A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 188: Bắt Được Con Mồi
"Ừ...... Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi em, chuẩn bị công việc ngày mai thế nào rồi?!" Nghĩ tới nghĩ lui, tiếp tục nói về công việc
"Cũng không có gì đặc biệt!" Ánh mắt cô nghiêm túc nhìn vào mớ thành tích của Lạc Dật, cũng không dám quay sang ngó người kế bên
"Anh cứ cho rằng em sẽ kích động hoặc khẩn trương, xem ra anh nghĩ nhiều rồi. Dù sao thì em cũng đã trải qua quá nhiều trường hợp, kinh nghiệm tích lũy vốn dĩ không ít!"
"Bận rộn công việc, mỗi ngày đều muốn đi làm, nếu cứ khẩn trương như vậy, chỉ do mình không tin tưởng vào chính bản thân!" Chủ đề liên quan đến công tác, Vũ Nghê nói mãi không ngừng
"Nhưng mà, anh vẫn có chút khẩn trương!" Lạc Ngạo Thực điên cuồng nói, đè thấp gương mặt nhìn chằm chằm gò má Vũ Nghê
Bởi vì khoảng cách hai người quá gần, nói chuyện đồng thời cố ý phả ra hơi thở ấm áp, bao phủ trên mặt của cô. Cho dù cô không nhìn anh, nhưng vẫn cảm nhận được cự ly của người nào đó tiến đến khá gần. Da thịt trắng ngần bỗng dưng biến thành màu hồng đáng yêu, khiến người ta muốn cắn thật mạnh
Anh ngưng mắt nhìn cô, ánh mắt ngày càng trở nên sâu thẳm, giống như một con sư tử đực mạnh mẽ, ra sức săm soi, chuẩn bị bắt lấy con mồi
"Anh...... Thế nào?! Tại sao khẩn trương?!" Câu văn rối rắm, bắt đầu rời rạc
"Ừ, sắp tới có một cuộc phỏng vấn liên quan đến công việc kinh doanh!" Lời ít mà ý thì nhiều, đây cũng là thói quen riêng
Câu trả lời khiến Vũ Nghê nghi ngờ, bởi vì tiếp nhận phỏng vấn mà trở nên khẩn trương?!
Nếu như cô nhớ không lầm, mỗi khi anh phải trả lời phỏng vấn, hoặc ngồi trước máy ảnh của các phóng viên, chẳng phải khả năng ứng phó rất thành thạo sao?! Mỗi câu trả lời đều tương đối lưu loát, kiến thức và năng lực cộng lại không phải bất phàm?!
Nói là khẩn trương?! Thật không đáng tin tưởng chút nào:"Anh đang đùa em đấy à?! Con người của anh cho tới bây giờ đều rất tự tin còn gì!" Đứng trước mọi người, khí thế của anh ta bao giờ cũng muốn áp đảo người khác. Về mặt này, cô luôn giấu kín trong lòng, cũng không muốn nói ra
"Đấy là ngày trước, hiện tại một chút tự tin cũng không còn!" Thái độ anh rất nghiêm túc, không có ý đùa giỡn
"A, vậy thì chuyện gì khiến anh đánh mất tự tin đây?!" Vũ Nghê cười giỡn hỏi, căn bản không để ý
"Không biết mình có ưu điểm nào. Thế, em biết điểm mạnh của anh là gì sao?!" Lạc Ngạo Thực cố ý hỏi ~~ Ha ha, không phải cô đã từng nói anh có điểm nào để cô thích anh sao?!
Ưu điểm của anh ta?! Vũ Nghê nghĩ nghĩ, sau đó liền nói:"Thứ nhất, anh luôn nghiêm túc với công việc. Thứ hai, có tửu lượng. Thứ ba, lúc nào cũng được phụ nữ chào đón. Thứ tư cho đến thứ mười, là anh có tiền, có tiền, có tiền, có tiền, có tiền, có tiền, có tiền!"
Lạc Ngạo Thực nhìn vào ngón tay đang đếm của Vũ Nghê, con ngươi bắt đầu bực bội:"Chỉ những thứ này?!"
"À há!" Vũ Nghê gật đầu một cái
Tay anh khoác lên đầu vai của cô, ép cô xoay về phía mình:"Nhưng trừ công việc nghiêm túc, có tiền ra, còn có thể tính là ưu điểm bên ngoài. Điều thứ hai và thứ ba, xem ra chẳng được gọi là thế mạnh?!"
"Ha ha, thời nay đàn ông mà có tửu lượng, phụ nữ nào chẳng chịu theo?! Đây chằng phải là dấu hiệu thành công sao, thế mạnh, thế mạnh bên trong đó!" Cô nắm chặt chăn, vùi mình vào
Sắc mặt Lạc Ngạo Thực trở nên khó chịu, tiếp tục hỏi thăm, giọng nói không cam tâm:"Vậy ngoại trừ bốn điểm trên, không còn lợi thế nào khác?!"
"Vậy thì để em suy nghĩ đã......" Cô se se đuôi tóc, động tác y hệt Hoan Hoan. Không biết có phải mẹ con sống chung với nhau quá lâu hay không, đến nỗi biểu hiện cũng giống như nhau
"Có gì khó nghĩ sao?! Nào, nhìn anh!" Lạc Ngạo Thực nâng khuôn mặt Vũ Nghê lên, ép buộc cô nhìn vào đôi mắt mình.
Gương mặt điển trai đến mê người cùng với con ngươi đen nhánh, khiến cô có chút ngại ngùng. Mặc dù gương mặt này đã quá quen thuộc, nhưng luôn làm trái tim cô phát ra âm thanh thình thịch.
Vũ Nghê nhanh chóng thu hồi hoảng sợ, chớp chớp mắt:"Nhìn anh làm gì?! Cũng không phải là không nghĩ ra!"
Lạc Ngạo Thực vội vàng hất cằm, điều chỉnh góc độ gương mặt, cố ý để cho Vũ Nghê có thể thấy được độ hoàn mỹ của mình:"Thế nào, anh vẫn còn rất đẹp trai đấy chứ?! Đây có được coi là lợi thế không?!"
"Bình thường thôi mà...... Hứ!" Dám nói mình đẹp trai, cô sẽ không thừa nhận.
Từ khi ra đời đã được ý tá khen đẹp trai, vào nhà trẻ thì cô giáo nói tiểu hoàng tử, đến tiểu học liên tiếp nhận được thư tình, lên trung học đi ra nước ngoài liền bị bao nhiêu cô gái da trắng, vóc người chữ S, tóc vàng mắt xanh nườm nượp vây quanh. Làm sao anh lại có thể lo lắng dáng ngoài của mình?! Thế mà người phụ nữ đối diện cả gan nói mình tầm thường?!
"Bình thường?! Em dám nhận xét anh như thế sao?!"
Cô quan sát anh, bực bội nói:"Nếu như là anh của mười năm trước, ngoại hình cũng không tệ lắm, nhưng giờ thế nào, đã ba mươi lăm tuổi rồi, lại đi so sánh với bọn đàn ông hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi sao?!"
"Vậy ý em là, anh không bằng Tưởng Vũ Hàng?!" Trực giác mách bảo, nói ra tên người này
"Em không có nói như vậy, là anh hiểu sai!"
Câu trả lời của Vũ Nghê cũng không khiến Lạc Ngạo Thực hài lòng:"Tại sao em không dám phủ nhận... bởi vì ở trong lòng em, anh thật chất không bằng thằng đấy, đúng không?!"
Bầu không khí tốt đẹp ban nãy vô tình lắng xuống, cơ hồ có người nổi đóa, muốn phá tan mọi thứ trong phòng
"Em không hiểu anh đang nói gì, thôi, dù sao cũng xem xong thành tích của Lạc Dật rồi, em phải đi ngủ!" Nói xong, Vũ Nghê bước xuống giường.
Khi cô sắp sửa rời khỏi giường, anh dùng sức đè cô trở lại, tròng mắt phát ra lửa giận, quát:"Anh còn có một ưu điểm trên người, chắc là em đã quên mất, có lẽ bây giờ anh phải khắc sâu ấn tượng cho em!"
Nói xong, Lạc Ngạo Thực trực tiếp giật áo quần Vũ Nghê ra:"Anh muốn làm gì?!"
"Để em biết được ưu điểm của anh!"
"Lạc Ngạo Thực, nếu như bây giờ anh dám chạm vào em, em sẽ hận chết anh!" Vũ Nghê ngưng giãy giụa, nằm ở trên giường, không nhúc nhích quan sát người phía trên
Bàn tay kịch liệt xé rách quần áo của cô dần dần dừng hẳn động tác, tuy nhiên không buông cô ra, ngược lại còn hung hăng ôm chặt:"Đều là tại em, mới vừa rồi em cố ý quyến rũ anh, nếu không làm sao anh sẽ nổi điên?! Đàn ông không dễ dàng điên cuồng, nếu như điên cuồng, nhất định là do phụ nữ dụ dỗ!"
"Em dụ dỗ anh?!" Lần này đổi lại là giọng nói tức giận. "Em dụ dỗ anh khi nào?!"
"Ngay từ lúc bắt đầu ——" Lạc Ngạo Thực gầm nhẹ, sau đó đè chặt thân thể phía dưới, mạnh bạo hôn lên môi Vũ Nghê ——
*****************************************************************
Ánh trăng lẳng lặng xuyên qua lớp kính thủy tinh, chậm rãi chiếu vào căn phòng yên tĩnh, ánh sáng nhạt cùng với cái lạnh mùa đông, càng thêm tương phản.
"Khụ khụ......" Bị Lạc Ngạo Thực cưỡng bách ở lại phòng ngủ chính, Vũ Nghê ho khan mấy tiếng. Chìm sâu vào giấc mộng, cô nắm chặt chăn trên người, vùi thân thể cuốn vào bên trong
Người đàn ông ngủ ngay bên cạnh chợt mở mắt, tựa theo ánh sáng mờ nhạt quan sát người đang ngọa nguậy
Vũ Nghê khẽ nhíu cái trán, thân thể không ngừng run rẩy
Lạc Ngạo Thực đưa tay lên cái trán của cô, cảm thấy có chút nóng rang, dùng sức lắc lắc:"Vũ Nghê, em sao thế?! Nào, chúng ta nhanh đến bệnh viện!"
"Không cần...... Hắt xì......" Vũ Nghê lắc đầu một cái. "Chỉ là cảm mạo, không có vấn đề gì đâu!"
"Không được, bệnh ít không chữa, sẽ thành nặng đấy. Lại nói, tối mai em còn phải quay hình, thân thể quan trọng hơn!"
"Em giờ chỉ muốn ngủ, có chuyện gì sáng sớm mai hãy nói!" Vũ Nghê híp lại cặp mắt, mơ hồ nói không rõ
"Tại sao phát sốt?!" Người bên cạnh nhỏ giọng hỏi
"Mùa đông đến rồi, cảm lạnh không phải chuyện bình thường sao?!"
"Ngày hôm qua em bị nước lạnh dội vào, đã có cảm đâu?!"
Vũ Nghê lần nữa chìm vào giấc mộng, không thèm trả lời
Nhìn người đang ngủ say, Lạc Ngạo Thực lại nằm xuống giường, cả đêm không chợp mắt được
Cho đến khi trời sáng ——
"Hắt xì...... Hắt xì......" Vũ Nghê liên tiếp nhảy mũi, khuôn mặt đỏ gay như trái táo
"Hôm nay em không cần đến công ty, đến bệnh viện kiểm tra thân thể trước đã!" Lạc Ngạo Thực vừa nói, vừa mặc quần áo vào. Sau đó đi ra khỏi phòng, mấy giây sau lại quay về, trong tay cầm một chiếc áo khoác lông chồn:"Mặc quần áo vào, chúng ta đi bệnh viện!"
Cảm thấy cơ thể yếu ớt, nhưng không đến nỗi phải đi bệnh viện. Nhìn gương mặt lo lắng của anh, khiến trái tim cô trở nên mềm nhũn, mặc cho anh thay cô quyết định.
Có người quan tâm cũng tốt, hơn nữa còn là anh ta
Đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ kê toa một mớ thuốc cảm.
Ngồi trở lại trong xe, Vũ Nghê nở nụ cười nhạt:"Em nói rồi mà, chỉ là cảm nhẹ, đừng xem em giống như Lạc Dật hay Hoan Hoan chứ!"
"Không sao thì tốt rồi!" Chăm chú lái xe, cũng không nghĩ tới Vũ Nghê đang chế giễu mình. "Về đến nhà nghỉ ngơi một tý, buổi tối anh đưa em đến MBS!"
"Vâng!" Nếu ông chủ lớn đã ra lệnh cho nghỉ, kiên trì công việc quả thật mình quá ngớ ngẩn......
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh