Books are a uniquely portable magic.

Stephen King

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Nhi Nho
Số chương: 6
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 36095 / 68
Cập nhật: 2016-01-29 21:55:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
êm rằm, trăng sáng vằng vặc. Những con đường dẫn qua vườn cây bay qua những xóm nhà như thể có giăng đè. Bóng trăng đổ trên bóng lá. Cùng chụp xuống mặt đường, gió nhẹ làm cái bóng lao xao. Hai bên đường, những cái mương nước lớn đầy ánh trăng hiện rõ mồn một. Bọn nhóc Phú Hoà dưới sự mách nước của quân sư Thuyên và xếp Đực cổ chỉ huy đang trên đường đi… vào lãnh thổ địch thù. Nhóc tì nào cũng ná thun cầm ở tay, đạn bùn căng đầy hai túi quần sọt, mắt sáng rực và hồn nôn nao những chuẩn bị sắp tới. Tám vị "Kinh kha" âm thầm đi dưới ánh trăng bóng lá đổ xuống làm chập choạng những bước chân. Con đường cát bũng giải ánh trăng vàng ánh lên giữa hai bờ cỏ xanh đen thẳng tắp. Tới hàng sông đông ngăn ngã ba đường, Thuyên ghé tai nói với Đực cổ:
- Chi "quân" ra làm hai cánh mày ạ. Nhưng trước nhất là phải… dọ thám? Đực cổ đưa một cánh tay lên trời,. Bọn nhóc hiểu ý dừng lại. Đực cổ hối nhỏ:
- Đứa nào muốn xung phong vào… đất địch để dọ thám?
- Tao. Bên nhảy ra Thuyên gật đầu:
- Mày là nhất rồi!
- Tao cắt cỏ cho bò ăn mỗi ngày nên tao biết rành… địa thế lắm.
- Mày đầy đủ hết chưa?
- Rồi.
- Có mấy trái "hoả pháo"?
- Năm trái.
- Đi thật nhanh và trở về thật nhanh. Có gì cứ bắn hoả pháo hiệu. Còn êm thắm cả thì thôim chúng tao chờ ở đây. Bêm đưa tay kéo cái kết đội trên đầu cho sụp xuống mí mắt chặy băng vào ruộng mía mất hút. Thuyên chia bọn nhóc ra làm hai và ngồi khuất trong bóng cây hai bên đường. Toán thứ nhất có Đực cổ chỉ huy gồm Đực cổ, Quang, Ngôn xạo, Mầu dừa. Toán thứ hai Thuận chỉ huy có Thuận, Thuyên, Yên cao su và Bên sẽ về sát nhập. Thuyên nói nhỏ vào tai Thụân:
- Nguyên soái cố gắng tóm hết bọn Phú Mỹ nhé. Đừng để bên Đực cổ tụi nó tóm, chỉ cho nó tóm mấy đứa cắc ké thôi, như Nhung cán vá chẳng hạn. Thuận mím môi:
- Bên mình cừ hơn bên Đực cổ nhiều. Mày yên chí, tao sẽ tóm hết bọn phú mỹ không
cho nhóc nào chạy thoát đi. Yên cao su hậm hực:
- Mày để thằng Bình sứt cho tao nhé! Thuyên chạy qua chỗ Đực cổ núp nó ghé tai cón nhà này:
- Mày tiến trước hay đi… Hậu?
- Tao đi trước.
- Cẩn thận nhé, thằng Hậu vời Thằng Công không vừa đâu. Bên chúng nó lại động. Nhớ dấu hiệu của bồ nhà là tiếng chim cú. Thuyên dặn Quang:
- Mày cố nhé! Quang hiểu ý Thuận muốn mình "coi chừng" Đực cổ. Nó nheo mắt:
- Tao sẽ cố. Nhưng tao khoái ở bên mày hơn.
- Biết rồi. nhưng phải chia sớt lực lượng chứ. Mày ở bên tao thằng Đực cổ chỉ có nước làm miếng mỡ cho thằng Hậu. Ngôn xạo lôi trong bụng ra mấy miếng bánh phồng. Nó đưa cho Thuyên:
- Gói kẹo bà Tư mày nhé? Thuyên gật gù:
- Mày sành lắm, tao cũng khoái món này lắm. Nhất lại ăn dưới trăng nữa mới tuyệt cú mèo! Thuyên trở ra chia cho bồ nhà. Tụi nhóc gói bánh phồng với kẹo bà Tư nhai nhóp nhép chờ giờ… lâm trận. Thuyên hỏi nhỏ Thuận:
- Mày nhớ bài "Trăng lên" của Thạch Lam không?
- Nhớ lơ mơ. Mày đọc tao nghe. Thuyên chớp mắt đọc:
- "Ngày chưa tắc hẳn, trăng đã lên rồi. mặt trăng tròn, to và đỏ từ từ lên ở chân trời sau rặng tre đen của làng xa. Mấy sợi dây còn vắt ngang qua. Mỗi lúc một mảnh dần rồi đứt hẳn. Trên quãng đồng rộng cơn gió nhẹ hiu hiu đưa lại, thoang thoảng những hương thơm ngát… Thuận hỏi:
- Hết rồi hả?
- Còn. Nhưng đoạn đó là đoạn hay nhất.
- Đọc nữa đi mày. Đêm nay có trăng đọc bài "Trăng lên" thì còn gì bằn. Thuyên bỗng "suyt". Nó chỉ tay về phía trước nói:
- Tụi mày nhìn xem. Thuận quang sát một lúc nói:
- Hai đứa bọn Phú Mỹ. Thuyên cười:
- Chúng đi dọ thám mình đấy. Qua cho Đực cổ hay đi. Yên chưa kịp băng qua. Từ phía bên kia Quang đã ném sang một hòn đất và đưa một ngón tay lên miệng. Thuyên gật đầu cười:
- Nó chưa tới gần. Phải chờ lệnh tao trước khi hành động gì. Bọn nhóc nín hơi chờ đợi. Thuyên chê tài Hậu:
- Thằng Hậu ngu quá. Cho dọ thám mà cứ đi nghênh nghênh ngoài lộ cái.
- Hai đứa lại đi tỉnh bơ, cóc có khum người xuống. Từ phía trước, hai nhóc dọ thám của Phú Mỹ đi dần tới. Chắc chúng nghĩ trên con đường chúng đi chỉ có bóng trăng, bóng lá cây cỏ thôi nên mặt tình nói chuyện và ca hát ỏm tỏi. Thuyên cười thầm trong bụng. Nó quyết tóm hai nhóc. Này… tra tấn. Hai nhóc đi gần tới Thuyên đã nhận ra là Nhung cán vá và Nhuận trường. Nhung cán vá ca um:
- "Ánh trăng trắng ngà có cây đa to, có thằng cụi già ôm một mối mơ". Nhuận trường ba hoa:
- Thằng Hậu dặn phải đi tránh đường lớn, không thì sẽ bị thằng thuyên nó tóm. Sức mấy, mình đi đường lớn mới anh hùng. Nhung cán vá phụ họa:
- Đi mấy ngõ kia sợ ma thấy mồ. Thằng Thuyên giờ này chắc lo trốn rồi mày ạ.
- Tại sao lại phải trốn?
- Nó sợ thằng Hậu một cửa.
- Nó sợ mình không? Nhung cán vá cười đểu:
- Sợ phát rét. Mặc tình cho hai chú nhóc tì Phù Mỹ ba hoa con chìa vôi, Thuyên ra hiệu cho bồ nhà im phăng phắc. Đợi cho hai nhóc tì "kinh kha" qua khỏi con sông… Dịch Thuyên khều Yên, con nhà này hiểu ý phóng ra, bên kia Quang cũng bay vèo một cái. Đứa tới trước mặt Nhuận trường, đứa tới phía sau Nhung cán vá. Hai cái ná thun căng dây chờ buông. Yên sao su dí dí ná thun vào lưng Nhung cán vá Nói:
- Mời "người dọ thám" vào cho xếp Phú Hoà nói chuyện. Phía trước, Quang cũng lột ná thun của Nhuận trường. Thế là hai nhóc dọ thám của Phú Mỹ bị bắt ngon ơ. Nhuận trường và Nhung cán vá được "mời" vào bóng cây. Thuyên đứng dựa lưng vào gốc sầu đông lên giọng:
- Đứa nào là cán vá? Yên cao su khện vào chân Nhung:
- Thằng này. Cái thằng dọ thám ba hoa con chi vôi. Đực cổ gặp "cố nhân". Nó móc túi quần Nhung lấy hết đạn. Nhung ngán Đực cổ một cửa từ hôm đụng độ trên bãi cát nên thấy mặt Đực cổ, Nhung … hết ba hoa ngay.
Quang tìm dây trón Nhung cán vá và Nhuận trường lại. Đực cổ hỏi:
- Tao "ghếch" nó Thuyên nhé? Nhung cán vá la chói lói:
- Tụi bây không có quyền "ghếch" tù binh. Đực cổ liếm mép:
- Tao "ghếch" rồi ai cấm ta? Và Đực cổ xom tới. Thuyên ngăn:
- Để tao hỏi nó. Nhuận trườn nhìn bóng trăng treo trên ngọn sầu đông. Tự nhiên nó muốn làm anh hùng, mặc dù anh hùng lúc này sẽ bị mềm như cây chuối. Nhuật hét:
- Cóc có nói. Chút nữa sếp tao sẽ cứu. Thuận hỏi:
- Chừng nào?
- Chút nữa.
- Chút nữa tao sẽ vào Phú Mỹ như vào chỗ không người. Tao bắt hết. Cho tụi mày đi tàu ngầm, ăn bánh bao giò cháo quẩy. Thích không? Nhung cán vá ngỡ mình là Kinh Kha mài kiếm dưới trăng.
- Tao đã qua sông Dịch. Tao ngán gì tụi bây. Thuyên tỉnh bơ:
- Đừng có giỡn mày. Thằng Hậu "đóng đô" ở đâu?
- Cóc nói!
- Cóc nói thì cóc phải chết. Đực cổ nó bắt cóc ba chê mày ạ. Đực cổn nắm cánh tay cán vá của Nhung cười:
- Tao sửa nó lại nhé? Đực cổ bẻ nhẹ một cái. Nhung nhăn nhó:
- Tao không cần mày sửa. Và Đực cổ bẻ thêm cái nữa. Nhung cán vá gập người xuống. Thuyên nâng Nhung dậy… an ủi:
- Coi vậy chứ không… đau mày nhỉ? Nhung cán vá ức không chịu được. Bên kia Quang cũng "hành hạ" Nhuận trường tương tự. Đực cổ hậm hực:
- Bắt nó phải nói, tao có cách. Thuyên cười:
- Cứ để nó ở đây… ma sẽ bắt nó nói. Ơû hàng sầu đông này có ma không Thuận? Thuận lè lưỡi:
- Ma ba chê. Mày không thấy mấy cái bình vôi, hũ cải bắc thảo nồi bể vô khói đó
sao? Ma nó ở trong đó! Thuyên nheo mắt:
- Tao còn nghe nói có con ma gì mà mỗi đêm trăng sáng nó đánh đu trên ngọn sầu đông như Tác giăng đu dây đó. Vì đây là màn "phịa" để cướp tinh thần Nhung cán vá nên Thuận hơi ngớ ngẩn vì Thuyên không "soạn bài" trước. Thuận không biết gọi con ma gì. Nó gãi đầu:
- Con đó hả? Tao… cũng quên rồi. Ngôn xạo trổ tài:
- Con ma đu dây nên có tên là con ma đu dây. Mà nó đu hay ba chê mày ạ. Nó đu vèo vèo vèo vèo. Tác giăng chạy dài.
- Mày thấy?
- Tao thấy hoài. Mà nó còn hát nữa cơ!
- Hát bài gì? Ngôn xạo thấy Thuyên "ăn dơ" quá, nó cười tít mắt:
- Hát bài "gạo trắng thanh" mày ạ.
- Mày nhớ không? Ngôn gật đầu:
- Nhớ nằm lòng.
- Mày nhớ hát lại nghe. Ngôn xạo ca liền:
- "Ai đang đi trên cầu bông, té xuống sông ướt kí quần ni lông. Vô đây hia, dù trời khuya "tui" vẫn không cho anh "dìa"…". Bọn nhóc ôm bụng cười. Thuyên hỏi:
- Con ma này là con ma gì mà gọi anh bằng "hia"?
- Con ma người miên mày ạ.
- Chắc đen lắm hả?
- Đen thui như cột nhà cháy. Nhưng khi nó cười thì hầm răng trắng như ngà. Nó còn nói đủ thứ hết. Nó nói hai sếp này nhé "Thịt lúi" này nhé. Mày biết gì không?
- Làm sao tao biết.
- Hai sếp là đặc biệt còn thịt lúi là tính tiền đó. Nhung cán nghe mồ hôi mình vã ra. Ngôn xạo và Thuyên "ăn dơ" quá, nhất là cái màn nói tiếng miên. No tin ngay con ma đu dây trên ngọn sầu đông. Nhuận trường khều Nhung cán vá:
- Thấy hả mày? Nhung cán vá làm thinh ngó dáo dác lên ngọn sầu đông. Tim nó đánh thình thình. Nhuận trường dòm mấy cái bình vôi trắng hếu tưởng ngay đến những cái sọ người. Nó ớn lạnh xương sống. Thuyên xem mòi Nhung cán vá đã thấm, nó cười nói:
- Bây giờ không cần hỏi nữa mình đi. Cả bọn hiểu ý kéo đi. Nhung cán vá sợ quá run lập cập. Nó nói không thành tiếng:
- Mở tao ra t…a…o n…ó…I. Thuyên quay lại:
- Nói đi tao mở. Nhung đưa mắt ngó Nhuận trường, xong chép miệng:
- Thằng Côn và thằng Hậu đóng quân ở trường học, thằng Bình sứt ở nghĩa địa.
- Tụi bây có bao nhiêu?
- Đông lắm không kể hết. Thuyên cười ruồi: Thiệt không mày? Nhuận trường đưa tay lên trời thề. Thuyên vộingăn:
- Khỏi phải thề. Một chút nữa sẽ biết mày nói thật hay nói dối. Nhung cán vá cự nự:
- Rồi mày thả tao chứ? Mày vừa hứa đó? Quên sao?
- Tao không quên. Nhưng phải đợi một chút nữa để tao "phối kiểm" lại tin tức! Vừa lúc Bên từ trong ruộng mía chạy băng về. Bên vừa thở vừa nói:
- Chúng nó đông lắm mày ạ. Đông như kiến.
- Rồi sao?
- Tao bò vào…
- Kể vắn tắt thôi, ai không biết mày bò vào. Mày đi ngang nhiên cho Bình sứt nó khện chỗ đội nón mày à.
- Tao mệt quá!
- Thì kể từ từ. Tao chỉ cần biết hai điều thôi. Thằng Hậu ở đâu, thằng Bình sứt ở đâu?
- Thằng Hậu với thằng Côn đóng quân ở trường học. Bình sứt ở nghĩa địa. Tao núp bị bắn mày ạ. Thuyên khen:
- Mày khá lắm, công đầu phải kể tên mày. Bên sướng phồng mũi:
- Mày gắn… huy chương cho tao nhé.
- Đồng ý, tao sẽ gắn cho mày một cục huy chương vàng khè. Thuyên kêu bọn nhóc lại nói:
- Đúng như Nhung cán vá vừa khai. Mình cứ y theo đó mà tiến vào Đực cổ sẽ tấn công vào trường học, Bên sẽ liên lạc giữa hai… cánh quân. Đồng ý?
- Không đồng ý cũng không được. Cả bọn kép đi, thuyên vỗ vai Nhung cán vá:
- Chịu khó ngồi chờ tụi tao mang tin thắng trận về rồi thả ra nghe. Nhung cán vá la chói lói:
- Mày thất hứa. Mày không anh hùng. Thuyên nheo mắt:
- Tao không muốn là anh hùng. Tao chỉ muốn tóm hết bọn Phú Mỹ thôi. Nhuận trường rung lập cập:
- Tụi bây đi hết để tao ở đây chơi với ma à?
- Chơi với con ma đu dây vui ghê lắm. Nhung bỗng la cứu bồ vang dội. Thuyên hét:
- Nín mày, muốn ăn bánh phồng gói kẹo bà Tư không? Nhung ngớ ngẩn:
- Lá kí gì? Thuyên moi trong bụng mấy cái bánh phồng gói với kẹp bà Tư bắt Nhung hả miệng thật to trám vào. Nhung giãy giụa kêu ú ớ như người ngủ mê. Nhuận trường hết hồn xua tay:
- Tao không la đâu. Tao không khoái ăn kẹo bà Tư kiểu này.
- Không phái cũng phải ăn. Và thuyên đè nghiến Nhuận cho ăn kẹo bà Tư. Hai nhóc tì dọ thám của Phú Mỹ ngồi im như hai cây thịt, không nói được một tiếng trong thật thảm thương. Thuyên khều Thuận, cả hai đứa tay chào:
- Ngồi chơi… xơi kẹo nhá. Hẹn chút nữa sẽ gặp lại. Thuyên và Thuận cười khúc khích phóng vào teo bọn nhóc. Hai cái bóng nhỏ thó chạy thoăn thoắt trên con đường cát bũng sáng vằng vặc ánh trăng. Một lức mất hút trong hàng cây đen vun vút ngọn lên trời. Thuyên và Thuận chạy gần tới nghĩa địa phận ranh thì bắt gặp bồ nhà. Bọn nhóc bắt đầu đi lom khom lẫn vào những bụi cây rậm để tránh khỏi cặp mắt quan sát của Phú Mỹ. Thuyên nhìn bao quát một lượt phía trước mặt. Con đường chính chạy vắt ngang qua xóm nhà từ làng trên xuống. Bên kia là nghĩa địa, chếch ngã ba đường là trường học. Bên tay phải của Thuyên, phía sau phía sau vườn bắp mới trổ cờ là những tiệm tập hoá. Trăng rọi ánh xuống những mái nhà khuất xa trong bóng cây, đẹp mơ hồ như một đêm thu trong truyện cổ tích. Thuyên hít hà luôn miệng. Thuận thúc cánh chỏ vào hông Thuyên:
- Mày thưởng trăng hả?
- Trăng đẹp quá mày ạ. Mình phải đánh nhau gấp để bắt bọn Phú Mỹ rồi còn thưởng trăng chứ. Thuận lăm ná thun trong tay, con nhà này chỉ có một nghề duy nhất là thổi ống xì đồng. Nhưng đánh nhau đêm nay thì ống xì đồng vô dụng. Thế nhưng Thuận bắt buột phải "ẵm" súng… ná thung, chả biềt rồi nguyên soái thi thố ra sao. Thuyên cắc cớ:
- Mày bắn giùm dưới chân của nó nhé. Bắn khơi khơi tao sợ đạn đi… lạc trúng đầu nó thì chỉ có nước ở… tì. Thuận nóng mũi:
- Tao bắn ná thun cũng… không ẹ lắm. Thuyên quan sát một hồi nữa, vẫn im lìm. Nghĩa là vắng hoe, toàn mồ mả, cây cỏ. Tiếng côn trùng vắng trong đêm nghe dế não lòng. Thuyên hỏi:
- Sao im lìm thế. Ma… bắt tụi nó hết rồi sao?
- Tụi nó đâu có dại gì khơi khơi cho mình thấy. Trăng sáng như thế này.
- Ừa chỉ có cách ném đất để "dò". Thuyên lọm một cục đất to ném vào nghĩa địa. Liền đó, một cái đầu nhô lên sau cái mả đá. Thuyên hỏi:
- Thằng nào vậy? Thuận liếm mép:
- Tao nhìn không rõ. Thuyên tiếp tục ném đất và những cái đầu cứ tiếp tực nhô lên. Thuyên đếm có gần hai chục mạng.
- Tụi nó đông quá mày ạ. Thuyên trầm ngâm.
- Đông thì đông. Mình ít nhưng toàn "quân" tinh nhuệ.
- Tao thấy nên đổi chiến thuật.
- Tao cũng đang nghĩ đây. Thuyên đánh bép vào đùi:
- Mình giở ngón đòn "giưng đông kích tây" mày ạ.
- Nghĩa là giả vờ đánh bên này rồi trở rồi trở qua phạng thực lực bên kia. Thuyên sáng mắt:
- Mày đúng là… nguyên soái. Thuyên ngoắc Đực cổ tới nói vào tai:
- Bây giờ không chia làm hai nữa mà nhập làm một kéo lại giả vờ đánh tụi thằng Hậu ở trường tiểu học nhưng mình sẽ rút êm qua làm gỏi bọn Bình sứt bên nghĩa địa.
- Đánh bên nào cũng thế thôi.
- Mày ngu thấy mồ. Bình sứt "yếu" hơn thằng Hậu nhiều. Mình sẽ sử dụng tối đa… hoả lực, nghĩa là cứ tha hồ mà nổ đạn bùn cho tụi nó khiếp kêu Bình sứt qua tiếp viện. Như vậy lực lượng Bình sứt yếu đi và mình sẽ làm gỏi Bình sứt mà chiếm lấy nghĩa địa. Rồi tấn công thằng Hậu sau, chắc ăn như bắp. Đực cổ hiểu ra, bèn cười:
- Mày cừ lắm Thuyên. "Bú dua" một phát. Hai nhóc tì bắt tay nhau thật cảm động. Đực cổ khoát tay. Bọn nhóc chạy men theo cây cỏ lần tới trường học, con nhà nào cũng ná thun lăm lăm nơi tay chỉ chực nã đạn.
Bọn nhóc chay phía sau dãy nhà đối diện với trường học. Hết căn nhà cuối là vườn dừa có mấy cái mương thật sâu, bọn nhóc nhào xuống. Thuyên ghé tai Thuận:
- Phần mày ở tiệm hớt tóc chú hai Lầu, từ đó bắn qua. Thuận gật đầu khoát tay cùng với Yên cao su bà Bên phóng vèo lên bờ chạy chũi mũi rới tiệm hớt tóc núp trong bóng cây. Thuyên lại quay sang Đực cổ:
- Phần mày ở cổng. Bắn thật lực nhưng… cũng vừa thôi. Hết đạn thì ngỏm với bọn nó đó.
- Băn đạn lửa chứ?
- Đạn lửa dành cho Bình sứt. Mình rút ngay mà.
- Mày theo tao.
- Ừ. Thuyên cùng vời bọn Đực cổ kéo qua cổng trường. Sân trường đầy lá chết, ánh trăng dọi xuống, lướt theo viền cỏ. Là chết và cỏ như nhuộm một màu vàng hanh. Gió thổi lùa lên ngọn cây, tiếnh cành khô rơi làm tìm bọn nhóc muốn đứng. Đực cổ vuốt trán:
- Hồi hộp quá cỡ. Quang bỗng thúc vào hông Thuyên:
- Thằng Phước lè kìa mày. Thuyên gật đầu:
- Tao thấy rồi. nó đang gác.
- Lại một thằng nữa. Nó đang đứng ở cửa lớp ba. Đực cổ liếm mép:
- Thằng Hậu dám chiếm lớp tao làm… bộ tư lệnh. Tao sẽ "ghếch" nó một trận. Thuyên cười:
- Muốn "ghếch" thằng Hậu mày phải ghếch trước tiên hai thằng nhóc đướng gác. Đứa nà xung phong?
- Tao. Mầu dừa hăng hái giơ tay. Thuyên gật đầu:
- Tụi nó hai đứa thì mình cũng hai đứa.
- Vậy tao nữa. Thuyên cười:
- Bắt sống nó nghe Quang. Quang gật đầu. Hai nhóc tì này phóng đi. Quang lãnh phần Phước lè, Mầu dừa quyết "ghếch" đứa kia. Quang chạy lom khom núp vào những góc cây xoan Tây để lấn lới. Phước lè tay lườm sẵn ná thun đi qua đi lại… ngắm trăng Quang đã len tới phía sau lưng và bất ngờ nhảy tới bịt miệng Phước lè. Con nhà này ú ớ, giãy giụa thật dữ dội. Một tay Quang bịt miệng, tay kia tước "khi giới" Phước lè trộ:
- Tụi tao đã bao vây hết rồi. Mày mà la sẽ được "kẹo ăn" ngay. Thằng Thuyên bắn cừ
lắm mày ạ. Phước lè nghe Quang trộ điếng hồn nên đứng im. Đằng kia Mầu dừa cũng đang lừa thế bắt địch thủ, nhưng Mầu vụng quá, quên cái bóng của mình in đất. Trăng sáng thấy rõ mồm một, khi Mầu dừa vừa nhào ra khỏi chỗ nứp bị nhóc tì "kia" ngay một viên. Mầu dừa hết hồn thụt đầu trở vào viện đạn đi "cốp" một tiếng vào thân cây. Mầu dừa mặt tái mét. Nhóc tì Phú Mỹ bèn báo động. Quang buông vội Phước lè phóng chạy thục mạng. Mầu dừa cũng không chậm chân, nó chạy phía sau Quang. Lúc này trong trường học bắn ra như mưa bấc. Thuyên ra lệnh đáp lễ. Đạn của Phú Hoà lập tức lia trở vào trường học. Vì Thuyên đã chia quân ra làm hai cánh, tụi nhóc lại khôn khéo bắn rải khắp mọi nơi nên Hậu tưởng đâu mình bì bao vây thật sự. Lại thêm Phước lè vừa bị bắt hụt chứng tỏ Phú Hoà đã vào tới nơi rồi. Côn lo lắng hỏi: -Kêu Bình sứt qua tiếp viện nhé? Hậu liếm mép: -Chờ chút. Bên ngoài Thuyên ra lệnh bắn xả láng. Bên tiệm hớt tóc Thuận đã lắp đạn lửa vào ná thun chờ lênh. Thuyên biết Hậu chưa nể lăm nên khoát tay cho Thuận. Yên cao su bèn bật diêm châm đạn lửa. Thuận bắn vèo trái đạn và trường học. Trái đạn loé một đường lửa vút đi. Bọn Phú Mỹ nhao nhao bên trong. Thuyên đắc ý: -Bắn đạn lửa xen kẽ và hô xung phong cướp tinh thần. Bọn nhóc vừa bắn đạn lửa vừa hô xung phong vang dội. Bọn nhóc Phú Mỹ thấy đạn lửa xé trời và nghe tiếng hô xung phong vang dội thì kiếp quá, hàng ngũ coi mòi rối loạn. Hậu liếm mép: -Gọi bình sứt qua tiếp viện. Phước lè "mở đường máu" phóng vụt đi. Thuyên khoái chí vì thấy Hậu đã trúng kế của mình, nó ra không có bắn đuổi Phước lè để con nhà này tự do chạy đi kêu Bình sứt. Một thoáng có toán quân cứu viện chạy sang. Thuyên bèn cho lệnh bồ nhà mình rút êm qua nghĩa địa. Bình sứt "trấn giữ" nghĩa địa mà hồn thì gởi ở... trường học. Từ lúc nghe Hậu kêu cứu bồ nó đã mất hết tinh thần chiến đấu. Bây giờ hơn mười đứa đã kép qua trường học. Bình sứt cảm thấy mình quá "yếu", nó lo sợ cuống cuồng chỉ chực để chạy hết qua trường học. Thuyên đã cho bồ nhà bao quây nghĩa địa là tám đứa là tám ngã tấn công. Đạn lửa bắn vi vút trên không, tiếng chim cú rúc từng chập. Đạn bùn va lốp cốp trên những ngôi mộ đá. Tiếng hô xung phong vang dậy của bọn Phú Hoà làm Bình sứt hồn phi phách tán. Nó vừa ngoi đầu lên khỏi ngôi mộ đá là một viên đạn đi chéo lên đầu. Tám nhóc phú Hòa đã lọt hết vào nghĩa địa. Bình sứt định chuồn ra trường học nó bắn loạn xà ngầu và chạy lom khom về phí bụi cây rậm. Con đường này là "tuyệt" lộ của Bình sứt nó đã trù liệu từ trước, nhưng nó vừa tới nơi đã nghe giọng nói đanh thép của
Thuyên:
- Chào … sếp Bình sứt định chuồn hả? Bình sứt sợ gần… rớt tim. Nó đứng chết trân không cá phản ứng. Thuận nhảy tới tước khí giới của Bình sứt. Yên cao su nhớ mối thù… năm xưa tìm dây trói nghiến Bình sứt dắt lại ổ kiến lửa, Bình sứt sợ quá lạy như thế sao:
- Tao lạy tụi bây đừng cho "nghỉ chân" trên ổ kiến lửa? Mặc Bình sứt kêy la lạy lục Yên cao su vẫn trói gô Bình sứt trên ổ kiến. Bọn nhóc dưới sự "thống lãnh" của Đực cổ cũng đã lần lượt tóm hết quân sĩ của Bình sứt. Chỉ có Doi đen nhanh chân chạy thoát qua trường học. Thuyên cho lệnh trói ké từng đứa, mỗi đứa là một gốc cây… Riêng Bình sứt một mình… thảnh thơi trên ổ kiến. Yên cao su dậm chân cho kiến bò ra. Bình sức khóc ròng. Thuyên trô:
- Kiến sửa ban đêm cắn thường tiết ra… nọc độc. Bình sứt không hồn vía nào nữa. Nó chắp tay lạy dài:
- Tao lại mày, tha cho tao.
- Mày nhớ tội mày không?
- Nhớ.
- Tao cũng nhớ con chim cu của tao lắm.
- Tao sẽ tìm bắt… đền lại mày. Thuận bỗng hô lớn:
- Thằng Hậu kép quân qua, chuẩn bị… chiến đấu. Bọn nhóc bỏ trơ Bình sứt lại với ổ kiến. Lúc này đạn bên ngoài nã vào, đạn từ trong bắn ra như mưa bấc; Bình sứt sợ đến không còn một chút máu. Lỡ có vài viên tới viếng thăm chắc Bình sứt ngỏm củ tỏi. Nó la thật lớn:
- Hậu ơi, Côn ơi, cứu tao với! Nhưng tiến la của nó như bị chìm đi, không ai thèm nghe tới lời kêu gọi của nó nữa. Và Bình sứt lớp sợ, lớp tủi thân đứng khóc ròng. Yên "nẹt" một viên đạn phía dưới chân Bình sứt:
- Không có la, mày muốn chân mày thành cái ống điếu hả?
- Tao đâu có la, ta… khóc chớ bộ. Yên cười khì khì:
- Đ "uýnh" giặc mà khóc, hèn quá.
- Mày thả tao ra xem tao có hèn không?
- Để tao bắt sếp của mày xong đã, thả mày ra cho mày "bặc bo" với tao nhé! Bình sứt nín khóc, cười ruồi:
- Mày dám không?
- Chớ sợ thằng sứt môi à?
Bình sứt đau điếng. Nó sợ môi mình và không biết nghĩ sao Bình sứt lại thút thít khóc nữa. Thuyên bỗng hô lớn:
- Bắn đạn lửa hàng cây trước mặt. Mấy trái đạn lửa vụt đi, kéo ngang ngọn cây. Thuyên mấy mỗi góc cây có một nhóc Phú Mỹ. Chàng núp kỹ quá, bắn tới sáng cũng huề. Thuyên vẫy Thuận đang hăng tiết đứng khơi khơi trên ngôi mả đá nhả đạn về phía hàng cây. Thuận chạy lại. Thuyên nói:
- Chúng núp kỹ quá, bắn tới sáng cũng không… có cái ống xì đồng nào cho mày thổi chim. Bây giờ đừng bắn nữa, nằm im chờ.
- Chờ nó "lượm" mình à?
- Không phải chờ nó mò vào từng đứa mình "lượm" nó chứ? Thuận hích vào hông Thuyên:
- Kế tuyệt diệu. Thuận chạy đi nói cho từng đứa biết kế của Thuyên. Và sau đọ bọn nhóc thôi bắn, nằm sát sau những ngôi mả chờ đợi. Bây giờ chỉ còn đạn từ bên ngoài bằn vào. Một lúc im bặt. Thuyên khều Thuận:
- Chúng đang … thắc mắc đấy! Đực cổ lom khom bò tới hỏi:
- Sao chúng cũng thôi bắn như mình?
- Chúng sắp sửa chúng kế của mình rồi. Đực cổ lại bò về chỗ núp. Lúc này im lặng hoàn toàn. Con trăng đã lên giữa đỉnh đầu, thỉnh thoảng bị mấy che tối om nom không rõ. Thuyên gãi đầu:
- Thằng Hậu khôn quá, sợ nó không mắc bẫy mình thì phiền.
- Tao hồi hộp ghê.
- Có thể nếu nó vào thì phải chờ lúc trăng bị mây che, vậy mình để ý lúc trăng bị mây che nhé! Thuyên chờ một lúc không nghe động tĩnh gì, nó khều Thuận:
- Mày coi chừng. Tao có cách làm cho tụi nó mò vào cho mình lượm.
Thuyên chạy vụt đi nó tới chỗ Bình sứt, con nhà này đang thút thít khóc mà… sợ ma bỗng thấy Thuyên nhảy tới nó suýt chết giấc. Thuyên căng ná thun doạ:
- Mày la lớn lên nghe. Không tao "nẹt" bể gáo.
- La kí gì?
- Mày nói tụi tao đã rút hết rồi. kêu thằng Hậu vào cứu. Kêu đi. Bình sứt ngần ngừ chưa chịu hở miệng, Thuyên gắt:
- Có chịu kêu không? Thuyên chùn dây như sắp sửa buông viên đạn. Bình sứt ớn quá hét to:
- Hậu Côn ơi, bọn Phú Hoà rút đi rồi, vào mở dây trói cho tao. Thuyên nói:
- Kêu đúng ba lần, không tao bắn. Thuyên chạy về chỗ núp. Bình sứt rêu đúng ba lần. Thuyên ngó Thuận cười:
- Sửa soạn "lượm" anh hùng Phú Mỹ mày nhé! Quả nhiên bọn nhóc Phú Mỹ trúng kế của Thuyên. Sau ba tiếng kêu áo não Doi đen nóng hơn cả vì nó muốn lập công nên hăng hái đi trước. Tay nó lăm ná thun đi thật nhanh không chút e dè. Thuyên khoái chí:
- Nó ngỡ mình rút đi thật mày ạ, nên nó đi phom phom như vào chỗ không người. Thuận nháy mắt:
- Thằng này là Doi đen, cố nhân của mình đấy. Đực cổ ném cho Thuyên cục đất rồi hỏi:
- Tao "lãnh" thằng Doi nhé? Thuyên gật đầu. Đực cổ rời chỗ núp ra gần mì rào. Doi đen hăng hái phóng vào. Đực cổ đã ở phía sau lưng, nó phạm vào chân Doi đen một cái làm Doi đen té lăn cu lơ đầu suýt đập vào đá, khí giới văng mất tiêu, Đực cổ cười khì khì:
- Đứng dậy mày, chạy ông "bắn bỏ". Doi đen lồm cồm ngồi dậy, Đực cổ lấy dây trói nghiến Doi đen, bắt buộc con nhà này ngồi im sau ngôi mả đá. Thuận bỗng nói:
- Đực cổ coi chừng, thằng Tượng đồng tiền mò vào đó. Thuyên cười:
- Lại thêm một cố nhân. Tượng đồng tiền vừa phóng vào đã gọi ơi ới Doi đen và Bình sứt. Nhưng hai nhóc tì đã bị trói gô nếu mở miệng sẽ bị ăn đạn ngay. Tượng đồng tiền liền kêu mấy tiếng không nghe trả lời, nó sợ toát mồ hôi vừa tháo lui đã bị Mầu dừa gí ná thun vào lưng:
- Đứng im mày, buông ná thun xuống. Tượng đồng tiền tỉu nghỉu ném ná thu xuống đất. Yên cao su nhảy tới trói lại để ngồi một góc. Ngôn xạo bỗn hăng hái:
- Lần này tời phiên tao nhé Thuyên. Và Phước lò mò vào. Con nhà này yếu bóng vía nên bắn loạn xà ngầu, không may một viên đạn đi lạc trúng bụng Bình sứt đến "phịch" một tiếng. Bình sứt kêu "ôi chao" một tiếng nghe rất là bi ai. Phước lè chưa kịp hỏi đã bị Ngôn Xạo "nẹt" cho một viên vào ống chân. Phước lè khuỵ ngay xuống mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt. Ngôn xạo cười khì khì:
- Có đau lắm không? Số phận của Phước lè cũng y như Doi đen và Tượng đồng tiền, nghĩa là bị Ngôn xạo trói gô lại.
Hậu đứng lóng ngóng chờ tin tức của ba vị "cảm tử". Nhưng chờ hoài vẫn không nghe động tĩnh gì. Hoá ra ba vị cảm tử đã một lần ra đi không bao giờ quay lại. Hậu nói với bọn nhóc: -Tụi bây đừng vào, cứ đứng bên ngoài chờ để mình tao với thằng Côn đi thôi. Và Hậu khều Côn. Hai đứa phóng đi. Hai "tay súng" cừ khôi của Phú Mỹ đi len theo cây cỏ, đứa trước cánh đứa sau một khoảng ngắn. Mắt mở lớn nhìn về phía trước. Aùnh trăng xế ngang đầu gọi xuống. Hai cái bóng của Hậu và Côn ngã dài trên cỏ. Côn ở phía sau nhắc khẽ: -Coi chừng cái bóng của mình. Nhưng đã quá muộn. Vì hai đứa đi không nhanh bằng trăng trên trời. Trăng chỉ bị mây che thoáng rồi sáng rực trở lại. Bên trong nghĩa địa im lặng như tờ, bọn nhóc bên Phú Hoà nằm im sau những ngôi mả đá chời đợi. Thuyên quyết tâm "bắt sống" Hậu và Côn, bắt nó phải ra lệnh bồ nhà đầu hàng, chỉ có cách đó mới thắng được, chứ để tụi nó bên ngoài tràn vào thì "trận chiền" thay đổi ngay. Thuyên … vuốt mồ hôi trán ghé vào tai Thuận: -Bắt sống thằng Hậu nhé. Thuận mỉm cười. Thuyên quay lại phía Bên ra giấu bằng ngón tay, con nhà Bên hiểu ý gật đầu. Nó bò xích tới. Lúc này Hậu và Côn đã phóng qua rào, hai nhóc tì này khôn quá trời, vừa phóng qua rào đã hụp đầu xuống bò ra hai ngã. Thuận vò đầu: -Tụi nó khôn quá mày ạ. Mất tiêu rồi. -Đã bảo hai đứa nó khôn lắm mà. Nhưng làm sao trốn được khi mình đã chờ sẵn hết trơn. Thuyên vừa nói vừa cúi lượm một viên đá nhắm chừng hướng Hậu bò ném đại, viên đá rơi phịch một tiêng thì Hậu ngóng đầu lên ngó dáo dác. Thuận lật đật bò chận đầu. Đằng này Bên cũng làm y như Thuyên, quả nhiên con nhà Côn đã bò gần tới chỗ Bình sứt. Bên bò thật nhanh về phía đó, thuyên bắn "chíu" một trái quả pháo trên trời, bọn nhóc làm theo, từng trái hoả pháo xé không khí vụt đi kéo mấy đường lửa ngang dọc rất đẹp mắt. Thuận đã chận đầu được Hậu, con nhà này hét to tướng lên để cướp tinh thần địch thủ: -Buông… súng xuống đầu hàng không tao "nẹt" ống điếu. Hậu phản ứng thật nhanh, nó ngã liền người xuống "lia" viên đạn vút qua trốc đầu Thuận rồi lăn đi mấy vòng. Thuận cũng vừa hụp người xuống tránh thì Hậu đứng lên phóng người ôm nghiến Thuận. Con nhà Thuận đành ném súng để vật lộn với Hậu. Đằng kia Bên và Côn cũng đang đánh… trận chiến. Thuyên cho phe đực cổ ra nằm sát ngoài bờ rào đề phòng quân sĩ của Hậu bất ngờ kéo vào. Thuyên cầm ná thun nhảy đứng trên ngôi mả đá oai phong lẫm liệt. Nó trộ:
- Đầu hàng đi Côn, Hậu ơi. Tụi bây bị vây rồi. Hậu cóc cần để ý đến lời trộ của Thuyên, con nhà này vẫn ngang nhiên đấm cho Thuận một quả, Thuận né, Hậu đánh tiếp, Thuận lại né. Hậu ức chí phóng vù người tới. Và Thuận nhảy phóc lên ngôi mả đá, Hậu lại nhảy theo. Hai đứa đúng là kỳ phùng địch thủ. Đứa này đánh đứa kia né, nãy giờ vẫn chưa… đứa nào được ăn đấm. Thuận cười khì khì:
- Làm gì nóng thế Hậu? Hậu liếm mép:
- Tụi bây… xâm lăng nước tao hả?
- Ai xâm lăng?
- Mày.
- Cóc phải tao:
- Đúng là mày. Mày là Tôn Sĩ Nghị.
- Mày là Mã Viện! Hai nhóc vừa đánh nhau vừa cãi nhau ỏm tỏi. Bên và Côn cũng thế. Đứa nào cũng đổ cho đứa kia xâm lăng. Bên thì gán cho Côn là "Thoát Hoan" để nhận mình là Lê Lợi. Côn quyết bắt Bên phải nhận là Tôn Sĩ Nghị chỉ có mình mới đáng làm Đinh Bộ Lĩnh, nó vụt đứng dậy la chói lói:
- Đinh Bộ Lĩnh là tao. Đứa nào "cuỗm" ông cho ăn kẹo. Và nó bắn đạn rèn rẹt để thị oai. Bọn nhóc ôm bụng cười. Thuyên thấy đến lúc phải kết thúc trận chiến, không thì bọn bên ngoài kéo và thì nguy. Nó hét lớn:
- Giỡn thế đủ rồi Côn, Hậu ạ, bây giờ chịu khó đầu hàng đi, không tụi tao bắn. Côn cãi tướng lên:
- Mày chơi vậy cóc có anh hùng, để tao "tẩn" thằng Bên a le de, hôm trước nó dám phạng vào chân tao khi tao sắp cho banh vào gôn. Hậu cũng la chói lói:
- Để tao "bặc co" với thằng Thuận, coi nó còn tài gì hơn ngoài cái tài thổi ống xì đồng. Thuyên cười ngất:
- Tưởng tao mắc kế tụi bây sao. Bọn nhóc bên ngoài đang chờ lệnh của mày đấy.
- Tao cóc ra lệnh. Để hai đứa tao đủ rồi.
- Thôi mày. Tao… mệt rồi, lại buồn ngủ nữa. Hôm nay tao chỉ muốn bắt Bình sứt thôi.
- Bình sứt có tội gì?
- Nhiều tội lắm. Mày đầu hàng đi tao nói cho nghe.
- Cóc đầu hàng. Thuyên trổ tài bắn ná thun, nó "tia" trốc đầu Hậu một viên rồi day qua "tia" luôn cho Côn một viên. Hậu và Côn nghe viên đạn đi lướt qua tai mình ớn quá đứng im.
Thuyên cười:
- Đầu hàng đi. Tao đếm tới ba. Và Thuyên đếm một. Bọn nhóc Phú Hoà đều hướng ná thun về phía Côn và Hậu. Thuyên đềm hai. Hậu ngan ngán đưa tay lên trời:
- Tao đầu hàng. Tụi mày chơi xấu. Lừa tao. Thuyên cười:
- Bên mày đông như kiến không dùng mưu làm sao thắng. Và bọn nhóc Phú Hoà đồng loạt hô to:
- Hoan hô quân sư Thuyên.
- Hoan hô sếp Đực cổ. Đang sai men chiến thắng, bỗng từ bên ngoài đạn bắn như mưa rào. Thuyên gí ná thun vào lưng Hậu hét to:
- Ra lệnh cho bọn mày đầu hàng mau! Bọn nhóc Phú Hoà nằm rạt xuống cỏ bắn trả lại. Thuyên ở từ xa lia đạn xuống chân Hậu hét:
- Ra lệnh mau không tao cho mày mất chỗ đội nón. Hậu ngán tài bắn ná thun của Thuyên quá, nó la thật lớn:
- Sếp Phú Mỹ ra lệnh ngưng bắn. Thuyên đứng trên mả đá hô:
- Bây giờ tụi tao mời Hậu, Côn và Bình sứt về Phú Hoà nói chuyện, tụi bây tản hết đi. Có đứa bên ngoài hét:
- Chừng nào mới thả sếp tao?
- Chút nữa.
- Còn Bình sứt?
- Tuỳ. Thuyên bắn liên tiếp mấy viên đạn sửa ra ngoài, hét:
- Tụi mày tản đi. Bọn nhóc bên ngoài rút êm. Và Thuyên cho lệnh "áp giải" Côn, Hậu, Bình sứt về Phú Hoà, Côn Hậu thì được tự do đi kèm giữa bọn nhóc. Chỉ riên Bình sứt thì bị trói. Hậu cự nự:
- Tao muốn nói chuyện với sếp Phú Hoà. Đực cổ nheo mắt:
- Sếp Phú Hoà là tao.
- Vậy thằng Thuyên là kí gì?
- Nó là… quân sư quạt mo.
- Tao muốn nói chuyện với nó. Quang cười:
- Nó đi hái nhãn ở Vồng Oâng Ngư rồi. Côn hỏi:
- Còn thằng Thuận?
- Thuận cũng theo thằng Thuyên rồi.
- Rồi số phận tụi tao ra sao?
- Chờ thằng Thuyên về quyết định.
- Còn Đực cổ?
Quang ghé tai Hậu nói nhỏ:
- Thằng này "khươm mươi niên" ù ì. Cóc biết gì hết trơn ngoài cái tài bắn súng nước.
Bọn nhóc bỗng nhao nhao lên:
- Thằng Thuyên về tới.
Thuyên xách trong tay mấy chùm nhãn thật to. Thuận cũng bọc một áo. Đã thế còn
nhét đầy hai túi quần sọt. Đực cổ cười khì khì:
- Khao quân nhé Thuyên?
Thuyên giãy nảy:
- Cóc được, của con nhà Dung Hạnh, tao đã hứ cho nó rồi.
đực cổ gạ Thuận:
- Phần mày nhé.
- Cũng không được. Con nhà Trang "còm măng" trước rồi.
- Vậy khao quân bằng gì?
- Mày quên có… chè nước dừa à?
Bọn nhóc đồng loạt vỗ tay:
- Chè dừa nước muôn năm.
Thuyên móc trong túi ra lọ thuốc đỏ nói:
- Bây giờ tao… bị thương tụi mày nhé?
- Bị thương… để làm cái gì?
Thuyên nháy mắt:
- Bị thương để trộ con nhà Dung Hạnh chơi.
Thuyên trút hết lọ thuốc đỏ hoa hai chân, Đực cổ cười:
- Cho tao… bị thương với.
- Thôi mày, để một mình tao bị thương, nhiều Dung Hạnh biết.
Bọn nhóc nhao nhao:
- Không được. Tụi mình… bị thương thôi. Bị thương hết.
Thuyên gạ:
- Để tao bị thương… xong rồi kế tới tụi mày.
Thuyên nheo mắt. Ngôn xạo và yên cao su tiến tới đè ngửa "quân sư" Thuyên
khiêng đi. Quân sư dặn:
- Vừa thôi, chạy nhanh quá sút tay tao té thì ê mình lăm. Ngôn xạo doạ:
- Tao giả vờ sút tay cho mày đi một dò. Như vậy nó y như thật nhé. Yên cao su nớ tới khuôn gỗ:
- Thằng Ngôn và tao ném mày lên cao rồi tao… bắt thử xem có gồ như khi tao bắt banh không?
- Không có giỡn. Chạy đi trước bọn nó. Ngôn xạo và Yên cao su khiêng Thuyên chạy lốc xốc. Bọn nhóc ở phía sau cười ầm. Thuyên gầy như cây tăm xỉa răng nên Ngôn xao và Yên sao su khiêng chạy boong boong. Thuyên hỏi:
- Bị thương có… rênh không mày nhỉ?
- Có!
- Cần rên lắm. Rên Dung Hạnh mới tin, mới đè lấy ngực kêu "eo ơi thấy mà ghê". Thuyên chiếp trong bụng cái câu "eo ơi thấy mà ghê". Dung Hạnh mỗi khi sợ chuyện gì đều nói câu này. Lúc đó Dung Hạnh dễ thương như con búp bê Nhật Bản. Thuyên mê câu "eo ơi thấy mà ghê" như mê… kẹo bà Tư. Thuyên cười:
- Vậy … tao rên thử mày nghe coi có giống không nhé!
- Ừa, rên đi. Thuyên bèn rên gừ gừ. Ngôn xạo cười khúc khích:
- Không được. Rên… lại. Rên sao?
- rên sao mà nghe thê lương ảo não ấy.
- Tao thử xem. Và lần này Thuyên rên… thật lực. Yên cao su vỗ tay:
- Được rồi, cứ rên như vầy. Yên cao su quên khuấy mình đang nắm hai chân Thuyên, khi nó vỗ thì hai chân buông xuống đất. Kéo theo một nữa người Thuyên rơi phịch xuống một cái Thuyên cong người la chòi lói:
- Tụi bây giỡn mặt… quân sư hả?
- Tao lỡ quên mày mày. Và Yên cao su lại nắm lắp hai chân Thuyên khiêng chạy phăng phăng. Dung Hạnh đang chơi trốn tìm với chị em nhà Trang. Tới phiên Dung Hạnh phải đi tìm. Con nhà này úp mặt vào hai bàn tay đếm "năm mười, mười lăm, hai mươi, hai mươi lăm, ba mươi, ba mươi lăm…"thì Ngôn xạo và Yên cao su ném thuyên té ngửa dưới đất. Thuyên bị ném đau cáu sườn lăm nhưng cũng ráng giả bộ rên thật bi ai. Dung Hạnh mở mắt ra ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì thế?
Ngôn xạo cười:
- Thằng Thuyên nó bị thương "duỗi". Yên vuốt đờn cò:
- Bị thằng Hậu "khỉa" vào chân chảy màu tùm lum. Dung Hạnh ngó xuống chân Thuyên. Thấy toàn là thuốc đỏ lại ngỡ máu nên sợ quá kêu lên:
- Eo ôi, thấy mà ghê. Thuyên tức cười quá nhưng không dám cười. Cứ nằm rên hì hì. Ngôn xạo trộ:
- Sợ nó phải gãy ống điều. Yên gãi đầu:
- Ừa, nó dám trở thành Thuyên thọt lắm à! Dung Hạnh lo lắng:
- Rồi… làm sao?
- Thì Hạnh băng chân cho nó.
- Băng chân rồi có… hết thọt không? Ngôn xạo thèm cười quá, nhưng cũng ráng nói:
- Ai biết, nhưng chắc hết.
- Băng bằng gì?
- Lấy khăn quấn lại.
- Người ta nói băng chân dằng gà mờ. Yên gãi đầu:
- Thì băng sơ sơ, khỏi cần gà cần thuốc gì hết. Dung Hạnh chớp mắt:
- Hay đem Thuyên lại… Mười Be nhờ ông sửa chân Thuyên lại.
- Không được. Đã bảo Hạnh chỉ cần băng sơ sơ là khỏi ngay. Thuyên tiếp tục rên. Nó ca vọng cổ:
- Chắc tao… gãi ống điếu quá mày ơi!
- Thì làm ống xì đồng cho thằng Thuận thổi chim.
- Mày ác hả? Ngôn xạo khúc khích. Dung Hạnh ngồi bệt xuống đất. Định nắm chân Thuyên con " vết thương" mà không dám, cứ đưa tay rồi lại rụt về và luôn miệng hít hà:
- Eo ôi, thấy mà ghê.
- Băng cho nó nhanh lên! Dung Hạnh mím môi hỏi:
- Có đau lắm không? Thuyên giả bộ gật đầu. Lòng nó nao nao như có cơn gió mát lùa vào. Câu nói của
Dung Hạnh nghe mới êm ái làm sao.
- Chắc viên đạn… còn nằm trong này. Ngôn xạo thè lưỡi, con nhỏ ngây thơ quá xá, đạn bùn mà ngỡ như đạn thiệt. Thuyên lắc đầu:
- Ai thèm. Ngôn xạo hích vào lưng Thuyên nói nhỏ:
- Xin lỗi nó mày. Thuyên ấm úng:
- Thôi… xin lỗi.
- Xin lỗi gì?
- Xin lỗi vì đã giả vờ bị thương ấy. Và Thuyên dúi mấy chùm nhãn vào tay Dung Hạnh, con nhỏ này cầm lấy một cách hờ hửng. Thuyên kể lể:
- Nhãn vườn ông Tư khó hái ghê, kiến vàng không. Thuyên bị kiến vàng tè vào mặt.
- Co…ù sao không?
- Suýt chút nữa thì đi bán… bàn chải! Cả bọn cười bò. Dung Hạnh ngắt một trái nhãn lóc vỏ cho vào miệng. Thuyên ngây mắt nhìn. Khu Dung Hạnh nhai nhãn, cái miệng chúm chím dễ thương là sao. Nó muốn cho Dung Hạnh ăn nhãn hoài. Nó hỏi:
- Có ngon không Hạnh? Hạnh toét miệng cười:
- Ngon ba chê.
- Nhãn ông Ngư mờ, phải biết. Thuyên đã "áp giải" tù binh của Phú Hoà về tới. Bình sứt bị trói gô một góc. Hậu và Côn được tự do. Thuyên nói:
- Bây giờ tụi mày dự tiệc khao quân với tao nhé.
- Tao muốn hỏi Bình sứt có tôi gì?
- Nhiều lắm. Rồi tao sẽ nói cho mày nghe. Bây giờ mình hoà. Hậu ngẫm nghĩ, Thuận thuyết phục:
- Chỉ tại Bình sứt… hai nươc mới giao tranh. Bây giờ tao bắt được Bình sứt hỏi tội nó, nó nhận sẽ thả, còn mình là bạn. Tụi tao mến tài nhảy xe đạp của mày lắm. Hậu và Côn được uống nước đường, sướng phòng mũi, Thuyên cười:
- Hoà nhé. Hậu gật đầu:
- Ừa mình hòa. Thuyên "dzua" Hậu một cái. Và Côn cũng "dzua" Thuận một cái. Thuận hỏi mấy bà cô khao quân. Dung Hạnh chạy gọi chị em nhà Trang ơi ới. Cả bọn hát ỏm tỏi dưới trăng. Ánh trăng trắng gàn Có cây đa to Có thằng… Thuyên vừa ôm Một mối mơ.
Trên Ngọn Gió Bấc Trên Ngọn Gió Bấc - Từ Kế Tường Trên Ngọn Gió Bấc