Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Tran Hoai Linh
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2986 / 46
Cập nhật: 2015-07-07 01:55:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ại đội chuẩn bị hành quân truy kích bằng xe tăng.
Thật là tuyệt.
Ổn là người đầu tiên của “Trung đội gió lốc” biết chuyện đó. Quả thực, hắn xứng đáng là một tay láu cá nhất hội. Ấy vậy mà cũng vừa bị hố một keo ra trò. Và, vì cái “hố” đó mà ngoài cái biệt hiệu “Ba toác” ra, từ nay Ổn nghiễm nhiên có thêm một biệt hiệu trứ danh nữa là “Ổn còng”.
Số là, khi sáng, lúc tiếng súng tiến công vào thị xã Hậu Bổn vừa dứt thì đơn vị được lệnh cử người vào lĩnh thêm đạn, chuẩn biọ hành quân. Ổn không được phân công đi, nhưng không hiểu hắn nịnh ông Mánh bằng cách nào đó (đâu như hắn có giấu được ít thuốc lào lại cứ chú chú, cháu cháu ngọt xớt), nên cũng được đi. Lần đầu tiên được đặt chân tới một thị xã mới giải phóng, quan trọng chứ. Bao nhiêu điều mới mẻ, hấp dẫn hắn. Và, vốn là một thằng không từ một xó xỉnh nào là không mò tới, không từ bất cứ thứ gì mà lại không mó máy vào, hắn sục sạo khắp nơi. Thấy cái gì lạ là mắt hắn cứ sáng lên như hau cái đèn pha ô tô. Hắn vào dinh tỉnh trưởng, quay tất cả các máy điện thoại, “xem có thằng nào thưa máy không?”. Có một máy, không hiểu liên lạc với khu vực nòa, có người hỏi lại: “Ai đấy?”. Hắn lên giọng ặm è: “A… Tao, tỉnh trưởng đây! Tình hình sao rồi mày”. Ở đầu dây đằng kia, ai dè cũng lại là một ông tường nghịch ngợm như hắn nên cũng lên giọng kịch: “A! Kính chào ngài tỉnh trưởng. Ngài còn sống sót đấy à?”. “Còn sống nhăn răng ra đây! Chiến hữu là thằng nào đấy?”. “Ờ, thằng nào à? Chỉ huy trưởng khu Ngô Quyền đây”. Ổn cười, nháy mắt với anh em, ra bộ thú vị cái vai tỉnh trưởng của mình lắm. Hắn lại ậm è: “Ê! Ngài chỉ huy trưởng! Tôi sẽ cách chức ngài. Ngài để cho Việt cộng nó tràn ngập rồi phải không? Nhân danh tỉnh trưởng, tôi ra lệnh cho ngài tái chiếm ngay”.
Đang lúc Ổn say sưa”nhân danh tỉnh trưởng” thì bỗng từ phía sau có tiếng quát: “Giơ tay lên! Ngài tỉnh trưởng, ngài đã bị bắt”. Ổn giật mình quay lại. Thì…trời ơi! Trung đoàn trưởng Thuần đứng ngay sau gáy hắn.
Ổn vội bỏ máy, lí nhí chào thủ trưởng rồi lỉnh mất. Đó mới là vố thứ nhất. Đối với Ổn kể như thường tình đi. Vố thứ hai của sự nghịch ngợm mới là vố đáng kể.
Hắn mò vào “Bộ chỉ huy cảnh sát quốc gia” của tỉnh. Cũng chỉ để “xem nó ra làm sao” mà thôi. Thấy một chiếc còng số 8 vất lăn lóc trên sàn nhà, hắn lấy làm lạ, liền cầm lên tay mày mò “xem thử nó ra làm sao”. Hắn táy máy, ướm thử vào hai tay mình rồi..bấm chốt đánh tác một cái (!). Tưởng rồi cũng mở ra được chứ, ai ngờ. Càng vùng vẫy những cái răng cưa của nó càng xiết chặt. Hai cổ tay Ổn trầy trụa, rớm máu. Thế rồi hắn đã “bị giải đi” như một tội nhân. Anh em phải đưa hắn về ban quân giới trung đoàn, dùng cưa sắt, cưa hơn một tiếng đồng hồ mới giải phóng được cho cái anh chàng nghịch ngợm ấy thoát ra khỏi “xiềng xích của chủ nghĩa đế quốc” như anh em trong đơn vị thường trêu.
Cố nhiên, trung đội trưởng Mánh lại đỏ mặt lên, chửi cho hắn một chặp; dọa từ bây giờ trở đi, tới đâu, việc trước tiên là sẽ “cùm chân cái thằng giời đánh ấy lại”.
Những lời chửi mắng,đe dọa ấy đối với Ổn cũng giống như những hòn đá ném xuống ao bèo tấm. Bởi vì, chỉ ba mươi phút sau( có khi không đến), hắn lại mất hút. Khi trở về, Ổn mang theo cái tin tuyệt với này.
Từ phút ấy anh em mới tạm quên chuyện “Ổn còng” để bàn chuyện cưỡi tăng truy kích.
- Anh đại đội trưởng xe tăng trẻ lắm - Ổn nói- cỡ bằng tiểu đoàn trưởng của mình thôi, to lớn, mặt vuông chữ điền, đi đứng đàng hoàng. Đúng phoóc một anh chỉ huy xe tăng.
Kén hỏi:
- Thế xe đến chưa?
Ổn lắc đầu:
- Chưa! Đâu còn đang lấy xăng dầu gì đó trong thị xã.
- Mấy chiếc?
Ổn lúng túng rồi nói đại:
- Chắc phải nhiều. Chừng dăn chục chiếc gì đó. Một đại đội cơ mà.
- Láo – Phùng bác ngay – Đại đội làm gì tới dăm chục xe, nhiều lắm chục chiếc là cùng. Cậu cứ tưởng như đại đội bộ binh của cậu bao nhiêu người thì đại đội xe tăng có bấy nhiêu chắc?
Ổn đuối lý, cười xí xóa:
- Cứ cho là chúc chiếc đi. Vậy, mỗi chiếc chở được mấy thằng.
Phùng đáng vẻ thành thạo:
- Nếu là xe tăng thì bên trong làm đếch gì còn chỗ. Bu bên ngoài may ra được chục đứa chứ mấy. Nếu là xe bọc thép chở bộ binh thì khá.
Kén nghi ngại:
Vậy thì may lắm nó mới cõng được một đại đội. Biết tới « số » đại đội mình không hè?
Ổn khoát tay khẳng định.
- Chắc chứ lại! Đại đội chủ công, muốn gì thì gì cũng phải cưỡi tăng.
Vừa lúc đó có tiếng bánh xích lăn ầm ầm ngoài đường. Cánh lính trẻ dáo dác định chạy đi xem thì trung đội trưởng Mánh ở đại đội về. Thấy bọn trẻ đang nhấp nhỏm, liền quát:
- Đi đâu! về họp ngay!
Ổn như reo lên:
- Họp quán triệt nhiệm vụ hả chú?
Phùng cũng hỏi tiếp một câu:
- Mình đi với xe tăng hả chú?
Phải lúc khác có lẽ trung đội trưởng Mánh đã trợn mắt quát một câu gì đó. Nhưng lúc này, cũng như cánh lính trẻ, anh đang vui. Vậy nên, anh chỉ cười khà khà và bảo:
- Cũng phải có lúc lên xe, lúc xuống…đất chứ.
Cánh lính trẻ reo ầm lên, ồn ã cả khu rừng.
Một lát sau, trung đội đã tập hợp đầy đủ. Mười lăm gương mặt sáng bừng lên,sắp thành một hàng ngang. Trung đội trưởng Mánh chắp tay ra sau lưng, đi đi lại lại, trước hàng quân, đàng hoàng như một vị tướng.
- Quân địch trong thung lũng này đã bị tiêu diệt hết. Thành tích sư đoàn ta thu được rất chi là to lớn, nhưng nhiệm vụ của chúng ra còn rất nặng nề. Bọn địch đã chạy thoát một số khá đông trước khi ta kịp ra chốt chặn. Hiện nay, chúng đang dồn thành một cục ở quận lỵ Củng Sơn, chờ sửa chữa cầu và dọn đường để chạy về Tuy Hòa.Nhiệm vụ của trung đoàn ta là phải khẩn trương xốc đội hình cơ động tới bao vây, nếu có thời cơ thì lâọ tức tiến công tiêu diệt. Trung đoàn 4 giải quyết hậu quả xong cũng sẽ cơ động ngay. Trung đoàn 5 đang từ Phú Thiện đánh dồn xuống.Tóm lại là toàn sư đoàn ta sẽ phát triển xuống phía đồng bằng ven biển – Anh đột ngột dừng lại hỏi – về đồng bằng! Khoái không? Khoái chứ hả?
Anh lục túi, lôi ra một cuốn sổ con nhàu nát, lật một vài trang nhìn lướt qua rồi nói tiếp:
- Nhiệm vụ của đại đội ta là: cùng với xe tăng hình thành một mũi hành quân đột kích, đánh địch dọn đường cho trung đoàn đêm nay cơ động. Dọc đường ta sẽ phải đánh chiếm một số chốt nếu còn địch. Các chốt này hầu hết là lính bảo an, dân vệ. Nhưng chúng ta cũng còn phải chiến đấu với các lực lượng chủ lực của địch đang còn chạy trên đường. Khi tới khu vực Củng Sơn, ta còn có nhiệm vụ bắt liên lạc với bộ đội địa phương tỉnh Phú Yên để cùng họ chuẩn bị khu vực đứng chân cho trung đoàn. Nhiệm vụ như thế, các đồng chí rõ chưa?
Toàn trung đội đồng thanh đáp:
- Rõ!
- Trung đoàn đã tín nhiệm chọn đại đội ta để giao nhiệm vụ này. Đồng chí tiểu đoàn trưởng sẽ trực tiếp chỉ huy đại đội. Vậy nên, chúng ta phải xứng đáng với sự tin cậy đó. Toàn đại đội sẽ đi năm xe, đây là loại xe bọc théo chiến đấu kiểu K.63 chứ không phải xe tăng. Mỗi xe chở được gần một trung đội,trung đội ta sẽ đi xe đầu tiên, làm nhiệm vụ quan sát phía trước. Khi lên xe phải tuyệt đối phục tùng sự chỉ dẫn của xe trưởng và tôi. Tuyệt đối không được nghịch ngợm, máy mó các bộ phận trên xe và phải sẵn sàng chiến đấu. Các đồng chí rõ chưa?
Cả trung đội lại đồng thanh đáp: “Rõ”.
- Đồng chí Lê Thanh Ổn!
- Có
- Bước lên hai bước…bước!
Các chiến sỹ nháy mắt ra hiệu cho nhau. Ổn ngấp ngứ mất một lúc mới làm xong từng ấy động tác. Khi Ổn đã đứng nghiêm ở vị trí mới, trung đội trưởng Mánh cao giọng, dõng dạc tuyên bố:
- Tôi thay mặt trung đội, phê bình đồng chí Lê Thanh Ổn vì những khuyết điếm đã mắc phải sáng hôm nay.Đồng chí Ổn có ý kiến gì không?
Ổn đứng như trời trồng, mặt đỏ như mào gà, miệng ấp úng:
- Tôi… xin… nhận khuyết điểm và… hứa… hứa sửa chữa.
- Được! nếu đồng chí còn tái phạm, kỷ luật sẽ nặng hơn. Chúng ta đi đánh giặc chứ không phải đi chơi, đi đùa giỡn. Đồng chí trở về hàng.
Ổn quay gót trở lại hàng quân, mặt vẫn đỏ bừng. Cả trung đội nhìn nhau, đôi ba người cố nín cười, lấm lét nhìn trung đội trưởng. Những rồi, chính trung đội trưởng Mánh lại là người phá lên cười trước tiên:
- Cái thằng …ngốc hết sức! Cái còng số 8, lạ quái gì mà lại dại dột đút tay vào. Làm trò cười cho cả trung đoàn rồi đáy, khỉ ạ. Thôi! Bây giờ giải tán, về làm công tác chuẩn bị. Tuyệt đối không thằng nào được đi đâu, Có lệnh là lên xe ngay.
Đêm xuống, con đường chìm trong sương dày và đục. Vệt sáng đèn ngầm loang loáng trước mũi xe. Hai băng xích tham lam cứ băm bổ đuổi bắt cái vệt sáng đó nhưng chẳng bao giờ kịp. Tiếng máy nổ đều và lắng. Trong xe, mọi người yên lặng. Đôi ba anh đã bắt đầu ngủ gật.
Anh chiến sĩ thông tin vô tuyến điện đang thực hiện phiên liên lạc đầu giờ với sở chỉ huy. Chiếc máy đặt trên ghế, anh ngồi bệt dướng sàn xe, chụm gối đặt cuốn sổ nhận điện lên cho gần với chiếc bóng đèn nhỏ như quả nhót để nhìn cho rõ. Bàn tay anh cầm bút ghi lia lịa những tràng con số lạ lùng, đầy vẻ bí ẩn…
Tiểu đoàn trưởng Nguyên và Dũng, đại đội trưởng xe tăng lại mở bản đồ ra bàn bạc. Sau khi đếm các ô vuông trên bản đồ, Nguyên kết luận:
- Chúng ta chỉ còn cách quận lỵ Củng Sơn chằng mười lăm cây số.
Dũng gật đầu đồng ý và đề nghị:
- Có lẽ nên cho các xe đi thưa hơn và tắt đèn.
- Tùy anh. Tôi chỉ sợ đường tối quá, xe chạy mò không bảo đảm.
Dũng khẽ cười:
- Xe tăng chạy đường này là lý tưởng lắm rồi.
Đồng chí thông tin đã kết thúc phiên liên lạc. Anh đóng máy rồi trao bức điện vừa nhận và anh đã dịch mã cho tiểu đoàn trường của mình. Nguyên và Dũng chụm đầu đọc:
Gửi hai đồng chí Nguyên – Dũng
Đã nhận được báo cáo về chặng đường hành quân vừa qua cuả các đồng chí. Trung đoàn đã cho người đi đón tù binh. Biểu dương tinh thần chiến đấu của các đồng chí. Hãy tiếp tục hành quân tới khu vực chỉ định. Tránh tác chiến vặt, mất thì giờ. Cố gắng giữ bí mật. Tới nơi bắt liên lạc ngay với lực lượng vũ trang địa phương. Một giờ sáng đón bộ phận trinh sát của E ở toạ độ… Nếu bắt liên lạc được với bộ đội và du kích Phú Yên, đồng chí Nguyên tranh thủ nắm tình hình địch, dân, địa hình xung quanh khu vực quận lỵ Củng Sơn và xin địa phương một vài người tin cậy, thông thuộc địa hình để giúp ta tiến hành trinh sát.
Ký tên
Lê Thuần
Nguyên và Dũng vừa đọc xong bức điện, chưa kịp nghĩ xem làm cách nào để bắt liên lạc được với các lực lượng vũ trang cùa địa phương thì trong máy vang lên tiếng của trưởng xe A2:
- A1 đâu! A1 có nge không?
- A1 nghe đây!
- A2 gặp bộ đội địa phương. Hú hồn! một chút nữa thì họ tiếp đón ta bằng mìn chống tăng và B.40 đấy!
Nguyên reo lên mừng rỡ:
- Hay lắm! cho xe dừng lại. Mời đồng chí phụ trách đơn vị bộ đội địa phương tới gặp tôi ngay.
- Rõ
Chiếc xe chỉ huy vượt lên một quang nữa rồi dừng lại sát bên chiếc xe đi đầu. Nguyên và Dũng tháo mũ công tác, đẩy nắp xe chui ra. Gió lùa mát rượi. Trăng sáng vằng vặc giữa trời. Một vùng đồi núi hiện ra mơ màng trong ánh trăng. Nguyên nhảy xuống xe, mở tung nút áo ngực cho gió lùa vào da thịt và vươn vai hít thở. Lòng anh nhẹ nhõm hẳn. Anh đang lo không biết làm thế nào để bắt được liên lạc với bộ đội và du kích địa phương thì bỗng nhiên…
Từ bên đường bỗng vang lên những tiếng cười khúc khích. Nguyên bỗng sững sờ. Đã lâu lắm anh mới lại được nghe những tiếng cười hồn nhiên trong trẻo như thế:
- Này mấy cô du kích ơi!
Tiếng cười lại rộ lên, lung linh trong ánh trăng rồi bỗng những cô gái như từ lòng đất thoắt hiện lên trên những nếp lượn của ta-luy đường. Bỗng họ lồng lộng trong ánh trăng, tiếng họ ríu rít bay xuống:
- Mấy anh chủ lực ơi! Mong mấy anh cháy ruột đó nghe.
Anh chàng Tỵ lái xe cũng đã chui ra ngồi vắt vẻo trên đầu xe, nói liền:
- Cháy ruột mần ăn ăn nổi cơm, mấy o?
- Gặp được mấy anh, tụi em hổng cần ăn chi cũng đủ no rồi.
- Vậy mà mấy chút xíu nữa mấy o cho tụi này xơi B.40 rồi đó.
Các cô lại cười rộ lên. Rồi một cô giọng lanh lảnh, pha chút tinh nghịch nói vọng xuống:
- Tụi em hửi thấy hơi người nhà nên mới thôi ngoéo cò đó.
Anh lái xe lém lỉnh lại ra bộ xuýt xoa:
- May quá trời ơi! Nếu không mấy o chỉ cần bóp nhẹ vô cò là đủ cho tụi tôi “bốc cháy” rồi.
Các cô cười ré lên, đấm lưng nhau bình bịch.
- Lính chủ lực tán dữ quá hè?
- Chuyện… “Ba năm du kích nằm kề, không bằng chủ lực nó về một đêm”, mấy o ơi!
Nghe tiếng phụ nữ, lính ta lố nhố chui ra khỏi xe, chẳng mấy chốc trên các nóc xe đã nhấp nhô kẻ đứng, người ngồi. Rồi câu từ dưới lên, câu từ trên xuống, giọng Bắc, giọng Nam đối đáp cứ chan chát, ồn ã, ríu rít cả một quãng đường.
Chừng mười phút sau, trung đội trưởng Mánh dẫn đến trước mặt Nguyên một người và giới thiệu:
- Báo cáo anh Nguyên, đây là đồng chí Thục, đại đội trưởng.
Nguyên siết chặt tay thục. Trong ánh trăng, anh nhận ra một gương mặt trắng treo, đẹp trai, trẻ quá sức tưởng tượng của anh. Nhất là khi nhìn thấy anh đội một chiếc mũ tai bèo có đính những mảnh dù hoa lất phất, vai khoác khẩu AK báng rút; một tay siết chặt tay Nguyên, một tay di di trên quai súng. Dáng điệu ấy,c ùng với tiếng “dạ” nhỏ nhẹ và khiêm tốn khiến Nguyên nghĩ ngay đến một chiến sĩ liên lạc thường hay đi với cac thủ trưởng cấp trung đoàn hay sư đoàn. Vậy mà anh đã là đại đội trưởng, thì cũng như mình hồi nào, nghĩ vậy Nguyên lại thấy yên tâm.
- Tôi là Nguyên, tiểu đoàn trưởng bộ binh, còn đây – anh vỗ vai đại đội trưởng xe tăng có thân hình vạm vỡ - anh Dũng, đại đội trưởng đại đội xe tăng.
Thục bắt tay Dũng, giọng anh ngập ngừng, xúc động:
- Các anh về…tụi em..mừng quá!
- Làm sao các anh nhận ra bọn tôi?
Thục khẽ cười, giải thích một cách khiêm tốn:
- Tụi em chưa thấy xe tăng đằng mình bao giờ, nhưng hình như có linh tính sao đó? Các ạm đã lọt vào giữa đội hình phục kích rồi nhưng em vẫn không cho nổ súng và bấm mìn. Em nghĩ nếu là xe tăng địch thì chúng phải bật đèn pha mà chạy chứ.
Nguyên quay sang nói với Dũng:
- Nếu vớ phải một anh chàng hấp tấp thì bọn mình lên mây rồi.
Việc làm quen nhau như vậy là xong. Nguyên sốt ruột, đi thẳng vào công việc:
- Tôi muốn trao đổi tình hình với anh một chút, được chứ anh Thục.
Thục khẽ gật đầu:
- Dạ được. Nhưng…có lẽ mấy anh nên giấu xe vào rừng đã. Đoạn ni không an toàn lắm đâu. Thỉnh thoảng « trực thăng » hắn vẫn đi soi.
Dũng thống nhất với Nguyên khu vực trú quân rồi lên xe, ra lệnh cho đơn vị nổ máy. Tiếng động cơ trỗi lên vang động trong đêm. Thục đức lặng nhìn theo những chiếc xe bọc thép kềnh càng đang từ t ừ lẩn vào rừng. Một lát sau an h mới quay lại, hỏi Nguyên:
- Đây là loại xe lớn nhứt của mình sao anh?
Nguyên lắc đầu cười và giải thích:
- Đâu phải, đây chỉ là loại bọc thép chở bộ binh hành quân chiến đấu chứ chưa phải là xe tăng. Xe tăng của mình lớn lắm, có loại còn lớn hơn cả M.48 nữa cơ.
- Đã quá. Tụi em ước mơ hoài. Có xe tăng mình sẽ làm ăn ngon lành hơn, tính tới nơi với tụi nó
- Năm nay Thục bao nhiêu tuổi?
- Dạ…em hai mươi!
Nguyên xuýt xoa:
- Còn trẻ, vậy,mà đã là đại đội trưởng rồi.
Thục lắc đầu:
- Thiếu cán bộ, các bác ở tỉnh cứ ép hoài. Tụi em đánh chác còn dở ẹc mà. Phải đánh dữ như mấy anh, tụi nó mới ớn. Bọn địch sống sót chạy về Củng Sơn đều như mất hồn. Có nhiều thằng phát điên, cởi truồng ngồng ngỗng chạy giữa đường, giữa chợ, la bai bải: « Chạy đi tụi bay! xe tăng Việt Cộng tới đó »!
Nguyên lái ngay sang điều mình muốn tìm hiểu.
- Anh nắm vững tình hình địch trong khu vực quận lỵ Củng Sơn chứ?
- Dạ..nắm được. Khi chiều em mới vô trong phố!
- Làm cách sao vô đó được?
- Thiếu chi cách anh. Tụi em đóng giả lính ngụy. Đi cả tốp ba thằng chứ có ít đâu? Trong nớ bây giờ nhộn nhạo, tụi nó làm cách sao kiểm soát nổi. Buồn cười, tới đâu tụi nó cũng mời tụi em vô nhậu nữa mới kỳ chứ.
Nguyên trầm trồ thán phục:
- Các anh giỏi đó!
- Dễ ợt thôi mà… phải chi mấy anh không nói tiếng Bắc, tụi em có thể đưa cùng khắp.
- Bọn địch Tây Nguyên chạy về có đông không?
- Nhiều dữ. Bọn lính đồn trú địa phương thì chỉ có một tiểu đoàn đóng trong trung tâm huấn luyện biệt kích Củng Sơn, ngoài ra còn một đại đội bảo an dan vệ. Nhưng coi bộ ớn lắm rồi. Mấy hôm nay chúng chỉ lo đưa vợ con đi di tản. Nếu đường xá thông suốt e tụi nó chuồn sạch trơn rồi.
- Quãng đường 7 từ đây về Tuy Hòa các anh băm dữ lắm hả.
- Vâng… coi như không thể đi được. Cầu cống đã bị tụi em bóc sạch. Tụi nó đang bắc một cây cầu phao qua sông Đà Rằng ở phía cuối quận lỵ, tính chạy theo con đường đất bên kia sông để về Tuy Hòa.
Nghe Thục nói vậy,Nguyên thầm nghĩ: Nếu không có bộ đội địa phương và du kích Phú Yên băm nát con đường đó và tìm cách đánh chặn, giam chân địch lại thì có lẽ chúng đã chuồn sạch về Nha Trang rồi. Sự tuyệt vời của chiến tranh nhân dân chính là ở chỗ đó. Các lực lượng vũ trang địa phương đã có thời cơ phát huy ưu thế của mình để tạo nên chiến thắng. Họ có thể có mặt ở những nơi mà bộ đội chủ lực chưa có điều kiện đặt chân tới. Họ đã chuẩn bị cho các anh một bàn đạp, đã tìm mọi cách trói chân địch lại. Bây giờ, quả đấm chủ lực chi còn một việc là vung lên, giáng một đòn chí mạng nữa, quyết định số phận của cả đạo quân này. Nguyên cảm thấy yên tâm khi bên mình có một người bạn chiến đầu như Thục. Công việc chuẩn bị trận đánh của trung đoàn sẽ bớt được bao nhiêu khó khăn. Mới chỉ trao đổi sơ sơ, Thục đã cung cấp cho anh em bao nhiêu điều quan trọng mà có khi các chiến sĩ trinh sát chủ lực phải vất vả hàng tuần mới có thể nắm được. Anh muốn nói với Thục vài lời cảm ơn, nhưng như vậy thì khách khí quá, còn ra làm sao? Bởi vậy,anh chỉ xích lại gần Thục hơn, siết chặt tay anh và nói nhỏ:
- Chúng ta còn nhiều việc phỉa làm đấy, Thục ạ.
Trung đoàn trưởng Thuần dậy rất sớm. Ông ngồi bó gối một mình trong căn hầm lộ thiên, sâu chừng sáu chục phân, có lợp tăng che sương. Vậy là, đã ít nhất một ngày ông tỉnh dậy và có thể nói rằng: “Tôi đã có một giấc ngủ ngon lành trên quê hương tôi sau hơn hai mươi năm trời xa cách”.
Vẫn cỏ cây, hoa lá của núi rừng như ở mọi miền rừng núi mà ông đã đi qua. Vẫn tiếng chim ríu rít cãi nhau buổi sớm. Vẫn những làn sương mòng và nhẹ chảy luồn lách trong lá, trong cây… Vậy mà hôm nay tất cả sao gần gũi, thân thiết với ông đến thế? Tiếng chim ríu rít kia tựa hồ nói hộ lòng ông những điều mà ông không nói ra được; làn sương mỏng kia dường như tan ra từ tâm tư u uẩn mà ông đã âm thầm chịu đựng hơn hai chục năm nay. Và cây rừng, chim chóc đất đai, gió và những tia nắng, thảy đều như bắt đầu từ niềm vui tràn ngập trong lòng ông.
Ông đã đi qua cái tuổi có thể cất tiếng hát thành lời những niềm vui rạo rực trong lòng. Nhưng tâm hồn ông không hề chai sạn. Nó vẫn tươi mát, vẫn rung, nhưng tiếng rung trầm.
Đồng chí công vụ của ông cũng đã tỉnh dậy, mỉm cười bẽn lẽn khi thấy mình dậy muộn hơn thủ trưởng.
Không sao, chú mày ạ! Chú mày đã ngủ một giấc ngon lành trên đất Phú Yên của ta rồi đó. Đối với chú mày, như thế cũng là một điều hạnh phúc. Chứ sao! Mỗi ngày chú mày lại biết thêm một vùng đất mới lạ của Tổ quốc. Mới hai mươi tuổi đời như chú mày mà đã để lại bao nhiêu dấu chân ở nhiều vùng quê khác nhau. Hôm nay. Chú mày biết thêm một vùng quê nữa, Phú Yên. Vậy là hạnh phúc chứ? Thằng con trai ta, ta tin nó là con trai, vừa bằng tuổi chú mày; ta có thể tính được ngày sinh tháng đẻ của nó; rất có thể nó chưa biết một vùng quê nào khác ngoài cái vùng quê mà nó đã cất tiếng chào đời. Nhưng đời nó còn trẻ lắm. Và ta, cha của nó, sẽ bù đắp lại những thiệt thòi mà nó phải chịu đựng. Sẽ có một đêm nào đó, t ôm nó trong lòng như bao lâu nay ta vẫn ôm ấp chú mày, ta sẽ rủ rỉ kể cho nó nghe bao nhiêu là chuyện. Trước hết ta sẽ kể rằn: Con yêu của ba ạ, ba đã được gặp Bác Hồ, được Người thăm hỏi và an ủi. Rồi ta tả cho nó nghe về đôi mắt hiền từ, về mái tóc và chòm râu bạc trắng như mây, về giọng nói ấm áp như tiếng nước non của Người. Nó sẽ khóc khi ta kể cho nó nghe về những ngày đau thương của dân tộc, ngày vị cha già của dân tộc vĩnh viễn ra đi. Ba con, một đứa con của miền Nam đã được khóc bên lĩnh cữu của Người. Phút ấy, ba của con đã khóc, không phải chỉ cho nỗi đau thương của riêng mình, mà khóc cho nỗi đau thương, xót xa của quê hương ta gần hai mươi năm thương nhớ Bác.
Rồi sau đó ta sẽ kể cho nó nghe về những vùng quê mà ba nó đã đi qua. Kể cho nó nghe về miền Bắc xã hội chủ nghĩa, hậu phương vững chắc của cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước của dân tộc ta. Ta sẽ nói với nó rằng: Con ạ, chúng ta hãy biết ơn những người mẹ, người chị, người cha của miền Bắc xã hội chủ nghĩa; họ đã cùng chúng ta đổ máum đổ mồ hôi và nước mắt cho cuộc xum họp ngày hôm nay. Hãy biết ơn những người đồng đội thuộc lứa tuổi của ba và con trên cả hai miền đất nước. Trong đội ngũ những người ra trận, những người tranh đấu cho sự toàn vẹn lãnh thổ, cho sự thống nhất Bắc Nam, không hề có sự phân chia. Giữa thế hệ này với thế hệ khác như cha và con cũng không hề có sự ngăn cách. Ý chí thống nhất của toàn dân tộc đã dẫn tới ngày chiến thắng, tới ngày xum họp hôm nay.
Và em, sớm nay khi tỉnh dậy, em không thể biết được trong khoảng đất trời nhỏ bé của quê hương ta đang có anh. Nhưng anh tin, sớm nay, như tất cả mọi buổi sớm không có anh, em lại tỉnh dậy và nhớ mong. Trước khi bước vào công việc thường ngày, em lại xõa tóc ra chải cho óng mượt rồi bới lại sau ót. Anh đang nhớ lại hình ảnh thân quen đó và hình dung thấy đôi mắt đượm buồn của em kho em thấy mái tóc mình đã thưa đi và có thể đã điểm nhiều sợi bạc. Em đã già đi nhiều nhưng nỗi nhớ thương thì vẫn mới mẻ, nó không thể thành chai mà chỉ kết lại thành một khối trong tim. Sự dồn nén, tích tụ ấy nhiều đêm đã trào lên khóe mắt. Và rồi đây, em thân yêu, khi chúng ta được nhìn thấy mặt nhau, nó sẽ vỡ òa, trào lên như một đợt thủy triều. Anh sung sướng nhận chìm mình trong những đợt sóng yêu thương ấy.
Mặt trời đang lên, phía ấy là phía biển, nơi có cái làng bé nhỏ của chúng ta bên bờ sông Đà Rằng. Những tiếng đại bác vẫn đang vang rền từ phía ấy như nhắc nhở chúng ta: Kẻ thù còn trước mặt.
Đồng chí Tám Thế, tỉnh đội phó, lụng thụng trong bộ quân phục mới, rộng thùng thình; vai mang ba lô đầu đội mũ giải phóng, tất tưởi bước theo Thục. Thỉnh thoảng anh lại phải la lên:
- Đi đứng chi mà như ngựa lồng vậy mày?
- Thục đứng chờ chú Tám đi kịp rồi giục:
- Làm việc với chủ lực phải đúng giờ, tới chậm họ cười thúi mũi đó chú.
- Mới bảy giờ mà mày, còn xa nữa không?
- Chút xíu
- Vậy chờ tao xâu lại cái quai dép, chỉnh đốn lại trang phục. Lè nhè như vậy vào trình diện mấy ông chỉ huy chủ lực đâu có đặng?
- Vất vả một hồi họ mới tìm ra lối vào sở chỉ huy trung đoàn. Trung đoàn trưởng đang dở việc với trinh sát, chính ủy Tâm chạy ra đón khách. ông siết chạy tay đồng chí tỉnh đội phó, lắc lắc một hồi đột nhiên ôm chầm lấy Tám Thế, xoay một vòng:
- Cám ơn các đồng chí, chúng tôi đang mong.
Tám Thế cảm thấy ngượng ngập, lúng túng trước những biểu hiện tình cảm xô bồ và hơi có vẻ « tây » của chính ủy nên cứ lập bập hoài mấy câu:
- Gặp rồi hè!...gặp nhau rồi hè!
- Chính ủy quay sang bắt tay anh chiến sĩ trẻ đi cùng với Tám Thế. Ông thoáng dừng lại trên gương mặt anh như muốn nhận ra ở đó một nét thân thuộc. Cái nhìn của ông khiến Thục lúng túng, anh thoắt đỏ mặt, cúi xuống nói nhỏ:
- Dạ..cảm ơn chú!
- Chính ủy hỏi thêm:
- Đồng chí tên là Thục phải không?
- Thục ngước nhìn lên thoáng ngạc nhiên:
- Dạ!..Sao chú biết cháu?
Chính ủy chợt bàng hoàng khi gặp ánh mắt ấy. « Có một cái gì đấy? ». Ông đặt nhanh câu hỏi ấy trong đầu rồi vội vàng trả lời Thục:
- Tôi đã nghe đồng chí Nguyên báo cáo về đồng chí! ban chỉ huy trung đoàn rất cám ơn đồng chí đã cung cấp cho trung đoàn những tài liệu quan trọng về tình hình địch, tình hình dân ở khu vực quận lỵ Củng Sơn và giúp đỡ các đồng chí trinh sát hoàn thành nhiệm vụ. Có điều – ông cười lớn- không ngờ đồng chí còn trẻ quá thế!
- Thục lại cười lắc đầu:
- Dạ, đó là nhiệm vụ của cháu, có chi mà…
- Đồng chí tỉnh đội phó vỗ vai Thục, giới thiệu:
- Một đại đội trưởng giỏi của tụi tôi đó, anh Hai- tự nhiên Tám Thế nghĩ rằng phải gọi chính ủy như vậy – Ba thằng nhỏ đi tập kết, má nó cũng là tỉnh ủy viên, phụ trách công tác nông hội và phụ vận. Thằng nhỏ biết đánh giặc từ hồi còn để chỏm đó anh.
- Thục vội kéo áo Tám Thế nhằn nhèo:
- Chú Tám! cháu không ưng vậy đâu hè.
Nghe những lời giới thiệu của Tám Thế, tự nhiên chính ủy thấy lòng mình xốn xang. Ông chăm chú ngắm Thục, một câu hỏi cứ vang lên trong tâm trí ông: « có thật không? có thật như vậy không? » Ông cảm thấy dương như có một điều kỳ diệu sắp sửa xảy ra. Ba thằng nhỏ đi tập kết.. », rồi gương mặt ấy..ánh mắt ấy, vầng trán, nụ cười ấy…Sao giống anh đến vậy, anh Thuần? Chẳng lẽ điều hạnh phúc lớn lao nhất của anh lại đên bất ngờ, giản dị như vậy ư? Cậu ấy tên Thục. Thuần – Thục!... Những người mẹ Việt Nam thường có thói quen đặt tên con gần gũi với cha mẹ như vậy!
Họ đi vào hâm của chính ủy. Đồng chí công vụ đưa ra một bộ ly, một ấm trà, một đĩa kẹo và một gói thuốc lá. Chính ủy mời khách ngồi trên tấm bạt trải trong lòng hầm lộ thiên.Thục vẫn khép nép đứng bên ngoài. Tự nhiên chính ủy tiến đến, nhìn anh bằng ánh mắt âu yếm lạ lùng:
Vào trong này đi cháu.
- Dạ..cháu xin phép.
- Chính ủy vồn vã:
- Vào đi cháu…chà …thật lạ lùng. Có nhiều điều quan trọng phải hỏi đến cháu đó. Anh Tám mời anh xơi nước.
- Tám Thế đỡ chén trà trên tay chính ủy:
- Mặc tôi, để tự nhiên mà, anh Hai.
- Trong khi Tám Thế đưa chén trà lên môi nhấm nháp và khen ngon, chính ủy vẫn không rời mắt khỏi gương mặt trẻ trung của Thục. Ông hồi hộp, bồn chồn, hình dung tới lúc Thuần ôm chầm lấy người con trai này và thảng thốt kêu lên: “Con! Con trai của ba!”. Mới chỉ nghĩ tới vậy ông đã thấy mình như ngợp thở. Nhưng ông lại tự nhủ: “ Hãy bình tĩnh, đừng để cho Thuần mừng hụt. Anh ấy phải đánh vật với những hy vọng, những ước mơ hạnh phúc của mình bao nhiêu năm nay rồi. Nếu anh ấy là người được đón nhận thì nhất thiết phải đón nhận đúng hạnh phúc thực sự của mình, chứ đừng để anh ấy vồ hụt một cái bóng”.
- Thay mặt cho các đồng chí trong tỉnh ủy, trong ban chỉ huy quân sự tỉnh Phú Yên..E …hèm..- Tám Thế mở đầu cuộc nói chuyện chính thức – và quân dân trong tỉnh, tôi chúc mừng những chiến thắng của các đồng chí. Với lại, cảm ơn các đồng chí đã đưa bộ đội về đặng góp phần giải phóng tỉnh nhà.
- Chính ủy siết chặt tay anh tỉnh đội phó cười ha hả:
- Cảm ơn những lời chúc mừng của anh. Lẽ ra chúng tôi phải cảm ơn các anh trước mới phải. Nếu không có những lực lượng bộ đội và du kích địa phương đánh chặn dọc đường, giam chân địch thì làm sao chúng tôicó cơ hội để chuẩn bị một trận đánh lớn nữa. Trong khi đuổi địch, được biết bộ đội tỉnh Phú Yên đang đánh chặn phía trước, chúng tôi rất yên tâ. Tôi xin nhờ anh chuyển lời hỏi thăm của Đảng ủy và ban chỉ huy trung đoàn tới tỉnh ủy, ủy ban nhân dân cách mạng và toàn thể đồng bào, chiến sĩ tỉnh nhà.
Giai đoạn “xã giao” coi như đã xong. Tám Thế bắt đầu trò chuyện thoải mái hơn. Anh vừa nói vừa cười sang sảng:
- Đánh xong cái cụm địch ở tỉnh Phú Yên, các anh dấn một lèo nữa thì tụi tôi đỡ quá. Bao nhiêu năm chúng nó làm trời, mình không có lực lượng, hận muốn chết.Anh không biết chứ, hồi tụi Đại Hàn ở đây, dân tình khốn khổ. Đã là giặc thì thằng nào chẳng ác, nhưng ác như tụi này thì quá lắm.
- Kể ra, có thời gian thì xin nhờ các anh nói chuyện với bộ đội một buổi – chính ủy gật gù nói – chúng tôi là bộ đội chủ lực, hầu hết anh em đều sinh trưởng ở miền Bắc. Lý tưởng thì có, lập trường vững vàng, hiểu biết nhiều. Nhưng hiểu cái sự tàn bạo, thâm hiểm của thằng thực dân mới này cho đến đầu đến đũa thì chưa đâu. Làm sao để anh em hiểu thật sâu sắc âm mưu chia cắt lâu dài đất nước ta của thằng Mỹ và bọn tay sai. Tỷ như đồng chí trung đoàn trưởng của chúng tôi – ông liếc xéo sang Thục đang ngồi vân vê những chiếc lá trung quân trải dưới nền hầm – tôi quên chưa giới thiệu với anh, đồng chí trung đoàn trưởng của chúng tôi – cũng là người tỉnh nhà ra tập kết – ông thấy Thục chợt ngẩng đầu lên, bỏ rơi chiếc lá trung quân – Hơn hai chục năm anh ấy không hề nhận được tin tức gia đình… Ông bỗng thấy Thục ngẩng phắt lên nhìn – Đó là đồng chí Lê Thuần, trung đoàn trưởng của chúng tôi. Còn đây, xin giới…- Chính ủy chưa kịp giới thiệu thì Tám Thế đã nhảy vọt ra khỏi hầm, chạy lao tới, ôm chầm lấy trung đoàn trưởng và la lên:
- Anh Ba Thuần
- Tám Thế! trung đoàn trưởng ồm choàng lấy anh tỉnh đội phó – Trời ơi! Sao thế mày! Mày thiệt đó ư! Thằng “Tám lò – cò”?
- Tám Thế giụi giụi cái đầu vào ngực trung đoàn trưởng:
- “Tám lò – cò”đây! Trời đất quỷ thần ơi!...Sao ông đi mất tăm mất dạng vậy? Bà ấy mong đỏ mắt ra rồi đó – Chợt anh quay phắt lại, la lên- Thằng Thục! Thằng Thục mô rồi?
- Nhưng Thục không còn ngồi trong hầm nữa. Ngay khi thấy Tám Thế hét lên “anh Thuần”,Thục bàng hoàng, sửng sốt tưởng như mình vừa nghe một tiếng sét. Miệng anh cứng lại, chỉ lắp bắp được hai tiếng “Ba.. ba…” rồi nghẹn tắc, ngực nóng ran, nước mắt chảy túa ra. Anh đứng dậy, bần thần bước ra khỏi hầm rồi chạy vụt đi. Được một quang, chân anh ríu lại, anh bước tới tựa vào một gốc cây to, toàn thân rung lên trong tiếng nấc nghẹn ngào.
- Tám Thế và Thuần vừa khóc vừa cười. Chính ủy lặng lẽ quay đi rút khăn mùi – xoa lau nước mắt.
- Thằng nhỏ của anh đó! Cha mẹ ơi, nó giống anh như đúc vậy…Thục đâu rồi! Lại đây với ba cháu đi- Rồi bỗng nhiên anh mếu máo – Con bằng ngần này rồi.. mà.. hự hự…nay mới biết mặt cha…
Những dòng nước mắt sáng lấp lóa chảy chứa chan trên mặt trung đoàn trưởng. Ông như người say, miệng dở cười, dở khóc, bước loạng choạng, hai tay nặng nề đưa ra phía trước. Từ lồng ngựcnứn nghẹn tưởng như bốc lửa của ông vang lên những tiếng nghẹn ngào, hạnh phúc:
- Con…con trai…của ba!
Hai tiếng sau cùng ông thốt ra vô cùng khó nhọc. Có lẽ bởi ông chưa dám tin ông lại đang mơ, giấc mơ hạnh phúc và tức tưởi như hôm nào?
- Con
Vẫn tiếng nghẹn ngào ấy, cái tiếng mà hơn hai mươi năm nay, từ khi biết mình có con, ông thường vẫn gọi.
Thục cũng loạng choạng bước tới. Một bước.. hai bước.. Anh lại đi những bước khó nhọc như hôm nào tập đi. Rồi, đột ngột, như một trận gió, anh lao vút tới, ngã vào vòng tay đang run lên bần bật của cha mình.
Hai cha con cứ ôm nhau như vậy mà khóc. Chính ủy, một lần nữa, không giấu giếm, đưa khăn lên lau nước mắt. Rồi, ông quay lại nắm lấy tay Tám Thế:
- Ta sang bên này trao đổi công việc để cho hai cha con anh ấy nói chuyện với nhau.
Hai người lặng lẽ quay đi. Nhưng thật đột ngột, trung đoàn trưởng bỗng buông con ra, quay phắt lại gọi:
- Anh Tâm! Anh Thế…Chúng ta phải vào việc ngay, tình hình gấp lắm rồi.
Bằng một cử chỉ dứt khoát, mạnh mẽ, ông rút khăn lau khô dòng nước mắt trên má mình rồi quay lại nói với con:
- Ba phải làm việc ngay, con ạ.
Ba người trở vào hầm. Trung đoàn trưởng nói với mọi người:
- Địch đang chuẩn bị rút chạy. Chúng nó đã phát hiện lực lượng ta có xe tăng đang bao vậy chuẩn bị tiến công chúng. Bộ chỉ huy lệnh cho công binh phải xong cầu sáng nay. Sư đoàn đã ra lệnh cho chúng ta nổ súng ngay, không để địch kịp chạy.
- Chính ủy chau mày, lầm bẩm:
- Nổ súng ngay!...Nghĩa là ta không có pháo cơ giới trợ chiến.
- trung đoàn trưởng gật đầu:
- Không có.Địch đã đánh sập cầu Ai Nu. Pháo của ta chưa sang được. Đợi khắc phục thì không kịp.Ta sẽ đánh với những thứ hỏa lực mà mình có. Nghĩa là ngoài hỏa lực bản tân, trung đoàn còn có hai khẩu cối 120 ly của sư đoàn và một đại đội xe bọc thép. Lực lượng địa phương có 1 tiểu đoàn, phải không anh Tám?
- Vâng, có một tiểu doàn. Trang bị vũ khí đạn dược tạm đủ xài trong một trận.
- Vậy thế này - trung đoàn trưởng kéo hai người ngồi xuống hầm, trải bản đồ và nói – tôi sữ bàn với ban tham mưu trung đoàn: chúng ta sẽ đánh theo phương án hai, anh Tâm ạ, nghĩa là phương án không có lực lượng trên tăng cường. Ta sẽ tổ chức tiến công từ ba hướng. Hướng thứ nhất do tiểu đoàn anh Nguyên đảm nhiệm, có tăng cường đại đội xe bọc thép K.63, sẽ từ hướng tây – bắc đánh thốc thẳng vào trung tâm quận lỵ.Mũi thứ hai do tiểu đoàn anh Mừng đảm nhiệm sẽ đánh khu sân bay, trại biệt kích, rồi phát triển xuống khu vực Hòn Một. Mũi còn lại của tiểu đoàn anh Kha sẽ đánh vào bãi xe, khu vực cầu Sơn Hòa rồi đánh thốc lên Hòn Một. Đó là lực lượng của trung đoàn.
Còn lực lượng địa phương, tôi có ý định sử dụng thế này. Một đại đội tăng cường cho mũi đông – bắc đánh vào Hòn Một và trại biệt kích. Một đại đội đề nghị các anh cho vượt sông sang bên này chốt chặn, đề phòng địch túa sang bên đó. Đại đội còn lại tăng cường cho tiểu đoàn Nguyên. Khi đánh vào quận lỵ, đại đội này có nhiệm vụ đánh chiếm tiểu khu và sau đó chốt lại tại quận để giải quyết hậu quả. Còn vấn đề quân quản, các anh đã có kế hoạch chưa?
- Tám Thế gật đầu:
- Đâu vào đó rồi, chỉ đợi giải phóng là lắp vô.
trung đoàn trưởng kết luận:
- Vì nhiệm vụ quá gấp, chúng tôi không có thì giờ để bàn bạc kỹ với các anh. Nếu có ý kiến gì, đề nghị anh Tám Thế cho biết ngay.
- Tôi chỉ xin có một ý kiến nhỏ - Tám Thế dè dặt nói – Hình như các anh coi trọng khu vực quận lỵ mà ít chú ý tới khu vực từ Hòn Một tới cầu Sơn Hòa. Trong lúc bình thường, như thế là hợp lý. Như giả thuyết ta nổ súng đúng vào lúc địch đang chuẩn bị rút chạy thì phần lớn những lực lượng cơ giới của địch sẽ tập trung ở khu vực này. Vậy nên có lẽ ta phải chú ý hơn tới hướng Hòn Một một chút.
Trung đoàn trưởng gật đầu, ông đã nhận ra sự sắc sảo qua ý kiến của Tám Thế. Phải rồi, thời cơ tốt nhất để nổ súng tiến công cụm quân này của địch là lúc chúng chuẩn bị hành quân tháo chạy. Nếu ta nổ súng đúng vào lúc đó thì phần lớn những lực lượng chủ yếu của chúng đều đã triển khai trên con đường ra cầu Sơn Hòa. Phải chú ý đến ý kiến của Tám Thế. Ông ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của anh Tám.Vậy có thể thế này được không; đại đội tăng cường cho hướng tây- bắc của anh nên bố trí hết sức cơ động. Ở khu vực này chẳng hạn, để có thể tung vào cả hai hướng khi cần thiết.
- Tám Thế cười khà khà:
- Hay đó, tôi đồng ý cái rụp. nhưng chúng tôi còn một đại đội hỏa lực, chủ yếu là cối 81, sử dụng cách sao anh Ba?
Trung đoàn trưởng mừng rỡ siết chặt tay Tám Thế:
- Vậy thì tuyệt quá. Anh sẽ cho tất cả các khẩu cối của anh kiểm soát khu vực cầu Sơn Hòa tới Hòn Một. Khi nổ sung, nếu xe địch ùn ở quãng nào là cho dập mãnh liệt quãng đó. Được chưa?
- Được.
- Vậy thì bây giờ chúng ta tiến hành triển khai ngay. Anh có phải báo cáo xin ý kiến tỉnh không?
Tám Thế lắc đầu rồi chỉ vào ngực mình, cười lớn:
- Toàn quyền quyết định! Nói đùa chớ mấy ổng hết sức tin tụi này. Tui tạm thời làm « tư lịnh » khu vực này đó.
Trung đoàn trưởng xoa tay vẻ hài lòng:
- Phải cầm súng chớ con!
- Vâng, phải cầm súng. Má con đã nói với con điều đó khi má vửa ở tù ra. Con cũng nghĩ như vậy khi biết vì sao má con phải ở tù. Vì sao con đã lớn vầy mà chưa biết mặt ba? Vì sao đồng bào mình cơ khổ?
- Bởi biết cầm súng nên ba con mình mới gặp nhau ở đây.
- Vâng, đánh xong trận này con sẽ tới tìm ba, ngủ với ba một đêm để cha con ta tha hồ trò chuyện. Con thiếu ba hai mươi năm nay rồi còn gì.
Trong Cơn Gió Lốc Trong Cơn Gió Lốc - Khuất Quang Thụy Trong Cơn Gió Lốc