Nếu bạn chưa từng nếm mùi thất bại, tất bạn chưa gặp thử thách thực sự.

Dr Porsche

 
 
 
 
 
Tác giả: Jack Kerouac
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: On The Road
Dịch giả: Cao Nhị
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 44
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 20
Cập nhật: 2023-06-22 21:34:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
[5]
ontana Slim và tôi tạt vào các bar. Túi tôi có khoảng bảy đô thì đêm ấy tiêu phí một cách ngớ ngẩn mất năm đô. Thoạt tiên, hai thằng cứ đi loanh quanh quanh bọn khách du lịch giả trang thành cao bồi, dân khai thác dầu và người của các trang trại, chen chúc ở quầy bar, chỗ cửa ra vào, trên vỉa hè. Một lúc sau, tôi bỏ rơi Slim một lát, hắn cứ tha thẩn chân đăm đá chân chiêu giữa đường phố, hệ quả của số whisky và bia hắn đã nốc, mắt đục lờ và trong một phút hắn biến thành một kẻ chẳng còn biết trời trăng gì. Tôi bước vào một quán ăn cay, cô phục vụ là một người Mexico xinh đẹp. Tôi gọi món ăn, sau đó viết cho cô nàng mấy câu tình tứ ở mặt sau tờ giấy thanh toán tiền. Quán vắng tanh, người ta dồn cả vào các quán rượu. Tôi bảo cô nàng lật mặt sau mẩu giấy. Nàng đọc và cười ré lên. Đó là một bài thơ nhỏ trong đó tôi nói với nàng rằng tôi sẽ sung sướng bao nhiêu nếu đêm nay nàng đến được với tôi.
“Em muốn thế lắm, anh hai, nhưng em đã trót hẹn hò với bạn trai rồi.”
“Không cho hắn leo cây được à?”
“Không, không, ai lại thế,” nàng buồn bã nói, và tôi thích cách nói của nàng.
“Sẽ có ngày anh quay lại,” tôi nói, và nàng đáp, “Lúc nào cũng được, cưng.” Tôi vẫn nán lại, chỉ để ngắm nàng, gọi thêm một tách cà phê nữa. Bồ của nàng bước vào, cau có hỏi bao giờ nàng mới chịu về. Nàng cuống quýt dọn dẹp, chuẩn bị đóng cửa. Phải đi thôi. Tôi mỉm cười với nàng rồi bước ra. Bên ngoài vẫn ồn ào như chợ vỡ, trừ việc những gã bụng bự đã xỉn hơn và rống to hơn. Thật là buồn cười. Có mấy thủ lĩnh người da đỏ bệ vệ, đầu đội mũ lớn có lông, lượn lờ giữa đám người mặt đỏ gay vì rượu. Tôi nhìn thấy Slim đang chệnh choạng liền đi cùng hắn.
Hắn nói, “Anh vừa viết một bưu thiếp để gửi cho ông già ở Montana. Chú biết ở đâu có thùng thư để bỏ hộ anh cái này vào không?” Một yêu cầu kỳ lạ. Hắn đưa cái bưu thiếp cho tôi và lại chệnh choạng đẩy cửa một quán rượu. Tôi cầm lấy tấm bưu thiếp, tìm chỗ có thùng thư và tiện thể liếc qua nội dung. “Bố yêu quý, thứ Tư này con sẽ về đến nhà. Với con mọi sự đều tốt đẹp và con hy vọng mọi sự cũng đều tốt đẹp với bố. Richard.” Việc này đã khiến tôi có một ý nghĩ khác về hắn, bởi sự nhẹ nhàng lễ phép của hắn đối với bố mình. Tôi quay lại quán rượu uống cùng hắn. Bọn tôi chọn hai em hàng, một tóc vàng còn khá trẻ và một tóc nâu đẫy đà. Hai đứa đều đang ủ ê sầu não nhưng vẫn cứ là tạm ổn đi. Chúng tôi đưa hai ả đến một hộp đêm tồi tàn đang chuẩn bị đóng cửa, và trong túi còn bao nhiêu tiền, trừ khoản hai đô để riêng ra, tôi gọi hết whisky cho hai ả và bia cho hai chúng tôi. Tôi đang dần phê và trở nên bất cần, mọi thứ đều dễ chịu cả. Cả con người tôi, tất cả thèm muốn của tôi đều căng ra về phía con nhỏ tóc vàng. Tôi muốn phang ả. Tôi ôm chặt lấy ả, những muốn nói với ả điều đó. Hộp đêm đóng cửa và chúng tôi lại lang thang trên những con phố nhỏ bụi bặm, tồi tàn. Tôi ngước mắt nhìn trời, những ngôi sao trong sáng, rực rỡ vẫn còn đấy, như rực cháy. Hai ả muốn đến bến xe khách, nên chúng tôi cùng đến đó. Nhưng rồi hai ả lại tỏ ý muốn gặp một gã thủy thủ nào đó đang đợi ở đấy - gã này là người anh họ của ả béo và gã có thêm mấy bạn cùng đi. Tôi nói với ả tóc vàng, “Thế là thế nào?” Ả nói là muốn về nhà, ở Colorado, ngay bên kia biên giới phía Nam Cheyenne. “Anh sẽ đưa em lên một cái xe buýt,” tôi nói.
“Không, xe sẽ đỗ trên đường cao tốc và em sẽ phải tự đi bộ qua cái bãi cỏ khốn kiếp kia một mình. Cả buổi chiều em đã ngắm kỹ nó lắm rồi và sẽ không có ý định dạo chơi ban đêm ở đó.”
“À, nghe này, hay chúng ta cùng dạo chơi vui vẻ giữa cánh đồng hoa nhỉ.”
“Ở đấy làm gì có hoa. Em muốn đi New York. Em chán ngấy cái xó này rồi. Chả có chỗ nào đi chơi ngoài Cheyenne, mà cũng chẳng có gì ở Cheyenne.”
“New York cũng đâu có gì.”
“Còn lâu mới không có gì,” ả cong môi nói.
Bến xe buýt chật kín đến tận cửa. Đủ loại người đợi xe, hoặc đơn giản là cứ đứng đó; có rất nhiều người da đỏ đưa mắt lạnh lùng đảo quanh. Tóc vàng cắt đứt câu chuyện và chạy đến chỗ gã thủy thủ cùng mấy thằng bạn của gã. Slim ngủ gật trên một cái ghế băng. Tôi cũng ngồi xuống. Khắp đất nước này sàn các phòng đợi xe khách đâu cũng giống nhau, bao giờ cũng đầy những đầu mẩu thuốc lá, đờm dãi và toát lên cảm giác buồn thảm chỉ có ở các bến xe. Lúc đầu tôi có cảm giác như mình đang ở Newark*, nếu ở ngoài kia không có một không gian bao la mà tôi rất thích. Tôi tiếc là mình đã phá vỡ mất mục đích thuần túy của cả chuyến đi, tiếc là mình đã không chịu tiết kiệm từng xu, la cà quá nhiều mà chẳng tìm thấy điều gì vui, lại còn dính lấy con bé tóc vàng sưng sỉa ngớ ngẩn này và tiêu sạch cả tiền. Nghĩ mà phát ốm lên. Từ lâu lắm rồi tôi không được ngủ, mệt đến nỗi không còn đủ sức để tự xỉ vả mình nữa nên quyết định phải làm một giấc. Tôi bèn nằm co quắp trên ghế băng, gối đầu lên cái túi vải và làm một mạch đến tận tám giờ sáng, mơ màng trong tiếng rì rầm của đám khách chờ và tiếng ồn của nhà ga và hàng trăm người qua lại.
Tôi thức dậy, đầu nhức như búa bổ. Slim đã phới rồi - đi Montana. Tôi ra ngoài và lần đầu tiên nhìn thấy ở phía xa trên bầu trời xanh những đỉnh núi tuyết phủ của dãy Rocky Mountains. Tôi hít thật sâu. Phải đi Denver ngay thôi. Nhưng trước hết phải ăn sáng đã, một bữa sáng khiêm tốn gồm một lát bánh mì nướng, một quả trứng, một tách cà phê, rồi ngang qua thành phố để ra đường cao tốc. Lễ hội Miền Tây Hoang Dã vẫn tiếp tục, hôm nay có biểu diễn thuần dưỡng ngựa, và mọi người lại bắt đầu nhảy múa và la hét. Tôi bỏ qua nó. Tôi muốn được gặp các chiến hữu của mình ở Denver. Tôi đi qua một cái cầu vượt đường sắt dẫn đến một đám nhà ổ chuột nơi bắt đầu hai con đường lớn chạy về phía Denver. Tôi chọn con đường men theo vùng núi để được ngắm phong cảnh. Thế là tóm ngay được một gã người Connecticut phóng xe khắp đó đây để vẽ tranh; gã là quý tử của một ông chủ nhà xuất bản ở miền Đông. Gã ta nói như máy khâu, còn tôi thì mệt nhừ tử vì còn chưa hết say rượu đã gặp phải không khí loãng trên cao. Có lúc, tôi đã phải thò cổ ra ngoài cửa xe mà nôn. Nhưng khi gã cho tôi xuống xe ở Longmont, Colarado, tôi lại tỉnh như sáo và kể gã nghe chuyện chuyến đi của mình. Gã chúc tôi may mắn.
Longmont đẹp tuyệt trần. Dưới một cây cổ thụ to lớn là thảm cỏ trải dài đến một trạm xăng. Tôi hỏi bác bán xăng liệu có thể làm một giấc ở đây được không. Bác ta bảo được, tôi bèn trải cái áo len ra, úp mặt lên đấy, duỗi thẳng tay và trong một khoảnh khắc cố hé một mắt nhìn về phía dãy núi cao tuyết phủ dưới mặt trời ấm nóng rồi chìm dần vào giấc ngủ êm đềm chừng hai tiếng đồng hồ. Thứ gây khó chịu duy nhất là đôi lúc tôi bị đàn kiến vùng Colorado quấy rầy. Còn lại thì được ở đây thật khoái. Mình đã ở đây, ở Colorado rồi! Tôi vuốt ve cái ý nghĩ ấy. Tuyệt quá, tuyệt, tuyệt! Mình làm được rồi! Sau một giấc ngủ đẫy ngập tràn những giấc mơ đan nhau như tơ nhện về cuộc sống đã trải qua ở miền Đông, tôi vùng dậy, rửa ráy qua loa trong toa lét của trạm bơm xăng rồi lại mạnh bước lên đường, tỉnh táo ngon lành. Tôi ghé vào quán làm một ly sữa đặc đánh đá để cái dạ dày đang bốc lửa được dịu bớt.
Tình cờ, một ẻm rất đẹp người Colorado lại làm món đó cho tôi; nàng cứ cười với tôi mãi. Tôi biết ơn cô nàng lắm, chẳng bù cho đêm qua. Chà chà, không hiểu Denver thế nào nhỉ? Tôi lao ra con đường nóng bỏng và phúc tổ thế nào lại vớ ngay được một cái xe mới toanh do một doanh nhân khoảng ba mươi lăm tuổi cầm lái. Anh ta chạy đến bảy mươi dặm một giờ. Tôi sốt ruột đếm từng phút, từng cột cây số trôi qua. Chỉ ngay phía trước thôi, đằng sau những cánh đồng lúa mì vàng óng trải rộng dưới những đỉnh núi tuyết phủ vùng Estes xa xa, cuối cùng tôi cũng sẽ nhìn thấy Denver cổ kính. Chưa chi tôi đã hình dung thấy mình đang ngồi trong một quán bar ở Denver ngay tối hôm ấy, quây quần xung quanh là toán bạn bè, họ sẽ thấy tôi xa lạ và rách rưới như một nhà tiên tri vừa cuốc bộ suốt chiều ngang đất nước để mang đến lời sấm tối tăm, mà tôi thì chỉ mang đến một lời sấm duy nhất là “Chà!” Chủ xe và tôi, cả hai chuyện trò cởi mở về những kế hoạch của đời mình. Chả mấy chốc xe đã chạy qua chợ đầu mối bán buôn hoa quả cửa ngõ Denver; anh ta cho tôi xuống phố Larimer. Tôi nở nụ cười vui mừng khôn xiết, nhảy chân sáo bước đi giữa bọn cao bồi ngổ ngáo và dân vô gia cư ở con phố này.
Trên Đường Trên Đường - Jack Kerouac Trên Đường