Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Tác giả: Ploy Ngọc Bích
Biên tập: Nga
Upload bìa: Nga
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1432 / 26
Cập nhật: 2017-09-19 05:23:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
###cỏ Trái Tim
Minh, Diệp và Đồng
13 Tuổi
Một chiều đầu tháng 5, sau cơn mưa. Trong công viên nhỏ sau trường, Diệp và Đồng lồm cồm bò giữa đám cỏ nhẹp nước.
“Hai người làm gì đấy?” – Dưới gốc cổ thụ, Minh chúi mũi đọc sách, mãi mới để ý hai bạn đang hành động kỳ lạ.
“Tìm cỏ bốn lá.” – Đồng đáp, mắt vẫn cắm cúi vào đám cỏ, tay thoăn thoắt bới.
“Cậu không học bài thì chẳng phép thần thông nào giúp qua được môn Hóa đâu.” – Minh cao giọng “anh cả”.
“Ngày mai Diệp tỏ tình với anh lớp trưởng 9 Toán, muốn tặng cỏ bốn lá. Cơ hội cuối trước khi anh ta ra trường.” – Đồng ngẩng đầu nhìn Minh. – “Xuống phụ một tay nhanh. Cậu cần gì học vẫn nhất!”
“Một lá cho giàu sang. Một lá cho sức khỏe. Một lá cho danh vọng. Một lá cho ngƣời yêu chung tình… Ngƣời xưa quả thâm thúy! Người yêu chung tình thật hiếm hoi như cỏ bốn lá.” – Minh bứt một cọng cỏ ba lá, tay giơ cao soi nó về phía mặt trời. Cậu nhếch mép ngạo nghễ. – “Cắt ghép một lá cỏ vào nhành cỏ ba lá rồi dán lên giấy là xong. Cỏ bốn lá.”
“Ý hay!” – Đồng hớn hở.
“Không đƣợc!” – Diệp gắt. – “Tớ thật lòng chúc anh ấy may mắn trong các kỳ thi sắp tới. Tớ thật lòng, không thể dùng cỏ rởm được.”
“Okay cô bé. Đừng có khóc!” – Đồng chắp hai tay trước mặt, ra bộ vái xin Diệp.
Giữa bãi cỏ nồng mùi đất ẩm, ba đứa trẻ chớm dậy thì mải miết tìm cỏ bốn lá. Hoàng hôn chầm chập lan tỏa khắp đất trời.
o0o
“Ngoan nào, nín nào. Lão ấy mù. Cậu xinh, cậu dễ thƣơng, cậu chu đáo, cậu nhẹ nhàng. Cậu lại vẽ đẹp nữa. Cậu tuyệt vời thế mà từ chối thì rõ là đời hắn định sẵn vô phước.” – Trong công viên nhỏ sau trường, trên ghế đá, Đồng ngồi xoa xoa vỗ vỗ lưng Diệp. Cô co chân lên ghế, gục mặt vào đầu gối thút thít.
“Thất tình đem đến những cảm xúc mãnh liệt nhất. Một nguồn cảm hứng bất tận cho tâm hồn nghệ sĩ. Cậu muốn trở thành họa sĩ, đây chính là vận may!” – Minh bước ra giữa bãi cỏ, cúi xuống ngắt một cọng cỏ ba lá, khẽ xoay giữa hai đầu ngón tay.
“Đủ!” – Đồng cáu tiết, mắt nheo lại dọa nạt rất đáng sợ. – “Tớ không đem dù để che bão nước mắt.”
“Hì!” – Diệp phì cười trước lời ngô nghê của Đồng, dù nước mắt theo quán tính vẫn giàn giụa không ngớt.
Minh bước đến ghế đá, khom ngƣời quỳ trước Diệp. Bằng cả hai bàn tay, cậu ôm lấy bầu má Diệp, dùng hai ngón tay cái nhẹ lau dòng nước lăn dài.
“Hai mƣơi phút khóc ròng tiêu hao đến 100 calorie năng lƣợng. Cậu phí ít thức ăn cho ngƣời không thèm biết đến giá trị của cậu thôi.” – Minh cười rất ấm. – “Tớ thích cậu cười. Cậu cười, mắt cậu cũng cười, nheo lại rất đáng yêu.”
Đồng nhìn mắt của Minh và Diệp bện vào nhau. Dạ dày cậu tự nhiên thót lại.
Diệp sịt mũi, đưa tay chặn lũ nƣớc mắt đang chực chờ thêm. Cô mím môi cười. Khuôn miệng vẫn méo xệch vì ảnh hưởng của khóc, nhƣng nụ cười rất thật.
17 Tuổi
Hội trường tan hoang sau phiên chợ của học sinh các trƣờng trung học trong quận nhằm gây quỹ từ thiện. Minh và Đồng lúi cúi giúp Diệp dọn dẹp. Bỗng cô bần thần bất động, cứ chằm chằm nhìn thứ gì ở dƣới đất, khiến hai cậu bạn để ý.
“Rõ hâm! Không thích thì đừng trịch thượng mua rồi đánh vỡ thế này. Dùng keo con voi dán lại chắc vẫn ổn. Về tớ làm cho.” – Đồng nóng nảy nhặt những mảnh vỡ của chiếc lọ mà Diệp đã thức hai đêm vẽ. Sáng tạo cô quý nhất trong những món đem bày bán. Một nữ sinh đã rất thích nó, mua ngay, khiến Diệp rất mừng.
“Bỏ đi.” – Diệp cười nhạt, bình thản lạ kỳ. Cô nhận lấy túi xốp đựng những mảnh vỡ từ tay Đồng, quăng vào thùng rác.
“Này, cậu rõ có vấn đề về cảm xúc. Người ta hành hung tâm sức cậu vậy mà…” – Đồng cau mày khó hiểu.
“Tớ không sao. Con mình mình khen đẹp, nhƣng đâu thể bắt mọi ngƣời đều thích.” – Diệp cười trấn an Đồng. – “Thôi làm nhanh còn về. Buồn ngủ rồi.”
“Có khi bạn cô ấy cũng thích chiếc lọ, mượn xem rồi sơ suất đánh rơi. Hay hai cô gái tranh nhau rồi động tay làm vỡ. Nhiều khả năng lắm. Đừng cứ nghĩ mọi chuyện bi quan quá.” – Minh lên tiếng từ góc phòng, đang quét rác. – “Biết đâu ở nhà, cô ấy đang cắn chăn cắn gối, thao thức mãi vì tiếc.”
Không khí trong hội trường nhẹ nhàng hơn, vừa trút được mấy bao tải của cảm xúc tiêu cực.
18 Tuổi
Thời tiết cuối tháng 8 hanh khô, cực khó chịu. Gần nửa đêm, trong công viên nhỏ sau trường. Ba người bạn ngồi dƣới bóng cổ thụ yêu thích của Minh. Rất lâu không ai nói gì.
“Đừng buồn. Năm sau chắc chắn cậu đậu cao.” – Diệp nhẹ nhàng an ủi Đồng - “Tớ không buồn. Tớ mặc cảm.” – Đồng nhìn Diệp, gượng gạo. – “Từ nhỏ, lúc nào tớ cũng kém nhất. Minh có học bổng sang Mỹ từ cuối năm lớp 11. Cậu vừa giành giải thưởng hội họa, chắc một suất trường Mỹ thuật Paris. Còn tớ, đến cao đẳng cũng rớt.”
“Rớt đại học có khi là phúc của cậu.” – Minh lạnh lùng.
Diệp trừng mắt quay sang Minh, định mắng. Nhưng nhìn nét mặt điềm nhiên của bạn, cô biết cậu sắp cho một lời khuyên hữu ích. Minh rất đặc biệt. Ngoại hình tuổi 18 non choẹt, nhưng đầu óc thì như bác học đã mấy chục năm dùi mài sách vở, chiêm nghiệm nhân tình thế thái. Cậu có tài năng thiên bẩm là vực dậy tinh thần người khác.
“Y và công nghệ thông tin, cậu chẳng thích cái nào. Nếu trót đỗ, học chỉ phí của, ra trường bám cái bằng kiếm cơm. Sống vô nghĩa!” – Minh quan sát nét mặt Đồng để đoán tâm trạng, cân nhắc nên dùng giọng điệu gì, ý tứ gì tiếp sau nhằm tăng ép phê. – “Tớ muốn thành triết gia. Tớ vào đại học bổ sung kiến thức cần thiết để thành triết gia. Trường lớp hướng dẫn tớ đi con đƣờng mình muốn, chứ chẳng chọn sẵn con đường cho tớ. Cậu chưa biết mình muốn đi đường nào, vào đại học là đâm đầu xuống giếng. Ngành thời thượng, ngành dễ kiếm việc, tốt nghiệp cấp ba thì vào ngay đại học… Thế giới đã chết yểu bao nhiêu nhân tài chỉ vì áp lực bằng cấp, thể diện gia đình và thứ tự trưởng thành
định sẵn dựa trên tuổi.”
“Tớ không hiểu hết những lời cậu nói, nhƣng tớ biết cậu đang an ủi tớ.” – Đồng quẹt nƣớc mắt, mếu máo cười. – “Cảm ơn!”
“Có thể khách sáo nói cám ơn nghĩa là tâm trạng khá hơn rồi!” – Diệp dí tay lên trán Đồng. – “Cậu có một năm để tìm kiếm đam mê. May mắn hơn ngàn vạn tân sinh viên vẫn mù mờ về cái mình sẽ học, chẳng biết sau này ra trường chui vào đâu làm.”
Đồng cảm động. Tim cậu hừng hực. Cậu ngƣớc nhìn hai bạn, muốn òa khóc thỏa thuê như đứa trẻ.
“Và đừng có dùng từ mặc cảm với chúng tớ. Bạn bè không so đo lẫn nhau.” – Minh nghiêm
giọng, rồi lập tức lại trở về ngữ điệu êm ái, cuốn hút. Cậu hát. Diệp nhanh chóng hòa nhịp cùng Minh, hát tặng Đồng bản “I Swear” của nhóm nhạc All 4 One. Bài hát về lời hứa dưới ánh trăng và những vì sao, về lời hứa sẽ bên nhau như hình với bóng, về lời hứa không làm người thân yêu phải khóc.
Mắt Đồng nhạt nhòa. Chàng trai to xác, luôn như hố lửa, luôn làm trƣớc nghĩ sau, bỗng mềm nhũn như chi chi. Đôi mắt ướt ngời sáng ánh vui vẻ.
o0o
Sân bay chiều tháng 8. Ánh mặt trời vàng vọt xuyên qua những tấm cửa kính khổng lồ, lấm lem khắp sảnh sân bay hỗn độn. Trên băng ghế dài, ba người ngồi lặng yên chìm đắm vào suy tư của riêng mình. Hai bay một tiễn. Một sang bờ đông nƣớc Mỹ. Một sang nƣớc Pháp phồn hoa.
“Hẹn nhau bốn năm nữa đúng tại băng ghế này, xem cuộc sống đã vần chúng ta như thế nào.” – Đồng ngồi giữa, vòng tay ra sau, quàng qua vai hai bạn. Cậu quay sang trái rồi sang phải, nhăn mặt. – “Hai ngƣời tươi lên chứ, phía trƣớc là bầu trời mà!”
“Con gái một mình xứ người, cậu phải chăm sóc mình thật tốt đấy!” – Minh hơi nhướn thân qua người Đồng, nói với Diệp.
Diệp cười, tặng Minh cái nhìn đầy tự tin. Rồi cô đứng dậy, hôn lên má từng cậu bạn tạm biệt. Cô dõng dạc kéo va-ly vào phòng cách ly. Đến trƣớc cửa, cô quay lại mỉm cƣời thật nhẹ. Cái vẫy tay tạm biệt cũng thật nhẹ.
Hơn hai giờ sau, đến phiên Minh hấp tấp đẩy va-ly vào cửa xuất cảnh. Khi cậu bạn đã khuất hẳn, Đồng thở hắt ra một cái, đảo mắt nhìn khung cảnh nghìn nghịt quanh mình rồi rời đi.
Ba người bạn thân, mỗi người rẽ một hướng. Ba con đường. Ba tâm trạng. Hào hứng lẫn lo âu, pha chút sợ sệt mơ hồ: thế là đã đặt một chân vào đời, tiếp theo thế nào?
22 Tuổi
Boston (Mỹ) giữa tháng 6. Những dấu hiệu của mùa hè rất rõ ràng. Bầu trời thoáng đãng. Gió cởi mở. Các cô gái tung tăng áo dây và váy ngắn khắp phố.
Minh săm soi từng khía tí hon trên các lá của cọng cỏ bốn lá trong l bàn tay. Diệp ngồi bên giường bệnh, ngắm Minh. Đứng tựa bên cửa sổ, Đồng nhìn hai bạn.
“Cả buổi sáng hai người bỏ tôi tự kỷ, đi lùng thứ vô ích này ư?” – Minh kéo xệch miệng, nói bằng giọng kinh-khiếp-cố-tình. Cậu bỗng hềnh hệch cười, thái độ quay ngoắt. – “Cảm ơn nhiều! Hai kẻ già đầu còn mù quáng.”
“Thà tin lầm còn hơn bỏ xót. Quan trọng là nó giúp cậu vững tin lên bàn mổ.” – Đồng trần tình.
“Hừ! Nó giúp hai người vững tin trong lúc chờ tôi mổ mới đúng.” – Mình nhón cầm cọng cỏ bằng hai đầu ngón tay. Rồi cẩn thận, cậu rứt từng chiếc lá ra khỏi tổ hợp bốn lá. Diệp và Đồng há hốc miệng kinh ngạc.
“Đừng càm ràm!” – Minh ra lệnh, chặn trước lời hai bạn. Cậu nhìn lá cỏ đơn nằm trên đầu ngón tay, mỉm cƣời thích thú. – “Thật dễ thƣơng! Hình trái tim.” – Cậu phổi phù, làm chiếc lá tí hon lẩn nhanh vào không khí. Cậu nhìn sang cọng cỏ chỉ còn ba lá. “Cỏ ba lá. Mộc mạc, chúm chím, xinh tươi. Mỗi lá là một trái tim, dính chặt vào nhau, xòe ra đẹp như hoa. Y hệt ba chúng ta.”
Diệp và Đồng nhìn nhau, mặc Minh độc thoại. Hai ngƣời đều hiểu Minh đang rối, đang lo, đang run rẩy. Minh đang cố nói thật nhiều, buộc đầu óc tất bật phân tích triết lý hòng lơ cảm xúc.
Im lặng. Im lặng đáng ghét.
“Cậu có sợ không?” – Đồng bâng quơ, cho bầu khí bớt chướng.
“Sợ. Tớ còn nhiều kế hoạch. Cuộc đời tớ vừa chỉ bắt đầu hữu ích một chút, thì trái tim chết tiệt này đòi đình công.” – Giọng Minh mỗi lúc một gay gắt vì bất mãn. – “Tớ không muốn chết!”
“Tiền làm thêm của tớ để đi chơi Châu Phi, tiền dành dụm của Đồng để mở quán cà phê, chúng tớ dồn hết sang Mỹ cổ vũ cho cậu. Cậu phải mổ tốt! Hụ…” – Diệp bụm miệng. Thân người cô giật nẩy một cái vì nấc. Nước mắt bắt đầu ào ra.
“Cậu phải sống. Cậu phải thành triết gia đại tài. Cậu phải đi khắp thế giới thuyết giảng, phải viết những cuốn sách truyền cảm hứng cho bao ngƣời. Cậu sẽ sống!” – Đồng nhào tới giƣờng bệnh, dùng cả hai tay siết chặt tay Minh.
Đồng bắt đầu hát, giọng trầm, lệch tông và lạc nhịp nhiều chỗ vì thổn thức. Diệp cũng mếu máo hát theo. Hai người đồng ca bài I Swear mà Minh hát năm xưa để an ủi Đồng. Bài hát về lời hứa dưới ánh trăng và những vì sao, về lời hứa sẽ bên nhau như hình với bóng, về lời hứa không làm người thân yêu phải khóc.
“Đủ!” – Quang Minh vờ nổi da gà. – “Ngày xưa vì nhất thời bí quá, tớ hát bài này để cổ vũ Đồng thôi. Nó dành cho đôi lứa, không phải tình bạn ba người.”
“Kệ đi! Ý nghĩa mỗi bài hát nằm trong tim, trong cảm nhận riêng, không phải trong ngôn từ.” – Đồng cãi nhanh.
“Cùn khiếp!” – Minh khinh khỉnh.
Diệp bật cười. Khoảnh khắc của hạnh phúc. Ba người bên nhau, cãi vã lặt vặt, bắt bẻ trẻ con. Khi điều giản đơn này ở ngưỡng chấm dứt vĩnh viễn, cô mới nhận ra nó đáng quý vô vàn. Đáng quý hơn việc cô thành họa sĩ lừng danh. Đáng quý hơn những món hàng hiệu luôn khiến cô thèm thuồng. Hay dù cho cô có tất thảy may mắn trên Trái Đất này cộng lại, cô cũng không bao giờ đánh đổi.
o0o
Đêm. Diệp ngồi bên giường Minh. Cô chạm khẽ vào tay cậu, gắng không làm cậu tỉnh giấc. Nhưng từng tế bào nơi da cô tiếp xúc với da cậu đều căng ra, muốn truyền hết năng lượng và dũng khí trong thân mình sang bạn.
“Nếu tớ không tỉnh nữa, cậu phải chăm sóc mình thật tốt đấy!”
“Tớ làm cậu thức ư?” – Diệp giật mình. – “Đừng nói gở!”
“Mạng người chẳng lường trước được, có sự chuẩn bị vẫn hơn.” – Giọng Minh trầm đều, nhẹ bẫng và rất bình tĩnh. – “Khóc tốn năng lượng, nên khóc tớ ít thôi. Dành sức mà sống, mà giúp ích cho ngƣời khác thay phần tớ.”
“Được, tớ hứa. Nhƣng cậu phải thề là cậu sẽ chai lì. Trên bàn mổ, dù say thuốc mê, dù khó khăn thế nào cũng không đầu hàng, phải bám chặt vào sự sống. Okay?”
“Ừ” – Minh xoa nhẹ đầu Diệp, rồi cố ý bú xù tóc cô lên để trêu.
“Tớ yêu cậu.” – Diệp nhìn sâu vào mắt Minh. Cô mỉm cƣời. Cô tin Minh sẽ qua khỏi. Nhưng cái suy nghĩ nhẫn tâm “phải cho Minh biết tình cảm của mình, biết đâu là lần cuối” cứ ám lấy đầu óc cô. Cô không thể ngăn mình thốt lời. – “Tớ yêu cậu từ lúc…”
“Tớ biết.” – Minh đặt ngón trỏ trƣớc môi Diệp, âu yếm nhìn cô. – “Chúng ta sẽ nói tiếp khi tớ bình phục.”
Cánh cửa phòng bệnh hé rất mảnh, như một đường chỉ, từ bao giờ. Đằng sau cánh cửa, Đồng nghe trọn cuộc đối thoại. Thân ngƣời cậu lặng đi nhƣ kết dính vào cửa thành một khối vật chất bất động.
“Nhưng lỡ chỉ xác tớ về Việt Nam, hãy chôn tro dưới gốc cổ thụ trong công viên sau trường. Tớ sẽ hóa thành thần cây, lắng nghe mọi tâm sự của cậu. Và bằng tiếng xào xạc, tớ sẽ cho cậu lời khuyên.” – Âm vực giọng Minh lớn hơn một chút, cho Đồng bên ngoài nghe thấy.
Sân bay chiều tháng 8. Nắng cháy xuyên qua những tấm cửa kính khổng lồ, lấm lem khắp sảnh sân bay hỗn độn. Trên băng ghế dài, Diệp và Đồng ngồi bất động, trôi trong suy tư của riêng mình.
“Hẹn nhau bốn năm nữa đúng tại băng ghế này, xem cuộc sống đã vần chúng ta như thế nào.” – Lời nói xa xưa của Đồng vang vọng đến từ mọi góc sân bay, như có một đám đông vô hình đồng thanh hô to.
“Sẽ lâu lắm mới gặp lại!” – Diệp ngắm Đồng kỹ lưỡng, muốn nuốt trọn từng cử động mắt môi bạn vào trí nhớ. Rồi cô đứng dậy, vào trong phòng xuất cảnh, về Pháp.
Đồng không để tâm câu nói của Diệp. Cậu tiễn cô bằng nụ cƣời buồn nhƣ một buổi hoàng hôn trên hoang mạc. Ánh mắt cậu tan tác.
Ba tháng sau, Diệp cắt liên lạc với Đồng. Không email, không tin nhắn, không điện thoại.
Vài năm sau, Diệp xuất hiện trƣớc nhà Đồng. Dung nhan, phong cách, thần thái đã thay đổi nhiều.
Bao nhiêu tuổi?
Minh “mở mắt” trong một căn hộ sành điệu. Tường, thảm, các đồ vật lớn như bàn ghế, tủ
giường… đều trắng sữa, rất sang trọng. Còn đồ vật nhỏ như ly tách, chén đĩa, đèn trang trí, rèm cửa, khung hình, cơ man vô số thứ… đều màu xanh lá cây, đủ sắc đậm nhạt. Trên các bức tường treo đầy tranh vẽ cỏ ba lá – những lá cỏ luôn hình trái tim. Khi là một cọng cỏ phóng to, ba lá xòe ra rực rỡ như một chiếc dù đang xoay. Khi là biếm họa của một đôi cỏ ba lá có miệng cười, mắt lúng liếng. Khi thì nét vẽ sống động như thật, trông thoáng qua cứ ngỡ ảnh chụp một đám cỏ.
Fan hâm mộ cuồng nhiệt của cỏ ba lá – người hẳn đã bỏ khối thời gian vẽ đống tranh này – chỉ có thể là Diệp. Nhà của cô.
Minh lượn mấy vòng khắp nhà, hào hứng thám thính chốn riêng tƣ của Diệp. Ở phòng nào, anh cũng tấm tắc trƣớc các bức tranh. Cô rất lên tay rồi, nét họa vô cùng đa dạng và độc đáo.
Điều khiến Minh thú vị nhất là anh có thể đi xuyên tường, xuyên cửa nhanh như chớp và không thấy đau.
Diệp dành một căn phòng nhỏ có ban công làm phòng vẽ. Trên giá vẽ giữa phòng là một bức họa dang dở, chỉ mới phác thảo những nét chì rất nhạt. Minh nóng lòng muốn ngắm Diệp hoàn thiện tác phẩm này. Anh nhận ra, hôm nay mọi thứ trước mắt mình, trong ý nghĩa, trong cảm nhận đều vô cùng tinh tươm. Cứ như nhìn thấy phố xá bóng loáng sau hàng trận mưa rào. Chính xác hơn, như trong một cuốn phim, chỉ với dòng chữ “nhiều năm sau” là mọi thứ đã đổi khác đầy kinh ngạc.
Gần 10 giờ tối. Minh ngồi trên sàn, ngắm những chậu cỏ ba lá bày trên bậu cửa sổ thấp trong phòng khách. Diệp bước ra từ phòng tắm, mái tóc ƣớt nhỏ nước dọc theo bước cô trên sàn nhà, đến bên cửa sổ. Cô cầm một chậu cỏ lên ngắm nghía.
“Sấy tóc đi. Ốm bây giờ.” – Minh hét lớn, nhƣng Diệp vẫn điềm nhiên đùa chơi chậu cỏ. Anh hờn, bỏ đến sô-pha gieo thân xuống. – “Cậu yêu tớ nhiều thật đấy! Tớ ở ngay bên cạnh mà cũng không cảm nhận được!"
Lát sau, Diệp vào phòng vẽ, pha màu họa tiếp bức tranh. Một tuýp màu nước xanh lá, một trắng, một đen, rồi dải màu xanh đậm nhạt của cỏ dần hiện ra. Nhìn bảng pha màu trên tay Diệp, Minh bỗng lóe một ý. Suốt từ lúc cô về, anh thua trong việc báo cho cô biết sự xuất hiện của mình. Anh cảm nhận đƣợc đồ vật khi bản thân chạm vào, nhưng anh không có sức lực giữ nó. Nhưng nếu cho màu dính vào anh…
“Mình đây” – Minh chấm tay vào ô màu nƣớc, rồi bằng vận tốc của tia chớp, anh phóng tay viết ào lên khung vải trên giá. Phá hỏng bức tranh chưa thành hình cũng kệ, việc của anh quan trọng hơn.
Diệp thất kinh.
“Xoảng!” – Diệp buông rơi bảng pha màu, hất đổ lọ nƣớc vẽ. Cô ngã nhào khỏi ghế. Rồi cô lẩy bẩy bò đến nép sát tƣờng, toàn thân run bần bật, tay cào lớp vôi. Trên khung vải trắng chỉ có vài nét chì phác nhạt bỗng hiện lên những đường xanh lá – ai có thể bình tĩnh?
“Aaaa!!” – Giọng nói trở về. Diệp la thất thanh trong lúc tông cửa, ù té khỏi nhà. Đến khi vào taxi rồi, cô mới ngộ ra mình chỉ phong phanh áo ngủ mỏng dính.
“Chà, khó đây!” - Ở bên Diệp trong xe, Minh vò đầu. Chẳng dễ để anh tìm ra được cách giao tiếp với cô. Nhƣng kiến cô hồn xiêu phách lạc thì anh… Anh thở dài, quan sát những đổi thay mà thời gian đã vẽ lên mặt Diệp. Anh đoán, cũng phải lâu rồi kể từ ngày anh chết.
o0o
“Sau cậu tái mét vậy?” – Đồng ngồi xuống chiếc ghế đối diện Diệp, đưa tách trà nóng cho cô – cô đang cuốn mình trong chăn bông trên sô-pha. – “Có chuyện gì ở nhà ư? Có trộm ư? Hay có tên biến thái nào bám theo cậu?”
“Vì tớ đấy, lè lè!” – Minh thè lưỡi trêu hai bạn, thượng lên chiếc bàn kính nhỏ ở trung tâm bộ ghế sô-pha. Anh khoái trá vô cùng. Lúc trước ba người với nhau, anh là bộ não của nhóm nên mặc nhiên phải cụ non, phải đạo mạo. Lắm khi anh cũng muốn làm trò khỉ, nhưng sợ mất hình tƣợng, lại thêm e khiến hai bạn sốc chết nên không dám. Nay anh thoải mái.
“Cậu tưởng tượng quá rồi!” – Diệp chun mũi, cố ra vẻ đùa nghịch. Cô tránh ánh mắt ngờ vực. – “Tớ căng thẳng quá nên muốn làm chuyện phá cách cho khuây khỏa.”
“Nửa đêm mặc áo ngủ xông vào nhà tớ, phá cách thật!” – Đồng cười hà hà trêu Diệp. – “Tớ vẫn chưa quen đƣợc việc cậu đã về. Mỗi lần gặp lại choáng một chút vì nét khác của cậu.”
Minh gí sát vào mặt Diệp, soi từng cử động cơ mặt cô. Nói dối. Nhƣng sao cô không thuật cho Đồng chuyện trong phòng vẽ? Từ bao giờ giữa hai người có điều không muốn kể? Chuyện gì đã xảy ra? Anh đã biến mất bao nhiêu năm rồi?
“Này, nhà cậu có phim ma không?”
“Hở?” – Đồng ngạc nhiên.
“Oaaa…” – Nhận ra bản thân đang cư xử kỳ quặc, Diệp vờ ngáp. – “Thôi, tớ mượn giường cậu ngủ đây. Phiền cậu ngủ sô-pha một đêm nhé.”
Diệp rút về phòng ngủ của Đồng. Chỉ năm giây sau, cô quay lại phòng khách, nài nỉ Đồng trải đệm ngủ kế bên giường. Ánh mắt cô van nài, long lanh nƣớc, buộc anh đồng ý mà không nỡ hỏi nguyên nhân.
Đêm về khuya. Diệp sau một hồi trằn trọc, dần lắng vào mộng. Đồng nằm yên trong chăn. Mãi đến khi nghe Diệp thở đều đặn và nhẹ nhàng, đoán cô ngủ sâu, anh mới nhắm mắt. Sau khi quan sát chán chê gương mặt “già” của Đồng, của Diệp, Minh đến ngồi bên cửa sổ, suốt đêm trầm tư.
Đồng thức giấc trước cả mặt trời. Anh kéo kín rèm cửa sổ, chặn trước sự xâm lăng của nắng, cản chúng đánh thức Diệp. Rồi anh ngồi bên giường, ngắm cô ngủ.
Ở phía giường bên kia, đối diện Đồng, Minh ngồi vuốt ve tóc Diệp. Thi thoảng, anh lại nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Đồng.
Vài giờ sau. Vừa tỉnh dậy, Diệp muốn về ngay. Cô nằng nặc từ chối để Đồng đưa về. Trùm vào chiếc áo khoác ngoài của anh, cô nhanh chóng rời đi.
Minh toan theo Diệp, nhưng nhìn trạng thái của Đồng khi tiễn cô, tự dưng anh bất an. Có một cảm nhận không ổn.
Diệp đi rồi, Đồng nằm lặng trên sô-pha trong phòng khách đến tận giữa trưa. Mắt cứ thao láo bám xoáy vào trần nhà. Trông anh mỗi lúc một nhợt nhạt. Có điện thoại gọi, rồi anh vào phòng, nốc mấy viên từ lọ thuốc trong ngăn kéo tủ giường ngủ, rồi rời nhà. Thuốc giúp trấn tĩnh thần kinh, loại chuyên dụng.
Minh nán lại nhà Đồng thêm ba ngày. Ngày nào, Đồng cũng dùng đến thuốc, tối thiểu một bận.
29 Tuổi
Diệp đứng chôn chân trước giá vẽ. Dòng chữ “Minh đây” trên khung vải trắng hút trọn hồn phách cô. Tim cô đập khi nhanh lúc chậm. Mọi chân lông trên thân đều đông cứng lại, không cảm giác.
“Minh, cậu có đấy không? Nếu có, hãy viết thêm một cái gì đó đi. In một dấu chấm cũng đƣợc.” – Diệp nói lớn. Liền ba ngày, trong phòng vẽ, cứ vài mươi phút cô lặp lại câu này một lần. Nhưng không có trả lời.
Tối ngày thứ tư. Đứng trò chuyện với giá vẽ tận gần nửa đêm mà không có kết quả, Diệp chán chường thay đồ đến quán rƣợu. Cô chuốc mình say. Hơn ba giờ sáng, khi mặt mày đã rệu rã, thân mình ám đặc mùi rƣợu, cô mới lảo đảo về nhà.
“MINH!” – Vừa dò dẫm vào phòng vẽ, Diệp thét thật lớn. – “Cậu có đó không???”
“Tớ đây. Cậu xỉn ư?” – Minh lo âu nhìn Diệp. Anh muốn viết lên khung vải trả lời cô nhưng màu nƣớc đã khô hết cả, không có cách gì.
Mặt Diệp méo xệch. Cô gào lên một tràng âm thanh cao vợi vô cùng chói tai, rồi ngã nhoài xuống sàn. Cô nằm im. Cơn say đã đẩy cô nhanh gọn vào giấc ngủ. Minh ngồi xuống bên cạnh, lòng anh ngổn ngang.
o0o
Sau trọn một ngày vật vã vì dư âm cơn say, Diệp mới gượng dậy nổi. Cô tắm gội, nuốt tạm mấy lát bánh mì khô còn sót trong bếp, rồi vào phòng vẽ. Sau một hồi nhìn đăm đăm giá vẽ, cô gỡ miếng khung vải đặt sang bên. Thay khung vải mới, cô phác chì rồi pha màu vẽ lại.
“Bình tĩnh nhé” – Một đốm màu nước đƣợc “rứt” ra khỏi bảng pha màu, bay vèo trong không khí, rồi phóng thành chữ trên khung vải trắng.
Diệp chết lặng nhìn sự việc trƣớc mắt. Cô không nghe tim mình đập. Nhưng cô không sợ. Cô ngóng đợi những lời tiếp theo. Mấy ngày nay, cô đã nghĩ rất nhiều, phỏng đoán rất nhiều. Xác mất nhưng hồn còn – trên đời có gì mà không thể? Kiến thức của con ngƣời vốn đâu chắc chắn. Vả chăng, là ma thì không trốn khỏi. Mà nếu ma này là Minh, cô càng mong gặp.
“Tớ ổn. Cậu tiếp đi.” – Mãi không thấy Minh viết thêm, Diệp hối thúc.
“Cậu bao nhiêu tuổi?” – Màu nƣớc lại bay trong không khí rồi viết lên khung vải.
“29” – Diệp đáp.
“7 năm rồi…” – Minh lẩm nhẩm, toan chấm màu viết tiếp, thì Diệp đã nói trước.
“Cậu đúng thật là Minh ư? Là linh hồn ư? Chứng minh đi!” – Diệp sốt ruột lên tiếng.
“I swear.” (Tớ thề.)
Diệp bụm miệng, hức một tiếng. – “Tớ có thể nhìn thấy cậu không? Cậu không thể nói ư?”
“Không. Viết đã khó khăn rồi.”
Diệp bỗng chạy khỏi phòng vẽ. Minh nhìn theo, rối trí. Lẽ nào cô lại lâm vào cơn hoảng loạn?
Chưa đầy nửa phút sau, Diệp quay lại, trên tay cầm theo một tấm kim loại mỏng. Cô lại trƣớc giá vẽ, ngồi bệt xuống sàn, đặt thứ như màn hình tivi siêu mỏng và nhỏ lên đùi. – “Minh, chúng ta dùng cái này. Đây là máy tính bảng. Công nghệ mới. Cậu chỉ cần chạm nhẹ vào màn hình là có thể gõ chữ. Tớ có rất rất rất nhiều chuyện để nói. Chờ cậu chấm màu thì đến năm sau mất.”
“Tuyệt!” – Minh khoái chí lướt ngón tay lên màn hình trơn láng. – “Ôi, tớ đã để lỡ bao điều kỳ diệu của cuộc sống rồi?!"
“Cậu bằng cách nào về đây?”
“Không biết. Lúc tớ tỉnh, đã thấy mình trong nhà cậu.”
“Bảy năm qua cậu ở đâu?”
“Tớ không tồn tại. Có lẽ hồn tớ dùng thời gian ấy tích tụ năng lƣợng, để lại có thể sống. Một dạng sống khác. Hoặc tớ đã ở bên cậu bảy năm qua nhưng đột nhiên mất trí nhớ. Ma mất trí nhớ. Trở thành dạng sống như bây giờ, tớ nghiệm ra rằng thế giới có những tồn tại mà con người luôn cho là hoang đường.”
“Cậu đang ở hướng nào của tớ?” – Giọng Diệp khàn khàn vì nghẹt mũi. Cô muốn khóc, nhưng nén bản thân lại. Cô phải tranh thủ từng khoảnh khắc của cuộc nói chuyện này.
“Đối diện cậu.”
Diệp ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào không khí. Đôi mắt cô mở căng ra, dồn sức, mong nhìn thấy được một nét sương khói mờ nhạt. Cô chớp mắt, bật cười chữa thẹn khi mãi không kết quả. – “Trông cậu bây giờ thế nào? Vẫn trắng trẻo thư sinh như chàng trai 22?”
“Tớ không nhìn thấy mình trong gương. Có thể, bây giờ tớ sống ở một chiều không gian khác. Tớ trốn về đây là để hỏi xem chuyện gì đã xảy ra với cậu và Đồng.”
“Cậu biết chuyện đến đâu rồi?”
“Đã nhiều năm cậu và Đồng xa cách, chỉ vừa gặp lại?”
“Đúng. Sau mùa hè ấy, tớ trở lại Pháp. Nhƣng tớ bỏ học, sang Úc sống với dì. Tớ học những khóa mỹ thuật ứng dụng ngắn hạn. Tớ có việc làm, phấn đấu và thành danh. Tớ thăm thú nhiều nơi để ngắm những loại cỏ ba lá khác nhau. Rồi tớ nổi tiếng. Thương hiệu của tớ là những vật dụng trang trí có hình cỏ ba lá trái tim.”
“Cậu mộng thành họa sĩ cơ mà?”
“Một bức tranh phục vụ được bao nhiêu ngƣời? Sản phẩm mỹ thuật công nghiệp dễ sản xuất đại trà hơn. Những lá cỏ trái tim, màu xanh hồn người mỉm cười khi nhìn thấy, cầm nắm lấy chúng. Chiếc cốc in cỏ ba lá pha cà phê bớt đắng. Cuốn sổ cỏ ba lá tăng hưng phấn học hành. Tớ đã hứa sẽ giúp ích cho ngƣời khác thay phần cậu. Tớ chọn cách giúp được nhiều người nhất.”
Minh toan viết lời cảm ơn, nhưng thấy từ ngữ ấy không đủ, lại có vẻ không phù hợp. Anh muốn mắng Diệp, vì anh mà quên bản thân mình. Nhưng nếu anh là Diệp, có lẽ lựa chọn cũng chẳng khác.
“Xin lỗi cậu. Xin lỗi vì tớ đã chết.”
“Xin lỗi cậu. Tớ không vượt qua được. Tớ nhớ cậu nhiều quá, nhiều đến mức sợ hãi gặp Đồng. Nhìn cậu ấy, nghe giọng cậu ấy, đọc email cậu ấy… Tớ đã trốn Đồng. Sợi dây liên hệ với Đồng cũng là sợi dây liên hệ với cậu. Tớ đau lắm… Tớ… Tớ…”
“Khóc đi, đừng nói nữa. Cậu mất khả năng diễn đạt rồi.”
Diệp quẹt tay mạnh lên mắt, chùi dòng nƣớc đang đòi ứa ra. Bỗng, cô bưng mặt nức nở. Những tiếng gào, tiếng la tự do văng khỏi thân người đang rung bần bật.
“Nín nào. Tớ có chuyện nghiêm túc.” – Diệp khóc quá dông dài khiến Minh sốt ruột. Anh cho cô mươi giây để ngay ngắn lại. – “Giúp Đông. Mấy ngày qua tớ ở chỗ Đông. Cậu ấy dùng thuốc thần kinh loại nặng. Có vẻ như bị nghiện.”
Diệp mình lời Minh trên màn hình, tay chân xụi xuống, tim đứng vài nhịp. – “Tớ phải làm gì? Có nên kể cho cậu ấy về cậu?”
“Tớ không biết. Tớ cũng không biết mình ở đây được bao lâu. Tớ không biết mình là gì, có nhiệm vụ gì, bị giới hạn thời gian không. Để phòng xa, chúng ta cần nhanh lên.”
Sáng chủ nhật đẹp nắng. Diệp gõ cửa nhà Đồng, một tay ôm bó hoa đồng tiền nhiều màu sặc sỡ, một tay xách giỏ thức ăn ngon lành. Anh đón cô với gương mặt phờ phạc vì thiếu ngủ và ngái ngủ. Đôi ngươi anh đục ngầu, chẳng hiện rõ đƣợc tia ngạc nhiên trong ấy.
“Chúng ta cưới nhau đi!” – Diệp dọn xong bàn ăn sáng, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Đồng.
Minh há hốc mồm: câu này ngoài kịch bản.
“Này, cậu mất tích bao năm qua, đột nhiên về đây cầu hôn tớ. Thương thầm tớ không quên được à? Cảm động quá!” – Đồng làm mặt phê phê, ngẩng nhìn trần nhà, bàn tay đặt trước tim.
“Không cưới cũng đƣợc. Nhưng để tớ chăm sóc cậu.” – Diệp nhìn Đồng bằng ánh mắt cứng rắn. – “Nghiêm túc đấy!”
“Sáng nay cậu uống nhầm thuốc sao?” – Đồng áp tay lên trán Diệp.
“Ngƣời uống thuốc là cậu. Cái lọ trong tủ đầu giường.”
Đồng ngỡ ngàng. Anh nhìn xoáy vào mắt Diệp, như muốn đọc suy nghĩ của cô. Rồi anh cúi nhìn hai nắm tay mình siết chặt trên đùi. Môi anh mím, trán nhăn lại. Nét mặt mỗi lúc một tê cứng. Bỗng anh ngẩng đầu nhìn quanh. – “Minh, cậu đang ở đây đúng không?”
o0o
Bầu trời tối dần. Dưới gốc cổ thụ trong công viên nhỏ, Diệp ngồi nghe Đồng kể câu chuyện của bảy năm xa cách.
“Khoảng nửa năm sau khi cậu đi, một chiều tớ uống say đã đến đây mắng Minh. Đột nhiên cậu ấy xuất hiện, tự xưng là ma. Tớ nhờ Minh tìm cậu nhưng Minh là một con ma vô dụng. Sau đó, Minh phụ tớ mở rộng kinh doanh thì mới có chuỗi cà phê Đồng Gia ngày nay. Mỗi tách cà phê kể một chuyện triết lý đơn giản mà sâu sắc. Ngƣời ta tìm đến cà phê của tớ để uống, để nghĩ, để cảm. Đầu đất như tớ sao nặn được ý tưởng kinh doanh này.”
“Tớ không nhớ.” – Minh gõ lên máy tính bảng đặt trên thảm cỏ ba lá.
“Cách đây hai năm, cậu tự nhiên biến mất. Một mình tớ xoay sở với cà phê Đồng Gia quá đuối, phải dùng đến thuốc ăn thần.” – Đồng nhìn màn hình máy tính bảng. – “Ma mất trí nhớ. Ma công nghệ. Cậu đúng thật là con ma lắm chuyện nhất thế gian!”
“Tớ xin lỗi.” – Giọng Diệp bẫng nhẹ. – “Trong lúc cậu cần nhất, tớ lại bỏ rơi cậu. Tớ biết tớ tồi tệ. Tớ..."
“Thôi!” – Đồng nắm tay Diệp, khẽ siết một cái trấn an. – “Giai đoạn khó khăn ấy, mỗi người đều phải tự tìm cách vượt qua. Đấy là cách của cậu. Tớ chỉ cần cậu bình an.”
“Ngắt một cỏ ba lá. Rồi ngắt bỏ một lá.” – Minh ra lệnh.
Đồng làm theo.
“Nhìn giống con bướm với cánh trái tim không? Là hai người đấy. Hai cánh phối hợp nhịp
nhàng, bướm mới có thể bay cao, bay xa. Có thể nắm tay nhau mà sống như xưa không? Hai người thế đi, cho tôi yên tâm đi. Tôi đã chết rồi mà phải về đây vì hai người đấy.” – Chữ của Minh thoăn thoắt hiện trên màn hình máy tính.
“I swear.” – Diệp mỉm cƣời thật ngọt ngào để làm yên lòng Minh.
“I swear.” – Đồng nói chậm.
“Cậu đi bác sĩ đi. Thứ thuốc ấy sẽ gửi cậu đi theo tớ sớm đấy!” – Minh tiếp.
“Ừ!”
“Tớ phải đi rồi.” – Đấy là lời cuối của Minh trên chiếc máy tính.
Thời gian nhích từng bƣớc. Trời tối đen hẳn. Minh ngồi ngắm gƣơng mặt ảo não, đôi mắt lấp đầy bằng tâm sự của Đồng, của Diệp.
“Minh lại đi rồi.” – Đồng đứng dậy, đưa tay kéo Diệp lên. – “Tớ đưa cậu về.”
Minh bước song song Diệp và Đồng, vừa thích thú, vừa phiền não. Anh quyết định sẽ vờ biến mất, từ nay không giao tiếp với họ nữa. Cuộc sống của họ đã vào trật tự mới – trật tự không có anh, anh không thể xào xáo lên. Anh đã thuộc về thế giới khác. Nếu dây dưa lâu, nếu để lại quá nhiều kỷ niệm, khi anh về nơi của mình, họ sẽ sụp đổ như bảy năm trước. Anh không biết khi nào, bằng cách nào mình sẽ rời khỏi đây, nhưng đến ngày ấy, anh sẽ luôn bám theo, luôn quan sát Diệp và Đồng.
30 Tuổi
Đêm tháng 6, trời mưa trút nước. Diệp pha tách trà nóng, cầm cuốn nhật ký dày – tích lũy từ thời cấp một đến tận sau khi Minh mất – đến ngồi cạnh cửa sổ. Một buổi thiên thời, địa lợi, nhân hòa cho việc… tự kỷ.
Mỗi trang giấy, mỗi tấm hình, mỗi câu chuyện lướt qua, mắt Diệp lại thêm long lanh. Một màng nước mỏng dần phủ kín đôi ngươi cô. Mai là ngày giỗ của Minh. Tám năm.
Minh ngồi sát bên Diệp, tò mò và hào hứng xem trộm tâm sự suốt bao năm của cô. Và… theo những câu chữ trong nhật ký, đầu anh ong ong.
“Đồng đáng ghét! Lần thứ n với n rất lớn, cậu lại lấy nhầm bánh nhân kem. Tớ ghét kem
chocolate, chỉ có Minh thích thôi. Hừ, lần sau không thèm cậu lấy trộm từ quầy hàng của mẹ nữa, tớ xin tiền bố tự mua bánh tớ thích. Đã bao nhiêu lần rồi mà cậu cố tình quên. Thiên vị Minh quá thế!”
“Khi Minh quỳ trước mặt, lau nước mắt cho mình, tự nhiên tim mình rộn ràng. Nhưng… Ánh
mắt Đồng khiếp thật! Mình cả nghĩ quá chăng? Không, rõ ràng khi mình vô tình nhìn sang, mắt Đồng lúc đó xấu lắm. Như giận, như ghét. Ánh mắt ấy dành cho mình. Sao kỳ nhỉ? Nghĩ quá rồi!!”
“Những lúc Đồng quan tâm mình, Minh đều có cách làm cho chúng mình chưng hửng, cụt hứng. Vẫn biết Minh đề cao việc sống phải dùng não, phải vững tâm lý, nhưng sao mình không dừng được cái cảm giác là Minh đang phá bĩnh. Ghen ư? Hì hì.”
“Gay? What? Không thể được!!! MÌNH ĐIÊN RỒI!!!”
“Mô típ tình tay ba ngày xưa, hai trai một gái, thế nào hai anh cũng đánh nhau vỡ đầu vì nàng. Mô-típ tình tay ba ngày nay, hai trai một gái, nàng nhìn hai anh thương thầm nhau mà không dám thổ lộ, lại cho rằng chàng kia có tình cảm với cô gái. Ôi, hai thằng khờ! Hai người có thể ý rằng mấy ngày nay đi cùng nhau, tôi đã không đi giữa mà bước sang bên, đẩy hai người gần hơn không?”
“Thật may mắn là hai cậu không hiểu tình nhau, nếu không tớ nghiễm nhiên thành kỳ đà cản mũi! Đồng à, xin lỗi nhé. Cái bài “I Swear” là Minh hát riêng cho cậu, nhưng tớ phải phá đám hát theo. Nếu không, tớ sẽ ngượng chín người khi nhìn hai cậu mắt lồng mắt!! Giá mà… Minh, đồ đáng ghét! Tớ quen cái chăm sóc tinh tế của cậu quá rồi, giờ không chàng nào vừa ý được nữa. Lúc nào tớ cũng so sánh người khác với cậu. Làm sao tớ có bạn trai đây?”
“Ba người chúng ta trưởng thành nhanh, kiếm thật nhiều tiền mua một căn nhà nhỏ trên đồi, sống chung. Đầm ấm bên nhau, cùng già đi, cùng chia sẻ những điều nhỏ xinh của cuộc sống. - Tớ mơ thật như thế, mà khi kể hai cậu nghe lại bị cốc đầu đau điếng. Haizzz... Chuyện hai người thật rồi! Cả hai đều nghĩ người kia yêu thầm tớ, nhưng đều không dám mở lời làm mai, vì sợ khiến bản thân đau. Trò cút bắt này đến bao giờ?”
“Liệu hai cậu thật không biết ý tứ của nhau? Hay trước mặt, sợ tớ lúng túng, sợ tớ sốc nên đóng
kịch vô tư hòng che giấu?”
“Đồng à, tớ xin lỗi. Tớ sẽ chỉ xa cậu một thời gian thôi. Khi tâm tĩnh lại, tớ sẽ tìm cậu. Tớ biết là không phải, nhưng tớ luôn đố kị cậu, ghen với cậu. Vì Minh với cậu, không chỉ đơn thuần là bạn. Đau của tớ và đau của cậu giống nhau. Nhưng có lẽ, đau của tớ nhẹ hơn vì Minh biết tớ yêu cậu ấy.
Tớ nhớ cậu, Đồng à.”
Minh nhìn những giọt nƣớc mắt lăn dài trên má Diệp, lòng nặng như chì.
Đêm tháng 6, trời mưa trút nƣớc. Đồng pha tách cà phê cam, đến ngồi cạnh cửa sổ. Anh ưu tư nhìn tấm cửa kính bám đầy nước.
“Yên tâm, tớ không thua Diệp đâu. Diệp làm việc không mệt mỏi để giúp ích cho đời thay phần cậu, tớ cũng sẽ làm được. Tớ không tài năng như Diệp, việc tớ làm sẽ ít tác dụng hơn, nhưng tớ không thua đâu. Tớ sẽ sống cho cậu.” - Anh lầm bầm với bóng mình trong kính.
Đồng nhấc khung hình đặt trên bậu cửa sổ lên, ngắm nụ cười tít mắt tươi rói của mình. - “Cậu quên hết cũng tốt!” - Anh nói với tấm hình. Trong hình, anh đứng lệch về bên trái, cánh tay đưa ra như đang nắm tay ai đó. Anh đang nắm tay Minh. Bên phải tấm hình là Minh - trong suốt.
23 Tuổi
Một buổi sập tối đầu tháng 5. Đồng ngà say, tay cầm chai rƣợu đến dƣới gốc cổ thụ trong công viên nhỏ, nơi anh và Diệp đã chôn tro Minh. Anh ngồi trầm ngâm, chốc chốc lại nốc một ngụm rƣợu.
Nƣớc mắt lặng lẽ rỉ ra thành hai dòng từ đôi khóe mắt.
Minh đứng từ xa quan sát Đồng. Khi chai rượu sắp cạn, anh mới bước đến, ngồi xuống bên bạn.
Đồng trừng trừng nhìn Minh. Minh né tránh ánh mắt ấy, phóng tầm nhìn về phía chân trời tranh tối tranh sáng.
“Cậu là đồ xấu tính!” - Đồng nấc. - “Chưa một lần uống rượu với tớ như hai thằng đàn ông mà đã chết. Đồ ích kỷ!”
“Tớ chỉ uống cà phê thôi.” - Minh cười khẩy.
“Diệp mất tích nửa năm rồi. Hừ!” - Đồng khật khờ. - “Chắc gần tớ, lại nhớ đến cậu, lại đau. Cậu đã hủy hoại đời chúng tớ thế đấy! Đồ ác độc!”
“Ngày tớ chết là một ngày xấu. Nhưng nếu cậu vì một ngày xấu mà xem cả đời mình là thảm họa, thì tớ vô can.”
“Ừ hiểu rồi! Ngài lý sự! Ngài linh thiêng thì bảo vệ Diệp, con gái một thân một mình nơi xứ người...” - Đồng thở dài, trút chỗ rượu sót trong chai xuống gốc cây. - “Uống đi! Uống lấy sức mà đi tìm Diệp.”
“Đồ hâm!” - Minh phá ra cười.
“Ừ. Tớ xỉn quá rồi. Nhìn thấy cậu rõ ràng, nhƣ người thật nói cười thế này.” - Đồng nhắm mắt, lắc đầu thật mạnh. Mở mắt ra, vẫn thấy Minh ở trƣớc mặt, anh tự đập đầu một cái choáng váng.
“Tớ là thật. Là ma hiện về.”
“Ôi, mình điên rồi!” - Đồng bóp trán.
“I swear...” - Minh hát chưa quá năm nốt nhạc, Đồng đã lăn ra ngất.
Bầu trời của sớm đầu hè rất sáng. Dưới gốc cổ thụ, hai chàng trai ngồi ngắm mặt trời dần lấp lánh. Vài phút, Đồng lại quay sang nhìn Minh, để chắc rằng Minh không tan dần đi theo quá trình giã rượu.
“Ma không có phép ư? Cậu không thể tìm Diệp ư?”
“Tớ đi bằng vận tốc ngƣời thường, có thể xuyên đồ vật nên nhanh hơn chút xíu. Tớ cũng chẳng có mắt thần nhìn xuyên đại dương, lục lọi giữa hàng tỷ người để tìm Diệp.” - Minh đanh đá, dù giọng chất chứa thất vọng.
Đồng im lặng.
“Cậu hãy yêu Diệp nhiều thật nhiều vào. Trái tim có đường truyền quyền năng, có thể vượt không gian, thời gian. Một ngày nào đấy, Diệp sẽ trở về bên.” - Minh tự thấy rùng rợn khi thốt lời sến sủng. Nhƣng anh không thể im lặng nhìn Đồng buồn.
“Ừ, tớ sẽ cố thay thế cậu, dù khó. Cậu và Diệp luôn tâm đầu ý hợp, tớ lúc nào cũng như cái gậy chọc bánh xe.” - Đồng cười nhạt.
“Tớ thích cậu.” - Minh điềm đạm từng từ, rồi cười mãn nguyện. - “Tớ chết rồi nên chẳng sợ phản ứng của cậu. Tớ chết rồi, tớ có quyền nói thật lòng mà không lo hậu họa. Tuyệt vời! Tớ thích cậu. Diệp chỉ như bạn thân, như em gái. TỚ THÍCH CẬU.”
Đồng lặng ngƣời. Anh nhìn đôi môi Minh - đôi môi vừa thốt lên ba chữ “tớ thích cậu”. Trạng thái của anh... cứ như Trái Đất đã ngừng quay, thời gian đã ngừng trôi, chỉ ba chữ “tớ thích cậu” thật êm ái luân chuyển trong gió mai.
“Tớ yêu cậu.” - Đồng trầm ấm, nhìn sâu vào mắt Minh.
o0o
“Cà phê nóng, trộn bột vỏ cam và nhỏ vài giọt rƣợu cognac vào. Đánh đều lên. Nhỏ vài giọt mật ong vào. Cho một lớp kem sữa lên bề mặt. Trang trí thêm một miếng vỏ cam. Xong, thử đi!” - Đứng bên Đồng trong bếp ngổn ngang những dụng cụ pha cà phê, Minh chỉ đạo.
“Nồng nàn của cà phê, thanh khiết của cam, ngọt dịu của mật ong, nóng bừng của rƣợu, bùi béo của kem. Một vị đắng nhẹ mà rất cháy bỏng, đê mê trên đầu lưỡi. Ngất ngây!” - Minh chùi mép dính bọt kem, tấm tắc.
“Virgin Kiss. Tên của món này.”
“Nếu muốn tớ hôn cứ nói thẳng, đâu cần bày vẽ thứ cà phê phức tạp này.” - Đồng nháy mắt trêu.
“Có thể không?”
Đồng nhếch mép cười, ma mãnh mà ngượng. Anh lại gần Minh, khẽ nghiêng đầu, chầm chậm
hôn Minh. Minh khép mắt. Đồng mở mắt, để nhìn chắc rằng hai đôi môi chạm nhau vừa đủ cho một nụ hôn. Thân thể của Minh là không khí.
“Này, tớ nắm tay cậu được chứ?” - Trong tầng quần áo nam của trung tâm thƣơng mại, Đồng ghé tai Minh hỏi khẽ.
“Cậu sẽ trông như thằng dở hơi đi lang thang với một cánh tay cứ chìa ra.”
“Bị thiên hạ nhìn đểu, đó là việc của tớ.”
Đồng đưa tay ra trước mặt Minh, lòng bàn tay mở, chờ đợi. Minh đặt tay mình vào tay Đồng. Cả hai sóng bước mua sắm đến tận giờ đóng cửa. Nhiều người chỉ trỏ một chàng trai di chuyển với tư thế cánh tay rất dị thường - đƣa ra bên thân người, như nắm một bàn tay vô hình. Nhưng chàng trai ấy còn bận rộn với trạng thái lâng lâng, nụ cười hạnh phúc kéo ngoác tận mang tai, không để ý bất cứ diễn biến nào quanh mình.
27 Tuổi
Hoàng hôn đầu tháng 5. Dƣới gốc cổ thụ, hai chàng trai ngồi ngắm mặt trời nhảy điệu vũ tiễn biệt, dần mất hút phía chân trời.
“Ăn một miếng nào, tự tay tớ làm đấy!” - Đồng xắn một miếng bánh kem, đút cho Minh. -
“Mừng đôi ta tròn bốn năm.”
Minh há miệng, ra bộ ngoạm lấy cả chiếc thìa. Cả hai phá ra cười.
“Tớ nhớ Diệp.” - Minh khơi chủ đề mà cả hai thường cố ý lảng tránh. Không nói ra, nhƣng thâm tâm ai cũng ăn năn khi giờ đây họ bên nhau, khăng khít yêu đương, trong khi cô bạn thân đang một mình đau và nhớ ở chốn xa xôi nào.
“Tớ cũng nhớ Diệp, nhưng có lẽ Diệp không ở đây thì tốt hơn. Diệp yêu cậu rất nhiều. Tớ không muốn cái tổn thương của Diệp len vào chuyện chúng ta.” - Đồng gằm mặt, tự cảm thấy bực dọc với con ma ích kỷ trong mình.
“Ừ, tớ cũng nghĩ vậy.” - Minh cười trấn an Đồng. Anh biết, Đồng đang dày vò bản thân vì suy nghĩ ác với Diệp. - “Bao nhiêu năm tớ nghĩ cậu yêu Diệp. Tớ ghen với Diệp. Rồi có lúc ngờ ngợ tình ý của cậu, tớ lại nấn ná, không dám kiểm chứng vì e làm cả ba khó xử. Đáng ra, yêu đương đã rất đẹp...”
“Chúng ta bây giờ không đẹp ư?” - Đồng có chút hờn mát bất mãn. - “Có điều lãng mạn nào tớ không thể làm cho cậu?”
“Cậu có thể làm những điều lãng mạn cho tớ đến bao giờ?”
“Đến khi tớ già, tóc rụng, răng rụng. Đến khi tớ chết đi. À mà sau đó, chúng ta lại tiếp tục bên nhau, có khi còn tốt hơn vì tớ sẽ thành giống cậu. Vĩnh viễn lãng mạn!” - Đồng cười hiền và rất ấm.
Anh ngắt một cọng cỏ ba lá, rồi ngắt bỏ một lá cỏ, xòe nó ra trước mặt Minh. - “Nhìn này, hai lá cỏ trái tim tượng trưng cho đôi ta. Nhìn như con bướm cánh trái tim ấy, lượn bay tự do.”
Minh say mê ngắm nụ cười Đồng. Nhìn dáng điệu đắc thắng và thỏa mãn của Đồng, anh không nỡ phá bĩnh bằng lời trong đầu mình: “Tích xưa, uyên ương hồ điệp là phải một đôi. Nếu chỉ có một con bƣớm...” Chính giây phút ngọt ngào ấy, lòng anh chắc chắn một quyết định.
“Có thể thở vào tai tớ không? Tớ muốn nghe nhịp sự sống.” - Nằm cạnh Đồng, Minh nhẹ nhích đầu trên gối, sát tai vào miệng anh.
Đồng mỉm cƣời, khẽ gật. Anh thở đều đặn, dần chìm vào giấc ngủ.
Minh nhắm mắt, đếm từng tiếng thở của Đồng. Một cảm giác ấm áp và vô cùng gần gũi ôm lấy anh và anh thấy mãn nguyện. Anh không may mắn thấm thía đƣợc tất cả cung bậc cuộc sống, nhưng có đủ tình bạn, ước mơ và tình yêu, tuổi trẻ ngắn ngủi của anh cũng xem là tròn vẹn. Nay anh phải để người anh yêu được nếm trải một tuổi trẻ toàn vẹn như thế. Chia sẻ chuyện ăn, ngủ, bước đi cùng một bóng ma, Đồng đã dần cuộn thân vào một cái ổ vô hình, không muốn giao tiếp với bên ngoài.
Anh cần bước khỏi cuộc sống Đồng, dọn chỗ cho người mới.
Bình minh. Minh nhẹ hôn lên môi Đồng rồi rời đi. Anh cứ đi, đi mãi về phía chân trời, đi cho đến khi anh bỗng nhận ra mình đang bồng bềnh giữa một chốn rất lạ...
Không biết tuổi
“Tôi có thể trở về một lần nữa không? Có một người cần tôi giúp. Chỉ ít ngày thôi.”
“Cậu đã là người cõi khác. Chuyện của thế giới ấy, không nên nhúng tay nữa. Người sống, sẽ tự tìm được cách để sống.”
“Nếu tôi không về, cậu ấy sẽ chỉ phí phạm cuộc sống mà thôi. Thật không có cách ư?”
“Năng lượng của cuộc sống là yêu thương. Để đi một chuyến nữa, cậu phải dùng yêu thương đã tích trữ suốt bao năm qua làm nhiên liệu cho hành trình. Phải đốt hết. Cậu trở về được, nhưng quên sạch.”
“Tôi có bao nhiêu thời gian?”
“Đến khi nhiên liệu cạn.”
Trái Đất Tròn Không Gì Là Không Thể Trái Đất Tròn Không Gì Là Không Thể - Ploy Ngọc Bích Trái Đất Tròn Không Gì Là Không Thể