When they asked me what I loved most about life, I smiled and said you.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 429 / 20
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38
ột tuần sau, Tracy rẽ vào lối đi đằng sau tháp nước và lái xe qua dãy bích họa trang trí cho các tòa nhà ở khu trung tâm Toppenish. Cô rẽ vào phố Chestnut, đi qua khu nhà nhỏ bé được chăm sóc tốt rồi tấp vào vỉa hè trước cửa ngôi nhà cuối cùng bên tay phải. Chiếc xe Chevy đời cũ và chiếc Toyota vẫn nằm trong nhà để xe. Chiếc xe tải màu trắng chuyên dùng để đi sửa sang trang trí sân vườn của Tommy Moore đang đỗ ngoài phố.
Lần này, Tracy không lưỡng lự trước cổng nữa, nhưng cô vẫn để ý thấy mảnh sân có vẻ như mới được dọn dẹp và cắt tỉa lại. Lối lên hàng hiên dành cho xe lăn bị dỡ bỏ, cửa lưới cũng được sửa sang và thay thế. Cô mở cổng, gõ cửa. Không có tiếng chó sủa.
Élan Kanasket ra mở cửa, vẻ mặt cam tâm thỏa mãn. Ông ta nở một nụ cười vô tội với cô. “Vậy là cô đã chứng minh được rằng tôi sai.” Ông ta nói.
“Thực ra thì Élan, tôi chứng minh là ông đúng.”
Élan càng cười tươi hơn, chìa tay ra. “Cảm ơn cô!” Ông ta nói. “Tôi nợ cô một lời xin lỗi.”
“Đừng bận tâm về chuyện đó. Ông ấy đâu?”
“Vào đi, tôi sẽ đưa cô đi.”
Élan đóng cửa lại sau lưng cô. Đồ đạc trong nhà cũng đã được lau chùi và kê dựng lại thẳng thớm. Tường đang chuẩn bị được sơn lại, đây đó lốm đốm những vết bả cho phẳng, băng keo chống sơn lem màu xanh dán dọc mép tường.
“Ông đang sửa nhà?” Cô nói.
“Đến lúc rồi.” Élan đáp. “Sau khi cha tôi qua đời, tôi sẽ chuyển tới Arizona để nhận một công việc ở đó.” Ông ta mỉm cười. “Bạn tôi có một người em gái.”
“Hy vọng ông sẽ thành công.” Cô đi theo Élan lên lầu.
“Vì cha muốn được về nhà nên giờ chỉ còn là vấn đề thời gian.” Élan nói. “Buổi sáng có người bên bệnh viện tới chăm sóc, nhưng chiều thì tôi ở với cha.”
“Tôi rất lấy làm tiếc.” Cô nói.
Élan dừng bước ở chiếu nghỉ, quay sang nhìn thẳng vào cô. “Đừng nói vậy. Trong trí nhớ của tôi thì đây là lần đầu tiên cha tôi được thanh thản. Ông đã sẵn sàng nhắm mắt, tất cả là nhờ có cô.”
Ông ta dẫn Tracy vào một căn phòng ở ngay bên phải cầu thang. Cửa mở, giường bệnh được kê để Earl Kanasket có thể nhìn ra những cánh đồng xanh mơn mởn trải dài tới tận chân trời bên ngoài cửa sổ. “Tôi muốn cha được ở nơi có tầm nhìn đẹp nhất trong nhà.” Élan nói.
Đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, thấy họ bước vào, Tommy Moore đứng dậy. Ông ta bắt tay Tracy. “Cảm ơn cô, điều tra viên. Cô đã giúp chúng tôi cất được một gánh nặng khổng lồ.”
Tracy cúi xuống nhìn Earl. Lần đầu tiên cô tới đây, ông lão đã gầy lắm rồi, giờ ông chỉ còn da bọc xương.
“Ông ấy có nói chuyện được không?”
“Tôi e là chiều nay thì không.” Élan đáp. “Nhưng cha muốn đưa cô thứ này.”
“Cho tôi ư?”
Élan ra khỏi phòng và quay lại với chiếc lưới bắt giấc mơ đính lông vũ mà Tracy từng nhìn thấy trong ảnh chụp tốt nghiệp của Kimi. “Cái này là của Kimi.” Élan nói. “Cha luôn treo nó ở cửa sổ phòng ngủ của ông. Ông muốn cô giữ nó, vì cô đã giúp ông mang Kimi về nhà.”
Tracy nghẹn ngào. “Tôi không biết phải nói gì nữa. Cảm ơn ông.”
“Đừng cảm ơn tôi. Hãy cảm ơn cha tôi. Y tá nói ông cảm nhận được sự hiện diện của chúng ta. Hãy nói chuyện với ông ấy. Ông ấy sẽ nghe thấy cô.”
Tracy bước tới bên giường. Tóc Earl Kanasket không còn thắt bím. Cô đưa tay chạm vào tay ông, tay ông lão lạnh ngắt và gần như trong suốt.
“Ông Kanasket.” Cô gọi.
“Cha muốn cô gọi ông ấy là Earl.” Élan mỉm cười, nói.
Tracy nhìn Élan rồi quay sang nhìn Earl. “Earl? Tôi là Tracy Crosswhite, điều tra viên từ Seattle đây. Tôi tới báo là Kimi đã có thể ra đi thanh thản.”
Cô cảm thấy tay Earl hơi động đậy, một cử động rất nhỏ gần như không thể nhận ra.
Tracy nói tiếp: “Chúng tôi đã tìm ra những kẻ phải chịu trách nhiệm về cái chết của cô ấy.”
Earl chậm rãi mở mắt, Élan và Tommy bước tới gần hơn phía bên kia chiếc giường.
Tracy siết tay Earl. “Buzz Almond và tôi đã tìm ra họ. Kimi không tự tử, Earl ạ. Những kẻ gây nên chuyện đó đang được đưa ra xét xử.”
Nét mặt Earl không thay đổi, nhưng Tracy nghĩ cô cảm nhận được nét thấu hiểu mờ nhạt nhất trong đôi mắt ông già. Rồi cô thấy mắt ông nhòe nước, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má hốc hác của ông. Tracy nhẹ nhàng lấy đầu ngón tay lau nó đi.
“Nước mắt vui sướng.” Élan nói.
Khi Tracy quay đầu lại, mắt Earl vẫn mở, nhưng ông không còn nhìn vào cô nữa. Ông đang nhìn ra ngoài cửa sổ, phía những cánh đồng, tít tận chân trời xa tắp. Ông đi rồi.
Trảng Đất Trống Trảng Đất Trống - Robert Dugoni Trảng Đất Trống