Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Tác giả: Jack Kerouac
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: On The Road
Dịch giả: Cao Nhị
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 44
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 20
Cập nhật: 2023-06-22 21:34:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
[3]
ảnh Dean đến giống hệt như trong một bộ phim cổ. Tôi đang ở nhà Babe trong một buổi chiều vàng. Nói qua về căn nhà một chút. Mẹ nàng đã đi châu Âu. Bà vú tên là Charity, đã bảy muôi lăm tuổi nhưng vẫn còn nhanh nhẹn như một chú gà con. Người nhà Rawlins sống khắp miền Tây, bà già cứ phải chạy như con thoi từ nhà này sang nhà khác và nói chung cũng giúp được khá nhiều việc. Ngày xưa bà từng có hàng tá con trai. Nhưng giờ họ đi hết rồi, tất cả đều bỏ bà. Bà già rồi nhưng vẫn quan tâm đến mọi thứ bọn tôi nói và làm. Bà buồn bã lắc đầu khi nhìn thấy bọn tôi nốc whisky trong phòng khách. “Thôi nào, phải ra ngoài vườn mà uống chứ, các bạn trẻ.” Trên gác - mùa hè năm đó đây là một thứ nhà trọ - có một gã tên là Tom, kẻ say mê Babe một cách tuyệt vọng. Nghe nói gã từ Vermont tới, gia đình giàu có, có sẵn cả một sự nghiệp chờ đón và mọi thứ khác nhưng gã chỉ thích được ở gần Babe. Tối đến, gã ngồi trong phòng khách, mặt nóng bừng nấp sau tờ báo, bọn tôi nói gì gã chú ý nghe thấy hết nhưng không biểu hiện gì. Gã cứ đỏ ửng mặt lên khi Babe nói bất cứ câu gì. Khi bọn tôi buộc gã phải bỏ tờ báo xuống, gã nhìn bọn tôi với vẻ buồn phiền và thảm không thể tả. “Gì cơ? Ờ đúng, tôi đoán thế.” Gã luôn chỉ nói có vậy.
Charity ngồi đan trong một góc phòng, mắt chăm chú theo dõi bọn tôi. Nhiệm vụ của bà vú là kèm cặp, bà ngồi đó xem có thấy bọn tôi chửi thề hay không. Babe ngồi trên đi văng cười hinh hích. Tim Gray, Stan Shephard và tôi vạ vật xung quanh. Tom khổ sở chịu đựng sự trừng phạt. Gã đứng dậy, ngáp dài và nói, “Thế là lại một ngày nữa, chúc cả nhà ngủ ngon,” rồi biến lên lầu. Babe không thấy ở gã bất cứ điểm gì hấp dẫn. Nàng chỉ mê Tim Gray, còn hắn thì cứ chuồi khỏi tay nàng như một con lươn. Bọn tôi đang ngồi nhu vậy trong buổi chiều vàng nắng chờ đến bữa tối, thì chợt Dean đỗ xịch xe trước cửa nhà và nhảy bổ xuống hè đường, diện bộ com lê vải tuýt với cả gi lê và dây đồng hồ quả quýt.
“Ê, ê!” tôi nghe thấy ở ngoài đường. Dean đi cùng Roy Johnson, gã này cũng vừa ở Frisco về cùng với cô vợ Dorothy và tái nhập cư ở Denver. Dunkel và Galatea, cả Tom Snark cũng thế. Mọi người lại cùng có mặt ở Denver. Tôi đi ra tận cổng. “Thế nào, anh bạn,” Dean nói và chìa bàn tay to lớn ra, “tôi thấy ở đầu này đất nước mọi chuyện đều ổn. Chào chào chào,” hắn nói với cả bọn. “Ô này, cả Tim Gray lẫn Stan Shephard cũng đều ở đây hả, khỏe cả chứ?” Bọn tôi giới thiệu anh với bà Charity. “Vâng, vâng, bà khỏe chứ ạ. Đây là anh bạn Roy Johnson của tôi, anh ấy thật tốt đã đi cùng tôi, e hèm, ối giời, chà chà! Chào ngài thiếu tá Hoople,” hắn chìa tay về phía Tom, kẻ đang soi hắn chằm chặp. “Tốt, tốt. Thế nào, Sal, ông nói sao, bao giờ thì vù đi Mexico? Chiều mai à? Rất tốt, rất tốt. E hèm! Giờ thì Sal này, tôi có chính xác mười sáu phút để lao đến nhà Ed Dunkel lấy cái đồng hồ cũ của mình từ hồi còn làm bên đường sắt, để đem đi cầm ở phố Larimer trước khi cửa hàng đóng cửa. Trong khi ấy, tôi sẽ tranh thủ từng phút ngó nghiêng xem ồng già tôi có tình cờ đến Jigg’s Buffet hoặc quán rượu nào gần đó không. Thế rồi mình còn có cái hẹn với tay thợ cắt tóc mà Doll quảng cáo suốt, hàng năm trời rồi tôi không thay đổi tí nào, nhưng tôi định cứ thế... ha ha! Đến sáu giờ đúng! - không sai một phút - rõ chưa? - Tôi muốn ông phải có mặt ở đây để tôi quay lại đưa ông một phát đến chỗ Roy Johnson, bật đĩa của Gillespie lên và thưởng thức điệu bebop, xem như một giờ thư giãn trước khi làm bất cứ việc gì. Hẳn ông, Tim, Stan và Babe đã trù tính sẵn một đêm vui trước khi tôi đến, chính xác là bốn mươi lăm phút trước khi tôi còn đang ngồi trong cái xe Ford cũ đời 1937 giờ đang đỗ ngoài kia. Tôi đã đến đây đúng như dự tính ngay cả khi đã dừng chân khá lâu ở Kansas City để gặp một người anh em họ, không phải là Sam Brady mà là một đứa em...” Hắn đứng trong hốc tường phòng khuất mắt mọi người, vừa lảm nhảm những chuyện kiểu như thế vừa thay áo com lê, cất đồng hồ quả quýt đi, mặc áo phông quần jean vào. Hắn vẫn dùng cái va li cũ nát ấy.
“Inez ra sao rồi?” tôi nói. “Chuyện ở New York thế nào?”
“Chính thức mà nói, Sal ạ, thì chuyến đi này nhằm giải quyết một vụ ly hôn ở Mexico, rẻ hơn và nhanh hơn nhiều. Cuối cùng tôi đã được sự đồng ý của Camille và mọi chuyện đều tuyệt vòi, rất đẹp, rất đáng yêu, từ nay ta không còn phải lo lắng gì hết. Đúng thế không, Sal?”
OK, vậy là xong rồi, tôi thì lúc nào chẳng sẵn sàng đi theo Dean. Thế là bọn tôi lại loay hoay lên chương trình mới, sẽ tổ chức một đêm lớn, một đêm nhớ đời. Một bữa tiệc được tổ chức ở nhà em trai Ed Dunkel. Hắn có hai thằng em trai đều là tài xế xe buýt. Chúng ngồi cả đó, ngỡ ngàng trước mọi thứ đang diễn ra. Cả một bữa thịnh soạn bày trên bàn, bánh ngọt và đồ uống. Ed Dunkel trông có vẻ hạnh phúc và khá giả. “Này, giờ thì mọi chuyện với Galatea đều tốt đẹp cả chứ?”
“Vâng, thưa ngài.” Ed nói, “chắc luôn đấy. Tôi sẽ vào Đại học Denver, cả tôi lẫn Roy.”
“Các ông định học môn gì?”
“À, xã hội học và mọi thứ thuộc lĩnh vực ấy. Này, có phải Dean cứ mỗi năm mỗi khùng phỏng?”
“Thì rõ.”
Galatea Dunkel cũng ngồi đó. Nàng định bắt chuyện với ai đó nhưng Dean đã tranh nói hết. “Nào nào!” Dean nói, giật giật cái áo phông, xoa xoa bụng, múa may. “Xem này, chúng ta giờ đây có mặt đông đủ, năm tháng cứ trôi dần sau lưng ta, thế mà vài người trong chúng ta chả có gì thay đổi, và không ai thực sự thay đổi, thật là tuyệt, đó là sự b... ền-v... ững ở đời, đúng không? Để chứng minh điều này, hiện tôi đang có trong tay một cỗ bài, tôi có thể bói chính xác mọi số phận.” Đó chính là cỗ bài con heo đó. Dorothy Johnson và Roy Johnson ngồi chết gí một góc. Thật là một bữa tiệc buồn. Rồi bỗng Dean trở nên lặng lẽ và ngồi xuống ghế nhà bếp giữa Stan và tôi, nhìn thẳng ra phía trước, dáng sầu não của một con chó đang suy tư, không thèm quan tâm đến ai nữa. Hắn chỉ biến mất một lúc để nạp thêm năng lượng. Nếu ai đó đụng vào hắn thì hắn sẽ lắc lư như một hòn đá cuội chênh vênh trên một hòn sỏi bên vách núi, có thể đổ vỡ tan tành dưới đáy vực hoặc cứ dao động như thế. Rồi hòn đá cuội đó chuyển thành một đóa hoa và mặt nó bỗng ngòi lên một nụ cười rất đẹp, nó ngước nhìn quanh như một người vừa tính giấc và nói, “A, hãy nhìn đám người đáng yêu kia đang ngồi đây với tôi. Như thế không tuyệt sao? Sal này, tại sao, như tôi từng nói với Min mấy bữa trước, tại sao, ô, a, đúng thế!” Hắn đứng dậy, đi dọc căn phòng và chìa tay về phía một trong hai gã lái xe. “Khỏe chứ bạn. Tên tôi là Dean Moriarty. Phải, tôi nhớ bạn rất rõ. Mọi chuyện tốt cả chứ. Tốt, tốt. Nhìn cái bánh ngon lành kia kìa. Ôi, tôi ăn một miếng được không? Chỉ mình tôi thôi? Kẻ khốn khổ này?” Em gái Ed nói là được. “Ôi tuyệt quá. Mọi người thật tốt bụng. Tất cả những bánh trái ngon lành này bày trên bàn để phục vụ cho những niềm vui nhỏ bé mà huyền ảo của chúng ta. ùm, à, phải, ngon tuyệt, huy hoàng, e hèm, giời ạ!” Và hắn đứng ra giữa phòng, lắc lư, vừa ăn bánh vừa nhìn chúng tôi một cách thành kính. Hắn quay người lại, nhìn sau lưng. Cái gì cũng làm hắn kinh ngạc. Mọi người ra tụ tập thành từng nhóm nhỏ để nói chuyện, còn hắn thì cứ nói, “Phải! Chính thế!” Một bức tranh treo trên tường mê hoặc hắn. Hắn lại gần hơn để ngắm, rồi đi giật lùi, khom người xuống, nhảy cẫng lên, muốn được nhìn nó ở mọi góc độ có thể. Hắn xé toạc cái áo phông trên người và kêu lên, “Chết tiệt!” Hắn không biết đang tạo ra những ấn tượng gì với người khác, mà cũng cóc cần. Mọi người giờ đây nhìn Dean âu yếm như bố mẹ nhìn con. Cuối cùng hắn đã trở thành thiên thần, đúng như tôi vẫn luôn biết trước. Nhưng giống như mọi thiên thần khác, hắn cũng biết giận hòn, thù hận. Đêm đó, khi tất cả chúng tôi rời bữa tiệc ra về và chuẩn bị tụ tập thành một nhóm lớn ồn ào kéo đến quầy bar trong khách sạn Windsor thì Dean đã trở nên điên loạn, như bị cả ma quỷ lẫn thần tiên nhập xác và say mèm.
Nên nhớ khách sạn Windsor, nơi từng là khách sạn vĩ đại ở Denver thời sốt tìm vàng và về nhiều mặt đáng là một điểm tham quan đó - mấy bức tường trong phòng khách lớn tầng trệt vẫn lỗ chỗ nhiều vết đạn - từng là nhà của Dean. Hắn từng sống ở đây, cùng với bố trong một căn phòng trên gác. Hắn không phải là khách du lịch. Hắn uống rượu ở trong phòng khách này như cái bóng của ông bố; hắn nốc vang, bia, whisky như nước lã. Mặt đỏ lựng và nhễ nhại mồ hôi, hắn cứ rống ầm lên ở quầy rượu rồi lê lết qua sàn nhảy, nhảy bổ vào thử chơi piano, rồi hắn bá vai bá cổ mấy gã cựu tù gào lên để nói chuyện trong tiếng ồn quán rượu. Trong khi ấy, chúng tôi ngồi quây quanh hai cái bàn lớn. Có mặt Denver D. Doll, Dorothy và Roy Johnson, một em từ Buffalo, Wyoming, bạn của Dorothy, Stan, Tim Gray, Babe, tôi, Ed Dunkel, Tom Snark, và mấy người nữa, tất cả mười ba mống. Doll quậy dữ: hắn đặt một cái máy phát lạc lên bàn trước mặt hắn, nhét đầy xu vào, lạc tuồn ra và thế là chén. Hắn gọi ý mỗi chúng tôi nên viết vào một tấm bưu thiếp rồi gửi cho Carlo Marx ở New York. Chúng tôi viết toàn những câu ngớ ngẩn. Tiếng vĩ cầm ngân trong đêm phố Larimer. “Nghe vui không?” Doll kêu lên. Dean và tôi đấm cửa toa lét thình thình, muốn đập vỡ nó nhưng cánh cửa dày đến một đốt ngón tay. Tôi bị gãy mất một đốt ngón giữa nhưng mãi đến hôm sau mới biết. Bọn tôi uống bét nhè. Có lúc trên mặt bàn có những năm mươi vại bia, chỉ có mỗi việc là đi vòng quanh, tu hết vại này đến vại khác. Hội mới ra trại ở Canyon City cũng tham gia quậy cùng chúng tôi. Trong phòng nghỉ bên ngoài mấy lão từng một thời đào vàng ngồi mơ màng cùng gậy ba toong đặt dưới chiếc đồng hồ cũ kêu tích tắc. Chính họ cũng đã trải qua sự thác loạn này thời trai trẻ. Mọi thứ quay cuồng. Khắp nơi chỗ nào cũng thấy tiệc tùng. Thậm chí cả ở trong một lâu đài. Chúng tôi - trừ Dean, hắn vừa chạy đâu mất tăm - lái xe đến, ngồi xuống một cái bàn lớn trong sảnh và la hét. Ngoài vườn có bể bơi và hang động nhân tạo. Cuối cùng tôi đã tìm thấy tòa lâu đài nơi con rắn lớn của thế giới sắp sửa trườn lên.
Đến khuya chỉ còn lại trong xe có Dean và tôi, Stan Shephard và Tim Gray, Ed Dunkel và Tommy Snark. Vũ trụ mở ra trước mặt chúng tôi. Cả bọn vù đến khu nguôi Mexico, đến Five Points, đến mọi chốn. Stan sướng điên lên. Hắn cứ luôn mồm gào lên, “Chó chết! Mẹ kiếp!” giọng the thé, đầu gối đập vào nhau. Dean rất mê Stan. Hắn nhắc lại tất cả những câu nói của Stan, thở hắt ra, rồi lấy tay quệt mồ hôi trên mặt. “Cho thằng Stan khùng này đi cùng đến Mexico có phải là vui không chứ! Đúng thế!” Đó là đêm cuối cùng của chúng tôi ở Denver thần thánh, phải làm cho nó càng vĩ đại và hoang dã. Đêm kết thúc bằng một chầu vang ở tầng hầm, bên ánh nến, trong khi bà Charity rình rập trên gác với cái đèn pin trong tay. Giờ chúng tôi có thêm người mới, một gã da đen xung tên là Gomez. Gã lượn lờ quanh Five Points, vẻ bất cần đời. Khi nhìn thấy gã, Tommy Snark gọi giật lại. “Ê, có phải tên ông là Johnny không?”
Gomez quay lại, đi qua chúng tôi một lần nữa rồi nói: “Nhắc lại thử coi ông hỏi gì nào?”
“Tôi nói có phải tên ông là Johnny không?”
Gomez lại dật dờ xoay lưng và hỏi lại, “Thế này đã giống hắn chưa? Tôi cố tướt bơ để trở thành thằng Johnny đó nhưng không tìm ra cách nào hết.”
“Được đấy, anh bạn, lên đây với bọn tôi!” Dean hô lên, Gomez nhảy đại vào xe và bọn tôi té về tầng hầm. Dưới tầng hầm, bọn tôi phải thì thầm như một lũ điên để tránh làm phiền hàng xóm. Đến chín giờ sáng, mọi người về hết, còn lại mỗi Dean và Shephard cứ lảm nhảm như hai thằng dở hơi. Đến khi mọi người dậy chuẩn bị ăn sáng và nghe thấy dưới tầng hầm vẫn còn vọng lên, “Đúng! Đúng!”, Babe đã nấu xong một bữa thịnh soạn. Đã đến lúc phải tút đi Mexico rồi.
Dean lái xe ra bãi đậu gần nhất và sắp xếp đâu vào đấy. Đó là một con Ford đời 37, cửa xe bên phải đã long ra, phải buộc vào khung xe. Ghế trước cũng hỏng rồi, ngồi tựa lưng vào đấy là sẽ phải ngửa mặt lên trời để nhìn vào cái mui tơi tả. “Y như trong phim Min và Bill vậy,” Dean nói. “Chúng ta sẽ đi con xe kêu phành phạch và xóc tung tưng này đến tận Mexico; hết ngày lại ngày.” Tôi nhìn vào bản đồ: phải đi tổng cộng trên một ngàn dặm nữa, chủ yếu trên đất Texas, sau đó tới Laredo, tiếp đó là 767 xuyên Mexico đến thành phố vĩ đại gần eo đất Tehuantepec và bang Oaxaca phía Nam. Tôi không thể hình dung nổi chuyến đi này sẽ như thế nào. Đó sẽ là chuyến đi thần kỳ nhất, không còn là Đông-Tây nữa mà là phương Nam diệu kỳ. Chúng tôi thấy hiện ra cảnh toàn bộ vùng Tây bán cầu chạy thẳng xuống vùng Tierra del Fuego cực Nam châu Mỹ, còn chúng tôi đang bay qua bụng trái đất đến những vùng khí hậu khác và những thế giới khác. “Anh bạn, chuyến đi này cuối cùng sẽ đưa ta đến ĐIỀU ĐÓ!” Dean nói, vẻ tin tưởng tuyệt đối. Hắn vỗ tay vào tay tôi, “Cứ đợi đấy, sẽ rõ thôi!”
Tôi theo Shephard đến nhà hắn để giải quyết nốt chuyện của hắn ở Denver. Tôi thấy ông nội hắn đang đứng ở cửa nhà nói mãi, “Stan... Stan... Stan...”
“Cái gì thế, ông nội?”
“Con đừng có đi.”
“Ôi, con quyết rồi, giờ con phải đi thôi. Sao ông cứ phải thế?” Ông già có mái tóc bạc trắng, cặp mắt to màu hạnh và cái cổ gân guốc.
“Stan con đừng có đi. Đừng để ông nội con phải khóc nữa. Đừng bỏ ông nội ở lại một mình một lần nữa, con oi.” Nhìn thấy cảnh này tôi tan nát lòng.
“Dean này,” ông già nói, quay sang tôi, “đừng cướp đi thằng Stan của tôi. Khi nó còn bé, tôi từng đưa nó ra vườn hoa công cộng và giảng cho nó nghe về những con thiên nga. Rồi em gái nó đã chết đuối ở chính cái hồ ấy. Tôi không muốn cậu mang cháu tôi đi.”
“Không được, giờ thì con phải đi.” Stan nói. “Con chào ông.” Nó xách va li lên.
Ông già giữ tay nó lại. “Stan, Stan, Stan, con đừng có đi, đừng đi, đừng có đi.”
Chúng tôi cúi gằm mặt rút thật nhanh, ông già vẫn đứng lặng ở trước cửa ngôi nhà nhỏ ven đường Denver, mành treo trên cửa và đồ đạc ngổn ngang trong phòng. Mặt trắng bệch như tờ giấy, ông vẫn gọi theo Stan. Ông đứng như bị tê liệt tại chỗ, cứ thì thầm hoài, “Stan”, “Đừng có đi!”, và lo lắng nhìn chúng tôi biến mất ở chỗ rẽ.
“Lạy Chúa, Shep, tôi chẳng còn biết nói sao nữa.”
“Đừng có bận tâm.” Stan than. “Ông nội tôi vẫn thế đấy”.
Chúng tôi đến gặp mẹ Stan ở nhà băng, bà đến để rút tiền cho con trai. Đó là một người đàn bà đẹp, tóc bạch kim, trông dáng vẫn còn rất trẻ. Hai mẹ con đứng trên sàn đá hoa cương của nhà băng, thầm thì với nhau gì đó. Stan mặc bộ đồ jean, áo khoác, ra dáng một kẻ sắp đi Mexico. Hắn vẫn luôn sống cuộc đời êm ả ở Denver như vậy, thế mà giờ đây sắp theo ông mãnh Dean mới tới. Bỗng thấy Dean xuất hiện ở đầu phố, hắn đến đúng hẹn. Bà Shephard khẩn khoản muốn đãi chúng tôi một chầu cà phê.
“Các anh chú ý giúp đến thằng Stan nhà tôi nhé,” bà nói. “Bất kể những chuyện lôi thôi có thể xảy ra ở bên đó.”
“Chúng cháu sẽ trông nom lẫn nhau,” tôi nói. Stan và mẹ đi phía trước, tôi đi sau với Dean khùng; hắn lôi ra so sánh những dòng chữ viết bậy trên tường các toa lét ở miền Đông và miền Tây.
“Chúng hoàn toàn khác nhau; ở miền Đông rặt những câu đùa cổ lỗ, nhăng nhít, ngớ ngẩn, đọc phát hiểu liền, câu cú với hình vẽ toàn thiên về mấy chuyện tục tĩu; ở miền Tây thì họ chỉ ghi tên mình vào đó, những Red O’Hara, Bluffown Montana, tôi đã qua đây, ngày ấy tháng ấy, một cách trịnh trọng, ví dụ như Ed Dunkel ấy, lý do cho sự khác biệt này chính là nỗi cô đon khủng khiếp, nỗi cô đơn chỉ khác biệt đi một chút khi vượt qua sông Mississippi.” Cũng đúng, và trước mặt chúng tôi đang có một gã cô đơn đây. Mẹ của Shephard là một người mẹ hết sức tình cảm, bà không muốn thấy con mình ra đi, nhưng lại biết rằng hắn cần phải làm như vậy. Tôi nghĩ có lẽ hắn chỉ muốn tìm cách trốn khỏi ông nội hắn thôi. Vậy là còn ba chúng tôi: Dean đi tìm bố, tôi là kẻ mồ côi, còn Stan thì đi trốn ông nội, cả ba ra đi trong đêm. Stan ôm hôn mẹ trên con phố 17 đông đúc. Bà trèo lên taxi và đưa tay vẫy chúng tôi. Tạm biệt, tạm biệt.
Đến cửa nhà Babe, chúng tôi cũng lên xe và chào tạm biệt mọi người. Tim đi cùng chúng tôi đến nhà hắn ở ngoài thành phố. Babe ngày hôm đó trông rất xinh, tóc nàng chảy dài xuống, vàng hoe, đúng là tóc Thụy Điển, những vết tàn nhang trên mặt như nở bừng dưới ánh nắng trời. Trông nàng hệt như hồi còn nhỏ. Mắt nàng hoi nhòa đi. Có thể ít lâu nữa nàng sẽ cùng Tim tìm đến chỗ chúng tôi... nhưng giờ thì chưa. Tạm biệt, tạm biệt.
Chiếc xe gầm lên phóng đi. Chúng tôi thả Tim xuống trước sân nhà hắn, tôi quay lại nhìn bóng hắn khuất dần trên miền đồng bằng rộng lớn. Gã kỳ dị này cứ đứng nguyên ở đấy một lúc lâu nhìn theo chúng tôi và ưu tư một nỗi niềm gì đó chỉ có trời mới biết. Bóng dáng gã nhỏ dần, nhỏ dần, nhưng gã vẫn đứng đó bất động, một tay vẫn bám vào dây phơi, trông như một vị thuyền trưởng, và tôi vẫn ngoái cổ lại nhìn hắn mãi cho đến khi chẳng còn là gì ngoài một khoảng không trống trải mỗi lúc một rộng thêm, một khoảng không cũng y như cái tôi thấy khi hướng tầm nhìn sang phía Đông, qua Kansas, về thẳng nhà mình ở Atlantis.
Xe cứ hướng Nam mà đi tới, thẳng tiến Castle Rock, Colorado dưới ánh mặt trời chuyển dần sang đỏ thẫm và giữa dãy núi đá phía Tây trông như một cái xưởng rượu ở Brooklyn lúc trời chạng vạng những ngày tháng Mười một. Ngược lên phía trên xa xa, trong bóng núi đá tím rịm, có ai đang bước đi, bước đi, nhưng chúng tôi không nhìn thấy. Có thể đó là lão già tóc bạc tôi từng cảm nhận thấy từ nhiều năm trước trên những mỏm cao đó. Người khổng lồ vùng Zacateca. Nhưng lão đang đến gần tôi, đã ở ngay sau lưng. Còn Denver thì dần lùi xa như một thành phố trắng với những cột khói xuyên qua không trung rồi tan ra che tầm mắt.
Trên Đường Trên Đường - Jack Kerouac Trên Đường