Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Tác giả: Ploy Ngọc Bích
Biên tập: Nga
Upload bìa: Nga
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1432 / 26
Cập nhật: 2017-09-19 05:23:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
###hai Bước Sau Người
. “Anh, hôm nay anh sẽ chết đấy!” – Một buổi sớm cuối tháng Mười Một, cả bầu trời Hà Nội còn bao phủ bởi màn sương dày đặc. Cái rét buốt của đêm vẫn mạnh bạo lắm, nhưng Khanh đã ầm ầm gõ cửa nhà Tuấn Minh, rồi mếu máo nói với anh câu kỳ lạ ấy. Đôi mắt cô ngập nước, nhưng chẳng lấp được hoảng loạn và đau đớn sắc nét trong hai đồng tử to tròn.
“Ngoan nào, chỉ là ác mộng thôi!” – Tuấn Minh mất mấy giây mới nén được ngỡ ngàng, ngồi xuống vỗ về Khanh. Đôi đầu gối mất hết sức lực sau chặng đạp xe hộc tốc giữa tinh mơ giá lạnh đã đẩy cô ngã quỵ xuống đất. Cô cắn chặt môi và nuốt trọng hàng tràng nấc.
“Không. Hôm nay anh sẽ chết, thật đấy! Tai nạn ở công trường xây dựng…” – Khanh ôm ghì Tuấn Minh, khóc xối xả. Hai bàn tay cô bấu chặt lưng áo anh, đau đớn và ích kỷ, như cố gắng giằng kéo anh khỏi thần chết. – “Em van anh, đừng đi!”
Tuấn Minh đẩy Khanh ra, hai tay đặt trên đôi vai cô. Ánh mắt anh đầy kỳ dị, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy đến. Nhìn những thổn thức, xót xa, sợ hãi bắn ra theo từng giọt nước mắt cô, lòng anh bỗng co giật. Những cảm xúc ấy chân thật đến đáng sợ, như việc Mặt Trời mọc đằng đông và Mặt Trăng tròn hai lần một tháng. Nhưng anh không muốn tin.
“Đùa thế không vui đâu! Hay trời lạnh nên em cảm rồi?” – Tuấn Minh khẽ bực mình, dù vẫn cố bình tĩnh đưa tay áp lên trán Khanh và nháy mắt cười trêu. Cô ngước nhìn anh, miệng méo xệch toan nói gì đấy nhưng lời lẽ đã bị nước mắt pha loãng. Cô khóc to hơn, khiến con mèo hoang ghé ngang xem chuyện cũng phải bất ngờ, chỉ đứng nhìn, quên khuấy cả việc meo meo phụ họa. Những cú co giật trong lòng anh gắt hơn, lồng ngực cũng rung động theo. Anh bỗng bồn chồn…
Đấy là lần cuối cô gần anh đến vậy.
2. Tuấn Minh tỉnh giấc bên bàn làm việc, nghe tim khua gấp. Hơn 10 giờ tối. Anh bóp mạnh trán để ép chết cái hoang hoải giấc mơ quẳng lại, rồi nhìn quanh phòng làm việc mới của mình. Không gian trắng xóa, trang nhã và lạnh lùng. Ánh đèn vàng vốn luôn tạo cảm giác ấm cúng chẳng thể giúp tăng nhiệt độ lên được mấy li. Mắt anh bất giác dán cứng vào bức tường đối diện, sức lực của đôi ngươi như muốn đâm thủng nó. Bên kia là phòng làm việc màu quít chín của giám đốc PR chi nhánh Việt Nam của tập đoàn tài chính đa quốc gia này.
Sau thoáng tư lự, khi chắc rằng hồi ức cũ đã ngoan ngoãn trở lại ngăn kéo trí nhớ, Tuấn Minh đi pha cho mình một tách trà nóng. Rồi anh đến bên cửa sổ chiêm ngưỡng cảnh quan của buổi tối đầu tiên trong văn phòng mới. Mặt đất thật lộng lẫy: Hồ Gươm và dãy phố cổ lấp lánh giữa muôn vạn đèn màu, những đèn pha xuôi ngược trên phố như bầy đom đóm đang cần mẫn kiếm ăn. Còn bầu trời thật mộc mạc, đen tuyền đều màu, chẳng lần được dù chỉ một đốm sáng yếu ớt chớp tắt. Từ tầng 12 của tòa nhà Sapphire, mọi thứ thật bé xinh và gọn gàng trong tầm tay.
Chợt Tuấn Minh nghe tiếng động ở phòng bên. Rất nhỏ, như tiếng một cây bút đang được cắm vào lọ. Anh cau mày nhìn bức tường ngăn cách hai phòng, nghi hoặc chính mình. Cách một lớp bê-tông, sắt thép dày hơn gang tay, anh đâu thể nghe thấu những động tĩnh nhỏ nhặt từ bên kia. Nhưng tâm trí anh rõ mồn một hình ảnh cô gái phòng bên đang thu dọn ra về, gây những tiếng động. Cô tắt đèn, đóng cửa, bước qua khu làm việc chung, bước dọc hành lang, bấm thang máy… Tai anh gom hết tất thảy những tiếng động cô gây ra.
Đặt vội tách trà lên bàn, Tuấn Minh đi sang phòng bên. Không bóng người, chỉ có vết cà phê lấm lem trên mảnh thảm cạnh bàn làm việc đón chào anh. Ban sáng, khi sếp tổng dẫn anh đến giới thiệu, Khanh đã sửng sốt hất đổ cốc cà phê uống dở. Rồi nhanh bằng vận tốc nước cà phê bay xuống sàn, cô lấy lại điềm tĩnh, cười nói với anh thản nhiên như mới quen. Chợt có tiếng thang máy dừng. Anh chạy ù ra sảnh, chỉ kịp thấy bảng báo hiệu thang sắp xuống tầng trệt, không rõ nó thật đã dừng ở đây.
Tuấn Minh trầm ngâm vài giây trong bóng tối, rồi quay lại phòng mình. Khi anh đã mất hút sau những dãy bàn của khu làm việc chung, Khanh mới bước khỏi gờ tường nhô ra ở cuối sảnh, xây để che khuất cửa phòng vệ sinh. Mắt cô dõi vào khoảng tối nhờ nhờ của công ty sau cánh cửa kính, chẳng rõ bản thân muốn nhìn gì.
3. Hơn 9 giờ tối. Tuấn Minh xách cặp đi về. Ngang qua phòng Khanh, anh dù không quay sang bức tường kính vẫn nhận thấy cô đang say sưa vào máy tính, quên bẵng thời gian. Chờ anh bước khỏi địa phận trước phòng mình, Khanh mới khẽ ngước mi, đôi ngươi đưa về nơi những dấu giày anh vừa in. Rồi mắt cô lại lẩn trốn vào công việc, khi anh dừng lại trước cửa công ty, ngoái nhìn về phía văn phòng cô.
Hơn một giờ đồng hồ quanh quẩn những gốc cây trên con phố nhỏ bên hông tháp Sapphire, Tuấn Minh lượm đầy mấy bao tải những ánh nhìn tò mò, kỳ quặc và cả thương hại. Một chàng trai cao ráo, kính trắng trí thức, sơmi phẳng phiu cùng vét cắt may trang nhã, phong thái đĩnh đạc kiêu kỳ nhưng lại bước thẩn thơ với vẻ lấm lét. Chốc chốc anh chống tay vào một thân cây, ngón tay sờ sờ vỏ cây như trò chuyện theo cách chỉ anh và cây hiểu. Chốc chốc anh dõi về phía cửa tháp Sapphire đang đóng im lìm.
Không gian thưa dần tiếng xe, tiếng người. Cuối cùng, cửa tự động của tháp Sapphire cũng hé mở. Khanh uể oải bước ra, sinh khí đã trao hết cho căn phòng màu quít chín. Tuấn Minh nhanh như cắt nép sau một thân cây, rụt rè ló mắt quan sát cô.
Khanh đứng yên giữa hè phố trước tháp Sapphire, ngửa mặt nhìn trời. Đôi mắt cô đảo mông lung khắp khoảng không tối đen. Ánh mắt chẳng vang chút vui cũng không đọng thoáng buồn, cứ đen đặc và vô hồn như hai đốm mực tàu rớt trên gương mặt một thời rất sống động đáng yêu. – Ngắm Khanh sau muôn vàn cách xa, ngắm Khanh bơ vơ giữa đêm đô thị, ngắm Khanh trong cuộc-sống-không-công-việc, Tuấn Minh vô cớ xót buốt. Mối ngờ vực mà anh tưởng đã chết cùng chuyện xưa đắng chát bỗng đào mồ sống dậy.
Không vẫy taxi như mọi khi, Khanh thả bộ về nhà. Những nhịp cao gót khi dài lúc ngắn, khi nhanh lúc chậm, khi lung lay không vững nhưng chưa đủ chông chênh để ngã nhào. Tuấn Minh đi sau cô một khoảng. Những nhịp giày trầm lặng và đều đặn. Khoảng cách hai người mỗi lúc một gần. Nhưng cô quá mải mê đếm bước chân mình, nên gáy không rợn vì linh cảm được ánh mắt bám theo. Hai người, một trước một sau cứ đi mãi, đi mãi.
Đến trước nhà Khanh, Tuấn Minh nấp sau gốc cây lớn khi cô lạch cạch tra khóa mở cổng. Chỉ cách hai bước dài nhưng cô vẫn không nhận ra hơi người, cứ chìm sâu vào trầm mặc của bản thân. Cánh cổng mở ra, rồi khép lại. Còn một mình, anh mới bước ra đứng dưới tán cây, ngẩng nhìn cửa sổ phòng cô, chờ ánh đèn trong ấy sáng lên. Anh ngỡ bản thân đang rơi vào hốc xoáy thời gian, cuốn về một ngày xa xưa nào đấy…
Dưới gốc cây này, suốt nhiều năm thiếu niên anh đã chờ Khanh lên phòng sau khi đưa cô về. Quen nhau khi cô là một con bé lớp bảy gầy nhẳng, tóc bím hai bên, mắt sáng như hai vì tinh tú. Bố anh là bộ đội phục viên, mẹ anh là công nhân nhà máy của bố cô. Anh trên cô hai lớp, được nhà cô nhờ kèm cô học, nhờ giúp đưa cô về mỗi buổi tan trường…
Dưới gốc cây này, anh đem thân làm tiệc cho muỗi, vào buổi tối cô chạy ào đến ôm anh từ phía sau rồi bảo rằng “Yêu anh, và sẽ luôn yêu anh”. Nụ cười anh cứ căng ra khi anh nhìn cô chạy vào nhà, nhìn cô sập cổng, nhìn đèn phòng cô tắt bật, bật tắt đến tận khuya.
Dưới gốc cây này, anh cắn môi mình bật máu vì con trai không được khóc. Đêm Giáng Sinh ấy, cô khinh rẻ quăng chiếc bánh anh tặng xuống đất. Dưới gốc cây này, anh nhìn đèn phòng cô bật rồi tắt hằng đêm, trong một bể sâu nghi vấn, cho đến ngày cô du học. Dưới gốc cây này, anh nhìn rèm cửa sổ phòng cô im lìm trong bóng tối vào đêm đứng gió và cả đêm lộng gió, những ngày cô mới đi…
Tuấn Minh vỗ nhè nhẹ lên thân cây, mỉm cười “Bạn cũ, lâu không gặp!” rồi quay bước.
Quá nửa đêm mới về nhà, nhưng hơn 7 giờ sáng, Tuấn Minh đã thức chạy bộ. Một ngày cuối tuần nắng đẹp thì không nên nướng thời gian trên giường. Sau vài vòng quanh hồ Gươm, anh dừng lại đứng ngắm tháp Sapphire lộng lẫy trong làn nắng mát đầu hè. Cái cảm giác bị hút vào lốc xoáy thời gian một lần nữa khiến những ngón tay anh giật giật. Một hình ảnh quá khứ mà anh chưa từng nhớ đến chợt hiện ra tỉ mỉ từng chi tiết: Chiều đông trước cái hôm Khanh nói với anh về chuyện chết chóc kỳ quặc, cô trốn học thêm, cùng anh dạo quanh bờ hồ. Vừa thong thả bước, hai người vừa nhâm nhi que kem lạnh cóng. Rồi cô dừng lại, nhìn về phía một khu nhà thấp bé, giọng nhẹ bẫng “Em sẽ làm trong một cao ốc chọc trời ngắm ra hồ Gươm”. Âm điệu trong giọng cô không hồ hởi quyết tâm vào tương lai, mà cứ man mác. Trên chính nền đất ấy, bây giờ ngự trị tháp Sapphire sừng sững.
Tuấn Minh cau mày trước thước phim quay ngược đang chiếu trong não mình. Rồi anh theo hướng đến nhà Khanh, lao đầu chạy. Những bước chạy gấp dần, gấp dần.
Trên bậu cửa sổ phòng mình, Khanh ngồi cùng cuốn sổ để mở trong lòng. Một giọt nước mắt neo trên bờ mi cô. Nắng phản chiếu, giọt nước mắt lóng lánh như ngọc. Và Tuấn Minh – đứng dưới gốc đại thụ trước nhà cô – cứ nhìn mãi vào giọt ngọc ấy.
4. Hơn 7 giờ tối. Nhân viên rục rịch ra về. Chỉ còn nhóm PR đóng đô trong phòng họp từ đầu giờ chiều là vẫn chưa có dấu hiệu muốn rời.
Pha cho mình tách trà nóng, rồi Tuấn Minh cầm đi một vòng văn phòng chào mọi người, cốt ngụy trang việc kiểm tra tiến độ trong phòng họp còn lâu hay mau. Không khí trong ấy vẫn căng như dây đàn và khu làm việc chung chẳng còn ai, anh liền đẩy cửa vào văn phòng màu quít chín. Kệ bày những vật lưu niệm từ khắp bốn phương trong ấy đã kích thích trí tò mò của anh nhiều ngày nay.
Chiếc boomerang bằng gỗ khắc những mặt người méo mó. Hòn đá vẽ chữ Hindu cổ. Quả cầu pha lê chính giữa có xác bảy con cánh cam. Bức tượng nhỏ của một vị thần thân người mặt chim, nhìn hung dữ và đáng sợ. Chiếc hộp thiếc tròn, chạm men xanh vân đỏ, tựa hộp son của những giai nhân Trung Quốc xưa. Chiếc nhẫn bạc xỉn với mặt đá màu xanh ngọc, trên thân khắc những chữ bé li ti. Túi lụa vàng bên trong cộm cuộn giấy nhỏ, giống bùa chú… – Tuấn Minh nhấc lên đặt xuống những món trên kệ, ánh mắt sậm màu hiếu kỳ. Chúng đều xuất thân từ những ngõ ngách thần bí nhất địa cầu. Anh thắc mắc lớn, nhưng lại chẳng thể rành mạch câu hỏi dành cho Khanh.
- Cái này từ Chiang Mai, Thái Lan. – Tuấn Minh cầm một hộp gỗ rất bình thường, nhỏ cỡ đầu ngón chân cái và quay sang nói với Khanh. Nơi cửa phòng, cô đang nhìn anh bằng ánh mắt đòi hỏi sự giải thích – Hình như em rất thích đến những chốn kỳ bí?
- Anh ăn tối chưa? – Khanh im lặng nhìn Tuấn Minh, đắn đo những cách xử lý tình huống rồi bẻ ngoặt chuyện sang hướng khác. Cô chọn tha cho anh tội xâm phạm phòng mình, chọn thân thiện với anh còn hơn lún sâu vào chủ đề anh vừa gợi. Cô đột nhiên linh cảm rằng chỉ thêm vài câu nói là bí mật của mình sẽ bị đào xới lên hết.
- Ăn kem nhé. Lâu quá rồi, anh không còn nhớ vị kem Tràng Tiền như thế nào.
- Dở lắm! Món ấy giờ như hỗn hợp bột, đường và đá. – Khanh bước đến bàn làm việc. Không nghe Tuấn Minh trả lời, cô quay lại thì thấy anh đã rời phòng.
Tối tháng Tư, trời se nhẹ nhưng khuất gió. Khanh và Tuấn Minh vừa tha thẩn bờ Hồ, vừa nhâm nhi hai que kem đậu xanh. Sóng bên nhau, cách một khoảng, mối thân quen cũ không đủ ấm để sưởi cái lạnh trong mỗi người. Khanh gửi nuối tiếc vào cái chớp mắt, nhớ quay quắt khối ấm áp vĩ đại mà ngày xưa cô cảm nhận khi bên anh mút kem giữa giá lạnh.
- Em sang Singapore học. Đến năm hai đại học, anh cũng thắng được một suất đến Sing. Sang đó anh dò hỏi mới biết khi hết trung học, em đã qua Anh học tiếp. Anh quyết định gạt những ký ức về em, để chăm chú sống đời của mình. Thế mà khi xin học bổng cao học, anh chỉ nhắm những suất đi Anh. Sang đến Anh, anh dò hỏi mãi bạn bè trong hội sinh viên mới biết tin em. Lúc đó em đã sang Úc học. Anh lại nhủ phải quên em đi, tập trung vào đời mình. Anh thi vào công ty mẹ, được cử đến Mỹ đào tạo, rồi về Sing làm, sang Malaysia, sang Thái. Qua một tài liệu của công ty, anh vô tình thấy tên em nhưng cứ nghi hoặc chỉ là tên giống tên. Anh xin về Việt Nam, cược ván cuối cùng với số mệnh. Thế mà đúng là em thật! – Tuấn Minh nói liền mạch, chẳng quan tâm đến vẻ mặt nín lặng bất động của Khanh. Chỉ có cảm xúc trong đôi mắt cô dập dờn như sóng.
- Em không cảm động! – Khanh cười nhạt, mắt lơ đãng cuốn xuống làn nước hồ đen trong – Trên phim, ai nhìn chàng trai thầm lặng theo sau cô gái đều thấy lãng mạn. Chỉ cô gái mới hiểu cảm giác nơm nớp bị săn đuổi, cảm giác bứt rứt không yên, e bản thân đang gây nghiệp chướng. Chẳng lẽ từ chối tình yêu là có tội?
- Khi ở Thái, một lần đến Chiang Mai công tác… – Tuấn Minh bước một bước dài ra đối diện Khanh, xòe lòng bàn tay trái trước mặt cô – … anh đã gặp một người đàn bà kỳ dị ở siêu thị. Bà ta cứ nhìn chằm chặp anh, chính xác là nhìn bàn tay anh. Anh thấy lạ, nhưng không đả động gì. Ở quầy tính tiền, anh vừa thanh toán xong, quay ra đã thấy bà ta gí sát mặt mình, ánh mắt nhọn hoắt đâm vào tận óc. Bà ta chộp lấy tay trái anh, săm soi mãi đường sinh tử, bảo rằng… – Anh ngập ngừng, xoáy sâu vào mắt cô. Đôi ngươi cô lung linh màng nước mỏng – “Đáng ra cậu phải chết… Thông minh lắm! Thông minh lắm!”. Bà ta đã rầm rì như thế khi ngón tay miết miết trên lòng bàn tay anh. Anh chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ thấy kỳ quặc, nghĩ mình gặp mụ điên. Phải lâu sau, anh mới nhận ra đường sinh tử tay mình đã dài ra.
Vắng gió, nước mắt chẳng được hong khô, cứ quẹt dài trên đôi bầu má Khanh đang ửng hồng. Tuấn Minh yên lặng, đôi mắt anh hôn sâu vào hai hàng lệ ấy. Những phút nồng nàn nhưng cũng im lìm đến đáng sợ khẽ khàng vút qua. Vai cô run lên một nhịp cùng cái thở hắt. Quay mặt sang hướng khác, cô đưa mu bàn tay tẩy sạch nước mắt. Cô ngước nhìn bầu trời tăm tối, rồi nhìn thẳng vào mắt anh.
o0o
Thụy Khanh sẽ nói gì với Tuấn Minh?
Trái Đất Tròn Không Gì Là Không Thể Trái Đất Tròn Không Gì Là Không Thể - Ploy Ngọc Bích Trái Đất Tròn Không Gì Là Không Thể