Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Thất
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 66
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 516 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 61: Tôi Có Thể Hiểu... Là Em Đang Ghen Không
ồng.... đồng sàng cộng chẩm
Khuôn mặt Nhan Thất vì mấy lời này mà trong nháy mắt đỏ bừng, đỏ đến tận mang tai, thậm chí còn lan ra đến tận cổ. Nếu không phải là do ánh đèn quá mức lờ mờ yếu ớt thì khuôn mặt như quả cà chua của cô đã sớm bị người nào đó phát hiện ra. Như một phản xạ, Nhan Thất nhanh chóng dịch người ra phía sau nhưng lại vô tình quên mất rằng chiếc giường quá hẹp, cô gần như mất đà suýt chút rớt xuống dưới, may mắn là Lãnh Dạ nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại mới tránh được một lần. Chỉ là lần này anh trực tiếp dùng lực mạnh hơn, kéo cô gần sát đến mức môi hai người gần như dính vào nhau, hơi thở phun vào mặt đối phương, nóng hổi.
" Buông em ra"
Nhan Thất cố gắng đẩy đẩy cánh tay như gọng kìm đang đặt trên eo mình ra, cô không quen lắm với sự thân mật giữa hai người như thế này, nói đúng hơn nó khiến cho cô có chút bối rối không biết phải làm thế nào
" Tướng ngủ của em xấu như vậy, buông ra em sẽ rớt xuống"
Nhan Thất nghe thấy anh nhắc tới tướng ngủ của mình, như con mèo xù lông lên, quên mất cả đẩy anh ra
" Xấu. Ai nói tướng ngủ của em xấu"
"Ai nhìn người đó biết"
Người nào đó chậm rãi phun ra một câu khiến Nhan Thất đứng hình, cứng cổ cãi lại
"Hôm đó là em bị bỏ thuốc, không tính"
"Oh, vậy sao"
Lãnh Dạ siết chặt tay lại để cô dựa vào sát hơn, cánh môi đặt ở bên cạnh tai cô thổi khí, chậm rãi mà ra từng câu khiến cho Nhan Thất trong nháy mắt ngượng chín mặt
" Anh còn nhớ hôm đó em ôm chặt lấy anh, còn cọ cọ anh không buông. Trên người của em còn không có mặc gì...."
" Không được nói, không cho nói"
Nhan Thất nhanh chóng dùng bàn tay nhỏ bé bịt miệng của anh lại, càng nghe càng thấy xấu hổ, rõ ràng là không có chuyện gì xảy ra mà sao nghe anh nói lại trở nên mờ ám như vậy.
" Không cho ôm, cũng không cho nói, em là gì mà cấm anh làm nhiều vậy chứ " (Dạ ca, anh quá thâm hiểm =.=)
Nhan Thất nghe đến vậy thì nổi sùng lên rồi, cực kì có khí thế quát lớn lên
"Anh ôm cũng là ôm em, nói cũng là nói em, em lại còn không được cấm anh"
Cô thở phì phò, cực kì mất hình tượng. Cô thực là tức chết mất. Bất cứ lúc nào ở gần anh là cô không thể nào giữ nổi hình tượng được nữa
" Em nói cho anh biết, lần đó là em uống rượu thay anh mới bị bỏ thuốc, không có gì xảy ra... ưm.... ưm... ưm"
Nhan Thất không nói nữa, nói đúng hơn là người nào đó dùng miệng đối miệng bịt lại không cho cô nói. Nhìn thấy cái miệng nhỏ nhỏ kia cứ mở ra đóng vào không ngừng, hết sức dụ người, anh vốn đã không nhịn được, trực tiếp đè cô xuống, dùng miệng ngăn chặn cái miệng đang mấp máy kia. Anh tham lam chiếm giữ hơi thở trong miệng cô, có chút bá đạo, có chút chiếm giữ, lại nhiều hơn là tình cảm dịu dàng triền miên. Anh chà xát vào đôi môi đỏ mọng của cô, dây dưa không ngớt, thừa dịp cô không chuần bị mà khéo léo cạy mở hai hàm răng của cô ra, công thành chiếm đất. Lưng của cô áp với mặt giường mát lạnh, bên trên lại là anh nóng rực như lửa đốt, hai chân thon dài của anh chen vào giữa hai chân cô ngăn chặn cô không vùng vẫy phản kháng. Chỉ là cô lúc này đâu còn hơi sức đâu cho cô phản kháng, chỉ còn cảm thấy đại não thiếu khí, tứ chi mềm nhũn vô lực, ngay cả hô hấp cũng thập phần khó khăn. Không biết đến bao lâu sao anh mới từ từ dịu dàng trở lại, chậm rãi mút mát hai cánh môi đã sưng mọng của cô rồi mới buông ra, nhìn thẳng vào cô. Rõ ràng là ánh đèn mờ mờ nhưng khoảng cách hai người lại gần đến như vậy, cô có thể nhìn được rất rõ khuôn mặt của anh, đôi mắt màu xám bạc tràn đầy sự nghiêm túc đến kì lạ, thậm chí còn có cả nhu tình như nước có thể đem cô nhấn chìm. Từ bao giờ, rốt cuộc là từ bao giờ tròn đôi mắt lạnh lùng kia lại nhìn cô tình cảm như vậy, dịu dàng như vậy, sự dịu dàng khiến cho cô không thể kháng cự. Cô còn nghe thấp thoánh thấy anh thủ thỉ một câu
" Thất nhi, em còn định bắt anh đợi đến bao giờ nữa"
Anh nói xong lại hạ môi xuống, hai người lại hôn, chỉ là lần này Nhan Thất không chống cự nữa, thậm chí còn đưa tay vòng lấy cổ anh, khiến cho nụ hôn càng thêm sâu. Anh nhận ra sự thay đổi của cô, trong lòng mừng rỡ, vội vàng siết chặt tay lại, cùng cô lưu luyến triền miên không dứt. Rõ ràng là bầu không khí đùa giỡn, chẳng mấy chốc lại trở thành mập mờ dây dưa. Không khí buổi đêm rõ rành lạnh lẽo là thế nhưng trong phòng lại hầm hập như lửa cháy, nóng đến mức có thể thiêu đốt lòng người.
Nhan Thất không hiểu sao cô lại làm như vậy, cô chỉ biết rằng lời nói của anh trong nháy mắt làm tâm cô mềm nhũn. Cô còn bắt anh đợi bao lâu nữa, cô không biết. Cô cũng không biết liệu trong lòng mình đối với anh là thứ tình cảm như thế nào. Trải qua thứ tình cảm như vậy, vẫn chỉ đơn giản là cảm kích hay từ lúc nào cô đã bắt đầu... yêu người đàn ông này.
Yêu
Từ này đột nhiên xuất hiện trong tâm trí trong nháy mắt khiến cho cả người Nhan Thất cứng lại, sự thay đổi khiến cho người bên trên tinh ý nhận thấy. Lãnh Dạ nhìn thấy sự giãy dụa trong mắt cô, không nhịn được thở dài một hơi, buông cô ra nằm xuống bên cạnh rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng
" Em cũng mệt rồi. Nghỉ sớm đi"
Đôi mắt Nhan Thất vẫn mở to, trong lòng hoảng loạn. Tình cảm rõ ràng đã chớm nở, đã dây dưa, không hiểu sao lại khó nói ra thành lời như thế. Từ khi hai người gặp nhau, anh thay đổi nhiều, bản thân cô cũng không thể nào giữ vẻ mặt lạnh nhạt thong dong như trước. Chỉ là cô không muốn thừa nhận, nói đúng hơn là cô sợ phải thừa nhận, chính bản thân cô cũng không hiểu mình đang sợ hãi điều gì nữa, giống như một khi đã thừa nhận thì sẽ không còn cách nào vãn hồi, vạn kiếp bất phục. Nhan Thất vẫn nằm thẳng, một bên mặt quay nghiêng nhìn vào khuôn mặt an tĩnh khi ngủ của anh, đẹp đến như vậy nhưng lại không giấu nổi vẻ mệt mỏi. Cũng phải. Có lẽ...anh cảm thấy mệt mỏi với cô lắm...
....
Hai người ôm nhau ngủ như vậy cho đến sáng, dù sao cũng đã trải qua cả một ngày dài mỏi mệt, suy tư chẳng mấy chốc cũng bị kiệt sức thay thế. Sớm hôm sau Nhan Thất tỉnh dậy từ sớm, không bao lâu sau Lãnh Dạ cũng tỉnh dậy, cả hai tự động không nhắc gì đến chuyện hôm qua, không khí cũng vì vậy mà có chút cứng ngắc ngại ngùng.
Lãnh Dạ vốn rất đẹp, gương mặt tuấn mĩ cùng với hơi thở vương giả lạnh lùng dễ dàng hấp dẫn bất kì người con gái nào, nhất là những người có tính hiếu chiến mạnh mẽ. Cũng vì vẻ ngoài lam nhan hoa thủy ấy mà lần này anh cũng trêu chọc không ít người. Trong đoàn người bị mắc kẹt ở sa mạc có một cô gái trẻ người nước ngoài, khuôn mặt cũng rất xinh đẹp, đặc biệt phải kể đến dáng người có lồi có lõm khiến người ta phải phụt máu mũi. Tất nhiên là khi không kể đến ánh mắt sáng lên như nhìn thấy con mồi của cô ta khi nhìn thấy Lãnh Dạ. Nhan Thất phát hiện ra điều này khi trong bữa ăn sáng luôn cảm thấy có người nhìn chằm chằm vào mình, đến khi quan sát chăm chú thì mới phát hiện ra những ánh mắt như hổ đói ấy không phải hướng vào mình mà là hướng vào người nào đó bên cạnh. Anh vẫn không hề hay biết, ưu nhã ngồi ăn, rõ ràng là thức ăn sơ sài đơn giản nhưng nhìn anh ăn rất ngon miệng, ngay cả động tác ăn hàng ngày cũng đẹp mắt như vậy. Cô gái đó vẫn giữ tư thế nhìn chằm chằm, đôi mắt đẹp không ngừng phóng điện. Nhan Thất hết nhìn cô ta, lại nhìn người nào đó bên cạnh, không hiểu sao trong lòng khó chịu, cực kì khó chịu, miếng bánh đang cắn vào miệng cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị. Cô gái đó hết nhìn Lãnh Dạ, rồi lại nhìn Nhan Thất bên cạnh, trong mắt không dấu nổi một tia khinh thường. Thật ra hôm nay vẻ mặt của Nhan Thất thật ra cũng không ổn cho lắm, làn da bị cháy nắng bôi lên thứ thuốc xanh xanh trên mặt trông cực kì buồn cười, có thể nói là xấu xí nhếch nhác. Sau một khắc, cô ta cầm dĩa đồ ăn của mình sang bên này, cực kì phóng khoáng mà ngồi bên cạnh người nào đó, nở nụ cười tươi tắn đến mê người
" Chào anh, tôi là Nichole"
Cô ta nói bằng thứ tiếng Anh chuẩn, giọng điệu thoải mái dạn dĩ của người phương tây, ánh mắt vẫn không ngừng phóng điện, quyến rũ phong tình không cần phải nói. Lãnh Dạ nhíu đôi mày kiếm, cảm thấy người phụ nữ kia không ngừng tiến lại gần, trên người anh mơ hồ tỏ ra sát khí càng ngày cành đậm. Nhưng ngay sai đó, như nghĩ đến chuyện gì, anh lập tức thu lại sát khí, không những thế còn đặt chiếc bánh trên tay xuống, hướng cô nàng vừa đến nở một nụ cười nhợt nhạt mê người khiến cho cô ta xuân tâm nhộn nhạo. Rõ ràng là vẻ mặt lạnh lùng như băng khi cười nhạt lên lại đẹp đến như vậy, giống như băng tuyết tan chảy, tuấn mĩ đến mức khiến người ta không thể dời mắt. Cô gái đó nhìn anh đến thất thần, nhưng sau đó trong lòng mừng như điên, nhanh chóng tìm chuyện nói với anh. Kì lạ là lần này Lãnh Dạ rất kiên nhẫn, cực kì kiên nhẫn đáp lời từng vấn đề một, không ai để ý tay anh đã nắm thành quyền, gân xanh nổi lên.
Nhan Thất ở một bên chứng kiến một màn như vậy, môi mím chặt, nhìn thấy Nick bê mấy chậu nước ra ngoài liền chạy đến giúp anh, mặc kệ người nào đó nói chuyện với người đẹp. Cô không biết rằng ngay sau khi cô bước ra ngoài, Lãnh Dạ đã nhanh chóng đứng lên, khuôn mặt lại khôi phục vẻ lạnh lùng, đến nhìn cũng không nhìn cô gái kia một chút, sát khí lại tỏa ra. Nicole kia vốn đang rất vui vẻ, không hiểu sao thấy anh chợt thay đổi thái độ, đột ngột chuyển biến khiến cho cô phản ứng không kịp. Sát khí tỏa ra nồng đậm làm cô sợ hãi, ngậm miệng lại không dám nói thêm nữa. Lãnh Dạ nhìn thấy phương hướng Nhan Thất chạy đi, đôi mắt tối lại, nhẹ giọng thủ thỉ một câu
" Nhóc, em đã không nói, vậy đừng trách tôi cho đòn mạnh"
Từ đó cho đến giờ nghỉ trưa hai người không nói với nhau một câu nào nữa, thậm chí có nhìn thấy nhau vẫn cứ giả bộ không nhìn thấy. Nhan Thất vẫn đi bên cạnh Nick giúp anh làm mấy việc lặt vặt, Lãnh Dạ thì đi bên cạnh Nicole, cô ta nói, anh im lặng lắng nghe. Nicole không phải người ngu, cô ta cũng mơ hồ nhận ra múc đích của anh, chỉ là cô ta không quan tâm, càng cố gắng đến gần tỏ ra thân thiết với anh, thậm chí còn bắn ánh mắt kiêu ngạo về phía Nhan Thất.
Cho đến giữa trưa, mọi người đã đi nghỉ ngơi hết, Nhan Thất ngồi một mình trong phòng, đợi một lúc mà không thấy anh trở về. Đôi môi cô mím chặt lại, trong lòng như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò, vô cùng khó chịu bứt rứt. Lãnh Dạ vốn đã đứng bên ngoài một lúc, từ khe cửa nhìn thấy bộ dạng đứng ngồi không yên của cô, trong lòng cười trộm, đợi một lúc mới thủng thẳng vén rèm cửa đi vào, khuôn mặt lạnh nhạt nhìn cô rồi ung dung ngồi xuống giường
"Từ trước đến giờ em không biết anh dễ bắt chuyện như vậy đấy"
Một giọng nói từ nơi nào truyền tới, nồng đậm vị chua. Người nào đó mặt vẫn bình tĩnh thong dong, trong lòng lại mừng trộm, chậm rãi quay đầu về phía cô, thong thả mà buông ra một câu
"Anh có thể hiểu... là em đang ghen không "
Trọn Đời Trọn Kiếp (Hắc bang) Trọn Đời Trọn Kiếp (Hắc bang) - Tiểu Thất