Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5867 / 63
Cập nhật: 2016-06-23 09:39:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ôi hơi thất vọng. Tối hôm đó, George Tạo không đến “chầu” Mỹ Lệ. Nó bị bắn què trong cuộc tranh gái ngoài bãi biển Vũng Tàu ngay buổi sáng. Hình như, bọn con ông cháu cha địa phương đã hạ George Tạo. Tuần lễ nữa, báo chí sẽ đăng tải vài tin liên quan tới vụ George Tạo bị bắn què cho mà coi. George Tạo không đến “chầu”, Tony Phước lỡ dịp “bứng” con trai út Phó tổng thống. Và tôi mất dịp vui. Thành thử, tôi từ chối, không đi Đà Lạt chơi với Tony Phước. Hồ Hải khóa cửa phòng, vắng mặt hai tuần rồi. Chẳng biết nàng đi đâu. Tôi đoán chừng Hồ Hải về sống tạm bợ với Thanh Triều. Điều này làm tôi đau nhói, tuy tôi không hề yêu Thanh Triều. Tony Phước thấy tôi buồn, nó dẫn tôi đi khắp chỗ. Một buổi chiều, Tony Phước hỏi tôi:
- Tới sòng thuốc phiện “chơi” không, nữ chúa?
Tôi mỉm cười:
- Đi thì đi.
Tony Phước lái xe đưa tôi đến một sòng hút thuốc phiện mà nó bảo là sòng quen thuộc của nó. Sòng hút này của một người Tầu nằm giữa khu vực Chợ Cũ. Sòng tối om, dơ bẩn nhưng có nhiều bàn đèn. Tony Phước vừa bước vô, đã lớn tiếng:
- Có gì lạ không?
Ở những xó tối chỉ leo lét những ngọn đèn dầu lạc, rất nhiều tiếng trả lời. Tony Phước giới thiệu tôi với những thằng bạn của nó:
- Đây là thằng Nghiêm Quân, bố nó vừa là luật sư, vừa là văn sĩ.
Tôi mím môi suy nghĩ. Phải bố thằng Nghiêm Quân là Bộ trưởng Nghiêm Xuân không? Bố nó viết văn xây dựng tư tưởng con người, nổi tiếng là nhà... lập thuyết, danh vọng tràn trề mà con trai nghiện ngập, bê tha thế này ư? Nghiêm Quân đặt dọc tẩu xuống bàn đèn, ngồi nhỏm dậy, bắt tay tôi.
- Rất hân hạnh quen nữ hoàng Châu Kool.
Tôi hỏi:
- Anh là con ông Bộ trưởng Nghiêm Xuân hả?
Nghiêm Quân cười lớn:
- Ối cái ông bố cù lần đó, chả hiểu tí mẹ gì về tuổi trẻ hôm nay. Nữ hoàng Châu Kool hiểu gì về tuổi trẻ hôm nay không?
Một thằng đùa:
- Sức mấy!
Thằng khác lải nhải:
- Ông bố chúng mình còn cóc hiểu, nữ hoàng Châu Kool hiểu thế chó nào nổi.
Nghiêm Quân mời tôi ngồi xuống cái divan có kê mâm bàn đèn. Nó lên án bố nó:
- Ông cụ cũng đớp hít, nham nhở như tụi này chứ hơn chó gì mà lập thuyết.
Người bồi đã tiêm xong điếu thuốc. Nghiêm Quân lại nằm gối đầu lên chiếc gối mây đen bẩn. Người bồi đẩy cái dọc tẩu sang phía nó và cầm nâng cái nồi thuốc cho điếu thuốc đúng giữa ngọn lửa. Nghiêm Quân ngậm tẩu, gân cổ hít. Thuốc phiện cháy xèo xèo, kêu ro ro trong ống tẩu. Khi điếu thuốc cháy hết, Nghiêm Quân nuốt khói, nhổm đầu chiêu sạch ly nước trà nóng. Rồi mới nhả khói ra. Nó “chơi” như một dân sành điệu. Tuổi trẻ của nó, nó đã đốt cháy cơ hồ thuốc phiện cháy bằng lửa đèn dầu lạc. Nó nhếch mép cười:
- Chơi chứ, Tony?
Tony Phước lắc đầu:
- Lát nữa.
Nghiêm Quân bảo tôi:
- Hít mãi hết cảm hứng, tôi sắp chích “đô lô đan” nữ hoàng ạ!
Chúng nó văng tục luôn miệng, nói năng thật mất dạy Tony Phước dắt tôi sang cái bàn đèn khác:
- Lương con đâu?
Một thằng ranh con, tuổi chừng mười bảy, đang thiu thiu ngủ, giật mình:
- Ai đấy?
- Tao, Tony đây!
- À, anh, có em đây. Hít đã rồi.
- Ngồi dậy chào chị Châu Kool đi em.
Lương con ngồi dậy. Nó lễ phép chào tôi. Lương con, theo Tony Phước kể, là con trai lớn của một ông giám đốc Nha nọ. Nó là nạn nhân của bố mẹ nó. Mẹ nó lấy bố nó vì cơm áo của gia đình nên vẫn khinh ngầm bố nó. Bố nó hiểu thế và bất lực trước sự khinh khi của vợ. Bố nó không dám dạy nó để nó trốn học, kết bè kết đảng với bọn du đãng. Nó tung hoành cư xá công chức. Thoạt đầu thì đánh lộn. Sau đó, nhảy vào con đường ăn chơi nên đã leo nóc nhà ăn trộm, gác sòng bài. Bố nó từ bỏ nó. Nó lại mon men về khóc lóc. Và mẹ nó thương nó, dung túng nó. Nó bị cảnh sát bắt, bố nó không thèm can thiệp. Chính mẹ nó chạy chọt lấy nó ra khỏi các phòng tạm giữ. Nó được mẹ che chở, coi đời không ra gì nữa. Lương con nhận Tony Phước làm đàn anh, ngày rúc vào sòng hít, đêm chui vào tiệm nhảy.
- Nghe nói mày “chích” rồi hả?
- Vâng.
- “Chích” sướng chứ?
- Bằng hai mươi lần hít.
Không ai tưởng tượng nổi một thằng ranh con đã dám chích “đô lô đan” vào thịt nó. Tôi rùng mình. Triết lý sống “coi như chị đã sang sông đắm đò” được khai thác triệt để ở các sòng hút này. Những kẻ khai thác, toàn là bọn trẻ hoặc chưa tới tuổi trưởng thành hoặc vừa tới tuổi trưởng thành. Chúng nó đều tự làm băng hoại cái tuổi đẹp của chúng nó. Chúng nó ung thư tâm hồn cả rồi. Tôi có nhiều tri kỷ. Thì ra, trên đời này không riêng gì mình sa ngã. Và mình chẳng cần trả thù bọn con trai, tự chúng, chúng đã chịu tội bằng thuốc phiện. Tony Phước dắt tôi sang chiếc divan khác. Nó giới thiệu tôi với con trai bà chủ báo nổi tiếng có tài làm báo đông độc giả nhất Việt Nam. Thằng này nghiện nặng. Nó bỏ sở, bỏ nhà. Thỉnh thoảng về cạy tủ ăn cắp món tiền, đi biệt tích hàng tháng rồi lại trở về ăn cắp món tiền khác. Không ai đầy đọa chúng nó cả. Chúng nó đã a dua, lao vào cuộc sống thác loạn. Đây là những “bít ních” địa phương, sống chui rúc nham nhở, đê tiện. Thằng này tên là Nguyễn Đức. Nó có vẻ hào hoa. Ngồi một lát thì lại thấy nó là thứ du đãng tập sự. Chúng nó văng tục, tán nhảm và gây sự với bất cứ một dân nghiện nào chúng ghé. Hai ông già nằm một bàn đèn thủ thỉ tâm sự, chúng tưởng nói gì chúng. Và chúng chửi bới hai ông già thậm tệ, còn thách thức đánh nhau nữa. Hình ảnh bọn du đãng con ông cháu cha đấy. Chúng nó hèn, bất tài. Tư cách chúng nó kém cả một du đãng Cầu Muối.
Tony Phước tháo giầy nằm ở bàn đèn Nguyễn Đức. Nó rít thuốc phiện say sưa như nó tán tỉnh tôi.
- Có gì lạ không, Tony?
- Đếch có gì lạ cả.
- Mày đã hạ thằng George chưa?
- Đợi nó hết què đã.
- Ông bô còn chạm trán mày ở nhà con Hồng Hảo không?
- Có điều kiện rồi.
- Điều kiện gì?
- Bố via cung cấp tiền cho tao hít. Tao nhả con Hồng Hảo để bố via độc quyền.
- Còn bà già?
- Mãi lo áp phe. Hình như bà già tao hồi xuân. Bà đang tính tặng bố via vài cặp sừng. Tao theo dõi vụ này. Hễ tóm cổ được cặp gian phu dâm phụ là có áp-phe bở, tha hồ ăn hít. Còn bà già mày?
- Vẫn coi độc giả là thứ cá tra và câu bằng cứt!
Hai đứa phá ra cười. Nguyễn Đức không thèm chú ý tôi. Nó thản nhiên rít thuốc, nhả khói và hiếp dâm ngôn ngữ. Thái Anh đã viết một cuốn tiểu thuyết về tuổi trẻ hôm nay. Bây giờ, lạc vào cái sòng thuốc phiện này, mắt trông rõ những người tuổi trẻ, tai nghe rõ tâm sự họ, tôi mới thấy cuốn tiểu thuyết của Thái Anh thiếu sót một khía cạnh. Khía cạnh ấy là bọn thanh niên con ông cháu cha.
Mùi thuốc phiện thơm não nùng. Những ngọn đèn dầu trông thật đẹp mắt. Tiếng thuốc cháy trên ánh lửa nghe mới quyến rũ làm sao. Chẳng trách người ta đã nghiện ngập. Tôi ngồi quan sát sinh hoạt ở đây. Cũng đỡ buồn.
- Hồi này kẹt tiền quá, Tony ạ!
- Xoay sở đi.
- Có cách nào?
- Tống tiền.
- Ý kiến hay đấy.
- Tao xách súng đi xe của bố via càn quét bọn Tầu Chợ Lớn chắc bộn bạc. Mày dám làm ăn không?
- Sợ gì?
- Tao tính lụm một mớ, tụi mình chuồn qua Nam Vang ăn hít.
- Nên lắm.
Tony Phước đẩy dọc tẩu sang phía gã bồi tiêm, hỏi tôi:
- Nên không, nữ chúa?
Tôi mỉm cười:
- Nên chứ.
Bây giờ, Nguyễn Đức mới chịu ngó tôi. Nó búng tay:
- Em hít không? (38 chữ)
Tony Phước đưa tay gạt phăng bàn đèn. Chụp đèn, chai lọ rớt xuống sàn nhà, vỡ nát. Sinh hoạt sòng hút không thay đổi. Dân nghiện thừa bình tĩnh để coi vụ này chỉ là một tai nạn... nghề nghiệp. Tony Phước ngồi dậy. Tôi gây sóng gió:
- Tony, cho anh hay, tôi sẽ bỏ anh.
Tony Phước chụp lấy cái dọc tẩu. Nó vung tay đập mạnh vào đầu Nguyễn Đức. Nguyễn Đức “ối” một tiếng rồi nằm bất tỉnh. Nó nhăn nhó:
- Anh xin lỗi em, anh xin lỗi nữ chúa của lòng anh.
Tôi hỏi:
- Còn trò gì vui hơn không?
Tony Phước hớn hở:
- Còn nhiều.
Nó gọi Lương con, Nghiêm Quân và bọn nhãi khác đến:
- Nữ chúa Châu Kool của tao muốn giải trí.
Lương con đáp lớn:
- Có ngay trò giải trí.
Tony Phước trao khẩu súng lục cho Lương con. Nó chạy nhanh ra cửa sòng trấn giữ. Tony Phước đập cái dọc tẩu nát bấy xuống divan, sang sảng ra lệnh:
- Cấm hít từ nay. Đứa nào còn hít, chết sẽ không được về nước Thiên Đàng hay tiêu diêu miền Cực Lạc.
Vẫn nhiều người gân cổ kéo khói, Tony Phước quát tháo:
- Bài trừ thuốc phiện! Đứa nào hít thêm tao bắn bỏ mẹ. Gom hết bàn đèn dọc tẩu lại một chỗ, lệnh của ông Bộ trưởng L.
Chủ sòng không chiều ý Tony Phước. Nó đích thân tới từng bàn đèn, nhảy lên divan, đá tung đèn và thuốc. Nó cười ha hả, chạy đến ôm chầm lấy tôi:
- Vui chưa em?
- Vui lắm.
Tôi gỡ tay nó ra. Và chúng tôi rời khỏi sòng hít. Rồi bọn nó sẽ tìm một sòng khác để đốt tuổi trẻ của chúng nó. Nỗi buồn của tôi chỉ đùn cao thêm. Lòng tôi mở rộng một khoảng trống vắng. Giá ngồi nói chuyện với Thanh Triều, có lẽ, còn thú vị hơn là đi xem bọn du đãng công tử phá phách. Tôi không nghĩ được trò chơi gì vui thích để bắt Tony Phước diễn xuất. Nó đúng là một thằng hề trong vở cải lương đời tôi. Lâm ly, não nuột mãi, khán giả đâm chán. Thằng hề Tony Phước sẽ chọc cười sau những “xen” thê thảm.
- Mình đi đâu giờ, hả em?
- Anh muốn đi đâu?
- Đi Vũng Tàu nhé!
- Không đi tống tiền à?
- Đi Vũng Tàu về anh sẽ đi tống tiền tặng em.
- Thì mình đi Vũng Tàu.
Tony Phước bỏ rơi bọn Lương con, Nghiêm Quân, nó chở tôi đi Vũng Tàu trên chiếc xe thể thao Mercedès của nó.
Trần Thị Diễm Châu Trần Thị Diễm Châu - Duyên Anh Trần Thị Diễm Châu