A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11267 / 40
Cập nhật: 2015-07-24 15:14:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
oàng Dung đang lúi cúi bên nồi chè đang bốc khói thơm lừng. Đêm vừa xuống, cuộc vui chưa bắt đầu. Tối nay là sinh nhật của Hoàng Dung lần thứ hai mươi mốt. Tiệc sinh nhật của cô tổ chức rất đơn giản ở ký túc xá chỉ có một...
nồi chè nhỏ.
Hoàng Dung không cho Sĩ Khôi biết để đến chúc mừng cô. Cô hơi buồn buồn.
Ngọc Nga đang tiếp chuyện Nhật Khương và Tuấn Dũng vừa mới đến. Đến dự tiệc chỉ có hai người anh kết nghĩa.
Hoàng Dung múc chè ra chén. Lúc này cô lại nghĩ đến Sĩ Khôi. Cả mấy ngày nay hầu như cái tên và hình ảnh anh luôn tồn tại trong cô. Cả lúc bận rộn nhất cô cũng thoáng nghĩ đến anh. Cô không biết điều ấy có phải là tình yêu không.
Chỉ biết lúc xa anh cô lại nhớ về anh, cô thấy mình lãng mạn và yêu đời hơn nhiều.
Mải suy nghĩ, Hoàng Dung không hay ông anh kết nghĩa Nhật Khương cầm đôi đũa gõ nhịp vào cái nhén mủ kêu ầm lên:
- Sinh nhật gì mà chủ nhân lại ở miết dưới bếp thế này nhỉ? Bọn anh về à?
Hoàng Dung vội đứng lên bê mâm chè thưng bốc khói lên bàn:
- Sinh nhật đơn giản mà anh nhưng các anh cũng có tiệc để mà dự. Đừng có chê em nấu dở nha.
Nhật Khương kéo tay Tuấn Dũng lại chiếc bàn nhỏ kê sát tường; - Anh nào tuyên bố cho em gái đi rồi dự tiệc.
Tuấn Dũng đang rủ rỉ với Ngọc Nga bị Nhật Khương kéo bất ngờ nổi quạu:
- Ai tuyên bố chẳng được, ông bạn không có mồm à?
Bị mắng, Nhật Khương phì cười:
Dĩ nhiên là có mồm, nhưng để ăn chứ không phải để nói.
- Cậu khôn thiệt ai nói sẵn cho cậu ăn chứ?
Nhật Khương nhịp chân cười cười:
Hai người bớt nói chuyện đi. Hôm nay là sinh nhật của Hoàng Dung. Ngọc Nga mang hoa, quà lại dây.
Ngọc Nga tươi cười vội vàng rinh bình hoa có hai mươi bông hồng nhung vừa hẻ nụ đặt lên bàn nói trịnh trọng:
- Xin chúc Hoàng Dung của tôi xinh tươi như hai mươi hoa hồng này. Đây là quà của mình mừng sinh nhật bạn.
Nhật Khương trịnh trọng gọi Hoàng Dung đến bên cạnh tuyên bố:
- Sinh nhật em gái dù lớn hay nhỏ bọn anh cũng có quà cho em.
Tuấn Dũng xen vào:
- Nhớ có phần của tui nữa nha cậu.
Nhật Khương đẩy vai bạn:
- Sao lúc này không chịu nói lại sợ mất phần.
Tuấn Dũng nheo mắt nhìn bạn:
- Cậu không thật thà nên tớ phải sợ chứ.
- Cậu này lúc nào cũng nói xấu bạn bè cả thật tức chết đi được:
Hoàng Dung tức cười cô đẩy hai người ra:
- Thôi xin can, hai anh cũng tất cả để em xấu cho.
Nhật Khương không hài lòng:
- Ai lại để em xấu chứ. Cậu ta không có tốt em coi chừng đó.
Tuấn Dũng gõ nhẹ vào tay Nhật Khương bảo:
- Lo làm thủ tục cho xong, ở đó lảm nhảm mãi.
- Anh ta trừng mắt:
- Cậu hay tớ nói?
- Cậu chuận bị đi. Tớ xong nhiệm vụ rồi.
Nhưng người ta nhờ cậu mà.
Ngọc Nga ngạc nhiên nhìn hai người:
- Ai nhờ anh vậy Tuấn Dũng?
Tuấn Dũng nháy mắt ra hiệu cho Ngọc Nga im lặng.
Hoàng Dung mỉm cười:
- Các anh bí mật làm em nôn nao quá.
Tuấn Dũng phẩy tay:
- Em tuyên bố đi, cho bọn anh làm thủ tục còn nhập tiệc nữa.
Hoàng Dung tươi cười:
- Hôm nay là ngày sinh nhật lần thứ hai mươi mốt của em. Các anh đến dự làm em xúc động quá.
Đôi mắt cô chớp nhanh. Cả bọn hát bài Happy birthday thật vui vẻ, họ nắm tay nhau nhảy vòng quanh chiếc bàn nhỏ. Hết bài hát, cả bọn vui cười rộn rã.
Nhật Khương cầm tay Hoàng Dung đến hộp quà, anh bảo:
- Em mở ra đi Hoàng Dung?
- Cái gì vậy anh?
- Bí mật.
Ngọc Nga cố nhìn vào hộp quà. Hoàng Dung từ từ mở ra:
Hồi hộp quá. Coi chừng mấy anh chơi ác tặng con chuột đó.
Tuấn Dũng kéo tay cô ra ngoài:
- Ai mà chơi ác vậy em. Nếu em thích mai mốt sinh nhật em anh tặng cho con chuột nhắt.
Ngọc Nga véo anh một cái thật đau:
- Ác với em.
Nhật Khương mỉn cười hài lòng:
Bị như vậy là đáng đời lắm cậu ạ, khỏi bẻm mép.
Hai người lại cãi nhau rôm rả.
- Có bạn bè không biết bênh vực mình, thật đáng ghét.
- Cảm ơn cậu, không hiểu sao Ngọc Nga lại thương cậu nổi, người gì vừa kém lịch sự, lại vô duyên lạ.
- Vậy mà người ta có người yêu còn hơn cậu, sô lô một mình.
- Kệ tui tại duyên nợ chưa đến. Tui chờ duyên số cậu ạ.
Chờ rụng răng cũng chưa có.
Nhật Khương mỉm cười đáp lại:
Cảm ơn cậu nhắc. Có người yêu như cậu tớ ngán đến tận cổ, thà sô lô sung sướng hơn.
- Hứ. Không có nói liều hả?
Nhật Khương nghênh mặt:
Nè, cậu xem tớ có đẹp trai, lịch sự không? Lo mà con gái xếp hàng dài tha hồ chọn.
Đừng nổ nữa ông bạn. Mau làm thủ tục tiếp đi.
Lo cãi nhau họ không thấy Hoàng Dung đang ngạc nhiên vì ổ bánh sinh nhật rất xinh xắn trước mặt:
- Cảm ơn hai anh quá.
Ngọc Nga nhắc Tuấn Dũng:
- Còn quà anh đâu?
Của anh và Nhật Khương đấy.
- Vậy hả. Còn cái thùng giấy to đùng đằng kia?
Nhật Khương mỉm cười bí mật:
- Anh không quên đâu. Đây là quà của người bạn của anh gởi tặng em đó.
Hoàng Dung quá ngạc nhiên:
- Ai vậy anh? Em đâu có quen bạn anh hồi nào?
Nhật Khương khệ nệ mang thùng các tông quà sinh nhật đến trước bàn tiệc bảo:
- Chuyện em có quen người ấy không anh đâu có biết. Có điều người ta rất thành tâm khi gửi cho em món quà này. Em nhận đi, anh không có nhiệm vụ mang trả đâu nha.
Hoàng Dung rất bối rối. Cô không biết xử lý thế nào bây giờ. Không ngờ Ngọc Nga xúi giục:
- Người ta có công mua tặng, bạn nỡ nào từ chối.
Hoàng Dung lắc đầu:
- Nếu nhận tức là mình đồng ý. Với lại, chuyện này thật khó xử quá.
Nhật Khương cười to:
- Em cứ nhận và mở ra, người ấy không lạ với em đâu.
- Ai vậy, anh nói đi. Liệu Hoàng Dung có chấp nhận thì cô ấy nhận còn không thì cứ như thế mà hoàn trả.
Tuấn Dũng không đồng ý với lời nhận xét của Ngọc Nga:
- Em không biết, nói vào lại nói ra. Chè này không dành phần cho Ngọc Nga đâu.
Ngọc Nga vênh mặt lên:
- Các anh định làm mai à? Coi chừng ăn đầu mèo đó. Anh chàng đó mặt mũi ra sao, không biết thì làm sao lna nhận quà cho được. Cho vàng cũng không thèm.
Nhật Khương cười đắc ý.
- Em đừng lo. Xem ra Ngọc Nga thương Hoàng Dung lắm. Còn anh, anh cũng là anh kết nghĩa, dâu nỡ đưa Hoài Dung vào chỗ khổ. Chớ lo xa.
Hoàng Dung lơ lắng trong lòng. Ai tặng mình nhỉ? Tặng cái gì mà to thể?
Nhật Khương, Tuấn Dũng cứ dông dài, bí mật. Cô bảo:
- Thôi, chúng ta ăn chè đi. Chuyện ấy giải quyết sau.
Ngọc Nga không chịu:
- Mình muốn xem cái gì trong ấy. Mi để vậy không nôn nóng à?
- Tuấn Dũng ra hiệu cho Nhật Khương?
- Cứ giới thiệu bạn thân của cậu cho họ biết đi. Ngọc Nga không yên nếu chưa biết rõ ràng. Chè này cậu đừng hòng thưởng thức.
Nhật Khương nhìn hai người rồi bảo:
- Hoàng Dung không nói gì. Chỉ có hai người đều nôn nóng. Thật là xứng đôi. Nghe đây, người tặng cho Hoàng Dung món quà này rất đẹp trai, lịch sự hơn Tuấn Dũng nhiều.
Cậu ta rất ga- lãng bảo đảm em thấy sẽ mê liền.
Nhưng bạn anh, em không hề quen. Anh nói thử tên xem.
- Cậu ta là Sĩ Khôi. Có nghe tên này chưa?
Hoàng Dung cùng Ngọc Nga nhìn nhau há hốc mồm, mở to mắt kinh ngạc:
- Sĩ Khôi nào? Anh nói lại xem?
Nhật Khương cũng ngạc nhiên không kém hai cô gái:
- Thì Sĩ Khôi lớp trưởng lớp anh đó. Bọn anh học chung mà.
Hoàng Dung lẩm bẩm Chúng em chỉ bị Sĩ Khôi là giám đốc của câu lạc bộ Tuổi thơ. Còn Sĩ Khôi lớp trưởng của anh không quen.
Nhật Khương kêu lên:
- Đúng là anh ta rồi. Anh ta là giám đốc nhưng đang học Đại học kinh tế chung với bọn anh đó:
Hoàng Dung vô cùng kinh ngạc. Cô không ngờ Sĩ Khôi lại chịu khó và có óc cầu tiến như vậy. Bấy giờ Ngọc Nga cười khúc khích:
- Tưởng ai, Sĩ Khôi đang trồng cây si cô ấy đấy các anh ạ. Mau mở ra xem đi Hoàng Dung. Lần ấy anh ta hứa mi nhớ không.
- Từ từ sao cô nôn nóng quá vậy Ngọc Nga?
- Em phục Hoàng Dung ở chỗ trầm tĩnh.
Gặp em nãy giờ thùng các- tông này mở toang rồi.
Tuấn Dũng cũng đùa:
- Bởi vậy tặng em món gì anh cứ để trần không dám gói lại đâu. Cô xé tan nát.
- Hừ. Tại người ta nôn mà. Xem kìa. Hoàng Dung từ từ nhẹ nhàng mở ra. Cô thận trọng như món bảo vật. Cả bọn cùng chờ đợi xem Hoàng Dung ngạc nhiên mở ra là một con thỏ mẹ và bốn chú thỏ con trắng muốt bằng bông thật xinh xắn, cô reo lên, sà vào nhẹ nhàng nâng niu:
- Ôi, đẹp quá Ngọc Nga ơi!
Ngọc Nga không thích con vật bằng bông nhưng lần này cô cũng công nhận là món quà của Sĩ Khôi rất có ý nghĩa:
Vẫn là Sĩ Khôi hiểu ý mi nhất. Anh ấy đã đền cho mi rồi đó, hài lòng chưa?
Đám thỏ này có anh ấy khổ công tìm cũng vì ý thích của mi mà cực nhọc.
- Sao anh ấy không đến đự sinh nhật của em?
Hoàng Dung bất giác hỏi, Nhật Khương nhanh miệng:
- Em không mời làm sao anh ấy đến.
- Trách gì kỳ vậy?
- Các anh không rủ anh ấy đến cho vui.
Bọn anh không dám và anh ấy cũng không rảnh.
- Vậy hả?
Hoàng Dung rất cảm động trước món quà sinh nhật của giám đốc Sĩ Khôi.
Nhìn đàn thỏ trắng muốt, mắt như hai viên kẹo màu hồng thật dễ thương làm sao. Cô đặt mẹ con thỏ con lên bàn rồi dịch chuyển nó thật vui.
- Ai nấy đều vui cười và nhập tiệc:
Giờ nhập tiệc được chưa cô chủ. Bọn này đói lắm rồi.
Hoàng Dung chợt nhớ chưa mời các bạn dùng món chè thưng do tự tay cô nấu rất ngon.
Cô rời mẹ con thỏ cùng họ ăn vui vẻ.
Tiệc tàn, Ngọc Nga buồn ngủ bảo với Hoàng Dung:
- Mi thích món quà này chứ?
Không giấu cảm xúc của mình, Hoàng Dung nhẹ gật đầu:
- Rất thích. Vì mình vốn rất mê thú nhồi bông mà.
Ngọc Nga cho mấy qủa sơ ri vào miệng nhai rao ráo:
Như vậy là anh chàng trồng cây si ngay cửa này rồi đó.
- Quỷ nè, thích nói bậy quá!
Ngọc Nga chộp lấy vai bạn xoay lại. Trong ánh đèn ne on sáng rực, đôi mắt Hoàng Dung ánh lên như sao trời, long lanh xúc động. Cô cúi xuống giấu bạn:
- Và hình như mi cũng đang chao đảo vì tình cảm nhẹ nhàng mà người ta dành cho mình đúng không?
- Ôi! Sao mi nói mãi, kỳ ghê!
- Đừng có giấu tình cảm của mi với ta.
Bạn bè sẽ giúp cho. Anh chàng ấy mê nhà ngươi từ lúc lịch sự dẫn xe vào giùm.
Hoàng Dung ngớ ngẩn:
- Vậy à! Sao mi giỏi thế?
Ngọc Nga ôm cái mền quấn quanh người:
- Lạnh quá, ta đi ngủ đây. Ta biết mi chưa muốn ngủ đâu. Đêm nay sẽ thức trắng.
Bị chọc quê, Hoàng Dung ném chiếc gối vào bạn:
- Lúc này mi giỏi tài bói toán, đoán tâm lý, còn việc nhà lười nhắc lắm nha.
Ngủ sớm để mơ gặp Tuấn Dũng chắc. Người ta mới về mà cũng nhớ.
Ngọc Nga nằm ngay ngắn, cười khì. Cô khẽ hát, giọng kéo dài:
- Thức trọn đêm nay... để nhớ... đến... anh. Em nghe tình yêu thức dậy trong lòng.
Rồi cô cười ha hả trùm kín đầu lại. Hoàng Dung liếc mắt về phía cô lẩm bẩm:
Rất may là hôm nay ta vui nên tha cho mi đó, con quỷ ạ.
Hoàng Dung dọn dẹp cho gọn. Bình hoa Ngọc Nga tặng cô rất đẹp tươi rói như chào đón tuổi hai mươi mốt của cô. Ổ bánh sinh nhật khuyết một góc khá cầy kỳ, chữ tặng Hoàng Dung uốn lộn rất xinh xắn cô đặt vào một góc không nỡ ăn thêm.
Hoàng Dung đặt mẹ con thỏ ngọc bên nhau. Thợ tạo ra chúng thật khéo tưởng tượng đám thỏ rất vui như đang nhí nhố bên thỏ mẹ. Trông chúng, cô vui ngay. Nhìn đàn thỏ trắng muốt, mắt như hai viên bi kẹo hồng xinh xắn, dễ thương, cô thuơng thương làm sao.
Hoàng Dung ngắm nghía mãi không chán.
- Cô sờ từng con. Những con thỏ này đẹp hơn chú thỏ cô mua hôm gặp Sĩ Khôi ở siêu thị nhiều. Cô chợt nhớ thái độ giận dỗi, tưng tức của mình lúc ấy mà bật cười. Chắc mặt mình khi đó khó coi lắm, cứ phụng phìu mãi. Hèn gì Ngọc Nga mắng. Hèn gì ạnh ấy không nhận ra thái độ của mình lúc ấy. Cứ cười nhìn mình không nói, làm mình tức mãi.
Hoàng Dung nhớ lại câu đùa của Sĩ Khôi bảo sẽ đền cho cô mười chú thỏ lúc ở trước siêu thị, cô bất giác mỉm cười một mình. Cô thấy lòng xôn xao lạ. Có lẽ giờ này Sĩ Khôi đang hình dung ra cô đang vui thích bên đàn thỏ xinh xắn; anh rất hài lòng.
Hoàng Dung chống hai tay ôm lấy đôi bờ má xinh hồn ngắm nghía lại những món quà của đêm sinh nhật đơn giản, các bạn tặng cho cô. Tự dưng cô không còn thấy buồn nữa.
Đêm nay trăng vẫn sáng vằng vặc cả không gian lung linh như dát bạc lấp lánh.
Trăng chảy vào cửa sổ loang loáng, tràn vào chỗ Hoàng Dung đứng. Nhìn ánh tràng treo trên đỉnh đầu, cô bỗng thấy nhở một cái gì đó rất da diết, nao nao.
Tự nhiên Hoàng Dung thấy vui trong lòng vì từ nay cô đã có người quan tâm đến mình và cô thấy không còn ghét anh như lúc trước nữa.
Có lẽ anh sẽ là người duy nhất đã cho cô tin tưởng hết lòng.
Trưa hôm ấy, Hoàng Dung đang loay hoay mở khóa xe. Cô định vế ký túc xá nghĩ ngơi. Ở đây buổi chiều thứ bảy thật vắng vẻ, buồn buồn. Sáng nay Sĩ Khôi đi đâu khôngthấy đến câu lạ cbộ. Cô có ý mong ngóng nhưng chẳng thấy anh đâu.
Cô tìm lấy chìa khóa tra mấy lần vẫn không đúng, hình như hồn cô đang lạc lõng chốn nào.
Một giọng nói quen thuộc ở phía sau:
- Em định đi về hả Hoàng Dung?
Không cần quay lại nhìn cô cũng biết đó là ai. Giọng nói của Sĩ Khôi rất nhẹ nhàng cũng làm cô giật mình suýt bật ra:
- Trời! Anh làm em hết cả hồn vậy Sĩ Khôi?
Sĩ Khôi đứng phía sau cô. Hai tay thọc vào túi quần cười cười:
- Có phải em mong anh đúng không?
HoàngDung sợ anh lật tẩy. Vả lại, cô không muốn người khác thấy tình cảm sôi nổi của mình nên cô che giấu:
- Tại sao anh nghĩ như vậy?
- Em về, anh giúp em về.
Hoàng Dung hơi ngượng ngập nhưng vốn bướng bỉnh cô ngồi lên xe:
- Cảm ơn anh, chào anh.
Chiếc xe nổ giòn giã bỗng tắt ngay. Hoàng Dung ngó sửng vào Sĩ Khôi:
- Anh định đùa với em ư?
- Anh có làm gì đâu. Sinh nhật của em có vui không?
- Dĩ nhiên là vui. Ai cho anh biết ngày sinh nhật của em mà anh gởi quà. Em cảm ơn anh về món quà đó nha!
Sĩ Khôi nhếch môi:
- Em thật tệ, em không xem anh là bạn nên sinh nhận không mời anh dự. Có buồn không?
Hoàng Dung nhìn anh. Vì sinh nhật em đâu có tổ chức, bạn bè thấy vậy hùn nhau một nồi chè cho vui.
- Vậy à!
- Đêm qua em ngủ ngon với đám thỏ bông chứ?
Hoàng Dung lừ mắt nhìn anh:
- Anh làm em bất ngờ quá. Khi không gởi qùa cho tụi bạn cười em.
- Họ cười thế nào?
- Họ bảo lớn đầu mà mê đồ chơi con nít, nhất là Ngọc Nga.
Nhưng trò chơi sưu tầm thú nhồi bông hình như chỉ có mình em là lạ nhất.
Hoàng Dung nhăn mũi:
- Bình thường... thích thì mua về để dành, có gì lạ đâu?
Nhưng một con thỏ bị lấm lem, khiến con người bị vạ lây. Em ghét người làm rơi của quý ấy mới lạ đó.
Hoàng Dung đập nhẹ vào vai anh, cử chỉ thân mật:
- Có như vậy nhắc mãi. Ai bảo anh quan tâm người ta không đúng lúc.
Sĩ Khôi tỉnh bơ:
- Lúc nào là đúng lúc hả Hoàng Dung?
Hoảng Dung nhăn mặt:
- Anh giỏi đoán thì tự khắc biết. Em ghét cách nói lửng lơ con cá vàng của anh. Trả chìa khóa xe đây!
Sĩ Khôi nói lấp lửng:
- Em lúc nào cũng bướng bỉnh cả. Nếu nhí nhảnh một chút, sống thoải mái một chút em sẽ rất tuyệt vời.
- Em chẳng thích làm người tuyệt vời.
Dù sao cũng nên tập kiên nhẫn, kiềm chế mình. Nếu mỗi chuyện mỗi giận chắc chắn em sẽ gặp nhiều thất bại trên đường đời.
Hoàng Dung lừ mắt nhìn anh:
- Không cần anh dạy đời nhưng em còn trẻ dễ va vấp. Anh lo cho em.
Cô nghênh mặt:
- Cảm ơn anh nha:
- Chiều nay em rảnh không?
- Anh hỏi để làm gì?
- Chúng ta đi chơi và anh muốn báo tin cho em.
- Tin gì? Anh đừng gạt em như, lần trước nha.
Sĩ Khôi tự ái:
- Em đã thấy anh gạt em lần nào chưa?
Nếu không đi coi như em đã phụ tấm chân tình của anh rồi dó. Tùy em suy nghĩ.
Hoàng Dung ngó anh thật lâu, mắt mở to ngạc nhiên. Hình như Sĩ Khôi đang gặp chuyện gì thì phải. Giọng anh buồn buồn:
- Anh vừa nói gì?
- Bộ anh nói điều khó nghe lắm sao em không hiểu?
- Rất dễ nghe. Nhưng có điều khó hiểu.
- Anh muốn bắt buộc em đi với anh.
Sĩ Khôi lắc đầu:
- Anh không hề áp đặt. Ngay trong tình cảm anh chưa áp đặt mình huống gì ai. Em lầm rồi.
- Anh làm em ngạc nhiên quá Sĩ Khôi.
- Anh muốn em đo lại tình cảm của mình đi. Hiện giờ em đang nghĩ về ai?
Em đừng làm anh thất vọng.
Hoàng Dung mỉm cười vì cách nói khôn khéo của anh:
- Chẳng khác gì chuyện anh bắt buộc em.
Sĩ Khôi lắc đầu:
- Em chưa hiểu anh đâu, Hoàng Dung. Trái tim anh đã hướng về em, còn em tùy... Anh không thay đổi đâu.
Nghĩa là anh không cần biết người ta có yêu mình chăng. Tình yêu như vậy là đơn phương chỉ chuốc khổ vào thân thôi.
Sĩ Khôi bỗng nhìn thẳng vào mắt cô giọng sôi nổi hẳn:
- Nhưng anh biết em không phải là kẻ vô tình. Em đã nhìn anh cái nhìn khó quên...
Hoàng Dung cúi đầu e lệ. Sĩ Khôi và Ngọc Nga giống nhau quá, cả hai đều đoán trúng tim đen cô. Có điều là cô bướng bỉnh chưa chịu thừa nhận tình cảm của mình.
- Em có nhận lời không?
- Chờ em suy nghĩ đã.
Sĩ Khôi vẫn không thất vọng:
- Món quà của anh chưa đủ cho em tin một lời hứa sao?
Cô nói nhỏ:
- Em tin nhưng...
Sĩ Khôi không thể giấu cô:
- Ngày mai anh đi công tác xa rồi. Em dành cho anh buổi chiều nay được không?
Hoàng Dung kinh ngạc mở to mắt buồn hiu:
- Anh nói thật à?
- Thật.
- Sao anh không nói trước.
- Để làm gì khi em có để ý gì đến anh đâu?
- Sao anh biết người ta không để ý chứ.
- Anh đi có lâu không?
- Một tháng.
- Việc gì vậy? Có thể không đi không được à?
Sĩ Khôi bật cười:
- Có phải em lo cho anh không?
Hoàng Dung giật mình nãy giờ cô thử cho tình cảm của mình trôi lai láng, nổi lòng cô trải rộng, Sĩ Khôi đã biết cả. Cô nói khác đi.
Hình như cô thích nói ngược với điều mình đang nghĩ:
- Ai thèm lo cho anh chứ.
- Nếu vậy thì đáng buồn quá.
Vừa nói, Sĩ Khôi rút tờ danh thiếp đưa cho cô. Hoàng Dung bảo:
- Để làm gì?
- Để em xem và nhớ. Em có vẻ không biết về anh, cho nên đây là cái anh làm em phải lưu ý đến. Giữ kỹ nhé.
Sĩ Khôi nắm bàn tay cô thật thân ái. Bàn tay anh ấm áp lạ áp chặt vào tay cô, giọng thật ngọt.
- Chờ anh nha Hoàng Dung, đừng làm anh thất vọng. Nhớ gọi cho anh.
Hoàng Dung phì cười:
- Được rồi, em sẽ gọi cho anh.
- Kèm theo lời hứa hẹn chứ!
- Dĩ nhiên.
- Bây giờ đi dạo với anh được không? Anh muốn ngày mai anh đi sẽ không hối tiếc.
- Điều gì sẽ làm anh hối tiếc?
- Anh chưa nói những điều quan trọng với em.
- Không nên nói sớm anh ạ. Em đã hiểu lòng anh.
Hoàng Dung tần ngần giây lâu. Bóng mát dịch chuyển sang chỗ khác hở khoảng nắng chiếu trên đầu hai người. Cô thoáng nhìn anh một cái ấn tượng của Hoàng Dung thật khác.
Sao nét mặt anh hôm nay dễ mến lạ, gương mặt trầm tĩnh, nụ cười đáng yêu.
Rất thân thiết dịu dàng, nó không có vẻ ngang tàng khó ưa của buổi đầu gặp gỡ.
Mỗi lần nhớ đến nét mặt ngang ngang, nụ cười hóm hỉnh khinh khỉnh của anh, thật đáng tức làm sao. Bây giờ cô không còn cảm giác ấy. Cô thấy Sĩ Khôi rất dễ mến và rất chân thành.
Nhưng tin cậy anh thì chưa. Cô vẫn đẩy đưa với anh như gió đùa với cây cối bên đường.
Hoàng Dung chạy tà tà theo sau Sĩ Khôi.
Đường phố hẹp khó mà cặp kè nói chuyện với nhau. Đến ngã tư, Sĩ Khôi ra hiệu cô tấp vào lề.
- Chuyện gì vậy anh? Bể bánh xe hả?
- Đâu có. Em thích trù ẻo lắm à?
- Sao anh dừng lại?
Sĩ Khôi nháy mắt:
- Em không đói à? Hay là ta vào đây ăn chút gì nha Hoànbơ Dung, rồi đi chơi tiếp.
Hoàng Dung đồng ý:
- Tùy anh!
Cô không nói gì thêm, bước theo Sĩ Khôi vào trong. Nhà hàng Hoa Viên đồ sộ quá và xây đựng cầu kỳ. Anh đưa cô lên tầng hai. Hoàng Dung chưa từng đến đây bao giờ. Với cô, hình như tất cả đều lạ, đẹp và hấp dẫn. Sĩ Khôi đưa cô đến một cái bàn có bình cúc vàng thơm, dịu mắt:
Hoàng Dung nhẹ nhàng ngồi đối diện với anh. Khung cảnh thơ mộng trữ tình làm cho Hoàng Dung có cảm giác xôn xao lạ lẫm. Cô cảm thấy thích thích:
- Hình như anh từng đến nơi này?
Sĩ Khôi lặng lẽ nhìn cô đám đăm:
- Em nghĩ vậy à?
- Vì em thấy anh rất rành rẽ nơi như thế này.
- Em có vẻ hoài nghi quá. Anh đến đây với ai?
Hoàng Dung nghiêng đầu:
- Với bạn gái chẳng hạn.
- Anh có bạn gái là ai? Nếu có, anh không để ý đến em.
Cô cất giọng hoài nghi:
- Em nghĩ người con trai nào đi với bạn gái cũng bảo cô ấy là người đầu tiên cả.
Không ngờ Sĩ Khôi bật cười to:
- Em cũng hiểu tâm lý con trai quá nhỉ?
- Còn em có bạn trai rồi chứ.
- Ơ em...
Hoàng Dung ấp úng khiến Sĩ Khôi cười to:
- Anh chàng Nhật Khương học chung với anh là gì của em?
Hoàng Dung cắn môi suy nghĩ:
- Anh ấy là anh kết nghĩa của em. Có chuyện gì à?
- Không có. Anh ấy nói về em rất nhiều.
Hoàng Dung tròn mắt:
- Nói tốt hay xấu?
Sĩ Khôi nhoẻn miệng cười:
- Dĩ nhiên là tốt nhưng cái xấu của em không ít đâu.
- Anh ta dám nói xấu ư? Nhật Khương đâu có kỳ thế.
Sĩ Khôi nheo nheo mắt hỏi cô:
- Em thích ăn gì? Phở hay cơm?
Hoàng Dung tỏ ra dễ dãi:
- Món gì cũng được.
- Em dễ như vậy à?
- Chưa chắc.
- Em uống gì?
- Nước mát.
Sĩ Khôi nhướng mắt:
Vào đây lại uống nước mát, em lạ quá.
Vừa nói xong thì cô tiếp viên nhà hàng bước đến cười xinh tươi hỏi:
- Anh chị dùng gì ạ?
Hoàng Dung nhanh miệng:
- Cho tôi ly nước mát.
Cô gái tưởng Hoàng Dung đùa liền cười:
- Ở đây có rượu, bia, nước ngọt, sinh tố còn nước mát thì...
- Thì sao?
- Không có ạ.
- Cái bình thường đây lại không có nhỉ?
Hoàng Dung mỉm cười tủm tỉm. Sĩ Khôi nhẹ nhàng chọn món anh chọn và dặn thêm cô tiếp viên:
- Cho ly sữa dâu và một cốc tai.
Hoàng Dung đưa mắt nhìn anh, cái nhìn thân mật:
Hình như Sĩ Khôi cảm nhận trong đôi mắt ấy có thiện cảm với anh. Anh có vẻ yên lòng:
Đi học xa, anh không ngán nhưng buồn.
- Anh buồn điều gì?
- Xa cơ quan và xa Hoàng Dung.
- Anh đi đâu?
Sang Trung Quốc, Hàn Quốc. Anh vừa ký hợp đồng đưa đoàn múa rối đi lưu diễn phục vụ thiếu nhi ở các nước.
- Lâu không?
Cả tháng.
- Lâu nhỉ?
- Hoàng Dung buồn không?
- Em không biết nữa.
Sĩ Khôi nhìn cô hồi lâu:
- Vậy là em chưa thấu tấm chân tình của anh rồi.
Hoàng Dung ngồi thừ ra suy nghĩ:
- Anh ấy đi xa chắc mình buồn lắm.
Rồi cô cất giọng sôi nổi:
- Anh nhớ mang quà về cho em nha!
Trông thấy gương mặt cô rạng rỡ tươi hơn, dễ thương y như lúc cô ôm mấy chú thú nhồi bông trên tay vậy. Thật hồn nhiên vô cùng. Sĩ Khôi gật gật đầu.
- Nếu em thích.
Dĩ nhiên là thích. Quà tặng sao lại không thích.
- Nhưng anh biết em thích gì mà tặng.
Hoàng Dung cất giọng sôi nổi, nhìn anh cô cười cười:
- Nói thật, mấy mẹ con thỏ bằng bông của anh tặng thật tuyệt vời. Ngày nào em cũng chơi với chúng cả.
Sĩ Khôi nhướng mắt:
- Thích đến vậy sao? Anh không ngờ em lại mê thú nhồi bông đến thế.
Hoàng Dung chợt sôi nổi hẳn, cô nhìn về phía Sĩ Khôi rất tự nhiên:
- Anh không nhớ là em rất buồn khi con thỏ hôm ấy rơi vào vũng nước. Cứ nhìn nó lấm lem là giận ngay.
Sĩ Khôi cười to:
- Hèn gì hôm ấy trông mặt em giống cái bánh bao ế của bà Hai ở đầu đường kia.
Hoàng Dung cười hồn nhiên:
- Anh không hiểu gì cả.
- Làm sao anh biết là trên đời này có kẻ mê thú nhồi bông đến độ thù ghét anh như thế.
Cô đẩy đĩa cơm sườn về phía anh rồi bảo:
- Chỉ ghét thôi, ai giận anh cho mệt. Có quen đâu mà giận.
Sĩ Khôi lịch sự để thức ăn thêm cho cô:
- Bây giờ hết ghét anh chưa?
Hoàng Dung nhìn vào dĩa cơm gật đầu:
- Hết rồi kể từ hôm nhận đàn thỏ của anh.
Sĩ Khôi bật cười to lần nữa:
- Ôi! May quá nhờ mẹ con thỏ mà anh được xóa tội. Cảm ơn mi quá! Hoàng Dung liếc xéo anh:
- Anh lúc nào cũng đùa vậy mà trước đây xem anh nghiêm nghí lắm, kiêu ngạo nữa.
Sĩ Khôi chùi tay vài chiếc khăn giấy:
- Lại nghĩ về anh như thế à?
- Bây giờ thì nghĩ khác rồi.
Hoàng Dung vừa ăn bảo. Ánh mắt Sĩ Khối vui vui nhìn cô. Trông cô trẻ trung, xinh đẹp lạ. Hôm ấy cô ăn nhỏ nhẻ như mèo làm cho anh rất ngại:
- Em nghĩ về anh thế nào?
- Mỗi lần nhìn mẹ con đàn thỏ bông, trắng muốt, mắt tròn xoe là em cảm thấy xúc động lắm.
Sĩ Khôi ngạc nhiên:
- Em thích đàn thỏ hay thương chủ nó dày công sưu tầm cho em món quà ấy.
Đúng là Sĩ Khôi biết mọi suy nghĩ của cô. Hình như anh ở trong tim, óc cô vậy. Cứ y là anh có camera theo dõi mình, ớn quá:
Có lẽ cả hai làm em xúc động thật sự.
- Tốt quá. Vậy là anh yên tâm rồi.
Hoàng Dang không hiểu, cô đưa mắt nhìn anh:
- Anh yên tâm chuyện gì?
Sĩ Khôi nói giọng thật bình thản:
- Chuyện của em, về em đó.
- Em? Có chuyện gì đâu.
Cô ngạc nhiên mở tròn mắt làm cho Sĩ Khôi phải bật cười:
- Anh bận lắm. Lúc nào cũng quay tít với công việc. Em đừng bắt anh phải lo nghĩ vể em nhiều, ác lắm.
Hoàng Dung thấy động lờng, cô nói ngay:
- Vậy thì... nếu buồn anh gọi điện về em chịu chưa ông bạn khó tính.
- Tất nhiên. Nhưng anh vẫn không yên tâm.
Hoàng Dung nguýt dài anh:
- Anh làm như em là của riêng anh vậy. Khéo lo Sĩ Khôi không biết nói sao cứ nhìn cô trừng trừng:
- Hoàng Dung đừng làm anh thất vọng nha!
Hoàng Dung cười khúc khích. Qua nụ cười, Sĩ Khôi biết cô đang đùa với anh nên anh cũng yên lòng. Thật ra, Hoàng Dung cũng không biết anh là người như thế nào. Anh lịch sự, hào hoa ga- lăng với phụ nữ hay anh đang để ý đến cô.
Điều đó thật khó nhận biết và dễ lầm lẫn. Bởi vì lần trước khi đi ăn với cả Ý Quyên. Hoàn Dung cũng thấy anh từng lịch sự như thế. Sỉ Khôi dường như đang chăm chú điều gì đó khiến anh ngồi thừ ra. Hoàng Dung ngầm quan sát anh. Quả nhiên, Sĩ Khôi rất đẹp trai, làn da hơi sáng, mái tóc bồng bềnh cắt gọn, ánh mắt như chứa chan đầy tình cảm, nhiệt tình và phong cách lịch lãm.
Bấy nhiêu dó cũng đủ bao nàng si mê, ao ước. Vả lại, anh lại là một giám đốc trẻ dù chỉ là một công ty nhỏ.
- Sao lòng cô vẫn phân vân, mơ hồ một thứ tình cảm khác Iạ. Nhưng nó vẫn chưa định hình.
- Tại sao vậy, rõ ràng là Hoàng Dung không biết.
Cô nhận lời đi chơi với anh là vì cô muốn khẳng dịnh thêm tình cảm của mình. Nhưng hình như nó,chưa tìm ra bến đỗ.
- Ngày mai em tiễn anh đi chứ?
Hoàng Dung nhìn hai ly nước, cô để anh chọn:
- Có lẽ là không?
Sĩ Khôi không nói gì. Anh đặt ly sữa dâu trước mặt cô:
- Em thích thứ này chứ?
- Em nghĩ con trai đâu đâu thích ngọt.
Anh là loại người hảo ngọt.
Sĩ Khôi lắc đầu không nhìn cô:
- Em đoán không đúng đâu. Vì đi với em anh thử đổi một lần.
Sĩ Khôi nở nụ cười vẻ bí mật lắm làm cho Hoàng Dung phải chú ý:
- Anh nói gì?
Sợ cô hiểu lầm anh vỗ nhẹ vào tay cô. Cử chỉ thân thiện ấy là cho Hoàng Dung kinh ngạc:
- Anh không biết, em thích uống gì? Cả hai ly nước dành cho em đấy.
Hoàng Dung bật cười:
- Em không còn chỗ chứa đâu. Anh đừng ác kiểu đó.
Sĩ Khôi ngồi chờ cô uống xong ly sữa dâu. Hoàng Dung chỉ hớp nhẹ vài ngụm. Cả hai không biết nói chuyện gì nữa. Hình như mỗi người đang đuổi theo ý nghĩ riêng của mình. Sĩ Khôi muốn mời cô đi dạo nhưng Hoàng Dung từ chối.
Hai người chia tay nhau khi ánh mặt trời đã xế ngang đầu. Mỗi người rẽ một hướng.
Thành phố buổi chiều thật sôi động xôn xao. Chỉ có lòng Sĩ Khôi cảm thấy xao động một chút mơ hồ buồn.
Trái Tim Con Gái Trái Tim Con Gái - Hoàng Thu Dung Trái Tim Con Gái