If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Tác giả: Linh Vũ
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Mike Nguyen
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1767 / 1
Cập nhật: 2015-07-18 07:21:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
áng hôm đó, Mai và Tuấn dậy sớm hơn thường lệ, vì hôm nay có nhiều việc phải làm. Trước tiên là lên chòi của cai Bần để lấy tiền trứng, sau đó phải tìm cách đến xin lại ông Thanh Quí tấm bản đồ cũ nữa. Tuấn giở tấm bản đồ mới ra coi, rồi chỉ cho Mai:
- Đúng chỗ này có vẽ hình chữ nhật bằng mực đỏ trong bản đồ của tụi mình.
- Phải rồi, lô 26 gồm một phần bãi cỏ của chú Bảy với khoảng đất đầy gai góc gần vách đá lởm chởm.
- Khi đi về, mình ghé chỗ vách đá đó coi có gì lạ không? Bãi cỏ ngoài này chỉ có cỏ với mấy con bò, đâu có gì đặc biệt!
Bữa cơm sáng vừa xong, chị Tư đang xếp bát mang ra cửa, Minh lên tiếng hỏi:
- Chị Tư này, chuyện lão Nùng Ô có thật không đó? Chị có biết lão ấy không?
Chị Tư ngừng xếp bát, nét mặt lộ vẻ suy nghĩ:
- Tôi biết Nùng Ô cũng như mọi người trong vùng này biết lão. Lão là người không được tốt…
Danh để ý thấy Mạnh tỏ vẻ lắng tai nghe câu chuyện. Tuấn tò mò:
- Chị tin lão có bùa ngải hay phép tắc gì không?
- Phép tắc làm gì có. Lão có làm vài đạo bùa, một ít thuốc lá để chữa bệnh… Lão có cả thuốc độc nữa.
- Thật không chị Tư? Mai xen vào.
- Thì cũng như tên tôi là Tư vậy đó. Rừng núi này thiếu chi cây trái độc. Lão ở trong rừng lâu năm tất phải biết chứ.
Cô Bảy không muốn các cháu hỏi thêm, giục Minh, Danh:
- Thôi, khi khác hỏi chuyện tiếp. Các cháu liệu đi sớm rồi còn về cho mát. Mai, Tuấn nhớ lấy cái giỏ mà các cháu để lại bữa trước đó. Thế nào ông cai Bần cũng để tiền hoặc thứ gì đó. Các cháu cứ mang về đây cho cô.
Hai đứa vâng dạ rồi ra nhập bọn với các anh và xuân. Cả bọn lục tục lên đường. Minh, Danh hơi uể oải vì cuộc mạo hiểm đêm qua. Hai anh không muốn đi, nhưng sợ cô Bảy để ý. Từ trước tới giờ hễ có dịp đi đâu là hai anh đều đòi đi cho được. Ra khỏi trại chừng vài trăm thước, Xuân dừng lại đề nghị:
- Tụi mình đi chơi xa một chút được không mấy anh?
Minh gạt ngang:
- Thôi đi cô nương! Đi lẹ rồi về. Không nghe cô Bảy dặn sao?
Thấy đề nghị bị gạt bỏ, Xuân dỗi:
- Thôi thì thôi! Em muốn dẫn các anh đi lối xa hơn một chút để xem phong cảnh với căn nhà của Nùng Ô mà anh Minh không muốn thì thôi. Em khỏi mệt.
Câu nói của Xuân làm Minh tỉnh ngộ. Minh nhìn Danh ra hiệu. Hai anh nghe nói đến Nùng Ô là cảm thấy khỏe hẳn lên. Danh đấu dịu:
- Đó là ý kiến của anh Minh, còn anh thì khác. Anh hoàn toàn đồng ý với Xuân. Anh đề nghị Xuân làm người hướng đạo cho bọn anh. Bây giờ Xuân muốn dẫn anh đi đâu, anh cũng sẽ đi ngay.
Xuân không chờ phải năn nỉ thêm, hăng hái đi trước dẫn đường. Cả bọn hăng hái hơn lúc nãy, câu chuyện dòn vang cả núi rừng. Bọn trẻ lên cao, lên cao mãi. Cây cối hai bên đường mòn càng lúc càng rậm rạp. Lối đi dần dần bị cỏ mọc che khuất, có lẽ vì ít người đi qua. Xuân như thuộc hết các ngõ ngách ở trên núi. Cô bé vừa đi vừa kể những chuyện nghe được về ngọn núi này. Khi gần đến nhà Nùng Ô, Xuân ra hiệu cho cả bọn nói nhỏ lại.
Một mái tranh lụp xụp ẩn hiện sau đám lá cây xanh. Đi thêm mấy bước, cả bọn thấy toàn diện căn nhà. Thật không khác chi một căn nhà ổ chuột ở Saigon, trông nó còn tồi tệ gấp bội. Mái tranh trụt từng mảng lớn được đắp thay bằng lá khô đủ loại. Chung quanh nhà đóng bằng cây rừng đã mọt gãy từng chỗ. Một cánh cửa ọp ẹp khép hờ.
Mai khẽ nói:
- Đúng là cái ổ chuột.
Tuấn cải chính:
- Cái ổ nhện thì đúng hơn.
Tuấn chỉ cho Mai thấy từng lớp màng nhện giăng dầy đặc quanh nhà. Trong nhà không có dấu hiệu gì chứng tỏ có người. Đứng ngắm nghía một lát rồi cả bọn rẽ sang bên trái để đến chòi của cai Bần. Mai chợt nắm lấy tay Tuấn, thấy tay anh cũng lạnh toát như tay mình. Vì lúc đó cả hai thấy xuất hiện ở đầu đường bóng người đàn ông đêm nào. Hai đứa sợ hãi dừng lại đợi các anh lớn đến cùng đi. Hai em quan sát người lạ. Đó là một ông già, dò dẫm từng bước chậm chạp, một tay chống gậy, một tay cầm mấy cành củi khô.. Mai, Tuấn để ý nhất là mái tóc bạc chạy dài xuống hai vai.
- Chào ông ạ. Bọn trẻ lễ phép chào khi đi ngang ông già.
- Chào… en. Thanh âm ông già nghe lơ lớ, lạ tai.
Da mặt người đàn ông đen sạm, mặt nhỏ, mũi nhọn, đôi lông mày rậm che khuất cặp mắt gườm gườm như luôn luôn rình rập, âm mưu điều gì. Ông mặc một bộ quần áo không còn mầu sắc, rách tả tơi. Hình như người đàn ông không thèm để ý vá những chỗ rách nữa.
Đi khỏi một quãng, Mai, Tuấn vừa kịp nhận ra, qua kẽ lá, lão già đang vào nhà Nùng Ô, cặp mắt lão còn hướng về phía bọn trẻ.
Xuân chợt nói:
- Té ra đó là Nùng Ô. Em nghe nói nhiều về lão, chứ đã thấy lão bao giờ đâu. Trông dễ sợ thật!
° ° °
Cũng như lần trước, cai Bần không có nhà. Bọn trẻ lấy cái giỏ treo trước cửa rồi ra về. Đến trại, mỗi người tản mác đi một nẻo. Mai kéo Tuấn lên lầu bàn bạc:
- Tuấn có thấy Nùng Ô đóng kịch hay không? Lão làm như không đi nổi nữa, phải chống gậy mới gượng bước được.
- Thế mà đêm nọ, lão biến nhanh như chớp.
- Nếu Mai không thấy, chắc Mai đã cho là anh mơ ngủ rồi.
- Mai có nhớ, khi ở nhà ông Thanh quí, chính Nùng Ô hé cửa, rồi thấy tụi mình, lão không dám vào.
Mai chợt nhớ là còn phải đến biệt thự Tùng Lâm đòi tấm bản đồ.
- Anh Tuấn này, hay là tụi mình đi ngay đi. Nùng Ô còn ở nhà lão, lão không thể đến nhà ông Thanh Quí trước tụi mình được.
Tuấn e dè:
- Mai có chắc không?
- Nhưng đằng nào tụi mình cũng phải đi, nếu tụi mình muốn cho chú Bảy coi tấm bản đồ. Tụi mình có thể bị la, nhưng Mai tin chắc tấm bản đồ rất quan trọng và chú Bảy sẽ hài lòng.
Tuấn không do dự nữa. Hai anh em chờ lúc mọi người trong trại không để ý, lẻn ra đi.
Hai đứa chạy một mạch tới biệt thự Tùng Lâm. Thấy ông Thanh Quí không đá động tới tấm bản đồ, Mai phải nhắc ông và ngỏ ý xin lại. Ông Thanh Quí bối rối ra mặt, ngượng nghịu nói:
- Bác quên chưa nói với hai cháu chuyện này. Thật bác không ngờ…
Ông lặng lẽ dẫn Mai Tuấn vào căn phòng hôm nọ. Vừa vào, Mai đã để ý nhìn cánh cửa ở cuối phòng.
- Các cháu nhớ là bác đã cất tấm bản đồ ở đây phải không?
- Dạ phải, trong ngăn kéo này. – Tuấn vừa trả lời vừa chỉ ngăn kéo ông Thanh Quí đã cất tấm bản đồ.
Ông Thanh Quí gượng cười:
- Vậy mà khi đưa các cháu ra về, bác quay lại tìm thì lạ thay tấm bản đồ không cánh mà bay đâu mất rồi.
Mai, Tuấn ngạc nhiên, trố mắt nhìn nhau. Mai cho là tấm bản đồ có thể lọt ra phía sau ngăn kéo, nên gặng hỏi:
- Sau đó bác có tìm kỹ không ạ?
- Bác tìm ngay, lục lọi cả các ngăn khác cũng không thấy. Bác vẫn nghĩ tấm bản đồ không có gì quan trọng, nhưng nó thuộc về các cháu, nên bác rất ân hận…
Hai anh em không biết xử trí cách nào, đứng nhìn ông Thanh Quí. Ông tiếp, giọng thành khẩn:
- Bác rất tiếc, rất buồn nữa. Hai cháu có thể dùng tấm bản đồ bác cho hôm nọ thay vào… Bác nghĩ tấm bản đồ của bác còn giá trị hơn tấm kia nhiều.
Mai, Tuấn đành từ giã ra về. Hai anh em đi bên nhau mà không nói một lời nào. Tuấn hối hận vì đã lỡ nói cho ông Thanh Quí biết tấm bản đồ trước tiên.
- Mai có tin câu chuyện của ông ấy không?
- Tin sao được? Ông ấy muốn giữ tấm bản đồ nên bịa chuyện gạt tụi mình. Chỉ có vậy. Tụi mình khờ thật. May mà chưa nói cho ai biết hết. Thôi quên đi, coi như không có là xong.
- Uổng ghê! Đâu có phải ngày nào cũng tìm được một tấm bản đồ bí mật như vậy.
Cả hai đi vòng ra phía vách đá lởm chởm, chỗ đất có gai góc mọc nhiều. Mai vừa đi vừa nhìn đàn bò bị bôi thuốc xanh nom thật tức cười. Tuấn đi lên trước. Nó chợt dừng lại, mặt tái xanh. Thế rồi như người mất hồn, Tuấn quay lại nắm tay Mai chạy như bay về lối cũ. Không để ý, Mai bị kéo đi bất thình lình suýt té. Mai không hiểu tại sao, nhưng đành phải chạy theo anh. Chạy được một quãng, Tuấn mới dừng lại. Mai thở hổn hển hỏi:
- Cái gì vậy anh?
Tuấn lắp bắp không ra tiếng:
- Nùng Ô! Anh vừa thấy lão!
Mai vụt quay lại nhìn theo hướng Tuấn chỉ, vừa kịp nhận ra mái tóc bạc phất phơ giữa mấy bụi gai. Chỉ một thoáng, lão đã biến mất. Mai dụi mắt lẩm bẩm:
- Nùng Ô chạy lẹ như vậy, thì lão có thể đến đây trong khi tụi mình còn ở nhà ông…
Mai ngừng lại suy nghĩ, rồi la lên:
- Đúng rồi, chính lão!
- Chính lão làm sao?
- Chính lão đã ăn cắp tấm bản đồ. Tuấn nhớ không, trong lúc tụi mình ở trong phòng ông Thanh Quí, lão đã rình sau cánh cửa và nghe hết mọi chuyện. Rồi thừa lúc ông Thanh Quí đi ra, lão lẻn vào lấy.
Tuấn gật đầu:
- Hay mình trở lại nói cho ông Thanh Quí biết đi!
- Trễ rồi, phải về trại ngay, không có bị lạ.
Hai đứa nhìn lại chỗ lão Nùng Ô vừa biến mất nhưng không thấy gì ngoài mấy bụi gai.
Hai anh em vội vã quay về. Tuấn khẽ nói:
- Chắc còn nhiều chuyện lạ nữa đây!
Trên Đồi Cỏ Trên Đồi Cỏ - Linh Vũ Trên Đồi Cỏ