Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Tác giả: Ploy Ngọc Bích
Biên tập: Nga
Upload bìa: Nga
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1432 / 26
Cập nhật: 2017-09-19 05:23:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
###cố Chấp Yêu
nh,
Nhìn lại những ngày đã qua, em thấy mình quá cố chấp, nhưng cũng thật mạnh mẽ.
Nước Anh, Ngày Xửa
Tháng 6. Sinh nhật anh.
Em rời văn phòng đúng 6 giờ chiều. Ai cũng tròn mắt. Một kẻ xem văn phòng là chốn ấm cúng nhất thế gian, luôn về bằng chuyến tàu điện cuối cùng – hôm nay lại phóng vù đi khi đồng hồ mới chớm báo tan sở. Vì em đang phấn khích trong kế hoạch cho bữa tối đáng yêu cùng anh. Vài hôm trước, anh gọi điện nói rằng sẽ lên London (1) mừng sinh nhật, tận hưởng guồng quay rộn ràng của thành phố lớn đầy người. Em đã vui biết bao!
Em đợi anh trong một nhà hàng nhỏ. Thi thoảng tay em sờ lên túi, nắn nắn món quà sinh nhật tặng anh: chiếc hộp đựng hai mươi bốn con hạc giấy. Mỗi cánh hạc mừng một tuổi. Em đã hôn từng hạc giấy. Má em ửng màu lãng mạn khi hình dung mỗi năm sau này, vào đêm trước sinh nhật anh, em sẽ gấp tặng anh một cánh hạc.
Chờ. Đợi. Đợi. Chờ. Thuộc số những người thiếu kiên nhẫn nhất quả đất, ấy mà đột nhiên em lại có lắm điềm tĩnh để ngóng anh. Em gọi mãi cho anh, vài phút một cuộc. Nhưng tận 11 giờ đêm, khi quán sắp đóng cửa, vẫn chỉ có những tràng “tút tút” đều đặn trả lời em.
Trên xe buýt về nhà, mân mê hộp quà sinh nhật anh, em bắt gặp mình lo lắng. – “Chúa ơi, đừng có tai nạn nào xảy đến với anh ấy nhé! Hôm nay là sinh nhật anh ấy mà.”
Đúng lúc em sắp chắp tay khấn Chúa trời cầu xin bình an cho anh, thì di động rung lên. Anh nhắn tin. Rằng anh đột nhiên mất hứng, chẳng muốn rời Southampton (2) nên cho em leo cây.
Em nóng mặt suy diễn… Biết đâu anh đã dối gạt. Biết đâu anh đang chung vui cùng một cô gái khác. Chúa ơi, nếu thế thật thì mong anh hãy gặp một chuyện thật xấu vào! Như anh đang đi trên phố thì có một cái bàn ủi lao ra từ cửa sổ nào đấy, trúng đầu anh.
Đầu tháng 7. Sáng. Văn phòng.
Ngắm làn khói mỏng mảnh yểu điệu bay khỏi tách cà phê, em mường tượng lại mọi chuyện: hai đêm trước, em đến sàn nhảy The Hub cùng đồng nghiệp.
Vừa vào sàn, khi qua quầy rượu để đến bàn đặt sẵn, thì em bước ngang một chàng trai đang tán chuyện cùng hai cô gái. Chính anh! Em không quay sang nhìn, con ngươi chẳng đảo về phía anh, nhưng em chắc chắn đấy là anh. Mắt em rất tinh, đặc biệt khi trước những điều, vật, người cần nhìn. Em cảm giác là ngay lúc em lướt qua, anh cũng đã thấy em.
Em tảng lờ bước thẳng, xem như anh chẳng tồn tại, ngay trong sàn nhảy này hay thậm chí là trên cõi đời này. Em đánh hơi được mối trúc trắc mơ hồ: anh ở đây, London, mà chẳng liên lạc với em. Hai tháng trước, sau khi em tốt nghiệp, lúc ở sân ga tiễn em lên London làm việc, anh đã hứa sẽ sớm thăm em. Rồi em quay cuồng trong tiếng nhạc nứt tai. Lòng em chỉ toàn không khí. Não em chỉ toàn không khí. Em linh cảm rằng ánh mắt anh luôn bao trùm lấy em. Anh vốn biết nếu không thể cắt nghĩa tâm trạng, em sẽ trốn vùi trong nhảy múa.
Anh đến bên khi em đang nhấm nháp vị đắng chát của Margarita (3). Anh chào em bằng ba cái hôn: má phải – má trái – má phải. Má em nóng, do rượu hay do chạm da anh?
Em chẳng nhìn anh, tuôn một tràng. – “I was waiting for your call in vain on your birthday. Why are you here? Why didn’t you call me as you promised? You promised that you would call me right away when in London…” (Em đã vô vọng chờ điện thoại của anh trong ngày sinh nhật anh. Tại sao anh ở đây? Tại sao không gọi cho em như đã hứa? Anh hứa rằng nếu lên London, anh sẽ gọi em ngay…)
Anh quay lưng bỏ đi khi câu nói của em hãy còn lửng lơ. Em nhìn anh xa dần, bị che khuất bởi người là người. Không có câu trả lời mà em chẳng hề ngơ ngác. Quá rõ ràng rồi còn gì!
Sau đó, sau đó…
Em lắc lư như điên, nốc tất cả các loại cồn mà tay vớ được. Em đã hét “Tôi còn tỉnh lắm” vào mặt một đồng nghiệp, khi cô ấy từ chối rót thêm rượu cho em. Em đã bắt gặp ánh mắt anh khó hiểu và ái ngại.
Quán đóng cửa. Vừa bước ra ngoài, em liền ngồi bệt xuống lề đường, thét lớn. – “Why did you treat me like that? I love you sooo muchhhh …” (Sao anh đối xử với em như thế? Em yêu anh rất nhiều…) – trước khi bị ấn vào taxi về nhà.
Những chuyện kế đến, em quên sạch. Việc hôm sau em thức dậy trên đúng giường của mình là một kỳ tích. Đầu quay mòng mòng và mascara chảy đen toét nhòe trên má, nhưng em đã nghĩ mọi chuyện vẫn ổn, chẳng qua chỉ là một đêm tiệc tùng hoang dại.
Em ngủ lại, rồi bị đánh thức bởi một cú điện thoại, tầm cuối giờ chiều. Anh đồng nghiệp, con người tốt bụng khốn khổ đã đưa em về nhà, kiểm tra xem em ổn hay không. Anh ấy kể rằng em đã rất lạ, rất đau khổ, rất náo loạn, rất mất hình tượng. Em tự thú ầm ĩ rằng em yêu một ai đó. Em say mèm và gào thét trong nước mắt. Những trò ấy khiến ai cũng biết em đã bị ruồng bỏ.
Cuối tháng 7. Sáng. Văn phòng.
Anh chào buổi sáng em bằng một cú sốc: anh đá em khỏi Facebook. Thăm Facebook anh mỗi sáng là một thói quen. Và hôm nay, những ngón tay em rớt trên bàn phím khi phát hiện mình đã văng khỏi danh sách bạn bè.
Cớ sao? Anh sợ những tin nhắn dò hỏi, bình luận phá bĩnh? Đã nhiều ngày rồi, em đâu làm phiền anh?! Chuyện ở sàn nhảy đủ khiến em muốn độn thổ, đâu còn dũng khí mà quấy rầy anh. Sáng sáng vào văn phòng, những ánh nhìn tò mò, ái ngại và châm chọc của đồng nghiệp làm em chỉ muốn trùm bao xốp che mặt. Mỗi khi ý nghĩ về anh làm da mặt em căng rạn đến tê tái vì tự trơ trẽn.
Em tự hỏi, tự phân tích rồi tự rối…
Từ lúc bắt đầu, anh luôn muốn chúng ta “ở trong bóng tối”. Em tôn trọng điều ấy. Yêu nhau hơn một năm trời, nhưng không ai trong trường, không bạn bè chung nào biết mối mật thiết giữa anh và em. Em nhiều lần nghi ngờ. Em thường xuyên linh cảm xấu. Nhưng em ép bản thân tin rằng mỗi người có một cách yêu. Em xăm lời hứa với anh lên tiềm thức. Dẫu trong cơn bí tỉ nhất, em vẫn chẳng phun ra tên anh – lúc ấy chỉ ở cách vài bước chân. Anh và em, mãi mãi là bí mật. Em luôn giữ lời hứa. Em luôn tử tế. Để rồi…
Hình ảnh anh quay lưng bước đi – chỉ thoáng nhớ thôi, tim em đã bóp bất thường.
Em ổn. Em sẽ chỉ xin nghỉ làm hôm nay thôi. Anh unfriend (4) em. Đến cái hạnh phúc nhỏ bé là được “vô hình” quan sát cuộc sống anh cũng không còn. Điều duy nhất em có thể làm cho bản thân là tìm cách tự bình ổn lại.
Tháng 8. Máy bay. Ghế ngồi bên cửa sổ.
Máy bay chầm chậm lăn bánh trên đường băng, chuẩn bị cất cánh. Em ngắm những đám mây xốp bồng qua khung cửa sổ nhỏ xíu. Đây có thể là lần cuối em được ngắm bầu trời London như thế. Em say đắm London. Nhưng em chọn đi, bởi càng nán lại, thần kinh em càng trầy trật.
Những viên gạch em bước qua, những cửa hiệu em ghé vào, ghế gỗ công viên em ngồi… Góc nào của London cũng lẩn khuất hình ảnh anh. Em đã luôn tưởng tượng về anh mọi nơi, mọi lúc. Trong bảo tàng, em tưởng tượng anh cùng em ngắm tranh. Trên xe buýt, em tưởng tượng anh ở ghế bên cạnh, đưa vai cho em tựa sau một ngày mệt mỏi. Trong trung tâm mua sắm, em tưởng tượng anh sẽ trông thế nào trong quần này, áo nọ. Nhiều và rất nhiều. Em lạc trong mê hồn trận tưởng tượng của mình. Hình ảnh anh cứ bay tứ tung, khiến thần sắc em ngày càng xốp vụn, tựa những mẩu bánh mì người ta vẫn quẳng cho bồ câu ăn.
Tối qua, em thết đãi mình một bữa sang trọng trong nhà hàng nhìn ra sông Thames. Chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Khung cảnh đẹp đến thẫn thờ. Em đã ước anh ở đó, đối diện em. Em muốn chia sẻ khung cảnh mê ly ấy với anh. Em luôn muốn cùng anh tận hưởng những điều xinh đẹp. Em muốn ôm anh khi trời nắng và hôn anh khi trời mưa. Em muốn… Em tiếc rằng mình chưa bao giờ nói cho anh biết những mong ước ấy. Nếu anh biết, có thể mọi chuyện đã khác. Hoặc cũng chẳng khác gì.
Cớ gì em mãi cố chấp, không chịu nhìn nhận thực tế? Em cáu gắt với bản thân bởi vẫn ngu si mong phép màu: anh và em, theo một cơ duyên nào đó lại tiếp tục như chưa từng có biến. Từ bỏ công việc say mê, từ bỏ cơ hội dày công đeo đuổi mới được, từ bỏ thành phố yêu thích, em hẳn sẽ chênh vênh một thời gian dài vì một mảnh hồn đã bị rứt mất. Từ bỏ tất cả – cái giá để quên anh.
Em về Hà Nội, mong bức tử những ám ảnh về anh. Nhưng thật tình, em không tự tin lắm.
Hà Nội, Ngày Xưa
Tháng 9. Trưa. Văn phòng mới.
Suốt từ ngày về đến giờ, em luôn cảm thấy mình như một tờ giấy mỏng liệng trong không khí. Nhẹ nhàng, từ tốn và từ chối tiếp đất. Em lao vào công việc mới, dù bản thân vẫn chưa tìm lại được hứng thú nhốt mình trong “chiếc hộp” văn phòng. Nhưng em cần vận động, cần bận rộn để bắt nhịp cuộc sống.
Trưa. Văn phòng lặng lẽ. Bài hát It’s not goodbye của Laura Pausini thỏ thẻ mà da diết phát ra từ máy nghe nhạc mini. Hơi lạnh và lời hát buồn tẩm thêm đằng đẵng vào những khối sắc cạnh lăn lóc trong em. Nhạc nền bài hát vào những nốt cuối, em bày trò cá cược: trong bốn bài còn lại của playlist yêu thích, bài nào sẽ tiếp sau? Em bỏ phiếu cho một bản giao hưởng và hào hứng chờ đợi xem linh tính có hiệu nghiệm.
“And what if I never kiss your lips again…” (Và nếu em không bao giờ hôn môi anh lần nữa…) – Bài It’s not goodbye vang lên lần nữa, ngay sau khi chấm dứt. Chế độ nghe shuffle (5) đã chơi xỏ em. Cuộc sống luôn trêu chọc em như thế: em nghĩ mình được bốn lựa chọn, nhưng cuối cùng mọi việc trôi đi theo hướng thứ năm. Em, sự chuẩn bị của em, tưởng tượng của em thua sạch. Cuộc sống thắng.
Em chưa từng muốn chiến thắng cuộc sống vì em biết mình không thể. Em chưa từng thèm quá một điều gì, yêu quá một ai đó vì em biết cuộc sống sẽ không chiều ý. Em luôn ngăn mình bấu víu vào những ảo tưởng mỹ miều để tránh bị thực tế quật ngã. Nhưng có một khoảng thời gian em đã quên khuấy điều đó. Em đã quá yêu anh, quá thèm bên anh. Khi em quá đà, cuộc sống quẳng cho điều chẳng lành để nhắc nhở rằng nó mới là quyền phép vô địch.
Chỉ cần em bình thản chấp nhận những sắp xếp của cuộc sống thì mọi sự sẽ ổn. Cuộc sống, một cách đáng ngạc nhiên đã, đang và sẽ luôn thết đãi em tử tế. Ngoài chuyện với anh.
Giữa tháng 10. Tối. Nhà sách.
Từ tuổi ô mai, em đã mơ về những cái ôm thật chặt trong không gian bao la sách. Nay đứng trước giá sách cao vót, em thèm ghê gớm một vòng tay nóng ấm. Thật sự em thèm anh – chính anh và chỉ anh – hay em chỉ thèm một vòng tay nóng ấm, từ ai cũng được?
Ngoài tên tuổi, đất nước quê hương anh và vài câu chuyện tuổi thơ không liền mạch, em mù tịt về anh. Ước mơ của anh? Con người anh muốn trở thành? Những nơi anh muốn đến? Hơn một năm bên nhau, em đã quên hỏi, quên quan sát, hay em đã hỏi nhưng anh quẩn quanh không trả lời? – Em bắt đầu không nhớ nhiều điều về chúng ta. Phải chăng, ký ức em bắt đầu lão hóa?
Ngày ngày và đêm đêm, em cần mẫn nghĩ về anh, gắng cắt nghĩa suy nghĩ và hành động của anh, cốt lần ra những dấu hiệu chộc chệch, xét xem mình đã làm gì không đúng. Anh và em, xa nhiều hơn gần, lạ nhiều hơn quen. Đã đủ điều kiện để em yêu anh nhiều rất nhiều? Nếu anh không đột ngột quay lưng khiến em gục ngã, nếu em không quá cay cú, nếu chuyện không mập mờ, em hẳn đã chẳng đi lại mãi trong quá khứ.
Mỗi lúc lòng em lạnh, nghĩ về anh như đốm lửa nhẹ nhàng lan tỏa. Mỗi lúc em cô đơn, hình ảnh anh giúp em bớt chơi vơi. Mỗi lúc em bất ổn, anh là cứu tinh. Nhưng anh chỉ là thế thôi! Khi nội tâm em bình ổn, em tan tác với từng kỷ niệm nhỏ bé. Em say khướt bê bết, em đứng bên bờ sông Thames chờ gió hắt nước mắt bay xa – bức tranh buồn như thế đâu đáng nhớ.
Em thèm một vòng tay nóng ấm. Em thèm một người cùng em khám phá những vùng đất mới, cùng em uống một cốc cà phê chiều mưa, cùng em pha bột nướng bánh, cùng em tranh giành cái điều khiển tivi và đánh thức em mỗi sáng bằng một nụ hôn. Em tin mình xứng đáng được một chàng trai yêu thương thật thà bằng cả trái tim – yêu thương những xinh xắn và cả những xấu tính của em.
Mùa đông đang khẽ khàng quấn lấy Hà Nội. Mùa đông năm nay, có lẽ em lại lặng lẽ đứng giữa nhà sách.
Tháng 12. Đêm. Bếp.
Có một tin tốt: em đã nhiều ngày không nghĩ đến anh.
Và một tin xấu: em vừa rót cho mình tách trà nóng, ngồi vào bàn ăn và cố gắng tẩy sạch não. Vì anh.
Em muốn quên những chuyện tả tơi ngày xưa. Em muốn quên con người anh lạ lùng. Em muốn quên mớ cảm xúc cũ kỹ. Em muốn quên rất nhiều thứ. Những thứ em muốn quên đều liên quan đến anh. Chỉ cần quên anh, em sẽ ổn. 100% ổn. Em đã gắng hết sức và em đã làm được. Có những ngày trôi qua mà em không mảy may một ý nghĩ về anh. Em đã vui lại và nhẹ nhàng hơn.
Tối nay, em vừa hẹn hò với một chàng trai. Chàng khá dễ thương, nhưng nụ cười của anh ta khiến em tím tái. Em đã thấy anh đang cười. Khóe môi hiền lành và ánh mắt cũng cười. Em quyết định không gặp lại chàng trai ấy.
Em muốn quên. Nhưng quái đản thay, em chẳng muốn quên anh sạch sẽ. Nếu có thể đong đếm, em chỉ muốn quên anh nhỉnh hơn 90% một chút.
Tháng 4. Phòng chờ Đại sứ quán Anh.
Một tiếng nói bí mật vẫn thì thầm với em rằng em sẽ gặp lại anh. Một ngày nào đó.
Em không nên nhớ một người từng khiến mình rúm ró. Nhưng trí nhớ em như một cái bị rách thần kỳ. Nó gạn những kỷ niệm làm em buồn khóc, cho rơi qua lỗ thủng. Chỉ ngọt ngào ở lại. Em nhớ anh ôm em rất ấm và hôn em rất lạnh. Em nhớ nụ hôn “băng giá” của anh: ngậm viên đá nhỏ trong miệng và hôn. Em nhớ cách anh hít hà mùi tóc em. Em nhớ cách anh nhấc bổng em. Em nhớ anh bất ngờ ôm em từ đằng sau, hôn vào cổ em, “Mùi em thơm thơm!”.
Em quyết định thế này: nếu không thể dứt nghĩ về anh, cần phải khiến những suy nghĩ ấy giúp ích cho mình. Nghe ngóng được rằng anh đang làm việc tại London, em xin học bổng cao học sang Anh. Và em đã đạt được.
Khi quá tha thiết một điều gì trong cuộc sống, em luôn biết cách để tóm lấy. Em đang tha thiết… Một trưa hè London, em sẽ gặp anh. Em sẽ chặn anh lại, hỏi rõ ràng chuyện cũ. Hoặc em giáng cho anh một bạt tai. Hoặc em mỉm cười đi thẳng. Anh muốn bước ra khỏi cuộc sống của em, đâu dễ thế! Cho đến ngày chúng ta chào nhau lần nữa thì chưa phải là tạm biệt.
Em không có ý hoán chuyển những sắp đặt của cuộc sống. Em muốn hợp tác với cuộc sống để biến những thời khắc mình trải qua thêm thú vị. Em muốn thử thêm một lần. Em muốn biết em và anh gặp gỡ là nhân duyên hay trò bỡn cợt của số mệnh.
Nước Anh, Một Năm Vô Tình
Tháng 9. Máy bay. Ghế ngồi cạnh lối đi.
Suốt chuyến bay từ Hà Nội sang London, em bạo hành máy nghe nhạc bởi duy nhất bài hát It’s not goodbye. Liệu có phải em lậm nó thành ám ảnh, chẳng rõ từ bao giờ đã tin chắc rằng lời hát báo hiệu mệnh số của anh và em: cho đến ngày em buông anh đi, cho đến ngày em chào anh lần nữa, thì chúng ta vẫn chưa phải là tạm biệt.
Thu. Đông. Xuân. Hạ.
Anh và em đều mê sách. Chúng ta thường đọc thâu đêm trong thư viện – thời gian duy nhất, nơi chốn duy nhất ít người bắt gặp; hay có bị bắt gặp thì cũng chẳng ai nghi ngờ anh cùng em hò hẹn. Chỉ là hai con mọt sách bắt bạn cho bớt buồn. Đôi lần, chúng ta đón bình minh bên cửa sổ khuất sau giá sách to sụ, thưởng thức thứ cà phê sặc mùi công nghiệp trong cốc giấy. Có hôm em ngủ gục khi đang đọc, anh đã đặt em vào sô-pha. Rồi anh ngồi bên, ngấu nghiến tiếp những câu chữ. Khi tỉnh dậy, em đã chìm đắm vào anh – hình ảnh anh lặng trước trang sách, nét mặt tĩnh tại cùng mắt sáng lấp lánh. Nếu vẽ anh lúc ấy, hẳn là một trong những bức họa đẹp nhất thế giới.
Giờ đây, em bấu víu vào sách để tìm anh trong biển người. Vì tin tức về anh dao động giữa số 0 và 1 – anh cắt liên lạc với bạn bè cũ. Lần cuối họ nghe về anh là anh đến London làm việc sau khi ra trường.
London có bao nhiêu hiệu sách? Google cũng bó tay. Nhưng suốt gần năm ròng, những tối không học không làm, những cuối tuần, em đến xâm lăng một địa phận nào đấy của sách.
Tìm anh.
Khi huy hoàng, diễm lệ – căn thư viện cổ rộng lớn, không gian nức mùi gỗ tỏa ra từ giá sách, từ bàn ghế đã nhiều chục năm tuổi. Khi độc đáo, hiện đại – hiệu sách trong căn nhà hẹp nằm ở góc ngã tư cũng hẹp, dành riêng cho dân sáng tạo, không gian đặc màu trắng toát. Khi thật bụi phủi – một hiệu sách cũ chất đầy những cuốn đã ngả vàng, hương thời gian khoác lên tri thức một lớp đạo mạo…
Đông tây nam bắc London, trên dưới trăm hiệu sách và thư viện, nhưng chưa bao giờ em thoáng thấy ai đó nhang nhác anh. Thu đông xuân hạ London, nhưng thần may mắn bo xì em. Niềm tin nực cười em dành cho số mệnh (một thứ trời ơi đất hỡi do mấy mụ thầy bói và các nhà văn nhào nặn nên!) tan chảy nhão nhoét như nước đá phơi nắng hè.
Hai tháng cuối cùng ở London, em ghé những hiệu sách, thư viện như một thói quen. Ý chí em bé nhỏ dần. Em chán nản việc phải dáo dác nhìn khắp, rồi nuốt trọng một khối thất vọng bốc mùi. Em bớt đảo mắt tìm anh. Bớt một lần, hai lần, rồi nhiều lần. Cuối cùng, em đã thôi tìm anh. Con người có thể tập quen với tất cả mọi thứ. Có lẽ, em cũng quen được việc anh thuộc về quá khứ, việc anh quay lưng đi mãi là dấu hỏi, việc số mệnh là trò bịa đặt.
Tháng 9. Southampton. Thư viện trường.
Em đáp xe lửa từ London xuống Southampton, rồi đón xe lên thư viện trường.
Đứng ở cửa thư viện, em mỉm cười mãn nguyện. Em đã thực hiện được điều mình nung nấu ngay khi vừa trở lại nước Anh. Thật ra, có khác tí chút: em đã muốn cùng anh trở lại hôn từng góc thư viện. Tính trước bước không qua!
Em đi thật chậm, dừng lại ở tất cả các góc cất hơi dấu của anh và em. Cửa sổ khuất sau giá sách. Chiếc sô-pha em từng ngủ. Kệ sách nơi anh lén hôn lên vai em… Em gửi ở mỗi góc ấy một nụ hôn. Hôn tạm biệt những cảm xúc, nghĩ suy và tưởng tượng của chính em. Hôn tạm biệt nơi anh và em bắt đầu. Cho đến ngày em chào anh lần nữa, thì chúng ta vẫn chưa phải là tạm biệt. Em đã chào kỷ niệm của chúng ta lần nữa, giờ là tạm biệt.
Hai ngày nữa, em rời nước Anh. Hẳn sẽ lâu lắm em mới thăm lại nơi này. Em yêu nước Anh. Yêu đủ chín để rời đi. Yêu đã thành vật chất êm ái xây tổ trong tim, vĩnh viễn bơm năng lượng cho em sống tốt dù không còn bên cạnh người yêu.
Tuổi trẻ, sự trưởng thành, tình yêu, anh, những bí mật, vấp ngã, trốn chạy, sự cố chấp, dũng khí, hy vọng, sự nhẫn nại, huyễn hoặc, niềm tin, những trận tự đấu trí, sự chấp nhận từ bỏ… – Nước Anh đã chứng kiến em lớn mỗi ngày, như một người thân. Và ai cũng đến lúc rời người thân để độc lập bước. Một ngày nào đó, khi đuối lả, khi cần tiếp sức, em sẽ trở lại nước Anh.
Em đi đâu, làm gì, nước Anh luôn trong tim em.
Em đi đâu, làm gì, anh luôn có chỗ tốt trong tim em.
Bangkok, Những Ngày Hữu Ý
Tháng 6. Sinh nhật anh. Bình minh.
Hơn 5 giờ sáng. Mặt trời bắt đầu tỏa hào quang đằng sau những tòa nhà chọc trời. Em ngồi trong ban công, ngắm Bangkok ngái ngủ, hãy còn ngoan hiền, yên ắng. Chỉ vài mươi phút nữa, trước 6 giờ, xe cộ sẽ lúc nhúc chật đường lớn, ngõ nhỏ. Một thành phố chăm chỉ với nạn kẹt xe khủng khiếp.
Em rời nước Anh. Em về Hà Nội. Rất nhiều chuyện đã xảy ra. Em sang Thái Lan làm việc. Em vẫn không quên ngày sinh nhật anh. Năm ngoái và năm nay, em đều dậy sớm, đón bình minh và gấp hạc.
Em tỉ mẩn xếp một con hạc giấy, hôn nó thật sâu, rồi thả vào chiếc hộp có sẵn một bầy.
Cánh hạc thứ 29. Đã năm năm rồi. Quà sinh nhật tặng anh năm ấy vẫn ở bên em, mỗi năm thêm một thành viên. Sao em chưa liệng đống giấy này vào thùng rác? Em nghi ngờ, một phần vô thức trong mình vẫn lì lợm tin sẽ có lúc em tận tay giao nó cho anh. Đám hạc giấy này được sinh ra trong suy nghĩ, tình cảm và cầu chúc dành cho anh. Chúng thuộc về anh, nên em phải trả cho anh.
Em điên. Điên nặng và thầm lặng.
Em cầm chiếc hộp lên, ngón tay gõ nhẹ vào những đầu hạc giấy. Em ngẩng nhìn trời bằng ánh mắt cười – “Happy birthday, stranger!” (Mừng sinh nhật, người lạ!)
Mặt trời ló dạng khỏi tầng tầng lớp lớp cao ốc. Em không hứng thú khởi động ngày mới. Vì em biết trước lịch trình dở hơi của hôm nay, nhưng chẳng ngăn nổi mình: đến văn phòng, em sẽ vào Facebook của anh, dù tất cả em thấy sẽ chỉ là ba dòng thông tin chung cùng hình đại diện bao năm chưa đổi. Có khi, anh đã thay Facebook mới. Kẻ duy nhất còn thăm trang Facebook mốc meo này là em, mỗi năm vài lần.
Mười sáu giờ sau. Em lăn qua lăn lại mãi trên giường, không nghĩ ra cách giúp bản thân bớt xấu hổ và thất vọng. Trong một giây chập mạch của buổi sáng, em đã gửi lời nhắn chúc mừng sinh nhật anh qua Facebook. Cái tay ơi, sao mi ngu thế, bấm nút gửi làm gì??
Tháng 7. Sáng. Văn phòng.
“Hi Lan,
How are you? Been a long time. Heard that now you’re in Bangkok. I’m coming there very soon. Give me your number, I’ll call. Let’s meet up for dinner or coffee. Take care.”
(Chào Lan,
Em khỏe chứ? Lâu quá rồi. Được biết em đang ở Bangkok. Anh sẽ đến đấy sớm thôi. Cho anh số điện thoại của em, anh sẽ gọi. Gặp nhau ăn tối hay uống cà phê nhé. Giữ sức khoẻ.)
Anh chào buổi sáng em bằng một cú sốc: anh gửi thư cho em từ cái Facebook cũ mèm, trả lời tin nhắn mừng sinh nhật của em hơn tháng trước.
Em bất động rất lâu. Em chẳng vui mừng. Em chợt nhận ra, anh chỉ còn sống trong suy nghĩ. Bất cứ khi nào muốn gặp anh, em chỉ việc nhắm mắt và nhớ, và tưởng tượng. Thời gian đã chôn lấp cái mong muốn gặp lại anh. Em cũng đã hết chấp nhất chuyện xưa. Em tắt Facebook, hoạt động bình thản đến hết ngày.
Trước giấc ngủ, nằm trên giường, tâm trí em đọc lại tin nhắn của anh. Em cảm nhận rõ ràng sự vô cảm trong tim. Em cười khẩy. Là đàn ông con trai thật tuyệt, dù tình sự bầy hầy thế nào, dù khiến đối phương đau đớn thế nào, họ vẫn đứng dậy nhanh, rồi một ngày có thể liên hệ người xưa bình thường như bè bạn, như quá khứ là con số 0. Ai cũng thế, hay chỉ riêng anh “đặc biệt”? Nhưng em khó tin chàng trai được sách dung dưỡng, người khiến tim em đứ đừ lại vô tâm như thế. Anh chủ động hẹn em với cái Facebook mà anh đã unfriend em nhiều năm trước – có ý gì?
Những câu hỏi ru em mơ chập chờn.
Tháng 8. Tối. Nhà sách.
Anh hẹn em trong nhà sách lớn nhất Bangkok. Em nhận lời.
Thế giới người trưởng thành không có chỗ cho nỗi ngượng ngập, xấu hổ của trẻ con. Quá khứ nhập nhằng, nhưng nếu anh và em đều phớt lờ, giữ trong lòng, thì xem như không có. Vẫn có thể nói nói cười cười. Vả chăng, ngày rộng đường dài, mối quan hệ với anh biết đâu sẽ hữu ích cho sự nghiệp em sau này. – Em đã thuyết phục bản thân như thế.
Đúng giờ, đúng chỗ, em đứng trên tầng lửng, chọn vị trí dễ dàng quan sát người ra kẻ vào nơi cửa. Anh đến sau em một chút. Anh vẫn không thay đổi. Mái tóc nâu dày, dáng người cao lớn, gương mặt tuấn tú như vị anh hùng trong thần thoại Hy Lạp. Tim em có hoa nở. Mắt em cay cay. Là đây – cảm giác được thành tựu sau thời gian dài cố gắng và chờ đợi. Em bẩm sinh thiếu kiên nhẫn, nhưng có thể đếm năm năm ròng để gặp lại anh. Đáng tán thưởng và ăn mừng.
Em chào anh bằng nụ cười ngọt ngào. Mắt em long lanh, muốn khóc. Em không hiểu sao mình lại mau nước mắt – gặp anh, chỉ đơn giản là bạn cũ gặp mặt. Anh ôm nhẹ em thay lời chào. Em khẽ thất vọng. Em đã đoán anh sẽ chào em bằng ba cái hôn như trước đây: má phải – má trái – má phải. Em thầm cười trêu mình, cùng lúc cảm nhận thoáng thay đổi ở anh.
Anh và em dạo quanh nhà sách. Em vờ vĩnh nhìn chăm chú nhiều cái tựa hấp dẫn, trì hoãn cuộc chuyện trò nghiêm chỉnh sau đấy. Em cần chút thời gian để thu thập can đảm mà nhìn thẳng vào đôi mắt biết cười của anh. Em e mình sẽ bủn rủn khi mặt đối mặt trò chuyện. Mà em đâu làm gì sai? Anh mới là người mào đầu lấn cấn giữa chúng ta. Anh bỏ em. Anh unfriend em. Thế mà em lại tự chuốc vào thân những xấu hổ, yếu đuối, thua thiệt.
Điện thoại em reng. Một người bạn. Nhưng em diễn như đó là một cuộc gọi nóng từ công ty buộc em quay lại văn phòng. Em gấp gáp chào anh, rồi ù té khỏi nhà sách. Em không lo anh lúng túng trước hành xử kỳ quặc của mình. Em không lo anh nghi ngờ. Em không cần lo những chuyện ngoài tầm kiểm soát. Em phải tự cứu mình. Nấn ná bên anh thêm chút nữa, có khi em sẽ mất hết tự chủ, mặc hệ thống cảm xúc tai quái và khó lường điều khiển mọi lời nói, hành vi.
Trên đường về nhà, trong tàu điện trên không, em khóc. Tay em ôm bầu má, che dòng nước tèm lem. Em không cắt nghĩa được những giọt mặn chát này là vì đâu. Em cắn môi, sịt mũi thật mạnh khi hai hạt nước mắt lớn vừa bung. Vài người đứng gần đã để ý, nhưng em chẳng màng. Em tận hưởng việc khóc, tin chắc một ngày nào đó mình sẽ đủ khôn ngoan để thấu đáo xúc cảm mà thau nước mắt này chất chứa.
Đau hay yêu? Hay cả hai?
Tháng 10. Tối. Nhà hàng bên bờ sông Chao Phraya.
Anh lại ghé Bangkok, và chúng ta ăn tối.
Khung cảnh đẹp đến thẫn thờ. Anh ngồi đối diện em, cùng chia sẻ cảnh sông Chao Phraya có đoạn sang cả lung linh, có đoạn mộc mạc nghèo bẩn. Cái man mác ngày nào khi em một mình ăn tối bên sông Thames trở về, quyện chút gì đó rất mới.
“Em sống thế nào?”
“Rất tốt. Công việc bận rộn một chút, nhưng em thích.”
“Em không hẹn hò ai sao? Không bạn trai sao?”
“Đã chia tay rồi. Anh đừng nhắc, em không muốn gợi lại chuyện chẳng vui.”
Em kết lời bằng nét cười dài, ánh mắt tha thiết, mong được thông cảm. Em ngạc nhiên vì mình có thể mắt nhìn mắt dối trá hoàn hảo, mà không qua chuẩn bị. Lời em trơn mướt cứ như chuyện từng xảy ra. Rồi em nhận ra mình nói thật: em đã chia tay, người cũ ấy là anh. Em chỉ diễn đạt bằng biểu hiện khác, phỉnh anh nghĩ đấy là ai khác. Em không thể lộ cái thảm hại của bản thân, khi ngần ấy năm vẫn bị chuyện xưa trù ếm. Rồi em thấy hớ. Em đã vẽ mình trong mắt anh thật tội nghiệp: yêu đương nào cũng dang dở.
“Anh xin lỗi. Khi xưa, chuyện chúng ta không đúng thời điểm. Quá nhiều việc nên anh…” – Anh nhìn thẳng mắt em, nói nhẹ nhàng.
“Thôi, em quên cả rồi. Đừng nhắc!” – Em cắt lời.
Em vui mừng. Em nhẹ nhõm. Khi anh tái xuất hiện trong đời em, em đã linh cảm anh sẽ đem đến bất ngờ. Em không đoán, không đặt chuẩn, không định danh cái mình sẽ nhận. Anh đưa gì, em nhận nấy. Rồi em sẽ có cách hành xử riêng. Như anh từng quăng cho em điều tồi tệ nhất, và em vẫn sống tốt.
Anh xin lỗi. Em hài lòng với món quà này. Anh đã khác thật rồi!
“Đầu năm sau anh sẽ chuyển hẳn đến Bangkok làm việc. Mọi giấy tờ đã xong, chỉ cần hoàn thành nốt vài việc ở Seoul. Anh thấy thích thành phố này.”
Em im lặng, bí từ ngữ chuyển tải tình cảnh này, tâm trạng này. Ngày xưa, dù em gặng hỏi chuyện riêng, anh chỉ ngắn gọn vài lời cho qua. Nhưng gần đây, qua những tin nhắn, anh thuật hết chuyện riêng cho em. Khi ai đó thật sự muốn được em quan tâm, em chẳng cần nhọc công, họ sẽ tự bộc bạch cho em biết về cuộc sống mình. Tiếc rằng, nay em hết ham thích được bước sâu vào đời anh.
Em nhấc ly rượu, hớp một ngụm dài – “Sếp quyết định đầu năm sau chuyển em sang văn phòng Thượng Hải.”
Em đọc được nét ngỡ ngàng trên mặt anh. Dường như anh chẳng có ý giấu diếm. Chiếc bàn ngăn cách anh và em bỗng to rộng vạn dặm. Không khí hóa nặng. Mọi chủ đề về anh hay về em đều sẽ thành chối. Nhưng bạn bè không cùng ăn trong câm nín. Và em kể anh nghe những câu chuyện về sông Chao Phraya.
“Chao Phraya là huyết mạch của Bangkok. Người Thái gọi sông là Mae Nam, nghĩa là Mẹ Nước. Chảy trong dòng nước này là lịch sử, tâm tư, truyền thống, mơ ước của bao thế hệ người Thái. Có hạnh phúc, có khắc nghiệt. Có vị hoàng hậu bị nước cuốn mà cận thần chẳng ai dám cứu, vì thời đó con người cho rằng quỷ thần ở sông chọn bà làm vật tế…” – Suốt buổi tối, em thao thao bất tuyệt, anh yên lặng.
Em đã có thể chào anh lần nữa, giờ là tạm biệt. Bên dòng Chao Phraya êm đềm mà da diết.
Tháng 2. Sân bay.
“Lan!”
“Cảm động quá! Anh ra tiễn em thật ư?”
“Ba tiếng nữa mới bay mà em đã xong hết thủ tục rồi à?”
“Em cần mua mấy thứ ở hàng miễn thuế. Vẫn kịp, chúng ta lên tầng trên cà phê chừng nửa tiếng cũng được.”
o0o
“Anh có thể sang Thượng Hải thăm em không?”
“Em sẽ gọi anh khi ghé Bangkok. Lịch công tác về đây của em nhiều lắm.”
“Em vẫn như xưa. Luôn đứng đầu, luôn đi rất nhanh.”
“Em đã muốn thì sẽ gắng sức đến cùng, không bao giờ từ bỏ. Bởi nếu từ bỏ, em sẽ chẳng biết mình sống vì cái gì.”
“Chỉ tiếc, em không còn muốn anh nữa.” – Anh nhìn thẳng mắt em.
Vì chỉ còn nhìn mặt nhau trong vài phút, chẳng biết dịp nào gặp lại, nên anh cố tình nói ra những lời khiến tâm can em nổi sóng? Lời anh đáng tin bao phần?
“Không có hình xăm. Em từng muốn một hình xăm trên vai.” – Mắt anh liếc sang bờ vai trái em lộ khỏi chiếc áo lệch vai.
Tim em loạn một chút. – “Em chỉ nói với anh về hình xăm có một lần. Khi ấy, chúng ta đều ngà say mà anh vẫn nhớ ư? Đừng bảo với em là bao năm qua không có cô nào nói với anh những chuyện đáng nhớ hơn nhé.”
“Em không xăm càng tốt. Một cô gái đáng yêu và một hình xăm trên vai, hai hình ảnh này không ăn nhập.”
Em nhìn anh, thấy ngột ngạt giữa bầu khí kỳ lạ. Anh đang hành xử vô cùng trái khoáy.
“Anh sẽ kể cho em về mẹ anh. Mẹ anh, câu chuyện ấy đã khiến khi xưa chuyện của chúng ta không đúng thời điểm.” – Anh xem đồng hồ trên tay, rồi đứng dậy, nhấc va-ly của em lên. – “Nhưng đến giờ em vào làm phòng xuất cảnh rồi. Anh sẽ thăm em sớm thôi! Ở Thượng Hải.”
Giữa một trưa cuối xuân Southampton, trên sân ga, anh tiễn em lên London làm việc. Anh ôm chặt em, vén nhẹ mái tóc và thầm thì vào tai em “Anh sẽ thăm em sớm thôi!”. – Trong phút chốc, hình ảnh của gần sáu năm trước tràn khắp mắt em. Một khoảnh khắc sau, tất cả cảm xúc đáng sợ mà em phải ăn uống cùng suốt những ngày không anh đồng loạt trở về. Chúng chen lấn trong các mạch cơ thể. Thân em tê tái và nóng bừng.
“Anh sẽ thăm em sớm thôi!” – Em có thể tin anh lần nữa?
– PLOY –
Chú thích:
(1), (2): London và Southampton là hai thành phố lớn ở Anh
(3): Margarita là một loại cocktail
(4): Unfriend là tính năng loại ai đó khỏi danh sách bạn bè trên Facebook
(5): Chế độ shuffle của iPod là chơi bài hát ngẫu nhiên, không theo thứ tự ABC
Trái Đất Tròn Không Gì Là Không Thể Trái Đất Tròn Không Gì Là Không Thể - Ploy Ngọc Bích Trái Đất Tròn Không Gì Là Không Thể