người rút tỉa được nhiều kinh nghiệm qua những lần lâm trận nên ngài vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra một hướng còn thưa tiếng súng. Vì vậy, ngài bật dậy, quát bọn đàn em:
- Chạy ra hướng bờ sông!
Nhưng cả bọn vừa ló đầu ra đến cửa thì hai chiếc xe bọc thép chở đày bộ đội giải phóng lao vọt qua. TỪ những lỗ bắn trên xe, đạn tuôn ra như xối, quát rạp từng mảng lính đang nháo nhác chạy hai bên đường.
Sáu vị “hiẹn diện của liên đoàn 23” hoảng hốt thụt trở vô, nằm bẹp dí dưới sàn nhà.
Chiếc xe chở “"Trung đội gió lốc" trúng mìn ngay ở đầu con đường dẫn đến trung tâm quận lỵ. Mánh ra lệnh cho trung đội rờikhỏi xe, vừa đánh vừa mở đường tới khu vực ngã ba đường, mục tiêu thứ nhất mà trung đội anh có nhiệm vụ đánh chiếm.
Bị tiến công bất ngờ, những phút đầu hầu như địch không biết đường nào mà chống đỡ. Chưa hết choáng váng bởi những “trận mưa” đạn cối, bọn tàn binh của quân đoàn 2 đã thấy xe bọc thép của Quân giải phóng xuất hiện ở truung tâm quận lỵ. Từ khắp các ngả đường, các ngõ phố, chúng ùn ùn tháo chạy. Những đoàn xe kéo pháo, chở hàng, đậu la liệt khắp nơi, nổ máy ình ình. Súng nổ ra khắp mọi ngóc ngách. Nhiều tên lính kéo súng máy ra giữa đường bắn văng mạng, bất cần biết phía nào có đối phương.
“"Trung đội gió lốc" nhanh chóng đánh chiếm khu ngã ba đường. Sáu vị “hiện diện của liên đoàn 23” bị bắt vào lúc đó. Tất nhiên, trước tiên trung đội trưởng Mánh cho trói thật chặt cả sáu vị lại vì theo “con mắt nhà nghề” của anh, trong số đó có một con thịt bự. Mặc dù ngài trung tá ngay từ phút đầu đã “lính hóa bằng phương pháp đơn giản nhất là lột lon, vất vào góc nhà nhưng việc xác định cấp bậc của ngài cũng không khó khăn cho lắm. trung đội trưởng Mánh chỉ việc gõ nhẹ nòng AK vào cái trán hói của y và quát:
- Cấp gì?
- Tên sĩ quan lắp bắp:
- Dạ…con…lính…
Anh trung đội trưởng Mánh hóm hỉnh nhận ra ngay cái trò láu cá liền giả bộ quát:
- Lính hả! cho tiêu… Ai hơi đâu mà bắt lính lúc này.
Ngài sĩ quan giật nảy người vội la lên:
- ấy.. chớ..tôi…trung tá..chứ..
Mánh cười kha khá trong tiếng úng đạn vẫn nổ rền:
- có thế chứ! Liên đoàn nào?
- Dạ con..chỉ huy trưởng …liên..đoàn 23..
- Mày chạy giỏi đó! Cả liên đoàn của mày tiêu ma ở Cheo Reo rồi. Nhưng thôi, hãy chịu khó nằm đó, tao chưa có thì giờ.
Nói rồi, anh cho các chiến sĩ của mình nhanh chóng vượt qua đường, tiếp tục phát triển. Nhưng trung đội mới vượt qua được một nửa thì một khẩu đại liên địch đặt trên bao lơn của ngôi nhà đối diện bỗng xả đạn như mưa xuống mặt đường. Đạn găm xoang xoảng trên những mái tôn, cày tóe lửa trên mặt đường nhựa.
Mánh nép mình vào trụ cổng. bốn phía tiếng súng đều nổ rền. Trong các khu phố, nhiều đám cháy đang bốc lên. Chỗ nào cũng thấy địch chạy lộn xộn, nhấp nhô. Có cả tiếng xích xe tăng nghiến ầm ầm, xoang xoảng. Đàn bò của một tên điền chủ nào đó vỡ túa ra, chạy nhông nhông trên các đường phố. Nhiều con trúng đạn, nằm vật trên đường, rống lên thảm thiết. Một con cắm đầu lao thẳng về phía khẩu đại liên đang bắn cản đường trung đội Mánh. Nó trúng cả một loạt đạn, ngã khuỵu xuống, rồi lại gượng đứng dậy, ngơ ngác nhìn, máu tuôn xối xuống mặt đường. Lát sau nó rùng mình một cái, rồi đổ phịch, không một tiếng kêu.
Mánh giận dữ hét lên:
- Đúng là ngu như bò. Không đâu đâm đầu vào đó!
Anh căng mắt quan sát, tính cách dập ổ đại liên. Bên cạnh nó lại thêm thằng xạ thủ M.79 lấp ló sau cái bể nước, thỉnh thoảng lại bắn cóc..oành…cóc…oành nge mà lộn ruột. Phía sau nữa là bốn năm thằng lính vừa bắn tiểu liên vừa chỉ trỏ, la hét gì đó.
“trước hết phải xơi thằng đại liên đã, nó bắn vậy mình vuốt mặt không kịp”.
Anh chỉ cho Ổn khẩu đại liện. nhưng Ổn đang kẹt trong một ngõ ngách, hễ ló mặt ra là khẩu đại liên lại tưới liền một loạt đạn, găm sát mí tường, cát bụi bay mù lên. Nó đã chú ý tới Ổn vì cậu ta đã hớ hênh, mỗi lần định vọt qua lại để thập thò cái đầu nhọt hoắt của trái b.40 ra trước. Bọn địch bên kia đường la lên oai oái:
- Chú ý cái thằng thập thù kia! Đ.mẹ B.40 đó!
Tất cả các mũi súng đều hướng về phía Ổn mà bắn như mưa.
Trung đội trưởng Mánh chưa biết xử trí ra sao thì bỗng nge « Ập …oàng… ».
- Cầu bắn rồi! thằng khá lắm.
Trung đội trưởng Mánh nghĩ vậy rồi hét lớn:
- Xung phong!
Từ các ngõ ngách các chiến sĩ lao vọt qua đường.
Bỗng, không biết từ xó xỉnh nào, những làn đạn đại liên lại xỉa tới, rít xeo xéo trên đầu. Các chiến sĩ "trung đội gió lốc" nắm bẹp xuống vỉa hè và rãnh nước. Đạn cày mỗi lúc một thấp. Hàng cây kiểng của ngôi nhà lớn trước mặt bị băm nát nhừ, lá bay lả tả. tiểu đội trưởng Hưng lăn một vòng trên vỉa hè mới tới được bậc thềm xi măng của ngôi nhà lớn đó. Bên thềm, hai con sư tử bằng sành láng men màu cỏ đang nhe răng ra cười, mặc dù đã bị đạn găm trầy trượt khắp mình. Có bậc thềm xi măng che khuất, Hưng ngóc đầu nhìn chếch về phía con đường chạy thẳng vào chi khu. Anh nhận ra phía ấy là một vườn cây, từ trong vườn cây,t ừ trong vườn cây đã lấp ló hai chiếc xe bọc thép M.113. « Tiên sư nó! thảo nào mà nó bắn như mưa vậy! ».
Anh quay lại, gặp gương mặt của trung đội trưởng Mánh. Anh cũng đang nằm dán bụng xuống vỉa hè chịu trận. Hình như Mánh đã hét lên một câu gì đó nhưng Hưng không nghe thấy; chỉ thấy quai hàm anh động đậy, nom đến tức cười. Qua những cái « nháy » hàm đó, Hưng hiểu rằng trung đội trưởng chỉ thị cho mình phải xử trí gấp.
Anh vẫy tay ra hiệu cho Ổn mang súng lên. Ổn bò dọc vỉa hè, cái đít tròn như cái rá úp của Ổn cứ ngoay ngoáy, ngoay ngoáy. Giữa những đoạn ngừng ngắn, hiếm hoi của hai khẩu trọng liên trên xe, Hưng thóang nge thấy tiếng trẻ con khóc thét lên ở một góc nào đó.
Ổn hổn hển bò tới. Vừa vuốt mồ hôi trên mặt, Ổn vừa chửi:
- Cái mả bố nó ở xó nào mà bắn dữ thế?
Hưng chỉ về phía vườn cây:
- Hai thằng M.113!
- Hả?
- Hai thằng M.113, thấy chửa?
- ừ nhỉ! Sư nó! Làm thế nào?
- Cho nó một phát B40.
Ổn chỉ vào dãy nhà ngoảnh mặt ra đường:
- Không bắn được, lửa hậu phụt đi đâu?
Hưng chợt hiểu. Đánh trong phố nó rắc rối vậy. Cái mặt bóng nhẫy của trung đội trưởng Mánh lại lấp ló bên vỉa hè. Đôi quai hàm của anh lại nháy nháy. “Bố ấy sốt rồi rồi đấy. Nhưng còn phải tính đã chứ. Bở ăn đâu?”. Gay thật. Chỉ còn một cách là lao qua đường rồi nằm bên đó mà bắn cho lửa hậu B40 thụt qua bên này. Nhưng làm sao qua được khi cả bốn khẩu đại liên thay nhau bắn như xay lúa.
Anh chợt ngước nhìn lên tòa nhà ở cửa ra vào có hai con sư tử. một ý ngĩ lóe trong đầu.Anh rút chốt một quả lựu đạn rồi ghé vào tai Ổn quát:
- Nằm xẹp xuống.
- Rồi anh lựa thế, tung nhẹ quả lựu đạn cho nó lăn vào cửa.
- ầm, xoảng…
khói lựu đạn chưa kịp tan, anh đã kéo thốc Ổn dậy,lao vào khung cửa vừa bị phá tung. Khói tan, Hưng giụ mắt nhìn căn phòng rộng thênh thang, sâu hun hút và reo lên:
- tốt rồi Ổn ơi!
Hiểu a ý đồ của tiểu đội trưởng, Ổn thích chí toét miệng cười rồi lao đến bên chiếc cửa sổ tò vò nhìn thẳng sang khu vườn có hai chiếc xe bọc thép, kê B.40 lên lấy đường ngắm.
- ầm..oàng!
cả khu nhà rung chuyển. Khói mù như trong hang.Mùi thuốc đạn làm Hưng ho sặc sụa, Ổn cười khúc khích, lục đục một lúc mới chui ra khỏi tấm ri - đô bằng nhung xanh vừa rơi chụp xuống đầu.
Hưng lần ra cửa nhìn sang. Bên kia vườn, một chiếc M.113 bốc cháy ngùn ngụt. Bọn địch trên chiếc xe còn lại thất kinh, vội nhảy xuống xe quay đầu tháo chạy. Cáo chiến sĩ "trung đội gió lốc" lao qua đường, đọa rào đuổi theo. Những loạt đạn bắn găm ngắn gọn và chính xác. Những tên địch té sấp. Giãy. Đạp.rồi nằm bất động.
Trung đội trưởng Mánh túm được một tên, vung tay nện cho nó một bạt tai:
- tiên sư mày, ngoan cố.
- tên địch run lẩy bẩy, mặt xám ngoét, miệng lắp bắp câu gì đó. Mánh quát:
- nhà thờ ở hướng nào?
- hắn run rẩy chỉ về hướng tay trái, mạnh đạp cho nó một cái té sấp, quát « nằm yên đó! » rồi quay lại, r alệnh cho trung đội:
- phát triển về khu nhà thờ.
Đó là khu vực mục tiêu thứ hai mà "trung đội gió lốc" phải đánh chiếm.
Những quả đạn cối đầu tiên rơi trúng bãi xe đang nối đuôi nhau, chen lấn nhau chờ vượt cầu phao. Lập tức, một cảnh đại náo diễn ra. Bãi xe đùng đùng bốc cháy, mỗi lúc một lan rộng, một dữ dội. Bọn thiết giáp ở phía sau rú máy ầm ĩ, ủi đổ tất cả các xe trên đường, định chen lên cầu thoát sang bở bên kia nhưng không nổi. Rồi đến cây cầu trúng đạn, các thùng phao lật nghiêng, dây cáp đứt lung tung.
Hết hy vọng. Những chiếc xe tăng kềnh càng to lớn liều lĩnh lao xuống bãi cát định lội qua sông. Băng xích quay tít, lún dần, lún dần, những chiếc « quan tài thép » gầm rú tuyệ vọng.
Bọn lính bộ binh lập tức bỏ xe, lớp chạy vào rừng, để rồi chạm trán với các phân đội bộ binh đang đánh ra; lớp liều lĩnh nhào xuống sông, lội sang bờ bên kia mong tìm đường tẩu thoát.
Đại đội của Thục đã lao vào giữa đội hình quân địch trong cảnh náo loạn đó. Tiếng súng của đại đội anh nổ ran lên, đánh giạt quân địch từ trên đường xuống bãi sông.
Khẩu đại liên của đại đội đã chiếm được địa hình có lợi và bắt đầu quét từng loạt dài dọc bãi cát. Từng mảng địch ngã xuống, xác giặc chồng chất, ngổn ngang.
Thục leo lên một chiếc M.41 bị lún xích trên bãi cát. Anh quay nòng khẩu đại liên 12ly8 ra phía mép nước và nghiến răng siết từng tràng dài.
Bọn địch sống sót vẫn ào ào nhao xuống sông như một bầy vịt. Nhưng khẩu 12ly8 trên xe tăng Mỹ thật đắc lực, cự ly của nó cho phép anh dăng một trận mưa đạn tới tận giữa sông. Máu giặc loang từng quầng, từng quầng trên mặt sông xanh biếc. những cái đầu nhấp nhô, nháp nhô rồi chìm nghỉm.
Các chiến sĩ cũng làm theo Thục. Có tới năm khẩu 12ly8 cùng nhả đạn.
Đối với Thục và các chiến sĩ cuả anh, đây là trận đánh hả hê nhất trong cuộc đời chiến đấu của mình. Đánh mà chẳng nơm nớp lo lối rút. Đánh mà chẳng phải hà tiện từng viên đạn. Đánh một đội hình dịch đông gấ p bội, xe pháo rầm rầm mà vẫn nắm chắc phần thắng. Đối với Thục, đây còn là trận đầu tiên và có thể là trận duy nhất trong đời, anh được đánh dưới sự chỉ huy của ba mình.
Khi nhảy lên chiếc M.41, quay nòng khẩu 12ly8 về phía địch, trước khi xiết cò, anh thầm reo lên! « Ba ơi! Coi con xả đạn vào đầu chúng nó đây nè! ». Nếu nghe được tiếng reo đó trong lòng anh, hẳn ba sẽ khen: « Khá lắm! con của ba ».
Anh cứ say sưa bên khẩu đại liên như vậy cho tới khi cô thông tin vô tuyến điện của đại đội chạy tới, hét toáng lên:
- Anh Thục! tiểu đoàn ra lịnh phát triển lên phía Hòn Một.
Anh xốc lại đội hình rồi dẫn đại đội đánh dọc bờ sông tiến về phía mục tiêu được chỉ định.
Ở đây, một đại đội của bộ đội chủ lực đang gặp phải sức kháng cự mãnh liệt của bọn xe tăng địch. Sau những phút choáng váng, bọn thiết giáp ngụy thuộc thiết đoàn 19 đã kịp thời cụm lại, chiếm điểm cao Hòn Một để kháng cự. Gần chục chiếc xe tăng tạo thàng một tuyến phòng thủ, những chiếc lo cốt di động ấy tựa lnưg vào điểm cao, xả đạn như mưa về ba phía. Tiếng pháo tăng nổ đinh tai nhức óc, những khẩu đại liên trên xe bắn xòe rẻ quạt xuống chân đồi, khiến bộ binh ta không thể tiếp cận, dùng súng chống tăng tiêu diệt chúng được.
Hòn Một là một mỏm đồi trọc nhô lên co độc bên bờ sông Ba. Đồi dốc thoải xuống ba phía, không một bụi cây mà chỉ lơ phơ vài vạt cỏ gianh cằn cỗi.
Tiểu đoàn 1 của bộ đội chủ lực đã mấy lần tổ chức xung phong nhưng đều bị đánh bật trở lại. Các xạ thủ B.40, B.41 không thể tiếp cận đến tầm bắn có hiệu quả. Tiểu đội trưởng Kha tức lồng lên. Anh định sử dụng một mũi bí mật vượt qua đường, men theo bờ sông đánh lên điểm cao, nhưng các phân đội của tiểu đoàn đều triển khai bên này đường, muốn vượt sang bên kia phải băng qua một quãng trống tới năm, sáu trăm mét. Gần chục khẩu pháo trên xe tăng địch thừa sức kiểm soát từng gốc cây, ngọn cỏ trong khu vực ấy. Cho bộ đội liều lĩnh vượt sang chỉ là hành động tự sát.
Vào lúc gay go, căng thẳng ấy, Kha nghĩ tới đại đội bộ đội địa phương tăng cường cho tiểu đoàn mình, hiện đã vượt qua đường và đang đánh chiếm khu vực bãi xe đầu cầu Sơn Hòa. Nếu tổ chức một lực lượng nhỏ, đơn vị ấy có thể bí mật tiến dọc bờ sông lên tiếp cận địch và tổ chức tiến công ở hướng địch không ngờ tới.
Anh ra lệnh qua vô tuyến điện và tin tưởng ở người đại đội trưởng trẻ tuổi nhưng hoạt bát linh lợi ấy. Mệnh lệnh truyền đi chừng mười phút, anh đã nhận được một câu trả lời đanh thép: « Chúng tôi xin chấp hành mệnh lệnh! ».
Nắng như đổ lửa. Không gian nồng thuốc đạn. mặt đất rung lên bở những loạt đạn pháo nổ dữ dội. Cái điểm cao nhô lên bên bờ sông kia giờ đây giống như một cái u nhọt đang tấy lên. Tám chiếc xe tăng lồng lồn điên cuồng như những con sư tử điên loạn, vừa gầm rít, vừa chạy qua chạy lại vừa bắn như trút đạn xuống chân đồi.
Thục dẫn hơn chục xạ thủ của đại đội mình bò dọc theo bờ sông, men theo những bụi dứa dại, những khóm xương rồng gai, nhích gần về phía điểm cao. Ở hướng chính diện, các phân đội của bộ đội chủ lực vẫn đang nổ sung, nghi binh thu hút địch, tạo thời cơ cho các anh tiếp cận. Tất cả các nòng đại liên trên tám chiếc xe tăng đều quay vè hướng ấy. Thục vừa bò vừa nghĩ thầm « chỉ cần chúng nó không để mắt tới hứng này chừng mười phút nữa ». Mười phút! bên kia các anh chiến sĩ chủ lực đang ra sức kéo hỏa lực địch về phía mình, chịu hy sinh để tạo cho các anh mười phút đó.
Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm áo. Mồ hôi chảy vào hai mắt cay và xót. Mặt đồi hầm hập hơi nóng. Chỉ còn một đoạn nữa là tới tầm bắn có hiệu quả của B.40 B41. Nhưng trước mặt là một mảng đồi trống, không một bụi cây che khuất.
Anh quay lại nhìn đội hình của mình. Các chiến sĩ vẫn bám sát anh. Cái đầu rù lên như hoa gáo của Kiện. Cái lưng to bè của Lóc mập, cái mũ bê rê màu cứt ngựa của Phú…Toàn nhừng xạ thủ loại cừ, những tay « chịu chơi » cả.
Nhưng… làm thế nào để vượt nốt chặng đường còn lại.
Xéo….ùm!
Xéo….ùm!
Những phát đạn cối 120ly nổ dậy đất như những trái bom tạ. Điểm cao mù mịt khói bụi.
Thục khoát tay ra hiệu cho tổ lao vọt lên, lợi dụng làn khói vượt qua quãng trống.
Xéo….ùm!
Xéo….ùm!
Thục lại bật dậy, khoát tay. Cứ như vậy cho tới khi chấm dứt đợt kích cối. khi khói đạn trên điểm cao vừa tan thì những chiếc xe tăng đen trũi đã nằm trong tầm súng của các xạ thủ.
Bên kia đường, bộ đội chủ lực lại tổ chức xung phong. Tám chiếc xe tăng địch đều quay nòng súng về phía ấy bắn như phát cuồng.
Thời cơ đã tới.
Thục đứng thẳng dậy. Nhằm vào chiếc xe tăng gần nhất, xiết cò.
Mười xạ thủ của anh cũng nhất loạt vùng dậy. Bất ngờ như mọc lên từ mặt đất.
Một loạt đạn chống tăng nổ dây chuyền, dậy đất.
Điểm cao mù mịt khói lửa.
Ở hướng chính reo hò vang lên.
Bắn xong, Thục và các xạ thủ của mình ôm súng lăn dài xuống chân đồi. Nghe có tiếng xích sắt lăn ầm ầm. Thục bật dậy. hai chiếc xe tăng sống sót đang chạy Thục mạng xuống đường.
Một loạt B.40 từ hướng bộ đội chủ lực lao vút tới. Những tiếng nổ dậy đất. Hai chiếc xe tăng còn lại đang đùng đùng bốc cháy. Khói từ những đám cháy xe tăng trên điểm cao Hòn Một chấm dứt, không gian bỗng lặng trang. Sau ít phút yên lặng như ngỡ ngàng, từ mé bên kia đồi, tiếng reo của bộ đội chủ lực lại vang lên.
Thục ngơ ngacs nhìn. Khi hiểu ra trận đánh đã kết thúc, anh sung sướng lột mũ hoa lên trời, hét tướng lên:
- Chiến thắng rồi các đồng chí ơi!
Các chiến sĩ của anh cũng nhảy lên reo hò. Rồi họ theo Thục băng chạy trên điểm cao. Ở đó, các chiến sĩ bộ binh đã tràn lên, vây quanh những chiếc xe tăng đang bốc cháy.
Xong trận, "trung đội gió lốc" của Mánh được giao nhiệm vụ dẫn tù binh về nơi tập trung. Họ đi ngược lại con đường vừa tiến vào đánh quận lỵ. trung đội trưởng Mánh đi đầu: quần bó ống, quai mũ bó lấy cằm, tiểu liên khoác ngang người. trung đội phó Đạt đi sau cùng, đầu quấn bằng trắng, mặt sạm khói. Các chiến sĩ đi tách thành hai hàng, một hàng ở dưới lòng đường, một hàng trên vỉa hè. Khoảng giữa họ là hai hàng dây tù binhm chân không giày, đầu không mũ, tay trói quặt về phía đằng sau, mặt mày ủ dột.
Ổn đi sau trung đội trưởng, mặt vênh lên, cố gắng bước cho ngang tàng, oai vệ. Một vài chiến sĩ đơn vị bạn đi ngược chiều, hỏi:
- Bao nhiêu?
Ổn xòe cả bàn tay phải rồi xòe thêm ba ngón ở bàn tay trái.
- Chắn « tám chịch ».
Tới ngã ba đường, trung đội trưởng Mánh quay lại ra lệnh:
- Dừng lại! đón thêm « khách »
- Trung đội trưởng và Ổn tiến đến tiệm cà phê. Cửa đóng. Mánh vừa gõ cửa vừa gọi toáng lên:
- Có ai trong đó không?
- Ông chủ tiệm, hình như đợi sẵn, lên tiếng ngay:
- Dạ! có đây ạ…tui mở cửa ngay đây.
Cửa mới, Mánh chợt phì cười khi thấy sáu tên địch (sáu chiến hữu của liên đoàn 23 biệt động biên phòng) vẫn « hiện diện » trên nền nhà của tiệm cà phê. Có điều hơi lạ chút là cả sáu tên đều đã được trói lại rất cẩn thận bằng những sợi dây dù pháo sáng. Trung đội trưởng Mánh mỉnh cười, nhìn ông chủ đnag xun xoe bên cạnh:
- Ai trói lại thế bác?
Ông chủ tiệm khúm núm:
- Dạ.. tui ạ. Tui sợ các ngà…ài…chúng nó cởi được trốn mất.
- Mánh cười ha hả:
- Ong lo xa quá đấy, ông chủ - Anh quay lại đám tù binh:
- Đứng dậy!
Cả sáu tên cùng đứng bật dậy như một cái lò xo. Ngài trung tá, mặc dù ngồi lâu ở một tư thế bất tiện, bị tê chân nhưng khi ngài được giải đi cũng cố gắng tỏ ra không chịu thua kém bọn đàn em.
Sáu tên « ma mới » được nhập bọn với đám « ma cũ » làm cho hai xâu rồng răn dài thêm một đoạn nữa.
Khi họ tới nơi bàn giao thì ở đó đã đen đặc những tù binh. Tiếng chúng nói chuyện, nhỏ thôi, mà cũng ồn ào, nhốn nháo như một buổi chợ phiên. Mánh nhón chân, nhìn lướt qua những đám đầu đen lố nhố và lẩm bẩm: « Dễ có đến năm sáu trăm, nuôi báo cô từng này thằng cũng ốm tử ».
Ban quân quản quận lỵ và một đơn vị bộ đội địa phương đảm nhiệm việc nhận tù binh từ các nơi giải về. Những cô bộ đội mặc bà ba đen, nón tai bèo đội hơi lệch một tí, tiểu liên khoác vai đi đi lại lại quanh cái chợ tù binh ấy. Thỉnh thoảng, các cô lại chỉ tay vào một đám, quát « trật tự ». Thế là các bậc mày râu liền im bặt.
Chị Tư An được tỉnh giao cho « đặc cách » chỉ huy công việc phức tạp này. Cũng may có cô con dâu tương lai giúp việc, nếu không có lẽ chị không biết xoay xở ra sao.
Chị Tư An và Thảo kê một cái bàn gỗ và hai cái ghế trước lối vào san banh (bâygiờ là bãi tù binh) ở cuối quận lỵ. Rồi, hễ đoàn này dẫn tù binh đến, theo sự điều khiển củacác đồng chí du kích và bộ đội địa phương, làn lượt vào làm thủ tục.
Tên nào cũng phải đi qua trước cái bàn ấy. Chị Tư An hỏi: Tên – họ - cấp bậc – chức vụ - đơn vị - địa phương hay chủ lực?... Thảo cắm cúi ghi vào sổ. Xong xuôi, tù binh được phân ra làm nhiều loại: sĩ quan – hạ sĩ quan – lính chủ lực – lính địa phương – cảnh sát- ngụy quyền ác ôn – chiêu hồi – phản bội, … mỗi loại được dẫn tới một khu vực riêng trong bãi, có người canh giữ.
Trung đội của Mánh dẫn tù bình tới sau, phải « xếp hàng » đợi đến lượt. Trong khi chờ đợi, Mánh chăm chú theo dõi công việc của hai người phụ nữ một cách thú vị. Anh thầm nghĩ: « giá mà vợ mình chỉ cần nhìn thấy những bộ quần áo vằn vện, những bộ râu ngoằn ngoèo, những cái đầu bờm sờm như đầu sư tử kia, bà ấy cũng đã phát run lên rồi, đừng nói gì đến hỏi han. Phụ nữ miền Nam có khác. Đĩnh đạc ra trò. Hà..hà..phải! Lại còn quát nữa chứ. Đúng! Ai bảo nói năng li nhí. Xem nào, cái thằng này có vẻ đầu bò đây.
- Tên gì?
- Da…Nguyễn Biểu Chánh.
- Cấp bậc?
- Dạ…thiếu tá.
- Chức vụ?
- Dạ, sĩ quan không trợ bộ tư lịnh quân đoàn 2.
- « …Vậy ra mày cũng biết điều đó. Cứ nom cái bộ râu Cao Kỳ của mày,t tao đã tưởng anh hùng hảo hớn lắm. Ai ngờ, mỗi câu trả lời là một câu « dạ », một cái khom lưng.
Lại một tên khác. Đột ngột, Chị Tư An đứng phắt dậy, nhìn thẳng vào mặt thằng địch vừa được giải đến. Ánh mắt chị sáng rực, sắc lẹnh, khiến tên sĩ quan ngụy run bắn lên, cúi mọp xuống, chịu đựng.
- Mày không nhận ra tao hả? Thằng Cật rỗ!
- « Thằng Cật rỗ » càng run hơn. Nó lắp bắp mãi không thành tiếng.
- Bẩm…bà…khô..ông…con…khôông..
Chị chỉ vào mặt mình:
- Nhớ lại coi. Tao đây nè! Tư An đây nè. Đồ phản bội! mày bán rẻ tao cho địch mà không nhớ hả? Năm 1960, chúng nó đã buộc phải thả tao vì không kiếm thêm được bằng cớ gì ngoại trừ lý do tao không chịu ký đơn ly dị chồng tao đi tập kết. Chúng nó đã đưa tao về tới tỉnh thì gặp mày. Chính mày! Chính mày chỉ mặt tao và bảo “Con An là bí thư chi bộ, cùng sinh hoạt với tôi một thời gian dài. Cộng sản nòi đó, sao tụi bày thả? Mày nhớ chưa? Nhớ chưa? Đồ phản bội!
Một hồi sau, cơn giận tạm nguôi, chị mới quay sang nói với mấy cô bộ đội đeo súng đứng bên.
- Các đồng chí! Nhốt riêng thằng mắc dịch ấy cho tôi.
Chị là ai, Mánh chưa biết. Anh chỉ biết tên chị khi chị vừa tự nhắc. Nhưng anh kính phục chị. Chị là một người cộng sản, chị đã bao năm vào tù ra tội, đã chiến đấu và chiến thằng. Giờ đây, chị đang đại diện cho nhân dân hỏi tội kẻ thù.
Đến lượt trung đội anh trao tù binh. Anh vuốt lại quần áo cho phẳng phiu rồi tiến lại trước bàn làm việc của chị. Và, thật bất ngờ, anh đưa tay lên vành mũ, chào.
Chị Tư An ngượng ngập không biết đáp lễ ra sao. Chị đành đứng dậy, bắt tay anh, dịu dàng hỏi:
- Cám ơn! Đơn vị anh có bao nhiêu?
- Báo cáo đồng chí! Chúng tôi có 86 tên: mười hai sĩ quan, trong đó có một tên trung tá, còn lại là hạ sĩ quan và binh sĩ.
Chị lại mỉm cười, hỏi:
- Đồng chí ở đơn vị anh Thuần, phải không?
- Vâng ạ! chắc chị đã gặp trung đòan trưởng của chúng tôi!
Chị Tư An vội lắc đầu, thoáng chút ngượng ngùng:
- Chưa….! nhưng tôi nghe đơn vị anh ấy đánh giỏi lắm.
Mánh cười khiêm tốn đáp:
- Chúng tôi cũng làm ăn tạm được thôi.
Chị lại ngước nhìn lên anh, hình như muốn hỏi một câu gì nữa nhưng lại thôi. Cô thư ký của chị ngồi bên tủm tỉm cười. Mánh thấy chị thoáng đỏ mặt, chị phát vào vai cô gái rồi quanh sang nói với Mánh:
- Anh cho tù binh vào đi.
Trung đội trưởng Mánh đứng né sang một bên, ra lệnh cho các chiến sĩ của mình dẫn tù binh vào. Sau đó anh lại đứng đó nhìn hơn tám chục tên tù binh, gồm hầu như đủ mặt các sắc lính, các đơn vị của quân đoàn 2 ngụy, lần lượt đi qua chiếc bàn hỏi cung của chị cán bộ địa phương.
Trong Cơn Gió Lốc Trong Cơn Gió Lốc - Khuất Quang Thụy Trong Cơn Gió Lốc