Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: Jack Kerouac
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: On The Road
Dịch giả: Cao Nhị
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 44
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 20
Cập nhật: 2023-06-22 21:34:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
[5]
húng tôi rụt rè và ngạc nhiên nhìn Mexico trong khi đám người Mexico nọ vẫn dõi nhìn chúng tôi từ dưới vành mũ bí ẩn trong đêm sâu. Bên ngoài có nhạc và những quán ăn đêm với mùi thơm bay ra tận cửa. “Chà,” Dean khẽ thì thầm.
“Thế là xong!” sĩ quan Mexico nhoẻn cười. “Mọi giấy tờ đều họp lệ. Tiến lên. Chào mừng đến Mehico. Cẩn thận cái túi tiền đấy. Cẩn thận khi lái xe. Nói riêng với các anh, tôi là Red, mọi người đều gọi tôi là Red. Chỉ cần hỏi Red ai cũng biết. Chúc ăn uống ngon miệng. Đừng có lăn tăn gì. Mọi thứ đều hoàn hảo. Tận hưởng cuộc sống trên đất Mehico dễ ấy mà.”
“Vâng!” Dean nhún vai và chúng tôi đi sang bên kia đường, nhớn chân đi vào đất nước Mexico. Để lại ô tô ở bãi xe, cả ba chúng tôi dàn tay nhau thong dong bước trên những con phố kiểu Tây Ban Nha. Dưới ánh đèn vàng mờ mờ buồn bã, nhiều ông già ngồi trên ghế trong bóng đêm, trông như bọn nghiện ma túy và đám đạo sĩ phương Đông. Không ai nhìn thẳng vào chúng tôi, nhưng ai nấy đều chú ý đến từng cử chỉ chúng tôi làm. Quặt luôn sang trái, chúng tôi lăn vào một quán ăn ám khói và đắm mình vào những giai điệu ghi ta đồng quê bập bùng trong máy hát đời thập niên l930. Bọn tài xế xe taxi mặc áo cộc tay cùng dân hippy Mexico đầu đội mũ rơm ngồi trên ghế đẩu đang ngấu nghiến mấy món hổ lốn không ra hình thù gì gồm bánh ngô, đậu, bánh thịt chiên giòn, mấy thứ linh tinh hầm bà lằng khác. Chúng tôi mua ba chai bia lạnh - người ta gọi là cerueza - mỗi chai giá ba mươi xu Mexico tương đương mười xu Mỹ. Giá một bao thuốc Mexico là sáu xu tiền Mỹ. Chúng tôi cứ nhìn như ve vuốt số tiền Mexico đã tiêu, rất thú vị, rồi nhìn quanh và cười với mọi người. Sau lưng chúng tôi là cả nước Mỹ và tất cả những gì mà Dean và tôi đã học được ở cuộc đời, ở trên đường. Cuối cùng, chúng tôi đã tìm thấy mảnh đất diệu kỳ ở đầu mút con đường, và chưa bao giờ chúng tôi hình dung ra được sự diệu kỳ ấy lại có thể mở rộng ra đến thế. “Hãy nghĩ đến mấy tay hải quan đang thức thâu đêm kia mà xem,” Dean thì thào. “Và nghĩ về cái lục địa khổng lồ đang ở trước mặt ta với rặng núi đồ sộ Sierra Madre ta từng thấy trên phim ảnh và rừng rậm ngút tầm mắt, và cả một cao nguyên hoang sơ rộng như cao nguyên của ta, trải dài đến tận Guatemala, và có Chúa mới biết còn đến tận đâu nữa. Chà! Ta làm gì ở đây? Làm gì đây? Phải xông tới thôi!” Chúng tôi lại quay ra xe, nhìn lại lần cuối cùng nước Mỹ ở bên kia dãy đèn của cây cầu Rio Grande rồi quay lưng phóng xe đi.
Ngay lập tức xe đã đến sa mạc, từ đó suốt năm mươi dặm dài không có một ngọn đèn hay xe cộ qua lại. Cùng lúc đó, bình minh lên trên Vịnh Mexico. Những bóng xương rồng ma quái lô nhô khắp nơi. “Thật là một xứ sở hoang dã!” tôi lẩm bẩm. Bây giờ chúng tôi đã tỉnh như sáo. Lúc nãy ở Laredo thì như những kẻ đã chết rồi. Stan, kẻ từng ra nước ngoài rồi, chỉ ngủ khì trên băng sau. Còn Dean và tôi đang có cả Mexico trước mặt.
“Sal, giờ đây ta bỏ lại mọi thứ ở sau lưng, bắt đầu bước vào một thời kỳ mới. Bao nhiêu năm bi kịch và đam mê... và giờ là đấy! Đã đến lúc vứt bỏ mọi ý nghĩ khác một cách không sợ hãi và chỉ việc thò đầu qua cửa xe mà tiến lên, như thế này này, ông thấy không? Bằng cách ấy, tìm hiểu thế giới này, một cách thực chất, chính cống. Trước chúng ta chưa từng có người Mỹ nào làm thế. Họ cũng từng đến đây rồi, đúng không nào? Vụ chiến tranh Mexico ấy. Mang cả đại bác theo.”
“Con đường này,” tôi bảo hắn, “cũng chính là con đường mà bọn sống ngoài vòng pháp luật Mỹ trước đây đã đi. Họ vẫn thường vượt biên xuống tận Monterrey, nên nếu ông chịu khó chú ý tới cái sa mạc nhợt nhạt này và chụp được cảnh bóng ma của tên tướng cướp vùng Tombstone cô đơn phi ngựa trong cảnh tha hương vào vùng vô định, chừng đó ông sẽ hiểu nhiều hơn...”
“Đây là thế giới,” Dean nói, tay đập vào vô lăng. “Lạy Chúa! Đây là thế giới! Ta có thể đi thẳng xuống Nam Mỹ, nếu có đường xuống đó. Nghĩ mà xem! Mẹ! Chết tiệt!” Hắn tăng tốc. Trời bừng sáng và chúng tôi bắt đầu nhìn thấy dải cát trắng của sa mạc và những túp lều lác đác xa xa bên đường. Dean chạy chậm xe lại để ngắm. “Những túp lều rách nát thứ thiệt, một phong cách chỉ có thể tìm thấy ở thung lũng Chết, mà còn tồi tệ hơn. Những con người ở đây chẳng hề bận tâm đến hình thức bên ngoài.” Trước mắt chúng tôi, thành phố đầu tiên ít nhiều quan trọng được ghi trên bản đồ là Sabinas Hidalgo. Chúng tôi sốt ruột muốn phóng nhanh tới đó. “Đường đất bên này cũng chẳng khác gì mấy so với đường bên Mỹ,” Dean nhận xét, “chỉ khác một điều duy nhất, như ông nhìn thấy đấy, là những cột cây số mọc ở bên phải đường và ghi bằng chữ ‘kilômét’ chứ không phải bằng ‘dặm’, và chúng đều chỉ khoảng cách từ cột cây số đó đến Mexico City. Thấy không, đấy là thành phố lớn duy nhất của cả nước, mọi con đường đều đổ đến đấy.” Chỉ còn lại bảy trăm sáu mươi bảy dặm để đến được thành phố khổng lồ đó, tính bằng kilômét thì phải vượt con số ngàn. “Mẹ kiếp! Phải đến đó thôi!” Dean kêu lên. Tôi nhắm mắt lại một lúc lâu vì mệt không chịu nổi và cứ nghe tiếng Dean đập tay vào vô lăng mà rên rỉ hết “Mẹ kiếp!” “Mê ly!” “Ôi đất nước xinh đẹp!” lại đến “Đúng thế!” Vượt qua sa mạc, xe đến Sabinas Hidalgo vào khoảng bảy giờ sáng. Xe đi chậm hẳn để ngắm nhìn phong cảnh. Tôi đánh thức Stan ở ghế sau dậy. Đường lầy lội và đầy ổ gà, hai bên là những mặt tiền bẩn thỉu, xiêu vẹo. Từng đàn lừa chở đồ trên lưng nghễu nghện đi giữa đường. Đàn bà đi chân đất đứng trước cổng nhà tối om nhìn chúng tôi. Phố xá đông nghẹt người qua lại, hối hả bắt đầu một ngày làm việc mới. Những ông già để râu ghi đông cứ chằm chằm nhìn chúng tôi. Cảnh tượng ba thằng thanh niên Mỹ râu ria xồm xoàm, quần áo tả tơi, khác xa với những khách du lịch thường lệ ăn mặc chải chuốt khiến họ rất ngạc nhiên. Chúng tôi cứ theo con đường lớn, tà tà chạy với tốc độ chỉ mười dặm một giờ, ngắm nghía mọi thứ. Một toán con gái phía trước cứ nhởn nhơ giữa đường, khi xe vượt qua, một cô nói to bằng tiếng Anh, “Đi đâu vậy, anh hai?”
Tôi quay sang Dean, ngạc nhiên, “Ông có nghe thấy cô ta nói gì không?”
Dean tiếp tục cho xe đi thật chậm, hắn cũng ngạc nhiên không kém, “Có, tôi nghe thấy chứ, rõ mồn một. Ôi lạy Chúa, sao mà tôi thấy mê tơi, thấy ngọt ngào giữa thế giới trong buổi ban mai này. Cuối cùng ta đã đến được thiên đường. Không thể tuyệt hơn, không thể vĩ đại hơn, không thể có chỗ nào hơn được chỗ này.”
“Thế thì ta quay xe lại và đón bọn họ lên.”
“Ừ,” Dean nói, cho xe tà tà chạy chậm bằng nửa lúc nãy. Hắn quá choáng ngợp, mất hẳn thói quen như khi còn ở trên đất Mỹ. “Dọc đường còn có hàng triệu cô nàng như thế.” Nhưng rồi hắn vẫn quay xe lại và chạy đến gần các cô gái. Họ đang ra đồng làm việc; họ mỉm cười với chúng tôi. Dean nhìn họ một cách đắm đuối. “Mẹ kiếp,” hắn hổn hển, “Ôi! Thật là vĩ đại. Các cô gái, gái. Cụ thể trong tâm trạng và điều kiện hiện nay tôi đang sống, Sal ạ, tôi đã khám phá bên trong những ngôi nhà khi ta đi qua - cả những cái cổng ọp ẹp kia nữa, ông cứ ngó mắt vào mà xem, sẽ thấy giường nệm rơm và bọn nhóc con đang ngủ, gào toáng lên khi tính dậy, mọi suy nghĩ vẫn còn đóng băng trong tâm trí trống rỗng sau giấc ngủ say, rồi các bà mẹ nấu bữa sáng trong nồi sắt. Nhìn thử kiểu rèm che cửa sổ của họ xem, cả những ông già nữa, những ông già mới điềm tĩnh và uy nghiêm làm sao, họ chẳng để bất cứ điều gì khiến mình bận tâm. Ở đây không có sự hoài nghi, không có những thứ như vậy. Người nào cũng điềm tĩnh, người nào cũng nhìn chúng tôi bằng cặp mắt nâu hết sức thật thà và không nói gì cả, chỉ nhìn thôi, trong cái nhìn ấy mọi phẩm chất tốt đẹp của con người ẩn giấu, không phô trương nhưng vẫn tồn tại rõ ràng. Hãy quên đi tất cả những chuyện nhảm nhí ông đã đọc về Mexico đi, những thứ vớ vẩn về dân Mỹ gốc Mexico và kiểu kiểu thế đi. Sự thực là mọi người ở đây đều thẳng thắn và tốt bụng, họ không làm đau đến một con mèo. Tôi lấy làm ngạc nhiên đấy.” Sau khi được rèn luyện trên những con đường gập ghềnh trong đêm, Dean đến nơi này để thấy được điều đó. Hắn gập mình trên vô lăng, ngó nghiêng phải trái rồi cho xe chạy thật êm. Hắn đỗ xe lại đầu kia Sabinas Hidalgo để đổ xăng. Một đám đông nông dân đội mũ rơm và để râu ghi đông đang hớn hở chuyện trò trước cây xăng kiểu cổ. Phía bên kia cánh đồng một ông già đang cần mẫn dùng roi quất vào con lừa đi trước. Mặt trời thuần khiết mọc trên những hoạt động yên bình như vẫn vậy từ xa xưa của cuộc sống con người.
Xe lại chạy tiếp về phía Monterrey. Những dãy núi lớn sừng sững trước mặt, đỉnh phủ đầy tuyết; chúng tôi tiến thẳng về phía chúng. Một con đèo mở ra, trên đó có đường nên chúng tôi đi luôn lên. Chỉ trong vòng vài phút, chúng tôi đã ra khỏi sa mạc và đang leo núi trong không khí mát lạnh trên một con đường có một bên là thành ngăn bằng đá dọc theo bờ vực, một bên là vách đá chi chít tên các tổng thống vĩ đại được viết bằng sơn trắng. Không gặp ai trên con đường cheo leo này. Nó uốn lượn trong mây và đưa chúng tôi lên tới đỉnh cao nguyên. Phía bên kia cao nguyên này, thành phố công nghiệp Monterrey đang thả khói lên bầu trời xanh. Những dải mây khổng lồ đặc trưng vùng vịnh đang vắt ngang qua vòm trời ban ngày như đám bông trắng xốp. Vào Monterrey cũng giống như vào Detroit, cũng những bức tường lớn của các nhà máy, chỉ khác là phía trước chúng có bọn lừa tắm nắng trên bãi cỏ, xung quanh là những ngôi nhà vách đất với hàng ngàn kẻ bụi đời lượn lờ trước cửa, bọn gái điếm nhìn qua cửa sổ, những cửa hàng kỳ lạ bán đủ mọi thứ thượng vàng hạ cám, những vỉa hè hẹp chật ních những người trông như người Hồng Kông. “Yow!” Dean kêu lên. “Và mọi thứ đều đang bày ra dưới nắng. Ông đã thưởng thức mặt trời Mexico chưa, Sal? Nó khiến ta say đấy. Chà! Tôi muốn cứ lên xe mà đi, đi mãi - con đường sẽ đưa tôi đi!!” Chúng tôi bàn chuyện nghỉ lại một lát để tận hưởng sự nhộn nhịp ở Monterrey nhưng Dean lại muốn tiết kiệm thêm thời gian để đến Mexico City, ngoài ra hắn biết con đường sẽ thú vị hơn, đặc biệt là ở phía trước, bao giờ cũng là ở phía trước. Hắn cứ lái xe như ma nhập, không chịu nghỉ. Stan và tôi thì đã mệt nhoài, buồn ngủ rũ mắt, mặc hắn muốn sao cũng được. Ra khỏi Monterrey, tôi ngẩng đầu lên và nhìn thấy hai mỏm núi hùng vĩ, kỳ dị, giống hệt nhau ở ven Monterrey cũ kỹ, bên ngoài đó là nơi ẩn náu của bọn người chuyên sống ngoài vòng pháp luật.
Xe xuống Montemorelos, lại một lần thả dốc nữa xuống độ cao nóng bức. Càng lúc càng nóng và kỳ lạ. Hiển nhiên Dean phải đánh thức tôi dậy để nhìn. “Trông kìa, Sal, không thể bỏ qua những cảnh này.” Tôi nhìn. Xe đang chạy qua những bãi lầy. Dọc đường, giữa những ngôi nhà, những người Mexico kỳ lạ, quần áo rách rưới, đang bước đi cùng những con dao lớn giắt vào thắt lưng làm bằng dây thừng, vài người trong số họ lấy dao chém vào bụi rậm. Họ dừng lại nhìn chúng tôi, mặt tỉnh bơ. Xa xa, thấp thoáng những chòi tranh, vách nứa, giống hệt như lều của dân châu Phi. Những cô gái trẻ mặt sạm lại dưới ánh mặt trời ban trưa cũng chằm chằm nhìn chúng tôi từ các khu vườn trước cửa xanh tươi bí ẩn. “Ôi, tôi muốn đậu xe lại mà rủ mấy em ấy lên xe,” Dean kêu lên, “nhưng đừng quên là bà già hoặc ông già họ đang quanh quanh đâu đó - thường thì ở sau nhà, có khi họ đang đi kiếm củi hoặc chăn gia súc quanh quẩn cách độ vài trăm mét. Mấy em ấy không ở một mình bao giờ cả. Trên cái xứ này, chả có ai ở một mình cả. Khi ông ngủ, tôi đã ngắm chán ra rồi, ước gì tôi có thể kể hết những gì mình nghĩ ra cho ông.” Hắn lại đang đổ mồ hôi. Mắt hắn vằn máu, ánh lên sự điên khùng nhưng cũng chan chứa dịu dàng và âu yếm - hắn đã tìm thấy những người như mình. Xe đi xuyên vùng đầm lầy mênh mông với vận tốc bốn mươi lăm dặm một giờ. “Sal này, tôi nghĩ cảnh này mãi vẫn sẽ thế thôi. Ông cầm tay lái đi, để tôi ngủ một lát.”
Tôi cầm lấy vô lăng và lái xe trong những giấc mơ của chính mình. Xe qua Linares nóng nực, toàn những đầm lầy, vượt qua đèo Rio Soto la Marina mây phủ gần Hidalgo. Một thung lũng lớn với những cánh rừng xanh biếc, những cánh đồng ngô khoai cũng xanh biếc mở ra trước mắt. Từng đoàn người đứng trên một cái cầu hẹp nhìn xe đi qua. Con sông xứ nóng chảy dưới chân cầu. Rồi xe lại lên dốc cho đến khi lại xuất hiện sa mạc. sắp đến thành phố Gregoria. Hai chiến hữu đã ngủ cả, chỉ còn mình tôi cùng sự vĩnh cửu của mình bên tay lái và con đường chạy thẳng như một mũi tên. Không giống như khi tôi chạy xe ở Carolina, hay Texas, hay Arizona, hay Illinois; mà hệt như đang rong ruổi trên toàn thế giới, đến nơi chúng ta có thể tìm ra bài học về chính mình giữa những người da đỏ Fellahin, nòi giống căn bản, lầm than của loài người từ cổ xưa đã sống trên dải đất trải dài quanh cái bụng bự mang đường xích đạo của trái đất, từ vùng Mã Lai (cái móng tay dài của Trung Quốc) đến Ấn Độ - tiểu lục địa mênh mông, sang vùng Ả Rập, qua Marốc, đến các sa mạc và rừng rậm hệt như ở Mexico này, rồi vượt qua trùng dương, qua quần đảo Polynesia, đến Thái Lan huyền bí của những vạt cà sa vàng, cứ thế quanh thế giới. Vậy nên ta có thể nghe được vẫn tiếng than khóc lầm than ấy ngay bên những bức tường mục ruỗng ở Cadiz, Tây Ban Nha, có thể nghe thấy văng vẳng âm thanh đó từ thành Benares - Thủ đô của Thế giới cách mình mười hai ngàn dặm. Những người đó đều là dân da đỏ, không lẫn vào đâu được, không dính dáng chút nào với những Pedro và những Pancho theo những hiểu biết ngớ ngẩn được văn minh hóa của nước Mỹ cả - họ có gò má cao, mắt xếch và cử chỉ nhẹ nhàng; họ không ngu ngốc, không phải những thằng hề; họ là những người da đỏ vĩ đại và can trường, là nguồn gốc của loài người, là cha đẻ của nhân loại. Người Trung Hoa giống như sóng khơi, còn người da đỏ là đất. Cũng thiết yếu như đá trong sa mạc, họ tồn tại trong sa mạc của “lịch sử”. Và họ hiểu rõ điều đó trong khi chúng ta, những người Mỹ ngạo mạn chỉ biết cậy tiền đang làm trò trên đất của họ, bỏ qua. Họ biết rõ ai là cha và ai là con của cuộc sống từ cổ đại trên trái đất, nhưng chẳng hề lên tiếng. Bởi sẽ đến ngày thế giới “lịch sử” lại sụp đổ, ngày tận thế của nền văn minh Ai Cập lại trở lại như bao lần trước đó. Khi ấy, người ta vẫn sẽ chăm chú ngắm những hang động Mexico như nhìn hang động xứ Ball - nơi khởi nguồn mọi thứ, nơi Adam được bú móm và dạy dỗ. Đó là tất cả những suy nghĩ của tôi khi tôi lái xe đến Gregoria, thành phố nóng như nung dưới ánh mặt trời.
Trước đó, khi ở San Antonio, tôi đã đùa mà hứa với Dean là sẽ kiếm cho hắn một em. Đó là câu cá cược, cũng là lời thách thức. Khi tôi vừa đậu xe lại trước một trạm xăng ở gần Gregoria vàng nắng, có một gã trai trẻ đi chân đất qua đường, đôi chân chai sần, cầm theo một tấm dán kính chống nắng; và hỏi tôi có mua không. “Ưng không? Sáu mươi peso. Habla Espanol? Sesenta peso. Tên em là Victor.”
“Không,” tôi nói đùa, “mua senorita thôi.”
“Được, được!” gã hồ hỏi kêu lên. “Em kiếm gái cho anh được, chỉ nà thời gian thôi. Giờ trời nóng nắm,” gã nhăn mũi nói. “Trời nóng thì không có gái đẹp. Chờ đến tối nhé. Anh thích tấm chống nắng này không?”
Tôi chẳng cần tấm chống nắng làm gì, tôi chỉ cần mấy em. Tôi đánh thức Dean dậy. “Ê, anh bạn, khi ở Texas, tôi nói là sẽ kiếm cho ông một em - được rồi đấy, duỗi chân tay cho giãn xương cốt và dậy đi, chiến hữu. Ta đã có các em đang chờ.”
“Hả? hả?” Dean giật nẩy mình. “Đâu? đâu?”
“Thằng nhóc kia, Victor, sẽ chỉ đường cho bọn mình.”
“Thế thì đi thôi, đi thôi!” Dean nhảy chồm ra khỏi xe và siết chặt tay Victor. Có cả một lũ nhóc đi qua đi lại quanh trạm xăng, cười toe toét, một nửa số đó đi chân đất, thằng nào cũng đầu đội mũ rơm cũ nát. “Này anh bạn,” Dean nói với tôi, “đây chẳng phải là cách tuyệt vời để tiêu hết buổi chiều hay sao? Dễ chịu hơn ở các quán bi-a Denver nhiều. Victor, chú có các cô gái à? Ở đâu? A donde?” hắn kêu lên bằng tiếng Tây Ban Nha. “Khoái chưa, Sal, tôi nói tiếng Tây Ban Nha đấy.”
“Hỏi nó xem ta có thể mua trà không. Ê, chú mày, có c-ầ-n s-a không?”
Gã gật đầu cái rụp. “Có. Đi theo cháu.”
“Chà! Ha ha!” Dean rú lên sung sướng. Hắn đã tỉnh như sáo, nhảy cỡn lên trên con phố Mexico mệt mỏi. “Đi nào.” Tôi đang chia thuốc lá Lucky cho bọn nhóc. Chúng rất khoái bọn tôi, đặc biệt là Dean. Chúng quay mặt vào nhau, lấy tay che miệng và thì thào với nhau về thằng cha người Mỹ khùng khùng này. “Tìm hiểu chúng đi Sal, kể cho chúng về chúng ta và tìm hiểu chúng. Ôi, thế này mới là thế giới chứ!” Victor trèo lên xe với chúng tôi. Stan ngủ say như chết, đến bây giờ mới tỉnh dậy.
Xe rẽ vào con đường đi thẳng ra sa mạc ở bên kia thành phố rồi ngoặt vào một con đường nhỏ hơn, rất xấu, đầy những ổ gà. Xe ì ạch mãi mới chạy đến trước nhà Victor. Nhà làm bên bụi cây xương rồng, dưới bóng vài cái cây to, bé như một cái hộp đựng bánh quy. Ngoài sân vật vờ mấy bóng người. “Ai đấy?” Dean hỏi, vô cùng hào hứng.
“Mấy thằng em trai. Mẹ em cũng ở đây. Cả em gái nữa. Đây là gia đình em. Em lấy vợ rồi, em sống ở khu trung tâm.”
Dean hơi do dự. “Thế mẹ chú thì sao? Bà ấy nói gì về cần sa?”
“Ô, bà ấy kiếm nó cho em mà.” Chúng tôi đợi ngoài xe, Victor lạch bạch vào nhà, nói gì đó với một bà già, bà ta liền đi nhanh ra vườn sau, bắt đầu thu gom lá cần sa khô, lá này đã được ngắt hết cuống và phơi khô dưới mặt trời sa mạc. Trong khi đó, mấy thằng em của Victor đứng dưới gốc cây cười toe toét. Chúng sẽ ra gặp chúng tôi nhưng để chúng đứng dậy được rồi đi đến nơi cũng phải mất một lúc. Victor quay lại, cười rộng đến mang tai.
“Ông này,” Dean nói, “thằng Victor này là đứa dễ thương nhất, nhiệt tình nhất, hay ho nhất tôi từng gặp trong đời. Nhìn mà xem, nó đi mới khoan thai làm sao. Ở đây không có việc gì phải vội cả.” Một làn gió sa mạc thổi tới trong xe, nóng kinh người.
“Thấy chưa, rất nóng phải không?” Victor ngồi xuống cạnh Dean và chỉ vào cái mui xe Ford nóng giãy trên đầu. “Nhưng làm một điếu cần sa sẽ thấy hết nóng ngay. Chờ chút.”
“Ừ,” Dean nói, sửa lại cặp kính mát. “Tất nhiên là anh đợi, Victor yêu quý.”
Lúc đó đứa em cao kều của Victor mới lò dò đi đến, tay ôm một bọc cỏ gói giấy báo. Nó đặt lên đùi Victor, thò đầu vào trong cửa xe để chào và mỉm cười với chúng tôi, nói “Hê lô”. Dean gật đầu chào lại và thân ái mỉm cười với nó. Chả ai nói gì. Thật là tuyệt vời. Victor cuốn một điếu kếch xù chưa từng thấy. Gã dùng giấy bao bì nâu xỉn cuốn một điếu cần sa tổ chảng, phải bằng cỡ xì gà Corona. Dean nhìn, trố mắt. Victor thân thiện châm điếu thuốc rồi truyền cho mọi người. Rít thứ này vào phổi cũng giống nhu gí mũi vào một ống khói mà hít. Nó thổi vào cuống họng cả một luồng hơi nóng lớn. Chúng tôi cứ giữ hơi, rồi đồng thời cùng nhả khói. Chỉ trong chốc lát, chúng tôi đã phê đứ đừ. Mồ hôi nhu đóng băng trên trán chúng tôi, và trời chợt mát như bãi biển Acapulco. Tôi nhìn qua cửa sổ sau xe và thấy một thằng em khác của Victor - thằng kỳ dị nhất, một gã cao lớn người da đỏ Peru, khăn vắt vai - đang đứng tựa vào một cây cột, ngoác miệng ra cười, rụt rè không dám đến bắt tay khách. Hình như cái ô tô bị mấy anh em nhà này quây kín, bởi vì lại thấy một thằng em khác xuất hiện bên phía Dean. Rồi hiện tượng lạ lùng nhất đã xảy ra. Mọi người ai nấy đều quá đê mê đến nỗi miễn hết những nghi thức thường gặp, chỉ tập trung vào mối quan tâm chung trước mắt, và tạo ra cảnh lạ lùng: mấy thằng người Mỹ và người Mexico cùng nhau nhả khói trong sa mạc. Hơn thế nữa, cũng thật lạ lùng khi được nhìn cận cảnh những khuôn mặt, từng lỗ chân lông trên làn da, từng vết chai ở ngón tay, gò má đỏ ủng của những người ở một thế giới khác. Mấy anh em người da đỏ nói nhỏ với nhau về chúng tôi và bắt đầu bình luận; họ nhìn và so sánh nét mặt, tầm vóc chúng tôi, cách chúng tôi sửa đổi và bổ sung nhau; trong khi Dean và tôi cùng bình luận với nhau về họ bằng tiếng Anh.
“Ông có để ý đến thằng nhóc kỳ quái ở phía sau không, nó cứ đứng tựa mãi vào cây cột đó, không động đậy, và cười hoài hết cỡ? Cả thằng bên trái tôi nữa, lớn hơn, tự tin hơn nhưng trông hơi buồn, như đang lo lắng, thậm chí như một gã lang thang trong thành phố, trong khi Victor thì đã có vợ đàng hoàng... trông gã chẳng khác gì một ông hoàng Ai Cập kỳ quặc, ông thấy không? Bọn chúng đang bàn luận, băn khoăn về bọn mình đấy. Giống chúng ta, nhưng theo cách của chúng, mối quan tâm của chúng chắc cũng xoay quanh chuyện chúng ta mặc gì - cái này thì giống chúng ta - ngoài ra chúng còn quan tâm đến mấy thứ kỳ quặc ta mang trong xe, đến sự khác biệt kỳ lạ trong cách chúng ta nói chuyện và cười với nhau, thậm chí cả mùi của chúng ta so với chúng nữa. Ôi, tôi rất muốn biết chúng nghĩ gì về mình.” Và Dean hỏi luôn. “Ê, Victor này, mấy đứa em chú đang nói gì đấy?”
Victor quay mặt sang nhìn Dean bằng đôi mắt nâu buồn. “Ừ, ừ.”
“Không, chú không hiểu câu hỏi của anh rồi. Các em chú đang nói gì đấy?”
Victor bỗng lúng túng, “Ôi, mấy anh không thích thứ cần sa này à?”
“À không, tuyệt lắm! Nhưng các chú đang nói gì vậy?”
“Nói? Vâng, bọn em đang nói. Anh thấy Mexico thế nào?” Thật là khó khăn khi nói chuyện mà không có một ngôn ngữ chung. Thế là mọi người đành im lặng dần, lại chìm vào sự trong lành mê say, bằng lòng hưởng thụ cơn gió từ sa mạc thổi về, mỗi người trầm ngâm một suy nghĩ riêng về quốc gia, chủng tộc và thân phận mình.
Đến lúc đi tìm gái rồi. Mấy anh em chúng nhẹ nhàng quay về ngồi dưới gốc cây, bà mẹ già đứng cửa nhìn theo, và chúng tôi lại quay về thành phố.
Nhưng lúc này những cú xóc nẩy người không làm cho chúng tôi khó chịu nữa, đây là chuyến đi dạo dễ chịu và thú vị nhất đời, như được bồng bềnh trên mặt biển xanh. Nắng chiếu tràn trên mặt Dean như dát vàng khi hắn nói đây là lần đầu tiên hắn hiểu mấy cái giảm xóc của ô tô và rất khoái chuyến đi. Chúng tôi cứ nẩy tưng tưng trong xe, đến Victor cũng hiểu ra và bật cười. Gã chỉ tay về bên trái để dẫn đường đến nơi có gái, thế là Dean hăm hở quẹo trái, lao xe tới cái đích đang mong đợi, trong khi vẫn lắng nghe Victor chật vật nói tiếng Anh đồng thời oang oang ra vẻ hiểu biết “Ui, tất nhiên rồi. Anh có ngờ vực gì đâu. Chắc luôn! Ôi, thực sự đấy! Chà, gớm, ối, những điều chú nói với anh thật tuyệt diệu! Tất nhiên! Đúng thế! Tiếp tục đi!” Và Victor đã trịnh trọng đáp lại bằng một tràng tiếng Tây Ban Nha hùng hồn. Trong một khoảnh khắc điên rồ, tôi nghĩ Dean hiểu mọi thứ hắn nói bằng sự sáng suốt nguyên sơ đích thực và thiên tư giác ngộ bột phát phi thường sinh ra từ niềm hạnh phúc đang trào dâng trong hắn. Cũng trong khoảnh khắc ấy, trông hắn bỗng giống hệt tổng thống Franklin Delano Roosevelt - một ảo giác đến bất chợt trong đôi mắt rực lửa và tâm trí đang trôi nổi của tôi - đến nỗi tôi phải đứng phắt lên khỏi ghế, há hốc miệng kinh ngạc. Trong vô vàn tia sáng như rọi xuống từ thiên đường đang râm ran đâm vào da thịt, tôi cố nhìn cho rõ hình bóng Dean và lại thấy hắn rất giống Chúa. Tôi choáng váng đến nỗi phải tựa đầu vào ghế. Ô tô lắc lư truyền những cơn rùng mình đê mê ra khắp cơ thể tôi. Chỉ ý nghĩ đơn thuần về việc nhìn ra cửa sổ để thấy Mexico - xứ sở giờ đã hoàn toàn biến đổi trong tâm trí tôi - cũng giống như chùn bước trước một hòm kho báu lấp lánh bí ẩn mà ta e sợ chẳng dám nhìn vào, bởi đôi mắt ta cứ hướng vào trong, bởi sự giàu có ấy là quá nhiều, chẳng thể nào lấy hết một lúc. Tôi nuốt khan. Tôi nhìn thấy những con sông vàng vắt qua bầu trời, ngay trên cái mui xe rách nát, ngay trên nhãn cầu tôi, thật ra là ở ngay trong nó; kho báu ở khắp mọi nơi. Tôi nhìn ra cửa sổ thấy phố xá nóng bỏng, thiêu đốt dưới mặt trời; thấy một người đàn bà đứng trên bậc cửa, tưởng đâu bà ta nghe rõ từng câu nói của chúng tôi ở trong xe và gật gật đầu tán thưởng - ôi đó chỉ là ảo ảnh thông thường do hiệu ứng trà. Nhưng con sông vàng vẫn tiếp tục chảy. Một lúc lâu, từ trong thâm tâm, tôi không ý thức được mình đang làm gì và phải một lát sau mới tĩnh trí lại được. Tôi đang nhìn lên từ đáy vực lặng im đầy lửa, như thể bước từ hư vô sang mộng mị thì họ nói rằng xe đã đến trước cửa nhà Victor rồi, còn gã thì đã đứng trước cửa nhà, tay bế một thằng nhỏ là con trai hắn.
“Bọn anh thấy con em chưa? Tên nó là Pérez, sáu tháng tuổi.”
“Ôi, đây là thằng bé kháu nhất anh từng thấy,” Dean nói, mặt hắn vẫn đang chuyển sang trạng thái sảng khoái siêu nhiên và hạnh phúc tuyệt đối. “Nhìn mắt nó này! Giờ thì Sal và Stan này,” hắn nói, quay sang chúng tôi vừa nghiêm túc vừa dịu dàng, “tôi muốn hai ông nhìn kỹ vào mắt thằng nhỏ người Mexico này, nó là con trai của anh bạn Victor tuyệt vời của chúng ta, và hãy chú ý đến cách nó hình thành nhân cách bằng chính tâm hồn mình bộc lộ qua đôi mắt, một đôi mắt thật đáng yêu có khả năng tiên tri và biểu đạt điều đáng yêu nhất của tâm hồn.” Đó là một bài phát biểu hay. Và một đứa trẻ xinh đẹp. Victor trìu mến ngắm thiên thần của gã. Chúng tôi đều muốn có một đứa con trai như vậy. Ai cũng nhìn nó không chớp mắt, đến nỗi nó như cảm thấy cái nhìn đó và nhăn mặt lại, nước mắt trào ra, như mang theo một nỗi buồn không tự biết mà chúng tôi chẳng thể làm cho nguôi ngoai bởi nó bắt nguồn từ rất xa trong thời gian, từ vô số điều bí ẩn. Chúng tôi tìm đủ mọi cách; Victor ôm nó vào cổ mình, rung rung, Dean nựng, còn tôi thì vuốt ve cánh tay nó. Nó càng khóc to hơn.
“Ôi, anh rất buồn, Victor ạ,” Dean nói, “vì bọn anh đã làm thằng bé buồn.”
“Nó đâu có buồn, nó chỉ khóc thôi.” Đứng trên bậc cửa, sau lưng Victor là người vợ nhỏ bé của hắn, nhút nhát quá không dám bước ra, cứ đứng tần ngần đợi người ta trả lại thằng bé vào vòng tay mềm mại dịu dàng của nàng. Sau khi đã giới thiệu thằng con, Victor lại trèo vào xe và trịnh trọng chỉ tay về phía bên phải.
“Đúng,” Dean nói và lùi xe cho chạy vào những con phố hẹp, nhiều khuôn mặt ngỡ ngàng ngước lên nhìn theo. Đến nhà chứa. Một ngôi nhà tráng lệ dưới mặt trời vàng rực. Ngoài phố có hai cảnh sát mặc quần chùng, mặt buồn thiu, uể oải; họ tò mò liếc chúng tôi một cái khi chúng tôi bước vào rồi ở đó suốt ba tiếng đồng hồ liền trong khi chúng tôi vui vẻ ngay trước mũi. Đến sẩm tối, chúng tôi mới bước ra, nghe lời Victor cho mỗi tên cớm đó số tiền tương đương hai mươi tư xu Mỹ theo đúng thủ tục.
Và ở đó chúng tôi đã tìm được các cô gái. Mấy em nằm dài trên đi văng ở giữa sàn nhảy, mấy em khác túm tụm ở quầy bar góc bên phải. Ở giữa là một cái cửa tò vò dẫn đến một dãy những phòng nhỏ, che chắn đơn sơ như chỗ thay đồ dựng tạm ngoài bãi biển. Những căn phòng này nằm dưới mặt trời ở ngoài sân. Chủ nhà chứa đứng sau quầy rượu, đó là một gã trai trẻ, hắn chạy vội đi khi chúng tôi yêu cầu muốn được nghe nhạc mambo rồi quay lại ngay với một chồng đĩa nhạc trên tay và đặt vào máy hát - phần lớn là nhạc của Pérez Prado. Trong giây lát, cả thành phố Gregoria đều nghe thấy tiếng nhạc phát ra hết cỡ ở quán Sala de Baile. Trong phòng, tiếng nhạc ầm ĩ - đây mới là cách bật máy hát đích thực - khủng khiếp đến mức khiến tôi, Dean và Stan lảo đảo đồng thời nhận ra rằng chưa bao giờ mình dám mở nhạc to cỡ này, mặc dù rất muốn. Chỉ trong vòng vài phút, có tới nửa dân thành phố đã kéo tới bu đầy cửa sổ nhà chứa để được nhìn hội Americano nhảy đầm với gái. Họ đứng chen vai thích cánh nhau trên vỉa hè bẩn thỉu, cùng với mấy tên cớm, chúi đầu xem một cách thờ ơ và tự nhiên. Hết Mambo đến Jambo, lại đến Ocho, những tiết tấu dồn dập, kéo dài, vang lên trong buổi chiều vàng bí ẩn như âm nhạc của ngày tận thế và phán quyết cuối cùng. Tiếng kèn trumpet chói tai đến nỗi tận ngoài sa mạc cũng còn nghe thấy rõ - dù sao thì đây cũng là xứ sở đã sinh ra kèn trumpet. Trống đánh như điên. Các tiết tấu mambo xuất phát từ sông Congo, con sông của châu Phi và của thế giới, umta - tabum - pum umta. Tiếng piano ào ào trút xuống chúng tôi từ loa phóng thanh. Người lĩnh xướng lên cao đến nghẹt thở. Điệp khúc trumpet lên đến cao trào cùng tiếng trống conga và bongo khiến Dean như đóng băng tại chỗ một lát rồi run lên bần bật, mồ hôi đầm đìa, đến khi những âm vang rền rĩ của tiếng trumpet cắn vào không khí như âm vang trong hang động, mắt hắn lại mở to tròn như thể vừa nhìn thấy quỷ rồi nhắm tịt lại. Tiếng kèn cũng khiến tôi giật giật như một con rối; tôi nghe thấy tiếng trumpet phạt ngang ánh đèn trước mắt tôi, khiến chân tôi cũng run lên.
Theo tiết tấu nhanh của điệu “Mambo Jambo”, chúng tôi nhảy như điên với các em. Qua cơn mê sảng, chúng tôi bắt đầu phân loại tính cách của họ. Thật là những cô nàng tuyệt vời. Kỳ lạ là cô nàng cuồng nhiệt nhất lại là em nửa da đỏ, nửa da trắng, người Venezuela và mới có mười tám tuổi. Trông nàng có vẻ con nhà lành. Có Chúa mới biết sao nàng lại tới Mexico làm điếm ở cái tuổi đó, với đôi má mịn màng đó, dáng vẻ thanh khiết đó. Hẳn là phải có một bất hạnh ghê gớm lắm mới dẫn nàng đến nơi này. Nàng uống vượt mọi giới hạn. Cứ mỗi lần bọn tôi tưởng nàng không thể uống thêm thì nàng lại nốc ừng ực tiếp. Nàng đổi ly liên tục, hẳn cũng muốn để chúng tôi phải trả thật nhiều tiền. Nàng mặc bộ đồ ngủ mỏng tang, nhảy với Dean như điên, cứ níu cổ hắn mà yêu cầu đủ thứ. Dean say đến nỗi không còn biết phải làm gì trước, với gái hay với nhạc mambo. Họ phóng như bay vào cabin. Tôi được sắp xếp với một em béo ú tẻ nhạt; nàng đem theo một chú chó con, có vẻ không hài lòng khi thấy tôi tỏ ra không thích con chó bởi vì nó cứ chăm chăm định cắn tôi. Nàng thỏa hiệp bằng cách dắt con chó ra sau. Nhưng chưa kịp trở ra thì tôi đã bị một em khác bắt cóc, xinh hơn một chút nhưng chẳng khá hơn mấy, nàng cứ bám lấy cổ tôi như đỉa. Tôi cố gắng gỡ tay nàng ra để ra chỗ một em người da màu, khéo chỉ mới mười sáu tuổi, đang ngồi buồn thiu bên kia phòng, ngắm nghía rốn mình qua chỗ hở trên bộ váy áo ngắn cũn. Nhưng không tài nào thoát được. Stan thì kiếm được một em mười lăm tuổi có nước da màu hổ phách, mặc cái áo dài cài nửa cúc trên và nửa cúc dưới. Thật là điên. Có khoảng hai chục kẻ tò mò cứ nhìn trộm qua cửa sổ.
Có một lúc, người mẹ có con gái là cô nàng da màu (không đen nhưng rất sẫm màu) đến thì thào gì đó với con gái. Khi nhìn thấy thế, tôi hết sức bối rối, không dám đường đột đến tấn công cô nàng là người tôi ưng nhất. Tôi để mặc cho cô đỉa đói lôi mình vào trong. Như lạc vào một giấc mơ, trong tiếng ồn ào và tiếng nhạc truyền qua loa phóng thanh cứ gầm lên hết cỡ, chúng làm giường chiếu rung chuyển dữ dội đến nửa tiếng đồng hồ. Đó chỉ là một căn phòng vuông, lát ván và không có trần, một góc đặt tượng thánh, một góc đặt chậu rửa. Văng vẳng khắp hành lang tối om là tiếng các cô gái kêu to “Agua, agua caliente!” nghĩa là “nước nóng”. Stan và Dean đều biến mất tăm. Cô nàng của tôi lấy có ba mươi peso, tức là khoảng ba đô rưỡi, lại kì kèo xin thêm mười peso nữa và nói một thôi một hồi chẳng hiểu những gì. Tôi không nắm được giá trị tiền Mexico, chỉ biết là tôi có một triệu peso. Tôi ném tiền cho nàng. Chúng tôi quay lại nhảy tiếp. Đám người tụ tập ngoài phố càng đông hơn. Bọn cớm trông vẫn chán nản như thế. Cô nàng xinh đẹp người Venezuela của Dean kéo tôi qua cửa, vào một bar khác cũng thuộc nhà chứa này. Gã đứng quầy bar đang vừa nói chuyện vừa lau cốc, một ông già để râu ghi đông ngồi đó đang say sưa nói chuyện. Tiếng nhạc mambo vẫn gào thét trong loa phóng thanh. Có cảm giác như cả thế giới này đang rung chuyển. Em người Venezuela cứ quắp lấy cổ tôi và đòi uống. Gã đứng quầy bar không muốn phục vụ nàng. Nàng cứ van nài mãi nhưng đến khi gã đưa cho nàng một ly, nàng lại đánh đổ, không phải cố ý vì tôi thấy nỗi thất vọng tràn trề trong đôi mắt trũng sâu tội nghiệp của nàng. “Kệ đi, cưng,” tôi bảo nàng. Tôi phải giữ nàng yên trên ghế; nàng không thể ngồi thẳng, cứ trượt xuống. Tôi chưa từng thấy một phụ nữ nào say đến mức ấy, mà nàng mới có mười tám tuổi. Tôi mua cho nàng một ly nữa, nàng níu chặt quần tôi cảm kích rồi làm luôn một hơi. Tôi không nhẫn tâm chơi nàng nữa. Em béo ú tẻ nhạt của tôi thì đã ba mươi tuổi và có thể tự chăm lo cho mình tốt hơn. Ôm cô gái Venezuela quằn quại đau đớn trong tay, tôi chợt khao khát muốn dìu nàng vào phòng trong, cởi quần áo nàng ra chỉ để trò chuyện - tôi tự nhủ. Tôi muốn nàng và cả cô gái da màu kia nữa, muốn điên lên được.
Tội nghiệp Victor, suốt thời gian này gã cứ đứng trước quầy bar, tựa lưng vào quầy rượu và mừng đến nhảy cỡn lên khi thấy ba người bạn Mỹ của gã được giải trí thoải mái. Chúng tôi mua rượu cho gã. Mắt gã sáng lên khi thấy gái nhưng sẽ không chấp nhận ai vì vẫn chung thủy với vợ. Dean dúi ít tiền vào tay gã. Trong mớ lộn xộn điên rồ này, tôi có dịp càng biết rõ Dean hơn. Hắn đang kích động đến nỗi không nhận ra tôi ngay cả khi tôi nhìn sát mặt hắn. “Ừ, ừ,” đó là tất cả những gì Dean nói. Có vẻ như cuộc vui này không bao giờ tàn. Nó giống như một giấc mơ chiều Ả Rập dài và ma quái ở một kiếp khác - có All Baba, những con ngõ nhỏ và các cô gái giang hồ. Một lần nữa tôi lại cùng với em của mình lao vào phòng của nàng. Dean và Stan đổi gái cho nhau; chúng tôi mất dạng nhau một lúc lâu và khán giả cứ phải đợi mãi để vở diễn tiếp tục. Buổi chiều kéo dài và dần mát.
Chẳng mấy chốc màn đêm bí ẩn đã buông xuống Gregoria cũ kỹ. Nhạc mambo không ngừng lấy một phút, cứ cuồng nhiệt tiếp tục như hành trình bất tận trong rừng rậm. Tôi không thể rời mắt khỏi cô nàng da màu ấy, và cái cách nàng bước đi như một bà hoàng, ngay cả khi nàng bị gã cô hồn đứng quầy bar sai đi làm những việc hầu hạ như rót rượu mời khách hoặc quét dọn. Trong số tất cả các cô gái đó, nàng là người cần có tiền nhất; có lẽ mẹ nàng vừa đến để xin tiền nàng nuôi mấy đứa em đang còn nhỏ. Người Mexico thật là nghèo. Chưa bao giờ tôi nghĩ tới chuyện đến gần và đưa nàng ít tiền. Tôi có cảm giác nàng sẽ nhận với ít nhiều khinh khi và sự khinh khi của một người như nàng đã làm tôi ngần ngại. Một cách điên rồ tôi đã yêu nàng thực sự, và tất cả tình yêu đó kéo dài trong mấy tiếng đồng hồ; cũng nỗi đau không lẫn vào đâu được ấy, cũng một nhát đâm vào tâm trí như thế, thở dài như vậy, đớn đau như vậy, và hơn hết thảy, cũng sự ngại ngần và nỗi sợ tiếp cận đó. Điều lạ lùng là cả Dean lẫn Stan cũng không thể tiếp cận nàng; phẩm giá đàng hoàng là thứ đã khiến nàng nghèo nhất cái nhà chứa tối tăm này. Có một lúc tôi nhìn thấy Dean ngả người vào nàng bất động, sẵn sàng thăng hoa, nhìn nàng đắm đuối trong khi nàng chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái đầy quyền uy, thế là hắn thôi không xoa bụng nữa, há hốc mồm kinh ngạc và cuối cùng cúi đầu xuống. Bởi nàng là nữ hoàng.
Bỗng Victor chạy vào, túm chặt lấy cánh tay chúng tôi, vẻ cuống quýt.
“Chuyện gì thế?” Gã cố diễn đạt mọi cách để chúng tôi hiểu, rồi chạy ra chỗ quầy rượu, giật lấy hóa đơn, mang lại cho chúng tôi. Hơn ba trăm peso, tầm ba mươi sáu đô Mỹ, đó là món chi đáng kể trong bất kỳ một nhà chứa nào. Nhưng chúng tôi vẫn chẳng thể tỉnh rượu và chưa muốn về, và dù đã cạn túi nhưng vẫn muốn ở lại mãi với các cô nàng ngọt ngào trong cái thiên đường kỳ lạ xứ Ả Rập vừa tìm ra sau một hành trình rất rất gian khổ này. Nhưng đêm xuống rồi và phải rút thôi. Dean hiểu điều đó, hắn nhíu mày lại, suy nghĩ rất lung, thế là tôi phải quyết định, “Còn bao nhiêu thứ đang chờ đợi chúng ta trên đường, có sá gì chuyện vặt này.”
“Đúng thế đấy!” Dean reo lên, mắt đờ đẫn và quay sang cô nàng Venezuela. Cuối cùng thì nàng cũng say không biết trời trăng gì và nằm lăn ra cái ghế băng, cặp đùi trắng muốt thập thò trong làn lụa mỏng. Công chúng ngoài cửa sổ được dịp tha hồ nhìn. Sau lưng họ, bóng chiều đỏ rực bắt đầu trườn lên, và đâu đó trong sự im ắng bất chợt có tiếng trẻ khóc. Điều này khiến tôi nhớ lại mình đang ở trên đất Mexico chứ không phải đang trong một giấc mộng nhục cảm kiểu Thổ Nhĩ Kỳ giữa ban ngày trên thiên đường.
Mấy thằng lảo đảo bước ra; quên mất Stan. Đi tìm mãi mới thấy hắn đang lịch sự đi chào những cô gái điếm mới tới nhận ca đêm. Hắn muốn lại bắt đầu vui vẻ thêm ca nữa. Khi xỉn, hắn như một gã cao hai mét đi xiêu vẹo, và khi ấy khó ai có thể dứt hắn ra khỏi đám gái. Với lại, mấy em cứ bám lấy hắn như dây leo. Hắn khăng khăng đời ở lại và thử tiếp mấy em mới, mấy senorita ngon hơn. Dean và tôi phải đẩy lưng hắn, kéo hắn ra ngoài. Hắn giơ tay múa chân, thân ái chào tạm biệt mọi người, chào các em, chào bọn cớm, chào đám đông, chào bọn nhóc ở ngoài phố; hắn tung những cái hôn gió bốn phía và bước đi kiêu hãnh giữa đám người, chuyện trò với họ, truyền đạt niềm vui và tình yêu của hắn vào buổi chiều đẹp trời này của cuộc đời. Mọi người phá lên cười, một số còn thân ái vỗ vào lưng hắn. Dean lao ra trả cho mấy tên cớm bốn peso, bắt tay, cười và cúi chào. Rồi hắn nhảy vào xe, các cô gái mặc váy áo mỏng tang và hở đủ chỗ chạy ra, cả nàng Venezuela cũng được người ta đánh thức dậy để tiễn khách. Họ líu lo tạm biệt, hôn chúng tôi thắm thiết, nàng Venezuela còn khóc nữa là khác - tất nhiên không phải vì chúng tôi, chúng tôi biết chứ, không hề vì chúng tôi, nhưng thế cũng tốt rồi. Tình yêu da màu của tôi biến mất vào khoảng tối trong nhà. Thế là hết. Bọn tôi rút, để lại tất cả các nàng ở sau lưng mừng vui vì hàng trăm peso vừa kiếm được - đâu phải ngày nào cũng gặp được món bở như vậy. Tiếng nhạc mambo ám ảnh theo chân chúng tôi đến mấy dãy nhà. Xong xuôi cả rồi. “Tạm biệt Gregoria!” Dean gửi lại phía sau một cái hôn gió.
Victor lấy làm tự hào vì chúng tôi và vì mình. “Bây giờ mấy anh thích đi tắm không?” hắn hỏi. Đúng, chúng tôi đều đang cần một chầu tắm rửa đến nơi đến chốn.
Gã đưa chúng tôi đến chỗ kỳ lạ nhất trên đời: một nhà tắm thông thường kiểu Mỹ, cách thành phố một dặm, ngay trên đường cao tốc. Có một lũ nhóc đang vùng vẫy trong một bể bơi; bên trong là một ngôi nhà xây bằng đá, ngăn thành nhiều phòng tắm có vòi hoa sen. Giá có mấy xu Mexico, được thêm xà phòng và khăn tắm do nhân viên ở đó cung cấp. Bên cạnh đó còn có một vườn trẻ tiêu điều với mấy cái xích đu và một cái đu quay hỏng, nhưng trong ánh chiều đỏ đang phai, trông nó đẹp lạ lùng. Stan và tôi lấy khăn tắm, nhảy vào trong mở vòi hoa sen lạnh buốt rồi bước ra, sảng khoái và thấy mình như mới. Dean thì bất cần tắm rửa, hắn khoác tay Victor, hai người lang thang trong vườn trẻ, khua chân múa tay, chuyện trò có vẻ tâm đắc lắm. Đã đến lúc phải chia tay Victor rồi nên Dean muốn nhân dịp này được một mình nói chuyện với gã và thăm thú cái vườn, thưởng thức mọi thứ theo cách mà chỉ hắn mới làm được.
Victor rất buồn khi phải chia tay chúng tôi. “Các anh sẽ quay lại Gregoria thăm em chứ?”
“Tất nhiên rồi, anh bạn!” Dean nói. Hắn còn hứa sẽ kéo Victor sang Hoa Kỳ chơi nếu gã muốn. Victor nói còn phải nghĩ xem đã.
“Em đã có vợ, một nhóc - không có xu nào - để xem xem.” Nụ cười hiền lành và đáng yêu của gã lấp lánh trong sắc đỏ rực của buổi chiều tà khi chúng tôi từ trong xe vẫy chào tạm biệt gã. Phía sau gã là cái vườn trẻ buồn và lũ nhóc.
Trên Đường Trên Đường - Jack Kerouac Trên Đường