Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11267 / 40
Cập nhật: 2015-07-24 15:14:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ĩ Khôi xếp đống tài liệu lại gọn gàng. Anh bảo Ý Quyên:
- Trưa nay cô có định đi siêu thị không?
Tự nhiên giám đốc lại hỏi như thế, Ý Quyên hơi ngạc nhiên:
- Có chuyện gì không giám đốc?
- À không? Tôi muốn đi mua vài thứ đồ dùng phụ kiện cho việc làm các chú rối. Cô giúp tôi nha!
- Dạ được, bao giờ đi ạ?
- Ngay bây giờ.
- Vậy chúng ta đi chứ giám đốc!
- Ừ! Để tôi chở cô đi.
Hai người vừa rời công ty múa rối Tuổi trẻ trên chiếc Dream quen thuộc thì Hoàng Dung và Nhật Khương vừa chạy đến. Sĩ Khôi thoáng ngạc nhiên khi thấy hai người đi với nhau.
Họ chạy cùng chiều. Sĩ Khôi vờ như không để ý đến Hoàng Dung và Nhật Khương. Anh nói chuyện với Ý Quyên thật thân mật. Vì gió mát hai bên tai nên Ý Quyên cố rướn tới để nghe, có lúc như cô gác mặt lên vai anh.
Trông họ thật đầm ấm như đôi tình nhân. Điều đó làm cho Hoàng Dung run rẩy cả chân tay. Cô thấy tim mình đau nhoi nhói. Hình như Sĩ Khôi không có ý định trở về với cô. Anh ấy thật sự quên cô rồi ư? Hoàng Dung cay đắng nhận ra một điều tình yêu đến cô không ngờ, còn tình yêu đi sẽ không bao giờ trở lại.
Giữ lấy tình yêu thật khổ vô cùng.
Hoàng Dung đau đớn, buồn tái tê. Cô không thể để nước mắt trào ra trước kẻ phụ tình đang dương dương tự đắc.
Hoàng Dung tự nhiên muốn cho Sĩ Khôi hiểu rằng anh ta có Ý Quyên thì cô cũng có Nhật Khương bên cạnh. Nghĩ là làm ngay, Hoàng Dung nép vào lưng Nhật Khương, cô giọng đùa đùa:
- Chạy nhanh lên một tí đi, Nhật Khương!
- Có phải em định đua với người ta không?
- Không thèm đua mà muốn vượt qua mặt. Trông chướng mắt quá.
- Anh xin tuân lệnh. Nhưng em phải bám chặt anh nha?
- Được, tự nhiên đi!
Nói xong, cô ôm ngang hông anh thật tự nhiên. Nhật Khương cảm thấy hưng phấn vô cùng. Lần đầu tiên anh nghĩ mình có mơ cũng không bao giờ có được vòng tay êm ái của Hoàng Dung siết lấy người như thế. Cảm giác nồng ấm, hạnh phúc và lãng mạn dâng lên trong anh ta cuồn cuộn như lớp sóng trào càng lúc càng mãnh liệt hơn. Anh siết ga. Chiếc xe lồng lên rồi nhẹ vút đi trên con đường ngoằn ngoèo qua mặt Sĩ Khôi và Ý Quyên.
Sĩ Khôi nhìn thấy thái độ của hai người hình như đang khiêu khích và trêu tức anh, anh hơi chếch môi nhìn theo. Ý Quyên rụt rè hỏi:
- Ai chở Hoàng Dung vậy anh?
- Bạn anh.
- Sao anh ta gặp anh không chào?
Sĩ Khôi suýt văng tục nhưng kềm chế được liền nhẹ nhàng hơn:
- Đó là những con ngưới thiếu lịch sự, Quyên đừng chú tâm đến họ làm gì.
Mặc họ. Những điều mà Sĩ Khôi nó làm cho Ý Quyên không tin mấy. Vì trong sâu thẳm tâm hồn anh, hình ảnh Hoàng Dung choán hết tâm trí khiến anh rối bời trong dạ.
Không thê quên được một sớm một chiều cái tình yêu tốt đẹp như thế. Vì đâu, vì ai mà ra nông nỗi, thật đáng buồn. Sĩ Khôi cũng muốn chạy tiếp con đường anh đã chọn. Sự trùng chùng ấy khiến Ý Quyên chiêu rất rõ. Ý Quyên biết anh đang rất đau khổ nên không tiện nói ra. Cô rụt lè báo:
- Anh định đi đâu vậy Sĩ Khôi?
- Ơ...Quyên vừa hỏi gì tôi vậy?
Ý Quyên lắc nhẹ cái đầu cho tỉnh táo một chút vô cười bảo anh rằng:
- Có phải họ làm anh buổn không?
- Không có.
Tuy nói thế nhưng mặt mày anh buồn xo. Nhật Khương rõ ràng đã tìm cách chinh phục Hoàng Dung. Tự nhiên anh thấy Nhật Khương có vẻ gì đó rất tự mãn. Nếu cô ấy chọn được người mới điều đó anh mừng cho Hoàng Dung. Chợt hình ảnh cũ lại quay về trong tim anh quay quắt, nao xao. Nhật Khương nói với anh từng lời nói vẻ thân tình:
- Cô em gái nuôị của tao dễ thương lắm.
- Tao làm mai cho mày.
Sĩ Khôi cười.
Lần khác Nhật Khương dò hỏi:
- Chuyện hai người đến đâu rồi?
Vẫn còn bỏ ngõ.
- Hình như hẳn vui?
Và trong quán bar hôm ấy... tại sao hắn đưa Hoàng Dung đến đó. Tại sao hắn lại tỏ tình với cô khi cô say khướt. Nhật Khương có ý đồ chăng? Còn Hoàng Dung có yêu hắn thật sự không? Hay vì giận anh, tính tình trẻ con mà sinh ra rượu chè đi chơi, cặp kè cặp bạn với hắn như thế. Anh lo cho Hoàng Dung vô cùng.
Nhật Khương vân chạy tà tà phía trước xem ra hai người có ý trêu tức anh đây. Trong thoáng chốc Sĩ Khôi quyết không bỏ cuộc anh cho xe chạy nhanh hơn một chút. Hình như hai người ấy chẳng để ý đến anh. Họ dừng 1ại trước nhà hàng Trúc Lâm Viên làm Sĩ Khôi hơi bối rối. Anh chạy lướt qua. Anh muốn đưa Ý Quyên về ngay lúc này. Sĩ Khôi chợt lên tiếng:
- Cô trở về công ty nha!
- Chi vậy anh?
- Tôi có việc bận đột xuất, cần giải quyết.
Chợt điện thoại của Sĩ Khôi có tín hiệu, anh dừng xe lại để nghe.
- Alô, Sĩ Khôi nghe.
- Hoàng Dung đây.
Giọng anh chùng xuống:
- Gọi tôi có việc gì?
- Tôi muốn đãi anh bữa tiệc hôm nay tại nhà hàng Trúc Lâm Viên, sau đó đến chỗ của Nhật Khương...
Cách nói khác lạ của Hoàng Dung làm anh ngạc nhiên:
- Tiệc gì? Có thể tôi không đến.
- Tôi m uốn anh đến để chúng ta nói rõ việc này.
Nhưng có hắn, tôi không đến.
Tùy anh. Nếu không đến sau này anh đừng hối hận.
- Tôi...
- Nhật Khương đi ra ngoài, sắp vào rồi.
- Thôi, cúp máy nha.
- Hoàng Dung...
- Tít... tít... Dòng điện thoại bị cắt ngang, cô ấy có chuyện gì quan trọng mà gọi anh gấp Sĩ Khôi thắc mắc, lòng đầy nghi vấn.
Anh vội vã quay đầu xe lại làm Ý Quyên ngạc nhiên vô cùng:
- Sao, trở về à?
- Ừ?
Ý Quyên biết mọi diễn biến xảy ra đều do Hoàng Dung điều khiển. Sĩ Khôi bề mặt tỉnh táo, trong lòng lại lo âu thấp thỏm vô cùng. Cô không nói gì chỉ buồn vương lên đôi mắt vốn đa sầu, đa cảm mà thôi. Cô để Sĩ Khôi tự quyết định. Tình yêu tranh giành không có kết quả tốt đẹp:
Hãy để cho Sĩ Khôi nghĩ ra điều này. Có thể anh sẽ quay lại với cô khi hiểu ra tất cả:
Vả lại, bên Hoàng Dung đã có người mới. Ý Quyên hi vọng dù rất mong manh, cô vẫn không từ bỏ mọi ước mơ giấu kín tận đấy lòng:
- Ý Quyên cho tôl xin lỗi nha!
Xe thắng mạnh kèm theo lời xin lỗi của Sĩ Khôi. Ý Quyên mải suy nghĩ không đề phòng ngả dúi vào lưng anh làm cô đỏ cả mặt. Mùi hương cửa người thương còn vương vấn đâu đây làm Ý Quyên tần ngần, cô bước xtlống vẫy chào anh bằng nụ cười ngượng ngập.
- Hình như Sĩ Khôi không để ý mọi thứ xung quanh. Anh cho xe vọt đi để lại làn khói nhẹ như tơ phả trên đường. Ý Quyên nhìn theo cho đến khi khuất bóng anh, cô mới trở vào công ty với vẻ mặt buồn buồn. Cô nén tiếng thở dài.
Sĩ Khôi trở lại Trúc Lâm Viên nhưng không thấy họ đâu cả. Anh ngơ ngác chạy đi tìm. Một nhân viên lịch sự:
- Anh cần chi ạ?
- Tôi tìm bạn tôị. - Anh cứ tự nhiên.
- À, cậu có thấy một nam cao cao và một nữ xinh đẹp mặc áo màu cam... ủa, màu hồng vào đây lúc nãy họ ngồi ở đâu không?
- Hình như em có thấy nhưng họ vừa đi rồi anh ạ?
- Cám ơn...
Sĩ Khôi tần ngần rồi anh bước vội vàng khi nhớ ra Hoàng Dung bảo với anh làng về nhà trọ của Nhật Khương. Khi nhớ ra điều này, anh chạy như ma đuổi phía sau. Tự nhiên anh nghĩ có điều không lành đang xảy ra với Hoàng Dung.
Nhà trọ Nhật Khương mới đến nằm trong con hẻm sâu hun hút hơi tách biệt vói những ngôi nhà khác. Sao Nhật Khương lại đến nơi này anh không biết.
Chạy qua vũng nước, anh dừng lại nhìn quanh quất. Giờ này vắng teo, họ có về đây ư?
Chợt Sĩ Khôi nhận ra chiếc xe của Nhật Khương dựng phía trước một ngôi nhà. Anh liền bước về phía đó:
- Xin lỗi anh tìm ai?
- Có hai người bạn đi chiếc xe này ở đâu không?
Anh giữ xe đưa mắt lên gác bảo:
- Họ ở trên ấy. Anh gởi xe đây chứ?
Sĩ Khôi vội dựng xe cho người giữ xe rồi bước nhanh lên gác.
Gần tới nơi cánh cửa khép hờ, Sĩ Khôi đứng nép lắng nghe, anh không vào vội:
Hoàng Dung, đóng nửa đi em. Sĩ Khôi của em sẽ không đến đây đâu. Hắn có Ý Quyên rồi hắn chẳng cần em nữa.
Có tiếng nói nhỏ:
Sĩ Khôi...sẽ đến...anh ấy yêu em lắm.
- Hoàng Dung...anh yêu em mà. Anh rất yêu em, em biết không? Hãy ở lại đây với anh, anh không bao giờ phụ bạc em đâu.
Không nghe Hoàng Dung trả lời. Nhật Khương cười to:
- Thế là cuối cùng em cũng thuộc về anh.
Sĩ Khôi mày không thể thắng ta. Ha... ha...
Sĩ Khôi muốn lao vào đập vào mặt thằng bạn khốn nạn ngay nhưng không nghe Hoàng Dung nói. Anh nắm chặt đôi tay giận dự nén lòng chờ đợi.
Nhật Khương ôm Hoàng Dung vào lòng. Cô ngủ say trên tay anh. Nhật Khương hám hố, sự ham muốn chiếm đoạt Hoàng Dung dâng lên tột đỉnh. Anh ta hôn lên má, lên môi cô liên hỏi:
- Hoàng Dung tại sao em lại yêu hắn mà không yêu anh chứ. Từ đây anh sẽ thuộc về em, em vĩnh viễn là của anh.
Nhật Khương bồng Hoàng Dung đặt lên giường. Hắn định gỡ nút áo của Hoàng Dung giở trò sàm sỡ thì nghe ''bốp, bốp'' nẩy lứa té ngồi lên chiếc bàn gần đó.
- Đồ khốn nạn!
Hắn giương mắt nhìn anh kêu lên:
- Sĩ Khôi!
- Anh điểm mặt hắn nghiến răng:
- Tao... mày nhận ra tao tồi ư? Không phải tao thì ai là người trừng trị mày.
Đồ phản trắc, mặt người dạ thú!
Nhật Khương đứng im đỏ mặt như gấc:
- Tôi yêu Hoàng Dung.
Sĩ Khôi đưa tay lên định tát cho hắn vài cái nữa. Không hiểu sao anh buông xuống mím chặt môi bảo:
- Mày còn dám nói tiếng ấy tao bóp mày chết ngay. Yêu hay đang giở trò khốn nạn?
Cút khỏi đây ngay, từ đây đừng bao giờ bén mảng cho tao thấy nữa. Và nhớ còn đụng đến Hoàng Dung là tao không tha đâu.
Sĩ Khôi nhìn Hoàng Dung nằm hỏ hênh ngủ như chết, anh đau lòng muốn khóc. Thấy bộ đồ của Nhật Khương chỏng chơ gần đó anh ném vào mặt hắn hét lên:
- Mày làm gì cô ấy hả?
Nhật Khương mặc áo vào líu ríu:
- Có làm gì đâu?
Anh muốn phun nước bọt vào khuôn mặt vừa sợ, vừa quê cua Nhật Khương hét lớn:
- Mày đi khỏi chỗ này ngay:
- Nhưng... dây là chỗ của tôi... trọ.
- Hừ. Khốn nạn thật!
Lần này Sĩ Khôi túm lấy cổ áo Nhật Khương dằn mạnh:
- Mày cho cô ấy uống gì hả? Nói mau. Tao sẽ gọi công an đến bắt mày đó.
Nhật Khương lo sợ níu tay SI Khôi năn nỉ:
- Thật ra...vì quá yêu Hoàng Dung nên tôi định cho cô ấy uống thuốc ngủ.
Sau này Hoàng Dung sẽ không vì cậu mà bỏ tôi.
- Thật đê hèn, khốn nạn thật!
Sĩ Khôi dúi Nhật Khương cửa. Nhật Khương xấu hổ bỏ đi. Sĩ Khôi gọi Hoàng Dung dậy, cô vẫn mê man. Anh cài lại nút áo cho cô rồi lay gọi:
- Hoàng Dung sao em khờ khạo quá vậy.
- Có phải em muốn trêu tức anh không suýt chút nữa thì hắn hại đời con gái em rồi. Tỉnh dậy đi Hoàng Dung.
- Anh cảm thấy vô cùng đau đớn khi thấy Hoàng Dung xanh xao, ốm yếu.
Hình như gần đây cô ấy không khỏe có phải cô ấy vẫn yêu, vẫn nhó anh chăng?
Nhưng lỗi lầm em gây ra quá nhiều làm anh đau lòng qúa Hoàng Dung ơi.
Sĩ Khôi không hay mình đã khóc. Anh gọi bác sĩ đến chăm sóc cho Hoàng Dung. Cô ấy chưa tỉnh lại nên đành phải đem vào bệnh viện.
Sĩ Khôi ngồi chờ cả buổi. Cô vẫn ngủ say.
- Anh lo lắng hỏi bác sĩ:
Vì thuốc mê quá liều nên cô ấy khó tỉnh lại nhanh. Anh phải ở lại chăm sóc cho cô ấy.
- Tình trạng sức khỏe cô ấy thế nào rồi?
- Không sao cả. Đã qua thời kỳ nguy hiểm chỉ chờ hết thuốc cô ấy sẽ tỉnh lại.
Đêm ấy anh ở lại bệnh viện với Hoàng Dung. Sĩ Khôi bấm máy gọi Ngọc Nga trong khi cô đang thấp thỏm ở nhà vì Hoàng Dung đi đến khuya vẫn chưa về. Cô gọi điện cho Tuấn Dũng hỏi thăm Nhật Khương ở đâu thì có điện thoại của Sĩ Khôi gọi cô:
- Alô. Sĩ Khôi đây, có phải Ngọc Nga không?
- Vâng. Ngọc Nga nghe. Sĩ Khôi, anh ở đâu vậy hả?
- Ở bệnh viện.
- Trời ơi!
Cô kêu lên kinh hoàng:
- Tại sao anh ở đó? Với ai vậy?
Hoàng Dung.
Ngọc Nga run run giọng:
- Bị....bị tai nạn sao?
- Không, cô ấy bị Nhật Khương... Nhưng sáng nay cô đến bệnh viện...với Hoàng Dung nha!
- Được, em sẽ đến ngay.
- Không...đang đêm cô đừng đến, nguy hiểm lắm.
Đêm ấy, Ngọc Nga bồn chồn không ngủ được. Cô sUy nghĩ mông lung về cuộc đời bạn bè, về tình cảm...về ý thích của mỗi con người.
Cô mong trời mau sáng để đến thăm Hoàng Dung xem việc gì đã xảy ra.
Sáng sớm, Tuấn Dũng gọi cửa ầm ĩ:
- Ngọc Nga dậy... trưa rồi!
Ngọc Nga bừng mở mắt nhảy ngay xuống đất trách ngay khi vừa mở cửa:
- Sao giờ này mới tới? Anh có biết là em chờ anh suốt đêm qua không?
Tuấn Dũng ngạc nhiên vì cách nói trống không của Ngọc Nga:
- Tại sao ban đêm anh lại phải đến đây?
- Ơ không, ý em là em mong anh đến vì Hoàng Dung có chuyện rồi.
- Chuyện gì?
- Em nghe Sĩ Khôi bảo cô ấy đang nằm trong bệnh viện.
Tuấn Dũng tròn mắt:
- Hoàng Dung bệnh?
Ngọc Nga quýnh quáng thay quần áo:
- Em không biết nũa. Hình như có chuyện gì liên quan đến Nhật Khương.
- Cậu ta hiền lắm mà.
- Bạn anh ai cũng hiền. Hiền như quỷ vậy.
- Ơ...sao em mắng người ta?
Anh mau đưa em đến chỗ Sĩ Khôi khắc rõ mọi việc.
- Anh phải đi theo em.
- Nếu không đi anh đến đây làmgì?
Tuấn Dũng cười đứng lên than:
- Sao tôi gặp người yêu nói năng cộc cằn, không chút dịu dàng, nữ tính buồn quá.
Ngọc Nga đẩy lưng Tuấn Dũng:
Ra ngoài kia mà tìm, khối người nói ngọt cho anh chết luôn. Còn tôi gặp anh chán chết đi được người gì rề rà phát ngấy.
Tuấn Dũng chọc cô:
- Ừ, hôm nay trông em cũng được nhưng ráng dịu dàng một chút sẽ hay hơn.
Bị chọc quê, Ngọc Nga nguẩy bước đi:
- Kệ tui! Tui đang không vui à nghen, chọc hoài coi chừng? Coi chừng cái gì?
Coi chừng tui bỏ anh đó.
Tuấn Dũng vừa xuống lầu vừa đùa dai:
Dám không, anh về nha.
- Ừ về đi Taxi...
Ngọc Nga bước nhanh ra đường gọi lớn làm Tuấn Dũng giật mình kéo tay cô vào làm mọi người nhìn Ngọc Nga ngạc nhiên:
- Thôi đùa chút... người gì mà dễ giận quá.
Ngọc Nga phì cười leo lên sau xe ngồi. Cô bấm hông Tuấn Dũng đau điếng:
- Nhanh lên đi...em nôn nao quá anh ạ!
Ngọc Nga chạy nhanh vào phòng tìm Hoàng Dung. Sĩ Khôi vẫn ngồi gần đó gục đầu trên đôi bàn tay của mình ưu tư:
- Sĩ Khôi...Hoàng Dung đâu?
- Ngọc Nga cô đến bao giờ?
- Em vừa đến.
- Hoàng Dung vẫn còn chưa tỉnh 1ại đang trong phòng hồi sức.
- Vậy hả? Cô ấy bị chuyện gì anh kể 1ại cho em nghe đi.
- Kìa Tuấn Dũng, cậu cũng có mặt à?
Lại đây mình kể cho hai bạn nghe. Nhật Khương thật là tệ....
Sĩ Khối kể cho hai người nghe. Cả hai lặng người trước tin này. Nhật Khương quá ích kỷ, sống tầm thường quá. Anh ta biến mình thành quỹ dữ mất rồi. Nhất là Tuấn Dũng không tin điều ấy đã xảy ra:
- Có lẽ anh ta yêu Hoàng Dung thật.
- Yêu cái gì? Thứ ích kỷ, độc ác ấy cần tẩy chay.
Tuấn Dũng nói như thanh minh cho bạn:
- Suy nghĩ nông cạn nên. Thật Khương phạm sai lầm, may mà có Sĩ Khôi ngăn chặn kịp thời. Nói chung chưa có gì đáng tiếc xảy ra.
Ngọc Nga lườm người yêu:
Lúc nào anh cũng bênh vực cho hắn cả. Nếu Hoàng Dung có gì em không tha cho anh ta đâu.
Sĩ Khôi cất giọng buồn buồn:
- Hoàng Dung bao giờ cũng trẻ người non dạ. Nếu cô ấy như Ngọc Nga khó ai gạt gẫm được. Hoàng Dung làm tôi thất vọng quá.
Ngọc Nga chép miệng than:
- Cũng vì quá yêu anh nên Hoàng Dung mới như thế, anh đừng trách nó tội nghiệp lắm.
- Tôi không có trách cứ ai cả. Chỉ thấy buồn cho thân phận mình mà thôi.
Có lẽ tôi mà cô ấy nông nỗi như vậy. Tôi không còn muốn gặp lại cô ấy nữa.
- Sao lạ vậy Sĩ Khôi. Nếu anh đi Hoàng Dung sẽ buồn khổ biết mấy. Nhất là lúc hiểu ra hết sự việc. Người đau khổ nhất là Hoàng Dung đó.
- Tại sao là cô ấy?
Vì cô ấy biết anh cứu lần nữa, rồi anh lại ra đi, Hoàng Dung sẽ rất buồn phiền, sẽ trách cứ bản thân mình mãi.
Sĩ Khôi lắc đầu than:
- Tôi cũng vậy. Có lẽ chúng tôi phải xa một thời gian để đo lại tình cảm của mình.
Bây giờ khó nhìn mặt nhau sau khi xảy ra bao việc thật không ngờ. Tôi muốn ai cũng phải bình tâm lại.
Ngọc Nga hiểu ý Sĩ Khôi, nhưng cô cũng muốn tốt cho Hoàng Dung:
- Đành là Hoàng Dung gây ra lỗi lầm, là đấng trượng phu anh nên tha thứ cho cô ấy lần nữa đi.
Sĩ Khôi cười không vui:
- Tôi rất sẵn lòng tha thứ, nhưng không hiểu sao tôi khó quên được cách xử sự của Hoàng Dung. Nhờ cô khuyên cô ấy giùm.
Tuấn Dũng đập vai Sĩ Khôi:
Cậu hào hiệp cứu cô ấy hai lần sao lại bỏ đi. Cứu người mà không giúp người tới nơi tới chốn. Việc làm ấy có ý nghĩa gì đâu.
Mình không muốn ai mang ơn mình cả Hoàng Dung đừng vì ơn nghĩa mà trở lại, điều ấy mình không hề mong bao giờ. Tôi chỉ thật sự đi tìm đúng tình cảm của mình mà thôi.
- Chúng tôi hiểu. Tình yêu của anh thật cao đẹp, Hoàng Dung không biết trân trọng thật đáng buồn.
- Không sao cả. Tôi chỉ làm việc ấy vì lương tâm mà thôi. Các bạn đừng áy náy nữa.
- Sĩ Khôi định đi đâu?
- Chưa biết. Có thể đi công tác xa một vài tháng. Mong cô chăm sóc cho Hoàng Dung chu đáo giùm. Tôi biết ơn cô lắm Ngọc Nga.
- Được rồi. Anh cứ đi đi. Nhớ gọi điện cho chúng tôi nhé!
Đây là bức thư tôi gởi chơ cô ấy nhờ cô trao lại giùm. Tôi về chuẩn bị chuyến đi ngay mới kịp.
- Cậu không chờ Hoàng Dung tỉnh lại sao?
Sĩ Khôi lấp lửng quyết định:
- Tôi đã chờ một đêm rồi, bao giờ cô ấy tỉnh, các bạn báo tin cho tôi ngay nha. Giờ tôi phải về nhà cho kịp buổi hội thảo trưa nay. Nhớ lời tôi dặn nghe Ngọc Nga.
Biết không thể ngăn Sĩ Khôi đừng đi. Cả hai đành tiễn anh ra về. Ngọc Nga và Tuấn Dũng trở vào chờ đợi Hoàng Dung tính lại. Cầm lá thư của Sĩ Khôi trong tay gởi cho Hoàng Dung, tự nhiên Ngọc Nga cảm thấy buồn buồn. Đúng là Hoàng Dung luôn gây phiền toái cho mọi người, trong đó có cô và Sĩ Khôi.
Buổi chiều nắng như vàng ươm trên bãi biển. Sóng vỗ trắng xóa bờ cát trắng trải dài. Nha Trang chiều thật thơ mộng. Biển xanh ngăn ngắt. Du khách đủng đỉnh tự tình trên bờ biển, gờ đá thật hữu tình. Gió lộng xôn xao lòng người.
Hoàng Dung ngồi trên một phiến đá nhìn ra biển xanh bao la lòng đầy phiền muộn. Quá buồn bã chuyện Nhật Khương định làm nhục cô về quê lánh mặt suốt thời gian hè. Ở Nha Trang chiều chiều cô ra bờ biển mà chắng vơi cơn sầu.
Đã mấy ngày nay, cứ như thế Hoàng Dung nhìn cánh chim biển lấp lánh dưới ánh hoàng hôn càng nhớ về Sĩ Khôi da diết. Giờ này anh đang ở đâu có nhớ về cô không, hay vẫn còn mang niềm đau uất trong lòng.
Hoàng Dung xoay xoay bức thư rồi lấy ra đọc. Dòng chữ nghiêng nghiêng khá đẹp và cứng cỏi của anh trải dài trước mắt cô như gợi nhớ, gợi thương da diết:
" Hoàng Dung, khi em đọc thư này anh đã đi xa em lắm rồi. Hãy nhớ lời anh,nên cẩn thận trên đường đời đầy chông gai, cạm bẫy, em chỉ là chú cừu non trước miệng sói dữ. Qua bao thử thách chông gai, anh tin em sẽ vững vàng trước cuộc sống. Nếu còn duyên nợ thì sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau. Anh mong tình yêu của chúng vẫn đẹp như bài thơ. Người ta bảo tình chỉ đẹp khi còn dang dở, anh thấy điều đó đúng. Tình của chúng ta là bài thơ dang dở em thấy đúng không?...".
- Cô ơi cho tôi hỏi thăm.
Tiếng nói vang lên từ phía sau lưng Hoàng Dung làm cô giật mình quay lại:
- Ơ...ông là ai?
Người đàn ông trung niên đó ngoài 50 tuổi nhưng trông rất trẻ và phong độ, lịch sự chào cô.
- Tôi là khách nơi xa đến. Bờ biển Nha Trang trải dài đẹp qúa, lỡ đi dạo giờ quên đường về khách sạn Hoàng Mai. Nhờ cô giúp giùm.
Ở Nha Trang có biết bao nhiêu là khách sạn, đi xa mới về quê cô đâu có biết khách sạn Hoàng Mai ở đâu. Cô thấy người đàn ông nhìn mình đăm đăm có vẻ chờ đợi liền bảo:
- Đúng ra thì tôi không biết khách sạn Hoàng Mai ở đâu, nhưng ông có thể cho biết ở xung quanh nó đặc điểm gì để tôi giúp ông. Người đàn ông cười thật vui:
- Chắc cô người ở vùng này?
- Sao ông biết?
Tôi đoán vậy vì tôi nhìn thấy cô giống một cô gái mà tôi từng gặp ở Sài Gòn.
- Vậy hả! Giống lắm à?
- Rất giống.
- Vậy cô ta làm nghề gì?
- Ca sĩ.
Đến lượt Hoàng Dung nhìn ông ta hỏi lại:
- Hóa ra ông ở thành phố ra đây công tác?
Gần đúng như vậy. Tôi là bầu sô ở Hông Kông sang Việt Nam vừa ở thành phố ra đây:
Hoàng Dung buột lời khen:
- Hèn gì trông ông rất lạ, giống Việt kiều vừa về nước. Tôi đoán không sai.
- Cô nói chuyện vui quá. Nhà cô gần đây chứ?
Dạ gần, ở núi Cô Tiên của Nha Trang.
Người đàn ông kêu lên:
- À, đúng rồi Khách sạn Hoàng Mai ở gần núi Cô Tiên. Cô chỉ cho tôi đường đó nhé.
Hoàng Dung cười:
- Như vậy ta cùng đường về rồi. Tôi sẽ giúp ông ngay. Xin lỗi ông tên là gì?
- Tôi là Tiến Thăng. Còn cô?
- Dạ, Hoàng Dung ạ.
Người đàn ông ngạc nhiên:
- Cô là Hoàng Dung? Tôi nhận ra cô ngay từ lúc mới gặp mà. Đúng không cô?
Hoàng Dung chỉ cười mà không nói.
- Sao không trả lời cô bé?
Hoàng Dung mỉm cười:
- Vì tôi không phải là ca sĩ ạ.
- Thôi được, nhưng có phải cô đã từng hát ở các tụ điểm hoặc quán bar ở Sài Gòn? Cô đi với ca sĩ Quốc Linh. Hai người từng hát chung với nhau.
Đến lượt Hoàng Dung ngạc nhiên:
- Đúng. Rất hay, ông có trí nhớ tuyệt vời. Đó là chuyện trước đây. Còn bây giờ tôi không còn ca hát nữa.
- Tạo sao vậy? Cô bỏ nghề ư?
Hoàng Dung cố mỉm cười đáp lời:
- Có thể bỏ nghề nhưng có thể tạm bỏ qua vì tôi bận việc khác.
- Thế à. Cô có muốn tiếp tục con đường nghệ thuật trưóc kia bỏ dở không?
Hoàng Dung có vẻ rất thận trọng. Cô nhìn ông Tiến Thăng vẻ dò xét:
- Ông là bầu sô, có phải là đạo diễn của đoàn đâu mà tuyển chọn nhân viên mới chứ?
Ông Tuấn Thăng lắc đầu:
- Tôi chịu trách nhiệm tuyển lựa ca sĩ làm phim quảng cáo, video clip...của Việt Nam sang nước ngoài đó.
Hoàng Dung nghe đến ca sĩ thì cô mê ngay. Vốn yêu thích ca hát mà. Ông Tiến Thăng nhìn cô rồi bảo:
- Nếu cô thích tôi sẽ giới thiệu cô vào chỗ chúng tôi coi như làm quen. Cuộc hội ngộ hôm nay giữa hai chúng ta khi vô tình gặp trên bờ biển này lại hữu duyên đó.
- Cảm ơn ông. Tôi rất mê ca hát. Nhưng vì còn học hành nên xem ca hát là nghề phụ, sự học là chính.
- Cô quả là cô gái tốt biết lo tương lai mình.
Hoàng Dung bẽn lẽn:
- Ông quá khen.
Ông Tiến Thăng điềm đạm bảo:
- Cô rất xinh đẹp lại có giọng hát hay. Tại sao lại bỏ nghề ca hát rất phí.
Theo tôi, cô nên thử lại xem.
Hoàng Dung đưa đôi mắt nhìn về phía xa xăm. Một con thuyền bập bềnh trên sóng đu đưa:
- Tôi rất muốn theo nghề ca sĩ nhưng gặp nhiều phiền muộn riêng tư nên.
Ông Tiến Thăng nhìn cô, lên tiếng giống như lời khuyên của một người thân giàu kinh nghiệm dạy bảo:
- Ca sĩ cũng có năm bảy đường. Nếu cô muốn, tôi sẵn sàng giúp cho. Tôi không gạt cô đâu. Có phải cô gặp chuyện rắc rối về tình yêu không. Đó chỉ là chuyện bình thường trong cuộc sống, đừng vội nản cô bé.
Hoàng Dung đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Không chừng cô lại gặp qúi nhân phù trợ. Nhưng liệu ông Việt kiều này có giống Quốc Linh và Nhật Khương không? Lời của Sĩ Khôi dặn cô cẩn thận vang lên bên tai văng vẳng. ''Đường đời đầy chông gai, cạm bẫy, cố gắng tránh xa hoặc cẩn thận''.
Hoàng Dung lắc đầu. Lòng người hiểm hóc biết đâu mà lường. Cô mím môi:
- Việc này để tôi suy nghĩ lại. Rất cảm ơn lòng tốt của ông.
Tiến Thăng cười. Nụ cười nhân hậu có vẻ chờ đợi quyết định của cô làm cho lòng dạ Hoàng Dung rối bời:
- Dịp may gặp cô thật hiếm có. Nếu cô bỏ qua cơ hội, sau này xin vào rất khó vì tôi tuyển chọn đủ người. Vả lại, mai này tôi trở lại thành phố, cô khó gặp lại. Quyết định đi cô bé, có gì là trông cô thảm quá vậy?
Chắc mặt mình nhăn nhó khó coi lắm nên ông ấy mới nói vậy. Cố giữ bình tĩnh, cô mỉm cười duyên dáng:
- Nếu được ông giúp đỡ thì quả là dịp may hiếm có. Tôi không dám từ chối.
Ông Tiến Thăng cười vui vẻ:
- Tôi không ngờ cô đồng ý mau như vậy.
Dù sao chúng ta cũng quen biết nên tôi rất muốn dành cho cô sự ưu ái lớn.
Cảm ơn ông.
- Đừng gọi bằng ông, nghe già lắm.
- Dạ, thưa chú...
Ông Tiến Thăng lại cười. Lần này ông bắt tay cô thật chặt:
- Tôi mong cô hợp tác với chúng tôi đôi bên cùng có lợi mà.
- Dạ.
- Chúng ta vào quán ăn bàn tiếp nha!
Hoàng Dung lắc đầu tờ chối:
Tôi muốn đưa chú đi dạo ở bờ biển Nha Trang này trước khi đi ăn. Nơi đây phong cảnh hữu tình, đẹp lắm chú ạ. Vừa đi chúng ta bàn chuyện vui hơn.
Ông Tiến Thăng chiều ý cô. Cả hai đi thong dong trên bãi cát trong buổi chiều gió lộng.
Hình như họ trò chuyện rất tâm đắc. Ông Tiến Thăng rất hài lòng đi bên cô gái trẻ đẹp như thế nên ông luôn giữ vẻ đứng đắn, chững chạc của người lớn tuổi. Vẻ điềm đạm ấy khiến Hoàng Dung vô cùng tin cậy. Lần đầu tiên cô quen biết với một người có phong độ như ông, Hoàng Dung nghĩ đó là cơ hội hiếm có trong đời cô. Chú Thăng định cho cháu thứ giọng ở đâu, bao giờ?
Ông Tiến Thăng cười bằng đôi mắt đứng đắn vừa có chút lãng mạn:
- Bao giờ cô muốn thứ, tôi sẽ đáp ứng ngay.
- Chú đùa cháu à?
- Không, tôi nói thật. Nếu cô muốn ngay tối nay tôi sẽ cho người quay video clip cảnh Nha Trang này, người mẫu là cô trong bản nhạc ''Chiều Nha Trang nhớ biển''.
- Ôi, chú dành cho cháu nhiều bất ngờ quá!
Ông Tiến Thàng thấy cô vui vẻ, vừa nói vừa chạy ra mép nước nghịch con sóng vừa vào thật trẻ trung, tinh nghịch ông lắc đầu cười.
Cô kéo tay ông trao cho chiếc vỏ ốc lóng lánh vừa nhặt:
- Tặng chú làm kỷ niệm.
- Cô bé này lãng mạn quá.
Ông Tiến Thăng bất giác nắm chặt bàn tay trắng ngần của cô bóp nhè nhẹ.
Cảm giác ấm áp ấy là Hoàng Dung quên đi nỗi buồn nhớ Sĩ Khôi. Cô để yên trong tay ông bảo:
- Chú có thích biển không?
- Rất thích.
- Vì sao?
- Vì được đi dạo với người đẹp như cô đời trở nên tươi đẹp thơ mộng vô cùng.
- Quý hóa như vậy sao?
- Gặp cô là điều quý với tôi rồi, cô lại chấp nhận yêu cầu của tôi làm tôi cảm động quá. Tôi hứa sẽ giúp cô đạt mơ ước của mình, cô hiểu không?
- Ôi! Chú Thăng tốt với cháu quá.
Tiến Thăng chỉ gật gù:
Cô khoan đánh giá người vội, hãy qua việc làm của tôi rồi khen cũng không muộn mà.
Hoàng Dung lại thấy ở Tiến Thăng một nét lạ nữa là ông rất khiêm tốn. Cô nghĩ người như thế bao giờ cũng tốt nên rất yên lòng.
Buổi chiều biển Nha Trang thật đẹp ru lòng du khách đến đây. Và Hoàng Dung đã cùng Tiến Thăng đi khá xa đoạn đường dự định. Họ trò chuyện rất tâm đắc, thân mật như quen thân từ lâu. Hoàng Dung cũng không hiểu vì sao cô lại thân thiết với Tiến Thăng nhanh như vậy. Có lẽ trong cuộc sấng tình cảm riêng tư cô liên tục thất bại. Sự hụt hẫng ấy làm cô chán nản, tuyệt vọng. Và Tiến Thăng là chiếc phao trôi đến đúng lúc giúp cô lấy lại thăng bằng về mọi mặt. Vì vậy cô rất mến mộ Tiến Thăng.
Hoàng Dung đưa Tiến Thăng về khách sạn Hoàng Mai. Ông cảm ơn cô rất nhiều. Sự tình cờ gặp gỡ Tiến Thàng làm cho Hoàng Dung suy nghĩ rất nhiều.
Vui hay buồn lo hay không lo. Đêm nay cô khó mà chợp mắt. Mảnh trăng non lấp ló trên đỉnh núi cô tiên vành vạnh giữa khoảng không gian đen ngòm, trông nó đẹp tựa bức tranh. Nhưng sao có chút gì buồn buồn, khó tả. Hoàng Dung tựa vào cửa sổ nhớ Sĩ Khôi cả hình ảnh ông Tiến Thăng đnh đạc lẫn lộn, Hoàng Dung bất giác đọc câu thơ:
"Người ơi gặp gỡ làm chi Trăm năm biết có duyên gì hay không" Không gian bao la, đỉnh núi Cô Tiên mờ mở trong đêm thật huyền ảo. Lúc này có Sĩ Khôi bên cạnh thì vui biết dường nào. Thật ra Sĩ Khôi có yêu cô không? Tình yêu của anh dành cho cô như cơn gió mùa xuân thoảng qua.
Dịu dàng mà tê buốt của hơi lạnh mùa đông tàn còn sót lại. Buồn buồn.
Hoàng Dung mở máy điện thoại gọi Ngọc Nga:
- Alô!
Ngọc Nga rối rít:
- Mi hả Hoàng Dung? Giờ này chưa ngủ sao?
- Chưa. Ta không ngủ được.
Giọng cô lo lắng:
- Sao vậy? Bệnh hả?
Không, ta đang buồn.
Có tiếng nhỏ bạn la oai oái:
- Ừ, buồn là căn bệnh triền miên của mi mà. Để ta gọi bác sĩ chuyện trị bệnh này cho mi nhé.
- Ai vậy?
- Dĩ nhiên là Sĩ Khôi.
Hoàng Dung nhíu mày, cất giọng đều đều:
- Ta không đùa mi đâu. Đừng giỡn nữa.
- Có chuyện này muốn hỏi ý kiến mi được không?
- Cứ hỏi.
- Ta vừa gặp qúi nhân phù trợ đó.
Ngọc Nga nghi ngờ:
- Nè, có đúng là qúi nhân hay là thứ quỷ tha ma bắt đó.
- Mi yên trí đi.
- Làm sao yên trí cho được khi mi gặp biết bao rắc rối vì sự quen biết người không tốt ấy. Ta lo lắm.
Hoàng Dung cười khúc khích:
- Đừng lo, ông ấy rất tốt với ta.
Ngọc Nga cười rũ ra trong máy:
- Ê! Nghe mi nói ta tưởng mi đang nhờ một lão già giúp đỡ phải không?
Không ngờ Hoàng Dung nghiêm túc vô cùng:
- Không già lắm nhưng cũng không còn trẻ để lừa gạt ta đâu.
- Ô! Mi sai rồi, già càng có nhiều kinh nghiệm gạt gẫm. Mong mi cẩn thận.
Dĩ nhiên ông ấy rất đứng đắn, đàng hoàng.
- Cỡ Quốc Linh và Nhật Khương không?
- Coi chừng đấy?
Thôi đừng bàn chuyện không đâu. Mình muốn hỏi cậu chuyện nghiêm túc.
- Chuyện gì?
- Ông bạn Việt kiều vừa quen ấy là bầu sô từ Hồng Kông về Việt Nam tuyển lựa ca sĩ.
Ông ấy gần 50 tuổi còn rất phong độ. Lúc trước ông ấy biết mình đi hát với Quốc Linh nên ông quyết định giúp mình tiến thân bằng sự nghiệp ca hát đó bạn nghĩ sao?
Im lặng một chút Ngọc Nga trả lời:
- Chà! Sự việc này làm sao rõ thực hư. Nếu mi bị gạt lần nữa thì có trời mà cứu. Ta và Sĩ Khôi bó tay không giúp mi được đâu. Hãy tự quyết định đi bạn ạ:
- Qua tiếp xúc ta biết ông ấy rất tốt, vừa khiêm tốn lại đứng đắn nữa.
- Không lẽ mới gặp người ta làm lộ lõ mặt xấu mặt trái của mình à?
- Chuyện ấy thì... dần dần sẽ được khẳng định, ta muốn mi có ý kiến giúp ta có nên nhận lời của ông ấy không?
- Tùy mi bởi chính mi mới thấy rõ công việc ấy có cần cho mình hay chỉ có tính chất làm nổi hoặc làm theo ý người khác. Hãy tỉnh táo mà quyết định đi nhỏ ạ.
- Nhưng mình lo...
Nghĩa là chính mi chưa tin mình chưa tin người khác... thôi đi nhỏ ạ.
- Thôi là sao, ta đang bối rối nên hỏi mi...
- Ta chỉ giúp như thế thôi tùy mi quyết định. Có gì gọi lại sau.
- Bai nhé!
Hoàng Dung buông máy xuống thở dài. Ngay cả Ngọc Nga cũng không giúp cô được điều gì. Hoàng Dung lên giường nằm nghĩ vẩn vơ. Với cá tính của cô, cô quyết định rất nhanh dù sai lầm, hậu quả ra sao. Nhưng lần này cô rất sợ lặp lại hậu quả nên mới lo lắng vô cùng.
Chỉ còn một người có thể giúp cô đó là Sĩ Khôi.
Hoàng Dung ngồi dậy bấm máy. Cô dẹp tự ái sang bên định hỏi ý kiến của anh. Cô chờ đợi lắng nghe tiếng Sĩ Khôi nhưng hình như anh tắt máy... Chỉ nghe tiếng tít tít ngày càng nhanh. Hoàng Dung thất vọng. Cô biết ngày mai mình quyết định một chuyện hệ trọng. Đến chỗ làm của Tiến Thăng bắt đầu công việc mới. Sao lòng cô lại thấp thỏm không yên. Thật lạ lùng.
Trái Tim Con Gái Trái Tim Con Gái - Hoàng Thu Dung Trái Tim Con Gái