It's so amazing when someone comes into your life, and you expect nothing out of it but suddenly there right in front of you, is everything you ever need.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 159: Khắc Sâu Trong Lúc Nguy Hiểm
"Cô à, ở đây không có bán nước trái cây!" Phục vụ khổ sở giải thích khi cô đòi hỏi thứ nước uống kia
Ở trong bóng tối mờ ào, cộng với tiếng nhạc ồn ào, Vũ Nghê xua tay tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Sáu năm rồi, anh ta vẫn chưa bỏ được địa điểm ưa thích này sao?! Làm hại cô theo dõi anh, mới phải chịu khổ thế này
Trái tim ai đó trở nên chua xót, trong lòng có chút quặn đau
Nhìn thấy cảnh tượng mát mẽ xung quanh, tâm tình cô càng không tốt. Thậm chí quên mất việc mình đến tìm chứng cớ. Sự tình thế này, lẽ ra cô nên vui sướng mới đúng
Nhìn thấy biểu tình người đẹp không chút đếm xỉa lời nói của mình, phục vụ gần như hét vào tai khách:"Cô à, ở đây không có bán nước trái cây, cô có thể nào gọi rượu hay không?!"
Lúc này, tầm mắt Vũ Nghê dồn vào bóng lưng một cặp nam nữ phía trước. Quần áo trên người tên kia thật giống với Lạc Ngạo Thực, chỉ là động tác hơi khác một tý..... Có điều cô gái đi cùng thân hình trông rất bốc lửa, xem ra trẻ tuổi
Bàn tay của người đàn ông vuốt ve sống lưng cô gái, càng lúc càng hạ thấp
âm thầm đi vào trong váy, còn bàn tay khác ra sức mân mê phía trên bầu ngực
~Vũ Nghê bỗng dưng từ ghế sofa đứng lên, cầm lấy một bình hoa nhỏ trên bàn, xông thẳng phía trước, cố gắng đuổi theo đôi cẩu nam nữ đang bước ra cửa.
"Lạc Ngạo Thực, anh thật hạ lưu. Cái người chết tiệt này, sao lại ghê tởm như vậy. Anh thế này có biết sẽ làm ô nhiễm Lạc Dật hay không, đồ hư hỏng, mặt dày ——" Vũ Nghê khống chế không được lớn tiếng giáo dục, đồng thời cầm bình hoa lên, nặng nề gõ vào đầu đối phương.
"Ouch....." Người đàn ông bị đập trúng lớn tiếng hô to, che lại cái ót, xoay đầu tức giận mắng to:"Fuck, con mẹ nó, đồ đàn bà thúi....."
Cầm lấy 'hung khí’ trong tay, sắc mặt Vũ Nghê đỏ lên, ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mắt —— gương mặt có râu quai nón. Ánh đèn mờ ảo làm cô không định hình rõ, lúc đầu còn tưởng là tên khốn kia ~~
Vũ Nghê cố gắng nhắm mắt mình lại, trong lòng hy vọng phải chi ngất đi. Chỉ là, mơ cũng không được:"Tôi nhận lầm người, đánh anh là tôi có lỗi, nhưng là, anh cũng quay lại chửi tôi. Thôi thì thế này đi, chúng ta có thể hòa nhau, được không đại ca?!"
Người đàn ông hung tợn nhe răng, tiếp tục mắng:"Thế tôi chơi cô xong, rồi để cô chửi một câu, coi như huề nhé?!"
Vũ Nghê giận đến phát run, rũi ro thế nào lại gặp phải loại người này?! Thôi, đây không phải là nơi để gây rối, một nhịn chín lành mới được, trong lòng ai đó kêu ca!
Để được an toàn cho bản thân, Vũ Nghê cố gắng nhẫn nhịn, xoay người chuẩn bị rời đi
Người đàn ông bị đánh nhìn thấy dáng vẻ gợi cảm kia, nhất thời hứng thú, cố tình đi theo phía sau. Cánh tay dài của hắn chợt kéo cô lại, dây dưa nói:"Người đẹp, thế nào, có chịu hay không, ha ha....." Nói xong lại còn phát ra tiếng cười tương đối dâm dục
Vũ Nghê cố gắng hất tay hắn ra, thế nhưng sức lực của gã khá mạnh:"Mau buông tôi ra, tôi không phải loại người đó!"
"Không phải sao?! Chúng ta đều là con người, sống cùng trái đất, lý nào không phải?!..... Nhìn da thịt em mềm mại thế này, ngẫm kỹ lại, cũng không giống người trên trái đất. Nào, khiến anh vui vẻ một chút, không được hay sao?!"
Thấy đối phương có ý làm bậy, không muốn buông mình ra. Vũ Nghê lần nữa cầm bình hoa lên, gõ mạnh vào đầu đối phương
Bang một tiếng, bình hoa đập ngay vào đầu hắn
"Khốn kiếp!" Gã côn đồ nói tục một câu, dùng sức nắm chặt Vũ Nghê:"Mẹ nó, hôm nay ông đây nhất định không tha cho em!"
"Buông tôi ra, mau buông tôi ra! Nói cho anh biết, tôi là cảnh sát, đến đây điều tra! Nếu như không muốn đi tù, bây giờ anh liền buông ra!" Vũ Nghê mở to hai mắt, phô trương hô lớn
"Cảnh sát có thể tùy tiện đánh người à?! Tôi không có sợ cảnh sát....." Nói xong hắn liền ngông cuồng ôm lấy Vũ Nghê, chuẩn bị hôn tới
Đôi môi ghê tởm đang cận kề tiến gần, phút chốc đã bị ai đó khiêng lên trên cao, thân thể nặng nề liền bị quăng xuống mặt đất, một âm thanh thảm thiết kêu la ầm trời
Những người xung quanh cũng ngừng nói chuyện, toàn bộ đều tập trung hết ở cửa chính
Gã côn đồ bị Lạc Ngạo Thực ném xuống, sau đó anh còn giơ chân đá mạnh vài phát:"Mẹ kiếp, mày dám đụng vào cô ấy, con chó này ——"
Động tác của Lạc Ngạo Thực khá nhanh, khiến gã côn đồ không thể dùng sức chống đỡ, chỉ có thể nằm im chịu trận
Vũ Nghê nhìn thấy Lạc Ngạo Thực, tâm tình không khỏi che giấu hoảng sợ. Công sức nỗ lực bám đuôi dường như bại lộ, khiến cô lo đến phải chảy nước mắt:"Ngạo Thực, đừng đánh nữa, chúng ta báo cảnh sát thôi!". Cô gào thét kéo lấy cánh tay anh, sợ lắm, cứ sợ anh ta sẽ đánh chết người
"Chị dâu nhỏ, đừng sợ, Jerry không chuyện gì đâu. Có thêm tám thằng thế này, cũng chẳng sao đâu!" Bùi Tạp Tư nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của cô, đứng cạnh an ủi.
Vũ Nghê kinh ngạc nhìn người bên cạnh, nghẹn họng trân trối:" Bùi..... Tạp Tư.... sao lai là anh?!"
"Ha ha..... Thật là đúng lúc, tôi vừa mới đến nơi này, không ngờ đã được gặp ngay cả hai vợ chồng. Chị dâu nhỏ, so với sáu năm về trước, chị còn xinh đẹp hơn gấp mấy lần!" Bùi Tạp Tư nháy nháy mắt nói.
"Chết tiệt, có người bắt nạt đại ca ở cửa, chúng ta cùng xông lên!" Chợt sáu bảy người vạm vỡ từ đâu chạy tới, lao vào Lạc Ngạo Thực
"Lạc Ngạo Thực, cẩn thận!" Vũ Nghê sợ tới mức hô to, dùng sức kéo kéo cánh tay của Bùi Tạp Tư:"Anh mau giúp anh ta đi, không thôi anh ta sẽ bị thương đấy!"
Bùi Tạp Tư lắc đầu một cái, nhanh chóng cự tuyệt:"Không được, tôi không giúp được, trước giờ tôi có đánh nahu bao giờ?! Hãy tin tưởng tôi, Jerry nhất định không gặp nguy hiểm!"
Quả nhiên không ngoài dự đoán, chỉ một lát sau, đã thấy từng người gục xuống, nằm dài xếp lớp trên cả mặt đất.....
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh