Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Ploy Ngọc Bích
Biên tập: Nga
Upload bìa: Nga
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1432 / 26
Cập nhật: 2017-09-19 05:23:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
###rón Rén Yêu
m,
Nhìn lại những ngày đã qua, anh luôn tự hỏi nếu vắng tình yêu, sống có gì vui?
Athens, Tuổi Thơ.
Anh sinh ra vào một sáng đầu hè rực nắng. Bầu trời xanh biếc lồng lộng. Cỏ cây lóng lánh. Khắp vườn chim reo vang. Trong phòng khách, bên cửa sổ lớn mở rộng, mẹ anh đang ngồi dạo đàn dương cầm thì đau bụng. Bà nghĩ tiếng nhạc kích thích anh chào đời.
Ngay nhịp thở đầu tiên, anh đã được ủ ấp trong âm nhạc của mẹ, nữ nhạc sĩ nổi tiếng thế giới. Anh ăn và ngủ trong nhạc. Anh chơi trong nhạc. Anh tập đi, tập nói trong nhạc. Quà sinh nhật hai tuổi của anh là chiếc dương cầm dành cho trẻ em, đặt hàng từ một nhà chế tác trứ danh. Hy vọng và tham vọng của mẹ quá rõ ràng: anh sẽ hiến thân cho âm nhạc, giống như bà.
Chiếc dương cầm nhỏ ấy, anh yêu thích nó dăm ba ngày. Anh mê những quả bóng, những hình nhân gỗ trong trò trận giả, giày trượt tuyết và phao bơi hơn. Rồi khi biết đọc, anh say sưa những cuốn sách. Anh không thích chơi nhạc, cũng chẳng có năng khiếu. Anh chỉ bật những đĩa nhạc của mẹ trong thư viện, khi đọc sách, làm nền cho câu chữ được sống động.
Mẹ anh đã thất vọng vô ngần. Em trai anh ra đời. Cây dương cầm nhỏ được chuyển vào phòng cậu nhóc, khi ấy vẫn chưa tròn hai tuổi. Anh còn quá nhỏ để cảm nhận sự thất sủng và thờ ơ của mẹ. Anh chỉ sung sướng khi thoát giờ học nhạc. Anh thỏa thuê chơi đùa ngoài vườn, ở hồ nước, trên núi. Nhất là, anh muốn đắm chìm trong thư viện bao lâu cũng được.
LANG THANG, THUỞ THIẾU THỜI
Cha mẹ ly hôn năm anh bảy tuổi. Vì mẹ cần tự do để sáng tạo. Những khuôn khổ, phép tắc của nàng dâu nhà quý tộc đã bóp chất nghệ sĩ trong bà thoi thóp. Tình yêu mẹ dành cho cha lớn nhưng không đủ vĩ đại để hy sinh bản thân. - Anh chưa từng oán trách. Trái lại, anh khâm phục mẹ. Bà thuộc số ít người may mắn trên thế giới này tìm thấy niềm đam mê, và được phú cho khả năng biến đam mê ấy thành kỳ quan. Mẹ phải sống đúng vận mệnh của mình.
Cha gửi anh vào một trường nội trú xa xỉ. Hơn mười năm. Vài kỳ nghỉ hè, vài kỳ nghỉ đông cùng mẹ ở khắp thế giới tùy thuộc vào nơi mà bà theo đuổi các dự án âm nhạc. Anh luôn tự hào về người mẹ siêu việt, tuy đôi khi vẫn thèm một người mẹ ấm, thơm và bình dị. Rồi, không rõ đấy là năm bao nhiêu tuổi, anh nhận ra mình và mẹ đã thật xa cách. Anh là nỗi thất vọng lớn lao của m: một đứa-trẻ-nhiều-tiềm-năng nhưng bướng bỉnh chống đối số mệnh. Sự phung phí của tạo hóa. Sự thất thoát của nghệ thuật.
Nghĩ về cha mẹ. Nghĩ về bản thân không năng khiếu. Nghĩ về cuộc sống khác biệt của mình. Những ý nghĩ khiến anh mệt đừ. Anh trốn vùi vào sách để bớt nghĩ. Con nít không nên nghĩ quá nhiều. Con nít nếu nhấn mình trong tự kỷ sẽ sớm già, sẽ thành một người lớn bất ổn tâm lý. Anh tập dần cho mình thói bàng quan, vô tư vô lo mà lớn.
Quá trình vỡ giọng, hạt mụn đầu tiên, những sợi râu lún phún, lần xuất tinh đầu tiên... Sách chứng kiến tường tận nhất sự trưởng thành thể xác của anh. Vui vẻ, buồn rầu, tức tối, lãnh đạm, ghen tị, phớt đời, chán nản, thèm khát, hồ hởi, nôn nóng, phân vân... Sách theo sát mọi biến chuyển tâm lý của anh. Sách hẳn đã rất tội nghiệp cho anh. Bởi dù sách ra sức dạy dỗ, khi rời trung học, anh vẫn chỉ là một gã nhà giàu, ham vui ham chơi, không tính xa không nghĩ suy chín chắn và thường xuyên lảng tránh các trách nhiệm.
Cha sắp xếp cho anh vào học một trường kinh doanh thanh thế, nhằm sau này nối nghiệp quản lý chuỗi khách sạn của gia đình. Anh bỏ ngang ngay giữa năm nhất. Anh chán ngán ngành kinh doanh. Anh không biết mình muốn học gì, muốn làm gì, cũng không lo âu cho tương lai. Tiền nhà rất nhiều, anh thoải mái làm điều mình thích. Ngày tháng còn dài, anh cần tận hưởng tuổi trẻ, thay vì hành hạ bản thân bởi chuyện sự nghiệp hệ trọng mà không có đáp án.
Anh sang Thụy Sĩ, đi phục vụ cho một nhà hàng Trung Hoa. Rồi anh đến làm hướng dẫn viên trượt tuyết cho khu nghỉ mát Kavouri ở Hy Lạp. Rồi đến Jakarta làm du lịch. Rồi rong ruổi khắp đất Mỹ ngắm cảnh. Rồi anh ghé một thành phố nhỏ ở Chile, mở một quán cà phê và thư viện mini... Anh thực hiện tất cả các ý tưởng chợt lóe lên vào khoảnh khắc bốc đồng nào đấy. Anh hồ hởi lao đi. Đến khi tắt hứng thú thì dừng. Đến khi nảy ý tưởng mới thì ngoặt sang hướng khác.
Năm năm thoi đưa.
Cha anh bệnh nặng. Sau rất lâu mới gặp lại, ông chỉ có thể yếu ớt cầm tay anh, xin anh đừng để tâm huyết tổ tiên lụi bại. Anh đồng ý trở lại trường học, vì đã chán hành trình vô định của mình. Nhưng anh phát hoảng cùng hình dung gắn đời vào nghiệp của gia đình. Nhưng anh cứ xuôi theo sắp đặt sẵn, đến đâu hay đến đấy.
CÓ THIÊN THẦN Ở SOUTHAMPTON.
Anh và em quen nhau chẳng đặc biệt. Càng không phải ấn tượng đầu tiên đập đầu một cú choáng váng, rồi yêu đắm đuối quên trời cao đất dày. Chúng ta bắt đầu từ trong suốt. Không tán tỉnh. Không ánh mắt đong đưa. Không giường chiếu chóng vánh.
Trong thư viện, anh thấy một cô gái Á nhỏ con, đang cố với cuốn sách trên kệ cao. Anh lấy nó xuống hộ em. Em cười tươi cám ơn. Mắt em lấp lánh, tròn xoe như sao. Ngấp nghé tuổi đôi mươi mà em vẫn như thiếu nữ. Tim anh chẳng thay đổi dù chỉ một dao động nhỏ. Em ngược hẳn những cô nàng gợi cảm hừng hực mà anh thường cặp kè. Có lẽ thế nên anh kém đề phòng, mở tâm mình nhiều hơn với em. Rồi chúng ta chạm mặt nhau rất thường xuyên, trong thư viện. Đôi lần trò chuyện. Đôi lần cùng uống cà phê. Ở bên em rất nghiện. Dễ chịu cùng cực, mà cũng bức bối vô ngần.
Em giống mẹ anh kỳ lạ! Ở khí chất. Ở luồng sáng tỏa ra khi em nói, em cười, khi em vô thức cắn môi những lúc quá tập trung làm việc gì đó, khi em lắng sâu vào trang sách, kể cả khi em ngủ. - Anh yêu thích chiêm ngưỡng luồng sáng quanh em.
Em hạnh phúc trong ước mơ của mình. Em rành rọt cô gái em muốn trở thành - một chuyên gia quảng cáo tài ba. Em lạc quan rằng thế giới sẽ mỗi ngày một nhỏ bé dưới bước chân em chinh phục. Anh đã hy vọng (một cách buồn cười) rằng mình sẽ được hưởng kế chút năng lượng sống vô biên chẳng biết từ đâu em có.
Em như ma túy. Anh yêu thích bên cạnh em, nhưng... Càng lúc, anh càng thấy bản thân kém cỏi khi so trước em. Càng lúc, cái tự tôn, vô ưu vô lo trong anh càng hoen rỉ. Tầm nhìn của em xa và dài. Tầm nhìn của anh gần và ngắn. Anh lú lẫn, chẳng biết ước mơ gì, chẳng rõ con người mình muốn trở thành, nơi mình muốn đến. Anh né tránh tài tình mỗi khi em manh nha hỏi việc ấy. Anh âm thầm sốt vó cho đời mình, giấu sau vẻ mặt tĩnh tại.
Giữ mối quan hệ chúng ta ở trong bóng tối, dẫu biết em sẽ nghi ngờ và cảm giác không an toàn, anh vẫn yêu cầu. Anh muốn có em. Nhưng lần đầu tiên, anh thấu hiểu cảm xúc của cha ngày đó, lúc ông quay lưng đi về phía cửa, sau khi ký giấy ly hôn. Một kẻ tầm thường trót yêu thiên thần. Và thiên thần thuộc về thế giới bao la.
Nhưng anh không đủ cao thượng thả thiên thần độc lập bay lượn. Anh muốn bay cùng thiên thần. Có thể chăng? Bằng?
NHỮNG BƯỚC THEO EM.
Tháng 5. Trưa. Sân ga Southampton.
Gió cuối xuân hiu hiu giữa những đoàn tàu. Anh tiễn em lên London làm việc. Anh ôm chặt em, vén nhẹ tóc em vắt qua tai và thầm thì - “Anh sẽ thăm em sớm thôi!”.
Em lên tàu, ngồi bên cửa sổ, nhìn anh cười mãi. Đôi mắt em rất đẹp. Long lanh như muốn khóc vì xa anh. Lại bập bùng lửa của sự háo hức bước vào khung trời mới. Tàu dần chuyển bánh. Anh nhìn nụ cười em dần xa.
Anh đón chuyến tàu kế tiếp lên London ngay ngày hôm ấy. Anh dọn vào khách sạn đối diện căn hộ nhỏ của em. Rồi sáng sáng anh theo em đi làm, tối tối bảo vệ bước em về nhà. Cũng có lúc anh muốn ra mặt hù em một cái. Chắc chắn em sẽ đứng tim. Chắc chắn chúng ta sẽ cười ngặt nghẽo. Nhưng sau đó thế nào?
Anh không thể lộ ra con người kỳ quặc tồn tại trong mình. Một tên theo dõi. Anh không thể lộ những cảm xúc quái dị dành cho em. Yêu, muốn có, nhưng sợ. Một nỗi sợ khổng lồ. Một nỗi sợ không rõ nguyên nhân - sợ điều gì? Anh chưa từng phải kế hoạch cuộc sống, nên sợ chuyện phác thảo tương lai cùng em? Hay anh hiểu bản thân không đủ chuẩn sống bên em, nhưng sĩ diện đã ngăn anh thừa nhận thực tế, sợ mất em?
Những ý nghĩ làm anh mệt lả. Anh tắt não, chỉ chú tâm đến việc hàng ngày bước theo em. Hàng đêm qua điện thoại, anh luôn viện cớ bận, nói rằng chưa thể lên London chăm em. Những ấy, anh đang vén rèm cửa sổ phòng mình, nhìn sang căn hộ em bên kia đường.
Tháng 6. Sinh nhật anh.
Anh ngồi trong quán cà phê đối diện văn phòng em, chờ tan sở. Nhiều ngày trước, khi anh bảo sẽ đón sinh nhật ở London em vui như chuông reo qua điện thoại. Âm điệu ấy vẫn leng keng bên tai anh. Đúng 6 giờ chiều, em rời công ty. Hẳn em đang phấn khích trong kế hoạch cho bữa tối mừng sinh nhật anh.
Em đợi anh trong một nhà hàng nhỏ. Anh ngồi trên gác lửng của quán ấy, bàn trong góc khuất, nhưng vẫn quan sát được em. Thi thoảng em nắn nắn túi xách, cử chỉ rất âu yếm. Trong ấy chắc là quà tặng anh. Đúng giờ, anh muốn đến bàn em, nhưng một lực vô hình đã ôm chầm lấy, khiến anh cứng đờ. Trí tuệ anh, chẳng hiểu minh mẫn hay mụ mị, ra lệnh anh phải dừng lại. Nếu cùng em đón sinh nhật này, chuyện chúng ta sẽ sang một giai đoạn nghiêm túc. Mà anh chưa sẵn sàng.
Cứ vài phút, em lại áp tai vào điện thoại, chờ đợi, rồi phụng phịu dập máy. Điện thoại anh tắt. Tận 11 giờ đêm, quán sắp đóng cửa, em mới rời đi. Anh theo sau em một quãng. Em thả mặc bước chân xiêu vẹo trên phố. Em cúi gằm mặt. Rồi em đứng lại, ngẩng nhìn dãy cửa sổ im lìm. Em bơ vơ và lủi thủi như con mèo hoang.
Em lên xe buýt về nhà. Anh đứng ở trạm xe buýt em vừa rời đi, lưỡng lự mãi mới bật điện thoại. Anh rất muốn gọi em, nhưng sợ mình chẳng thể dối trá khi tiếng nói em sát bên tai. Anh đành nhắn tin, bảo rằng đột nhiên mất hứng, chẳng muốn rời Southampton [1].
[1] Một thành phố lớn ở Anh.
Anh ác. Anh biết đêm nay em sẽ trằn trọc cùng uất ức và suy diễn. Anh xin lỗi!
Đầu tháng 7. Khuya. Sàn nhảy The Hub.
Đã nhiều ngày em không gọi anh. Chắc em vẫn còn hậm hực, giận anh “vụ án” sinh nhật.
Chắc em quá bận. Chắc em bắt đầu có những quan tâm khác ngoài công việc. Có một điều về em khiến anh luôn yên lòng: cuộc sống của em chẳng bao giờ ngừng chảy.
Em trai anh ghé London. Cậu ấy vừa bỏ học nhạc viện ở Áo. Gia đình anh thật vô phước. Lắm tiền, thừa điều kiện, nhưng hai quý tử đều không đam mê, không tài cán, không mục đích. Anh em anh vào The Hub mượn rượu an ủi nhau.
Anh và em, hẳn có duyên.
Anh đang đứng ở quầy rượu chờ thức uống thì hai cô gái đến làm quen. Vài câu tán chuyện. Đột nhiên, em bước ngang. Chính em! Em sượt qua rất nhanh. Anh đã nghĩ em thấy mình.
Em quay cuồng trong tiếng nhạc nứt tai. Anh đánh hơi được điều chẳng lành. Khi không thể cắt nghĩa tâm trạng mình, em sẽ trốn vùi trong nhảy múa. Có khi nào, em đã thấy anh, rồi tự biên nên những giả thuyết xấu xí? Có khi nào, anh làm lòng em cay?
Anh nốc bốn chai bia để bóp chết lưỡng lự. Anh đến bên khi em đang nhấm nháp Margarita [2]. Anh chào em bằng ba cái hôn: má phải - má trái - má phải. Anh đã rất vui, chỉ muốn bế bổng em lên.
[2] Margarita là một loại cocktail.
Em tuôn một tràng mà chẳng thèm nhìn anh. - “I was waiting for your call in vain on your birthday. Why are you here? Why didn’t you call me as you promised? You promised that you would call me right away when in London...” (Em đã vô vọng chờ điện thoại của anh trong ngày sinh nhật anh. Tại sao anh ở đây? Tại sao không gọi cho em như đã hứa? Anh hứa rằng nếu lên London sẽ gọi em ngay...).
Suốt khi em nói, anh nhìn sâu vào mắt em. Anh chẳng thể tìm được lời miêu tả những gì đôi mắt em chất chứa. Vũng lầy? Hoang mạc? Tù sâu? Địa ngục? Chỉ rành mạch: anh đang phá hủy một thiên thần. Anh quay lưng đi khi câu nói của em vẫn còn lửng lơ. Anh không thể nói thật. Anh không thể nói dối. Anh trốn chạy.
Rồi từ tất cả mọi góc The Hub, anh đều nhìn em. Em lắc lư như điên, nốc tất cả các loại cồn mà tay vớ được. Em say mèm và gào thét trong nước mắt. Em rất đau khổ, rất náo loạn, rất mất hình tượng.
Quán đóng cửa. Vừa bước ra ngoài, em liền ngồi bệt xuống lề đường, thét lớn - “Why did you treat me like that? I love you sooo muchhhh...” (Sao anh đối xử với em như thế? Em yêu anh rất nhiều...) - trước khi bị ấn vào taxi về nhà. Nhìn taxi chở em khuất qua ngã rẽ, anh thoáng vui vì đã làm đúng. Một kẻ tầm thường nên buông tha thiên thần. Em đau. Rồi em sẽ tự chữa lành. Thiên thần sẽ sớm lại bay lượn giữa trời.
Anh ngồi bệt xuống lề đường, mường tượng lại cảnh em say khướt. Thật thú vị! Mấy ai có diễm phúc được chứng kiến em như thế? Lòng anh dâng nỗi sợ. Anh sợ con người em - Em quá mạnh mẽ! Dù mất tự chủ, dù biết anh ở cạnh bên, em vẫn không thốt ra tên anh.
Cuối tháng 7. Đêm. Tiệm ăn nhanh.
Anh ép mình uống say bí tỉ mỗi đêm để sáng không dậy được, không bám theo em đi làm. Nhưng rồi chiều chiều anh lại chết chìm trong Facebook của em, coi mãi những tấm hình, những status anh đã thuộc làu. Tối tối anh lại đón em trước cổng công ty, lặng lẽ theo em về nhà.
Những cô gái khác nếu biết được anh - đẹp trai và giàu có - làm thần hộ mệnh cho họ, chắc chắn sẽ nhảy cẫng vì sướng. Em biết chắc cũng nhảy cẫng vì sướng. Rồi khi mức hormone trở lại bình thường, khi tỉnh táo phân tích, em sẽ không hài lòng. Em đâu cần bạn trai rảnh rỗi làm chuyện bao đồng. Em cần một người có khả năng phụ giúp em chiến đấu cùng cuộc sống. Em cần một người không giống anh.
Đêm nay, anh trốn trong một tiệm ăn nhanh mở cửa thâu đêm. Anh thực hiện kế hoạch: rà soát Facebook em lần cuối, rồi unfriend [3] em. Em sẽ sốc khi phát hiện. Nhưng đến lúc nào thì em mới nhận ra việc làm của anh? Đã bao lâu rồi em không đoái hoài đến Facebook anh?
[3] Unfriend là tính năng loại ai đó khỏi danh sách bạn bè trên Facebook.
Anh đã ớn ngấy mớ hổ lốn yêu và sợ, thèm và bỏ. Anh chưa quyết định bước tiếp sau sẽ thế nào. Nhắm mắt học hành, nối nghiệp cha, gắng sức thành công rồi xuất hiện trước em? Hay bình thản mặc cuộc sống đẩy đưa, như con sứa lười nhác phó thân cho sóng biển? Nhưng anh đã quyết định không hủy hoại bản thân thêm nữa.
Rất lâu sau, anh nhận ra, chính trong khoảng thời gian lắm chuyện hỗn độn này với em, lần đầu tiên anh sống có thói quen (theo dõi em hàng ngày!), lần đầu tiên anh biết lên kế hoạch và nhẫn nại thực hiện một việc gì đấy (unfriend em!), lần đầu tiên anh tạo ra những lựa chọn để quyết định.
Tháng 8. Chiều. Sân bay.
Em bay rồi. Chuyến bay ngày hôm qua, 3:35 chiều, đem em về quê hương em - Hà Nội.
Hôm qua, anh đã định ra sân bay để có thể từ xa nhìn em lần cuối. Nhưng anh sợ. Sợ trong một khoảnh khắc không ngăn được, sẽ chạy ra ôm giữ em lại. cửa sổ phòng mình, anh nhìn em chất hành lý vào taxi. Anh đi đi lại lại khắp phòng, đếm từng cú nhích kim đồng hồ. Anh cố tình chờ thời gian trôi qua thật nhiều, làm teo tóp cái khả năng có thể đuổi kịp em. Thế rồi… Anh chạy ào khỏi khách sạn, bắt taxi phóng ra sân bay. Không kịp. Máy bay cất cánh. Có khi, lúc xe anh đang trên đường, thì ngay trên đầu anh, cách rất cao, chính là máy bay chở em.
Hôm nay, anh ra sân bay, đúng hai mươi bốn giờ sau khi em đi. Chẳng biết để làm gì. Người đông nghìn nghịt đã xua tan làn hơi em thơm lạ, không còn cho anh hít hà tiếc nhớ. Hình ảnh của em... Em quay đầu lại, dáo dác tìm anh? Em gạt nước mắt? Anh cố nhìn mà không thể thấy.'
Anh ngồi vào một góc sân bay, tự chất vấn: anh có gì tốt? Từ bỏ công việc say mê, từ bỏ cơ hội dày công đeo đuổi mới được, từ bỏ thành phố yêu thích - em từ bỏ tất cả để quên anh? Nếu em yêu vì nhà anh giàu, anh đẹp trai, thì có nhiều thế không? Nếu em yêu anh không vì như vậy, thì em đã cảm nhận được điều gì tốt đẹp từ anh? Sao anh chưa từng nhận ra ở mình?
Em đi cũng tốt! Em đi, anh mất sạch động lực để buông thả bản thân. Không còn ai mà bám sát mỗi ngày. Không dám say sưa, vì men rượu vẽ nên ảo ảnh của em rất sắc nét. Thời gian của anh chỉ dành cho sách. Rồi đâu đó giữa những trang sách, anh bắt đầu nghĩ về các hướng mà anh có thể cam kết đi bằng cả não và tim. Ban đầu, khi nhận ra sự xuất hiện của suy nghĩ ấy, anh sợ. Suy nghĩ ấy tái xuất hiện nhiều lần. Anh dần quen với nỗi sợ mà nó đem theo.
Anh đã đủ dũng khí để không còn sợ hãi nỗi sợ? Hay sự sợ, sự rụt rè, sự thiếu quyết đoán trong anh đã bị một cảm xúc tồi tệ hơn chiếm chỗ? Sự ăn năn. Anh đã hủy hoại người anh yêu. Anh đâm em như thế, liệu em có chọn quên anh nhanh để bình ổn lại? Anh đâm em như thế đã đủ sâu để cả đời em không quên anh? Anh vẫn muốn làm chủ một mẩu tim em.
LONDON, 56 HIỆU SÁCH.
Tháng 11. Tối. Phố đầy bông tuyết.
Anh xa em bao lâu rồi nhỉ?
Anh đã tốt nghiệp, vào làm cho một ngân hàng. Anh không có cảm giác hào hứng sáng sáng lao vào công việc. Nhưng anh có thể mỉm cười mỗi cuỗi ngày, khi hoàn thành vấn đề gì đấy, khi thấy bản thân hữu ích.
Anh đã lần lượt quen hai cô gái. Cảm giác ban đầu rất được, nhưng sau vài tháng thì nhạt nhẽo. Cái kế hoạch dùng người khác để quên em hỏng rồi. Hay những cô gái trong “quỹ” của anh thiếu hay ho, thiếu tỏa sáng nên không giúp ích được? Tìm đâu một cô gái điểm 10 với anh giống như em? Liệu bây giờ anh tìm đến em, em có đón nhận?
Anh rời văn phòng thì trời đã tối lắm. Những bông tuyết đầu mùa ngả ngớn xuống đường. Anh đeo tai nghe nhạc vào, để tiếng đàn tiếng hát bước cùng về nhà, ngăn những nghĩ suy vẩn vơ hành hạ óc.
Bài hát chết tiệt “It’s not goodbye” của Laura Pausini khiến cảnh tuyết bay thêm thê lương. Không nhớ anh lần đầu nghe nó khi nào, rồi vì sao bỏ vào máy nghe nhạc. Anh không ưa nó, bởi quá sầu thảm. Nhưng anh nghiện nó, bởi từng từ tưởng được viết ra bằng nhịp tim anh. - “Until the day I let you go, until we say our next hello, it’s not goodbye!” (Cho đến ngày anh buông em đi, cho đến ngày chúng ta chào nhau lần nữa, thì chưa là tạm biệt!).
Đã có lúc, quá nhớ em, anh cáu gắt với ảo ảnh của em. Nếu ngày xưa, sau chuyện ở sàn nhảy The Hub, em nhắn tin, nhắn Facebook tra hỏi anh, có lẽ anh đã chẳng thể dối trá với bản thân lâu thế. Anh sẽ đầu hàng, ngoan ngoãn về bên em. Anh sẽ giữ thật chặt. Anh sẽ mặc kệ tất cả, hất đổ sĩ diện mà đứng nhìn thiên thần tỏa sáng. Nếu em không im lặng chấp nhận, không cao ngạo giữ giá sau khi anh unfriend, anh đã chẳng buông em.
Nếu...
Anh bấm nút, bật lại bài “It’s not goodbye” lần nữa. Bài hát này có phép tiên. Nó vẽ ra em biết đứng biết đi, vừa bước khỏi sách trước mặt anh. Em quấn lại khăn quàng cổ, thu đôi bàn tay nhỏ xíu vào túi áo khoác rồi bước vội trên phố, nhanh chóng cách xa anh. Không phải ảo ảnh!
Anh chạy đuổi theo em. Đủ gần để không mất dấu. Đủ xa để em chẳng linh tính có người bám đuôi. Anh đã quá chuyên nghiệp trong chuyện theo bước em rồi còn gì!
Đông. Xuân. Hạ.
Anh cắt liên lạc với bạn bè cũ. Nhưng có thể em nghe phong thanh rằng anh làm việc ở London, nên trở lại đây học cao học.
Em tìm anh trong những hiệu sách? - Anh ửng mũi với ý nghĩ tự sướng này. Rồi anh bật cười. Google cũng chẳng biết London có mấy hiệu sách. Mò kim đáy bể. Trí thông minh của em vì quá nhớ anh mà mòn vẹt đi chăng? Hay vì là thiên thần nên em tin cổ tích? Nhưng cổ tích đã thành hiện thực, một phần nào đấy: anh tìm thấy em.
Phải làm việc, anh không thể theo em hàng ngày. Nhưng cứ cuối tuần, từ sáng sớm, anh đã bí mật chờ em ngay cửa ký túc xá rồi theo em thám thính các hiệu sách và thư viện. Đông tây nam bắc London, anh cùng em vào những 56 cái nhà sách. Anh luôn nấp trong một góc kín mà ngắm em: em luôn dáo dác nhìn khắp, lượn quanh các giá sách, kiên nhẫn chờ đến tối, rồi tiu nghỉu về.
Đông xuân hạ London, anh thích thú trò trốn tìm trong hiệu sách. Mái tóc em dần dài ra. Làn da em dần trắng lên. Những bộ quần áo mùa đông, mùa xuân, rồi mùa hè của em. Anh thích thú vuốt ve từng cuốn sách. Ngắm em bật cười khi đọc được một trang sách hay. Ngắm em hí hửng ôm cuốn sách mới mua vào lòng. Ngắm em bớt đảo mắt tìm anh. Cuối cùng, ngắm em bước vào nhà sách mà thôi tìm anh.
Rất nhiều lần, anh định ra trước mặt em. Nhưng có một lực cứ níu anh lại. Anh chưa sẵn sàng. Anh cứ tự nhủ rằng cứ đợi thêm một thời gian, cho bản thân thật chắc chắn và tự tin. Thời gian bước nhanh. Và anh cứ đợi.
Anh lại để em đi. Nhưng lạ thay, anh tiễn em bằng một niềm phấn chấn: cho đến ngày anh chào em lần nữa, thì chúng ta vẫn chưa phải là tạm biệt.
Tháng Ngày Facebook.
Cha anh mất. Nỗi mất mát người thân siết chặt những người ở lại. Lòng anh bỗng thôi thúc được gần mẹ. Anh chuyển sang làm cho trụ sở ở Hàn Quốc của một công ty đa quốc gia, nơi mẹ anh đang theo một dự án âm nhạc dài hơi.
Anh chăm chỉ từng nấc từng nấc mài giũa bản thân. Rất nhiều lần anh chán, nhưng anh đã biết ngăn mình bỏ cuộc, biết tự cổ vũ bản thân. Anh mù tịt chuyện mình yêu thích gì, xuất chúng ở lĩnh vực nào, nhưng ít nhất anh cũng có một đường để đi, có các cột mốc để phấn đấu. Và anh đang học cách dành tình cảm cho điều mình làm.
Anh vẫn thường xuyên ghé Facebook em, theo dõi từng bước tiến của em. Em mở nhiều mục trang Facebook mình rộng rãi cho tất cả mọi người - thật may mắn cho anh!
Có một lần, mẹ đến đằng sau khi anh đang say sưa ngắm hình em. Anh đã kể mẹ nghe về em. Rồi em xuất hiện khá thường trong những cuộc trò chuyện của mẹ con anh.
“Vì sao con đã không dám tiến tới với cô gái ấy?”
“Con không muốn giống bố, yêu một người quá khả năng của mình. Con kém cỏi. Con không tài cán. Con không đặc biệt. Con sợ một ngày cô ấy sẽ bỏ mình, như mẹ từng bỏ bố.”
“Con là thằng ngốc, đúc ra từ một khuôn với bố con! Mẹ quá tù túng trong cái nhà đó, mẹ đòi đi và ông ấy nhẫn tâm chiều ý me. Nếu ông ấy kiên quyết giữ chặt mẹ, thì sau cơn bốc đồng, mẹ sẽ tìm được cách để cân bằng. Nếu cố gắng, sẽ luôn có cách giải quyết thỏa đáng cho mọi chuyện.”
“Bố khác con. Bố tài giỏi, còn con…”
“Con đang tát vào mặt mẹ đấy. Công tử nhà giàu, đẹp trai ngời ngời. Có gì không xứng với cô gái ấy? Con lại có năng khiếu âm nhạc, đừng cãi mẹ, con rất có năng khiếu, chỉ là con chán ghét món quà trời ban ấy, không cho nó cơ hội bộc phát. Giá năm xưa mẹ nghiêm khắc hơn. Mà thôi… Phải làm việc mình ghét, thì dù có tài năng kiệt xuất cũng chẳng cười nổi. Ghét một thứ mà mình có tài năng. Trường hợp của con thật lạ.”
“Vì sao mẹ yêu cha?”
“Mẹ không biết.”
“Bố không phù hợp với mẹ ngay từ đầu. Tại sao hai người vẫn...”
“Phù hợp hay không là do mẹ cảm nhận, người ngoài phân tích thế nào củng chẳng đúng. Thật nực cười! Đến ông ấy cũng bảo mình chẳng thể cho m thứ mẹ cần. Nhưng chưa bao giờ ông ấy hỏi thẳng mẹ cần gì. Toàn đoán già đoán non sai toét.”
“Vậy mẹ cần gì?”
“Nguồn cảm hứng. Với nghệ sĩ, quý báu nhất chính là nguồn cảm hứng. Ông ấy là nguồn cảm hứng vô tận, là chủ đề của các bản nhạc mẹ viết. Ông ấy không biết rằng ông ấy quan trọng xiết bao.”
“…”
“Con chưa từng hỏi cô gái ấy cần gì, toàn đoán già đoán non, đúng không?”
“…”
“Phụ nữ dù sắt thép đến đâu, vẫn luôn mong mỏi có một bờ vai để tựa.”
“Tuần sau con tính về thăm mộ bố. Mẹ đi cùng không?”
“Nhanh thật, gần một năm rồi. Giờ này năm ngoái, mẹ đang ngồi đọc sách cho ông ấy bên giường bệnh. Không, mẹ không về đâu. Bên người sống, chứ thăm người chết có nghĩa lý gì. Con đem đĩa nhạc này sang bật bên mộ ông ấy. Mẹ mới sáng tác tặng ông ấy.”
“Okay.”
“Con đừng về đây nữa. Đi tìm cô gái của con đi. Đừng để như bố con. Có bao nhiêu điều mẹ và ông ấy đáng ra đã có thể cùng làm. Ông ấy thật ác, bắt mẹ sống tiếp trong tiếc nuối. Cho cô gái ấy cái may mắn được ở bên người sống.”
Sinh nhật anh, em gửi lời chúc qua Facebook. Lần đầu tiên anh biết những con chữ vô tri có khả năng khiến người ta nấc nghẹn giữa ranh giới muốn khóc và muốn cười. Bao năm qua, em vẫn nhớ ngày này. Em nhớ anh? Hay vì con dao năm xưa đâm quá sâu nên em vô phương quên?
Ngày ngày và đêm đêm anh suy nghĩ. Về bố mẹ. Về những lời của mẹ. Về em. Anh nộp đơn xin chuyển công tác sang văn phòn Bangkok - nơi em đang sống và làm việc. Cuối cùng, anh đánh bạo trả lời thư nhắn Facebook của em.
QUEN EM LẦN NỮA.
Tháng 8. Tối. Nhà sách.
Anh hẹn em trong nhà sách lớn nhất Bangkok. Em nhận lời. Anh thật kinh ngạc và ngất ngây, không ngờ mọi chuyện suôn sẻ đến thế.
Sau những điều anh đã gây ra, em vẫn chào anh bằng một nụ cười. Anh nhẹ nhõm làm sao. Thế giới của người trưởng thành thật tuyệt - không có chỗ cho nỗi ngượng ngập, xấu hổ vì chuyện xưa. Quá khứ nhập nhằng, nhưng nếu anh và em đều chẳng thốt ra thì xem như không có. Chúng ta có thể làm bạn lại từ đầu.
Anh vui mừng khôn xiết khi em bằng xương bằng thịt lại đứng trước mặt mình. Anh rón rén ôm nhẹ em thay lời chào. Anh muốn chào em bằng ba cái hôn má, nhưng lại sợ thế quá thân mật khiến em lúng túng.
Anh chuẩn bị sẵn câu trả lời cho tất cả mọi câu hỏi mà em thắc mắc. Vì sao anh muốn giấu diếm, vì sao anh quay lưng, vì sao anh im lặng, vì sao anh unfriend, vì sao và vì sao. Anh đã đủ tự tin để nói thật. Thế nhưng, cô gái nóng tính ngày nào nay cứ bình thản dạo quanh nhà sách. Anh sốt ruột cho một bữa tối. Đi sau em, chốc chốc anh lại nhìn đồng hồ. Điện thoại em bỗng đổ chuông. Một cuộc gọi gấp. Rồi em rời anh, bước rất nhanh.
Anh rời Bangkok, nửa thất vọng nửa hài lòng. Anh đã vung vãi quá nhiều cơ hội với em, nên nay bị quả báo. Em đã phủi phui anh hoàn toàn khỏi tim. Có lẽ tin nhắn mừng sinh nhật chỉ là một phút sực nhớ, khi hôm ấy em nhìn lịch bàn. Anh đã tưởng bở cả nghĩ! Nhưng em đã đón nhận anh trở lại, như một người bạn cũ. Cứ để cuộc sống sắp xếp cho chúng ta. Yêu thêm một lần sẽ rất tốt. Làm bạn cũng chẳng tồi.
Tháng 10. Tối. Nhà hàng bên bờ sông Chao Phraya.
Khung cảnh đẹp đến thẫn thờ. Anh ngồi đối diện em, cùng chia sẻ cảnh sông Chao Phraya. Có một nét rất lạ sượt ngang ánh mắt em. Anh thót dạ, phải chă năm xưa trong em trở về khi em ăn tối một mình bên sông Thames trước ngày rời London?
Em giữ khoảng cách với anh. Từ lúc gặp lại, rồi qua những tin nhắn Facebook, em không mảy may một câu hỏi xã giao quan tâm anh. Nên anh chủ động hỏi thăm em, tường thuật với em về đời mình. Vô ích. Em vẫn trước sau lạnh nhạt và nhát gừng. Rõ ràng em kém thoải mái, vậy sao em đồng ý gặp anh?
Anh chủ động gợi lại chuyện xưa, báo rằng mình sắp chuyển đến Bangkok. Anh tin là em hiểu anh hàm ý gì. Rồi anh chết lặng khi em bảo mình sắp đi Thượng Hải. Chúng ta... Anh đẩy thì em kéo, anh kéo thì em đẩy. Thời gian của anh và của em liệu có bao giờ khớp nhịp?
BÌNH MINH MỚI.
Anh đến Bangkok ở hẳn. Anh và em gặp gỡ vài lần, như bạn. Anh tiễn em sang Thượng Hải. Và anh giữ đúng lời hứa với em trước lúc em đi, - “Anh sẽ thăm em sớm thôi!”
Sông Hoàng Phố, chiều tháng 5 rượi gió. Được nhìn bằng mắt, được hít hà bằng mũi biểu tượng, huyết mạch của Thượng Hải có thể khiến du khách ngất vì sốc. Nước sông đục màu như cà phê, hậu quả của việc đô thị hóa chóng mặt, dân cư đông vượt sức chịu đựng của cơ sở hạ tầng mà ý thức vệ sinh kém cỏi.
Thế mà anh cùng em vẫn thong thả dạo quanh sông Hoàng Phố, ngắm những nhà cổ còn sót lại từ cuối thế kỷ XIX. Vì bên anh ấm, nên em không quan tâm cảnh xấu. Hay vì bên anh cảm giác thật tồi tệ, nên em cần một khung cảnh gớm ghiếc hơn để không thấy tủi thân?
“Aaa... Em nhớ sông Thames. Mỗi lần có tâm trạng, ngắm dòng nước sông hiền hòa, lòng sẽ nhanh dịu lại. Nhưng dòng Hoàng Phố này chỉ khiến người ta chán chường thêm mà thôi.”
“Sông Hoàng Phố tuy xấu, nhưng ít nhất nó không phải hứng giọt nước mắt nào của em. Khác với Thames.”
“Hở? Anh...”
“Anh đã luôn đi đằng sau em. Anh thấy em ăn tối một mình bên sông Thames. Anh thấy em khóc bên sông Thames.
“Vì sao? Và bao lâu rồi?”
“Em chưa quên anh chứ?”
“Chuyện đó em đã cố, nhưng không làm được.”
“Anh có gì tốt?”
Em im lặng. Em lấy một cuốn sách ra từ túi xách, đưa cho anh cùng nụ cười ngọt ngào.
“Phía sau một cô gái.” - Anh đọc tên sách.
“Sách em mới xuất bản. Em đã viết trong hai năm qua. Thật xấu hổ khi thú nhận nhưng em muốn anh biết, khi viết, em đã luôn nghĩ về anh.”
Anh cảm động. Anh là nguồn cảm hứng của em.
Anh nhìn gương mặt em sáng bừng như Mặt trời. Đôi mắt em rất đẹp, trong đó phản chiếu hình ảnh anh. Tâm trạng anh như một đứa trẻ đang nhảy cẫng. Nhưng anh không biết phải nói gì. Một lúc lâu. Anh nhớ đến lời của mẹ.
“Em cần gì?”
Em nhìn anh bằng ánh mắt mỉm cười.
Giữa hoàng hôn bên bò sông Hoàng Phố ấy, một bình minh mới mở ra. Anh ở Bangkok, em ở Thượng Hải. Nhưng nếu cùng cố gắng, chúng ta sẽ luôn có cách giải quyết thỏa đáng cho mọi chuyện.
Trái Đất Tròn Không Gì Là Không Thể Trái Đất Tròn Không Gì Là Không Thể - Ploy Ngọc Bích Trái Đất Tròn Không Gì Là Không Thể